Tiếng hô giết bên ngoài thật sự không nhỏ, có thể nghe ra số người đến tấn công rất đông, không thể đánh đồng với ngày Từ Hành Chi mới đến Man Hoang.
Cũng may, điều không giống ngày đó là Mạnh Trọng Quang coi giữ bên ngoài.
Từ Hành Chi không biết rõ sức chiến đấu của người khác chứ Mạnh Trọng Quang là con ruột trong truyện của y, có hắn phòng thủ, dù cho một nửa số quái vật ở Man Hoang bao vây tháp, Mạnh Trọng Quang cũng có thể thoát ra an toàn.
Từ Hành Chi không thể nói rõ cảm giác yên tâm ấy bắt nguồn từ đâu, thế là y chẳng nghĩ nhiều nữa.
Y nghe tiếng đao kiếm một lúc, lấy quần áo khoác qua lên người rồi lười biếng nằm xuống giường tiếp: “Chủ Phong Sơn là người bị nhốt ở mật thất?”
Chu Vọng gật đầu.
Trong lòng Từ Hành Chi hiểu rõ thêm.
Dù đã biết ở trong Man Hoang có ít người ngang hàng với Mạnh Trọng Quang nhưng thân là chủ Phong Sơn, người da thú đánh trực diện với Mạnh Trọng Quang mà đã bị tay xé thành dáng vẻ này, có thể thấy Mạnh Trọng Quang thật sự không phải cục xương cứng dễ nuốt.
Chân bị xích, Từ Hành Chi híp mắt lại, cử động cổ chân mấy lần, như có điều suy nghĩ hỏi: “Ngươi vừa nói gì? Những người kia liều mạng tới cứu chủ ấy hả?”
Chu Vọng nói: “Theo ta biết thì trước khi Mạnh đại ca và cữu cữu ta vào Man Hoang, chủ Phong Sơn mới là chủ vùng này, nhận lễ lạt từ khắp nơi. Sau khi Mạnh đại ca vào Man Hoang rồi định cư ở đây, chủ Phong Sơn bị Mạnh đại ca lấn át ở khắp nơi. Vì thế Phong Sơn luôn ghét cay ghét đắng chúng ta, thường xuyên nhân lúc Mạnh đại ca không ở đây dẫn người tới giết chúng ta. Nhưng mà lần này bọn họ không đợi Mạnh đại ca đi đã dốc hết toàn lực cứ xông lên trước, thề phải cứu chủ nhân bọn họ ra, nói ra cũng trọng tình trọng nghĩa.”
Từ Hành Chi ngửa đầu nhìn trần, cười nói: “Trọng tình trọng nghĩa ấy à.”
Chu Vọng: “Có chỗ nào không đúng?”
Từ Hành Chi nói: “Chỗ nào cũng không đúng.”
Chu Vọng ngờ vực, không đứng dựa vào tường nữa, đi tới bên cạnh giường, khoanh tay dựa vào khung giường chạm trổ hoa văn, nhìn Từ Hành Chi: “Là sao?”
Từ Hành Chi đệm hai tay sau đầu: “Ta hỏi ngươi, nếu một trong số các ngươi bị Phong Sơn bắt đi, nếu muốn cứu thì phải băng qua núi đao biển lửa, ngươi sẽ đi cứu không?”
Chu Vọng không cần nghĩ: “Núi đao biển lửa thì sao? Đương nhiên là phải đi.”
Từ Hành Chi: “Vì sao?”
Chu Vọng hỏi ngược lại: “Cái này còn cần nguyên nhân sao?”
Từ Hành Chi: “Sao lại không cần?”
Chu Vọng cau mày: “Có ý gì?”
Từ Hành Chi cười: “Nơi vắng người, ít tranh chấp; người càng nhiều,
tranh chấp càng dữ dội. Phong Sơn cắm rễ ở Man Hoang nhiều năm, rắc rối phức tạp, thuộc hạ đông đảo, xen kẽ như răng lược, không biết có bao nhiêu người nhìn chằm chằm vào vị trí chủ Phong Sơn. Nếu ta là người Phong Sơn, ta còn lâu mới lo chuyện sống chết của chủ Phong Sơn, ta sẽ giữ thực lực, nhân cơ hội cướp lấy quyền lực ở Phong Sơn mới đúng. Nhưng thế này là sao?”
Chu Vọng nghĩ một lát, tuy lời này đểu cáng nhưng cũng có lý, cô nhóc bèn hỏi: “Vậy nên?”
“Ngươi vừa nói người Phong Sơn dốc hết toàn lực, liều chết hết mình?” Từ Hành Chi nói: “Ta tin trên đời này có người trọng tình nghĩa nhưng không tin đám kéo bè kéo cánh khắp núi đồi ở Phong Sơn này đều là người trung thành tuyệt đối. Nếu bọn họ liều mạng như thế, ắt có mưu toan.”
Y vươn mình ngồi dậy, ra kết luận: “Chắc chắn trên người chủ Phong Sơn có đồ gì đáng để bọn họ liều mạng.”
Y nói xong thì nháy mắt với Chu Vọng: “Thế nào? Đi cùng ta tới xem chủ Phong Sơn kia xem trong tay hắn có lá bài gì?”
Vẻ mặt tươi cười của Từ Hành Chi rất ưa nhìn, thần thái sáng sủa, như trăng sáng soi tỏ lòng, dù Chu Vọng không quá thích thú với đàn ông đẹp đẽ cũng bị nụ cười này của y làm hoa cả mắt.
Một giây sau, Từ Hành Chi nghiêng người định xuống giường thì hai đầu gối mềm nhũn, thành ra quỳ xuống trước mặt Chu Vọng.
Đêm qua Từ Hành Chi làm cá nằm trên thớt nửa buổi tối, dư âm vẫn còn, eo tê mỏi cực kỳ.
Chu Vọng hắng giọng, dùng bàn tay quấn mấy vòng băng vải che miệng, ngăn cản ý cười.
Từ Hành Chi mặt dày, dù sao cũng không lúng túng lắm, vươn tay vẫy Chu Vọng, ra hiệu cô nhóc kéo mình dậy.
Chu Vọng giúp y một tay, nắm lấy cánh tay phải bằng gỗ hương của y, kéo y dậy.
Tay phải Từ Hành Chi đứt từ cổ tay, lúc kéo y lên, Chu Vọng không nhịn được nhìn nơi đứt gãy thêm mấy lần, có vẻ rất hứng thú với nguyên nhân y bị cụt tay.
Phân tích cho Chu Vọng nhiều như thế, thật ra trong lòng Từ Hành Chi biết rõ, chỉ có một thứ khiến đám người Phong Sơn không để ý tới tính mạng, người trước ngã xuống người sau tiến lên.
Mảnh vỡ chìa khóa cửa Man Hoang, có một mảnh nằm ở Phong Sơn.
Đương nhiên ai cũng có thể làm chủ Phong Sơn nhưng nếu làm mất chìa khóa quý giá, đối với những người này mà nói, hi vọng duy nhất để bọn họ nhìn thấy ánh mặt trời một lần nữa sẽ chấm hết, thứ chờ đợi bọn họ là dày vò vĩnh viễn không có điểm dừng.
Vì thế, làm chủ Phong Sơn có gì thú vị cơ chứ? Cũng chỉ ăn no chờ chết mà thôi.
Từ Hành Chi biết nơi cất giấu bốn mảnh vỡ chìa khóa, theo ý định ban đầu, y muốn giấu giếm chuyện liên quan tới chìa khóa thật lâu, phòng ngừa Mạnh Trọng Quang có cơ hội thoát khỏi Man Hoang.
Nhưng người Phong Sơn tới cứu viện hung hăng như thế, Mạnh Trọng Quang không phải kẻ ngu, chỉ cần nghĩ sâu thêm một chút là có thể đoán ra trên người vị chủ Phong Sơn bị bắt này có vật báu đáng để mọi người bán mạng vì gã.
Nếu chờ đám Mạnh Trọng Quang phát hiện ra điểm này, chẳng thà Từ Hành Chi tự đi tra hỏi.
Nếu ép hỏi ra vị trí mảnh vỡ chìa khóa thì tốt nhất, ép hỏi không ra thì ít nhất cũng có thể biết được một vài thông tin có giá trị, tính thế nào cũng không thiệt.
Lấy lại chút sức từ cái eo đau mỏi chân run, Từ Hành Chi và Chu Vọng đi tới gian phòng người da thú bị giam giữ.
Chắc là có cảm ứng, người da thú đã tỉnh.
Nghe thấy tiếng cửa phòng mở, gã nghiêng đầu nhìn sang, biểu cảm nhăn nhó ngay tức khắc, khuôn mặt dữ tợn bật cười: “Ta tưởng là ai, hóa ra là Từ Hành Chi giết sư phụ, phản bội chính đạo!”
Chu Vọng liếc nhìn Từ Hành Chi, không nói gì.
Chắc vì lời này mắng nguyên chủ nên Từ Hành Chi cũng chẳng phải chịu đau chịu ngứa gì.
Y đi tới gần người da thú, cười toe toét ngồi xổm xuống: “Biết nói rồi? Rất tốt. Nghe thấy tiếng gì không?”
Người da thú trừng y, trong mắt hằn lên toàn là tơ máu.
Từ Hành Chi chỉ ra ngoài cửa sổ: “Nghe đi, thuộc hạ của ngươi tới cứu ngươi đó. Nói thử xem ngươi chẳng đẹp đẽ gì cho cam, lại là tên xui xẻo khắc thê tử, vì sao bọn họ lại cược cả tính mạng tới cứu ngươi hả?”
Người da thú không nói gì, nhổ một ngụm nước bọt.
Từ Hành Chi đề phòng trước rồi, khi yết hầu gã động đậy y đã tránh ra, ngụm máu đờm của người da thú rơi xuống đất.
Tay trái Từ Hành Chi cầm quạt gõ lên mu bàn tay phải: “Tiết kiệm chút nước bọt để mà nhuận họng, mau chóng nói rõ mới tốt.”
Ánh mắt người da thú càng thêm hung ác, tiếc là xương sống gã bị thương, tê liệt toàn bộ, tuy vẫn còn linh lực nhưng không sử dụng được, gã tức sôi máu, nhìn thấy gương mặt đó của Từ Hành Chi thì ngọn lửa giận hừng hực khiến mắt gã đỏ au: “Ngươi là cái thá gì chứ? Lòng lang dạ thú, vô đạo đức, giết sư phụ xong lại làm tên đoạn tụ, ăn nằm với sư đệ đồng môn, hành vi xấu xa không thể tả, ngươi tưởng rằng không có ai trong Man Hoang biết những việc ngươi gây ra ở ngoài kia sao?”
Từ Hành Chi nhìn người da thú, hơi cau mày, không nói tiếp nữa.
Chu Vọng chỉ phụ trách ngồi cạnh quan sát. Cô nhóc không bao giờ nhúng tay vào chuyện hỏi cung thẩm vấn.
Gian phòng nhỏ này tạo ra để thẩm vấn, bình thường Mạnh Trọng Quang sẽ xách mấy người Man Hoang vào đây, giấu tất cả mọi người đơn độc thẩm vấn những người đó.
Không cần biết những người này trước khi đi vào hung hăng chửi ầm lên thế nào, chỉ cần ở cùng Mạnh Trọng Quang trong một khoảng thời gian ngắn, khi bị xách ra ngoài, ai nấy đều nghe lời như gà con.
Thấy Từ Hành Chi không nói gì, sự kiêu căng của người da thú lại nổi lên.
“Tưởng rằng ta ở trong Man Hoang không biết chuyện bẩn thỉu của ngươi sao?” Người da thú cười khùng khục dị hợm: “Ta có nuôi một mỹ cơ. Nói tên nàng ấy ra, sợ là ngươi sẽ phải giật mình đấy. Nàng ấy cũng là người quen của ngươi, biết rõ chuyện xấu xa của ngươi như...”
Gã chưa kịp nói hết câu đã bị Từ Hành Chi đột ngột nhấc lên, mặt bị tì chặt lên tường.
Gã vốn bị thương nặng, lúc này đột nhiên bị người ta túm tóc ép vào tường nên làm gì có sức phản kháng, gương mặt ngăm đen bị tường ép biến dạng, có thể nói là giận dữ đỏ cả mắt.
Từ Hành Chi đè chặt đầu gã, nhếch khóe môi cười trào phúng: “Ngươi nên hiểu rõ tình hình hiện tại. Đây là Phong Sơn sao? Ngươi nói lấp lửng trêu chọc ở đây với ai hả?”
Chu Vọng ngạc nhiên, huýt sáo.
Hình như cô nhóc biết mấy thủ đoạn của Mạnh Trọng Quang học từ ai rồi.
Người da thú bị ép đầu sắp nổ tung, tức không chịu nổi: “Từ Hành Chi, chắc chắn ta sẽ đập nát ngươi...”
Từ Hành Chi hỏi ngược lại: “Nát cái gì?”
Y ấn đầu người da thú, đập vào tường như đập trứng gà mấy lần.
Người da thú có chút tu vi, chỉ dựa vào lực cánh tay của người thường không đến mức đập nát đầu gã được, nhưng bị người ta bỡn cợt như thế, gã rất căm phẫn: “Từ Hành Chi, con mẹ nó...”
Từ Hành Chi chẳng muốn nghe mấy lời vớ vẩn của gã nữa, quay người hỏi Chu Vọng: “Có dao găm không?”
Chu Vọng xem trò vui từ nãy giờ, đương nhiên vui lòng thêm dầu vào lửa, cô nhóc rút một con dao găm trong xà cạp* ra, đi lên trước, tay cầm lưỡi dao chuẩn bị đưa cho Từ Hành Chi.
*Xà cạp: như ủng chân, quần ôm sát chân.
Từ Hành Chi nói: “Không cần đưa cho ta, lấy dao ra là được rồi.”
Chu Vọng nghe theo lời y, xoay tròn dao trong tay, mũi dao sắc bén xẹt qua như tuyết bắn tung tóe, chĩa thẳng vào mặt người da thú.
Từ Hành Chi giữ chặt người da thú, kéo gã ra khỏi tường, ấn mắt gã hướng thẳng vào mũi dao găm.
Người da thú lập tức im bặt, trên trán đổ mồ hôi, ú ớ không nói ra được câu nào.
Từ Hành Chi nói: “Ta hỏi gì thì ngươi đáp nấy, bớt nói mấy lời thừa thãi cho ta, hiểu chưa?”
Con mắt chỉ cách dao nửa tấc, đồng tử người da thú run rẩy, không dám giãy giụa một chút xíu nào, tiếng yết hầu cuộn mấy lần vang dội rõ ràng.
Mặc dù cơ thể gã đã tàn phế nhưng dù gì đôi mắt cũng là vật quý giá, dao găm nhắm trước mắt, cuối cùng gã không dám bày trò gì nữa.
Thấy gã học được cách im miệng, Từ Hành Chi hỏi thẳng: “Bắt ta làm gì?”
Lúc này người da thú ngoan ngoãn đáp lời, không nói thừa một chữ: “Dâng cho Cửu Chi Đăng... Còn có thể khống chế Mạnh Trọng Quang.”
Từ Hành Chi: “Nghĩ hay quá nhỉ. Ngươi nghĩ dâng ta cho Cửu Chi Đăng là ngươi có thể ra khỏi Man Hoang?”
Người da thú: “Phải.”
Từ Hành Chi: “Chẳng lẽ ngươi không thể tự ra ngoài sao?”
Người da thú hơi dừng lại, trong đôi mắt đầy tơ máu thoáng qua vẻ bối rối: “Ngươi nói gì vậy? Ta không hiểu.”
Từ Hành Chi: “Không hiểu thật hay không muốn hiểu? Rốt cuộc vật quý giá khiến thuộc hạ ngươi đổ xô tới đây tới tấp, dù mất mạng cũng phải cứu ngươi ra là cái gì?”
Người da thú dùng toàn lực gào thét: “Ta nghe không hiểu!”
Từ Hành Chi không muốn dây dưa nhiều với gã, thờ ơ lật lá át chủ bài của gã lên: “Để ta đoán nhé, là chìa khóa Man Hoang, đúng không?”
Cổ họng người da thú co thắt, không nhả ra một chữ nào.
Chu Vọng bỗng cứng đờ người, ngón tay cầm dao găm không nhịn được siết chặt lại.
Cô nhóc vốn tưởng rằng trong tay người da thú là linh thạch bảo vật gì đó, không ngờ lại là chìa khóa Man Hoang bọn họ tìm kiếm nhiều năm cũng không thấy tăm hơi.
Nhưng nghĩ lại cũng hợp lý.
Nếu đám người kia tới cướp chìa khóa Man Hoang thì có thể hiểu được bọn họ điên cuồng và liều lĩnh như thế.
Chu Vọng giương mắt nhìn Từ Hành Chi, trong mắt tràn đầy ngạc nhiên và kính trọng ngưỡng mộ: “Sao ngươi đoán ra được?”
Ngại quá, trong tay ta có kịch bản.
Từ Hành Chi không trả lời, đè cổ áo người da thú, gạt mái tóc hơi ẩm ướt của gã ra, kề sát bên tai nhẹ nhàng phân tích tình hình hiện tại cho gã: “Hiện nay ngươi đã là kẻ tàn phế, dù thuộc hạ ngươi có thể cứu ngươi ra, đợi bọn họ cướp được chìa khóa, chẳng lẽ ngươi còn mong chờ họ chăm sóc cho ngươi sao? Kết cục tốt nhất của ngươi là bị bọn họ ném tới vùng hoang vu, bị quái vật gặm nhấm, chết không toàn thây... Ngươi giao chìa khóa cho bọn ta, ít nhất sẽ được chết thoải mái hơn một chút. Ngươi cảm thấy giao dịch này thế nào?”
Người da thú mở miệng thật to thở hổn hển, tuyệt vọng mắng chửi ác liệt: “Từ Hành Chi, tên vô liêm sỉ nhà ngươi!”
Từ Hành Chi không hề thấy xấu hổ nói: “Ta là kẻ vô liêm sỉ, không phải ngươi biết từ lâu rồi sao? Ngạc nhiên thế làm gì?”
Người da thú nghiến răng ken két, gã nhắm mắt lại, qua một lúc rất lâu, lâu đến mức Chu Vọng tưởng rằng gã bi phẫn quá mức ngất xỉu, gã mở to mắt ra.
“Chỉ có... mảnh vỡ...” Người da thú nói một câu đầy thảm thiết: “Chỗ ta chỉ có mảnh vỡ chìa khóa thôi...”
Cũng may, điều không giống ngày đó là Mạnh Trọng Quang coi giữ bên ngoài.
Từ Hành Chi không biết rõ sức chiến đấu của người khác chứ Mạnh Trọng Quang là con ruột trong truyện của y, có hắn phòng thủ, dù cho một nửa số quái vật ở Man Hoang bao vây tháp, Mạnh Trọng Quang cũng có thể thoát ra an toàn.
Từ Hành Chi không thể nói rõ cảm giác yên tâm ấy bắt nguồn từ đâu, thế là y chẳng nghĩ nhiều nữa.
Y nghe tiếng đao kiếm một lúc, lấy quần áo khoác qua lên người rồi lười biếng nằm xuống giường tiếp: “Chủ Phong Sơn là người bị nhốt ở mật thất?”
Chu Vọng gật đầu.
Trong lòng Từ Hành Chi hiểu rõ thêm.
Dù đã biết ở trong Man Hoang có ít người ngang hàng với Mạnh Trọng Quang nhưng thân là chủ Phong Sơn, người da thú đánh trực diện với Mạnh Trọng Quang mà đã bị tay xé thành dáng vẻ này, có thể thấy Mạnh Trọng Quang thật sự không phải cục xương cứng dễ nuốt.
Chân bị xích, Từ Hành Chi híp mắt lại, cử động cổ chân mấy lần, như có điều suy nghĩ hỏi: “Ngươi vừa nói gì? Những người kia liều mạng tới cứu chủ ấy hả?”
Chu Vọng nói: “Theo ta biết thì trước khi Mạnh đại ca và cữu cữu ta vào Man Hoang, chủ Phong Sơn mới là chủ vùng này, nhận lễ lạt từ khắp nơi. Sau khi Mạnh đại ca vào Man Hoang rồi định cư ở đây, chủ Phong Sơn bị Mạnh đại ca lấn át ở khắp nơi. Vì thế Phong Sơn luôn ghét cay ghét đắng chúng ta, thường xuyên nhân lúc Mạnh đại ca không ở đây dẫn người tới giết chúng ta. Nhưng mà lần này bọn họ không đợi Mạnh đại ca đi đã dốc hết toàn lực cứ xông lên trước, thề phải cứu chủ nhân bọn họ ra, nói ra cũng trọng tình trọng nghĩa.”
Từ Hành Chi ngửa đầu nhìn trần, cười nói: “Trọng tình trọng nghĩa ấy à.”
Chu Vọng: “Có chỗ nào không đúng?”
Từ Hành Chi nói: “Chỗ nào cũng không đúng.”
Chu Vọng ngờ vực, không đứng dựa vào tường nữa, đi tới bên cạnh giường, khoanh tay dựa vào khung giường chạm trổ hoa văn, nhìn Từ Hành Chi: “Là sao?”
Từ Hành Chi đệm hai tay sau đầu: “Ta hỏi ngươi, nếu một trong số các ngươi bị Phong Sơn bắt đi, nếu muốn cứu thì phải băng qua núi đao biển lửa, ngươi sẽ đi cứu không?”
Chu Vọng không cần nghĩ: “Núi đao biển lửa thì sao? Đương nhiên là phải đi.”
Từ Hành Chi: “Vì sao?”
Chu Vọng hỏi ngược lại: “Cái này còn cần nguyên nhân sao?”
Từ Hành Chi: “Sao lại không cần?”
Chu Vọng cau mày: “Có ý gì?”
Từ Hành Chi cười: “Nơi vắng người, ít tranh chấp; người càng nhiều,
tranh chấp càng dữ dội. Phong Sơn cắm rễ ở Man Hoang nhiều năm, rắc rối phức tạp, thuộc hạ đông đảo, xen kẽ như răng lược, không biết có bao nhiêu người nhìn chằm chằm vào vị trí chủ Phong Sơn. Nếu ta là người Phong Sơn, ta còn lâu mới lo chuyện sống chết của chủ Phong Sơn, ta sẽ giữ thực lực, nhân cơ hội cướp lấy quyền lực ở Phong Sơn mới đúng. Nhưng thế này là sao?”
Chu Vọng nghĩ một lát, tuy lời này đểu cáng nhưng cũng có lý, cô nhóc bèn hỏi: “Vậy nên?”
“Ngươi vừa nói người Phong Sơn dốc hết toàn lực, liều chết hết mình?” Từ Hành Chi nói: “Ta tin trên đời này có người trọng tình nghĩa nhưng không tin đám kéo bè kéo cánh khắp núi đồi ở Phong Sơn này đều là người trung thành tuyệt đối. Nếu bọn họ liều mạng như thế, ắt có mưu toan.”
Y vươn mình ngồi dậy, ra kết luận: “Chắc chắn trên người chủ Phong Sơn có đồ gì đáng để bọn họ liều mạng.”
Y nói xong thì nháy mắt với Chu Vọng: “Thế nào? Đi cùng ta tới xem chủ Phong Sơn kia xem trong tay hắn có lá bài gì?”
Vẻ mặt tươi cười của Từ Hành Chi rất ưa nhìn, thần thái sáng sủa, như trăng sáng soi tỏ lòng, dù Chu Vọng không quá thích thú với đàn ông đẹp đẽ cũng bị nụ cười này của y làm hoa cả mắt.
Một giây sau, Từ Hành Chi nghiêng người định xuống giường thì hai đầu gối mềm nhũn, thành ra quỳ xuống trước mặt Chu Vọng.
Đêm qua Từ Hành Chi làm cá nằm trên thớt nửa buổi tối, dư âm vẫn còn, eo tê mỏi cực kỳ.
Chu Vọng hắng giọng, dùng bàn tay quấn mấy vòng băng vải che miệng, ngăn cản ý cười.
Từ Hành Chi mặt dày, dù sao cũng không lúng túng lắm, vươn tay vẫy Chu Vọng, ra hiệu cô nhóc kéo mình dậy.
Chu Vọng giúp y một tay, nắm lấy cánh tay phải bằng gỗ hương của y, kéo y dậy.
Tay phải Từ Hành Chi đứt từ cổ tay, lúc kéo y lên, Chu Vọng không nhịn được nhìn nơi đứt gãy thêm mấy lần, có vẻ rất hứng thú với nguyên nhân y bị cụt tay.
Phân tích cho Chu Vọng nhiều như thế, thật ra trong lòng Từ Hành Chi biết rõ, chỉ có một thứ khiến đám người Phong Sơn không để ý tới tính mạng, người trước ngã xuống người sau tiến lên.
Mảnh vỡ chìa khóa cửa Man Hoang, có một mảnh nằm ở Phong Sơn.
Đương nhiên ai cũng có thể làm chủ Phong Sơn nhưng nếu làm mất chìa khóa quý giá, đối với những người này mà nói, hi vọng duy nhất để bọn họ nhìn thấy ánh mặt trời một lần nữa sẽ chấm hết, thứ chờ đợi bọn họ là dày vò vĩnh viễn không có điểm dừng.
Vì thế, làm chủ Phong Sơn có gì thú vị cơ chứ? Cũng chỉ ăn no chờ chết mà thôi.
Từ Hành Chi biết nơi cất giấu bốn mảnh vỡ chìa khóa, theo ý định ban đầu, y muốn giấu giếm chuyện liên quan tới chìa khóa thật lâu, phòng ngừa Mạnh Trọng Quang có cơ hội thoát khỏi Man Hoang.
Nhưng người Phong Sơn tới cứu viện hung hăng như thế, Mạnh Trọng Quang không phải kẻ ngu, chỉ cần nghĩ sâu thêm một chút là có thể đoán ra trên người vị chủ Phong Sơn bị bắt này có vật báu đáng để mọi người bán mạng vì gã.
Nếu chờ đám Mạnh Trọng Quang phát hiện ra điểm này, chẳng thà Từ Hành Chi tự đi tra hỏi.
Nếu ép hỏi ra vị trí mảnh vỡ chìa khóa thì tốt nhất, ép hỏi không ra thì ít nhất cũng có thể biết được một vài thông tin có giá trị, tính thế nào cũng không thiệt.
Lấy lại chút sức từ cái eo đau mỏi chân run, Từ Hành Chi và Chu Vọng đi tới gian phòng người da thú bị giam giữ.
Chắc là có cảm ứng, người da thú đã tỉnh.
Nghe thấy tiếng cửa phòng mở, gã nghiêng đầu nhìn sang, biểu cảm nhăn nhó ngay tức khắc, khuôn mặt dữ tợn bật cười: “Ta tưởng là ai, hóa ra là Từ Hành Chi giết sư phụ, phản bội chính đạo!”
Chu Vọng liếc nhìn Từ Hành Chi, không nói gì.
Chắc vì lời này mắng nguyên chủ nên Từ Hành Chi cũng chẳng phải chịu đau chịu ngứa gì.
Y đi tới gần người da thú, cười toe toét ngồi xổm xuống: “Biết nói rồi? Rất tốt. Nghe thấy tiếng gì không?”
Người da thú trừng y, trong mắt hằn lên toàn là tơ máu.
Từ Hành Chi chỉ ra ngoài cửa sổ: “Nghe đi, thuộc hạ của ngươi tới cứu ngươi đó. Nói thử xem ngươi chẳng đẹp đẽ gì cho cam, lại là tên xui xẻo khắc thê tử, vì sao bọn họ lại cược cả tính mạng tới cứu ngươi hả?”
Người da thú không nói gì, nhổ một ngụm nước bọt.
Từ Hành Chi đề phòng trước rồi, khi yết hầu gã động đậy y đã tránh ra, ngụm máu đờm của người da thú rơi xuống đất.
Tay trái Từ Hành Chi cầm quạt gõ lên mu bàn tay phải: “Tiết kiệm chút nước bọt để mà nhuận họng, mau chóng nói rõ mới tốt.”
Ánh mắt người da thú càng thêm hung ác, tiếc là xương sống gã bị thương, tê liệt toàn bộ, tuy vẫn còn linh lực nhưng không sử dụng được, gã tức sôi máu, nhìn thấy gương mặt đó của Từ Hành Chi thì ngọn lửa giận hừng hực khiến mắt gã đỏ au: “Ngươi là cái thá gì chứ? Lòng lang dạ thú, vô đạo đức, giết sư phụ xong lại làm tên đoạn tụ, ăn nằm với sư đệ đồng môn, hành vi xấu xa không thể tả, ngươi tưởng rằng không có ai trong Man Hoang biết những việc ngươi gây ra ở ngoài kia sao?”
Từ Hành Chi nhìn người da thú, hơi cau mày, không nói tiếp nữa.
Chu Vọng chỉ phụ trách ngồi cạnh quan sát. Cô nhóc không bao giờ nhúng tay vào chuyện hỏi cung thẩm vấn.
Gian phòng nhỏ này tạo ra để thẩm vấn, bình thường Mạnh Trọng Quang sẽ xách mấy người Man Hoang vào đây, giấu tất cả mọi người đơn độc thẩm vấn những người đó.
Không cần biết những người này trước khi đi vào hung hăng chửi ầm lên thế nào, chỉ cần ở cùng Mạnh Trọng Quang trong một khoảng thời gian ngắn, khi bị xách ra ngoài, ai nấy đều nghe lời như gà con.
Thấy Từ Hành Chi không nói gì, sự kiêu căng của người da thú lại nổi lên.
“Tưởng rằng ta ở trong Man Hoang không biết chuyện bẩn thỉu của ngươi sao?” Người da thú cười khùng khục dị hợm: “Ta có nuôi một mỹ cơ. Nói tên nàng ấy ra, sợ là ngươi sẽ phải giật mình đấy. Nàng ấy cũng là người quen của ngươi, biết rõ chuyện xấu xa của ngươi như...”
Gã chưa kịp nói hết câu đã bị Từ Hành Chi đột ngột nhấc lên, mặt bị tì chặt lên tường.
Gã vốn bị thương nặng, lúc này đột nhiên bị người ta túm tóc ép vào tường nên làm gì có sức phản kháng, gương mặt ngăm đen bị tường ép biến dạng, có thể nói là giận dữ đỏ cả mắt.
Từ Hành Chi đè chặt đầu gã, nhếch khóe môi cười trào phúng: “Ngươi nên hiểu rõ tình hình hiện tại. Đây là Phong Sơn sao? Ngươi nói lấp lửng trêu chọc ở đây với ai hả?”
Chu Vọng ngạc nhiên, huýt sáo.
Hình như cô nhóc biết mấy thủ đoạn của Mạnh Trọng Quang học từ ai rồi.
Người da thú bị ép đầu sắp nổ tung, tức không chịu nổi: “Từ Hành Chi, chắc chắn ta sẽ đập nát ngươi...”
Từ Hành Chi hỏi ngược lại: “Nát cái gì?”
Y ấn đầu người da thú, đập vào tường như đập trứng gà mấy lần.
Người da thú có chút tu vi, chỉ dựa vào lực cánh tay của người thường không đến mức đập nát đầu gã được, nhưng bị người ta bỡn cợt như thế, gã rất căm phẫn: “Từ Hành Chi, con mẹ nó...”
Từ Hành Chi chẳng muốn nghe mấy lời vớ vẩn của gã nữa, quay người hỏi Chu Vọng: “Có dao găm không?”
Chu Vọng xem trò vui từ nãy giờ, đương nhiên vui lòng thêm dầu vào lửa, cô nhóc rút một con dao găm trong xà cạp* ra, đi lên trước, tay cầm lưỡi dao chuẩn bị đưa cho Từ Hành Chi.
*Xà cạp: như ủng chân, quần ôm sát chân.
Từ Hành Chi nói: “Không cần đưa cho ta, lấy dao ra là được rồi.”
Chu Vọng nghe theo lời y, xoay tròn dao trong tay, mũi dao sắc bén xẹt qua như tuyết bắn tung tóe, chĩa thẳng vào mặt người da thú.
Từ Hành Chi giữ chặt người da thú, kéo gã ra khỏi tường, ấn mắt gã hướng thẳng vào mũi dao găm.
Người da thú lập tức im bặt, trên trán đổ mồ hôi, ú ớ không nói ra được câu nào.
Từ Hành Chi nói: “Ta hỏi gì thì ngươi đáp nấy, bớt nói mấy lời thừa thãi cho ta, hiểu chưa?”
Con mắt chỉ cách dao nửa tấc, đồng tử người da thú run rẩy, không dám giãy giụa một chút xíu nào, tiếng yết hầu cuộn mấy lần vang dội rõ ràng.
Mặc dù cơ thể gã đã tàn phế nhưng dù gì đôi mắt cũng là vật quý giá, dao găm nhắm trước mắt, cuối cùng gã không dám bày trò gì nữa.
Thấy gã học được cách im miệng, Từ Hành Chi hỏi thẳng: “Bắt ta làm gì?”
Lúc này người da thú ngoan ngoãn đáp lời, không nói thừa một chữ: “Dâng cho Cửu Chi Đăng... Còn có thể khống chế Mạnh Trọng Quang.”
Từ Hành Chi: “Nghĩ hay quá nhỉ. Ngươi nghĩ dâng ta cho Cửu Chi Đăng là ngươi có thể ra khỏi Man Hoang?”
Người da thú: “Phải.”
Từ Hành Chi: “Chẳng lẽ ngươi không thể tự ra ngoài sao?”
Người da thú hơi dừng lại, trong đôi mắt đầy tơ máu thoáng qua vẻ bối rối: “Ngươi nói gì vậy? Ta không hiểu.”
Từ Hành Chi: “Không hiểu thật hay không muốn hiểu? Rốt cuộc vật quý giá khiến thuộc hạ ngươi đổ xô tới đây tới tấp, dù mất mạng cũng phải cứu ngươi ra là cái gì?”
Người da thú dùng toàn lực gào thét: “Ta nghe không hiểu!”
Từ Hành Chi không muốn dây dưa nhiều với gã, thờ ơ lật lá át chủ bài của gã lên: “Để ta đoán nhé, là chìa khóa Man Hoang, đúng không?”
Cổ họng người da thú co thắt, không nhả ra một chữ nào.
Chu Vọng bỗng cứng đờ người, ngón tay cầm dao găm không nhịn được siết chặt lại.
Cô nhóc vốn tưởng rằng trong tay người da thú là linh thạch bảo vật gì đó, không ngờ lại là chìa khóa Man Hoang bọn họ tìm kiếm nhiều năm cũng không thấy tăm hơi.
Nhưng nghĩ lại cũng hợp lý.
Nếu đám người kia tới cướp chìa khóa Man Hoang thì có thể hiểu được bọn họ điên cuồng và liều lĩnh như thế.
Chu Vọng giương mắt nhìn Từ Hành Chi, trong mắt tràn đầy ngạc nhiên và kính trọng ngưỡng mộ: “Sao ngươi đoán ra được?”
Ngại quá, trong tay ta có kịch bản.
Từ Hành Chi không trả lời, đè cổ áo người da thú, gạt mái tóc hơi ẩm ướt của gã ra, kề sát bên tai nhẹ nhàng phân tích tình hình hiện tại cho gã: “Hiện nay ngươi đã là kẻ tàn phế, dù thuộc hạ ngươi có thể cứu ngươi ra, đợi bọn họ cướp được chìa khóa, chẳng lẽ ngươi còn mong chờ họ chăm sóc cho ngươi sao? Kết cục tốt nhất của ngươi là bị bọn họ ném tới vùng hoang vu, bị quái vật gặm nhấm, chết không toàn thây... Ngươi giao chìa khóa cho bọn ta, ít nhất sẽ được chết thoải mái hơn một chút. Ngươi cảm thấy giao dịch này thế nào?”
Người da thú mở miệng thật to thở hổn hển, tuyệt vọng mắng chửi ác liệt: “Từ Hành Chi, tên vô liêm sỉ nhà ngươi!”
Từ Hành Chi không hề thấy xấu hổ nói: “Ta là kẻ vô liêm sỉ, không phải ngươi biết từ lâu rồi sao? Ngạc nhiên thế làm gì?”
Người da thú nghiến răng ken két, gã nhắm mắt lại, qua một lúc rất lâu, lâu đến mức Chu Vọng tưởng rằng gã bi phẫn quá mức ngất xỉu, gã mở to mắt ra.
“Chỉ có... mảnh vỡ...” Người da thú nói một câu đầy thảm thiết: “Chỗ ta chỉ có mảnh vỡ chìa khóa thôi...”
/56
|