Phương Thuấn và mọi người ở đại sảnh lúc này đang nhâm nhi chén trà, không khí càng thêm tĩnh mịch. Mỗi người đều đang có những dự tính của riêng mình.
Không lâu sau, bên ngoài có tiếng bước chân vang đến, bóng dáng hai người dần dần bước vào tầm mắt mọi người.
Người đi đầu là tam gia lão, ông ta chắp tay với mọi người, tiếp đó lão đi tới sau chỗ Mệnh Tiêu Tai đứng.
Chỉ là lúc đi ngang qua, biểu hiện của ông có hơi khác, làm cho ánh mắt Mệnh Tiêu Tai lóe lên tinh mang.
Người đi cuối là một thiếu nữ, ánh mắt dửng dưng, khuôn mặt nàng ta bình thản.
Mệnh Tại Y mặc một bộ váy bã trầu, váy áo thêu hình mẫu đơn, cách tân tao nhã. Mái tóc nàng buông dài, phía sau cài trâm cánh phượng, dáng người hơi gầy.
Thật sự so với bộ dạng rách rưới mọi ngày, đúng là khác nhau như rạch trời.
"Vô Ưu ra mắt cha, bái kiến chư vị đại nhân cùng các vị gia lão thúc bá…."
Nàng bình đạm cúi người thi lễ với mọi người, bày ra một tư dáng vô cùng tự nhiên.
Ánh mắt mọi người nhìn tới, quả nhiên không ít người có cả ngạc nhiên xen lẫn hoài nghi.
Phương Thuấn và Vận Lam đưa mắt tới, hai người dễ dàng nhìn ra cảnh giới của nàng, là Luyện Khí tầng ba.
"Không biết chư vị gọi Vô Ưu tới, là có chuyện gì…."
Mệnh Tại Y lại bình thản hỏi một câu, ánh mắt có hơi liếc qua chỗ Mệnh Tiêu Tai một cái, khóe miệng mỉm cười.
Lúc này Phương Thuấn mở lời:
"Ta nghe nói ngươi từ một phàm nhân hiện đã có thể tu hành, chuyện này là như thế nào? Mệnh Vô Ưu, ngươi phải nói thật. Có lẽ sự tình hôm nay trong thành chắc ngươi đã nghe qua chút ít, quả thật chúng ta đang truy bắt một tên ma đạo. Nếu như ngươi có nửa lời nói dối, lúc đó có rơi vào diện nghi phạm, cũng đừng trách chúng ta việc công vô tình…."
Phương Thuấn nửa cười nửa nói, chẳng qua trong thâm tâm ông rất muốn nàng làm ngược lại với những gì ông nói.
Vì sao? Đương nhiên là có cớ để bắt cô ta rồi. Miệng người nói khó tin, phải tự thân mình kiểm chứng mới rõ được thật giả.
Mệnh Tại Y mỉm cười, nàng sao không hiểu tâm tư đám người này. Chỉ thấy khuôn mặt bình thản, bộ dáng tự nhiên, nàng đưa ánh mắt về phía Mệnh Tiêu Tai mở lời:
"Thành chủ đại nhân, thật ra chuyện này…. nên để phụ thân của tiểu nữ nói thì thích hợp hơn!."
Thấy Mệnh Tại Y nói vậy, Phương Thuấn ồ lên một tiếng, lại quay sang phía Mệnh Tiêu Tai ý hỏi.
Không chỉ Phương Thuấn như vậy, hầu hết mọi người đều nhìn về phía Mệnh Tiêu Tai nghi hoặc.
Mà người cảm thấy không ổn nhất lại là Mệnh Gia Thân, gã có cảm giác hình như có chuyện chẳng lành. Trước đó tính bỏ đá xuống giếng, làm khó Mệnh Tiêu Tai, hiện tại gã lại càng thấy nước đi này có vẻ hơi sai.
Mắt liếc tới Vận Lam, chỉ thấy cô ta dửng dưng uống trà, gã thầm tính toán gì đó.
Mệnh Tiêu Tai ở bên, gã nhìn bộ dáng, ánh mắt của Mệnh Tại Y, trước đó lại có biểu hiện của tam gia lão. Lúc này ông đã chắc chắn tới chín phần mười, đây là vở kịch của Mệnh Tại Y rồi.
Câu nói vừa nãy của nó, đúng là ám hiệu dánh cho ông rồi.
Mệnh Tiêu Tai nhủ thầm trong lòng, con bà nó, bằng này tuổi đầu còn bị một con nhóc lừa nhảy vào tròng.
Nhưng mà... Ông không thể không nhảy, mà còn phải vừa cười vừa nhảy.
Thấy mọi người nhìn tới, ông làm ra bộ dáng bất đắc dĩ, chắp tay trả lời:
"Thành chủ đại nhân, các vị… Kì thực chuyện này, việc Mệnh Vô Ưu giấu chuyện tu hành, vốn tất cả đều là mục đích của tại hạ…."
Lời này vừa nói ra, toàn sảnh yên tĩnh đột nhiên vang lên nhiều tiếng bàn luận xì xào. Mệnh Gia Thân là người đầu tiên phản đối, gã đứng ra chất vấn:
"Tộc trưởng huynh, cái này không thể nói bừa. Huynh phải biết lời nói của mình đang đại diện cho cả Mệnh gia, có chuyện cũng là mang họa tới cho Mệnh gia có biết không? Trước đó tại đại điển khai linh, đã kiểm tra ra con bé không hề có tư chất linh căn. Vì sao nó có thể trở thành tu giả? Đó là chưa kể vì sao không ai phát hiện ra chứ?"
Mệnh Tiêu Tai nghe được, ông ta không để ý, chỉ nhìn Phương Thuấn nói tiếp:
"Thành chủ, thật ra vốn con bé trước đó đã mở ra tư chất linh căn, chỉ là chưa tu hành mà thôi. Tất cả những gì Thân đệ nói, đều là chủ ý của tại hạ, không muốn người nào khác biết chuyện này. Hiện tại vì ma đầu xuất hiện mà ảnh hưởng, cũng là việc bất đắc dĩ, không thể không nói!."
Theo như Mệnh Tiêu Tai nói, Mệnh Tại Y đã mở ra linh căn trước khi đại điển khai linh diễn ra vài ngày. Nhưng ông ta lại giấu kín chuyện này với mọi người, toàn bộ tộc nhân đều không ai biết được.
Lời này nói ra, vô số kẻ bàn tán, tuy là chuyện này xét về góc độ, hoàn toàn có thể xảy ra được. Nhưng ai cũng hiểu, đó chỉ là lời phiến diện của ông ta.
Một số kẻ rất nhanh đã nhìn ra vấn đề, có lẽ sợ con bé liên quan tới ma đạo, ông ta mới nhắm mắt nói liều.
Nhưng chuyện này chỉ như lấy giấy bọc kim, làm quá lộ liễu, không có bằng chứng.
Phương Thuấn lóe lên tinh mang trong mắt, Mệnh Tiêu Tai nếu dám gạt ông trước mặt bao người, ông cũng không ngại chấn chỉnh lại một chút.
Đúng vào lúc cả đám đều nghĩ như vậy, tam gia lão đứng ra chắp tay thưa:
"Thành chủ đại nhân, chư vị… Thật ra chuyện này ta cũng tham dự vào đó, vì thế có thể chứng thực!."
Ánh mắt Mệnh Tiêu Tai lóe lên, đúng như ông dự đoán, rõ ràng để lão tới gọi con bé, là hành động đúng đắn.
Nếu đã là vở kịch của con bé, nó ắt hẳn phải móc nối, để có thêm người phối hợp diễn kịch. Bởi thế, sau khi nói ra lời trên, ông mới yên lặng cho mọi người bàn tán.
Bọn họ cho dù nghĩ ngược hay nghĩ xuôi, chung quy cũng chỉ là muốn nhìn thâya bằng chứng xác thực mà thôi.
Mệnh Gia Thân ở bên hừ lạnh, tam gia lão theo phe của Mệnh Tiêu Tai, đương nhiên lão phải nói giúp ông ta rồi. Kể cả như vậy, đối với người ngoài lão vẫn là người Mệnh gia, không phải là bằng chứng thuyết phục nhất.
Ngày đó trong đại điển khai linh, con bé có tới kiểm chứng. Nhưng rõ ràng khi đó, nó kiểm tra không ra tư chất gì.
Lúc ấy có tới mấy ngàn người chú mục, chẳng lẽ nói mắt tất cả mọi người khi đó đều bị lác sao?
Mọi người cũng đang nghĩ như thế, chỉ là lúc này tam gia lão từ trong túi càn khôn, ông lấy ra hai vật.
Cái đầu tiên là một viên cầu thủy tinh màu đen, đây rõ ràng là một viên hắc linh cầu, chuyên để kiểm tra tư chất linh căn mỗi người.
Vật thứ hai là một bệ gỗ cao hơn một mét, một số người đều nhận ra, đấy là bệ đỡ viên hắc tinh cầu.
Tam gia lão lôi ra hai vật này xong, ông bình tĩnh nói tiếp:
"Thành chủ đại nhân, lão xin mạo muội kính hỏi một câu. Ngày đó trong đại điển khai linh, ngài đã tới dự nên chắc là biết hay vật này?."
Phương Thuấn gật đầu, đúng là ngày đó ông được mời tới tham gia đại điển khai linh nhà họ. Tuy không chú ý tới hai thứ này, nhưng đại điển khai linh nhà nào mà chẳng có.
Thấy ông ta gật đầu, tam gia lão đặt viên hắc tinh cầu lên bệ, sau đó nói tiếp:
"Thật ra, đây chỉ là một chiêu trò đơn giản mà thôi. Mệnh Vô Ưu, ngươi hãy đến thử cho mọi người đều biết."
Mệnh Tại Y bình thản, bước chân chậm rãi đi tới bệ gỗ. Khóe miệng nàng mỉm cười, sau đó từ từ đưa bàn tay đặt lên viên linh cầu.
Bàn tay nàng chạm đến viên cầu, không ít người xung quanh chăm chú quan sát.
Chỉ là không đúng như những gì mọi người phán đoán, viên linh cầu không có bất kì khác thường nào.
Việc này đập vào mắt mọi người, làm cho không ít kẻ nghi hoặc.
Người có tư chất linh căn, một khi thử hắc linh cầu chắc chắn sẽ có phản ứng, có thể nhìn rõ linh căn kẻ đó. Mệnh Tại Y lúc này đã là tu giả, ai cũng có thể nhìn ra, vậy mà thử lại không có dấu hiệu gì.
Một số kẻ cáo già rất nhanh phát hiện ra mánh khóe, viên hắc tinh cầu này… chỉ là một viên thủy tinh bình thường mà thôi.
"Đúng thế, nguyên nhân chính là nằm ở viên tinh cầu này. Khi đó mọi người đều thử bằng viên thật, duy chỉ có mình cô ta là thử bởi viên giả này!."
Tam gia lão nói rồi ấn lên bệ gỗ một cái, lập tức giá đỡ thu lại, viên tinh cầu nhanh chóng rơi xuống. Đồng thời lại có một viên khác lập tức thế vào chỗ cũ, nhìn hai viên không có một chút khác biệt nào.
Tới lúc này một số kẻ đã hiểu ra vấn đề, hóa ra nhân lúc mọi người chú ý vào đại điển. Còn đang vui mừng trước không khí ngày lễ, khi đó náo nhiệt, thật sự không ai để ý.
Vị tam gia lão này đã ngấm ngầm đánh tráo viên hắc linh cầu thật bằng một viên giả, ngay khi Mệnh Tại Y bước lên thử kiểm tra tư chất.
Phương Thuấn nhớ lại lúc nàng ta bước lên, quả thật bầu không khí lập lắng xuống, cả hội trường đều chú mục về phía nàng ta. Ngay cả ông cũng không để ý tới một phát sinh nhỏ bé này, đúng thật mẹo này hoàn toàn có thể làm được dễ dàng.
Lúc đó Mệng Tiêu Tai còn giả tảng, bàn với ông mấy câu, thành ra lại càng khó để ý. Nghĩ tới đây, ông nhìn tới Mệnh Tiêu Tai, chẳng lẽ chuyện này... là thât?
Mệnh Tiêu Tai ở một bên quan sát, mẹ nó, mánh khóe này mà nó cũng nghĩ ra được. Quả thật, đừng nói là người khác, đến ông cũng còn chẳng nhớ lúc đó có chú ý hay không.
Khi ấy con bé bước ra, toàn trường chú ý tới, khuôn mặt đầy nét khó chịu dè bỉu. Mệnh Tiêu Tai xấu hổ, ông bèn cùng Phương Thuấn giả tảng sang chuyện khác cho đỡ mất mặt.
Nghĩ không ra, ngữ tưởng như vậy hiện lại là lý do tốt nhất, dùng để che đậy mẹo này.
Mệnh Tiêu Tai thầm thở phào trong lòng, con mẹ nó cái đứa mất dạy này, nó làm ông toát cả mồ hôi hột.
Lại nói, diễn xuất của nó rất tốt, không chỉ vậy tam gia lão cũng không tệ. Giống như chuyện này, lão ta đã thật biết từ lâu, ông mà không biết trước thì đúng là đã tin rồi.
Chỉ là âm thầm liếc qua mặt của thành chủ, chuyện này có thể sẽ làm ông ta tức giận. Nghĩ tới đây, ông chắp tay cúi thấp người thưa:
"Thành chủ đại nhân, ngày đó chuyện này giấu cả ngài, thật sự là không còn cách nào khác. Kinh xin lượng thứ…."
Phương Thuấn ngoài mặt mỉm cười nói mấy câu hòa nhã, nhưng mà quả thật trong lòng ông không hề vui vẻ. Từ tình huống này mà xét ra, tham vọng nhặt được truyền thừa sắp sửa tiêu tán rồi.
Tuy còn vài điểm lấn cấn, cần xác thực thêm nữa nhưng nhìn chung, cục diện đã gần như ván đóng thuyền.
Thái độ của Mệnh Tiêu Tai ban đầu là tức giận, tiếp đến là bất đắc dĩ, như có điều khó nói. Cuối cùng không giấu được, ông ta thản nhiên thừa nhận.
Tam gia lão lại có thái độ vui vẻ, phối hợp rất tốt. Còn Mệnh Tại Y lại quá dửng dưng, chẳng hề có chút lo lắng, gượng gạo nào.
Phương Thuấn và Vận Lam đều nhất mực quan sát Mệnh Tại Y, mong sao từ thần sắc của nàng ta, có thể phát hiện được điểm gì đó. Dù sao nàng ta vẫn còn quá trẻ so với hai lão cáo kia, chưa đạt tới mức cảm xúc tuỳ tâm.
Nhưng rốt cuộc, Mệnh Tại Y lại là người không hề để lộ sơ hở nhất, quá kín đáo.
Từ một màn này có thể thấy, không giống như là giả, bởi bọn họ không chuẩn bị kỹ, chắc chắn sẽ có điểm sơ hở.
Cứ nhìn khuôn mặt tái mét của Mệnh Gia Thân kia là biết, gã ta lôi chuyện này ra cắn Mệnh Tiêu Tai. Gã muốn dìm cả đám cao tầng Mệnh gia xuống nước, để bản thân trực tiếp ngoi lên nắm quyền.
Nhưng hiện tại, biểu hiện của gã lại là bằng chứng tốt nhất chứng minh trong sạch cho ông ta.
Không chỉ ông, ngay cả Vận Lam cũng vậy, từ biểu hiện này mà xem, đúng là công cốc rồi.
Nhưng mà với riêng Vận Lam thì khác, không có truyền thừa thì phải có tội, mục đích của nàng tới đây, chẳng phải là đang muốn đổ tội cho Mệnh gia sao.
Không lâu sau, bên ngoài có tiếng bước chân vang đến, bóng dáng hai người dần dần bước vào tầm mắt mọi người.
Người đi đầu là tam gia lão, ông ta chắp tay với mọi người, tiếp đó lão đi tới sau chỗ Mệnh Tiêu Tai đứng.
Chỉ là lúc đi ngang qua, biểu hiện của ông có hơi khác, làm cho ánh mắt Mệnh Tiêu Tai lóe lên tinh mang.
Người đi cuối là một thiếu nữ, ánh mắt dửng dưng, khuôn mặt nàng ta bình thản.
Mệnh Tại Y mặc một bộ váy bã trầu, váy áo thêu hình mẫu đơn, cách tân tao nhã. Mái tóc nàng buông dài, phía sau cài trâm cánh phượng, dáng người hơi gầy.
Thật sự so với bộ dạng rách rưới mọi ngày, đúng là khác nhau như rạch trời.
"Vô Ưu ra mắt cha, bái kiến chư vị đại nhân cùng các vị gia lão thúc bá…."
Nàng bình đạm cúi người thi lễ với mọi người, bày ra một tư dáng vô cùng tự nhiên.
Ánh mắt mọi người nhìn tới, quả nhiên không ít người có cả ngạc nhiên xen lẫn hoài nghi.
Phương Thuấn và Vận Lam đưa mắt tới, hai người dễ dàng nhìn ra cảnh giới của nàng, là Luyện Khí tầng ba.
"Không biết chư vị gọi Vô Ưu tới, là có chuyện gì…."
Mệnh Tại Y lại bình thản hỏi một câu, ánh mắt có hơi liếc qua chỗ Mệnh Tiêu Tai một cái, khóe miệng mỉm cười.
Lúc này Phương Thuấn mở lời:
"Ta nghe nói ngươi từ một phàm nhân hiện đã có thể tu hành, chuyện này là như thế nào? Mệnh Vô Ưu, ngươi phải nói thật. Có lẽ sự tình hôm nay trong thành chắc ngươi đã nghe qua chút ít, quả thật chúng ta đang truy bắt một tên ma đạo. Nếu như ngươi có nửa lời nói dối, lúc đó có rơi vào diện nghi phạm, cũng đừng trách chúng ta việc công vô tình…."
Phương Thuấn nửa cười nửa nói, chẳng qua trong thâm tâm ông rất muốn nàng làm ngược lại với những gì ông nói.
Vì sao? Đương nhiên là có cớ để bắt cô ta rồi. Miệng người nói khó tin, phải tự thân mình kiểm chứng mới rõ được thật giả.
Mệnh Tại Y mỉm cười, nàng sao không hiểu tâm tư đám người này. Chỉ thấy khuôn mặt bình thản, bộ dáng tự nhiên, nàng đưa ánh mắt về phía Mệnh Tiêu Tai mở lời:
"Thành chủ đại nhân, thật ra chuyện này…. nên để phụ thân của tiểu nữ nói thì thích hợp hơn!."
Thấy Mệnh Tại Y nói vậy, Phương Thuấn ồ lên một tiếng, lại quay sang phía Mệnh Tiêu Tai ý hỏi.
Không chỉ Phương Thuấn như vậy, hầu hết mọi người đều nhìn về phía Mệnh Tiêu Tai nghi hoặc.
Mà người cảm thấy không ổn nhất lại là Mệnh Gia Thân, gã có cảm giác hình như có chuyện chẳng lành. Trước đó tính bỏ đá xuống giếng, làm khó Mệnh Tiêu Tai, hiện tại gã lại càng thấy nước đi này có vẻ hơi sai.
Mắt liếc tới Vận Lam, chỉ thấy cô ta dửng dưng uống trà, gã thầm tính toán gì đó.
Mệnh Tiêu Tai ở bên, gã nhìn bộ dáng, ánh mắt của Mệnh Tại Y, trước đó lại có biểu hiện của tam gia lão. Lúc này ông đã chắc chắn tới chín phần mười, đây là vở kịch của Mệnh Tại Y rồi.
Câu nói vừa nãy của nó, đúng là ám hiệu dánh cho ông rồi.
Mệnh Tiêu Tai nhủ thầm trong lòng, con bà nó, bằng này tuổi đầu còn bị một con nhóc lừa nhảy vào tròng.
Nhưng mà... Ông không thể không nhảy, mà còn phải vừa cười vừa nhảy.
Thấy mọi người nhìn tới, ông làm ra bộ dáng bất đắc dĩ, chắp tay trả lời:
"Thành chủ đại nhân, các vị… Kì thực chuyện này, việc Mệnh Vô Ưu giấu chuyện tu hành, vốn tất cả đều là mục đích của tại hạ…."
Lời này vừa nói ra, toàn sảnh yên tĩnh đột nhiên vang lên nhiều tiếng bàn luận xì xào. Mệnh Gia Thân là người đầu tiên phản đối, gã đứng ra chất vấn:
"Tộc trưởng huynh, cái này không thể nói bừa. Huynh phải biết lời nói của mình đang đại diện cho cả Mệnh gia, có chuyện cũng là mang họa tới cho Mệnh gia có biết không? Trước đó tại đại điển khai linh, đã kiểm tra ra con bé không hề có tư chất linh căn. Vì sao nó có thể trở thành tu giả? Đó là chưa kể vì sao không ai phát hiện ra chứ?"
Mệnh Tiêu Tai nghe được, ông ta không để ý, chỉ nhìn Phương Thuấn nói tiếp:
"Thành chủ, thật ra vốn con bé trước đó đã mở ra tư chất linh căn, chỉ là chưa tu hành mà thôi. Tất cả những gì Thân đệ nói, đều là chủ ý của tại hạ, không muốn người nào khác biết chuyện này. Hiện tại vì ma đầu xuất hiện mà ảnh hưởng, cũng là việc bất đắc dĩ, không thể không nói!."
Theo như Mệnh Tiêu Tai nói, Mệnh Tại Y đã mở ra linh căn trước khi đại điển khai linh diễn ra vài ngày. Nhưng ông ta lại giấu kín chuyện này với mọi người, toàn bộ tộc nhân đều không ai biết được.
Lời này nói ra, vô số kẻ bàn tán, tuy là chuyện này xét về góc độ, hoàn toàn có thể xảy ra được. Nhưng ai cũng hiểu, đó chỉ là lời phiến diện của ông ta.
Một số kẻ rất nhanh đã nhìn ra vấn đề, có lẽ sợ con bé liên quan tới ma đạo, ông ta mới nhắm mắt nói liều.
Nhưng chuyện này chỉ như lấy giấy bọc kim, làm quá lộ liễu, không có bằng chứng.
Phương Thuấn lóe lên tinh mang trong mắt, Mệnh Tiêu Tai nếu dám gạt ông trước mặt bao người, ông cũng không ngại chấn chỉnh lại một chút.
Đúng vào lúc cả đám đều nghĩ như vậy, tam gia lão đứng ra chắp tay thưa:
"Thành chủ đại nhân, chư vị… Thật ra chuyện này ta cũng tham dự vào đó, vì thế có thể chứng thực!."
Ánh mắt Mệnh Tiêu Tai lóe lên, đúng như ông dự đoán, rõ ràng để lão tới gọi con bé, là hành động đúng đắn.
Nếu đã là vở kịch của con bé, nó ắt hẳn phải móc nối, để có thêm người phối hợp diễn kịch. Bởi thế, sau khi nói ra lời trên, ông mới yên lặng cho mọi người bàn tán.
Bọn họ cho dù nghĩ ngược hay nghĩ xuôi, chung quy cũng chỉ là muốn nhìn thâya bằng chứng xác thực mà thôi.
Mệnh Gia Thân ở bên hừ lạnh, tam gia lão theo phe của Mệnh Tiêu Tai, đương nhiên lão phải nói giúp ông ta rồi. Kể cả như vậy, đối với người ngoài lão vẫn là người Mệnh gia, không phải là bằng chứng thuyết phục nhất.
Ngày đó trong đại điển khai linh, con bé có tới kiểm chứng. Nhưng rõ ràng khi đó, nó kiểm tra không ra tư chất gì.
Lúc ấy có tới mấy ngàn người chú mục, chẳng lẽ nói mắt tất cả mọi người khi đó đều bị lác sao?
Mọi người cũng đang nghĩ như thế, chỉ là lúc này tam gia lão từ trong túi càn khôn, ông lấy ra hai vật.
Cái đầu tiên là một viên cầu thủy tinh màu đen, đây rõ ràng là một viên hắc linh cầu, chuyên để kiểm tra tư chất linh căn mỗi người.
Vật thứ hai là một bệ gỗ cao hơn một mét, một số người đều nhận ra, đấy là bệ đỡ viên hắc tinh cầu.
Tam gia lão lôi ra hai vật này xong, ông bình tĩnh nói tiếp:
"Thành chủ đại nhân, lão xin mạo muội kính hỏi một câu. Ngày đó trong đại điển khai linh, ngài đã tới dự nên chắc là biết hay vật này?."
Phương Thuấn gật đầu, đúng là ngày đó ông được mời tới tham gia đại điển khai linh nhà họ. Tuy không chú ý tới hai thứ này, nhưng đại điển khai linh nhà nào mà chẳng có.
Thấy ông ta gật đầu, tam gia lão đặt viên hắc tinh cầu lên bệ, sau đó nói tiếp:
"Thật ra, đây chỉ là một chiêu trò đơn giản mà thôi. Mệnh Vô Ưu, ngươi hãy đến thử cho mọi người đều biết."
Mệnh Tại Y bình thản, bước chân chậm rãi đi tới bệ gỗ. Khóe miệng nàng mỉm cười, sau đó từ từ đưa bàn tay đặt lên viên linh cầu.
Bàn tay nàng chạm đến viên cầu, không ít người xung quanh chăm chú quan sát.
Chỉ là không đúng như những gì mọi người phán đoán, viên linh cầu không có bất kì khác thường nào.
Việc này đập vào mắt mọi người, làm cho không ít kẻ nghi hoặc.
Người có tư chất linh căn, một khi thử hắc linh cầu chắc chắn sẽ có phản ứng, có thể nhìn rõ linh căn kẻ đó. Mệnh Tại Y lúc này đã là tu giả, ai cũng có thể nhìn ra, vậy mà thử lại không có dấu hiệu gì.
Một số kẻ cáo già rất nhanh phát hiện ra mánh khóe, viên hắc tinh cầu này… chỉ là một viên thủy tinh bình thường mà thôi.
"Đúng thế, nguyên nhân chính là nằm ở viên tinh cầu này. Khi đó mọi người đều thử bằng viên thật, duy chỉ có mình cô ta là thử bởi viên giả này!."
Tam gia lão nói rồi ấn lên bệ gỗ một cái, lập tức giá đỡ thu lại, viên tinh cầu nhanh chóng rơi xuống. Đồng thời lại có một viên khác lập tức thế vào chỗ cũ, nhìn hai viên không có một chút khác biệt nào.
Tới lúc này một số kẻ đã hiểu ra vấn đề, hóa ra nhân lúc mọi người chú ý vào đại điển. Còn đang vui mừng trước không khí ngày lễ, khi đó náo nhiệt, thật sự không ai để ý.
Vị tam gia lão này đã ngấm ngầm đánh tráo viên hắc linh cầu thật bằng một viên giả, ngay khi Mệnh Tại Y bước lên thử kiểm tra tư chất.
Phương Thuấn nhớ lại lúc nàng ta bước lên, quả thật bầu không khí lập lắng xuống, cả hội trường đều chú mục về phía nàng ta. Ngay cả ông cũng không để ý tới một phát sinh nhỏ bé này, đúng thật mẹo này hoàn toàn có thể làm được dễ dàng.
Lúc đó Mệng Tiêu Tai còn giả tảng, bàn với ông mấy câu, thành ra lại càng khó để ý. Nghĩ tới đây, ông nhìn tới Mệnh Tiêu Tai, chẳng lẽ chuyện này... là thât?
Mệnh Tiêu Tai ở một bên quan sát, mẹ nó, mánh khóe này mà nó cũng nghĩ ra được. Quả thật, đừng nói là người khác, đến ông cũng còn chẳng nhớ lúc đó có chú ý hay không.
Khi ấy con bé bước ra, toàn trường chú ý tới, khuôn mặt đầy nét khó chịu dè bỉu. Mệnh Tiêu Tai xấu hổ, ông bèn cùng Phương Thuấn giả tảng sang chuyện khác cho đỡ mất mặt.
Nghĩ không ra, ngữ tưởng như vậy hiện lại là lý do tốt nhất, dùng để che đậy mẹo này.
Mệnh Tiêu Tai thầm thở phào trong lòng, con mẹ nó cái đứa mất dạy này, nó làm ông toát cả mồ hôi hột.
Lại nói, diễn xuất của nó rất tốt, không chỉ vậy tam gia lão cũng không tệ. Giống như chuyện này, lão ta đã thật biết từ lâu, ông mà không biết trước thì đúng là đã tin rồi.
Chỉ là âm thầm liếc qua mặt của thành chủ, chuyện này có thể sẽ làm ông ta tức giận. Nghĩ tới đây, ông chắp tay cúi thấp người thưa:
"Thành chủ đại nhân, ngày đó chuyện này giấu cả ngài, thật sự là không còn cách nào khác. Kinh xin lượng thứ…."
Phương Thuấn ngoài mặt mỉm cười nói mấy câu hòa nhã, nhưng mà quả thật trong lòng ông không hề vui vẻ. Từ tình huống này mà xét ra, tham vọng nhặt được truyền thừa sắp sửa tiêu tán rồi.
Tuy còn vài điểm lấn cấn, cần xác thực thêm nữa nhưng nhìn chung, cục diện đã gần như ván đóng thuyền.
Thái độ của Mệnh Tiêu Tai ban đầu là tức giận, tiếp đến là bất đắc dĩ, như có điều khó nói. Cuối cùng không giấu được, ông ta thản nhiên thừa nhận.
Tam gia lão lại có thái độ vui vẻ, phối hợp rất tốt. Còn Mệnh Tại Y lại quá dửng dưng, chẳng hề có chút lo lắng, gượng gạo nào.
Phương Thuấn và Vận Lam đều nhất mực quan sát Mệnh Tại Y, mong sao từ thần sắc của nàng ta, có thể phát hiện được điểm gì đó. Dù sao nàng ta vẫn còn quá trẻ so với hai lão cáo kia, chưa đạt tới mức cảm xúc tuỳ tâm.
Nhưng rốt cuộc, Mệnh Tại Y lại là người không hề để lộ sơ hở nhất, quá kín đáo.
Từ một màn này có thể thấy, không giống như là giả, bởi bọn họ không chuẩn bị kỹ, chắc chắn sẽ có điểm sơ hở.
Cứ nhìn khuôn mặt tái mét của Mệnh Gia Thân kia là biết, gã ta lôi chuyện này ra cắn Mệnh Tiêu Tai. Gã muốn dìm cả đám cao tầng Mệnh gia xuống nước, để bản thân trực tiếp ngoi lên nắm quyền.
Nhưng hiện tại, biểu hiện của gã lại là bằng chứng tốt nhất chứng minh trong sạch cho ông ta.
Không chỉ ông, ngay cả Vận Lam cũng vậy, từ biểu hiện này mà xem, đúng là công cốc rồi.
Nhưng mà với riêng Vận Lam thì khác, không có truyền thừa thì phải có tội, mục đích của nàng tới đây, chẳng phải là đang muốn đổ tội cho Mệnh gia sao.
/386
|