Chỉ thấy xung quanh trăm trượng sau thân Liễu Liễu Di nổi lên từng vòng dải âm, giống như gợn sóng đánh tới không ngừng.
Những dải âm này vừa hiện ra, lập tức phá không bay đến, công kích liên miên.
Thân hình sơ sinh của Sơ Tử chân nhân hừ lạnh, ông ta cấp tốc lui về trăm trượng. Từng dải âm công kích phía sau đánh tới đều hụt, song nhạc khí uy lực bậc này công phá đại địa, quả thực là như mưa thiên thạch rơi xuống vậy.
Bên trong Kim Quan Điểu mấy người nhìn tới trợn mắt há miệng, cũng quá kinh liệt đi.
Quảng Hà thành bên dưới thế mà chỉ dính một vòng dải âm, lập tức bị san thành bình địa cả rồi.
Chỉ có Mệnh Tại Y và Quang Niên ba người giữ được tâm tình, không có kích động như hai kẻ kia.
Mệnh Tại Y cấp thấp chiến đấu, nhưng kiến thức mấy trăm năm đem lại không ít cái nhìn khách quan.
Dù là ở cấp bậc nào chiến đấu, tiết tấu của phàm nhân hay tu giả đều không ít thì nhiều sẽ đôi chút giống nhau. Khác nhau ở chỗ kinh nghiệm, cùng lực phá hoại kinh khủng hơn mà thôi.
Lấy như hai người kia đang chiến đấu, nhìn thì có vẻ ra tay mạnh mẽ, sắp phân sống chết tới nơi rồi. Kì thực đây mới chỉ là dạo đầu, đôi bên đang thăm dò thực lực đối phương.
Những kẻ chiến đấu có kinh nghiệm thì đều hiểu, cho dù cảnh giới đôi bên có chênh lệch chăng nữa, nếu không cách biệt quá nhiều chắc chắn sẽ không tự phụ khinh địch.
Chiến lực tổng thể rèn giũa từ nhiều phương diện, chỉ nhìn cảnh giới để phán xét đối thủ mạnh hay yếu, đó chính là loại có đầu mà không có óc.
Chiến đấu bậc này nổ ra, sẽ không có chuyện đôi bên đối diện thi nhau vỗ chưởng, bên nào yếu hơn thì sẽ thua bỏ chạy đâu.
Phàm nhân thì có, tiên giả thì không. Lên đến tiên giả, ắt phải thấu rõ đạo lý đó.
Có chút đầu óc, tất nhiên sẽ vạch ra chiến lược cụ thế. Còn đối với cảnh giới chênh nhau quá nhiều, đương nhiên những lời trên đều là dư thừa.
Ngay lúc mấy người quan chiến, chợt thấy một màn khó tin.
Liễu Liễu Di chớp được thời cơ liền sử ra mấy chiêu ám toán, đẩy cho Sơ Tử chân nhân lui về rất xa. Nhưng ngay lúc ấy không nói hai lời, bà ta liền quay đầu bỏ chạy.
Nhìn một dải tàn ảnh nơi phương xa còn lưu lại, Sơ Tử chân nhân không những vui mừng, ông ta còn thêm thận trọng mấy phần.
Đôi bên cấp bậc ngang nhau, bản thân ông danh xưng một trong tứ đại chỉ dưới Thánh cảnh. Nhưng nàng ta cũng không phải loại hư danh, chỉ là xưa nay chưa từng tham chiến mà thôi.
Ngay lúc ông thận trọng mười phần, chợt trước mắt ông ta hiện ra một trang mỹ phụ.
“Sơ nhi!”
Âm thanh già nua từ xa xưa vọng về, để cho Sơ Tử chân nhân ngưng trệ giây phút.
Xung quanh ông ta một vườn hoa thược dược nở hoa, khung cảnh ông đang nằm trên nôi trước nhà.
Trước mắt ông một sườn dốc thoải, căn nhà lụp xụp điêu tàn.
“Mẫu… mẫu thân…!”
Sơ Tử chân nhân khô khốc nói, nửa câu mãi không dứt tiếng.
Người đứng trước mặt ông ngấn lệ, chính là mẫu thân đương thời của mình. Gương mặt kia, dù là bao năm tháng trôi qua ông ta vẫn nhớ rõ mồn một.
“Sơ nhi, con dậy rồi đấy à? Sơ nhi ngoan, đói rồi đúng không? Để nương cho con ăn!”
Sơ Tử chân nhân ngờ ngợ, thế rồi ông ta cũng nhận ra.
Đây đúng là căn nhà của ông lúc sinh thời, một mình mẫu thân kia trước mắt nuôi ông lớn khôn. Sao ông có thể quên được..
“À ờ đúng rồi… suýt thì ta quên!”
Hình như ban nãy ông mơ thấy bản thân đánh nhau với ai đó thì phải… nhưng rất nhanh ông ta liền bỏ suy nghĩ ấy ra sau đầu.
Sơ Tử chân nhân gật gù, ông ta vừa mới ngủ dậy, miệng còn đang khóc oe oe đòi sữa đây mà.
Thế là nhìn tới mẫu thân vén áo lộ ra đầu nhũ hoa đi tới, Sơ Tử chân nhân lim dim há miệng ngậm lấy.
Ông ta nhắm mắt thưởng thức từng giọt sữa mẹ, hương vị này khiến cho ông ta cả đời khó quên…
“Chờ chút…!”
Bỗng Sơ Tử chân nhân mở mắt, ánh lam quang ẩn hiện. Trong não hải ông ta nhức nhói đau rát, phần cảm giác này khiến ông ta hồi tỉnh không ít.
“Không phải… ta làm sao mà…!”
Mồm miệng ông ta đang ngậm nhũ hoa, nhấm nháp hương vị tanh nồng dịu dàng. Nhưng trong phút chốc, ông ta tưởng như mình đang nhấm nháp phải độc dược.
Đây…. Đây là ảo cảnh!
Nội tâm ông ta điên cuồng gào thét, tức giận mà tỏa phóng kim quang.
Từ mi tâm ông ta điểm một hình son, huyết sắc từ trong đó tuôn ra ào ạt. Từng dải sắc huyết uốn lượn, phút chốc đã hóa thành trăm ngàn hình kiếm, phóng về bát phương tám hướng.
Phá Diệt Tâm Mộng.
Một chiêu xuất ra, khung cảnh đồi núi quen thuộc vỡ tan thành gương, muôn vàn điểm ảnh phản chiếu khuôn mặt ông ta theo đó tiêu tán.
Cùng đó Sơ Tử chân nhân nhận ra, vốn Liễu Liễu Di đã bỏ chạy từ lâu, nay bà ta lại đứng cách ông không xa cười hỏi:
“Thế nào? Một chiêu Nhiếp Hồn Khúc của ta, tiên hữu thấy sao?”
“Âm luật của tiên hữu đã đến hồi đăng phong tạo cực, phương diện này bổn nhân không bằng. Chỉ có điều ngươi dám khơi lại kí ức của bổn nhân, hôm nay chắc chắn phải chết!”
Sơ Tử chân nhân tuy nói hời hợt, nhưng dưới lưng đã lạnh. Nếu không có pháp bảo tùy thân bổ trợ, ông ta đã không nhận ra ảo cảnh nhanh đến thế.
Nói xong nửa câu cuối, Sơ Tử chân nhân tỏa ra lam quang, hàn khí bức người.
Không chờ đợi lâu, hai cánh tay nhỏ nhắn của ông ta khép lại vòng cung, ngoài thân tầng lam huyết cấp tốc hội tụ, thiên địa bỗng chốc trở lên ảm đạm.
Liễu Liễu Di nhìn thấy, hai mắt bà ta trở lên ngưng trọng. Có thể Sơ Tử chân nhân không biết bà ta, nhưng bà lại biết rõ ông ta mồn một.
Kẻ này nổi danh Tru Ma Tháp Tầng đã lâu, một số thông tin vẫn còn nằm ở trên đó kia kìa.
Một chiêu này tên gọi Vô Ý Hữu Ý, là con hàng áp trục đáy hòm của ông ta bấy lâu.
Kiếm ý, kiếm tâm hay kiếm minh thì khi đánh ra đều có hình sắc bên ngoài thân tướng(1)*.
Vạn vật thấy rõ đều là pháp(2)* hữu vi hiển thị, cho nên phàm thứ có hình, tướng thì đều là giả tạm, đã có có thì sẽ có không.
Một chiêu này của Sơ Tử đã gần đạt tới Không, tức vô sắc, vô tướng.
Liễu Liễu Di không thể cảm nhận được chiêu thức khi ông ta xuất chiêu, thì vậy biết đỡ làm sao.
Bên trong Kim Quan Điểu năm người thấy rõ, Sơ Tử chân nhân rõ ràng ông ta vừa vận pháp xong chẳng hề phát ra chiêu lực tới đối phương.
Thế nhưng Liễu Liễu Di dù đã sử ra phòng hộ tiên khí, vẫn không tránh được thét dài mấy tiếng, thân thể bà ta chia năm sẻ bảy, phút chốc hóa thành bụi cám.
Sơ Tử chân nhân vui vẻ, chẳng qua ông ta lại hướng về một phía khác mà rằng:
“Tránh được hệ sát chiêu mạnh nhất của ta, tiên hữu quả nhiên danh xứng với thực!”
Liễu Liễu Di trịnh trọng đứng ở nơi đó, trên đầu bà ta lấm tấm mồ hôi.
Dù rằng ban nãy đã thoát khỏi một mạng, song cái giả phải trả chính là mất đi một phân thân quý hiếm.
“Ha… nếu tu vi tiên hữu đạt tới Thánh cảnh, chiêu số chạm tới Không thật sự thì đương nhiên vừa rồi ta chắc chắn phải chết không nghi ngờ. Song ta đoán trong thời gian ngắn tới, tiên hữu ắt không thể dùng nó lần nữa!”
Sơ Tử chân nhân trong lòng trầm xuống, bà ta nói thật không sai. Phàm chiêu số càng mạnh, lực phản phệ hoặc tác dụng phụ thể càng lớn.
Điều này đúng, không có ai ngoại lệ.
Ngoài mặt Sơ Tử chân nhân co tròn thân thể, lim dim cười đáp:
“Có thật vậy không? Vậy mời tiên hữu ra chiêu khắc biết ngay thôi!”
Liễu Liễu Y trầm mặc, bà ta biết tác dụng phụ tuy có, song không phải không thể tiếp tục. Chỉ cần Sơ Tử chân nhân cảm thấy đáng, ông ta sẽ không tiếc đại giá hại thân để một chiêu lặp lại.
“Hai bên đều đến hồi chuẩn bị tử chiến, có điều vẫn có chút gì đó như đang cầm chân đối phương?”
*****
*(1). Tướng là hình thái hiển hiện của vạn vật dưới con mắt nhìn của chúng ta, ví như cái bàn, cỏ cây hoa lá, đó đều là Hình, Tướng hiển thị ra bên ngoài.
*(2) Pháp là bản chất của Tướng, là thứ không thể thấy được chỉ bằng mắt thường.
Giả dụ, một con người khi chết đi cơ thể sẽ mục rữa và thôi nát. Những thứ đó dần hóa thành những mùi và chất khác nhau, dần nuôi dưỡng cho sinh vật và thực vật xung quanh.
Như vậy, khi Tướng(người) mất đi thì sẽ không mất hoàn toàn, mà sẽ chuyển đổi sang dạng hình tướng khác, hoặc hợp nhất với hình tướng khác thông qua cái gọi là chất dinh dưỡng.
Cho nên nói tất cả vạn vật đều là Pháp, và hiển thị thông qua sắc thái và hình tướng.
(Mấy thuật ngữ này không phải mình hay bất kì tác giả truyện nào nghĩ ra, đây là thuật ngữ vay mượn từ tôn giáo. Đặc biệt là PG. Thân)
Đầu tuần may mắn, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ ^^!
****
Những dải âm này vừa hiện ra, lập tức phá không bay đến, công kích liên miên.
Thân hình sơ sinh của Sơ Tử chân nhân hừ lạnh, ông ta cấp tốc lui về trăm trượng. Từng dải âm công kích phía sau đánh tới đều hụt, song nhạc khí uy lực bậc này công phá đại địa, quả thực là như mưa thiên thạch rơi xuống vậy.
Bên trong Kim Quan Điểu mấy người nhìn tới trợn mắt há miệng, cũng quá kinh liệt đi.
Quảng Hà thành bên dưới thế mà chỉ dính một vòng dải âm, lập tức bị san thành bình địa cả rồi.
Chỉ có Mệnh Tại Y và Quang Niên ba người giữ được tâm tình, không có kích động như hai kẻ kia.
Mệnh Tại Y cấp thấp chiến đấu, nhưng kiến thức mấy trăm năm đem lại không ít cái nhìn khách quan.
Dù là ở cấp bậc nào chiến đấu, tiết tấu của phàm nhân hay tu giả đều không ít thì nhiều sẽ đôi chút giống nhau. Khác nhau ở chỗ kinh nghiệm, cùng lực phá hoại kinh khủng hơn mà thôi.
Lấy như hai người kia đang chiến đấu, nhìn thì có vẻ ra tay mạnh mẽ, sắp phân sống chết tới nơi rồi. Kì thực đây mới chỉ là dạo đầu, đôi bên đang thăm dò thực lực đối phương.
Những kẻ chiến đấu có kinh nghiệm thì đều hiểu, cho dù cảnh giới đôi bên có chênh lệch chăng nữa, nếu không cách biệt quá nhiều chắc chắn sẽ không tự phụ khinh địch.
Chiến lực tổng thể rèn giũa từ nhiều phương diện, chỉ nhìn cảnh giới để phán xét đối thủ mạnh hay yếu, đó chính là loại có đầu mà không có óc.
Chiến đấu bậc này nổ ra, sẽ không có chuyện đôi bên đối diện thi nhau vỗ chưởng, bên nào yếu hơn thì sẽ thua bỏ chạy đâu.
Phàm nhân thì có, tiên giả thì không. Lên đến tiên giả, ắt phải thấu rõ đạo lý đó.
Có chút đầu óc, tất nhiên sẽ vạch ra chiến lược cụ thế. Còn đối với cảnh giới chênh nhau quá nhiều, đương nhiên những lời trên đều là dư thừa.
Ngay lúc mấy người quan chiến, chợt thấy một màn khó tin.
Liễu Liễu Di chớp được thời cơ liền sử ra mấy chiêu ám toán, đẩy cho Sơ Tử chân nhân lui về rất xa. Nhưng ngay lúc ấy không nói hai lời, bà ta liền quay đầu bỏ chạy.
Nhìn một dải tàn ảnh nơi phương xa còn lưu lại, Sơ Tử chân nhân không những vui mừng, ông ta còn thêm thận trọng mấy phần.
Đôi bên cấp bậc ngang nhau, bản thân ông danh xưng một trong tứ đại chỉ dưới Thánh cảnh. Nhưng nàng ta cũng không phải loại hư danh, chỉ là xưa nay chưa từng tham chiến mà thôi.
Ngay lúc ông thận trọng mười phần, chợt trước mắt ông ta hiện ra một trang mỹ phụ.
“Sơ nhi!”
Âm thanh già nua từ xa xưa vọng về, để cho Sơ Tử chân nhân ngưng trệ giây phút.
Xung quanh ông ta một vườn hoa thược dược nở hoa, khung cảnh ông đang nằm trên nôi trước nhà.
Trước mắt ông một sườn dốc thoải, căn nhà lụp xụp điêu tàn.
“Mẫu… mẫu thân…!”
Sơ Tử chân nhân khô khốc nói, nửa câu mãi không dứt tiếng.
Người đứng trước mặt ông ngấn lệ, chính là mẫu thân đương thời của mình. Gương mặt kia, dù là bao năm tháng trôi qua ông ta vẫn nhớ rõ mồn một.
“Sơ nhi, con dậy rồi đấy à? Sơ nhi ngoan, đói rồi đúng không? Để nương cho con ăn!”
Sơ Tử chân nhân ngờ ngợ, thế rồi ông ta cũng nhận ra.
Đây đúng là căn nhà của ông lúc sinh thời, một mình mẫu thân kia trước mắt nuôi ông lớn khôn. Sao ông có thể quên được..
“À ờ đúng rồi… suýt thì ta quên!”
Hình như ban nãy ông mơ thấy bản thân đánh nhau với ai đó thì phải… nhưng rất nhanh ông ta liền bỏ suy nghĩ ấy ra sau đầu.
Sơ Tử chân nhân gật gù, ông ta vừa mới ngủ dậy, miệng còn đang khóc oe oe đòi sữa đây mà.
Thế là nhìn tới mẫu thân vén áo lộ ra đầu nhũ hoa đi tới, Sơ Tử chân nhân lim dim há miệng ngậm lấy.
Ông ta nhắm mắt thưởng thức từng giọt sữa mẹ, hương vị này khiến cho ông ta cả đời khó quên…
“Chờ chút…!”
Bỗng Sơ Tử chân nhân mở mắt, ánh lam quang ẩn hiện. Trong não hải ông ta nhức nhói đau rát, phần cảm giác này khiến ông ta hồi tỉnh không ít.
“Không phải… ta làm sao mà…!”
Mồm miệng ông ta đang ngậm nhũ hoa, nhấm nháp hương vị tanh nồng dịu dàng. Nhưng trong phút chốc, ông ta tưởng như mình đang nhấm nháp phải độc dược.
Đây…. Đây là ảo cảnh!
Nội tâm ông ta điên cuồng gào thét, tức giận mà tỏa phóng kim quang.
Từ mi tâm ông ta điểm một hình son, huyết sắc từ trong đó tuôn ra ào ạt. Từng dải sắc huyết uốn lượn, phút chốc đã hóa thành trăm ngàn hình kiếm, phóng về bát phương tám hướng.
Phá Diệt Tâm Mộng.
Một chiêu xuất ra, khung cảnh đồi núi quen thuộc vỡ tan thành gương, muôn vàn điểm ảnh phản chiếu khuôn mặt ông ta theo đó tiêu tán.
Cùng đó Sơ Tử chân nhân nhận ra, vốn Liễu Liễu Di đã bỏ chạy từ lâu, nay bà ta lại đứng cách ông không xa cười hỏi:
“Thế nào? Một chiêu Nhiếp Hồn Khúc của ta, tiên hữu thấy sao?”
“Âm luật của tiên hữu đã đến hồi đăng phong tạo cực, phương diện này bổn nhân không bằng. Chỉ có điều ngươi dám khơi lại kí ức của bổn nhân, hôm nay chắc chắn phải chết!”
Sơ Tử chân nhân tuy nói hời hợt, nhưng dưới lưng đã lạnh. Nếu không có pháp bảo tùy thân bổ trợ, ông ta đã không nhận ra ảo cảnh nhanh đến thế.
Nói xong nửa câu cuối, Sơ Tử chân nhân tỏa ra lam quang, hàn khí bức người.
Không chờ đợi lâu, hai cánh tay nhỏ nhắn của ông ta khép lại vòng cung, ngoài thân tầng lam huyết cấp tốc hội tụ, thiên địa bỗng chốc trở lên ảm đạm.
Liễu Liễu Di nhìn thấy, hai mắt bà ta trở lên ngưng trọng. Có thể Sơ Tử chân nhân không biết bà ta, nhưng bà lại biết rõ ông ta mồn một.
Kẻ này nổi danh Tru Ma Tháp Tầng đã lâu, một số thông tin vẫn còn nằm ở trên đó kia kìa.
Một chiêu này tên gọi Vô Ý Hữu Ý, là con hàng áp trục đáy hòm của ông ta bấy lâu.
Kiếm ý, kiếm tâm hay kiếm minh thì khi đánh ra đều có hình sắc bên ngoài thân tướng(1)*.
Vạn vật thấy rõ đều là pháp(2)* hữu vi hiển thị, cho nên phàm thứ có hình, tướng thì đều là giả tạm, đã có có thì sẽ có không.
Một chiêu này của Sơ Tử đã gần đạt tới Không, tức vô sắc, vô tướng.
Liễu Liễu Di không thể cảm nhận được chiêu thức khi ông ta xuất chiêu, thì vậy biết đỡ làm sao.
Bên trong Kim Quan Điểu năm người thấy rõ, Sơ Tử chân nhân rõ ràng ông ta vừa vận pháp xong chẳng hề phát ra chiêu lực tới đối phương.
Thế nhưng Liễu Liễu Di dù đã sử ra phòng hộ tiên khí, vẫn không tránh được thét dài mấy tiếng, thân thể bà ta chia năm sẻ bảy, phút chốc hóa thành bụi cám.
Sơ Tử chân nhân vui vẻ, chẳng qua ông ta lại hướng về một phía khác mà rằng:
“Tránh được hệ sát chiêu mạnh nhất của ta, tiên hữu quả nhiên danh xứng với thực!”
Liễu Liễu Di trịnh trọng đứng ở nơi đó, trên đầu bà ta lấm tấm mồ hôi.
Dù rằng ban nãy đã thoát khỏi một mạng, song cái giả phải trả chính là mất đi một phân thân quý hiếm.
“Ha… nếu tu vi tiên hữu đạt tới Thánh cảnh, chiêu số chạm tới Không thật sự thì đương nhiên vừa rồi ta chắc chắn phải chết không nghi ngờ. Song ta đoán trong thời gian ngắn tới, tiên hữu ắt không thể dùng nó lần nữa!”
Sơ Tử chân nhân trong lòng trầm xuống, bà ta nói thật không sai. Phàm chiêu số càng mạnh, lực phản phệ hoặc tác dụng phụ thể càng lớn.
Điều này đúng, không có ai ngoại lệ.
Ngoài mặt Sơ Tử chân nhân co tròn thân thể, lim dim cười đáp:
“Có thật vậy không? Vậy mời tiên hữu ra chiêu khắc biết ngay thôi!”
Liễu Liễu Y trầm mặc, bà ta biết tác dụng phụ tuy có, song không phải không thể tiếp tục. Chỉ cần Sơ Tử chân nhân cảm thấy đáng, ông ta sẽ không tiếc đại giá hại thân để một chiêu lặp lại.
“Hai bên đều đến hồi chuẩn bị tử chiến, có điều vẫn có chút gì đó như đang cầm chân đối phương?”
*****
*(1). Tướng là hình thái hiển hiện của vạn vật dưới con mắt nhìn của chúng ta, ví như cái bàn, cỏ cây hoa lá, đó đều là Hình, Tướng hiển thị ra bên ngoài.
*(2) Pháp là bản chất của Tướng, là thứ không thể thấy được chỉ bằng mắt thường.
Giả dụ, một con người khi chết đi cơ thể sẽ mục rữa và thôi nát. Những thứ đó dần hóa thành những mùi và chất khác nhau, dần nuôi dưỡng cho sinh vật và thực vật xung quanh.
Như vậy, khi Tướng(người) mất đi thì sẽ không mất hoàn toàn, mà sẽ chuyển đổi sang dạng hình tướng khác, hoặc hợp nhất với hình tướng khác thông qua cái gọi là chất dinh dưỡng.
Cho nên nói tất cả vạn vật đều là Pháp, và hiển thị thông qua sắc thái và hình tướng.
(Mấy thuật ngữ này không phải mình hay bất kì tác giả truyện nào nghĩ ra, đây là thuật ngữ vay mượn từ tôn giáo. Đặc biệt là PG. Thân)
Đầu tuần may mắn, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ ^^!
****
/386
|