Sau khi mở mắt ra, căn phòng trống không khóet rỗng trái tim hắn ta chỉ trong nháy mắt.
Khi hắn ta nhấc chân chuẩn bị xuống giường, Chúc Đông Phong gõ cửa, đi vào: “Vương thượng.”
“Chuyện gì?” Nam Ly miễn cưỡng giương mắt lên: “Tìm thấy tiểu đạo sĩ rồi sao?”
Chúc Đông Phong hơi ngập ngừng: “Vâng, tìm thấy rồi.”
Nam Ly không hề chuẩn bị gì để nghe được tin tức tốt, nghe được lời báo cáo ấy thì tinh thần chấn động, bước chân trần xuống đất, hưng phấn khó kìm nén: “Thật sao? Hắn ở đâu? Có bị thương không? Có gầy đi không?”
Trên mặt Chúc Đông Phong là vẻ không đành lòng: “Chủ thượng... Xin nén bi thương.”
Nam Ly chìm đắm trong vui sướng, thậm chí nghe hiểu lời Chúc Đông Phong nói: “Nén bi thương? Nén bi thương gì cơ?”
Chúc Đông Phong ra hiệu với người đứng bên ngoài, hai quỷ nô nâng một phần vải trắng đi vào.
Gói vải được mở ra, bên trong là hài cốt chỏng chơ, có dấu vết rõ ràng cho thấy bị dã thú gặm cắn kéo lê, phần lớn không còn da thịt, chỉ còn cánh tay không bị gặm quá mức, có thể thấy rõ bàn tay phải bị thương nắm chặt lại.
Ở đó thiếu mất một đốt ngón tay.
“Thật ra vương phi vẫn chưa đi xa.” Chúc Đông Phong giải thích: “Một quỷ nô phát hiện hắn ở bên dưới vách đá gần hẻm núi Hổ Khiêu. Ở đó cỏ dại mọc rất cao nên lúc đầu bọn ta đi tìm không phát hiện ra vương phi.”
Nam Ly nhìn chằm chằm hài cốt trên đất, ánh mắt mê man.
Hắn ta không tin đống hài cốt này là tiểu đạo sĩ thích khóc của mình: “Hắn tới đó làm gì?”
Chúc Đông Phong: “Hình như vương phi bị ngã từ vách núi xuống... Lúc bọn ta tìm thấy vương phi, dưới thân hắn rải rác những thứ này...”
Hắn móc một gói vải trong lòng ra, mở ra từng lớp một.
Vài cánh hoa La Hán khô héo bay lên, rơi xuống bộ hài cốt.
Nhìn những cánh hoa này, Nam Ly đã nhớ ra.
Lần đầu tiên hắn ta và Diệp Bổ Y gặp nhau, hắn ta ngồi thổi khèn trên vách đá mọc đầy hoa La Hán.
Ở vách đá trơ trọi ấy, không có đường nào có thể leo thẳng lên được. Diệp Bổ Y rời khỏi hẻm núi Hổ Khiêu, leo bằng tay không lên đó, chắc là muốn hái một đóa La Hán giữ làm kỉ niệm.
Hắn ta lẩm bẩm tự nói: “Là vách đá đó sao?”
Chúc Đông Phong nghẹn lời.
Hắn không hiểu Nam Ly nói tới chỗ nào.
Nam Ly nhìn hài cốt trên đất, hỏi tiếp: “Chết rồi?”
Chúc Đông Phong không nói được câu nào.
Nam Ly chỉ vào hài cốt, muốn cười mà không cười nổi: “Hắn chết rồi? Chỉ vì muốn hái một đóa hoa?”
Hắn ta nhìn hài cốt, khẽ nói: “Không thèm đeo cả dây xích đã làm xong cho ngươi, nhất quyết chạy đi hái hoa, đúng là đạo sĩ ngốc.”
Dứt lời, hắn ta ho khan mấy tiếng, nước bọt trong miệng trào ra nghẹn ứ khiến hắn ta buồn bực khó chịu.
Hắn ta nghển cổ muốn nhổ nước bọt ra nhưng đột nhiên ói ra một búng máu to.
Tất cả ký ức của Diệp Bổ Y chấm dứt ở ngày ngụm máu rơi vào bộ hài cốt.
Sau khi tàn hồn của Diệp Bổ Y nhập hết vào cơ thể, Từ Hành Chi chậm rãi mở mắt ra.
Quỷ vương Nam Ly thấy thế thì mừng rỡ như điên.
Người trước mặt là một cơ thể cực kỳ tốt hiếm có mà hắn ta tìm suốt mười năm qua.
Sau khi hắn ta hộc máu, bệnh nặng một trận, Nam Ly bày ra hai mươi bảy mê trận trong hẻm Hổ Khiêu, bắt người đi qua, chỉ cần có người xông vào trong cốc, hắn ta sẽ cất công kiểm tra cẩn thận.
Đầu tiên, cơ thể người đó không thể quá gầy yếu. Từ nhỏ cơ thể Diệp Bổ Y đã yếu ớt, dù sau này lớn lên khỏe mạnh hơn nhiều nhưng vẫn có phần yếu đuối mong manh. Nam Ly không muốn hắn sống lại vẫn là một tên ma ốm.
Thứ hai, tuổi tác của người đó phải phù hợp, không thể có sở thích bất lương kỳ lạ gì, tránh làm bẩn linh hồn Diệp Bổ Y.
Quan trọng nhất là người đó nhất định phải có một trái tim lương thiện mà hơi ngốc nghếch như Diệp Bổ Y.
Chỉ có trái tim như thế mới xứng với Diệp Bổ Y.
Mà người trước mặt phù hợp với mọi mong đợi của Nam Ly.
Sau khi tẩy hồn kết thúc, tất cả ký ức của Từ Hành Chi sẽ bị ký ức của Diệp Bổ Y bao trùm.
Nam Ly chỉ cần dẫn hồn phách trong cơ thể Từ Hành Chi ra, sau đó moi tim, đưa hắn tới nơi cất giữ hài cốt của Diệp Bổ Y, sử dụng pháp thuật cả đời hắn ta chắc chắn sẽ có thể khiến Diệp Bổ Y sống lại với toàn bộ ký ức.
Thân xác thật của Diệp Bổ Y khó tái tạo nhưng chỉ cần tiểu đạo sĩ của hắn ta chịu quay về, dù chỉ có được bộ xương biết cử động, biết nói thôi hắn ta cũng không oán giận câu nào.
Hắn ta vuốt ve gò má Từ Hành Chi đã tỉnh dậy, dùng giọng điệu nhẹ nhàng dịu dàng nhất: “Có nhận ra ta là ai không? Tiểu đạo sĩ?”
Từ Hành Chi hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: “Nhận ra. Tên khốn kiếp vô liêm sỉ.”
“Tiểu đạo sĩ?” Nam Ly hơi run rẩy, hoàn toàn tỉnh táo: “Ngươi? Vẫn là ngươi? Ngươi không phải hắn?”
Đầu Từ Hành Chi vẫn đau như búa bổ, nhưng đối diện với tên cặn bã này, y vẫn lịch sự nở một nụ cười trào phúng: “Sao thế? Không nhận ra Diệp Bổ Y của ngươi hả?”
Vẻ mặt Nam Ly thay đổi nhanh chóng, kéo Từ Hành Chi xuống dưới đài, túm chặt vạt áo trước ngực y: “Sao có thể chứ? Sao tẩy hồn lại thất bại được?”
Từ Hành Chi trào phúng nói: “Có lẽ tiểu đạo sĩ của ngươi không muốn gặp lại ngươi nữa.”
Nam Ly đâu chịu nghe Từ Hành Chi nói linh tinh, vận linh lực đặt tay lên trán Từ Hành Chi, nhắm mắt dùng lực, dồn linh lực vào thăm dò.
Chỉ chốc lát sau, Nam Ly ngạc nhiên mở mắt ra: “Ngươi từng bị tẩy...”
Không chờ hắn ta nói hết câu, ngoài điện vang lên tiếng nổ rung trời, như Cung Công húc đầu vào núi Bất Chu, luồng yêu lực cuồn cuộn quét tới, hất tung cửa gian phòng.
Nam Ly bỗng nhìn qua phía đó, mặt lạnh băng: “Ai?”
Chúc Đông Phong ngã nhào vào trong phòng, một cái quỷ thương cắm sau lưng hắn!
Miệng hắn lẩm bẩm không rõ tiếng nhưng vẫn gắng gượng nói ra một câu: “Chủ thượng, hai mươi bảy mê trận... bị phá hết rồi... Vương thượng, xin vương thượng mau rời khỏi...”
Quỷ thương trên lưng hắn đột nhiên bị rút ra, tiếng máu thịt tung tóe vang dội át mất âm cuối suy yếu của hắn.
Ánh thương như sao sáng quét tới, nhắm thẳng vào gáy Nam Ly.
Lời ra lệnh của Chu Bắc Nam vang lên phía sau lưng hắn ta: “Thả hắn xuống.”
Nam Ly nghe vậy thì nghe lời, đẩy Từ Hành Chi tới vách tường, liếc mắt một cái, bốn quỷ đinh đột nhiên mọc ra đóng chặt hai vai và gấu quần của Từ Hành Chi, treo y trên tường.
Sau khi nhốt Từ Hành Chi lại, hắn ta mới quay đầu, đúng lúc đối diện với Chu Bắc Nam.
Nhìn thấy khuôn mặt này, Chu Bắc Nam hơi nhíu mày lại, như nghi vấn gì đó.
Nam Ly cũng cười dữ tợn: “Là ngươi à? Ngươi vẫn chưa hồn phi phách tán sao?”
Chu Bắc Nam ngạc nhiên: “Ngươi biết ta?”
Nam Ly nở nụ cười sắc bén, đột nhiên giơ tay nắm chặt mũi thương của Chu Bắc Nam, sắc mặt không hề thay đổi, ngón tay hơi cử động, Chu Bắc Nam trơ mắt nhìn quỷ thương trong tay biến thành tro bụi!
Bụi bặm tung bay, Chu Bắc Nam bị Nam Ly bóp cổ, đè xuống mặt đất.
Có thể thấy hắn ta đã bị thất bại vừa nãy kích thích mất hết lý trí, lúc này trút hết toàn bộ oán giận lên Chu Bắc Nam: “Ta là quỷ vương. Một tàn hồn mà dám vung đao múa thương trước mặt ta?”
Nam Ly dùng nhiều sức hơn, gạch đá vỡ vụn, Chu Bắc Nam đè lún xuống nền đất từng chút một, hồn thể lập lòe sáng tối, hiển nhiên là không thể chống lại được quỷ lực có tính áp đảo đó.
Nam Ly mất sạch kiên nhẫn, biểu cảm đáng sợ, hai mắt đỏ như máu: “Không nhớ ta sao? Hả? Thật đáng thương, ngay cả lời thề hùng hồn mình lập ra mà cũng không nhớ? Ngươi từng nói muốn dùng thương đâm nát trái tim ta, muốn tự tay lột da tróc thịt ta, ngươi không nhớ hả?”
Chu Bắc Nam trợn trừng mắt: “Ngươi... Ngươi là...”
“Ngay cả muội muội sắp sinh con của mình cũng không bảo vệ được.” Nam Ly cười đầy ác độc: “Ta vẫn nhớ tên ngươi đó, Chu Bắc Nam, ngươi đúng là tên vô dụng.”
Hắn ta siết chặt tay, muốn bóp tan linh thể của Chu Bắc Nam.
Nhưng hắn ta vừa mới dùng sức thêm một chút, cả người đã bay ra ngoài, đập vào vách tường khiến vách tường trong phòng nứt toạc ra.
Mạnh Trọng Quang đi từ bên ngoài vào.
Đuôi mắt và giữa trán hắn đỏ tươi như máu, ánh đỏ trong mắt như sắp nhỏ giọt xuống, mái tóc đen rối tung, tung bay tán loạn theo quỷ lực bùng phát.
Hắn đứng ở đó, y như một diễm quỷ nổi điên.
Nhưng hắn hoàn toàn không có ý muốn đánh nhau với Nam Ly, đôi mắt mê man tìm kiếm bóng dáng Từ Hành Chi: “Sư huynh? Huynh đang ở đâu?”
Bụi bay mù mịt, Nam Ly lảo đảo bò dậy, rút kiếm bên hông ra, chạy về phía Từ Hành Chi.
Nhìn thấy bóng người chạy trong tầm mắt mình, ánh mắt Mạnh Trọng Quang trở nên hung tàn, luồng lực đỏ thẫm bay ra khỏi lòng bàn tay hắn, bay thẳng về phía Nam Ly.
Nam Ly vung kiếm lên đỡ, tiếng kim loại va đập vang lên, như tiếng hạt đậu rán xì xèo, Nam Ly cố gắng chống đỡ mấy hiệp, miệng bỗng ngọt đắng, hắn ta bèn bỏ lưỡi kiếm, gượng ép đón một đòn hiểm của Mạnh Trọng Quang.
Một cánh tay của hắn ta bị chém đứt bay ra, do luồng lực xung kích đó, cơ thể hắn ta bay thẳng tới chỗ Từ Hành Chi, chưa tới gần người y, hắn ta đã dồn quỷ lực ra đòn bằng cánh tay còn sót lại, cố gắng hút tàn hồn trong cơ thể Từ Hành Chi ra.
Nhưng hắn tìm kinh mạch khắp người Từ Hành Chi cũng không thấy phần hồn phách hắn ta đã cất giữ nhiều năm!
“Trả lại cho ta!” Nam Ly gào lên: “Trả hắn lại cho ta!”
Nhưng sợi hồn phách mỏng manh kia không trả lời hắn ta, trốn trong cơ thể Từ Hành Chi không chịu ra.
Giống như nhiều năm về trước, Diệp Bổ Y không muốn nói chuyện với hắn ta, không thèm để ý tới hắn ta.
Nam Ly bị suy nghĩ đó kích thích làm cho hoảng sợ hãi hùng, gương mặt trắng bệch muốn tìm lại lần nữa, hai quỷ nô phá cửa sổ xông vào, kéo Nam Ly đang phát điên: “Vương thượng, mau đi thôi!”
Nam Ly gào lên: “Ta không đi! Hắn vẫn ở đây, hắn...”
Một quy nô có cấp bậc hơi cao trong đó nhân lúc Nam Ly nổi điên bỗng quyết tâm đập một phát vào gáy Nam Ly.
Nam Ly đang sôi máu, chịu một cú đánh, máu dồn lên não, ngất xỉu.
Quỷ nô đó đẩy Nam Ly vào lồng ngực quỷ nô còn lại: “Mau đưa vương thượng...”
Chưa kịp nói hết câu, quỷ nô đó đã nổ bùng từ giữa người, tan thành mây khói, không vương lại chút xíu nào!
Vượt qua hai mươi bảy mê trận, lý trí và giác quan của Mạnh Trọng Quang đã mất sạch, không phân biệt được Đông Tây Nam Bắc, như một tên say xỉn, như thú dữ buồn ngủ, lảo đảo đi quanh căn phòng, hễ nghe thấy âm thanh lạ nào đó, hắn không nói lời nào, xuất yêu lực thuần khiết đập về phía đó.
Quỷ nô làm kẻ chết thay cho Nam Ly.
Quỷ nô còn lại hoảng sợ co rúm người lại, đâu dám ở lại đó nữa, gã lặng lẽ đỡ Nam Ly, xuyên tường mà đi, chớp mắt cái bóng dáng đã mất tăm.
Chu Bắc Nam ôm cổ họng, ho khan bò dậy khỏi đất.
Vừa mới nhổm được một nửa người dậy, hắn ta có linh cảm, nhanh chóng lăn qua một bên.
Chỉ trong thoáng chốc đó, nơi hắn ta vừa nằm đã bị Mạnh Trọng Quang dùng linh lực đập nổ thành một cái hố lớn.
Chu Bắc Nam chửi mắng: “Mạnh Trọng Quang ngươi nhìn cho rõ...”
Không chờ hắn ta nói xong, Mạnh Trọng Quang lại không phân biệt tốt xấu đập một phát nữa, khiến căn phòng sụp mất một nửa!
Chu Bắc Nam dùng hết toàn bộ sức lực của mình, lăn thêm mấy vòng trốn tới chỗ cửa không còn tồn tại của căn phòng, đúng lúc thấy Khúc Trì đang cõng Đào Nhàn ở bên ngoài đang đi về phía bên này, Lục Ngự Cửu, Chu Vọng, Nguyên Như Trú cũng đi theo sau một đoạn.
Chu Bắc Nam hét to: “Mau chạy đi! Mạnh Trọng Quang điên rồi!”
Mạnh Trọng Quang nghe thấy tiếng động, lòng bàn tay tụ yêu lực đỏ tươi dồi dào, nhếch miệng cười gằn.
Khi Mạnh Trọng Quang sắp ra tay, Từ Hành Chi vừa bị quỷ lực của Nam Ly xâm nhập vào cơ thể, giày vò đầu váng mắt hoa tìm lại được sức nói chuyện, khàn giọng gọi: “Mạnh... Trọng Quang!”
Chỉ một tiếng gọi ấy, sát ý cuồn cuộn và suy sụp trong mắt Mạnh Trọng Quang dần tan biến.
Hắn hoảng loạn luống cuống nhìn khắp xung quanh như đứa trẻ con, cuối cùng cũng thấy Từ Hành Chi bị đóng trên tường.
Hắn bỗng có sức sống hẳn lên, sự sắc bén trên người gần như không còn gì, đi thẳng qua đó, không nói gì hết, ôm lấy eo Từ Hành Chi, làm nũng như mèo con, gọi từng tiếng: “Sư huynh! Sư huynh...”
Chu Bắc Nam suýt bị giết chết nhìn thấy vậy thì trợn mắt ngoác mồm.
Từ Hành Chi choáng váng, gắng gượng hít thở mạnh mấy hơi, nhìn thấy Mạnh Trọng Quang nước mắt như mưa trước mặt thì trái tim mềm nhũn: “Khóc gì chứ, nam tử hán đại trượng phu. Mau thả ta xuống.”
“Sư huynh, xin lỗi, xin lỗi...” Mạnh Trọng Quang cuống quýt dùng mu bàn tay lau mặt: “Ta, ta không làm sư huynh sợ chứ? Trọng Quang không cố ý, không...”
Hắn hất tay một cái, quỷ đinh cắm ở ống tay áo Từ Hành Chi rơi xuống.
Từ Hành Chi mất hết sức lực nhũn người ngã vào bả vai hắn.
Lúc chạm vào cơ thể Mạnh Trọng Quang, y như ngã xuống hẻm núi tối thui sâu thẳm, mất hết ý thức ngất xỉu.
Có lẽ bị sức mạnh kỳ quái của Nam Ly kích thích, trong đầu Từ Hành Chi có thêm một phần ký ức hoàn chỉnh.
Khi hắn ta nhấc chân chuẩn bị xuống giường, Chúc Đông Phong gõ cửa, đi vào: “Vương thượng.”
“Chuyện gì?” Nam Ly miễn cưỡng giương mắt lên: “Tìm thấy tiểu đạo sĩ rồi sao?”
Chúc Đông Phong hơi ngập ngừng: “Vâng, tìm thấy rồi.”
Nam Ly không hề chuẩn bị gì để nghe được tin tức tốt, nghe được lời báo cáo ấy thì tinh thần chấn động, bước chân trần xuống đất, hưng phấn khó kìm nén: “Thật sao? Hắn ở đâu? Có bị thương không? Có gầy đi không?”
Trên mặt Chúc Đông Phong là vẻ không đành lòng: “Chủ thượng... Xin nén bi thương.”
Nam Ly chìm đắm trong vui sướng, thậm chí nghe hiểu lời Chúc Đông Phong nói: “Nén bi thương? Nén bi thương gì cơ?”
Chúc Đông Phong ra hiệu với người đứng bên ngoài, hai quỷ nô nâng một phần vải trắng đi vào.
Gói vải được mở ra, bên trong là hài cốt chỏng chơ, có dấu vết rõ ràng cho thấy bị dã thú gặm cắn kéo lê, phần lớn không còn da thịt, chỉ còn cánh tay không bị gặm quá mức, có thể thấy rõ bàn tay phải bị thương nắm chặt lại.
Ở đó thiếu mất một đốt ngón tay.
“Thật ra vương phi vẫn chưa đi xa.” Chúc Đông Phong giải thích: “Một quỷ nô phát hiện hắn ở bên dưới vách đá gần hẻm núi Hổ Khiêu. Ở đó cỏ dại mọc rất cao nên lúc đầu bọn ta đi tìm không phát hiện ra vương phi.”
Nam Ly nhìn chằm chằm hài cốt trên đất, ánh mắt mê man.
Hắn ta không tin đống hài cốt này là tiểu đạo sĩ thích khóc của mình: “Hắn tới đó làm gì?”
Chúc Đông Phong: “Hình như vương phi bị ngã từ vách núi xuống... Lúc bọn ta tìm thấy vương phi, dưới thân hắn rải rác những thứ này...”
Hắn móc một gói vải trong lòng ra, mở ra từng lớp một.
Vài cánh hoa La Hán khô héo bay lên, rơi xuống bộ hài cốt.
Nhìn những cánh hoa này, Nam Ly đã nhớ ra.
Lần đầu tiên hắn ta và Diệp Bổ Y gặp nhau, hắn ta ngồi thổi khèn trên vách đá mọc đầy hoa La Hán.
Ở vách đá trơ trọi ấy, không có đường nào có thể leo thẳng lên được. Diệp Bổ Y rời khỏi hẻm núi Hổ Khiêu, leo bằng tay không lên đó, chắc là muốn hái một đóa La Hán giữ làm kỉ niệm.
Hắn ta lẩm bẩm tự nói: “Là vách đá đó sao?”
Chúc Đông Phong nghẹn lời.
Hắn không hiểu Nam Ly nói tới chỗ nào.
Nam Ly nhìn hài cốt trên đất, hỏi tiếp: “Chết rồi?”
Chúc Đông Phong không nói được câu nào.
Nam Ly chỉ vào hài cốt, muốn cười mà không cười nổi: “Hắn chết rồi? Chỉ vì muốn hái một đóa hoa?”
Hắn ta nhìn hài cốt, khẽ nói: “Không thèm đeo cả dây xích đã làm xong cho ngươi, nhất quyết chạy đi hái hoa, đúng là đạo sĩ ngốc.”
Dứt lời, hắn ta ho khan mấy tiếng, nước bọt trong miệng trào ra nghẹn ứ khiến hắn ta buồn bực khó chịu.
Hắn ta nghển cổ muốn nhổ nước bọt ra nhưng đột nhiên ói ra một búng máu to.
Tất cả ký ức của Diệp Bổ Y chấm dứt ở ngày ngụm máu rơi vào bộ hài cốt.
Sau khi tàn hồn của Diệp Bổ Y nhập hết vào cơ thể, Từ Hành Chi chậm rãi mở mắt ra.
Quỷ vương Nam Ly thấy thế thì mừng rỡ như điên.
Người trước mặt là một cơ thể cực kỳ tốt hiếm có mà hắn ta tìm suốt mười năm qua.
Sau khi hắn ta hộc máu, bệnh nặng một trận, Nam Ly bày ra hai mươi bảy mê trận trong hẻm Hổ Khiêu, bắt người đi qua, chỉ cần có người xông vào trong cốc, hắn ta sẽ cất công kiểm tra cẩn thận.
Đầu tiên, cơ thể người đó không thể quá gầy yếu. Từ nhỏ cơ thể Diệp Bổ Y đã yếu ớt, dù sau này lớn lên khỏe mạnh hơn nhiều nhưng vẫn có phần yếu đuối mong manh. Nam Ly không muốn hắn sống lại vẫn là một tên ma ốm.
Thứ hai, tuổi tác của người đó phải phù hợp, không thể có sở thích bất lương kỳ lạ gì, tránh làm bẩn linh hồn Diệp Bổ Y.
Quan trọng nhất là người đó nhất định phải có một trái tim lương thiện mà hơi ngốc nghếch như Diệp Bổ Y.
Chỉ có trái tim như thế mới xứng với Diệp Bổ Y.
Mà người trước mặt phù hợp với mọi mong đợi của Nam Ly.
Sau khi tẩy hồn kết thúc, tất cả ký ức của Từ Hành Chi sẽ bị ký ức của Diệp Bổ Y bao trùm.
Nam Ly chỉ cần dẫn hồn phách trong cơ thể Từ Hành Chi ra, sau đó moi tim, đưa hắn tới nơi cất giữ hài cốt của Diệp Bổ Y, sử dụng pháp thuật cả đời hắn ta chắc chắn sẽ có thể khiến Diệp Bổ Y sống lại với toàn bộ ký ức.
Thân xác thật của Diệp Bổ Y khó tái tạo nhưng chỉ cần tiểu đạo sĩ của hắn ta chịu quay về, dù chỉ có được bộ xương biết cử động, biết nói thôi hắn ta cũng không oán giận câu nào.
Hắn ta vuốt ve gò má Từ Hành Chi đã tỉnh dậy, dùng giọng điệu nhẹ nhàng dịu dàng nhất: “Có nhận ra ta là ai không? Tiểu đạo sĩ?”
Từ Hành Chi hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: “Nhận ra. Tên khốn kiếp vô liêm sỉ.”
“Tiểu đạo sĩ?” Nam Ly hơi run rẩy, hoàn toàn tỉnh táo: “Ngươi? Vẫn là ngươi? Ngươi không phải hắn?”
Đầu Từ Hành Chi vẫn đau như búa bổ, nhưng đối diện với tên cặn bã này, y vẫn lịch sự nở một nụ cười trào phúng: “Sao thế? Không nhận ra Diệp Bổ Y của ngươi hả?”
Vẻ mặt Nam Ly thay đổi nhanh chóng, kéo Từ Hành Chi xuống dưới đài, túm chặt vạt áo trước ngực y: “Sao có thể chứ? Sao tẩy hồn lại thất bại được?”
Từ Hành Chi trào phúng nói: “Có lẽ tiểu đạo sĩ của ngươi không muốn gặp lại ngươi nữa.”
Nam Ly đâu chịu nghe Từ Hành Chi nói linh tinh, vận linh lực đặt tay lên trán Từ Hành Chi, nhắm mắt dùng lực, dồn linh lực vào thăm dò.
Chỉ chốc lát sau, Nam Ly ngạc nhiên mở mắt ra: “Ngươi từng bị tẩy...”
Không chờ hắn ta nói hết câu, ngoài điện vang lên tiếng nổ rung trời, như Cung Công húc đầu vào núi Bất Chu, luồng yêu lực cuồn cuộn quét tới, hất tung cửa gian phòng.
Nam Ly bỗng nhìn qua phía đó, mặt lạnh băng: “Ai?”
Chúc Đông Phong ngã nhào vào trong phòng, một cái quỷ thương cắm sau lưng hắn!
Miệng hắn lẩm bẩm không rõ tiếng nhưng vẫn gắng gượng nói ra một câu: “Chủ thượng, hai mươi bảy mê trận... bị phá hết rồi... Vương thượng, xin vương thượng mau rời khỏi...”
Quỷ thương trên lưng hắn đột nhiên bị rút ra, tiếng máu thịt tung tóe vang dội át mất âm cuối suy yếu của hắn.
Ánh thương như sao sáng quét tới, nhắm thẳng vào gáy Nam Ly.
Lời ra lệnh của Chu Bắc Nam vang lên phía sau lưng hắn ta: “Thả hắn xuống.”
Nam Ly nghe vậy thì nghe lời, đẩy Từ Hành Chi tới vách tường, liếc mắt một cái, bốn quỷ đinh đột nhiên mọc ra đóng chặt hai vai và gấu quần của Từ Hành Chi, treo y trên tường.
Sau khi nhốt Từ Hành Chi lại, hắn ta mới quay đầu, đúng lúc đối diện với Chu Bắc Nam.
Nhìn thấy khuôn mặt này, Chu Bắc Nam hơi nhíu mày lại, như nghi vấn gì đó.
Nam Ly cũng cười dữ tợn: “Là ngươi à? Ngươi vẫn chưa hồn phi phách tán sao?”
Chu Bắc Nam ngạc nhiên: “Ngươi biết ta?”
Nam Ly nở nụ cười sắc bén, đột nhiên giơ tay nắm chặt mũi thương của Chu Bắc Nam, sắc mặt không hề thay đổi, ngón tay hơi cử động, Chu Bắc Nam trơ mắt nhìn quỷ thương trong tay biến thành tro bụi!
Bụi bặm tung bay, Chu Bắc Nam bị Nam Ly bóp cổ, đè xuống mặt đất.
Có thể thấy hắn ta đã bị thất bại vừa nãy kích thích mất hết lý trí, lúc này trút hết toàn bộ oán giận lên Chu Bắc Nam: “Ta là quỷ vương. Một tàn hồn mà dám vung đao múa thương trước mặt ta?”
Nam Ly dùng nhiều sức hơn, gạch đá vỡ vụn, Chu Bắc Nam đè lún xuống nền đất từng chút một, hồn thể lập lòe sáng tối, hiển nhiên là không thể chống lại được quỷ lực có tính áp đảo đó.
Nam Ly mất sạch kiên nhẫn, biểu cảm đáng sợ, hai mắt đỏ như máu: “Không nhớ ta sao? Hả? Thật đáng thương, ngay cả lời thề hùng hồn mình lập ra mà cũng không nhớ? Ngươi từng nói muốn dùng thương đâm nát trái tim ta, muốn tự tay lột da tróc thịt ta, ngươi không nhớ hả?”
Chu Bắc Nam trợn trừng mắt: “Ngươi... Ngươi là...”
“Ngay cả muội muội sắp sinh con của mình cũng không bảo vệ được.” Nam Ly cười đầy ác độc: “Ta vẫn nhớ tên ngươi đó, Chu Bắc Nam, ngươi đúng là tên vô dụng.”
Hắn ta siết chặt tay, muốn bóp tan linh thể của Chu Bắc Nam.
Nhưng hắn ta vừa mới dùng sức thêm một chút, cả người đã bay ra ngoài, đập vào vách tường khiến vách tường trong phòng nứt toạc ra.
Mạnh Trọng Quang đi từ bên ngoài vào.
Đuôi mắt và giữa trán hắn đỏ tươi như máu, ánh đỏ trong mắt như sắp nhỏ giọt xuống, mái tóc đen rối tung, tung bay tán loạn theo quỷ lực bùng phát.
Hắn đứng ở đó, y như một diễm quỷ nổi điên.
Nhưng hắn hoàn toàn không có ý muốn đánh nhau với Nam Ly, đôi mắt mê man tìm kiếm bóng dáng Từ Hành Chi: “Sư huynh? Huynh đang ở đâu?”
Bụi bay mù mịt, Nam Ly lảo đảo bò dậy, rút kiếm bên hông ra, chạy về phía Từ Hành Chi.
Nhìn thấy bóng người chạy trong tầm mắt mình, ánh mắt Mạnh Trọng Quang trở nên hung tàn, luồng lực đỏ thẫm bay ra khỏi lòng bàn tay hắn, bay thẳng về phía Nam Ly.
Nam Ly vung kiếm lên đỡ, tiếng kim loại va đập vang lên, như tiếng hạt đậu rán xì xèo, Nam Ly cố gắng chống đỡ mấy hiệp, miệng bỗng ngọt đắng, hắn ta bèn bỏ lưỡi kiếm, gượng ép đón một đòn hiểm của Mạnh Trọng Quang.
Một cánh tay của hắn ta bị chém đứt bay ra, do luồng lực xung kích đó, cơ thể hắn ta bay thẳng tới chỗ Từ Hành Chi, chưa tới gần người y, hắn ta đã dồn quỷ lực ra đòn bằng cánh tay còn sót lại, cố gắng hút tàn hồn trong cơ thể Từ Hành Chi ra.
Nhưng hắn tìm kinh mạch khắp người Từ Hành Chi cũng không thấy phần hồn phách hắn ta đã cất giữ nhiều năm!
“Trả lại cho ta!” Nam Ly gào lên: “Trả hắn lại cho ta!”
Nhưng sợi hồn phách mỏng manh kia không trả lời hắn ta, trốn trong cơ thể Từ Hành Chi không chịu ra.
Giống như nhiều năm về trước, Diệp Bổ Y không muốn nói chuyện với hắn ta, không thèm để ý tới hắn ta.
Nam Ly bị suy nghĩ đó kích thích làm cho hoảng sợ hãi hùng, gương mặt trắng bệch muốn tìm lại lần nữa, hai quỷ nô phá cửa sổ xông vào, kéo Nam Ly đang phát điên: “Vương thượng, mau đi thôi!”
Nam Ly gào lên: “Ta không đi! Hắn vẫn ở đây, hắn...”
Một quy nô có cấp bậc hơi cao trong đó nhân lúc Nam Ly nổi điên bỗng quyết tâm đập một phát vào gáy Nam Ly.
Nam Ly đang sôi máu, chịu một cú đánh, máu dồn lên não, ngất xỉu.
Quỷ nô đó đẩy Nam Ly vào lồng ngực quỷ nô còn lại: “Mau đưa vương thượng...”
Chưa kịp nói hết câu, quỷ nô đó đã nổ bùng từ giữa người, tan thành mây khói, không vương lại chút xíu nào!
Vượt qua hai mươi bảy mê trận, lý trí và giác quan của Mạnh Trọng Quang đã mất sạch, không phân biệt được Đông Tây Nam Bắc, như một tên say xỉn, như thú dữ buồn ngủ, lảo đảo đi quanh căn phòng, hễ nghe thấy âm thanh lạ nào đó, hắn không nói lời nào, xuất yêu lực thuần khiết đập về phía đó.
Quỷ nô làm kẻ chết thay cho Nam Ly.
Quỷ nô còn lại hoảng sợ co rúm người lại, đâu dám ở lại đó nữa, gã lặng lẽ đỡ Nam Ly, xuyên tường mà đi, chớp mắt cái bóng dáng đã mất tăm.
Chu Bắc Nam ôm cổ họng, ho khan bò dậy khỏi đất.
Vừa mới nhổm được một nửa người dậy, hắn ta có linh cảm, nhanh chóng lăn qua một bên.
Chỉ trong thoáng chốc đó, nơi hắn ta vừa nằm đã bị Mạnh Trọng Quang dùng linh lực đập nổ thành một cái hố lớn.
Chu Bắc Nam chửi mắng: “Mạnh Trọng Quang ngươi nhìn cho rõ...”
Không chờ hắn ta nói xong, Mạnh Trọng Quang lại không phân biệt tốt xấu đập một phát nữa, khiến căn phòng sụp mất một nửa!
Chu Bắc Nam dùng hết toàn bộ sức lực của mình, lăn thêm mấy vòng trốn tới chỗ cửa không còn tồn tại của căn phòng, đúng lúc thấy Khúc Trì đang cõng Đào Nhàn ở bên ngoài đang đi về phía bên này, Lục Ngự Cửu, Chu Vọng, Nguyên Như Trú cũng đi theo sau một đoạn.
Chu Bắc Nam hét to: “Mau chạy đi! Mạnh Trọng Quang điên rồi!”
Mạnh Trọng Quang nghe thấy tiếng động, lòng bàn tay tụ yêu lực đỏ tươi dồi dào, nhếch miệng cười gằn.
Khi Mạnh Trọng Quang sắp ra tay, Từ Hành Chi vừa bị quỷ lực của Nam Ly xâm nhập vào cơ thể, giày vò đầu váng mắt hoa tìm lại được sức nói chuyện, khàn giọng gọi: “Mạnh... Trọng Quang!”
Chỉ một tiếng gọi ấy, sát ý cuồn cuộn và suy sụp trong mắt Mạnh Trọng Quang dần tan biến.
Hắn hoảng loạn luống cuống nhìn khắp xung quanh như đứa trẻ con, cuối cùng cũng thấy Từ Hành Chi bị đóng trên tường.
Hắn bỗng có sức sống hẳn lên, sự sắc bén trên người gần như không còn gì, đi thẳng qua đó, không nói gì hết, ôm lấy eo Từ Hành Chi, làm nũng như mèo con, gọi từng tiếng: “Sư huynh! Sư huynh...”
Chu Bắc Nam suýt bị giết chết nhìn thấy vậy thì trợn mắt ngoác mồm.
Từ Hành Chi choáng váng, gắng gượng hít thở mạnh mấy hơi, nhìn thấy Mạnh Trọng Quang nước mắt như mưa trước mặt thì trái tim mềm nhũn: “Khóc gì chứ, nam tử hán đại trượng phu. Mau thả ta xuống.”
“Sư huynh, xin lỗi, xin lỗi...” Mạnh Trọng Quang cuống quýt dùng mu bàn tay lau mặt: “Ta, ta không làm sư huynh sợ chứ? Trọng Quang không cố ý, không...”
Hắn hất tay một cái, quỷ đinh cắm ở ống tay áo Từ Hành Chi rơi xuống.
Từ Hành Chi mất hết sức lực nhũn người ngã vào bả vai hắn.
Lúc chạm vào cơ thể Mạnh Trọng Quang, y như ngã xuống hẻm núi tối thui sâu thẳm, mất hết ý thức ngất xỉu.
Có lẽ bị sức mạnh kỳ quái của Nam Ly kích thích, trong đầu Từ Hành Chi có thêm một phần ký ức hoàn chỉnh.
/56
|