Chỉ thấy người đến là một lão giả gầy ốm, râu tóc bạc phơ. Trên tay lão cầm một thanh cung nỏ, đạo mạo đi tới.
“Đại gia lão!”
Thấy người đến, Mệnh Tiêu Tai biến sắc hô.
Lão ta là một trong những kẻ đứng đầu chủ trương muốn theo phe Vận gia, sau khi bị chính ông ám toán thì vẫn lưu lại dược đường chưa ra.
Chỉ có điều ông ta không biết, tầng quan hệ giữa lão và Vân Thái Chi thế nào.
Éo le thay vừa ra gặp ngay cảnh này, khiến cho ông biến sắc.
Nào nghe Mệnh Tuấn Ngọc cười dài, dùng dằng đáp:
“Hắc hắc… Đại huynh, vừa hay có một kẻ hình nhân thế mạng đi tới giúp ta dẹp yên chuyện này. Lần trước gia huynh giết hụt lão, lần này hai huynh đệ ta cùng hợp tác chứ, thế nào?”
Đại gia lão nghe xong cười nhạt, lão hướng Mệnh Tiêu Tai nhắc nhở:
“Gia chủ, nếu ngươi nghe theo lệnh gã, ắt từ nay ngươi sẽ là con rối cho gã sai xử!”
Mệnh Tiêu Tai biết rõ, lời này quả không sai.
Mệnh Ngọc Tuấn coi Mệnh gia không đáng một xu, gã sẽ không vì gia tộc mà hi sinh.
Ngược lại Mệnh Tiêu Tai ông sẽ vì gia tộc mà bị gã uy hiếp, trở thành tộc trưởng bù nhìn.
Mà giết gã thì giờ suy nghĩ cặn kẽ lại thấy không ổn lắm, nhất là không thể nào lộ ra chuyện gã tu luyện ma đạo. Mà nếu không dùng danh nghĩa diệt ma trừ đạo, thì tự tay giết một đệ đệ ruột dù với tội gì thì đây vẫn sẽ tổn hại danh tiếng rất lớn.
Nhất là khi đại gia lão đã chứng kiến toàn bộ, vì thù cũ lão không thêm mắm dặm muối ấy mới là chuyện lạ.
Mệnh Tiêu Tai biết có Khốn Linh Trận hỗ trợ thì cũng không nắm chắc giết được cả hai, đây là trận pháp phong tỏa linh lực trong phạm vi mà thôi, không phải loại vây khốn kẻ địch.
Hiểu ra tâm lý của ông ta, đại trưởng lão rất nhanh nói tiếp:
“Vậy nên để cho lão phu ra tay là thích hợp nhất, ngươi vừa không mang tiếng xấu, vừa giấu được chuyện ma đạo. Hơn nữa, chuyện này còn lợi đôi đường là đằng khác!”
Thấy Mệnh Tiêu Tai chưa ngộ ra, đại gia lão âm trầm giảng giải:
“Lão phu vừa biết chuyện ngươi trúng Thất Tử Điệp là thật, thứ này vốn dĩ là không có giải dược. Muốn giải ngươi phải nhờ tới Vận Lam hoặc Phương Thuấn, trong khi hai kẻ này còn đang mong ngươi chết sớm kìa. Mà ta có biện pháp khiến một trong hai người kia phải giúp gia chủ ngươi giải trừ độc dược!”
“Chuyện này…!”
Sắc mặt Mệnh Tiêu Tai lúc trắng lúc đen, lời lẽ kín kẽ của đại trưởng lão khiến ông ta động tâm.
Đây là một kế tiễn song điêu, chỉ là ắt phải có điều kiện đi kèm rồi.
“Điều kiện thì dễ nói, chỉ là gia chủ ngươi không quyết định nhanh, gã sẽ chạy mất đấy!”
Đại gia lão vừa nói, lão vừa hướng Mệnh Ngọc Tuấn ẩn ý ánh mắt.
Bên này Mệnh Ngọc Tuấn thật nóng gáy, gã mắt thấy Mệnh Tiêu Tai sắp siêu lòng, liền không nhịn được mà thét lớn, một cước nhắm mặt đại gia lão phóng đến.
“Khốn kiếp, lão già chết tiệt!”
Hòng ý định Khốn Linh Trận vẫn có tác dụng, đại gia lão chưa có lực đánh trả, Mệnh Ngọc Tuấn muốn một cước giết ngay lão ta, trừ đi hậu hoạn.
Song kinh nghiệm của đại gia lão đâu phải tay mơ, số tuổi của lão gấp đôi gã ta, kinh nghiệm dạn dĩ.
Lão rất nhanh uyển chuyển thân pháp, một bộ thủng thẳng tránh né dễ dàng. Một bên lão lại hướng đến Mệnh Tiêu Tai nói ra:
“Ta mà chết thì gia chủ ngươi không còn cơ hội hối hận đâu!”
Tình thế cấp bách, nhưng Mệnh Tiêu Tai vẫn im lặng chưa quyết, ông ta chỉ sợ chuyện lão nói sẽ làm lợi cho Vận gia mất thôi.
Đuổi một con hổ Mệnh Ngọc Tuấn đi, lại vô tình rước thêm một con sói đại gia lão tới thì hỏng hết chuyện.
Mệnh Tiêu Tai đương nhiên muốn giải quyết chuyện này êm đẹp, cũng muốn giải trừ độc dược, càng muốn nhanh chóng kết thúc.
Càng nghĩ ông ta càng hận Vân Thái Chi, vì bà ta mà khiến ông khốn đốn chật vật.
Thế là Mệnh Tiêu Tai hướng lão cắn răng buông ra điều kiện:
“Đại gia lão, nếu ông dùng tâm mà thề, ngày sau không được dùng chuyện hôm nay uy hiếp ta. Hoặc làm chuyện bất lợi với gia tộc, đưa người bên ngoài vào lợi dụng. Chỉ cần vậy, chuyện này ta sẽ để đại gia lão làm chủ!”
“Quyết định thế đi! Nhưng mà chuyện ngươi ám hại lão phu ngày trước thì không thể bỏ qua!”
Đạo gia lão không nói hai lời, liền một câu đáp ứng.
Dẫu sao đối với đại gia lão Mệnh Tiêu Tai cũng yên tâm vài ba phần, lão ta xưa nay xử sự công chính liêm minh, chưa hề có ý dung túng cho ai.
Chẳng qua hai người không chung một đường, đạo khác lối cho nên mới xảy ra cớ sự khó gỡ.
Ngay khi biết được lão ta không phải là kẻ bị Vân Thái Chi lợi dụng đến, Mệnh Tiêu Tai đã chút bỏ bớt phần nào âu lo.
Tâm ý đã quyết, Mệnh Tiêu Tai hướng đại gia lão ném tới lệnh bài.
“Tốt lắm!”
Mệnh Ngọc Tuấn biến sắc, muốn rời đi đã muộn, gã hung tợn lao đến hòng cướp lấy lệnh bài.
Nhưng gã chẳng ngờ được, đại gia lão đã chuẩn bị sẵn từ lâu. Chỉ nghe phiu một tiếng, hơn ba mũi tên vun vút xé gió lao đi.
Cung nỏ tuy là đồ phàm nhân, nhưng nhắm nơi yếu hại mắt mũi đối phương cũng sẽ gây ra thương tổn không nhỏ. Mệnh Ngọc Tuấn không khỏi vung tay lên đỡ, khiến cho bản thân mất đi một nhịp.
Đại gia lão nhanh chóng vung tay, lão vừa nắm lấy lệnh bài trong tay đã thấy Mệnh Ngọc Tuấn hung hăng lao đến.
Oànhh… chát
Có được lệnh bài thao túng pháp trận, đại gia lão rất nhanh khôi phục linh lực. Vừa hay hai người chạm nhau một kích, liền cả hai lui lại vài bước.
“Chết tiệt… Gia huynh, ngươi khôn ba năm lại dại một khắc. Hiện tại nếu lão giết xong ta rồi làm thịt tới ngươi, chẳng phải mấy cái lời điều kiện chó má kia đều là lời sáo rỗng sao?”
Mệnh Ngọc Tuấn tức tối chửi ầm cả lên, xem như hôm nay gã gặp vận hạn rồi.
Ở tại Mệnh gia, đại gia lão có chiến lực mạnh nhất, cao hơn hẳn gã hai tầng cảnh giới. Mệnh Ngọc Tuấn nắm rõ ma công chưa thành, quyết không phải đối thủ của lão ta.
Đại gia lão thì một bên vận pháp, một bên cười nhạt đáp thay:
“Gia chủ sẽ không còn nghe lời một kẻ ma đạo như ngươi đâu, dẫu sao đó là chuyện vẽ rắn thêm chân!”
Nói xong, lão hướng tới yếu huyệt của gã tung ra một quyền kình.
Lực đi không nhỏ, quả nhiên quyền này đã đánh cho Mệnh Ngọc Tuấn phải thối lui thêm mấy trượng.
Hướng tầm mắt xung quanh, lão lại buông lời:
“Khốn Linh trận có tác dụng phong ấn linh lực, mà ma khí của ngươi cũng không ngoại lệ, bởi thế Khôi Bưu mới tự tin đến gần ngươi như vậy. Chẳng qua gã trúng chiêu là do quá tự phụ, nào biết thiên địa biến hóa, vạn pháp không có tuyệt đối. Ha ha… để lão phu đoán xem, ngươi có thể dùng được ma khí hẳn là đang thiêu đốt tinh huyết của bản thân?!”
Mệnh Ngọc Tuấn nghe xong mà tái mặt, rất nhanh gã thét to. Bàn tay nổi lên hắc khí cuồn cuộn, toàn thân hướng đến đại gia lão mà đánh, gương mặt dữ tợn quát:
“Lão già, ta phải phanh thây ngươi!”
Đối lại bộ dáng, đại gia lão ung dung miệt thị. Lão buông ra lời châm chọc:
“Ngốc, ngươi quên lý do vì sao Khôi Bưu dễ dàng bị đả thương rồi?”
*****
“Đại gia lão!”
Thấy người đến, Mệnh Tiêu Tai biến sắc hô.
Lão ta là một trong những kẻ đứng đầu chủ trương muốn theo phe Vận gia, sau khi bị chính ông ám toán thì vẫn lưu lại dược đường chưa ra.
Chỉ có điều ông ta không biết, tầng quan hệ giữa lão và Vân Thái Chi thế nào.
Éo le thay vừa ra gặp ngay cảnh này, khiến cho ông biến sắc.
Nào nghe Mệnh Tuấn Ngọc cười dài, dùng dằng đáp:
“Hắc hắc… Đại huynh, vừa hay có một kẻ hình nhân thế mạng đi tới giúp ta dẹp yên chuyện này. Lần trước gia huynh giết hụt lão, lần này hai huynh đệ ta cùng hợp tác chứ, thế nào?”
Đại gia lão nghe xong cười nhạt, lão hướng Mệnh Tiêu Tai nhắc nhở:
“Gia chủ, nếu ngươi nghe theo lệnh gã, ắt từ nay ngươi sẽ là con rối cho gã sai xử!”
Mệnh Tiêu Tai biết rõ, lời này quả không sai.
Mệnh Ngọc Tuấn coi Mệnh gia không đáng một xu, gã sẽ không vì gia tộc mà hi sinh.
Ngược lại Mệnh Tiêu Tai ông sẽ vì gia tộc mà bị gã uy hiếp, trở thành tộc trưởng bù nhìn.
Mà giết gã thì giờ suy nghĩ cặn kẽ lại thấy không ổn lắm, nhất là không thể nào lộ ra chuyện gã tu luyện ma đạo. Mà nếu không dùng danh nghĩa diệt ma trừ đạo, thì tự tay giết một đệ đệ ruột dù với tội gì thì đây vẫn sẽ tổn hại danh tiếng rất lớn.
Nhất là khi đại gia lão đã chứng kiến toàn bộ, vì thù cũ lão không thêm mắm dặm muối ấy mới là chuyện lạ.
Mệnh Tiêu Tai biết có Khốn Linh Trận hỗ trợ thì cũng không nắm chắc giết được cả hai, đây là trận pháp phong tỏa linh lực trong phạm vi mà thôi, không phải loại vây khốn kẻ địch.
Hiểu ra tâm lý của ông ta, đại trưởng lão rất nhanh nói tiếp:
“Vậy nên để cho lão phu ra tay là thích hợp nhất, ngươi vừa không mang tiếng xấu, vừa giấu được chuyện ma đạo. Hơn nữa, chuyện này còn lợi đôi đường là đằng khác!”
Thấy Mệnh Tiêu Tai chưa ngộ ra, đại gia lão âm trầm giảng giải:
“Lão phu vừa biết chuyện ngươi trúng Thất Tử Điệp là thật, thứ này vốn dĩ là không có giải dược. Muốn giải ngươi phải nhờ tới Vận Lam hoặc Phương Thuấn, trong khi hai kẻ này còn đang mong ngươi chết sớm kìa. Mà ta có biện pháp khiến một trong hai người kia phải giúp gia chủ ngươi giải trừ độc dược!”
“Chuyện này…!”
Sắc mặt Mệnh Tiêu Tai lúc trắng lúc đen, lời lẽ kín kẽ của đại trưởng lão khiến ông ta động tâm.
Đây là một kế tiễn song điêu, chỉ là ắt phải có điều kiện đi kèm rồi.
“Điều kiện thì dễ nói, chỉ là gia chủ ngươi không quyết định nhanh, gã sẽ chạy mất đấy!”
Đại gia lão vừa nói, lão vừa hướng Mệnh Ngọc Tuấn ẩn ý ánh mắt.
Bên này Mệnh Ngọc Tuấn thật nóng gáy, gã mắt thấy Mệnh Tiêu Tai sắp siêu lòng, liền không nhịn được mà thét lớn, một cước nhắm mặt đại gia lão phóng đến.
“Khốn kiếp, lão già chết tiệt!”
Hòng ý định Khốn Linh Trận vẫn có tác dụng, đại gia lão chưa có lực đánh trả, Mệnh Ngọc Tuấn muốn một cước giết ngay lão ta, trừ đi hậu hoạn.
Song kinh nghiệm của đại gia lão đâu phải tay mơ, số tuổi của lão gấp đôi gã ta, kinh nghiệm dạn dĩ.
Lão rất nhanh uyển chuyển thân pháp, một bộ thủng thẳng tránh né dễ dàng. Một bên lão lại hướng đến Mệnh Tiêu Tai nói ra:
“Ta mà chết thì gia chủ ngươi không còn cơ hội hối hận đâu!”
Tình thế cấp bách, nhưng Mệnh Tiêu Tai vẫn im lặng chưa quyết, ông ta chỉ sợ chuyện lão nói sẽ làm lợi cho Vận gia mất thôi.
Đuổi một con hổ Mệnh Ngọc Tuấn đi, lại vô tình rước thêm một con sói đại gia lão tới thì hỏng hết chuyện.
Mệnh Tiêu Tai đương nhiên muốn giải quyết chuyện này êm đẹp, cũng muốn giải trừ độc dược, càng muốn nhanh chóng kết thúc.
Càng nghĩ ông ta càng hận Vân Thái Chi, vì bà ta mà khiến ông khốn đốn chật vật.
Thế là Mệnh Tiêu Tai hướng lão cắn răng buông ra điều kiện:
“Đại gia lão, nếu ông dùng tâm mà thề, ngày sau không được dùng chuyện hôm nay uy hiếp ta. Hoặc làm chuyện bất lợi với gia tộc, đưa người bên ngoài vào lợi dụng. Chỉ cần vậy, chuyện này ta sẽ để đại gia lão làm chủ!”
“Quyết định thế đi! Nhưng mà chuyện ngươi ám hại lão phu ngày trước thì không thể bỏ qua!”
Đạo gia lão không nói hai lời, liền một câu đáp ứng.
Dẫu sao đối với đại gia lão Mệnh Tiêu Tai cũng yên tâm vài ba phần, lão ta xưa nay xử sự công chính liêm minh, chưa hề có ý dung túng cho ai.
Chẳng qua hai người không chung một đường, đạo khác lối cho nên mới xảy ra cớ sự khó gỡ.
Ngay khi biết được lão ta không phải là kẻ bị Vân Thái Chi lợi dụng đến, Mệnh Tiêu Tai đã chút bỏ bớt phần nào âu lo.
Tâm ý đã quyết, Mệnh Tiêu Tai hướng đại gia lão ném tới lệnh bài.
“Tốt lắm!”
Mệnh Ngọc Tuấn biến sắc, muốn rời đi đã muộn, gã hung tợn lao đến hòng cướp lấy lệnh bài.
Nhưng gã chẳng ngờ được, đại gia lão đã chuẩn bị sẵn từ lâu. Chỉ nghe phiu một tiếng, hơn ba mũi tên vun vút xé gió lao đi.
Cung nỏ tuy là đồ phàm nhân, nhưng nhắm nơi yếu hại mắt mũi đối phương cũng sẽ gây ra thương tổn không nhỏ. Mệnh Ngọc Tuấn không khỏi vung tay lên đỡ, khiến cho bản thân mất đi một nhịp.
Đại gia lão nhanh chóng vung tay, lão vừa nắm lấy lệnh bài trong tay đã thấy Mệnh Ngọc Tuấn hung hăng lao đến.
Oànhh… chát
Có được lệnh bài thao túng pháp trận, đại gia lão rất nhanh khôi phục linh lực. Vừa hay hai người chạm nhau một kích, liền cả hai lui lại vài bước.
“Chết tiệt… Gia huynh, ngươi khôn ba năm lại dại một khắc. Hiện tại nếu lão giết xong ta rồi làm thịt tới ngươi, chẳng phải mấy cái lời điều kiện chó má kia đều là lời sáo rỗng sao?”
Mệnh Ngọc Tuấn tức tối chửi ầm cả lên, xem như hôm nay gã gặp vận hạn rồi.
Ở tại Mệnh gia, đại gia lão có chiến lực mạnh nhất, cao hơn hẳn gã hai tầng cảnh giới. Mệnh Ngọc Tuấn nắm rõ ma công chưa thành, quyết không phải đối thủ của lão ta.
Đại gia lão thì một bên vận pháp, một bên cười nhạt đáp thay:
“Gia chủ sẽ không còn nghe lời một kẻ ma đạo như ngươi đâu, dẫu sao đó là chuyện vẽ rắn thêm chân!”
Nói xong, lão hướng tới yếu huyệt của gã tung ra một quyền kình.
Lực đi không nhỏ, quả nhiên quyền này đã đánh cho Mệnh Ngọc Tuấn phải thối lui thêm mấy trượng.
Hướng tầm mắt xung quanh, lão lại buông lời:
“Khốn Linh trận có tác dụng phong ấn linh lực, mà ma khí của ngươi cũng không ngoại lệ, bởi thế Khôi Bưu mới tự tin đến gần ngươi như vậy. Chẳng qua gã trúng chiêu là do quá tự phụ, nào biết thiên địa biến hóa, vạn pháp không có tuyệt đối. Ha ha… để lão phu đoán xem, ngươi có thể dùng được ma khí hẳn là đang thiêu đốt tinh huyết của bản thân?!”
Mệnh Ngọc Tuấn nghe xong mà tái mặt, rất nhanh gã thét to. Bàn tay nổi lên hắc khí cuồn cuộn, toàn thân hướng đến đại gia lão mà đánh, gương mặt dữ tợn quát:
“Lão già, ta phải phanh thây ngươi!”
Đối lại bộ dáng, đại gia lão ung dung miệt thị. Lão buông ra lời châm chọc:
“Ngốc, ngươi quên lý do vì sao Khôi Bưu dễ dàng bị đả thương rồi?”
*****
/386
|