Đương nhiên Đào Nhàn không biết suy tính trong lòng Từ Hành Chi nên đã dẫn y tới thăm Lục Ngự Cửu.
Đẩy cửa phòng ra, ngoại trừ Mạnh Trọng Quang thì tất cả những người ở Man Hoang có mặt trong truyện mà Từ Hành Chi viết đều đang ở đây.
Chu Bắc Nam đang lau mồ hôi cho Lục Ngự Cửu; Chu Vọng quỳ một gối lên giường, hỏi tình hình vết thương của cậu ta; cốt nữ Nguyên Như Trú đứng ở một bên, cầm cái ấm nhỏ rót thêm nước vào cốc Lục Ngự Cửu.
Khúc Trì cầm phất trần trên tay đứng ở một bên, ánh mắt tinh khiết như bạc, nhìn thấy Đào Nhàn đến thì đi ra, giọng điệu như một vị đại nhân cố tỏ ra nghiêm nghị: “Ta quay lại sao không thấy đệ trong phòng?”
Đại Nhàn cung kính nói: “Thưa Khúc sư huynh, cơ thể đệ khỏe hơn một chút nên muốn đi dạo loanh quanh.”
Khúc Trì mím môi, xem như chấp nhận lời giải thích này: “Sau này không được đi lung tung.”
Hắn nói xong thì đưa một đầu phất trần tới trước mặt Đào Nhàn.
Đào Nhàn ngầm hiểu vươn tay cầm lấy lông tơ làm bằng đuôi hươu trên cây phất trần, để Khúc Trì dắt mình vào trong.
Khúc Trì không quên quay đầu lại gọi Từ Hành Chi: “Hành Chi, vào đi.”
Từ Hành Chi đứng ở cửa thấy cảnh ấy, trong chốc lát cảm thấy có cách biệt thế hệ.
Giây phút này y thật sự ý thức được rằng, y đã bước vào thế giới của nhân vật dưới ngòi bút mình.
Nhưng muốn rời khỏi thế giới này, con đường duy nhất là phải tận tay giết chết hi vọng duy nhất của họ.
Con dao găm đó vẫn đang nằm bên hông Từ Hành Chi, nặng muốn chết, nặng đến mức cứ như muốn kéo y vào trong lòng đất.
Bên kia, Lục Ngự Cửu nghỉ ngơi trên giường nhìn thấy Từ Hành Chi thì hơi ưỡn thẳng lưng dậy: “Từ sư huynh? Sao huynh không đi vào?”
“Sao lại bị thương thế?” Từ Hành Chi cưỡng ép dòng suy nghĩ đi vào đúng quỹ đạo, đi tới bên giường.
Lục Ngự Cửu vẫn đeo cái mặt nạ quỷ làm bằng sắt cực kỳ xấu xí che hơn nửa mặt cậu ta, phần áo ở vai bị xé rách, sau khi được Nguyên Như Trú chữa trị, miệng vết thương đã khôi phục như lúc ban đầu, nhưng nhìn nửa vạt áo nhuốm đẫm máu của cậu ta, có thể đoán ra trước đó vết thương này dữ tợn nhường nào.
“Bọn họ mang theo cung tên.” Lục Ngự Cửu cầm lấy chén nước mà Nguyên Như Trú đưa: “Ta không để ý.”
Chu Bắc Nam dí đầu cậu ta: “Ai bảo ngươi cứ thích đứng ở chỗ cao làm gì? Đúng là làm cái bia sống.”
Lục Ngự Cửu xoa chỗ bị hắn ta ấn, trừng Chu Bắc Nam qua cái mặt nạ: “Ai cần ngươi lo.”
Chu Bắc Nam khoanh tay, dựa ở đầu giường, điệu bộ giống Chu Vọng y đúc: “Sao ta mặc kệ được? Ta sợ ngươi chết lắm, hai chúng ta cùng một mạng gắn kết đấy.”
Tai Lục Ngự Cửu hơi ửng đỏ: “Ai xứng có cùng một mạng với Chu đại công tử của Ứng Thiên Xuyên cơ chứ? Ta chỉ là một đệ tử nhỏ bé ở Thanh Lương Cốc, không trèo cao với tới ngươi được đâu.”
Chu Bắc Nam: “Hơ? Lời vô liêm sỉ gì đây?”
Lục Ngự Cửu ngẩng đầu lên, hơi không phục: “Chính ngươi từng nói thế đấy, ngươi quên rồi à?”
Chu Bắc Nam gãi má: “Ta từng nói lời này sao?”
Lục Ngự Cửu lập tức tìm người giúp đỡ: “Từ sư huynh, lúc đó huynh cũng có mặt. Có phải Chu Bắc Nam đã nói như thế không?”
Từ Hành Chi không nhớ ra chuyện này, tiện thể thiên vị: “Đúng, hắn từng nói vậy đấy.”
Lục Ngự Cửu bỗng như thành đứa trẻ có cha mẹ chống lưng: “Từ sư huynh nói vậy rồi, ngươi còn không nhận!”
Chu Bắc Nam quay đầu lại với vẻ mặt “Từ Hành Chi, ngươi nhớ đấy cho ta”.
Từ Hành Chi phe phẩy quạt, vươn tay ra muốn cởi mặt nạ quỷ như gông xiềng giúp Lục Ngự Cửu: “Nằm thế này rồi còn đeo cái này làm gì?”
Lục Ngự Cửu chưa ngăn cản, Chu Bắc Nam đã rút một cây thương ngắn trong tay áo ra, chặn giữa Từ Hành Chi và Lục Ngự Cửu.
“Đừng động tới mặt nạ của hắn.” Chu Bắc Nam vẫn tươi cười nói lời châm chọc, trong mắt lại có thêm mấy phần nghiêm túc: “Hắn không muốn người khác nhìn thấy mặt hắn.”
Được thôi, không nhìn thì thôi.
Sau khi rụt tay về, trong lòng Từ Hành Chi hơi hậm hực.
Cảm thấy cũng không phải vì y không thể nhìn gương mặt thật của Lục Ngự Cửu sau cái mặt nạ đó.
Ngay từ nhỏ Từ Hành Chi đã ít khi có tâm sự, làm người thẳng thắn, vô tư là một nguyên nhân, ân oán sòng phẳng là một nguyên nhân khác.
Bởi vậy, ở Man Hoang hai ngày hai đêm, thú thật y sống không mấy vui vẻ.
Từ Hành Chi không chịu nổi việc người ta đối xử tốt với y. Nếu biết ngày đó người bị thương nặng mà y nhặt về là Mạnh Trọng Quang, chắc chắn Từ Hành Chi sẽ nhân lúc đó ra tay luôn, giải quyết một lần xong hết mọi chuyện, bớt được chuỗi phiền phức sau này.
Nếu tiếp xúc thêm với những người này, Từ Hành Chi chỉ sợ tâm sự của mình chỉ tăng không giảm, đến lúc đó không xuống tay được thì càng không thể rời khỏi Man Hoang này, không gặp được phụ thân và muội muội.
Từ Hành Chi nói thêm mấy câu với bọn họ rồi đi ra khỏi phòng Lục Ngự Cửu, định về phòng mình.
Lúc đi qua phòng giam, Từ Hành Chi thoáng dừng chân lại.
Lúc gặng hỏi người da thú, lấy được mảnh vỡ chìa khóa, trong lòng Từ Hành Chi bỗng thấy hơi nghi hoặc.
Theo quan sát của y mấy ngày nay, Mạnh Trọng Quang không lôi kéo thuộc hạ xung quanh lập mưu chạy ra khỏi Man Hoang giống chủ Phong Sơn, mà hắn chỉ dẫn theo có mấy người, xây dựng một tòa tháp cao ở trung tâm Man Hoang, cứ như muốn an phận một góc vậy.
Rốt cuộc trong lòng Mạnh Trọng Quang có dự tính gì?
Theo lý thuyết, dù trong Man Hoang cất giấu mảnh vỡ chìa khóa chỉ là lời đồn đại nhưng dù sao cũng là một tia hi vọng. Chỉ dựa vào yêu lực của Mạnh Trọng Quang, muốn chạy thoát ra ngoài, cùng lắm cứng đối cứng càn quét mà ra, có thể xé vụn các thế lực trong Man Hoang, tìm lại chìa khóa, cần gì phải sống uổng phí trong Man Hoang suốt mười ba năm ròng rã?
Lòng mang nghi hoặc, Từ Hành Chi đi vào trong phòng.
Mạnh Trọng Quang đã ngồi xếp bằng trên giường từ lâu, gương mặt tinh xảo, hai tay nắm chặt chống trước người, nhìn thoáng qua y như con chó con ngồi co ro ở đó.
Đối với chuyện vừa mở cửa đã nhìn thấy người này, Từ Hành Chi không thấy ngạc nhiên gì cả.
Y thở dài, thuận miệng hỏi một câu: “Ngươi không có phòng của mình sao?”
Mạnh Trọng Quang hơi mở to mắt ra: “Sư huynh muốn đuổi Trọng Quang đi ư?”
Từ Hành Chi: “...”
Mạnh Trọng Quang như vừa chịu tổn thương to lớn, trong mắt rưng rưng nước, ấm ức tố cáo: “Vừa nãy ở trong phòng giam, sư huynh đẩy Trọng Quang ra, ta làm gì sai khiến sư huynh không vui sao?”
Không nói chứ, giọng điệu này của Mạnh Trọng Quang đúng là khiến người ta thấy mà thương, giả bộ cũng không khiến người ta ghét.
Hắn càng nói càng hăng: “Ta biết rồi, sư huynh ghét Trọng Quang tàn bạo, ra tay độc ác. Nếu sư huynh không thích, sau này Trọng Quang sẽ không tái phạm nữa, sư huynh...”
Thấy nếu không ngăn cản kịp Mạnh Trọng Quang sẽ khóc òa lên cho mình xem, Từ Hành Chi đành phải vỗ về: “Ta không có ý đó.”
Mạnh Trọng Quang tội nghiệp chớp mắt: “Thật sao?”
Từ Hành Chi: “Thật.”
Mạnh Trọng Quang lật mặt trong chớp mắt, mắt cười khẽ cong, trong mắt ầng ậng nước, cười đẹp không sao tả xiết: “Ta biết sư huynh tốt với ta nhất trên đời mà.”
Từ Hành Chi bị cái vẻ vừa được khen đã thỏa mãn không thôi của hắn chọc vui, ngồi xuống bên giường.
Mạnh Trọng Quang tự nhiên nằm xuống, gối đầu lên đùi Từ Hành Chi.
Đầu hắn chạm phải dao găm bên hông Từ Hành Chi, xúc cảm nhỏ nhặt khiến cơ bắp Từ Hành Chi cứng đờ, không làm động tác thân thiết hơn nữa.
Bản thân mình vốn muốn tới giết hắn, nhưng phải lợi dụng thể xác mà hắn tin tưởng, lấy mạng hắn trong lúc trò chuyện vui vẻ, có hành vi nào dối trá hơn nữa chứ?
Để gạt cảm giác áy náy trong lòng đi, Từ Hành Chi thử đổi chủ đề: “Sức khỏe Lục Ngự Cửu không còn gì đáng lo.”
Mạnh Trọng Quang hơi không phục.
“Sư huynh chỉ lo đi thăm Lục Ngự Cửu, không quan tâm tới Trọng Quang nữa rồi.” Mạnh Trọng Quang vén tay áo lên, trên cánh tay có một vết rách: “Sư huynh, mau nhìn xem, Trọng Quang cũng bị thương.”
Từ Hành Chi liếc mắt nhìn.
Quả thực phải xem nhanh, nếu xem chậm thêm chút nữa thì vết thương như bị móng tay hoặc que gỗ làm xước này chắc sẽ cầm máu rồi tự lành luôn mất.
Từ Hành Chi nhìn vết thương ba giây, gọi tên hắn: “Mạnh Trọng Quang.”
Mạnh Trọng Quang lập tức có ánh mắt như động vật nhỏ sợ hãi, có ý định tỏ đáng yêu để qua ải.
Từ Hành Chi không bị lay động: “Vết thương này do ngươi tự cào ra đúng không?”
Mạnh Trọng Quang nhanh chóng chột dạ liếc nhìn thanh gỗ trạm trổ hoa văn ở đầu giường, vẫn mạnh miệng: “Không phải... Bị người ta cứa...”
Từ Hành Chi nhíu mày, hỏi tiếp: “Bị cái gì cứa? Gãi ngứa?”
Mạnh Trọng Quang ấm ức, cúi đầu tuột ống tay áo xuống, để lại cho Từ Hành Chi cái xoáy tóc hồn bay phách lạc.
Từ Hành Chi: “Ngươi đang nghĩ gì?”
Mạnh Trọng Quang giận hờn: “Không nghĩ gì hết.”
Từ Hành Chi thốt lên: “Không phải đang nghĩ lần sau phải rạch vết thương to một chút đó chứ?”
Lời vừa ra khỏi miệng, bản thân Từ Hành Chi ngây người trước.
Mới ở cạnh với hắn hai ngày ngắn ngủi mà như y đã quen biết Mạnh Trọng Quang từ lâu, gần như không cần tốn công sức gì đã đoán trúng suy nghĩ trong lòng hắn.
Mạnh Trọng Quang nghe vậy thì vô cùng vui vẻ, ôm eo Từ Hành Chi, vùi mặt vào cái bụng săn chắc của y, mãi không chịu ngẩng đầu lên.
Một lúc lâu sau, chất giọng ồm ồm của hắn vang lên: “Sư huynh biết trong lòng Trọng Quang đang nghĩ gì, ta rất vui.”
Từ Hành Chi vừa tức giận vừa buồn cười.
Lão yêu tinh này đúng là tính tình trẻ con, dỗ dành chút thôi đã vui vẻ thật lòng thật dạ như thế.
Sau khi tâm trạng tốt lên, Mạnh Trọng Quang lại duỗi hai tay ra khoe: “Thật ra đám người ở Phong Sơn không chịu nổi trận đòn đâu, ta tốn ít thời gian dụ bọn họ tới chỗ xa tháp cao, sợ làm ồn tới giấc ngủ của sư huynh, cũng sợ mùi máu tanh xộc vào khiến sư huynh khó chịu... Trước khi trở về, ta còn bảo bọn họ đi tới bên suối rửa tay, tắm rửa cơ thể, nên mới về trễ, suýt thì để sư huynh gặp nguy hiểm...”
Giọng hắn càng ngày càng nhỏ, hai mắt khóa chặt vào mắt Từ Hành Chi, dùng giọng mũi hèn yếu nói: “Nếu sư huynh xảy ra chuyện gì, ta biết phải làm sao đây?”
Dáng vẻ dè dặt của Mạnh Trọng Quang khiến trái tim Từ Hành Chi nhói lên một cái không nặng không nhẹ.
Nếu Mạnh Trọng Quang nhắc đến chuyện của người da thú, Từ Hành Chi bèn nói những điều nghi ngờ trong đầu hồi nãy ra: “Trước đó, ngươi không biết trong Man Hoang có khả năng có mảnh vỡ chìa khóa sao?”
Mạnh Trọng Quang ngoan ngoãn đáp: “Ta biết.”
“Thế vì sao không đi tìm?” Từ Hành Chi không hiểu, “Có được mảnh vỡ thì ngươi có thể ra ngoài.”
Lời này của Từ Hành Chi đúng là kỳ lạ, y tới đây để cản Mạnh Trọng Quang ra khỏi Man Hoang, nhưng lúc này y lại rất muốn biết, có hi vọng như thế, vì sao Mạnh Trọng Quang cứ ở mãi trong Man Hoang không ra.
Qua một lúc lâu, Mạnh Trọng Quang khẽ đáp: “Ta tưởng sư huynh ở trong Man Hoang.”
Từ Hành Chi nhất thời không nghe rõ hắn nói gì: “Gì cơ?”
Mạnh Trọng Quang đáp: “Năm đó, ta tưởng rằng sư huynh cũng bị Cửu Chi Đăng đánh vứt vào Man Hoang, ta luôn đi tìm sư huynh... Nhưng Man Hoang quá rộng, rộng lớn đến mức không có biên giới. Ta tìm nhiều năm như thế mà vẫn không tìm thấy huynh.”
Mạnh Trọng Quang cứ hễ nói chuyện với Từ Hành Chi, giọng nói sẽ tự động nhẹ nhàng mềm mại cực kỳ, cứ như sợ nói to sẽ dọa Từ Hành Chi sợ: “Mười ba năm qua, ta tìm hết những người mà huynh quan tâm nhất, cho họ ở cạnh mình; chuyện tìm kiếm mảnh vỡ chìa khóa để đám Chu Bắc Nam lo liệu, ta chỉ cần một lòng một dạ tìm sư huynh về... Đúng rồi, ta còn xây tòa tháp này, đứng ở chính giữa Man Hoang. Tòa tháp này mỗi năm xây thêm một chút, càng xây càng cao... Ta nghĩ, nếu sư huynh ở Man Hoang, nhìn thấy một tòa tháp cao như thế, chắc chắn sẽ tới xem thử. Như vậy thì Trọng Quang có thể gặp lại sư huynh rồi...”
Từ Hành Chi không thể ngờ tòa tháp này được dựng lên không phải để phòng thủ, không dùng để ở mà làm biển chỉ đường cho nguyên chủ.
Nhớ lại lúc đầu y mới vào Man Hoang, từ xa đã nhìn thấy tòa tháp này. Dù giữa chừng Mạnh Trọng Quang không xuất hiện, y cũng sẽ tìm tới nơi này.
Nghĩ lại thì cứ như một trò cười vậy.
Biển chỉ đường của Mạnh Trọng Quang không dẫn lối cho sư huynh mà hắn luôn mong nhớ mà lại đưa tới một hàng giả đã thay mận đổi đào.
Từ Hành Chi á khẩu không trả lời được, hỏi ngược lại: “Vì sao ngươi lại dám chắc ta ở trong Man Hoang?”
Mạnh Trọng Quang nắm ống tay áo Từ Hành Chi, cẩn thận vân vê: “Dù chỉ có khả năng một phần vạn, ta cũng không muốn từ bỏ.”
Hắn nói xong thì giương mắt nhìn y, nghiêm túc nói: “Ta vẫn luôn nghĩ, đợi một ngày, đợi thêm một ngày nữa là ta có thể nhìn thấy sư huynh, ta ra ngoài làm gì? Nhỡ đâu sư huynh ở trong Man Hoang chờ ta thì sao?”
Từ Hành Chi: “...”
Y đột nhiên ý thức được nếu “Nhận thức của thế giới” không kéo y vào Man Hoang, Mạnh Trọng Quang lại không muốn trốn khỏi đây, chỉ vì một phần vạn khả năng mà tìm kiếm khắp Man Hoang, chứ không phải như hiện tại, tìm được sư huynh mà hắn yêu mến, lại vì người da thú muốn bắt cóc mình để uy hiếp Cửu Chi Đăng và Mạnh Trọng Quang, ma xui quỷ khiến thế nào lại có được một mảnh vỡ chìa khóa dâng tới tận cửa.
Chuyện kỳ lạ trên đời cũng chỉ đến thế này mà thôi.
Điều duy nhất Từ Hành Chi có thể làm là gượng cười: “Ban đầu ta bị rút gân cốt, nếu vào Man Hoang trong tình trạng đó thì e là thân xác đã lạnh từ lâu.”
Từ Hành Chi chỉ thuận miệng nói đùa, không ngờ Mạnh Trọng Quang lại đột nhiên thay đổi sắc mặt, dùng sức kéo mạnh vạt áo trước của Từ Hành Chi: “Ta không cho sư huynh nói lời như thế!”
“Trọng Quang?”
Mạnh Trọng Quang sầm mặt xuống rất khó coi, khóe mắt và mi tâm lóe lên ánh sáng đỏ nhàn nhạt.
Lúc này hắn đã thật sự nghẹn ngào chực khóc: “Chuyện sống chết dễ nói thế sao? Sư huynh sẽ không chết, sư huynh không thể chết!”
Từ Hành Chi vốn định hỏi thêm, hắn tìm kiếm mười ba năm trời sao chưa bao giờ nghi ngờ mình đã chết ở xó nào trong Man Hoang, biến thành xương trắng, nhưng thấy hắn kích động như thế, xem ra y không cần hỏi kỹ thêm.
Hắn không thể chịu đựng nổi khả năng đó, vừa nghĩ tới thôi đã muốn sụp đổ.
Y xoa đầu Mạnh Trọng Quang: “Được rồi, sư huynh lỡ miệng thôi.”
Mạnh Trọng Quang không tha thứ: “Sư huynh phải phì ba cái.”
Từ Hành Chi: “Được được được, phì phì phì.”
Lúc này Mạnh Trọng Quang mới yên tâm, buông lỏng tay ra, đưa ra yêu cầu vô cùng hùng hồn: “Sư huynh phải xoa thêm mới tốt được.”
Từ Hành Chi bất đắc dĩ: “Được rồi, sợ ngươi luôn.”
Mạnh Trọng Quang được Từ Hành Chi xoa vuốt mấy lần, lỗ tai cũng bị sờ, thoải mái lăn lộn trên đùi y, hai má hơi ửng đỏ, giống y như con mèo nhà ngoan ngoãn.
Hắn híp mắt hưởng thụ, lơ đãng nói: “Sư huynh, ta nói với huynh chuyện này. Chủ Phong Sơn vừa cầu xin ta giết gã, để đổi lại gã bán cho ta một tin tức. Ở hẻm núi để Hổ Khiêu chỗ quỷ vương, có khả năng cao cũng ẩn giấu một mảnh vỡ chìa khóa.”
Từ Hành Chi ngây người, mặt Mạnh Trọng Quang dán sát vào lồng ngực Từ Hành Chi, cọ cọ không muốn rời xa: “Sư huynh, bây giờ ta tìm thấy huynh rồi. Huynh đợi ta thêm một chút, ta sẽ gom đủ mảnh vỡ chìa khóa rồi dẫn huynh ra khỏi Man Hoang.”
Đẩy cửa phòng ra, ngoại trừ Mạnh Trọng Quang thì tất cả những người ở Man Hoang có mặt trong truyện mà Từ Hành Chi viết đều đang ở đây.
Chu Bắc Nam đang lau mồ hôi cho Lục Ngự Cửu; Chu Vọng quỳ một gối lên giường, hỏi tình hình vết thương của cậu ta; cốt nữ Nguyên Như Trú đứng ở một bên, cầm cái ấm nhỏ rót thêm nước vào cốc Lục Ngự Cửu.
Khúc Trì cầm phất trần trên tay đứng ở một bên, ánh mắt tinh khiết như bạc, nhìn thấy Đào Nhàn đến thì đi ra, giọng điệu như một vị đại nhân cố tỏ ra nghiêm nghị: “Ta quay lại sao không thấy đệ trong phòng?”
Đại Nhàn cung kính nói: “Thưa Khúc sư huynh, cơ thể đệ khỏe hơn một chút nên muốn đi dạo loanh quanh.”
Khúc Trì mím môi, xem như chấp nhận lời giải thích này: “Sau này không được đi lung tung.”
Hắn nói xong thì đưa một đầu phất trần tới trước mặt Đào Nhàn.
Đào Nhàn ngầm hiểu vươn tay cầm lấy lông tơ làm bằng đuôi hươu trên cây phất trần, để Khúc Trì dắt mình vào trong.
Khúc Trì không quên quay đầu lại gọi Từ Hành Chi: “Hành Chi, vào đi.”
Từ Hành Chi đứng ở cửa thấy cảnh ấy, trong chốc lát cảm thấy có cách biệt thế hệ.
Giây phút này y thật sự ý thức được rằng, y đã bước vào thế giới của nhân vật dưới ngòi bút mình.
Nhưng muốn rời khỏi thế giới này, con đường duy nhất là phải tận tay giết chết hi vọng duy nhất của họ.
Con dao găm đó vẫn đang nằm bên hông Từ Hành Chi, nặng muốn chết, nặng đến mức cứ như muốn kéo y vào trong lòng đất.
Bên kia, Lục Ngự Cửu nghỉ ngơi trên giường nhìn thấy Từ Hành Chi thì hơi ưỡn thẳng lưng dậy: “Từ sư huynh? Sao huynh không đi vào?”
“Sao lại bị thương thế?” Từ Hành Chi cưỡng ép dòng suy nghĩ đi vào đúng quỹ đạo, đi tới bên giường.
Lục Ngự Cửu vẫn đeo cái mặt nạ quỷ làm bằng sắt cực kỳ xấu xí che hơn nửa mặt cậu ta, phần áo ở vai bị xé rách, sau khi được Nguyên Như Trú chữa trị, miệng vết thương đã khôi phục như lúc ban đầu, nhưng nhìn nửa vạt áo nhuốm đẫm máu của cậu ta, có thể đoán ra trước đó vết thương này dữ tợn nhường nào.
“Bọn họ mang theo cung tên.” Lục Ngự Cửu cầm lấy chén nước mà Nguyên Như Trú đưa: “Ta không để ý.”
Chu Bắc Nam dí đầu cậu ta: “Ai bảo ngươi cứ thích đứng ở chỗ cao làm gì? Đúng là làm cái bia sống.”
Lục Ngự Cửu xoa chỗ bị hắn ta ấn, trừng Chu Bắc Nam qua cái mặt nạ: “Ai cần ngươi lo.”
Chu Bắc Nam khoanh tay, dựa ở đầu giường, điệu bộ giống Chu Vọng y đúc: “Sao ta mặc kệ được? Ta sợ ngươi chết lắm, hai chúng ta cùng một mạng gắn kết đấy.”
Tai Lục Ngự Cửu hơi ửng đỏ: “Ai xứng có cùng một mạng với Chu đại công tử của Ứng Thiên Xuyên cơ chứ? Ta chỉ là một đệ tử nhỏ bé ở Thanh Lương Cốc, không trèo cao với tới ngươi được đâu.”
Chu Bắc Nam: “Hơ? Lời vô liêm sỉ gì đây?”
Lục Ngự Cửu ngẩng đầu lên, hơi không phục: “Chính ngươi từng nói thế đấy, ngươi quên rồi à?”
Chu Bắc Nam gãi má: “Ta từng nói lời này sao?”
Lục Ngự Cửu lập tức tìm người giúp đỡ: “Từ sư huynh, lúc đó huynh cũng có mặt. Có phải Chu Bắc Nam đã nói như thế không?”
Từ Hành Chi không nhớ ra chuyện này, tiện thể thiên vị: “Đúng, hắn từng nói vậy đấy.”
Lục Ngự Cửu bỗng như thành đứa trẻ có cha mẹ chống lưng: “Từ sư huynh nói vậy rồi, ngươi còn không nhận!”
Chu Bắc Nam quay đầu lại với vẻ mặt “Từ Hành Chi, ngươi nhớ đấy cho ta”.
Từ Hành Chi phe phẩy quạt, vươn tay ra muốn cởi mặt nạ quỷ như gông xiềng giúp Lục Ngự Cửu: “Nằm thế này rồi còn đeo cái này làm gì?”
Lục Ngự Cửu chưa ngăn cản, Chu Bắc Nam đã rút một cây thương ngắn trong tay áo ra, chặn giữa Từ Hành Chi và Lục Ngự Cửu.
“Đừng động tới mặt nạ của hắn.” Chu Bắc Nam vẫn tươi cười nói lời châm chọc, trong mắt lại có thêm mấy phần nghiêm túc: “Hắn không muốn người khác nhìn thấy mặt hắn.”
Được thôi, không nhìn thì thôi.
Sau khi rụt tay về, trong lòng Từ Hành Chi hơi hậm hực.
Cảm thấy cũng không phải vì y không thể nhìn gương mặt thật của Lục Ngự Cửu sau cái mặt nạ đó.
Ngay từ nhỏ Từ Hành Chi đã ít khi có tâm sự, làm người thẳng thắn, vô tư là một nguyên nhân, ân oán sòng phẳng là một nguyên nhân khác.
Bởi vậy, ở Man Hoang hai ngày hai đêm, thú thật y sống không mấy vui vẻ.
Từ Hành Chi không chịu nổi việc người ta đối xử tốt với y. Nếu biết ngày đó người bị thương nặng mà y nhặt về là Mạnh Trọng Quang, chắc chắn Từ Hành Chi sẽ nhân lúc đó ra tay luôn, giải quyết một lần xong hết mọi chuyện, bớt được chuỗi phiền phức sau này.
Nếu tiếp xúc thêm với những người này, Từ Hành Chi chỉ sợ tâm sự của mình chỉ tăng không giảm, đến lúc đó không xuống tay được thì càng không thể rời khỏi Man Hoang này, không gặp được phụ thân và muội muội.
Từ Hành Chi nói thêm mấy câu với bọn họ rồi đi ra khỏi phòng Lục Ngự Cửu, định về phòng mình.
Lúc đi qua phòng giam, Từ Hành Chi thoáng dừng chân lại.
Lúc gặng hỏi người da thú, lấy được mảnh vỡ chìa khóa, trong lòng Từ Hành Chi bỗng thấy hơi nghi hoặc.
Theo quan sát của y mấy ngày nay, Mạnh Trọng Quang không lôi kéo thuộc hạ xung quanh lập mưu chạy ra khỏi Man Hoang giống chủ Phong Sơn, mà hắn chỉ dẫn theo có mấy người, xây dựng một tòa tháp cao ở trung tâm Man Hoang, cứ như muốn an phận một góc vậy.
Rốt cuộc trong lòng Mạnh Trọng Quang có dự tính gì?
Theo lý thuyết, dù trong Man Hoang cất giấu mảnh vỡ chìa khóa chỉ là lời đồn đại nhưng dù sao cũng là một tia hi vọng. Chỉ dựa vào yêu lực của Mạnh Trọng Quang, muốn chạy thoát ra ngoài, cùng lắm cứng đối cứng càn quét mà ra, có thể xé vụn các thế lực trong Man Hoang, tìm lại chìa khóa, cần gì phải sống uổng phí trong Man Hoang suốt mười ba năm ròng rã?
Lòng mang nghi hoặc, Từ Hành Chi đi vào trong phòng.
Mạnh Trọng Quang đã ngồi xếp bằng trên giường từ lâu, gương mặt tinh xảo, hai tay nắm chặt chống trước người, nhìn thoáng qua y như con chó con ngồi co ro ở đó.
Đối với chuyện vừa mở cửa đã nhìn thấy người này, Từ Hành Chi không thấy ngạc nhiên gì cả.
Y thở dài, thuận miệng hỏi một câu: “Ngươi không có phòng của mình sao?”
Mạnh Trọng Quang hơi mở to mắt ra: “Sư huynh muốn đuổi Trọng Quang đi ư?”
Từ Hành Chi: “...”
Mạnh Trọng Quang như vừa chịu tổn thương to lớn, trong mắt rưng rưng nước, ấm ức tố cáo: “Vừa nãy ở trong phòng giam, sư huynh đẩy Trọng Quang ra, ta làm gì sai khiến sư huynh không vui sao?”
Không nói chứ, giọng điệu này của Mạnh Trọng Quang đúng là khiến người ta thấy mà thương, giả bộ cũng không khiến người ta ghét.
Hắn càng nói càng hăng: “Ta biết rồi, sư huynh ghét Trọng Quang tàn bạo, ra tay độc ác. Nếu sư huynh không thích, sau này Trọng Quang sẽ không tái phạm nữa, sư huynh...”
Thấy nếu không ngăn cản kịp Mạnh Trọng Quang sẽ khóc òa lên cho mình xem, Từ Hành Chi đành phải vỗ về: “Ta không có ý đó.”
Mạnh Trọng Quang tội nghiệp chớp mắt: “Thật sao?”
Từ Hành Chi: “Thật.”
Mạnh Trọng Quang lật mặt trong chớp mắt, mắt cười khẽ cong, trong mắt ầng ậng nước, cười đẹp không sao tả xiết: “Ta biết sư huynh tốt với ta nhất trên đời mà.”
Từ Hành Chi bị cái vẻ vừa được khen đã thỏa mãn không thôi của hắn chọc vui, ngồi xuống bên giường.
Mạnh Trọng Quang tự nhiên nằm xuống, gối đầu lên đùi Từ Hành Chi.
Đầu hắn chạm phải dao găm bên hông Từ Hành Chi, xúc cảm nhỏ nhặt khiến cơ bắp Từ Hành Chi cứng đờ, không làm động tác thân thiết hơn nữa.
Bản thân mình vốn muốn tới giết hắn, nhưng phải lợi dụng thể xác mà hắn tin tưởng, lấy mạng hắn trong lúc trò chuyện vui vẻ, có hành vi nào dối trá hơn nữa chứ?
Để gạt cảm giác áy náy trong lòng đi, Từ Hành Chi thử đổi chủ đề: “Sức khỏe Lục Ngự Cửu không còn gì đáng lo.”
Mạnh Trọng Quang hơi không phục.
“Sư huynh chỉ lo đi thăm Lục Ngự Cửu, không quan tâm tới Trọng Quang nữa rồi.” Mạnh Trọng Quang vén tay áo lên, trên cánh tay có một vết rách: “Sư huynh, mau nhìn xem, Trọng Quang cũng bị thương.”
Từ Hành Chi liếc mắt nhìn.
Quả thực phải xem nhanh, nếu xem chậm thêm chút nữa thì vết thương như bị móng tay hoặc que gỗ làm xước này chắc sẽ cầm máu rồi tự lành luôn mất.
Từ Hành Chi nhìn vết thương ba giây, gọi tên hắn: “Mạnh Trọng Quang.”
Mạnh Trọng Quang lập tức có ánh mắt như động vật nhỏ sợ hãi, có ý định tỏ đáng yêu để qua ải.
Từ Hành Chi không bị lay động: “Vết thương này do ngươi tự cào ra đúng không?”
Mạnh Trọng Quang nhanh chóng chột dạ liếc nhìn thanh gỗ trạm trổ hoa văn ở đầu giường, vẫn mạnh miệng: “Không phải... Bị người ta cứa...”
Từ Hành Chi nhíu mày, hỏi tiếp: “Bị cái gì cứa? Gãi ngứa?”
Mạnh Trọng Quang ấm ức, cúi đầu tuột ống tay áo xuống, để lại cho Từ Hành Chi cái xoáy tóc hồn bay phách lạc.
Từ Hành Chi: “Ngươi đang nghĩ gì?”
Mạnh Trọng Quang giận hờn: “Không nghĩ gì hết.”
Từ Hành Chi thốt lên: “Không phải đang nghĩ lần sau phải rạch vết thương to một chút đó chứ?”
Lời vừa ra khỏi miệng, bản thân Từ Hành Chi ngây người trước.
Mới ở cạnh với hắn hai ngày ngắn ngủi mà như y đã quen biết Mạnh Trọng Quang từ lâu, gần như không cần tốn công sức gì đã đoán trúng suy nghĩ trong lòng hắn.
Mạnh Trọng Quang nghe vậy thì vô cùng vui vẻ, ôm eo Từ Hành Chi, vùi mặt vào cái bụng săn chắc của y, mãi không chịu ngẩng đầu lên.
Một lúc lâu sau, chất giọng ồm ồm của hắn vang lên: “Sư huynh biết trong lòng Trọng Quang đang nghĩ gì, ta rất vui.”
Từ Hành Chi vừa tức giận vừa buồn cười.
Lão yêu tinh này đúng là tính tình trẻ con, dỗ dành chút thôi đã vui vẻ thật lòng thật dạ như thế.
Sau khi tâm trạng tốt lên, Mạnh Trọng Quang lại duỗi hai tay ra khoe: “Thật ra đám người ở Phong Sơn không chịu nổi trận đòn đâu, ta tốn ít thời gian dụ bọn họ tới chỗ xa tháp cao, sợ làm ồn tới giấc ngủ của sư huynh, cũng sợ mùi máu tanh xộc vào khiến sư huynh khó chịu... Trước khi trở về, ta còn bảo bọn họ đi tới bên suối rửa tay, tắm rửa cơ thể, nên mới về trễ, suýt thì để sư huynh gặp nguy hiểm...”
Giọng hắn càng ngày càng nhỏ, hai mắt khóa chặt vào mắt Từ Hành Chi, dùng giọng mũi hèn yếu nói: “Nếu sư huynh xảy ra chuyện gì, ta biết phải làm sao đây?”
Dáng vẻ dè dặt của Mạnh Trọng Quang khiến trái tim Từ Hành Chi nhói lên một cái không nặng không nhẹ.
Nếu Mạnh Trọng Quang nhắc đến chuyện của người da thú, Từ Hành Chi bèn nói những điều nghi ngờ trong đầu hồi nãy ra: “Trước đó, ngươi không biết trong Man Hoang có khả năng có mảnh vỡ chìa khóa sao?”
Mạnh Trọng Quang ngoan ngoãn đáp: “Ta biết.”
“Thế vì sao không đi tìm?” Từ Hành Chi không hiểu, “Có được mảnh vỡ thì ngươi có thể ra ngoài.”
Lời này của Từ Hành Chi đúng là kỳ lạ, y tới đây để cản Mạnh Trọng Quang ra khỏi Man Hoang, nhưng lúc này y lại rất muốn biết, có hi vọng như thế, vì sao Mạnh Trọng Quang cứ ở mãi trong Man Hoang không ra.
Qua một lúc lâu, Mạnh Trọng Quang khẽ đáp: “Ta tưởng sư huynh ở trong Man Hoang.”
Từ Hành Chi nhất thời không nghe rõ hắn nói gì: “Gì cơ?”
Mạnh Trọng Quang đáp: “Năm đó, ta tưởng rằng sư huynh cũng bị Cửu Chi Đăng đánh vứt vào Man Hoang, ta luôn đi tìm sư huynh... Nhưng Man Hoang quá rộng, rộng lớn đến mức không có biên giới. Ta tìm nhiều năm như thế mà vẫn không tìm thấy huynh.”
Mạnh Trọng Quang cứ hễ nói chuyện với Từ Hành Chi, giọng nói sẽ tự động nhẹ nhàng mềm mại cực kỳ, cứ như sợ nói to sẽ dọa Từ Hành Chi sợ: “Mười ba năm qua, ta tìm hết những người mà huynh quan tâm nhất, cho họ ở cạnh mình; chuyện tìm kiếm mảnh vỡ chìa khóa để đám Chu Bắc Nam lo liệu, ta chỉ cần một lòng một dạ tìm sư huynh về... Đúng rồi, ta còn xây tòa tháp này, đứng ở chính giữa Man Hoang. Tòa tháp này mỗi năm xây thêm một chút, càng xây càng cao... Ta nghĩ, nếu sư huynh ở Man Hoang, nhìn thấy một tòa tháp cao như thế, chắc chắn sẽ tới xem thử. Như vậy thì Trọng Quang có thể gặp lại sư huynh rồi...”
Từ Hành Chi không thể ngờ tòa tháp này được dựng lên không phải để phòng thủ, không dùng để ở mà làm biển chỉ đường cho nguyên chủ.
Nhớ lại lúc đầu y mới vào Man Hoang, từ xa đã nhìn thấy tòa tháp này. Dù giữa chừng Mạnh Trọng Quang không xuất hiện, y cũng sẽ tìm tới nơi này.
Nghĩ lại thì cứ như một trò cười vậy.
Biển chỉ đường của Mạnh Trọng Quang không dẫn lối cho sư huynh mà hắn luôn mong nhớ mà lại đưa tới một hàng giả đã thay mận đổi đào.
Từ Hành Chi á khẩu không trả lời được, hỏi ngược lại: “Vì sao ngươi lại dám chắc ta ở trong Man Hoang?”
Mạnh Trọng Quang nắm ống tay áo Từ Hành Chi, cẩn thận vân vê: “Dù chỉ có khả năng một phần vạn, ta cũng không muốn từ bỏ.”
Hắn nói xong thì giương mắt nhìn y, nghiêm túc nói: “Ta vẫn luôn nghĩ, đợi một ngày, đợi thêm một ngày nữa là ta có thể nhìn thấy sư huynh, ta ra ngoài làm gì? Nhỡ đâu sư huynh ở trong Man Hoang chờ ta thì sao?”
Từ Hành Chi: “...”
Y đột nhiên ý thức được nếu “Nhận thức của thế giới” không kéo y vào Man Hoang, Mạnh Trọng Quang lại không muốn trốn khỏi đây, chỉ vì một phần vạn khả năng mà tìm kiếm khắp Man Hoang, chứ không phải như hiện tại, tìm được sư huynh mà hắn yêu mến, lại vì người da thú muốn bắt cóc mình để uy hiếp Cửu Chi Đăng và Mạnh Trọng Quang, ma xui quỷ khiến thế nào lại có được một mảnh vỡ chìa khóa dâng tới tận cửa.
Chuyện kỳ lạ trên đời cũng chỉ đến thế này mà thôi.
Điều duy nhất Từ Hành Chi có thể làm là gượng cười: “Ban đầu ta bị rút gân cốt, nếu vào Man Hoang trong tình trạng đó thì e là thân xác đã lạnh từ lâu.”
Từ Hành Chi chỉ thuận miệng nói đùa, không ngờ Mạnh Trọng Quang lại đột nhiên thay đổi sắc mặt, dùng sức kéo mạnh vạt áo trước của Từ Hành Chi: “Ta không cho sư huynh nói lời như thế!”
“Trọng Quang?”
Mạnh Trọng Quang sầm mặt xuống rất khó coi, khóe mắt và mi tâm lóe lên ánh sáng đỏ nhàn nhạt.
Lúc này hắn đã thật sự nghẹn ngào chực khóc: “Chuyện sống chết dễ nói thế sao? Sư huynh sẽ không chết, sư huynh không thể chết!”
Từ Hành Chi vốn định hỏi thêm, hắn tìm kiếm mười ba năm trời sao chưa bao giờ nghi ngờ mình đã chết ở xó nào trong Man Hoang, biến thành xương trắng, nhưng thấy hắn kích động như thế, xem ra y không cần hỏi kỹ thêm.
Hắn không thể chịu đựng nổi khả năng đó, vừa nghĩ tới thôi đã muốn sụp đổ.
Y xoa đầu Mạnh Trọng Quang: “Được rồi, sư huynh lỡ miệng thôi.”
Mạnh Trọng Quang không tha thứ: “Sư huynh phải phì ba cái.”
Từ Hành Chi: “Được được được, phì phì phì.”
Lúc này Mạnh Trọng Quang mới yên tâm, buông lỏng tay ra, đưa ra yêu cầu vô cùng hùng hồn: “Sư huynh phải xoa thêm mới tốt được.”
Từ Hành Chi bất đắc dĩ: “Được rồi, sợ ngươi luôn.”
Mạnh Trọng Quang được Từ Hành Chi xoa vuốt mấy lần, lỗ tai cũng bị sờ, thoải mái lăn lộn trên đùi y, hai má hơi ửng đỏ, giống y như con mèo nhà ngoan ngoãn.
Hắn híp mắt hưởng thụ, lơ đãng nói: “Sư huynh, ta nói với huynh chuyện này. Chủ Phong Sơn vừa cầu xin ta giết gã, để đổi lại gã bán cho ta một tin tức. Ở hẻm núi để Hổ Khiêu chỗ quỷ vương, có khả năng cao cũng ẩn giấu một mảnh vỡ chìa khóa.”
Từ Hành Chi ngây người, mặt Mạnh Trọng Quang dán sát vào lồng ngực Từ Hành Chi, cọ cọ không muốn rời xa: “Sư huynh, bây giờ ta tìm thấy huynh rồi. Huynh đợi ta thêm một chút, ta sẽ gom đủ mảnh vỡ chìa khóa rồi dẫn huynh ra khỏi Man Hoang.”
/56
|