Trước lời tự trách của Tuyệt Bá Đạo, hai người vội vàng bác bỏ, một mực nhận lỗi về mình.
"Tuyệt công tử, nói gì thì đây vẫn là lỗi của chúng ta. Tại hạ ở đây cung kính nhận lỗi!"
Ngay lúc đó, Vận Nhất Khí nói ra lời tâm can.
Nói xong, ông ta lặng lẽ đưa lên một túi càn khôn nhỏ.
Tuyệt Bá Đạo giờ này hé mắt nhìn qua, bàn tay với lấy túi nhỏ càn khôn xem xét một hồi.
Bên trong không ngờ có thêm năm mươi nghìn viên linh thạch, cộng thêm một chút tài bảo lặt vặt.
Vận Kinh Hồng nhìn thấy khuông khỏi lóe lên tia dị sắc, khó lòng che giấu.
Bởi lẽ trước đó gã biết rất rõ, Vận Lam không có điều tra chuyện hai người đấu giá đồ giúp Tuyệt Bá Đạo như lời phụ thân đang nói.
Mà tất cả đều là Vận Nhất Khí tự ý tìm đến chỗ Vận Lam kể ra, tỉ mỉ không sót một chữ.
Vận Kinh Hồng là kẻ thông minh, ngay lúc ấy biết tin gã đã hiểu rõ nguyên nhân. Vận Nhất Khí làm vậy, tất cả là vì gã.
Phụ thân hiểu gã là kẻ có lòng ẩn nhẫn, không chịu khuất phục. Nhất định gã sẽ kiên quyết phản đối, hoặc là bỏ nhà ra đi.
Có thể làm cho Vận Kinh Hồng chịu ngồi lên chức vị gia chủ thì chỉ có một cách, ấy là khiến cho gã chết tâm, tự giác ngộ thay đổi chủ ý.
Với tài lược của Vận Nhất Khí ra tay, kết quả thì đã rõ. Vận Kinh Hồng đúng là đã chịu nghe lời, thay ông ta lên làm gia chủ bù nhìn.
Nhưng mà giờ nghe được lời phụ thân nói với Tuyệt Bá Đạo khác xa thực tế, Vận Kinh Hồng bất giác nhíu mày nhận thấy, thì ra đó chưa phải tất cả.
Hiện tại nghe Tuyệt Bá Đạo hời hợt nói ra, Vận Kinh Hồng đã hiểu tận tường nguyên nhân phụ thân mình làm vậy…
"Hừ… thì ra là một gia chủ hữu danh vô thực. Là ông muốn nhớ ta giúp đỡ Vận Kinh Hồng một chút?"
Vận Kinh Hồng nghe xong đã hiểu rất rõ, dụng ý thật sự của Vận Nhất Khí.
Phụ thân là đang muốn khơi ra nguyên nhân, để hướng mũi giáo của Tuyệt Bá Đạo về phía Vận Lam.
Bởi nếu Tuyệt Bá Đạo vì chuyện này mà tức giận Vận Lam, tất nhiên người có lợi sau cùng sẽ là Vận Kinh Hồng con ông ta rồi.
Vận Kinh Hồng âm thầm cảm động, đây lại là một kế bắn hai chim cao minh của cha gã.
Thứ nhất, hướng Vận Lam chủ động nói ra sẽ khiến nàng ta phần nào mất đi cảnh giác, tạm thời tin vào thành ý của cha con gã.
Thứ hai, vì chuyện này phá hỏng kế hoạch ẩn thân của Tuyệt Bá Đạo, sẽ khiến hắn quay sang tức giận Vận Lam.
Khác với Vận Lam, kẻ có chiến lực, có địa vị. Cho nên gặp được người trẻ tuổi Tuyệt gia, biểu hiện cũng không có quá vui mừng để lấy lòng.
Cha con Vận Nhất Khí thì khác, người của gia tộc nhất lưu chính là cứu cánh, trợ lực lớn đối với tương lai bọn họ lúc này.
Quả thật, ở góc nhìn của Tuyệt Bá Đạo hay Mệnh Tại Y mà nói, đây đúng là bị người ta phá vỡ kế hoạch mà.
Mà đương nhiên bị người ta chơi một lần mà không chơi lại, người ta lại nghĩ bản thân ta hiền quá.
Ôm tâm tư suy tính này, Vận Nhất Khí dám đảm bảo gã họ Tuyệt có tính khí cao ngạo này nhất định sẽ không bỏ qua cho Vận Lam.
Thực tế chứng minh Mệnh Tại Y ngoài mặt đã nổi lên sát ý, hai mắt thâm trầm.
Nhưng Vận Nhất Khí nào biết đó chỉ là Mệnh Tại Y giả bộ, căn bản nàng ta sao lại không nhìn ra kế gắp lửa bỏ tay người của ông ta chứ.
Có điều, đây là cơ hội tốt với Mệnh Tại Y.
Bởi nàng sợ rằng một khi ở lại đây quá lâu, điều đó sẽ khiến Vận Lam càng thêm nghi ngờ thân phận.
Bằng chứng dễ lộ nhất là cái hang ngầm kia, bên trong nó thông thẳng tới Quảng Hà thành.
Mệnh Tại Y ban nãy rất muốn phá bỏ, chỉ là không thể. Đối với kẻ có chiến lực mạnh gấp trăm lần bản thân, nàng tuyệt đối không dám sơ xuất.
Giờ khắc này nhìn đến cha con Vận Nhất Khí, Mệnh Tại Y nhàn nhạt đáp:
"Ta đúng là không vừa ý với sơ xuất của các người, nhưng ngẫm ra thì đúng là ta cũng có một phần lỗi. Có điều…!"
Thấy hắn đã động tâm, Vận Nhất Khí không dám sơ xuất, vội hướng hắn cười rằng:
"Tuyệt công tử xin phân phó, chỉ cần cha con chúng ta làm được thì tuyệt không chối từ!"
Hàm ý từ lời ông ta rất rõ, ấy là việc này nhất định không để Vận Lam nhúng tay.
Chẳng qua thấy Tuyệt Bá Đạo do dự hồi lâu, ông ta liền hiểu chuyện hắn sắp nói này không đơn giản. Cho nên suy nghĩ một chút liền im lặng, vẫn để hắn nghĩ cho kĩ thì tốt hơn.
Quả nhiên thời gian trôi qua nửa chén trà, trên gương mặt của Tuyệt Bá Đạo thay đổi liên tục, lúc do dự, lúc trầm tư.
Qua thêm một lúc, dường đã quyết tâm. Tuyệt Bá Đạo quay sang nhìn cha con Vận Nhất Khí hỏi:
"Ta có thể suy nghĩ để các ngươi trở thành cánh tay của mình, song điều kiện là ta cần các ngươi phải thề độc trung thành!"
Vận Kinh Hồng giật mình, sắc mặt lập tức thay đổi, y bất giác quay sang nhìn phụ thân của mình.
Duy Vận Nhất Khí trấn tĩnh, rốt cục ông ta đã hiểu vì sao Tuyệt Bá Đạo do dự đến vậy.
Rất rõ ràng, hắn muốn hai người tận trung với mình không chỉ vì coi trọng hai người, mà còn vì tiền đồ, tương lai của chính hắn.
Nên nhớ rõ một điều rằng, vì sao hắn lại ở đây? Chẳng phải hắn đang tiếp nhận khảo hạch từ gia tộc hay sao?
Đứng trước lời dụ hoặc to lớn này, Vận Nhất Khí không dám tự ý quyết định.
Ông ta hiểu rất rõ tranh đấu của các thiếu chủ gia tộc nhất lưu ra sao, đôi khi có thể liên lụy tới rất nhiều gia tộc phụ thuộc mà hủy diệt.
Nếu hắn thất bại trước mấy vị ca ca đệ đệ của mình, điều này tương đương với việc cha con ông thất bại
Cái giá phải trả cực kì đắt đỏ.
Thấy được do dự trên nét mặt hai người, Tuyệt Bá Đạo cư nhiên không có sốt ruột.
Hắn đứng dậy phất phất tay nói:
"Hai ngươi có thể nhìn ra cục diện lẫn hậu quả, khiến ta rất hài lòng. Tuy nhiên do dự sẽ không bao giờ làm lên được đại sự gì đâu. Ta cho các ngươi hai ngày suy nghĩ!"
Tuyệt Bá Đạo không nhiều lời, nói dài thành nói dại, hắn lập tức xoay người bỏ đi.
Vừa ra ngoài chưa xa đã có hai tiểu nữ tì bước đến dẫn đường.
Nhìn bóng lưng Tuyệt Bá Đạo đi ra khỏi pháp trận, biến mất ngay tại cửa, bầu không khí trong gian phòng trầm đi nhiều.
Lâu sau Vận Kinh Hồng là người lên tiếng trước:
"Phụ thân, thất bại trước cô cô chúng ta còn có đường sống. Còn một khi…!"
Vận Nhất Khí ngồi trên ghế thưởng trà, giờ ông ta hướng đến đứa con của mình, bộ dáng bình tâm tĩnh khí nhắc:
"Hồng, đây chẳng phải kết cục con mong muốn. Sao khi có được lại do dự đến vậy?"
Vận Kinh Hồng khó giấu vẻ thảng thốt.
Đây đúng là điều y mong muốn, nhưng là y lại sợ thất bại.
Vận Nhất Khí liền nói:
"Hồng, xưa nay không có ai thành công mà chưa từng bỏ vốn!"
Ông ta dừng lại một lúc, sau đó nói thêm:
"Nếu con không có giác ngộ này, vậy thì hãy ngoan ngoãn yên phận phụ giúp cô cô con một tay. Dẫu sao chỉ cần thấy gia tộc lớn mạnh, nằm trong tay ai ta cũng cảm thấy yên lòng!"
Vận Nhất Khí là thế, ông ta có thể hết lòng mà ủng hộ con cái của mình, song ông ta càng không mù quáng mà bất chấp đánh đổi cả gia tộc.
Ngay trong lúc Vận Nhất Khí đang thử quyết tâm của con trai mình, Mệnh Tại Y khi này đã ở dưới một đường hầm.
Trên tay nàng cầm tới một viên dạ quang ngọc, ánh sáng le lói chiếu qua từng ngõ ngách, phản chiếu bóng nàng in trên vách tường….
**'***
"Tuyệt công tử, nói gì thì đây vẫn là lỗi của chúng ta. Tại hạ ở đây cung kính nhận lỗi!"
Ngay lúc đó, Vận Nhất Khí nói ra lời tâm can.
Nói xong, ông ta lặng lẽ đưa lên một túi càn khôn nhỏ.
Tuyệt Bá Đạo giờ này hé mắt nhìn qua, bàn tay với lấy túi nhỏ càn khôn xem xét một hồi.
Bên trong không ngờ có thêm năm mươi nghìn viên linh thạch, cộng thêm một chút tài bảo lặt vặt.
Vận Kinh Hồng nhìn thấy khuông khỏi lóe lên tia dị sắc, khó lòng che giấu.
Bởi lẽ trước đó gã biết rất rõ, Vận Lam không có điều tra chuyện hai người đấu giá đồ giúp Tuyệt Bá Đạo như lời phụ thân đang nói.
Mà tất cả đều là Vận Nhất Khí tự ý tìm đến chỗ Vận Lam kể ra, tỉ mỉ không sót một chữ.
Vận Kinh Hồng là kẻ thông minh, ngay lúc ấy biết tin gã đã hiểu rõ nguyên nhân. Vận Nhất Khí làm vậy, tất cả là vì gã.
Phụ thân hiểu gã là kẻ có lòng ẩn nhẫn, không chịu khuất phục. Nhất định gã sẽ kiên quyết phản đối, hoặc là bỏ nhà ra đi.
Có thể làm cho Vận Kinh Hồng chịu ngồi lên chức vị gia chủ thì chỉ có một cách, ấy là khiến cho gã chết tâm, tự giác ngộ thay đổi chủ ý.
Với tài lược của Vận Nhất Khí ra tay, kết quả thì đã rõ. Vận Kinh Hồng đúng là đã chịu nghe lời, thay ông ta lên làm gia chủ bù nhìn.
Nhưng mà giờ nghe được lời phụ thân nói với Tuyệt Bá Đạo khác xa thực tế, Vận Kinh Hồng bất giác nhíu mày nhận thấy, thì ra đó chưa phải tất cả.
Hiện tại nghe Tuyệt Bá Đạo hời hợt nói ra, Vận Kinh Hồng đã hiểu tận tường nguyên nhân phụ thân mình làm vậy…
"Hừ… thì ra là một gia chủ hữu danh vô thực. Là ông muốn nhớ ta giúp đỡ Vận Kinh Hồng một chút?"
Vận Kinh Hồng nghe xong đã hiểu rất rõ, dụng ý thật sự của Vận Nhất Khí.
Phụ thân là đang muốn khơi ra nguyên nhân, để hướng mũi giáo của Tuyệt Bá Đạo về phía Vận Lam.
Bởi nếu Tuyệt Bá Đạo vì chuyện này mà tức giận Vận Lam, tất nhiên người có lợi sau cùng sẽ là Vận Kinh Hồng con ông ta rồi.
Vận Kinh Hồng âm thầm cảm động, đây lại là một kế bắn hai chim cao minh của cha gã.
Thứ nhất, hướng Vận Lam chủ động nói ra sẽ khiến nàng ta phần nào mất đi cảnh giác, tạm thời tin vào thành ý của cha con gã.
Thứ hai, vì chuyện này phá hỏng kế hoạch ẩn thân của Tuyệt Bá Đạo, sẽ khiến hắn quay sang tức giận Vận Lam.
Khác với Vận Lam, kẻ có chiến lực, có địa vị. Cho nên gặp được người trẻ tuổi Tuyệt gia, biểu hiện cũng không có quá vui mừng để lấy lòng.
Cha con Vận Nhất Khí thì khác, người của gia tộc nhất lưu chính là cứu cánh, trợ lực lớn đối với tương lai bọn họ lúc này.
Quả thật, ở góc nhìn của Tuyệt Bá Đạo hay Mệnh Tại Y mà nói, đây đúng là bị người ta phá vỡ kế hoạch mà.
Mà đương nhiên bị người ta chơi một lần mà không chơi lại, người ta lại nghĩ bản thân ta hiền quá.
Ôm tâm tư suy tính này, Vận Nhất Khí dám đảm bảo gã họ Tuyệt có tính khí cao ngạo này nhất định sẽ không bỏ qua cho Vận Lam.
Thực tế chứng minh Mệnh Tại Y ngoài mặt đã nổi lên sát ý, hai mắt thâm trầm.
Nhưng Vận Nhất Khí nào biết đó chỉ là Mệnh Tại Y giả bộ, căn bản nàng ta sao lại không nhìn ra kế gắp lửa bỏ tay người của ông ta chứ.
Có điều, đây là cơ hội tốt với Mệnh Tại Y.
Bởi nàng sợ rằng một khi ở lại đây quá lâu, điều đó sẽ khiến Vận Lam càng thêm nghi ngờ thân phận.
Bằng chứng dễ lộ nhất là cái hang ngầm kia, bên trong nó thông thẳng tới Quảng Hà thành.
Mệnh Tại Y ban nãy rất muốn phá bỏ, chỉ là không thể. Đối với kẻ có chiến lực mạnh gấp trăm lần bản thân, nàng tuyệt đối không dám sơ xuất.
Giờ khắc này nhìn đến cha con Vận Nhất Khí, Mệnh Tại Y nhàn nhạt đáp:
"Ta đúng là không vừa ý với sơ xuất của các người, nhưng ngẫm ra thì đúng là ta cũng có một phần lỗi. Có điều…!"
Thấy hắn đã động tâm, Vận Nhất Khí không dám sơ xuất, vội hướng hắn cười rằng:
"Tuyệt công tử xin phân phó, chỉ cần cha con chúng ta làm được thì tuyệt không chối từ!"
Hàm ý từ lời ông ta rất rõ, ấy là việc này nhất định không để Vận Lam nhúng tay.
Chẳng qua thấy Tuyệt Bá Đạo do dự hồi lâu, ông ta liền hiểu chuyện hắn sắp nói này không đơn giản. Cho nên suy nghĩ một chút liền im lặng, vẫn để hắn nghĩ cho kĩ thì tốt hơn.
Quả nhiên thời gian trôi qua nửa chén trà, trên gương mặt của Tuyệt Bá Đạo thay đổi liên tục, lúc do dự, lúc trầm tư.
Qua thêm một lúc, dường đã quyết tâm. Tuyệt Bá Đạo quay sang nhìn cha con Vận Nhất Khí hỏi:
"Ta có thể suy nghĩ để các ngươi trở thành cánh tay của mình, song điều kiện là ta cần các ngươi phải thề độc trung thành!"
Vận Kinh Hồng giật mình, sắc mặt lập tức thay đổi, y bất giác quay sang nhìn phụ thân của mình.
Duy Vận Nhất Khí trấn tĩnh, rốt cục ông ta đã hiểu vì sao Tuyệt Bá Đạo do dự đến vậy.
Rất rõ ràng, hắn muốn hai người tận trung với mình không chỉ vì coi trọng hai người, mà còn vì tiền đồ, tương lai của chính hắn.
Nên nhớ rõ một điều rằng, vì sao hắn lại ở đây? Chẳng phải hắn đang tiếp nhận khảo hạch từ gia tộc hay sao?
Đứng trước lời dụ hoặc to lớn này, Vận Nhất Khí không dám tự ý quyết định.
Ông ta hiểu rất rõ tranh đấu của các thiếu chủ gia tộc nhất lưu ra sao, đôi khi có thể liên lụy tới rất nhiều gia tộc phụ thuộc mà hủy diệt.
Nếu hắn thất bại trước mấy vị ca ca đệ đệ của mình, điều này tương đương với việc cha con ông thất bại
Cái giá phải trả cực kì đắt đỏ.
Thấy được do dự trên nét mặt hai người, Tuyệt Bá Đạo cư nhiên không có sốt ruột.
Hắn đứng dậy phất phất tay nói:
"Hai ngươi có thể nhìn ra cục diện lẫn hậu quả, khiến ta rất hài lòng. Tuy nhiên do dự sẽ không bao giờ làm lên được đại sự gì đâu. Ta cho các ngươi hai ngày suy nghĩ!"
Tuyệt Bá Đạo không nhiều lời, nói dài thành nói dại, hắn lập tức xoay người bỏ đi.
Vừa ra ngoài chưa xa đã có hai tiểu nữ tì bước đến dẫn đường.
Nhìn bóng lưng Tuyệt Bá Đạo đi ra khỏi pháp trận, biến mất ngay tại cửa, bầu không khí trong gian phòng trầm đi nhiều.
Lâu sau Vận Kinh Hồng là người lên tiếng trước:
"Phụ thân, thất bại trước cô cô chúng ta còn có đường sống. Còn một khi…!"
Vận Nhất Khí ngồi trên ghế thưởng trà, giờ ông ta hướng đến đứa con của mình, bộ dáng bình tâm tĩnh khí nhắc:
"Hồng, đây chẳng phải kết cục con mong muốn. Sao khi có được lại do dự đến vậy?"
Vận Kinh Hồng khó giấu vẻ thảng thốt.
Đây đúng là điều y mong muốn, nhưng là y lại sợ thất bại.
Vận Nhất Khí liền nói:
"Hồng, xưa nay không có ai thành công mà chưa từng bỏ vốn!"
Ông ta dừng lại một lúc, sau đó nói thêm:
"Nếu con không có giác ngộ này, vậy thì hãy ngoan ngoãn yên phận phụ giúp cô cô con một tay. Dẫu sao chỉ cần thấy gia tộc lớn mạnh, nằm trong tay ai ta cũng cảm thấy yên lòng!"
Vận Nhất Khí là thế, ông ta có thể hết lòng mà ủng hộ con cái của mình, song ông ta càng không mù quáng mà bất chấp đánh đổi cả gia tộc.
Ngay trong lúc Vận Nhất Khí đang thử quyết tâm của con trai mình, Mệnh Tại Y khi này đã ở dưới một đường hầm.
Trên tay nàng cầm tới một viên dạ quang ngọc, ánh sáng le lói chiếu qua từng ngõ ngách, phản chiếu bóng nàng in trên vách tường….
**'***
/386
|