Lúc Từ Hành Chi bị Chu Bắc Nam ném lên giường, đau đến mức hít sâu: “Chu mập, ngươi đang trả thù ta đó hả?”
“Thuốc, thuốc, thuốc.” Chu Bắc Nam nhẫn nhịn lắm mới không so đo với cái tính này của Từ Hành Chi: “Tuyết Trần, mau lên, đốt hắn thành than đi.”
Ôn Tuyết Trần mở nhẫn chứa đồ của mình ra, lần lượt lấy thuốc ra: “Ngoại trừ Bách Hồi Đan ta cho ngươi, ngươi còn từng dùng thuốc gì khác không? Kể ra hết cho ta nghe. Nếu dược tính tương khắc thì không thể dùng.”
Nếu nói về kinh nghiệm bị bệnh thì trong số mấy người họ, Ôn Tuyết Trần là chuyên gia.
Từ Hành Chi nói ra mấy tên thuốc, Ôn Tuyết Trần lấy một lọ thuốc trong đống đó ra, đưa cho Chu Bắc Nam, Chu Bắc Nam đổ ra cốc, điều chỉnh nhiệt độ nước cho âm ấm rồi đưa đến bên môi Từ Hành Chi: “Tự bò dậy uống đi. Đừng mơ bản công tử đút cho ngươi.”
Từ Hành Chi ngậm mép cốc, híp mắt cười nhìn hắn ta.
Chu Bắc Nam mắng y “Không biết xấu hổ” rồi chấp nhận số phận vươn tay đỡ sau lưng y, đút y uống thuốc.
Ôn Tuyết Trần nhìn Từ Hành Chi, đột nhiên hỏi: “Từ Bình Sinh là huynh đệ ruột của ngươi, có thù hận gì mà nhất quyết phải làm ầm đến mức độ này?”
Từ Hành Chi sững sờ, quay đầu trừng Chu Bắc Nam.
Chu Bắc Nam oan ức không thôi: “Không phải ta nói.”
“Đúng vậy, ta chỉ đi ngang qua nghe được một vài chuyện không nên nghe thôi.” Ôn Tuyết Trần nói: “Ta không phải người thích hỏi chuyện riêng của người khác, chỉ muốn nhắc nhở ngươi phải cẩn thận với hắn. Chuyện hôm nay...”
Từ Hành Chi túm lấy mái tóc dày của mình, muốn cười nhưng khóe miệng như bị người ta kéo ra chứ không thể nở nụ cười thoải mái tự do như trước kia.
Có lẽ do đang bị bệnh nên Từ Hành Chi cố gắng hết sức muốn che giấu tinh thần sa sút của mình, rất nhiều lời y giấu trong lòng đã lâu bỗng nảy mầm, sinh trưởng mạnh mẽ, xông tới cổ họng y.
Y chậm rãi thở dài: “Huynh trưởng ghét ta không phải không có lý do. Dù sao ngay cả cái tên này của ta cũng giành được từ hắn.”
“Cái tên Từ Bình Sinh vốn là của ta.”
Tên Từ Hành Chi được lấy từ “Hà phương ngâm khiếu thả từ hành”, cái tên Từ Bình Sinh thì lấy ở câu “Nhất thoa yên vũ nhậm bình sinh”.
*Hà phương ngâm khiếu thả từ hành: Đâu có hại gì khi vừa thong thả bước đi vừa ngâm thơ
Nhất thoa yên vũ nhậm bình sinh: Mặc áo tơi đi trong mưa gió mặc kệ đời
Hai câu thơ đều nằm trong bài thơ “Định phong ba” của Tô Thức.
Trước năm tuổi, Từ Bình Sinh luôn được gọi bằng cái tên “Từ Hành Chi”.
Khi mẫu thân hắn ta mang thai đứa trẻ thứ hai, phụ thân đột nhiên bị bệnh nặng, uống thuốc hay châm cứu đều khó chữa, đúng dịp đó một đạo sĩ tha hương đi qua thôn họ Từ, nhận một khoản tiền lớn, bấm tay tính toán một lúc, người đó chỉ vào bụng của mẫu thân nói: “Ngươi mang thai con gái, âm sát rất nặng, hại người hại mình, cần một bé trai năm tuổi trấn áp mới tiêu trừ được âm sát, hưởng thái bình.”
Đạo sĩ chó chết đó nhận một khoản lớn, hài lòng rời đi, Từ Bình Sinh trở thành “Từ Bình Sinh”.
Cái tên này được đặt rất qua loa, Từ Bình Sinh không thích.
Hắn ta khóc lóc tìm mẫu thân, muốn lấy lại cái tên trước kia của mình nhưng mẫu thân lại vuốt cái bụng lớn, bất đắc dĩ khuyên bảo, vì phụ thân của hắn ta nên phải nhẫn nhịn.
Sau khi hắn ta đi ra, Từ Bình Sinh ghé ở cửa nghe trộm, mẫu thân luôn miệng gọi đứa trẻ trong bụng là “Hành Chi”, mỗi một tiếng gọi đều toát ra chờ mong và hi vọng.
Hắn ta ghét kẻ chưa từng gặp mặt này.
Sự thật chứng minh, tên đạo sĩ kia chỉ giả danh lừa bịp thôi.
Mẫu thân trải qua nguy hiểm khốn cùng sinh ra một bé trai.
Mười ngày sau khi đệ đệ ra đời, phụ thân buông tay nhân gian.
Mẫu thân lo tang lễ của phụ thân nên bị trúng gió sau sinh, hay bị đau khớp.
Trong nhà bắt đầu vương vấn mùi thuốc khó chịu quanh năm suốt tháng.
Thậm chí lúc quỷ tu tới đây, cướp bóc tàn sát thôn họ Từ, mẫu thân đi lại không tiện nên mới chết dưới tay quỷ tu, hài cốt cũng không còn.
Trong tâm hồn nhỏ bé yếu đuối của Từ Bình Sinh, tất cả những tai họa đó đều xảy ra sau khi đứa trẻ cướp mất tên của hắn ta đến.
Nhưng hắn ta phải sống cùng với đứa trẻ đó. Vì hắn ta là huynh trưởng.
Điều khó có thể chịu đựng nhất là đứa trẻ đó không ghét hắn ta, không những lúc nào cũng quấn lấy gọi hắn ta là ca ca, còn thích ôm hắn ta làm nũng.
Sau khi mẫu thân qua đời, hắn ta bán sản nghiệp ít ỏi của gia đình, dẫn đứa trẻ lên trấn gần đó làm học trò ở một quán rượu nhỏ.
Hắn ta muốn yên bình sống nốt quãng đời còn lại ở đây, thậm chí hắn ta còn lên kế hoạch hết cho mình rồi: Chờ tích góp đủ tiền bạc, hắn ta sẽ mua căn nhà trống bị ma ám nên giá rẻ ở phía tây con phố, sửa chữa lại, mời đạo sĩ hòa thượng tới làm phép, mở một quán ăn nhỏ cho người trung niên tới uống rượu, có một căn nhà của bản thân, hắn ta sẽ lấy một người không xinh đẹp nhưng dịu dàng đáng yêu, sinh một đám nhóc không nghe lời lắm nhưng biết thỏa mãn vui vẻ, yên bình nhàn nhã sống hết một đời.
Nhưng mà Từ Hành Chi lại như sinh ra để phá giấc mơ của hắn ta.
Ngay ngày hôm sau lên trấn, Từ Hành Chi bảy tuổi đánh một đứa ác bá trong trấn cao hơn y cả một cái đầu.
Ngày thứ ba, Từ Hành Chi ngã vào cửa sau của quán rượu với cơ thể đầy thương tích, xương sườn bị gãy mất ba cái.
Từ Bình Sinh không thể không chi mấy tháng tiền công trước để chữa thương cho Từ Hành Chi.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Sau khi đại phu khám vết thương cho y rồi để lại đơn thuốc, nhận phí chữa trị rồi đi về, Từ Bình Sinh chất vấn y: “Vì sao ngươi lại trêu chọc đám người kia?”
Từ Hành Chi nói chuyện cũng không dám nói to, hơi thở mong manh đáp: “Bọn họ mắng đệ.”
Từ Bình Sinh tức giận tới mức suýt khóc thành tiếng: “Ngươi bớt gây chuyện đi cho ta được không hả?”
Rốt cuộc tại sao ngươi lại sinh ra làm đệ đệ ta? Kiếp trước ta mắc nợ ngươi sao?
Từ Hành Chi hé môi, cười áy náy: “Huynh trưởng, đệ xin lỗi.”
Sau khi quở mắng xong, hắn ta nhìn lồng ngực lún xuống của Từ Hành Chi, bỗng cảm thấy gai mắt vô cùng, lồng ngực căng đau, run rẩy vươn tay muốn xoa.
Từ Hành Chi hoảng hốt nhìn hắn ta: “Huynh trưởng, huynh khóc sao?”
Từ Bình Sinh lập tức rụt tay về, lau bừa trên mặt rồi lấy lại vẻ lạnh lùng: “Ai khóc chứ?”
Sau khi vết thương của y khỏi, Từ Bình Sinh nhịn đau rút một khoản tiền trong phần tích góp ra cho Từ Hành Chi đi học.
“Lúc mẫu thân còn sống đã dặn ta nhất định phải đưa ngươi đi học cho biết chữ. Ta xin ngươi học hành cho đàng hoàng, không được gây sự, được không?”
Nhưng mà đó cũng chỉ là hi vọng xa vời thôi.
Không biết tại sao Từ Hành Chi lại làm thân với nhóm lãng khách, mấy kẻ lêu lổng trên trấn.
Đương nhiên y sẽ không đi ức hiếp người khác theo họ, thấy bọn họ nói xằng làm bậy, y còn lên ngăn cản, hai bên nói không hợp ý không thể tránh được một trận ẩu đả. Kết quả cứ đánh mãi, Từ Hành Chi vô hình trung có người ủng hộ và tiểu đệ của mình.
Từ Hành Chi trời sinh tay dài chân dài, gương mặt anh tuấn, thiếu niên mười hai tuổi đi trên đường cũng hăm hở phấn chấn. Y không bị vật ngoài thân cản trở, không bị tình cảm trói buộc, dường như không có chuyện gì có thể khiến y đau buồn, xấu hổ hay bi thương, Từ Bình Sinh hay thấy y cười hi hi ha ha nhất, không biết cái gì khiến y vui vẻ như thế.
Có lúc y đi trên đường, thiếu nữ trên tầng gác vứt hoa xuống cho y. Y nhận hoa rồi hôn gió một cái, chọc các thiếu nữ đỏ mặt.
Từ năm lên chín tuổi, y đã không đòi tiền Từ Bình Sinh nữa, y chạy việc vặt ở quanh trấn, đưa phần lớn tiền cho Từ Bình Sinh, còn đâu toàn để mua rượu.
Y uống được rượu, cũng thích uống rượu.
Trước kia Từ Bình Sinh không thể tưởng tượng một nhóc con mười một tuổi miệng còn hôi sữa lại có thể say rượu ca hát, chơi trò ngâm thơ đối chữ với một thầy giáo tính cách phóng khoáng trong trường tư thục của bọn họ, mở miệng ra là nói: “Hỏi khắp mười phương, ngàn vàng đổi nửa ngày nhàn hạ”.
Nhưng Từ Hành Chi như thế lại chói sáng quá đáng, làm nổi bật lên người trẻ tuổi lau bàn rót rượu trong quán rượu vốn vô cùng bình thường.
Thỉnh thoảng Từ Hành Chi đi qua cửa quán rượu, cao giọng chào hỏi Từ Bình Sinh: “Huynh trưởng!”
Một người làm công bận rộn làm việc với Từ Bình Sinh hâm mộ nhìn Từ Hành Chi, hỏi Từ Bình Sinh: “Đó là đệ đệ ngươi sao?”
Từ Bình Sinh lạnh nhạt không thèm nhấc đầu lên: “Không quen biết.”
Nếu không quen biết thật thì tốt biết mấy.
Nhưng mà vào một ngày nào đó, hắn ta không thể không quen biết y.
Một trong số ác bá trong trấn đánh Từ Hành Chi bị thương nặng năm đó tới quán rượu của hắn ta uống rượu, trong lúc rượu vào hứng lên, chỉ mặt điểm tên muốn gặp Từ Bình Sinh.
Từ Bình Sinh xoa tay, hoảng hốt đi tới, không ngờ người đó lại xin lỗi khiến Từ Bình Sinh chẳng hiểu ra sao.
Người kia uốn lưỡi giải thích với hắn ta: “Lúc trước... Lúc trước ngươi và Hành Chi mới vào trấn, ta thấy ngươi gầy yếu nên đá vào lưng ngươi một phát, không ngờ Hành Chi còn nhỏ tuổi mà thù dai, ngồi canh trước cửa nhà ta một đêm, cứ ở đó chờ rồi dùng gạch đập ta một phát... Bây giờ ta và Hành Chi đã hòa giải, ta biết ngươi là huynh trưởng của Hành Chi, mong ngươi đừng, đừng so đo...”
Từ Bình Sinh không nhớ chuyện lần đó nữa rồi. Vì hắn ta ít nói lại nhát gan, từ nhỏ đã bị ăn hiếp mà lớn, đâu nhớ ai đá hắn ta lúc nào.
Nhưng hắn ta nhớ rõ ràng là lúc đó hắn ta hỏi Từ Hành Chi vì sao đánh người, y đáp một cách thờ ơ “Hắn mắng đệ.”
Việc này khiến Từ Bình Sinh bỗng mềm lòng.
Ai ngờ chưa được ba ngày quán nhỏ của bọn họ đón một tu sĩ tuấn tú chân đi giày tuyết, vạt áo làm gió.
Vì khi còn bé mẫu thân từng bị lừa gạt, Từ Bình Sinh không có thiện cảm với người tu đạo nhưng lời nói, hành vi của người này khác một trời một vực với tên tu sĩ đầu đường xó chợ kia, thật sự khiến hắn ta rất khó nảy sinh ác ý.
Người ấy nói chuyện rất nhẹ nhàng, hòa nhã đến mức khó mà tin nổi: “Nghe nói trăm dặm quanh đây, chỗ các ngươi có rượu gạo ngon nhất. Ta nghe đạo hữu nhắc đến nên vượt nghìn dặm tới để thử.”
Hôm nay đúng lúc Từ Hành Chi đến quán, định giao tiền tháng này cho huynh trưởng, y nghe tu sĩ nói chuyện thú vị bèn chủ động mời người ấy một vò rượu gạo ngon nhất trong quán, rót rượu cùng uống với ông ấy như chuyện đương nhiên.
Tu sĩ này thích rượu nhưng không giỏi uống rượu, chưa được nửa vò đã say không biết trời trăng gì. Từ Hành Chi chỉnh trang lại cho ông ấy, cõng ông ấy tới một đạo quan gần đó nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau, Từ Hành Chi tới quán, phấn khích nói: “Huynh trưởng, vị đạo sĩ hôm qua nói vừa gặp đệ mà như đã quen từ lâu, kiểm tra thấy đệ có linh căn, còn nói đệ có linh tính, hỏi đệ có muốn gia nhập đạo môn tu hành hay không.”
Từ Bình Sinh không thấy bất ngờ gì lắm. Nói cách khác là với tính cách này của Từ Hành Chi, y làm gì hắn ta cũng không thấy bất ngờ: “Thế thì tốt. Ngươi tin hắn thì đi theo hắn đi.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Huynh trưởng, huynh đi cùng đệ đi.” Từ Hành Chi vươn tay chống lên lư rượu, ánh mắt khẩn cầu: “Huynh là người thân duy nhất của đệ. Đệ muốn ở cạnh huynh trưởng.”
Có lẽ mấy ngày trước ác bá trên trấn đến đã khiến trái tim hắn ta mềm nhũn, cũng có thể là trong lòng cũng thấy hứng thú với tu tiên vấn đạo, thuật sống lâu trăm tuổi, hoặc là bắt nguồn từ tâm trạng không thể miêu tả nào đó, hắn ta đồng ý lời mời hoang đường của Từ Hành Chi như bị ma xui quỷ khiến.
Hắn ta nghỉ làm rồi leo lên Phong Lăng Sơn với Từ Hành Chi.
Nửa năm đầu, hắn ta và Từ Hành Chi đều là đệ tử ngoại môn, hai người ở cùng nhau, bắt đầu từ quét sân, đọc thuộc lòng đạo kinh, làm mấy việc nhỏ vân vân.
Từ Bình Sinh thấy yên bình trước nay chưa từng có.
Ở đây, hắn ta và Từ Hành Chi đều bắt đầu từ con số không, trong lòng hắn ta cũng giống Từ Hành Chi, không có nhiều lưu luyến tạp niệm gì với trần gian.
Hắn ta nghĩ có lẽ mình ở đây có thể sẽ làm tốt hơn Từ Hành Chi.
Nhưng mà sau khi hai người cùng nhập môn được nửa năm, Từ Hành Chi đột nhiên mất tích hơn mười ngày.
Trong lúc Từ Bình Sinh lo lắng không thôi, Thanh Tĩnh Quân sơn chủ mới nhậm chức – người đưa bọn họ vào Phong Lăng Sơn, đột ngột tổ chức đại hội nhận đồ đệ, tuyên bố Từ Hành Chi có linh căn xuất sắc, thông minh có đủ, đây là ý trời, vui mừng cất nhắc y trở thành đệ tử đứng đầu của mình.
Giây phút cả sảnh đường ồ lên, Từ Bình Sinh chỉ cảm thấy cực kỳ bi phẫn.
Chỉ mười ngày, Từ Bình Sinh và Từ Hành Chi cách nhau như trời và vực một lần nữa.
Ý trời, đúng là ý trời, dù Từ Bình Sinh chăm chỉ tới đâu vẫn thua bởi hai chữ “ý trời”.
Khi hắn ta không có chút tu vi nào, Từ Hành Chi đã ung dung đột phá lên luyện khí bậc ba.
Khi hắn ta tốn hết công sức cuối cùng cũng bò lên được cấp luyện khí thì Từ Hành Chi đã trúc cơ thành công.
Khi hắn ta chịu đau đớn ngày đêm vì đột phá luyện khí bậc năm, Từ Hành Chi đã đứng đầu Thiên bảng, cảm xúc luôn vừa phải lịch sự, tính cách phóng khoáng vô tư, rạng rỡ nhường nào. Mà Từ Hành Chi còn sắp tới Kim Đan đại viên mãn, rất có khả năng trở thành người đầu tiên tu luyện ra Nguyên Anh sớm nhất trong số đệ tử cùng thế hệ của bốn môn phái.
Từ Bình Sinh ném hết đống bí quyết tu luyện và bảo vật quý báu mà Từ Hành Chi lén lút tặng cho mình đi, tự dựa vào bản thân từng bước vất vả trèo lên vị trí bây giờ nhưng hắn ta vẫn mong muốn không phải nhìn thấy bóng lưng Từ Hành Chi.
Có mấy đệ tử từng nhìn thấy Từ Hành Chi tới điện đệ tử tìm Từ Bình Sinh, hâm mộ hỏi hắn ta: “Từ Bình Sinh, Từ sư huynh có quan hệ gì với ngươi vậy? Ta nghe thấy hắn gọi ngươi là huynh trưởng...”
Từ Bình Sinh lạnh nhạt nói: “Ta không có quan hệ gì với hắn.”
Có một đệ tử không ưa điệu bộ tránh xa người khác cả nghìn dặm, ra vẻ ta đây của hắn ta nên đứng đó cười nhạo: “Sao hắn là huynh trưởng của Từ sư huynh được? Từ sư huynh rộng rãi phóng khoáng như thế sao mà có huynh trưởng im lìm thế này được?”
“Cũng đúng. Bốn môn phái đều biết sư phụ yêu thương Từ sư huynh. Pháp bảo lọt ra từ kẽ tay Từ sư huynh cũng đủ để chúng ta lên Trúc Cơ kỳ một cách dễ dàng, nếu hắn là huynh trưởng của Từ sư huynh, sao vẫn ở cùng chúng ta chứ?”
Dứt lời, các đệ tử nói chuyện phiếm đồng thời cười ầm lên.
Từ Bình Sinh cũng cười với bọn họ, cười đến mức gò má đơ cứng.
Sau mấy lần bị từ chối, Từ Hành Chi không đến làm phiền hắn ta nữa.
Từ Bình Sinh cứ tưởng rằng cuối cùng mình cũng có thể yên tâm tĩnh lặng tu luyện, nhưng vào một ngày nào đó, có một nữ tử tới tìm hắn ta, cao giọng hỏi: “Ngươi là Từ Bình Sinh sao?”
Đây là lần đầu tiên gặp nữ tử này, Từ Bình Sinh lại có cảm giác không thở nổi lần đầu trong đời.
Mái tóc đen nhánh tung bay như bươm bướm của thiếu nữ được buộc lại bằng dây cột tóc, da trắng, môi đỏ, vóc dáng thướt tha nhưng không hề khiến người ta nổi lên dục vọng. Có lẽ vì trên người nàng toát ra vẻ trang nhã trong sáng trung hòa phần lớn dung mạo vốn có thể khiến người ta Phóng hỏa hí chư hầu*.
*Điển tích Phóng hỏa hí chư hầu: Quân vương vì ham mê nữ sắc cho đốt Phong Hỏa Đài vốn để cảnh báo có quân địch để lừa các chư thần mua vui, lúc quân địch đến thật thì quân vương đốt lửa gọi người tới cứu thì chẳng ai đến, kết quả vua chết nước vong.
Trước khi gặp nàng, Từ Bình Sinh chưa từng gặp nữ tử nào xinh đẹp như thế, thấy mến mộ mà không nói nên lời.
Thiếu nữ xinh đẹp nghiêng đầu, cười hỏi lại lần nữa: “Ngươi là Từ Bình Sinh đúng không? Ta là Nguyên Như Trú, đệ tử đứng đầu của Quảng Phủ Quân.”
Từ Bình Sinh nở một nụ cười hiếm có: “Đúng là ta. Xin hỏi Nguyên sư tỷ tìm ta có chuyện gì?”
“Từ sư huynh bảo ta đưa ít bánh ngọt mới làm cho ngươi.” Lúc thiếu nữ nhắc tới ba chữ đó, mặt mày thiếu nữ đều toát ra sự yêu thích và mến mộ không thể che giấu: “Ngươi có quan hệ gì với Từ sư huynh? Ta thấy Từ sư huynh rất quan tâm tới ngươi.”
Từ sư huynh. Từ sư huynh. Từ sư huynh.
Từ Bình Sinh đứng giữa trời xuân tháng ba, quanh cơ thể lại lạnh đến mức như bị nước tuyết tan đổ xuống người.
Một lúc lâu sau, hắn ta nghe mình đờ đẫn nói: “Ta chỉ là đồng hương của hắn thôi.”
Nếu đứng từ góc độ của Từ Bình Sinh để xem xét tất cả mọi chuyện thì Từ Hành Chi là kẻ khiến người ta căm ghét nhường nào.
“Thuốc, thuốc, thuốc.” Chu Bắc Nam nhẫn nhịn lắm mới không so đo với cái tính này của Từ Hành Chi: “Tuyết Trần, mau lên, đốt hắn thành than đi.”
Ôn Tuyết Trần mở nhẫn chứa đồ của mình ra, lần lượt lấy thuốc ra: “Ngoại trừ Bách Hồi Đan ta cho ngươi, ngươi còn từng dùng thuốc gì khác không? Kể ra hết cho ta nghe. Nếu dược tính tương khắc thì không thể dùng.”
Nếu nói về kinh nghiệm bị bệnh thì trong số mấy người họ, Ôn Tuyết Trần là chuyên gia.
Từ Hành Chi nói ra mấy tên thuốc, Ôn Tuyết Trần lấy một lọ thuốc trong đống đó ra, đưa cho Chu Bắc Nam, Chu Bắc Nam đổ ra cốc, điều chỉnh nhiệt độ nước cho âm ấm rồi đưa đến bên môi Từ Hành Chi: “Tự bò dậy uống đi. Đừng mơ bản công tử đút cho ngươi.”
Từ Hành Chi ngậm mép cốc, híp mắt cười nhìn hắn ta.
Chu Bắc Nam mắng y “Không biết xấu hổ” rồi chấp nhận số phận vươn tay đỡ sau lưng y, đút y uống thuốc.
Ôn Tuyết Trần nhìn Từ Hành Chi, đột nhiên hỏi: “Từ Bình Sinh là huynh đệ ruột của ngươi, có thù hận gì mà nhất quyết phải làm ầm đến mức độ này?”
Từ Hành Chi sững sờ, quay đầu trừng Chu Bắc Nam.
Chu Bắc Nam oan ức không thôi: “Không phải ta nói.”
“Đúng vậy, ta chỉ đi ngang qua nghe được một vài chuyện không nên nghe thôi.” Ôn Tuyết Trần nói: “Ta không phải người thích hỏi chuyện riêng của người khác, chỉ muốn nhắc nhở ngươi phải cẩn thận với hắn. Chuyện hôm nay...”
Từ Hành Chi túm lấy mái tóc dày của mình, muốn cười nhưng khóe miệng như bị người ta kéo ra chứ không thể nở nụ cười thoải mái tự do như trước kia.
Có lẽ do đang bị bệnh nên Từ Hành Chi cố gắng hết sức muốn che giấu tinh thần sa sút của mình, rất nhiều lời y giấu trong lòng đã lâu bỗng nảy mầm, sinh trưởng mạnh mẽ, xông tới cổ họng y.
Y chậm rãi thở dài: “Huynh trưởng ghét ta không phải không có lý do. Dù sao ngay cả cái tên này của ta cũng giành được từ hắn.”
“Cái tên Từ Bình Sinh vốn là của ta.”
Tên Từ Hành Chi được lấy từ “Hà phương ngâm khiếu thả từ hành”, cái tên Từ Bình Sinh thì lấy ở câu “Nhất thoa yên vũ nhậm bình sinh”.
*Hà phương ngâm khiếu thả từ hành: Đâu có hại gì khi vừa thong thả bước đi vừa ngâm thơ
Nhất thoa yên vũ nhậm bình sinh: Mặc áo tơi đi trong mưa gió mặc kệ đời
Hai câu thơ đều nằm trong bài thơ “Định phong ba” của Tô Thức.
Trước năm tuổi, Từ Bình Sinh luôn được gọi bằng cái tên “Từ Hành Chi”.
Khi mẫu thân hắn ta mang thai đứa trẻ thứ hai, phụ thân đột nhiên bị bệnh nặng, uống thuốc hay châm cứu đều khó chữa, đúng dịp đó một đạo sĩ tha hương đi qua thôn họ Từ, nhận một khoản tiền lớn, bấm tay tính toán một lúc, người đó chỉ vào bụng của mẫu thân nói: “Ngươi mang thai con gái, âm sát rất nặng, hại người hại mình, cần một bé trai năm tuổi trấn áp mới tiêu trừ được âm sát, hưởng thái bình.”
Đạo sĩ chó chết đó nhận một khoản lớn, hài lòng rời đi, Từ Bình Sinh trở thành “Từ Bình Sinh”.
Cái tên này được đặt rất qua loa, Từ Bình Sinh không thích.
Hắn ta khóc lóc tìm mẫu thân, muốn lấy lại cái tên trước kia của mình nhưng mẫu thân lại vuốt cái bụng lớn, bất đắc dĩ khuyên bảo, vì phụ thân của hắn ta nên phải nhẫn nhịn.
Sau khi hắn ta đi ra, Từ Bình Sinh ghé ở cửa nghe trộm, mẫu thân luôn miệng gọi đứa trẻ trong bụng là “Hành Chi”, mỗi một tiếng gọi đều toát ra chờ mong và hi vọng.
Hắn ta ghét kẻ chưa từng gặp mặt này.
Sự thật chứng minh, tên đạo sĩ kia chỉ giả danh lừa bịp thôi.
Mẫu thân trải qua nguy hiểm khốn cùng sinh ra một bé trai.
Mười ngày sau khi đệ đệ ra đời, phụ thân buông tay nhân gian.
Mẫu thân lo tang lễ của phụ thân nên bị trúng gió sau sinh, hay bị đau khớp.
Trong nhà bắt đầu vương vấn mùi thuốc khó chịu quanh năm suốt tháng.
Thậm chí lúc quỷ tu tới đây, cướp bóc tàn sát thôn họ Từ, mẫu thân đi lại không tiện nên mới chết dưới tay quỷ tu, hài cốt cũng không còn.
Trong tâm hồn nhỏ bé yếu đuối của Từ Bình Sinh, tất cả những tai họa đó đều xảy ra sau khi đứa trẻ cướp mất tên của hắn ta đến.
Nhưng hắn ta phải sống cùng với đứa trẻ đó. Vì hắn ta là huynh trưởng.
Điều khó có thể chịu đựng nhất là đứa trẻ đó không ghét hắn ta, không những lúc nào cũng quấn lấy gọi hắn ta là ca ca, còn thích ôm hắn ta làm nũng.
Sau khi mẫu thân qua đời, hắn ta bán sản nghiệp ít ỏi của gia đình, dẫn đứa trẻ lên trấn gần đó làm học trò ở một quán rượu nhỏ.
Hắn ta muốn yên bình sống nốt quãng đời còn lại ở đây, thậm chí hắn ta còn lên kế hoạch hết cho mình rồi: Chờ tích góp đủ tiền bạc, hắn ta sẽ mua căn nhà trống bị ma ám nên giá rẻ ở phía tây con phố, sửa chữa lại, mời đạo sĩ hòa thượng tới làm phép, mở một quán ăn nhỏ cho người trung niên tới uống rượu, có một căn nhà của bản thân, hắn ta sẽ lấy một người không xinh đẹp nhưng dịu dàng đáng yêu, sinh một đám nhóc không nghe lời lắm nhưng biết thỏa mãn vui vẻ, yên bình nhàn nhã sống hết một đời.
Nhưng mà Từ Hành Chi lại như sinh ra để phá giấc mơ của hắn ta.
Ngay ngày hôm sau lên trấn, Từ Hành Chi bảy tuổi đánh một đứa ác bá trong trấn cao hơn y cả một cái đầu.
Ngày thứ ba, Từ Hành Chi ngã vào cửa sau của quán rượu với cơ thể đầy thương tích, xương sườn bị gãy mất ba cái.
Từ Bình Sinh không thể không chi mấy tháng tiền công trước để chữa thương cho Từ Hành Chi.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Sau khi đại phu khám vết thương cho y rồi để lại đơn thuốc, nhận phí chữa trị rồi đi về, Từ Bình Sinh chất vấn y: “Vì sao ngươi lại trêu chọc đám người kia?”
Từ Hành Chi nói chuyện cũng không dám nói to, hơi thở mong manh đáp: “Bọn họ mắng đệ.”
Từ Bình Sinh tức giận tới mức suýt khóc thành tiếng: “Ngươi bớt gây chuyện đi cho ta được không hả?”
Rốt cuộc tại sao ngươi lại sinh ra làm đệ đệ ta? Kiếp trước ta mắc nợ ngươi sao?
Từ Hành Chi hé môi, cười áy náy: “Huynh trưởng, đệ xin lỗi.”
Sau khi quở mắng xong, hắn ta nhìn lồng ngực lún xuống của Từ Hành Chi, bỗng cảm thấy gai mắt vô cùng, lồng ngực căng đau, run rẩy vươn tay muốn xoa.
Từ Hành Chi hoảng hốt nhìn hắn ta: “Huynh trưởng, huynh khóc sao?”
Từ Bình Sinh lập tức rụt tay về, lau bừa trên mặt rồi lấy lại vẻ lạnh lùng: “Ai khóc chứ?”
Sau khi vết thương của y khỏi, Từ Bình Sinh nhịn đau rút một khoản tiền trong phần tích góp ra cho Từ Hành Chi đi học.
“Lúc mẫu thân còn sống đã dặn ta nhất định phải đưa ngươi đi học cho biết chữ. Ta xin ngươi học hành cho đàng hoàng, không được gây sự, được không?”
Nhưng mà đó cũng chỉ là hi vọng xa vời thôi.
Không biết tại sao Từ Hành Chi lại làm thân với nhóm lãng khách, mấy kẻ lêu lổng trên trấn.
Đương nhiên y sẽ không đi ức hiếp người khác theo họ, thấy bọn họ nói xằng làm bậy, y còn lên ngăn cản, hai bên nói không hợp ý không thể tránh được một trận ẩu đả. Kết quả cứ đánh mãi, Từ Hành Chi vô hình trung có người ủng hộ và tiểu đệ của mình.
Từ Hành Chi trời sinh tay dài chân dài, gương mặt anh tuấn, thiếu niên mười hai tuổi đi trên đường cũng hăm hở phấn chấn. Y không bị vật ngoài thân cản trở, không bị tình cảm trói buộc, dường như không có chuyện gì có thể khiến y đau buồn, xấu hổ hay bi thương, Từ Bình Sinh hay thấy y cười hi hi ha ha nhất, không biết cái gì khiến y vui vẻ như thế.
Có lúc y đi trên đường, thiếu nữ trên tầng gác vứt hoa xuống cho y. Y nhận hoa rồi hôn gió một cái, chọc các thiếu nữ đỏ mặt.
Từ năm lên chín tuổi, y đã không đòi tiền Từ Bình Sinh nữa, y chạy việc vặt ở quanh trấn, đưa phần lớn tiền cho Từ Bình Sinh, còn đâu toàn để mua rượu.
Y uống được rượu, cũng thích uống rượu.
Trước kia Từ Bình Sinh không thể tưởng tượng một nhóc con mười một tuổi miệng còn hôi sữa lại có thể say rượu ca hát, chơi trò ngâm thơ đối chữ với một thầy giáo tính cách phóng khoáng trong trường tư thục của bọn họ, mở miệng ra là nói: “Hỏi khắp mười phương, ngàn vàng đổi nửa ngày nhàn hạ”.
Nhưng Từ Hành Chi như thế lại chói sáng quá đáng, làm nổi bật lên người trẻ tuổi lau bàn rót rượu trong quán rượu vốn vô cùng bình thường.
Thỉnh thoảng Từ Hành Chi đi qua cửa quán rượu, cao giọng chào hỏi Từ Bình Sinh: “Huynh trưởng!”
Một người làm công bận rộn làm việc với Từ Bình Sinh hâm mộ nhìn Từ Hành Chi, hỏi Từ Bình Sinh: “Đó là đệ đệ ngươi sao?”
Từ Bình Sinh lạnh nhạt không thèm nhấc đầu lên: “Không quen biết.”
Nếu không quen biết thật thì tốt biết mấy.
Nhưng mà vào một ngày nào đó, hắn ta không thể không quen biết y.
Một trong số ác bá trong trấn đánh Từ Hành Chi bị thương nặng năm đó tới quán rượu của hắn ta uống rượu, trong lúc rượu vào hứng lên, chỉ mặt điểm tên muốn gặp Từ Bình Sinh.
Từ Bình Sinh xoa tay, hoảng hốt đi tới, không ngờ người đó lại xin lỗi khiến Từ Bình Sinh chẳng hiểu ra sao.
Người kia uốn lưỡi giải thích với hắn ta: “Lúc trước... Lúc trước ngươi và Hành Chi mới vào trấn, ta thấy ngươi gầy yếu nên đá vào lưng ngươi một phát, không ngờ Hành Chi còn nhỏ tuổi mà thù dai, ngồi canh trước cửa nhà ta một đêm, cứ ở đó chờ rồi dùng gạch đập ta một phát... Bây giờ ta và Hành Chi đã hòa giải, ta biết ngươi là huynh trưởng của Hành Chi, mong ngươi đừng, đừng so đo...”
Từ Bình Sinh không nhớ chuyện lần đó nữa rồi. Vì hắn ta ít nói lại nhát gan, từ nhỏ đã bị ăn hiếp mà lớn, đâu nhớ ai đá hắn ta lúc nào.
Nhưng hắn ta nhớ rõ ràng là lúc đó hắn ta hỏi Từ Hành Chi vì sao đánh người, y đáp một cách thờ ơ “Hắn mắng đệ.”
Việc này khiến Từ Bình Sinh bỗng mềm lòng.
Ai ngờ chưa được ba ngày quán nhỏ của bọn họ đón một tu sĩ tuấn tú chân đi giày tuyết, vạt áo làm gió.
Vì khi còn bé mẫu thân từng bị lừa gạt, Từ Bình Sinh không có thiện cảm với người tu đạo nhưng lời nói, hành vi của người này khác một trời một vực với tên tu sĩ đầu đường xó chợ kia, thật sự khiến hắn ta rất khó nảy sinh ác ý.
Người ấy nói chuyện rất nhẹ nhàng, hòa nhã đến mức khó mà tin nổi: “Nghe nói trăm dặm quanh đây, chỗ các ngươi có rượu gạo ngon nhất. Ta nghe đạo hữu nhắc đến nên vượt nghìn dặm tới để thử.”
Hôm nay đúng lúc Từ Hành Chi đến quán, định giao tiền tháng này cho huynh trưởng, y nghe tu sĩ nói chuyện thú vị bèn chủ động mời người ấy một vò rượu gạo ngon nhất trong quán, rót rượu cùng uống với ông ấy như chuyện đương nhiên.
Tu sĩ này thích rượu nhưng không giỏi uống rượu, chưa được nửa vò đã say không biết trời trăng gì. Từ Hành Chi chỉnh trang lại cho ông ấy, cõng ông ấy tới một đạo quan gần đó nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau, Từ Hành Chi tới quán, phấn khích nói: “Huynh trưởng, vị đạo sĩ hôm qua nói vừa gặp đệ mà như đã quen từ lâu, kiểm tra thấy đệ có linh căn, còn nói đệ có linh tính, hỏi đệ có muốn gia nhập đạo môn tu hành hay không.”
Từ Bình Sinh không thấy bất ngờ gì lắm. Nói cách khác là với tính cách này của Từ Hành Chi, y làm gì hắn ta cũng không thấy bất ngờ: “Thế thì tốt. Ngươi tin hắn thì đi theo hắn đi.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Huynh trưởng, huynh đi cùng đệ đi.” Từ Hành Chi vươn tay chống lên lư rượu, ánh mắt khẩn cầu: “Huynh là người thân duy nhất của đệ. Đệ muốn ở cạnh huynh trưởng.”
Có lẽ mấy ngày trước ác bá trên trấn đến đã khiến trái tim hắn ta mềm nhũn, cũng có thể là trong lòng cũng thấy hứng thú với tu tiên vấn đạo, thuật sống lâu trăm tuổi, hoặc là bắt nguồn từ tâm trạng không thể miêu tả nào đó, hắn ta đồng ý lời mời hoang đường của Từ Hành Chi như bị ma xui quỷ khiến.
Hắn ta nghỉ làm rồi leo lên Phong Lăng Sơn với Từ Hành Chi.
Nửa năm đầu, hắn ta và Từ Hành Chi đều là đệ tử ngoại môn, hai người ở cùng nhau, bắt đầu từ quét sân, đọc thuộc lòng đạo kinh, làm mấy việc nhỏ vân vân.
Từ Bình Sinh thấy yên bình trước nay chưa từng có.
Ở đây, hắn ta và Từ Hành Chi đều bắt đầu từ con số không, trong lòng hắn ta cũng giống Từ Hành Chi, không có nhiều lưu luyến tạp niệm gì với trần gian.
Hắn ta nghĩ có lẽ mình ở đây có thể sẽ làm tốt hơn Từ Hành Chi.
Nhưng mà sau khi hai người cùng nhập môn được nửa năm, Từ Hành Chi đột nhiên mất tích hơn mười ngày.
Trong lúc Từ Bình Sinh lo lắng không thôi, Thanh Tĩnh Quân sơn chủ mới nhậm chức – người đưa bọn họ vào Phong Lăng Sơn, đột ngột tổ chức đại hội nhận đồ đệ, tuyên bố Từ Hành Chi có linh căn xuất sắc, thông minh có đủ, đây là ý trời, vui mừng cất nhắc y trở thành đệ tử đứng đầu của mình.
Giây phút cả sảnh đường ồ lên, Từ Bình Sinh chỉ cảm thấy cực kỳ bi phẫn.
Chỉ mười ngày, Từ Bình Sinh và Từ Hành Chi cách nhau như trời và vực một lần nữa.
Ý trời, đúng là ý trời, dù Từ Bình Sinh chăm chỉ tới đâu vẫn thua bởi hai chữ “ý trời”.
Khi hắn ta không có chút tu vi nào, Từ Hành Chi đã ung dung đột phá lên luyện khí bậc ba.
Khi hắn ta tốn hết công sức cuối cùng cũng bò lên được cấp luyện khí thì Từ Hành Chi đã trúc cơ thành công.
Khi hắn ta chịu đau đớn ngày đêm vì đột phá luyện khí bậc năm, Từ Hành Chi đã đứng đầu Thiên bảng, cảm xúc luôn vừa phải lịch sự, tính cách phóng khoáng vô tư, rạng rỡ nhường nào. Mà Từ Hành Chi còn sắp tới Kim Đan đại viên mãn, rất có khả năng trở thành người đầu tiên tu luyện ra Nguyên Anh sớm nhất trong số đệ tử cùng thế hệ của bốn môn phái.
Từ Bình Sinh ném hết đống bí quyết tu luyện và bảo vật quý báu mà Từ Hành Chi lén lút tặng cho mình đi, tự dựa vào bản thân từng bước vất vả trèo lên vị trí bây giờ nhưng hắn ta vẫn mong muốn không phải nhìn thấy bóng lưng Từ Hành Chi.
Có mấy đệ tử từng nhìn thấy Từ Hành Chi tới điện đệ tử tìm Từ Bình Sinh, hâm mộ hỏi hắn ta: “Từ Bình Sinh, Từ sư huynh có quan hệ gì với ngươi vậy? Ta nghe thấy hắn gọi ngươi là huynh trưởng...”
Từ Bình Sinh lạnh nhạt nói: “Ta không có quan hệ gì với hắn.”
Có một đệ tử không ưa điệu bộ tránh xa người khác cả nghìn dặm, ra vẻ ta đây của hắn ta nên đứng đó cười nhạo: “Sao hắn là huynh trưởng của Từ sư huynh được? Từ sư huynh rộng rãi phóng khoáng như thế sao mà có huynh trưởng im lìm thế này được?”
“Cũng đúng. Bốn môn phái đều biết sư phụ yêu thương Từ sư huynh. Pháp bảo lọt ra từ kẽ tay Từ sư huynh cũng đủ để chúng ta lên Trúc Cơ kỳ một cách dễ dàng, nếu hắn là huynh trưởng của Từ sư huynh, sao vẫn ở cùng chúng ta chứ?”
Dứt lời, các đệ tử nói chuyện phiếm đồng thời cười ầm lên.
Từ Bình Sinh cũng cười với bọn họ, cười đến mức gò má đơ cứng.
Sau mấy lần bị từ chối, Từ Hành Chi không đến làm phiền hắn ta nữa.
Từ Bình Sinh cứ tưởng rằng cuối cùng mình cũng có thể yên tâm tĩnh lặng tu luyện, nhưng vào một ngày nào đó, có một nữ tử tới tìm hắn ta, cao giọng hỏi: “Ngươi là Từ Bình Sinh sao?”
Đây là lần đầu tiên gặp nữ tử này, Từ Bình Sinh lại có cảm giác không thở nổi lần đầu trong đời.
Mái tóc đen nhánh tung bay như bươm bướm của thiếu nữ được buộc lại bằng dây cột tóc, da trắng, môi đỏ, vóc dáng thướt tha nhưng không hề khiến người ta nổi lên dục vọng. Có lẽ vì trên người nàng toát ra vẻ trang nhã trong sáng trung hòa phần lớn dung mạo vốn có thể khiến người ta Phóng hỏa hí chư hầu*.
*Điển tích Phóng hỏa hí chư hầu: Quân vương vì ham mê nữ sắc cho đốt Phong Hỏa Đài vốn để cảnh báo có quân địch để lừa các chư thần mua vui, lúc quân địch đến thật thì quân vương đốt lửa gọi người tới cứu thì chẳng ai đến, kết quả vua chết nước vong.
Trước khi gặp nàng, Từ Bình Sinh chưa từng gặp nữ tử nào xinh đẹp như thế, thấy mến mộ mà không nói nên lời.
Thiếu nữ xinh đẹp nghiêng đầu, cười hỏi lại lần nữa: “Ngươi là Từ Bình Sinh đúng không? Ta là Nguyên Như Trú, đệ tử đứng đầu của Quảng Phủ Quân.”
Từ Bình Sinh nở một nụ cười hiếm có: “Đúng là ta. Xin hỏi Nguyên sư tỷ tìm ta có chuyện gì?”
“Từ sư huynh bảo ta đưa ít bánh ngọt mới làm cho ngươi.” Lúc thiếu nữ nhắc tới ba chữ đó, mặt mày thiếu nữ đều toát ra sự yêu thích và mến mộ không thể che giấu: “Ngươi có quan hệ gì với Từ sư huynh? Ta thấy Từ sư huynh rất quan tâm tới ngươi.”
Từ sư huynh. Từ sư huynh. Từ sư huynh.
Từ Bình Sinh đứng giữa trời xuân tháng ba, quanh cơ thể lại lạnh đến mức như bị nước tuyết tan đổ xuống người.
Một lúc lâu sau, hắn ta nghe mình đờ đẫn nói: “Ta chỉ là đồng hương của hắn thôi.”
Nếu đứng từ góc độ của Từ Bình Sinh để xem xét tất cả mọi chuyện thì Từ Hành Chi là kẻ khiến người ta căm ghét nhường nào.
/56
|