Thanh Tử Dương bấy giờ mới biết bản thân mắc mẹo tâm lý của Phượng Thiên Hành, nàng hơi liếc xéo gã một cái, cũng khẽ đùa lại:
"Thật đúng là khó giấu được Phượng huynh điều gì, con mắt này của ta quả đã vô dụng với người khác rồi. Nhưng mà ta vẫn có thể thấy, có vẻ Phượng huynh vừa bị ai đó giáo huấn cho một trận….!"
Phượng Thiên Hành giật mình, rất nhanh gã bình tâm trở lại.
Người đối diện với gã đâu phải tay mơ, thế là gã gãi đầu gượng cười lùi về đáp:
"Đối với tài trí của tiểu thư, Phượng mỗ bái phục từ ngàn dặm!"
Thanh Tử Dương thấy gã làm một lễ, nàng cũng nghiêng mình đáp lại một lễ:
"Đâu có, đâu có. Tiểu nữ rốt cục vẫn chỉ là một phàm nhân bình thường mà thôi!"
Nói ra lời sau cùng, cả hai nhìn nhau cùng cười. Sau đó mỗi người lại rơi vào khoảng lặng, điềm tư nhâm nhi chén trà nhỏ.
Lặng lẽ hồi lâu, Thanh Tử Dương đứng dậy, nàng hướng Phượng Thiên Hành ngay ngắn đáp một lễ, nói:
"Lần này tiểu nữ phải đi xa một đoạn thời gian, hi vọng mọi chuyện ở đây cảm phiền Phượng huynh chiếu cố!"
Phượng Thiên Hành điềm nhiên nhận một lễ này, gã nghiêm túc đáp:
"Xem ra việc khiến tiểu thư phải tự thân xuất mã, ắt hẳn phải rất quan trọng. Nhưng mà ta cũng không dám chắc, sẽ chống đỡ được lâu đâu….!"
Thanh Tử Dương thu lễ, nàng tính toán đáp:
"Khoảng hai tháng là đủ rồi!"
Nói xong hai người bàn thêm chút chuyện, sau đó Thanh Tử Dương mới lặng lẽ rời đi.
Sau khi nàng ta rời đi, Phượng Thiên Hành nhẩm nhủ tính toán.
Việc nàng ta tới tận đây, ắt sẽ có kẻ chú ý, nhưng sẽ không có kẻ nào dám dùng thủ đoạn nghe lén đâu.
Bởi vì dù sao việc Thanh Tử Dương bị hỏng đôi mắt chánh pháp kia, cũng chỉ có mình gã vừa biết mà thôi.
Người ngoài không biết, bọn họ nhất định sẽ cố kị nàng ta, cho nên chẳng mấy ai thừa thời gian chuốc rắc rối vô thân cả.
Đúng là Phượng Thiên Hành đoán không sai.
Lấy như Thiên Linh Âm làm ví dụ, bởi vì cố kị đôi mắt của Thanh Tử Dương mà phải dùng đến phân thân ra mặt.
Thậm chí nàng ta để cẩn thận ra tay với Thanh Tử Dương, còn đặc biệt cho mời một vị trí giả từ vực khác tới dò xét thiên cơ, chớ nói gì mấy kẻ bên dưới.
Cái quan trọng bây giờ Phượng Thiên Hành ngẫm nghĩ là, gã làm cách nào để kiếm được hơn hai trăm nghìn linh thạch trả cho Lan Như Tiên đây?
Nghĩ đến đây thôi gã đã, nhăn nhó vò đầu bứt tai cả buổi.
Đương lúc ấy, bên ngoài một âm thanh nhu kiều bá mị vọng đến:
"Phượng sư đệ, muốn gặp ngươi thật là khó khăn!"
Phượng Thiên Hành ngẩn người, gã vội bước ra ngoài động phủ thì thấy, trước mắt gã không phải một mà là ba kẻ.
Phượng Thiên Hành nhìn qua hai nữ nhân lạ mặt, nhưng từ uy áp tỏa ra thì biết là hơn mình lắm lắm.
Bỗng gã hướng một lão giả mặc sắc bào, chắp tay thưa:
"Bái kiến hộ pháp, không biết mọi người….!"
Người đến đúng là ba kẻ trước đó săn tìm Hàn Tông, hòng chiếm lấy viên linh thạch kia bằng được.
Mãi cho đến hôm nay đến lần thứ ba, mới gặp được Phượng Thiên Hành ở nhà.
Nhưng mà cả ba cũng không phát tác như làm với Hàn Tông lúc trước, dù sao gã này là con cháu Phượng Lai, đánh chó phải ngó mặt chủ chứ?
Thế là ba người đồng thanh nói:
"Nghe nói, tên Nguyên Văn ngu ngốc kia đã bán viên linh thạch cho ngươi. Nay chúng ta muốn đến mua lại, không biết sư điệt có ngỏ ý bán lại chăng?"
Mắt nhìn ba kẻ đằng đằng sát khí, như không thấy gã gật đầu thì liền nhào lên cướp vậy.
Phượng Thiên Hành ngoài mặt giật giật khóe miệng sợ hãi, trong lòng lại vui vẻ thầm nghĩ, linh thạch kiếm ở đây chứ đâu.
Gã bèn cười gượng đáp:
"Ba vị đến thật đúng lúc, đệ tử đang định đem nó đi dâng cho trưởng bối nhà mình. Nhưng nếu các vị đã ngỏ lời, vậy thì cũng có thể thương lượng một chút. Xin mời vào….!"
Quảng Hà thành….
Trong đại sảnh của Mệnh ra bỗng vang lên một tiếng rầm nhỏ, âm thanh răng rắc đổ vỡ kèm theo vang ra.
Trong sảnh, Vận Lam tức tới đỏ mặt. Nàng ta nhìn cháu trai của mình, vị gia chủ tương lai Vận Kinh Hồng đằng đằng lửa giận không thốt ra lời.
Chuyện là sau khi Mệnh Tiêu Tai quay lại đại sảnh, tiếp tục vấn đề hai nhà Phương, Thái tới hỏi cưới Mệnh Vô Ưu.
Nhưng mà Mệnh Tiêu Tai còn chưa nói rõ đáp án, khi này Vận Kinh Hồng đã nhảy ra nói rõ, gã muốn cưới Mệnh Thủy Nhược mà thôi.
Đối với Vận Lam, đây đúng là cái tát vào mặt nàng!
Vận Lam muốn gã cưới trưởng nữ Mệnh Vô Ưu, không chỉ tiến thêm một bước chia rẽ quan hệ Phương gia và Mệnh gia thành công, còn từ từ khám phá bí mật của Mệnh Vô Ưu.
Giờ này Vận Kinh Hồng ngang nhiên thay đổi chủ ý, khiến cho kế hoạch đảo lộn hết cả.
Vận Lam ngoài mặt giận giữ, nói với Vận Kinh Hồng:
"Ngươi đi theo ta ra đây!"
Hai người nhanh chóng tiến ra ngoài sân lớn, Vận Lam tiện tay tung ra một màn quang tráo ngăn cách người ngoài nghe lén. Khi này nàng ta cau chặt chân mày, hỏi tới Vận Kinh Hồng:
"Nghịch tử, chẳng phải giao dịch giữa chúng ta đã kí kết rồi sao? Ta sẽ để ngươi trở thành tộc trưởng Vận gia, bù vào hôn sự này phải do ta quyết định…!"
Nàng nói chưa xong, Vận Kinh Hồng đã khom lưng vái một lễ trước, sau gã mới mở lời:
"Cô cô, tuy rằng người đáp ứng cha ta, nhưng ta biết trong mắt người, ta vốn dĩ chỉ là bù nhìn. Chuyện này cũng không trách, chỉ cần Vận gia hùng mạnh, ta cam tâm đáp ứng. Nhưng….!"
Vận Lam nghe hiểu, nàng ta nhận ra ban nãy trong đại sảnh có người đến gọi Vận Kinh Hồng ra ngoài một chuyến.
Sau khi trở vào, tên nhóc này đã có quyết định khác hẳn. Đoán ra đại khái tình huống, Vận Lam âm trầm mở lời:
"Ngươi đột nhiên thay đổi quyết định, nói đi vì nguyên nhân nào?"
Vận Kinh Hồng không có giấu diếm, gã thành thật đáp:
"Thưa cô cô, ban nãy là Vân phu nhân cho người tới mời. Bà ta nói có phương thức trị bệnh cho tam đệ, chỉ cần… chỉ cần…!"
Tới đây thì Vận Lam đã rõ ràng cả rồi, thì ra là Vân Thái Chi ở sau bày trò.
Vân gia vốn đã âm thầm đầu nhập Vận gia từ lâu, cái này Vận Lam biết rõ. Song Vân gia che giấu thực lực cùng nguyên nhân, cái này Vận Lam lại không biết.
Giờ này thâm trầm ngẫm nghĩ, Vận Lam có ngốc cũng hiểu được dụng ý Vân Thái Chi.
Bà ta cho rằng một mẹo dùng nữ trưởng lấy Phương gia, nữ thứ lấy Vận gia, một chân đạp hai thuyền thì Mệnh gia sau binh biến sẽ bình an vô sự đây mà.
Nhưng rất nhanh suy nghĩ này bị phản bác.
Bởi Mệnh gia từ xưa tới nay đầu nhập Phương gia, là chuyện ai cũng biết. Vậy mà Vân gia lại âm thầm không để ai biết đầu nhập Vận gia, trong này không có uẩn khúc mới lạ.
Vân Thái Chi hiện tại đã là người Mệnh gia, bà ta không thể đại biểu hết người Vân gia. Như vậy đến nói, hai nhà Vân gia và Mệnh gia có lẽ có ân oán nào đó rất lớn nên mới vậy.
Vận Lam quả nhiên không ngốc, trong phút chốc nàng ta đã phần nào suy ra cục diện nội bộ Mệnh gia.
Từ đó có thể đoán, thù này sâu tới mức có thể làm Mệnh gia tàn lụi.
Nhưng Vận Lam lại không rõ ràng nguyên nhân, là ân oán gì khiến Vân gia trở mặt từ thông gia thành thù gia như thế.
Đương lúc ngẫm nghĩ, bỗng một ẩn phủ từ ngoài xuyên qua quang tráo bay đến.
Vận Lam ngạc nhiên giơ tay bắt lấy, sau khi dò qua nội dung, nàng ta bất ngờ thay đổi.
Rất nhanh Vận Lam nhìn Vận Kinh Hồng, nàng ta quay ngoắt thái độ đáp ứng:
"Ta hy vọng đây là lần duy nhất, cũng là lần cuối cùng ngươi trái lời ta!"
…
"Thật đúng là khó giấu được Phượng huynh điều gì, con mắt này của ta quả đã vô dụng với người khác rồi. Nhưng mà ta vẫn có thể thấy, có vẻ Phượng huynh vừa bị ai đó giáo huấn cho một trận….!"
Phượng Thiên Hành giật mình, rất nhanh gã bình tâm trở lại.
Người đối diện với gã đâu phải tay mơ, thế là gã gãi đầu gượng cười lùi về đáp:
"Đối với tài trí của tiểu thư, Phượng mỗ bái phục từ ngàn dặm!"
Thanh Tử Dương thấy gã làm một lễ, nàng cũng nghiêng mình đáp lại một lễ:
"Đâu có, đâu có. Tiểu nữ rốt cục vẫn chỉ là một phàm nhân bình thường mà thôi!"
Nói ra lời sau cùng, cả hai nhìn nhau cùng cười. Sau đó mỗi người lại rơi vào khoảng lặng, điềm tư nhâm nhi chén trà nhỏ.
Lặng lẽ hồi lâu, Thanh Tử Dương đứng dậy, nàng hướng Phượng Thiên Hành ngay ngắn đáp một lễ, nói:
"Lần này tiểu nữ phải đi xa một đoạn thời gian, hi vọng mọi chuyện ở đây cảm phiền Phượng huynh chiếu cố!"
Phượng Thiên Hành điềm nhiên nhận một lễ này, gã nghiêm túc đáp:
"Xem ra việc khiến tiểu thư phải tự thân xuất mã, ắt hẳn phải rất quan trọng. Nhưng mà ta cũng không dám chắc, sẽ chống đỡ được lâu đâu….!"
Thanh Tử Dương thu lễ, nàng tính toán đáp:
"Khoảng hai tháng là đủ rồi!"
Nói xong hai người bàn thêm chút chuyện, sau đó Thanh Tử Dương mới lặng lẽ rời đi.
Sau khi nàng ta rời đi, Phượng Thiên Hành nhẩm nhủ tính toán.
Việc nàng ta tới tận đây, ắt sẽ có kẻ chú ý, nhưng sẽ không có kẻ nào dám dùng thủ đoạn nghe lén đâu.
Bởi vì dù sao việc Thanh Tử Dương bị hỏng đôi mắt chánh pháp kia, cũng chỉ có mình gã vừa biết mà thôi.
Người ngoài không biết, bọn họ nhất định sẽ cố kị nàng ta, cho nên chẳng mấy ai thừa thời gian chuốc rắc rối vô thân cả.
Đúng là Phượng Thiên Hành đoán không sai.
Lấy như Thiên Linh Âm làm ví dụ, bởi vì cố kị đôi mắt của Thanh Tử Dương mà phải dùng đến phân thân ra mặt.
Thậm chí nàng ta để cẩn thận ra tay với Thanh Tử Dương, còn đặc biệt cho mời một vị trí giả từ vực khác tới dò xét thiên cơ, chớ nói gì mấy kẻ bên dưới.
Cái quan trọng bây giờ Phượng Thiên Hành ngẫm nghĩ là, gã làm cách nào để kiếm được hơn hai trăm nghìn linh thạch trả cho Lan Như Tiên đây?
Nghĩ đến đây thôi gã đã, nhăn nhó vò đầu bứt tai cả buổi.
Đương lúc ấy, bên ngoài một âm thanh nhu kiều bá mị vọng đến:
"Phượng sư đệ, muốn gặp ngươi thật là khó khăn!"
Phượng Thiên Hành ngẩn người, gã vội bước ra ngoài động phủ thì thấy, trước mắt gã không phải một mà là ba kẻ.
Phượng Thiên Hành nhìn qua hai nữ nhân lạ mặt, nhưng từ uy áp tỏa ra thì biết là hơn mình lắm lắm.
Bỗng gã hướng một lão giả mặc sắc bào, chắp tay thưa:
"Bái kiến hộ pháp, không biết mọi người….!"
Người đến đúng là ba kẻ trước đó săn tìm Hàn Tông, hòng chiếm lấy viên linh thạch kia bằng được.
Mãi cho đến hôm nay đến lần thứ ba, mới gặp được Phượng Thiên Hành ở nhà.
Nhưng mà cả ba cũng không phát tác như làm với Hàn Tông lúc trước, dù sao gã này là con cháu Phượng Lai, đánh chó phải ngó mặt chủ chứ?
Thế là ba người đồng thanh nói:
"Nghe nói, tên Nguyên Văn ngu ngốc kia đã bán viên linh thạch cho ngươi. Nay chúng ta muốn đến mua lại, không biết sư điệt có ngỏ ý bán lại chăng?"
Mắt nhìn ba kẻ đằng đằng sát khí, như không thấy gã gật đầu thì liền nhào lên cướp vậy.
Phượng Thiên Hành ngoài mặt giật giật khóe miệng sợ hãi, trong lòng lại vui vẻ thầm nghĩ, linh thạch kiếm ở đây chứ đâu.
Gã bèn cười gượng đáp:
"Ba vị đến thật đúng lúc, đệ tử đang định đem nó đi dâng cho trưởng bối nhà mình. Nhưng nếu các vị đã ngỏ lời, vậy thì cũng có thể thương lượng một chút. Xin mời vào….!"
Quảng Hà thành….
Trong đại sảnh của Mệnh ra bỗng vang lên một tiếng rầm nhỏ, âm thanh răng rắc đổ vỡ kèm theo vang ra.
Trong sảnh, Vận Lam tức tới đỏ mặt. Nàng ta nhìn cháu trai của mình, vị gia chủ tương lai Vận Kinh Hồng đằng đằng lửa giận không thốt ra lời.
Chuyện là sau khi Mệnh Tiêu Tai quay lại đại sảnh, tiếp tục vấn đề hai nhà Phương, Thái tới hỏi cưới Mệnh Vô Ưu.
Nhưng mà Mệnh Tiêu Tai còn chưa nói rõ đáp án, khi này Vận Kinh Hồng đã nhảy ra nói rõ, gã muốn cưới Mệnh Thủy Nhược mà thôi.
Đối với Vận Lam, đây đúng là cái tát vào mặt nàng!
Vận Lam muốn gã cưới trưởng nữ Mệnh Vô Ưu, không chỉ tiến thêm một bước chia rẽ quan hệ Phương gia và Mệnh gia thành công, còn từ từ khám phá bí mật của Mệnh Vô Ưu.
Giờ này Vận Kinh Hồng ngang nhiên thay đổi chủ ý, khiến cho kế hoạch đảo lộn hết cả.
Vận Lam ngoài mặt giận giữ, nói với Vận Kinh Hồng:
"Ngươi đi theo ta ra đây!"
Hai người nhanh chóng tiến ra ngoài sân lớn, Vận Lam tiện tay tung ra một màn quang tráo ngăn cách người ngoài nghe lén. Khi này nàng ta cau chặt chân mày, hỏi tới Vận Kinh Hồng:
"Nghịch tử, chẳng phải giao dịch giữa chúng ta đã kí kết rồi sao? Ta sẽ để ngươi trở thành tộc trưởng Vận gia, bù vào hôn sự này phải do ta quyết định…!"
Nàng nói chưa xong, Vận Kinh Hồng đã khom lưng vái một lễ trước, sau gã mới mở lời:
"Cô cô, tuy rằng người đáp ứng cha ta, nhưng ta biết trong mắt người, ta vốn dĩ chỉ là bù nhìn. Chuyện này cũng không trách, chỉ cần Vận gia hùng mạnh, ta cam tâm đáp ứng. Nhưng….!"
Vận Lam nghe hiểu, nàng ta nhận ra ban nãy trong đại sảnh có người đến gọi Vận Kinh Hồng ra ngoài một chuyến.
Sau khi trở vào, tên nhóc này đã có quyết định khác hẳn. Đoán ra đại khái tình huống, Vận Lam âm trầm mở lời:
"Ngươi đột nhiên thay đổi quyết định, nói đi vì nguyên nhân nào?"
Vận Kinh Hồng không có giấu diếm, gã thành thật đáp:
"Thưa cô cô, ban nãy là Vân phu nhân cho người tới mời. Bà ta nói có phương thức trị bệnh cho tam đệ, chỉ cần… chỉ cần…!"
Tới đây thì Vận Lam đã rõ ràng cả rồi, thì ra là Vân Thái Chi ở sau bày trò.
Vân gia vốn đã âm thầm đầu nhập Vận gia từ lâu, cái này Vận Lam biết rõ. Song Vân gia che giấu thực lực cùng nguyên nhân, cái này Vận Lam lại không biết.
Giờ này thâm trầm ngẫm nghĩ, Vận Lam có ngốc cũng hiểu được dụng ý Vân Thái Chi.
Bà ta cho rằng một mẹo dùng nữ trưởng lấy Phương gia, nữ thứ lấy Vận gia, một chân đạp hai thuyền thì Mệnh gia sau binh biến sẽ bình an vô sự đây mà.
Nhưng rất nhanh suy nghĩ này bị phản bác.
Bởi Mệnh gia từ xưa tới nay đầu nhập Phương gia, là chuyện ai cũng biết. Vậy mà Vân gia lại âm thầm không để ai biết đầu nhập Vận gia, trong này không có uẩn khúc mới lạ.
Vân Thái Chi hiện tại đã là người Mệnh gia, bà ta không thể đại biểu hết người Vân gia. Như vậy đến nói, hai nhà Vân gia và Mệnh gia có lẽ có ân oán nào đó rất lớn nên mới vậy.
Vận Lam quả nhiên không ngốc, trong phút chốc nàng ta đã phần nào suy ra cục diện nội bộ Mệnh gia.
Từ đó có thể đoán, thù này sâu tới mức có thể làm Mệnh gia tàn lụi.
Nhưng Vận Lam lại không rõ ràng nguyên nhân, là ân oán gì khiến Vân gia trở mặt từ thông gia thành thù gia như thế.
Đương lúc ngẫm nghĩ, bỗng một ẩn phủ từ ngoài xuyên qua quang tráo bay đến.
Vận Lam ngạc nhiên giơ tay bắt lấy, sau khi dò qua nội dung, nàng ta bất ngờ thay đổi.
Rất nhanh Vận Lam nhìn Vận Kinh Hồng, nàng ta quay ngoắt thái độ đáp ứng:
"Ta hy vọng đây là lần duy nhất, cũng là lần cuối cùng ngươi trái lời ta!"
…
/386
|