Đứng ở một bên nãy giờ, Mệnh Tại Y trầm tư trong lòng. Tất cả vẫn đang tốt đẹp, nàng mượn chuyện này ra ngoài ánh sáng.
Thật ra nàng chưa muốn lộ sớm như vậy, nhưng đời người khó tránh, mọi chuyện đâu thể được như ý muốn.
Nàng ngoài mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh, kì thực khi nghĩ tới đây, trong lòng lại khẽ cười nhạt một cái.
Nghĩ lại thì đâu có không tệ lắm, trước sau vẫn phải ra ngoài ánh sáng mà thôi. Cảnh giới càng lớn rắc rối cần chứng thực càng nhiều, khi đó sơ hở cũng sẽ nhiều hơn.
"Thế gian này không có hoàn cảnh tốt nhất, có cơ hội thì nên nắm bắt ngay đi."
Toàn bộ mưu lược đều tới từ kinh nghiệm nhân sinh ba trăm năm kiếp trước, ưu thế này quá lớn, khi mà ở đây không có kẻ nào "già dặn" hơn nàng.
Đầu tiên, tối hôm đó khi nàng gặp Hiếu Luật thì đã nảy sinh ra chủ ý này rồi.
Bước đầu nàng muốn Hiếu Luật đưa hộp gỗ cho Mệnh Tiêu Tai, đúng là ngoài gã ra thì không ai thích hợp hơn.
Sau khi xong việc, nàng lừa gã đi tới một nối khác, dẫn vào căn hầm của mình rồi giết chết, mục đích dùng máu của gã thay mới toàn bộ máu của mình.
Bởi vì luyện Tâm Độc Địa Kinh cùng với dùng Huyết Độc Đan, máu của nàng có độc, một khi thử máu, tất sẽ bại lộ.
Việc máu huyết không tương thích, đã làm giảm đi một cảnh giới của nàng. Điều này nhìn tuy có tai hại, nhưng trong hoàn cảnh này lại là ưu thế.
Lúc trước giết Tề Thanh, nàng bị Phi Uyển bắt gặp, nhìn rõ cảnh giới tầng bốn của mình. Khi này, cảnh giới không phù hợp ấy sẽ giúp nàng loại ra khỏi vòng tình nghi.
Tiếp đến là trước khi đám người phủ thành mò tới, nàng phải để cho Mệnh Tiêu Tai nhìn thấy thân phận tu giả của nàng.
Bằng cách gây sự với Mệnh Thủy Nhược, kéo đám cao tầng mò đến.
Một khi Mệnh Tiêu Tai nhìn thấy nàng, ông ta sẽ nghĩ ngay tới cuốn tâm pháp Hiếu Luật mang tới kia.
Chẳng qua, đám người phủ thành mò tới quá sớm, khiến cho hoàn cảnh này vẫn chưa phải là hoàn hảo nhất.
Mệnh gia có nội đấu, tất sẽ có kẻ ở trước đám phủ thành mang chuyện này khơi gợi ra, làm khó Mệnh Tiêu Tai.
Một khi Mệnh Tiêu Tai không muốn vì chuyện này để Mệnh gia dính dáng tới ma đạo, bắt buộc phải đứng ra nhận thay. Làm như đã biết từ trước, tất cả chuyện phát sinh này là một tay ông ta gây ra.
Ông ta sẽ từng bước nhảy vào làm một vai diễn chính, trong vở kịch của nàng.
Mệnh Tại Y lúc này chỉ việc ung dung tắm rửa sạch sẽ, chuẩn bị lên sân.
Quả nhiên không lâu sau tam gia lão tới gọi, lúc này nàng đã biết là Mệnh Tiêu Tai một phần gọi đến, phần khác là muốn thử phản ứng của nàng.
Nàng chỉ việc đưa thêm bệ gỗ và viên thủy tinh kia cho tam gia lão, rồi thuật lại tình huống lão cần phải phối hợp nữa mà thôi.
Ban đầu tam gia lão có hơi bất ngờ, nhưng ông ta vốn là người phe của Mệnh Tiêu Tai, rất nhanh đã hiểu ý phối hợp.
Chuyện lão ta biết cũng chỉ là việc cha con nàng trù tính từ lâu, nay có thêm lão ta để mọi chuyện suôn sẻ hơn, tránh rắc rối không đáng có mà thôi.
— QUẢNG CÁO —
Mặt khác nàng cũng nói rõ, sau khi xong việc, Mệnh Tiêu Tai sẽ trực tiếp giải thích cho lão nghe.
Muốn vở kịch này giống thật, chỉ mình Mệnh Tiêu Tai là không đủ, đây cũng là lý do nàng không trực tiếp tới gặp ông từ đầu.
Khi đó, có thể lừa được người ngoài, nhưng không lừa được hết đám cao tầng khác. Mệnh gia nội đấu, ít người biết thì càng tốt.
Cho nên để ông ta gặp trong tình cảnh bất ngờ này là tốt nhất, chỉ một mình ông ta biết rõ chân tướng thì cũng dễ giải quyết hơn!
Nói về đống đồ này, Mệnh Tại Y không khó để chuẩn bị. Nàng đã nghĩ tới tình huống có thể ra lộ mặt bất cứ lúc nào, trong người đương nhiên là đã sẵn có cuốn tâm pháp kia từ lâu.
Còn cái bệ gỗ và viên tinh cầu, thời gian một đêm là đủ để chuẩn bị được rồi.
Lúc này gặp được tam gia lão, nàng đã hiểu vấn đề, cuối cùng chỉ cần cho ông ta một tín hiệu nữa là xong.
Vì thế, sau khi tới gặp đám người Phương Thuấn và Vận Lam, lúc đó được hỏi, nàng lại chủ động đẩy sang cho Mệnh Tiêu Tai trả lời hộ.
Đây chính là ám hiệu, là câu trả lời xác minh rõ ràng nhất cho ông ta.
Thật ra, chuyện này Mệnh Tiêu Tai không có cơ hội nào khác, ông ta bắt buộc phải phối hợp cùng với nàng, diễn vở kịch này.
Chủ yếu ông ta làm vậy là còn có ba nguyên nhân khác, thứ nhất nàng đặt ông vào trong tình huống không nắm rõ tin tức.
Nếu nàng có liên quan tới ma đạo, ông ta sẽ gặp rắc rối lớn. Đây là cơ hội với cơ số kẻ, Vận Lam chỉ đang chờ có mỗi vậy mà thôi.
Nguyên nhân thứ hai nằm ở nàng, ông ta đoán rằng nàng không chỉ có một cuốn tâm pháp này. Đã còn có thêm cơ duyên phía sau nữa, ông ta đương nhiên sẽ phải bảo vệ nàng, không để đám người kia được lợi.
Nguyên do cuối cùng, Mệnh Tại Y đã tạo cho ông ta một cơ hội để giải quyết Mệnh Gia Thân, từng bước dẹp yên nội đấu.
Vì tất thảy nguyên nhân như vậy, ba người đã phối hợp diễn một vở kịch quá hay trước mặt mọi người.
Lòng nàng lúc này bình thản, không chút gợn sóng. Con người chính là vậy, trèo lên đỉnh cao gian nan vất vả, nhưng giữ được vị trí đó lại càng khó hơn.
Người không có gì trong tay sẽ không có gì lo lắng được hay mất, tầm mắt cũng sẽ thoáng hơn.
Địa vị và danh lợi mang đến nhân sinh đỉnh cao cho một người, nhưng cũng là sợi dây trói buộc người đó.
Bọn họ càng đắm chìm trong hoan lạc của nó, sẽ càng sợ mất đi nó.
Giống như khi ngươi giàu có, đi tới đâu được vạn người tôn kính tới đó, ngươi sẽ càng sợ hãi khi ghèo khổ và bần hàn.
Càng lên cao càng thấy được những điều thú vị mà bên dưới không thể thấy được, nhưng trèo cao lại ngã đau hơn kẻ bên dưới.
Kẻ có thể nhìn thấu điều này, mới có thể lợi dụng được nó.
Mệnh Tại Y cũng âm thầm tán thưởng Mệnh Tiêu Tai, ông ta quả là một tay biết nhìn thời cuộc.
Nếu vì ham muốn giá trị cuốn tâm pháp này mà không nhè ra, vở kịch này sẽ có nguy cơ sụp đổ. Những lý do trước đó tuy có hợp lý, nhưng mấu chốt vẫn là nằm ở cuốn tâm pháp này.
Không có nó, nàng sẽ không thể chứng minh được việc bản thân âm thầm tu luyện mà không ai biết.
Lúc này, mọi chuyện đã dần đi tới hồi kết, chỉ nghe Mệnh Tiêu Tai nói tiếp: — QUẢNG CÁO —
"Chư vị, mọi người trong phủ đã tập trung đông đủ, có thể bắt đầu kiểm tra bất cứ lúc nào….."
Phương Thuấn thấy mọi việc đã xong, liếc qua Vận Lam lại đã yên lặng ở bên, lúc này ông cười nói:
"Được rồi, chọn ngày không bằng gặp ngày. Chúng ta tiếp tục làm chuyện chính đi thôi!."
Phương Thuấn chủ động bước ra ngoài đầu tiên, lập tức nhắm hướng quảng trường đi tới.
Mệnh gia nằm ở phe ông ta, thiên vị một chút cũng là không quá đáng.
Vận Lam lẳng lặng theo sau, lần này đến là muốn phối hợp với Mệnh Gia Thân, chơi khó Mệnh Tiêu Tai một vố.
Không nghĩ đến gặp phải phản kế, làm khó không được ông ta, lại mất đi một quân cờ tốt.
Cái mẹo thả mồi câu cá này của Mệnh Tiêu Tai, thật sự ghê tởm!
Tru Thiên Môn….
Hàn Tông lúc này đang lăn lộn trên đất, khuôn mặt đỏ tía, đau đớn dữ dội.
Hắn lăn lộn mấy vòng, quỳ dưới nền đất, liên tục đập đầu vào tường đá, rên la thảm thiết.
Máu tươi theo đó phun ra, trên người hắn lại có thêm vài chỗ chảy máu từ trước, lúc này trông thật thảm hại.
Chốc lát sau, cơn đau dần giảm bớt, Hàn Tông nằm sõng soài trên nền đất, miệng thở phì phò.
Hắn đau, đau tới chỉ nhíu mày thôi cũng đã thấy đau. Lúc này hắn chằn muốn nghĩ ngợi gì thêm, cứ nằm mơ mơ màng màng như vậy...
Tu luyện Huyễn Ảnh Phân Hình Thuật, phải rút một phần thần hồn của mình luyện hóa nó, trở thành một phân thân của bản thể. Từ đó dần thao túng, điều khiển nó theo ý mình.
Nhưng trước lúc đó, mỗi lần tập luyện rút ra hồn phách, chỉ cần làm sai, hồn phách sẽ trở lại bản thân.
Lúc này buộc phải làm lại từ đầu, tiếp tục phân tách thần hồn lần nữa.
Luyện tập tâm pháp đâu có đơn giản, nhanh thì cả năm, chậm thì vài năm. Tầng thứ cảnh giới càng cao, thời gian tham ngộ càng lâu, có khi tới cả trăm năm là bình thường.
Số lần phải tập rút hồn phách nhiều vô kể, thời gian đầu mỗi lần như vậy, đương nhiên là giống như sống đi chết lại rồi.
Cái cảm giác đau tới tê dại đầu óc này, quả thật là một cực hình. Tu giả địa vị luôn cao hơn phàm nhân, nhưng đúng là cũng không phải dễ dàng như vậy, mọi thứ đều có giá của nó.
Lấy Mệnh Tại Y làm ví dụ, nàng ta phân tách thần hồn rất thành thục, để đạt được như vậy thì ai cũng biết.
Phải có cái nhìn thực tế và kinh nghiệm, giữa lý thuyết và thực hành rất khác biệt.
Hàn Tông thực chất vẫn chỉ là tấm chiếu còn thơm mùi mới, lần đầu như vậy không có gì lạ cả.
Hắn cứ nằm đó tới lúc sau mới ngồi dậy, đầu óc vẫn còn ong ong choáng váng. Khuôn mặt lấm tấm máu me, che đi làn da nhợt nhạt, do mất máu khá nhiều.
— QUẢNG CÁO —
Bàn tay Hàn Tông run run, hắn lấy ra một viên đan dược màu cam, cố gắng lắm mới đưa vào tới miệng. Đan dược nuốt xuống, sau đấy hắn mới bắt đầu khoanh chân vận khí, điều hoà cơ thể.
Hơn nửa ngày sau, hắn mới từ từ mở mắt, thở ra một hơi uế khí, sau đó đi vào một gian phòng tắm rửa.
Hàn Tông có dáng người cao gầy, làn da màu đồng, khuôn mặt hốc hác, đầu tóc rối bù, cùng với một vết sẹo to tướng trên mặt.
Đây đều kết quả tập luyện của những năm này, dù hắn cũng hài lòng với vóc dáng hiện tại.
Điều hòa bình ổn cơ thể thêm một ngày, lúc này hắn mới khoanh chân, bàn tay gãi gãi caia cằm, nhíu mày suy tính tới công việc trước mắt.
Bị Lan Như Tiên tính kế, mấy ngày này Hàn Tông sáng đi tối về, thức sớm hơn gà, ngủ muộn hơn chó.
Âu cũng là bởi lượng công việc của hắn đã tăng lên gấp đôi!
Ngoài việc phải quản lý hội nhóm, sau đó lại làm sổ giả móc ra một khoản, chia chác cho Ngọc Linh.
Hắn còn phải lo tới khu cửa hàng thứ hai, lục tục sửa sang để đón khách. Tất cả vật tư, vốn liếng cùng với nhân lực.
Đủ mọi thứ chuyện phải lo ập vào đầu, phải nói Lan Như Tiên đúng là một con mụ cáo già!
Đúng như Hàn Tông đã nghĩ, Lan Như Tiên vận dụng một kế này quá hiểm. Xét về lâu về dài, nguy hại khôn lường.
Hắn hết ngồi vắt cằm suy tính, chốc chốc đi đi lại lại xung quanh gian động phủ của mình.
"Ta nếu làm theo lời nàng ta, ắt sẽ tai vạ ngập đầu. Ngược lại không làm gì, nàng ta cũng có cớ để bắt bẻ ta...."
"Hừ... Lan Như Tiên, cô được lắm. Để rồi xem, là kẻ nào mất đi lợi ích lớn hơn..."
Hàn Tông cười lạnh trong lòng, tuy không thể hại được nàng ta, nhưng hai người đều không tách khỏi lợi ích chung.
"Nàng ta muốn làm khó ta, muốn đẩy ta xuống nước, sau đó lại giơ tay ra giả vờ ban phước ư? Thật là nhảm nhí... Chúng ta cùng hội cùng thuyền, ta có rơi xuống nước cũng phải kéo một chân của cô theo..."
Nàng ta muốn hắn bận rộn, muốn hắn không có thời gian tu hành, lại muốn hội nhóm khác gây sự với hắn.
Chẳng qua Hàn Tông cũng đã nghĩ ra biện pháp ứng đối, hoá giải chiêu hiểm này của nàng ta.
Người có âm mưu và dương mưu, thì trời có thiên cơ và địa cơ, vạn vật đều có tính cân bằng khắc chế lẫn nhau!
Cổ nhân có dạy, mưu kế dù hay cũng phải xem ai ra tay, không có người tính giỏi nhất, chỉ có thời cơ tốt nhất!
Thật ra nàng chưa muốn lộ sớm như vậy, nhưng đời người khó tránh, mọi chuyện đâu thể được như ý muốn.
Nàng ngoài mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh, kì thực khi nghĩ tới đây, trong lòng lại khẽ cười nhạt một cái.
Nghĩ lại thì đâu có không tệ lắm, trước sau vẫn phải ra ngoài ánh sáng mà thôi. Cảnh giới càng lớn rắc rối cần chứng thực càng nhiều, khi đó sơ hở cũng sẽ nhiều hơn.
"Thế gian này không có hoàn cảnh tốt nhất, có cơ hội thì nên nắm bắt ngay đi."
Toàn bộ mưu lược đều tới từ kinh nghiệm nhân sinh ba trăm năm kiếp trước, ưu thế này quá lớn, khi mà ở đây không có kẻ nào "già dặn" hơn nàng.
Đầu tiên, tối hôm đó khi nàng gặp Hiếu Luật thì đã nảy sinh ra chủ ý này rồi.
Bước đầu nàng muốn Hiếu Luật đưa hộp gỗ cho Mệnh Tiêu Tai, đúng là ngoài gã ra thì không ai thích hợp hơn.
Sau khi xong việc, nàng lừa gã đi tới một nối khác, dẫn vào căn hầm của mình rồi giết chết, mục đích dùng máu của gã thay mới toàn bộ máu của mình.
Bởi vì luyện Tâm Độc Địa Kinh cùng với dùng Huyết Độc Đan, máu của nàng có độc, một khi thử máu, tất sẽ bại lộ.
Việc máu huyết không tương thích, đã làm giảm đi một cảnh giới của nàng. Điều này nhìn tuy có tai hại, nhưng trong hoàn cảnh này lại là ưu thế.
Lúc trước giết Tề Thanh, nàng bị Phi Uyển bắt gặp, nhìn rõ cảnh giới tầng bốn của mình. Khi này, cảnh giới không phù hợp ấy sẽ giúp nàng loại ra khỏi vòng tình nghi.
Tiếp đến là trước khi đám người phủ thành mò tới, nàng phải để cho Mệnh Tiêu Tai nhìn thấy thân phận tu giả của nàng.
Bằng cách gây sự với Mệnh Thủy Nhược, kéo đám cao tầng mò đến.
Một khi Mệnh Tiêu Tai nhìn thấy nàng, ông ta sẽ nghĩ ngay tới cuốn tâm pháp Hiếu Luật mang tới kia.
Chẳng qua, đám người phủ thành mò tới quá sớm, khiến cho hoàn cảnh này vẫn chưa phải là hoàn hảo nhất.
Mệnh gia có nội đấu, tất sẽ có kẻ ở trước đám phủ thành mang chuyện này khơi gợi ra, làm khó Mệnh Tiêu Tai.
Một khi Mệnh Tiêu Tai không muốn vì chuyện này để Mệnh gia dính dáng tới ma đạo, bắt buộc phải đứng ra nhận thay. Làm như đã biết từ trước, tất cả chuyện phát sinh này là một tay ông ta gây ra.
Ông ta sẽ từng bước nhảy vào làm một vai diễn chính, trong vở kịch của nàng.
Mệnh Tại Y lúc này chỉ việc ung dung tắm rửa sạch sẽ, chuẩn bị lên sân.
Quả nhiên không lâu sau tam gia lão tới gọi, lúc này nàng đã biết là Mệnh Tiêu Tai một phần gọi đến, phần khác là muốn thử phản ứng của nàng.
Nàng chỉ việc đưa thêm bệ gỗ và viên thủy tinh kia cho tam gia lão, rồi thuật lại tình huống lão cần phải phối hợp nữa mà thôi.
Ban đầu tam gia lão có hơi bất ngờ, nhưng ông ta vốn là người phe của Mệnh Tiêu Tai, rất nhanh đã hiểu ý phối hợp.
Chuyện lão ta biết cũng chỉ là việc cha con nàng trù tính từ lâu, nay có thêm lão ta để mọi chuyện suôn sẻ hơn, tránh rắc rối không đáng có mà thôi.
— QUẢNG CÁO —
Mặt khác nàng cũng nói rõ, sau khi xong việc, Mệnh Tiêu Tai sẽ trực tiếp giải thích cho lão nghe.
Muốn vở kịch này giống thật, chỉ mình Mệnh Tiêu Tai là không đủ, đây cũng là lý do nàng không trực tiếp tới gặp ông từ đầu.
Khi đó, có thể lừa được người ngoài, nhưng không lừa được hết đám cao tầng khác. Mệnh gia nội đấu, ít người biết thì càng tốt.
Cho nên để ông ta gặp trong tình cảnh bất ngờ này là tốt nhất, chỉ một mình ông ta biết rõ chân tướng thì cũng dễ giải quyết hơn!
Nói về đống đồ này, Mệnh Tại Y không khó để chuẩn bị. Nàng đã nghĩ tới tình huống có thể ra lộ mặt bất cứ lúc nào, trong người đương nhiên là đã sẵn có cuốn tâm pháp kia từ lâu.
Còn cái bệ gỗ và viên tinh cầu, thời gian một đêm là đủ để chuẩn bị được rồi.
Lúc này gặp được tam gia lão, nàng đã hiểu vấn đề, cuối cùng chỉ cần cho ông ta một tín hiệu nữa là xong.
Vì thế, sau khi tới gặp đám người Phương Thuấn và Vận Lam, lúc đó được hỏi, nàng lại chủ động đẩy sang cho Mệnh Tiêu Tai trả lời hộ.
Đây chính là ám hiệu, là câu trả lời xác minh rõ ràng nhất cho ông ta.
Thật ra, chuyện này Mệnh Tiêu Tai không có cơ hội nào khác, ông ta bắt buộc phải phối hợp cùng với nàng, diễn vở kịch này.
Chủ yếu ông ta làm vậy là còn có ba nguyên nhân khác, thứ nhất nàng đặt ông vào trong tình huống không nắm rõ tin tức.
Nếu nàng có liên quan tới ma đạo, ông ta sẽ gặp rắc rối lớn. Đây là cơ hội với cơ số kẻ, Vận Lam chỉ đang chờ có mỗi vậy mà thôi.
Nguyên nhân thứ hai nằm ở nàng, ông ta đoán rằng nàng không chỉ có một cuốn tâm pháp này. Đã còn có thêm cơ duyên phía sau nữa, ông ta đương nhiên sẽ phải bảo vệ nàng, không để đám người kia được lợi.
Nguyên do cuối cùng, Mệnh Tại Y đã tạo cho ông ta một cơ hội để giải quyết Mệnh Gia Thân, từng bước dẹp yên nội đấu.
Vì tất thảy nguyên nhân như vậy, ba người đã phối hợp diễn một vở kịch quá hay trước mặt mọi người.
Lòng nàng lúc này bình thản, không chút gợn sóng. Con người chính là vậy, trèo lên đỉnh cao gian nan vất vả, nhưng giữ được vị trí đó lại càng khó hơn.
Người không có gì trong tay sẽ không có gì lo lắng được hay mất, tầm mắt cũng sẽ thoáng hơn.
Địa vị và danh lợi mang đến nhân sinh đỉnh cao cho một người, nhưng cũng là sợi dây trói buộc người đó.
Bọn họ càng đắm chìm trong hoan lạc của nó, sẽ càng sợ mất đi nó.
Giống như khi ngươi giàu có, đi tới đâu được vạn người tôn kính tới đó, ngươi sẽ càng sợ hãi khi ghèo khổ và bần hàn.
Càng lên cao càng thấy được những điều thú vị mà bên dưới không thể thấy được, nhưng trèo cao lại ngã đau hơn kẻ bên dưới.
Kẻ có thể nhìn thấu điều này, mới có thể lợi dụng được nó.
Mệnh Tại Y cũng âm thầm tán thưởng Mệnh Tiêu Tai, ông ta quả là một tay biết nhìn thời cuộc.
Nếu vì ham muốn giá trị cuốn tâm pháp này mà không nhè ra, vở kịch này sẽ có nguy cơ sụp đổ. Những lý do trước đó tuy có hợp lý, nhưng mấu chốt vẫn là nằm ở cuốn tâm pháp này.
Không có nó, nàng sẽ không thể chứng minh được việc bản thân âm thầm tu luyện mà không ai biết.
Lúc này, mọi chuyện đã dần đi tới hồi kết, chỉ nghe Mệnh Tiêu Tai nói tiếp: — QUẢNG CÁO —
"Chư vị, mọi người trong phủ đã tập trung đông đủ, có thể bắt đầu kiểm tra bất cứ lúc nào….."
Phương Thuấn thấy mọi việc đã xong, liếc qua Vận Lam lại đã yên lặng ở bên, lúc này ông cười nói:
"Được rồi, chọn ngày không bằng gặp ngày. Chúng ta tiếp tục làm chuyện chính đi thôi!."
Phương Thuấn chủ động bước ra ngoài đầu tiên, lập tức nhắm hướng quảng trường đi tới.
Mệnh gia nằm ở phe ông ta, thiên vị một chút cũng là không quá đáng.
Vận Lam lẳng lặng theo sau, lần này đến là muốn phối hợp với Mệnh Gia Thân, chơi khó Mệnh Tiêu Tai một vố.
Không nghĩ đến gặp phải phản kế, làm khó không được ông ta, lại mất đi một quân cờ tốt.
Cái mẹo thả mồi câu cá này của Mệnh Tiêu Tai, thật sự ghê tởm!
Tru Thiên Môn….
Hàn Tông lúc này đang lăn lộn trên đất, khuôn mặt đỏ tía, đau đớn dữ dội.
Hắn lăn lộn mấy vòng, quỳ dưới nền đất, liên tục đập đầu vào tường đá, rên la thảm thiết.
Máu tươi theo đó phun ra, trên người hắn lại có thêm vài chỗ chảy máu từ trước, lúc này trông thật thảm hại.
Chốc lát sau, cơn đau dần giảm bớt, Hàn Tông nằm sõng soài trên nền đất, miệng thở phì phò.
Hắn đau, đau tới chỉ nhíu mày thôi cũng đã thấy đau. Lúc này hắn chằn muốn nghĩ ngợi gì thêm, cứ nằm mơ mơ màng màng như vậy...
Tu luyện Huyễn Ảnh Phân Hình Thuật, phải rút một phần thần hồn của mình luyện hóa nó, trở thành một phân thân của bản thể. Từ đó dần thao túng, điều khiển nó theo ý mình.
Nhưng trước lúc đó, mỗi lần tập luyện rút ra hồn phách, chỉ cần làm sai, hồn phách sẽ trở lại bản thân.
Lúc này buộc phải làm lại từ đầu, tiếp tục phân tách thần hồn lần nữa.
Luyện tập tâm pháp đâu có đơn giản, nhanh thì cả năm, chậm thì vài năm. Tầng thứ cảnh giới càng cao, thời gian tham ngộ càng lâu, có khi tới cả trăm năm là bình thường.
Số lần phải tập rút hồn phách nhiều vô kể, thời gian đầu mỗi lần như vậy, đương nhiên là giống như sống đi chết lại rồi.
Cái cảm giác đau tới tê dại đầu óc này, quả thật là một cực hình. Tu giả địa vị luôn cao hơn phàm nhân, nhưng đúng là cũng không phải dễ dàng như vậy, mọi thứ đều có giá của nó.
Lấy Mệnh Tại Y làm ví dụ, nàng ta phân tách thần hồn rất thành thục, để đạt được như vậy thì ai cũng biết.
Phải có cái nhìn thực tế và kinh nghiệm, giữa lý thuyết và thực hành rất khác biệt.
Hàn Tông thực chất vẫn chỉ là tấm chiếu còn thơm mùi mới, lần đầu như vậy không có gì lạ cả.
Hắn cứ nằm đó tới lúc sau mới ngồi dậy, đầu óc vẫn còn ong ong choáng váng. Khuôn mặt lấm tấm máu me, che đi làn da nhợt nhạt, do mất máu khá nhiều.
— QUẢNG CÁO —
Bàn tay Hàn Tông run run, hắn lấy ra một viên đan dược màu cam, cố gắng lắm mới đưa vào tới miệng. Đan dược nuốt xuống, sau đấy hắn mới bắt đầu khoanh chân vận khí, điều hoà cơ thể.
Hơn nửa ngày sau, hắn mới từ từ mở mắt, thở ra một hơi uế khí, sau đó đi vào một gian phòng tắm rửa.
Hàn Tông có dáng người cao gầy, làn da màu đồng, khuôn mặt hốc hác, đầu tóc rối bù, cùng với một vết sẹo to tướng trên mặt.
Đây đều kết quả tập luyện của những năm này, dù hắn cũng hài lòng với vóc dáng hiện tại.
Điều hòa bình ổn cơ thể thêm một ngày, lúc này hắn mới khoanh chân, bàn tay gãi gãi caia cằm, nhíu mày suy tính tới công việc trước mắt.
Bị Lan Như Tiên tính kế, mấy ngày này Hàn Tông sáng đi tối về, thức sớm hơn gà, ngủ muộn hơn chó.
Âu cũng là bởi lượng công việc của hắn đã tăng lên gấp đôi!
Ngoài việc phải quản lý hội nhóm, sau đó lại làm sổ giả móc ra một khoản, chia chác cho Ngọc Linh.
Hắn còn phải lo tới khu cửa hàng thứ hai, lục tục sửa sang để đón khách. Tất cả vật tư, vốn liếng cùng với nhân lực.
Đủ mọi thứ chuyện phải lo ập vào đầu, phải nói Lan Như Tiên đúng là một con mụ cáo già!
Đúng như Hàn Tông đã nghĩ, Lan Như Tiên vận dụng một kế này quá hiểm. Xét về lâu về dài, nguy hại khôn lường.
Hắn hết ngồi vắt cằm suy tính, chốc chốc đi đi lại lại xung quanh gian động phủ của mình.
"Ta nếu làm theo lời nàng ta, ắt sẽ tai vạ ngập đầu. Ngược lại không làm gì, nàng ta cũng có cớ để bắt bẻ ta...."
"Hừ... Lan Như Tiên, cô được lắm. Để rồi xem, là kẻ nào mất đi lợi ích lớn hơn..."
Hàn Tông cười lạnh trong lòng, tuy không thể hại được nàng ta, nhưng hai người đều không tách khỏi lợi ích chung.
"Nàng ta muốn làm khó ta, muốn đẩy ta xuống nước, sau đó lại giơ tay ra giả vờ ban phước ư? Thật là nhảm nhí... Chúng ta cùng hội cùng thuyền, ta có rơi xuống nước cũng phải kéo một chân của cô theo..."
Nàng ta muốn hắn bận rộn, muốn hắn không có thời gian tu hành, lại muốn hội nhóm khác gây sự với hắn.
Chẳng qua Hàn Tông cũng đã nghĩ ra biện pháp ứng đối, hoá giải chiêu hiểm này của nàng ta.
Người có âm mưu và dương mưu, thì trời có thiên cơ và địa cơ, vạn vật đều có tính cân bằng khắc chế lẫn nhau!
Cổ nhân có dạy, mưu kế dù hay cũng phải xem ai ra tay, không có người tính giỏi nhất, chỉ có thời cơ tốt nhất!
/386
|