Gã đang hăng say nói, liền bị Luân Đằng Vân quát cho im bặt.
Bạch Tạng ở bên nhìn gã nghiến răng buông lời trách:
"Chuyện này ngươi im miệng cho ta, cấm từ nay không được hé ra thêm nửa lời!"
Lời vừa dứt Luân Đằng Vân ở bên cười khan mấy tiếng, gã nhìn sư đệ của mình mà nói:
"Ta xưa nay tuy dụng thủ đoạn rất nhiều đả bại đối phương, nhưng chưa từng sử dụng âm hiểm kế. Ngẫm bản thân không tự thẹn với lòng, vậy mà ngươi đi theo ta bao lâu nay lại không ngộ được chút gì sao?"
"Sư huynh… đệ…. đệ biết lỗi rồi, mong sư huynh tha thứ cho lần này…!"
Gã gầy còm vội vàng quỳ rạp xuống xin tha, gã quá quen với biểu hiện này, đây là lúc Luân Đằng Vân đang vô cùng rất tức giận.
Chỉ là gã vạn phần không thể hiểu, tại sao bọn họ lại có suy nghĩ như thế, thì lại nghe Luân Đằng Vân cười nhạt như tự nói:
"Ta xưa nay đi đứng đường hoàng, chưa từng làm ra khuất tất. Những kẻ bị ta đả bại, đều cam tâm tình nguyện mà cam bái hạ phong. Ngươi có biết điều ngươi vừa nói, là đã tát vào mặt ta rồi hay không?"
Luân Đằng Vân vẫn cười, xong ngữ khí của gã đã có phần nóng giận.
Thấy như vậy, Vô Từ Tà bèn can:
"Sư huynh, gã cũng là nghĩ cho Song Tượng mới vậy. Chỉ cần phạt răn dạy là được…!"
Tuy can vậy nhưng Vô Từ Tà lại khác với tính cách khí khái của Luân Đằng Vân, y là người bề ngoài luôn mở lời chiều lòng kẻ khác.
Song… bên trong thì nội tâm không rõ.
Thật ra Vô Từ Tà ngay từ đầu đã có ý cho Hàn Tông đi đời nhà ma rồi, chỉ là y hiểu tính cách của Luân Đằng Vân, cho nên mới không có nói ra ý này.
Mà thật sự thì việc gã gầy còm kia nói ra, cũng là y ẩn ý cho gã trong một lần nói chuyện phiếm đấy.
Quả nhiên lúc này nhìn biểu lộ của Luân Đằng Vân, y đã đoán đúng, chỉ điềm nhiên vô can ở giữa khuyên tới một câu.
Luân Đằng Vân nào biết cơ sự đó, gã trầm mặc hồi lâu, sau khoát tay nói:
"Từ nay ngươi phụ trách trông coi cửa hàng phía tây cho ta. Còn những việc khác, không cần lo nữa!"
Gã gầy còm hoảng hồn, luôn miệng xin tha. Nhưng mãi hồi lâu biết là không thể, gã mới ủ rủ lặng lẽ mà rời đi.
Bỗng cả ba người rơi vào trầm mặc.
Thật ra Luân Đằng Vân đều hiểu, tranh đấu chính là như vậy. Bằng mọi cách triệt hạ đối thủ, bản thân mới dễ dàng tiến lên.
Kẻ thắng làm vua, nói gì cũng đúng. Còn kẻ thua chỉ có thể tìm lý do phản bác, kêu gọi công bằng, đây là đạo lý muôn thuở.
Song gã còn trẻ, lý tưởng của gã không phải là bằng mọi giá đạt mục đích như thế.
Gã muốn tự bước lên đỉnh cao bằng đúng thực lực của mình, kiệt ngạo để cả thiên hạ phải cam tâm quỳ bái.
Còn gì hơn cái cảm giác, đối thủ của mình quỳ phục dưới chân, cam tâm nhận thua chứ?
Nếu không có loại suy nghĩ này, ngày trước Luân Đằng Vân cũng không tới Hình Đường cứu hắn.
Đối với Bạch Tạng một dạng gần giống như vậy, gã là loại người ngô ra ngô, khoai ra khoai, ít khi lẫn lộn.
Đây là thương trường đồng môn, không phải chiến trường sinh tử. Song nếu đến lúc bất khả kháng, gã cũng đành chịu.
Đương lúc ba người miên man theo cảm xúc, chợt bên ngoài có người bước đến.
Người đến là một trong bốn tên thủ hạ, rất hay đi theo Luân Đằng Vân.
Vừa bước vào gian phòng, gã vội vàng thưa:
"Sư huynh, có chuyện không hay rồi. Lý Kiệt Ngạo gặp nạn ở Vạn Kiếp sơn mà bỏ mình rồi!"
"Cái gì?"
Ba người giật mình, dường như không tin vào tai, phải đồng thanh hỏi lại:
"Nói rõ xem nào?"
Thì ra, Lý Kiệt Ngạo là một trong bốn tên đã nói ở trên, chuyên quyền quản lý gian hàng lớn nhất của Song Tượng.
Đợt vừa rồi gã đi Vạn Kiếp sơn làm nhiệm vụ, thật không may vẫn chưa thấy quay lại.
Trong bốn người, Lý Kiệt Ngạo đứng đầu, độ tin cậy chỉ sau Vô Từ Tà và Bạch Tạng.
Điều này có nghĩa, Song Tượng lại mất đi một chiến tướng rồi.
Không vội trầm ngâm, Luân Đằng Vân bèn đáp:
"Mau đưa ta đi xem thi thể sư đệ!"
Nói xong ba bốn người cùng nhau rời đi. Cùng đó mấy việc đã bàn, cũng đành tạm thời gác lại.
Trong lúc đó ở một gian phòng khác trong động phủ tại nội môn hạch tâm, bên ngoài một tầng quang tráo hiện ra.
Bên trong gian đại sảnh, gã mắt híp gật đầu báo cáo:
"Sư tỷ, mọi chuyện đã xong, tin là chuyện này làm rất khéo, không ai có thể đoán ra được!"
Ngồi đối diện với gã Lan Như Tiên trầm ngâm, bất giác nàng ta đáp:
"Ngươi không nên chủ quan, cấp độ kẻ bị giết càng cao, môn phái sẽ càng coi trọng mà điều tra tỉ mỉ. Tường nhìn tuy vững chắc nhưng có đạo lý là, tường có thể ngăn gió song không có bức tường nào cản được bão lớn. Ngươi phải chú tâm điểm này cho ta!"
Nghe được Lan Như Tiên trịnh trọng răn dạy, gã mắt ti hí chắp tay dạ vâng một hồi.
Trước đó, trong thời gian cửa Hàng của Hàn Tông liên tục bị khiêu chiến tới đóng cửa quá nửa. Chuyện này khiến cho thu nhập của Lan hội giảm sút quá lớn, Lan Như Tiên nhìn mà đau lòng sót của.
Cuối cùng để yên ổn chuyện này như đã biết, ngoài mặt nàng ta công khai giáng chức Hàn Tông.
Nhưng còn có phía sau nữa, ấy là đánh thẳng vào nhân lực của Song Tượng.
Lan Như Tiên hiểu rõ, Hàn Tông chỉ là quân cờ trong tay, lợi dụng được lúc nào hay lúc đó mà thôi.
Hắn không phải hạch tâm Lan hội chân chính, trong khi anh tài thương nghiệp của Lan hội quá kém cỏi.
Muốn vực dậy Lan hội, chỉ cạnh tranh kinh thương là không đủ, ở mặt này Song Tượng quá mạnh.
Lan Như Tiên chỉ có thể công vào mặt nhân lực của Song Tượng, dùng quy tắc ngầm triệt tiêu anh tài của đối phương.
Giờ này Lan Như Tiên trầm ngâm suy nghĩ, với nàng thương trường như chiến trường. Phải thắng được trên thương trường, đè ép Song Tượng trở thành đệ nhất hội nhóm.
Khi ấy mới có danh vọng, mới có tiền đề để chạy đua với những kẻ yêu nghiệt khác trong môn.
Lan Như Tiên không hề cảm thấy có lỗi, khi chơi chiêu hiểm ác với chính đồng môn của mình.
Với nàng, hi sinh vì kẻ khác thì chẳng thà để kẻ khác hi sinh vì chính mình còn hơn.
Mục tiêu kiếp này không riêng mình nàng, mà của toàn thể tu giả là độ kiếp là phi thăng tiên giới, là vĩnh sinh với trời đất.
Chứ không phải là hi sinh vì cái gọi thiện ác, chính tà nhảm nhí gì đó.
Một khi mạnh rồi thì muốn thanh danh thế nào chẳng được, có sức mạnh thì tẩy trắng dễ như bỡn.
Khi đó tùy tiện thành lập một cái môn phái chính đạo, rồi phát dương quang đại, đề cao tích đức hành thiện là được.
Theo thời gian xóa nhòa thì mọi thứ đều có thể thay đổi, đây là gọi là đồng hóa!
Lan Như Tiên ngẫm, có khi lúc ấy bọn kẻ dưới lại tâng nàng lên tận mây xanh, kính ngưỡng nàng như phụ mẫu tái sinh cũng nên.
Nghĩ vậy, khóe miệng Lan Như Tiên bất giác mỉm cười tự đắc.
Phía đối diện, gã ti hí liền hỏi:
"Lão đại, có nên xử lý nốt tên Nguyên Văn hay không?"
Ánh mắt gã khi nói ra thật lạnh lẽo, giống như Hàn Tông có thù giết cả nhà gã vậy.
Nào biết Lan Như Tiên nghe thế thì nạt:
"Không!"
Riêng phần Hàn Tông, Lan Như Tiên vốn dĩ đã nghĩ tới việc này từ lâu.
Lan Như Tiên không vì ai, thì tất nhiên nàng ta cũng sẽ không tin ai.
Vốn không phải nhìn thấy Hàn Tông vẫn còn tài lẻ chưa dùng hết, thì cơ bản nàng ta đã vung tay lấy đầu hắn từ lâu rồi, chứ nào chịu để hắn lộng hành trước mặt như hiện nay?
Nhưng mà từ phía người quen, nàng đã có vài thông tin thú vị.
Nghe nói bên phía Hình Đường đang điều tra lai lịch hắn, còn một vài kẻ bí ẩn nào đó bên Pháp Đường nữa.
Xưa nay ai đã bị Pháp Đường sờ gáy, làm gì có kẻ nào thoát được chứ?
Bầt giác nàng nói thêm một câu:
"Thật không may cho một kẻ như hắn, tiếc cho lắm tài mà nhiều tật….!"
….
Bạch Tạng ở bên nhìn gã nghiến răng buông lời trách:
"Chuyện này ngươi im miệng cho ta, cấm từ nay không được hé ra thêm nửa lời!"
Lời vừa dứt Luân Đằng Vân ở bên cười khan mấy tiếng, gã nhìn sư đệ của mình mà nói:
"Ta xưa nay tuy dụng thủ đoạn rất nhiều đả bại đối phương, nhưng chưa từng sử dụng âm hiểm kế. Ngẫm bản thân không tự thẹn với lòng, vậy mà ngươi đi theo ta bao lâu nay lại không ngộ được chút gì sao?"
"Sư huynh… đệ…. đệ biết lỗi rồi, mong sư huynh tha thứ cho lần này…!"
Gã gầy còm vội vàng quỳ rạp xuống xin tha, gã quá quen với biểu hiện này, đây là lúc Luân Đằng Vân đang vô cùng rất tức giận.
Chỉ là gã vạn phần không thể hiểu, tại sao bọn họ lại có suy nghĩ như thế, thì lại nghe Luân Đằng Vân cười nhạt như tự nói:
"Ta xưa nay đi đứng đường hoàng, chưa từng làm ra khuất tất. Những kẻ bị ta đả bại, đều cam tâm tình nguyện mà cam bái hạ phong. Ngươi có biết điều ngươi vừa nói, là đã tát vào mặt ta rồi hay không?"
Luân Đằng Vân vẫn cười, xong ngữ khí của gã đã có phần nóng giận.
Thấy như vậy, Vô Từ Tà bèn can:
"Sư huynh, gã cũng là nghĩ cho Song Tượng mới vậy. Chỉ cần phạt răn dạy là được…!"
Tuy can vậy nhưng Vô Từ Tà lại khác với tính cách khí khái của Luân Đằng Vân, y là người bề ngoài luôn mở lời chiều lòng kẻ khác.
Song… bên trong thì nội tâm không rõ.
Thật ra Vô Từ Tà ngay từ đầu đã có ý cho Hàn Tông đi đời nhà ma rồi, chỉ là y hiểu tính cách của Luân Đằng Vân, cho nên mới không có nói ra ý này.
Mà thật sự thì việc gã gầy còm kia nói ra, cũng là y ẩn ý cho gã trong một lần nói chuyện phiếm đấy.
Quả nhiên lúc này nhìn biểu lộ của Luân Đằng Vân, y đã đoán đúng, chỉ điềm nhiên vô can ở giữa khuyên tới một câu.
Luân Đằng Vân nào biết cơ sự đó, gã trầm mặc hồi lâu, sau khoát tay nói:
"Từ nay ngươi phụ trách trông coi cửa hàng phía tây cho ta. Còn những việc khác, không cần lo nữa!"
Gã gầy còm hoảng hồn, luôn miệng xin tha. Nhưng mãi hồi lâu biết là không thể, gã mới ủ rủ lặng lẽ mà rời đi.
Bỗng cả ba người rơi vào trầm mặc.
Thật ra Luân Đằng Vân đều hiểu, tranh đấu chính là như vậy. Bằng mọi cách triệt hạ đối thủ, bản thân mới dễ dàng tiến lên.
Kẻ thắng làm vua, nói gì cũng đúng. Còn kẻ thua chỉ có thể tìm lý do phản bác, kêu gọi công bằng, đây là đạo lý muôn thuở.
Song gã còn trẻ, lý tưởng của gã không phải là bằng mọi giá đạt mục đích như thế.
Gã muốn tự bước lên đỉnh cao bằng đúng thực lực của mình, kiệt ngạo để cả thiên hạ phải cam tâm quỳ bái.
Còn gì hơn cái cảm giác, đối thủ của mình quỳ phục dưới chân, cam tâm nhận thua chứ?
Nếu không có loại suy nghĩ này, ngày trước Luân Đằng Vân cũng không tới Hình Đường cứu hắn.
Đối với Bạch Tạng một dạng gần giống như vậy, gã là loại người ngô ra ngô, khoai ra khoai, ít khi lẫn lộn.
Đây là thương trường đồng môn, không phải chiến trường sinh tử. Song nếu đến lúc bất khả kháng, gã cũng đành chịu.
Đương lúc ba người miên man theo cảm xúc, chợt bên ngoài có người bước đến.
Người đến là một trong bốn tên thủ hạ, rất hay đi theo Luân Đằng Vân.
Vừa bước vào gian phòng, gã vội vàng thưa:
"Sư huynh, có chuyện không hay rồi. Lý Kiệt Ngạo gặp nạn ở Vạn Kiếp sơn mà bỏ mình rồi!"
"Cái gì?"
Ba người giật mình, dường như không tin vào tai, phải đồng thanh hỏi lại:
"Nói rõ xem nào?"
Thì ra, Lý Kiệt Ngạo là một trong bốn tên đã nói ở trên, chuyên quyền quản lý gian hàng lớn nhất của Song Tượng.
Đợt vừa rồi gã đi Vạn Kiếp sơn làm nhiệm vụ, thật không may vẫn chưa thấy quay lại.
Trong bốn người, Lý Kiệt Ngạo đứng đầu, độ tin cậy chỉ sau Vô Từ Tà và Bạch Tạng.
Điều này có nghĩa, Song Tượng lại mất đi một chiến tướng rồi.
Không vội trầm ngâm, Luân Đằng Vân bèn đáp:
"Mau đưa ta đi xem thi thể sư đệ!"
Nói xong ba bốn người cùng nhau rời đi. Cùng đó mấy việc đã bàn, cũng đành tạm thời gác lại.
Trong lúc đó ở một gian phòng khác trong động phủ tại nội môn hạch tâm, bên ngoài một tầng quang tráo hiện ra.
Bên trong gian đại sảnh, gã mắt híp gật đầu báo cáo:
"Sư tỷ, mọi chuyện đã xong, tin là chuyện này làm rất khéo, không ai có thể đoán ra được!"
Ngồi đối diện với gã Lan Như Tiên trầm ngâm, bất giác nàng ta đáp:
"Ngươi không nên chủ quan, cấp độ kẻ bị giết càng cao, môn phái sẽ càng coi trọng mà điều tra tỉ mỉ. Tường nhìn tuy vững chắc nhưng có đạo lý là, tường có thể ngăn gió song không có bức tường nào cản được bão lớn. Ngươi phải chú tâm điểm này cho ta!"
Nghe được Lan Như Tiên trịnh trọng răn dạy, gã mắt ti hí chắp tay dạ vâng một hồi.
Trước đó, trong thời gian cửa Hàng của Hàn Tông liên tục bị khiêu chiến tới đóng cửa quá nửa. Chuyện này khiến cho thu nhập của Lan hội giảm sút quá lớn, Lan Như Tiên nhìn mà đau lòng sót của.
Cuối cùng để yên ổn chuyện này như đã biết, ngoài mặt nàng ta công khai giáng chức Hàn Tông.
Nhưng còn có phía sau nữa, ấy là đánh thẳng vào nhân lực của Song Tượng.
Lan Như Tiên hiểu rõ, Hàn Tông chỉ là quân cờ trong tay, lợi dụng được lúc nào hay lúc đó mà thôi.
Hắn không phải hạch tâm Lan hội chân chính, trong khi anh tài thương nghiệp của Lan hội quá kém cỏi.
Muốn vực dậy Lan hội, chỉ cạnh tranh kinh thương là không đủ, ở mặt này Song Tượng quá mạnh.
Lan Như Tiên chỉ có thể công vào mặt nhân lực của Song Tượng, dùng quy tắc ngầm triệt tiêu anh tài của đối phương.
Giờ này Lan Như Tiên trầm ngâm suy nghĩ, với nàng thương trường như chiến trường. Phải thắng được trên thương trường, đè ép Song Tượng trở thành đệ nhất hội nhóm.
Khi ấy mới có danh vọng, mới có tiền đề để chạy đua với những kẻ yêu nghiệt khác trong môn.
Lan Như Tiên không hề cảm thấy có lỗi, khi chơi chiêu hiểm ác với chính đồng môn của mình.
Với nàng, hi sinh vì kẻ khác thì chẳng thà để kẻ khác hi sinh vì chính mình còn hơn.
Mục tiêu kiếp này không riêng mình nàng, mà của toàn thể tu giả là độ kiếp là phi thăng tiên giới, là vĩnh sinh với trời đất.
Chứ không phải là hi sinh vì cái gọi thiện ác, chính tà nhảm nhí gì đó.
Một khi mạnh rồi thì muốn thanh danh thế nào chẳng được, có sức mạnh thì tẩy trắng dễ như bỡn.
Khi đó tùy tiện thành lập một cái môn phái chính đạo, rồi phát dương quang đại, đề cao tích đức hành thiện là được.
Theo thời gian xóa nhòa thì mọi thứ đều có thể thay đổi, đây là gọi là đồng hóa!
Lan Như Tiên ngẫm, có khi lúc ấy bọn kẻ dưới lại tâng nàng lên tận mây xanh, kính ngưỡng nàng như phụ mẫu tái sinh cũng nên.
Nghĩ vậy, khóe miệng Lan Như Tiên bất giác mỉm cười tự đắc.
Phía đối diện, gã ti hí liền hỏi:
"Lão đại, có nên xử lý nốt tên Nguyên Văn hay không?"
Ánh mắt gã khi nói ra thật lạnh lẽo, giống như Hàn Tông có thù giết cả nhà gã vậy.
Nào biết Lan Như Tiên nghe thế thì nạt:
"Không!"
Riêng phần Hàn Tông, Lan Như Tiên vốn dĩ đã nghĩ tới việc này từ lâu.
Lan Như Tiên không vì ai, thì tất nhiên nàng ta cũng sẽ không tin ai.
Vốn không phải nhìn thấy Hàn Tông vẫn còn tài lẻ chưa dùng hết, thì cơ bản nàng ta đã vung tay lấy đầu hắn từ lâu rồi, chứ nào chịu để hắn lộng hành trước mặt như hiện nay?
Nhưng mà từ phía người quen, nàng đã có vài thông tin thú vị.
Nghe nói bên phía Hình Đường đang điều tra lai lịch hắn, còn một vài kẻ bí ẩn nào đó bên Pháp Đường nữa.
Xưa nay ai đã bị Pháp Đường sờ gáy, làm gì có kẻ nào thoát được chứ?
Bầt giác nàng nói thêm một câu:
"Thật không may cho một kẻ như hắn, tiếc cho lắm tài mà nhiều tật….!"
….
/386
|