Thiên Linh m lẩm bẩm tự đắc, khóe môi anh đào khẽ nhếch theo nụ cười, khiến bất cứ nam nhân nào nhìn thấy cũng muốn quỳ xuống trước váy.
Sau một câu bông đùa, Thiên Linh m cười cười…
Nàng biết tin tức này một khi công khai, tuy rằng sẽ oanh động đám cao tầng trưởng lão. Nhưng thực tế chuyện này chẳng có lợi cho nàng, càng chẳng ảnh hưởng mảy may gì tới Thanh Tử Dương cả.
Khi ấy sẽ có rất nhiều trưởng lão mò đến thu nhận, thậm chí tranh nhau cướp đoạn Nguyên Văn về núi của mình.
Cái này không phải thả mồi câu cá, mà là thả mồi cho cá ăn mới đúng! Quá ngớ ngẩn!
Thiên Linh m chủ yếu điều tra thân phận Hàn Tông là vì tò mò giống Thanh Y, về việc Thanh Tử Dương vì sao nhìn trúng hắn mà thôi.
Hiện giờ đã phát hiện ra bí mật nọ, điều đó lại khiến nàng thấy khó hiểu hơn nữa.
Trong đầu nàng dấy lên một câu hỏi, vì sao Thanh Tử Dương lại phải che giấu chuyện này?
Dù rằng Thiên Linh m nhờ biện pháp ngoài ý muốn phát hiện Nguyên Văn chính là Hàn Tông, song quá khứ của hắn nàng lại không nắm rõ.
Nhất thời Thiên Linh m nghĩ nửa ngày không thông.
Thiên Linh m chỉ phỏng đoán rằng bí mật này vẫn chưa khai phá hết, vẫn còn thứ gì đó mà nàng chưa biết.
"Có điều ta đã tóm được gốc rồi, sẽ không khó để lôi được cả chùm rễ kia ra ngoài…!"
Nàng có thừa sự tự kiêu của một cường giả, đứng ở trên cao nhìn xuống.
Ngẫm nghĩ một hồi nàng hơi trầm mặc, sắc mặt thay đổi, lòng tự nhủ:
"Theo quẻ bói của kẻ kia, hiện tại tuy chỉ có một phần cơ hội. Song, bản thần ta cũng muốn thử xem, đây là sự thật hay nhảm nhí…!"
Thiên Linh m trước kia từng mời đại năng Bắc Vực suy đoán về con mắt của Thanh Tử Dương một lần, xem rằng đã hỏng hay chưa.
Từ quẻ bói cho thấy không rõ ràng tình huống, chỉ có một phần chắc chắn.
Dù chỉ có một phần, nhưng sự kiêu ngạo của đại năng trong nàng không cho phép ngần ngừ trước một phàm nhân như thế.
Thiên Linh m không muốn chờ tới sang năm, nàng muốn thử ngay bây giờ.
Thực ra muốn kiểm tra đôi mắt của Thanh Tử Dương không khó, bày ra chút mưu kế nhỏ là thừa.
Trong ba Chưởng Giáo tại vị, Thiên Linh m chỉ cần nhờ một kẻ dựng chuyện bản thân không thể vượt qua bình cảnh, buộc phải nhờ Thanh Tử Dương tới giúp sức mới xong.
Trọg khi Thanh Tử Dương nhờ đôi mắt chánh pháp, có thể thấu tỏ huyền cơ.
Để nàng ta đến xem thử vài vấn đề ở đâu, khi ấy chẳng phải là có thể xác định được thực hư hay sao?
Nhưng ngay lúc Thiên Linh m muốn rời tới Phá Thiên Sơn một chuyến thì đột nhiên chau mày, nàng phát hiện ra một chuyện.
Cũng vừa hay một gã đệ tử bước vào, kẻ này vừa đi vừa cúi không dám ngẩng cao đầu. Sợ rằng một khi ngẩng lên, bản thân sẽ không nhịn được sinh lòng bấn loạn.
Gã bước thêm hai bước quỳ xuống một chân, hai tay chắp đến thưa:
"Bẩm Chưởng Giáo, bên ngoài Thanh tiểu thư xin cầu kiến!"
Thiên Linh m nhờ có thần thức cường đại, ngay từ trước đó nàng đã nhận ra người đến rồi.
Nàng trầm tư hồi lâu, có hơi bất ngờ nhưng rất nhanh phất tay đáp:
"Cho nàng ta vào!"
"Vâng!"
Gã đệ tử cúi người đi ngay, chả mấy chốc ngoài cửa bước vào một thân ảnh.
Ngay khi Thanh Tử Dương đi tới, khí chất thanh tao của nàng át đi phần nào vẻ thiên kiều bá tuyệt của Thiên Linh m.
Đúng thật hai người đứng với nhau, phải nói là nhị nữ tuyệt sắc, quả là:
"Thiên Môn song nữ tuyệt kiêu tài.
Trước toàn sau vẹn phá tam tai
Kẻ mưu người dũng vừa một cặp
Một hồng một phấn nào kém ai!"
Thanh Tử Dương vẫn dáng vẻ tự tin, phong thái huệ chất lan tâm bước đến. Nàng hơi nghiêng mình đáp lễ:
"Tử Dương ra mắt Chưởng Giáo!"
Thiên Linh m bễ nghễ ngồi trên, nàng tùy ý phất phất tay:
"Thiên Linh Cung của ta được Thanh tiểu thư hạ cố, thật sự vinh diệu lắm thay. Mời ngồi!"
Thanh Tử Dương hơi khiêm mình, nàng nhẹ giọng:
"Đa tạ, hôm nay tiểu nữ đến chỉ nói một chuyện, xong là rời đi ngay!"
"Ồ? Là chuyện gì?"
Thiên Linh m hơi nghi hoặc, bề ngoài nàng vẫn phong thái bề trên, hời hợt trả lời.
Đối với thái độ này Thanh Tử Dương một mực lễ động, song lời nói của nàng lại khiến Thiên Linh Ấm lóe dị sắc.
Chỉ nghe:
"Tiểu nữ đã biết cường giả Thần cảnh có tài thông thiên, muốn tìm hiểu gốc gác một ai đó rất dễ, càng chẳng khó kiểm định thực hư ra sao!"
Lời này bay vào trong tai Thiên Linh m, nàng nghe thấy mà như mà giống như bị người ta chọc cho một gậy, giật nảy cả mình.
Nhưng Thiên Linh m vẻ ngoài điềm nhiên cỗ hữu, nàng tỏ ý khó hiểu hời hợi hỏi lại:
"Ý Thanh tiểu thư là sao, bản toa nghe không rõ ràng!"
Thanh Tử Dương mỉm cười nhẹ nhàng, nàng không giải thích mà chỉ khẽ vu vơ nói tiếp:
"Xưa nay thiên hạ đổi thổi rằng, kẻ có con mắt chánh pháp sẽ có thể thấu hiểu huyền cơ đại đạo. Thậm chí chỉ cần nhìn một người, cũng có thể thấy được quá khứ gốc rễ tiền kiếp!"
Lại thêm một câu bâng quơ rơi xuống, Thiên Linh m vẻ ngoài hời hợt nhưng trong lòng đã có dị biến.
Nàng ta hiểu lời này của Thanh Tử Dương, điều này không sai.
Tu giả vì đề phòng thủ đoạn bói toán của tu giả khác, thường bản thân sẽ làm ra một vài đặc thù trên người.
Cho nên càng đừng nói đứng trước người như Thanh Tử Dương, có điều Thiên Linh m chỉ tỏ khó chịu buông lời:
"Thanh tiểu thư, bản toa chưa tới bình cảnh, thật sự chưa cần ngươi đến giảng giải huyền cơ giúp ta… Cho nên ngươi vẫn nên nói vào ý chính đi!"
Thanh Tử Dương mỉm cười khóe miệng, nàng hướng Thiên Linh m không chút e dè, điềm tĩnh đáp:
"Có một điều rằng rất ít người hiểu rõ được kẻ có đôi mắt này, đó chưa phải là tất cả!"
Thanh Tử Dương hòa nhà nhìn Thiên Linh m, nàng thản nhiên một câu cuối:
"Thật ra con mắt chánh pháp của ta, còn có thể mơ hồ nhìn ra một chút tương lai!"
Thiên Linh m khoan vội phát tác lửa giận, nàng từ từ chỉnh trang lại tư thế, không còn dáng vẻ hời hợt như trước.
Điều Thanh Tử Dương vừa nói nàng không biết là thật hay giả, từ những gì Thiên Linh m biết, con mắt chánh pháp chỉ có thể thấu tỏ đại đạo mà thôi.
Nhìn rõ tương lai là khái niệm gì?
Thiên Linh m dần hiểu ý tứ Thanh Tử Dương tới đây, trong mắt bắt đầu lóe lên sát ý.
Nhưng nàng lại nghe Thanh Tử Dương nói tiếp một câu:
"Tiểu nữ biết đây không phải chân thân thật sự của ngài, nhưng đó không phải điều quan trọng nhất. Tiểu nữ đến chỉ muốn nói rằng, bản thân ta biết tất cả những gì đang diễn ra!"
Thiên Linh m trầm mặt, ánh mắt nàng ta lạnh lẽo chưa đầy sát cơ.
Ban đầu nàng không chấp nhận một phàm nhân có thái độ đó, phàm nhân sâu kiến đứng trước mặt dương oai!
Tiếp đến Thiên Linh m hoài nghi lời nói của nàng ta, đó là sự thật hay là lời uy hiếp?
Nhưng hiện tại thì khác rồi, một câu của Thanh Tử Dương vạch trần đầy sự thật trong nàng.
Quả thật Thiên Linh m là con bài chìm của Diêm La Điện bài bố vào đây, nàng biết một khi để Thanh Tử Dương vô tình nhìn thấy, ắt sẽ phát hiện ra gì đó.
Cho nên ngoài trừ bày bố thủ đoạn tu giả, Thiên Linh m thường ít xuất hiện tại những điển lễ quan trọng.
Trừ một vài sự tình đặc biệt trong phái khi gặp Tả Vân Long, thường nàng sử dụng một phân thân thay mình làm điều đó.
Phân thân ít có tạp niệm, quan trọng hơn là không có quá khứ cho Thanh Tử Dương nhìn thấy.
Đây là tấm bình phong che đậy cho thân thế của nàng.
Nhưng hiện tại Thanh Tử Dương đã nói toạc móng heo cái sự thật ấy, làm sao mà không khiến Thiên Linh m nổi sát ý được chứ!
Nếu Thanh Tử Dương nói ra chuyện này, chẳng phải nàng sẽ bị lộ tẩy sao?
Sau một câu bông đùa, Thiên Linh m cười cười…
Nàng biết tin tức này một khi công khai, tuy rằng sẽ oanh động đám cao tầng trưởng lão. Nhưng thực tế chuyện này chẳng có lợi cho nàng, càng chẳng ảnh hưởng mảy may gì tới Thanh Tử Dương cả.
Khi ấy sẽ có rất nhiều trưởng lão mò đến thu nhận, thậm chí tranh nhau cướp đoạn Nguyên Văn về núi của mình.
Cái này không phải thả mồi câu cá, mà là thả mồi cho cá ăn mới đúng! Quá ngớ ngẩn!
Thiên Linh m chủ yếu điều tra thân phận Hàn Tông là vì tò mò giống Thanh Y, về việc Thanh Tử Dương vì sao nhìn trúng hắn mà thôi.
Hiện giờ đã phát hiện ra bí mật nọ, điều đó lại khiến nàng thấy khó hiểu hơn nữa.
Trong đầu nàng dấy lên một câu hỏi, vì sao Thanh Tử Dương lại phải che giấu chuyện này?
Dù rằng Thiên Linh m nhờ biện pháp ngoài ý muốn phát hiện Nguyên Văn chính là Hàn Tông, song quá khứ của hắn nàng lại không nắm rõ.
Nhất thời Thiên Linh m nghĩ nửa ngày không thông.
Thiên Linh m chỉ phỏng đoán rằng bí mật này vẫn chưa khai phá hết, vẫn còn thứ gì đó mà nàng chưa biết.
"Có điều ta đã tóm được gốc rồi, sẽ không khó để lôi được cả chùm rễ kia ra ngoài…!"
Nàng có thừa sự tự kiêu của một cường giả, đứng ở trên cao nhìn xuống.
Ngẫm nghĩ một hồi nàng hơi trầm mặc, sắc mặt thay đổi, lòng tự nhủ:
"Theo quẻ bói của kẻ kia, hiện tại tuy chỉ có một phần cơ hội. Song, bản thần ta cũng muốn thử xem, đây là sự thật hay nhảm nhí…!"
Thiên Linh m trước kia từng mời đại năng Bắc Vực suy đoán về con mắt của Thanh Tử Dương một lần, xem rằng đã hỏng hay chưa.
Từ quẻ bói cho thấy không rõ ràng tình huống, chỉ có một phần chắc chắn.
Dù chỉ có một phần, nhưng sự kiêu ngạo của đại năng trong nàng không cho phép ngần ngừ trước một phàm nhân như thế.
Thiên Linh m không muốn chờ tới sang năm, nàng muốn thử ngay bây giờ.
Thực ra muốn kiểm tra đôi mắt của Thanh Tử Dương không khó, bày ra chút mưu kế nhỏ là thừa.
Trong ba Chưởng Giáo tại vị, Thiên Linh m chỉ cần nhờ một kẻ dựng chuyện bản thân không thể vượt qua bình cảnh, buộc phải nhờ Thanh Tử Dương tới giúp sức mới xong.
Trọg khi Thanh Tử Dương nhờ đôi mắt chánh pháp, có thể thấu tỏ huyền cơ.
Để nàng ta đến xem thử vài vấn đề ở đâu, khi ấy chẳng phải là có thể xác định được thực hư hay sao?
Nhưng ngay lúc Thiên Linh m muốn rời tới Phá Thiên Sơn một chuyến thì đột nhiên chau mày, nàng phát hiện ra một chuyện.
Cũng vừa hay một gã đệ tử bước vào, kẻ này vừa đi vừa cúi không dám ngẩng cao đầu. Sợ rằng một khi ngẩng lên, bản thân sẽ không nhịn được sinh lòng bấn loạn.
Gã bước thêm hai bước quỳ xuống một chân, hai tay chắp đến thưa:
"Bẩm Chưởng Giáo, bên ngoài Thanh tiểu thư xin cầu kiến!"
Thiên Linh m nhờ có thần thức cường đại, ngay từ trước đó nàng đã nhận ra người đến rồi.
Nàng trầm tư hồi lâu, có hơi bất ngờ nhưng rất nhanh phất tay đáp:
"Cho nàng ta vào!"
"Vâng!"
Gã đệ tử cúi người đi ngay, chả mấy chốc ngoài cửa bước vào một thân ảnh.
Ngay khi Thanh Tử Dương đi tới, khí chất thanh tao của nàng át đi phần nào vẻ thiên kiều bá tuyệt của Thiên Linh m.
Đúng thật hai người đứng với nhau, phải nói là nhị nữ tuyệt sắc, quả là:
"Thiên Môn song nữ tuyệt kiêu tài.
Trước toàn sau vẹn phá tam tai
Kẻ mưu người dũng vừa một cặp
Một hồng một phấn nào kém ai!"
Thanh Tử Dương vẫn dáng vẻ tự tin, phong thái huệ chất lan tâm bước đến. Nàng hơi nghiêng mình đáp lễ:
"Tử Dương ra mắt Chưởng Giáo!"
Thiên Linh m bễ nghễ ngồi trên, nàng tùy ý phất phất tay:
"Thiên Linh Cung của ta được Thanh tiểu thư hạ cố, thật sự vinh diệu lắm thay. Mời ngồi!"
Thanh Tử Dương hơi khiêm mình, nàng nhẹ giọng:
"Đa tạ, hôm nay tiểu nữ đến chỉ nói một chuyện, xong là rời đi ngay!"
"Ồ? Là chuyện gì?"
Thiên Linh m hơi nghi hoặc, bề ngoài nàng vẫn phong thái bề trên, hời hợt trả lời.
Đối với thái độ này Thanh Tử Dương một mực lễ động, song lời nói của nàng lại khiến Thiên Linh Ấm lóe dị sắc.
Chỉ nghe:
"Tiểu nữ đã biết cường giả Thần cảnh có tài thông thiên, muốn tìm hiểu gốc gác một ai đó rất dễ, càng chẳng khó kiểm định thực hư ra sao!"
Lời này bay vào trong tai Thiên Linh m, nàng nghe thấy mà như mà giống như bị người ta chọc cho một gậy, giật nảy cả mình.
Nhưng Thiên Linh m vẻ ngoài điềm nhiên cỗ hữu, nàng tỏ ý khó hiểu hời hợi hỏi lại:
"Ý Thanh tiểu thư là sao, bản toa nghe không rõ ràng!"
Thanh Tử Dương mỉm cười nhẹ nhàng, nàng không giải thích mà chỉ khẽ vu vơ nói tiếp:
"Xưa nay thiên hạ đổi thổi rằng, kẻ có con mắt chánh pháp sẽ có thể thấu hiểu huyền cơ đại đạo. Thậm chí chỉ cần nhìn một người, cũng có thể thấy được quá khứ gốc rễ tiền kiếp!"
Lại thêm một câu bâng quơ rơi xuống, Thiên Linh m vẻ ngoài hời hợt nhưng trong lòng đã có dị biến.
Nàng ta hiểu lời này của Thanh Tử Dương, điều này không sai.
Tu giả vì đề phòng thủ đoạn bói toán của tu giả khác, thường bản thân sẽ làm ra một vài đặc thù trên người.
Cho nên càng đừng nói đứng trước người như Thanh Tử Dương, có điều Thiên Linh m chỉ tỏ khó chịu buông lời:
"Thanh tiểu thư, bản toa chưa tới bình cảnh, thật sự chưa cần ngươi đến giảng giải huyền cơ giúp ta… Cho nên ngươi vẫn nên nói vào ý chính đi!"
Thanh Tử Dương mỉm cười khóe miệng, nàng hướng Thiên Linh m không chút e dè, điềm tĩnh đáp:
"Có một điều rằng rất ít người hiểu rõ được kẻ có đôi mắt này, đó chưa phải là tất cả!"
Thanh Tử Dương hòa nhà nhìn Thiên Linh m, nàng thản nhiên một câu cuối:
"Thật ra con mắt chánh pháp của ta, còn có thể mơ hồ nhìn ra một chút tương lai!"
Thiên Linh m khoan vội phát tác lửa giận, nàng từ từ chỉnh trang lại tư thế, không còn dáng vẻ hời hợt như trước.
Điều Thanh Tử Dương vừa nói nàng không biết là thật hay giả, từ những gì Thiên Linh m biết, con mắt chánh pháp chỉ có thể thấu tỏ đại đạo mà thôi.
Nhìn rõ tương lai là khái niệm gì?
Thiên Linh m dần hiểu ý tứ Thanh Tử Dương tới đây, trong mắt bắt đầu lóe lên sát ý.
Nhưng nàng lại nghe Thanh Tử Dương nói tiếp một câu:
"Tiểu nữ biết đây không phải chân thân thật sự của ngài, nhưng đó không phải điều quan trọng nhất. Tiểu nữ đến chỉ muốn nói rằng, bản thân ta biết tất cả những gì đang diễn ra!"
Thiên Linh m trầm mặt, ánh mắt nàng ta lạnh lẽo chưa đầy sát cơ.
Ban đầu nàng không chấp nhận một phàm nhân có thái độ đó, phàm nhân sâu kiến đứng trước mặt dương oai!
Tiếp đến Thiên Linh m hoài nghi lời nói của nàng ta, đó là sự thật hay là lời uy hiếp?
Nhưng hiện tại thì khác rồi, một câu của Thanh Tử Dương vạch trần đầy sự thật trong nàng.
Quả thật Thiên Linh m là con bài chìm của Diêm La Điện bài bố vào đây, nàng biết một khi để Thanh Tử Dương vô tình nhìn thấy, ắt sẽ phát hiện ra gì đó.
Cho nên ngoài trừ bày bố thủ đoạn tu giả, Thiên Linh m thường ít xuất hiện tại những điển lễ quan trọng.
Trừ một vài sự tình đặc biệt trong phái khi gặp Tả Vân Long, thường nàng sử dụng một phân thân thay mình làm điều đó.
Phân thân ít có tạp niệm, quan trọng hơn là không có quá khứ cho Thanh Tử Dương nhìn thấy.
Đây là tấm bình phong che đậy cho thân thế của nàng.
Nhưng hiện tại Thanh Tử Dương đã nói toạc móng heo cái sự thật ấy, làm sao mà không khiến Thiên Linh m nổi sát ý được chứ!
Nếu Thanh Tử Dương nói ra chuyện này, chẳng phải nàng sẽ bị lộ tẩy sao?
/386
|