Quảng Hà thành….
Tại biệt viện Mệnh gia, Mệnh Thuỷ Nhược đang nhâm nhi ly trà, khuôn mặt có chút cau có. Đồ điểm tâm của nàng ta, đến giờ vẫn còn chưa thấy đâu.
Xung quanh nàng có đến ba gia nô tì nữ, cả đám mặt xám như tro tàn. Lúc này từ ngoài cửa chạy vào một gia nô, nàng ta quỳ sụp xuống thưa:
"Đại tiểu thư, đồ điểm tâm của người đã bị người ta làm đổ cả rồi!."
Mệnh Thuỷ Nhược cau mày, đứa nào to gan lại dám ăn gan hùm như thế. Nàng lạnh lùng hỏi:
"Là ai làm?."
"Thưa tiểu thư, là… Vô Ưu cô ta làm. Khi nãy Lung Nhi mang đồ tới cho nguời, thật không may lại bị cô ta cố ý ngã tới, làm đổ hết cả. Không chỉ có vậy, cánh tay của Lung Nhi còn bị bỏng nữa. Có mấy gia nô vì bức xúc, đang tìm cô ta nói lý…."
Nữ gia nô vội nói đầu đuôi, nhưng mà mấy gia nô còn lại nghe qua thôi cũng biết có phần giả trong đó. Bọn họ là tầng lớp thấp nhất, lúc nào cũng có thể bị chủ tử đánh đập, thậm chí lấy mạng.
Đương nhiên một khi xảy ra tai vạ, ai chẳng muốn phần lý phần tình đều nghiêng về phía mình.
Hơn nữa, Mệnh Tại Y lại là kẻ bị ghét ở nơi đây, đám gia nô này lại càng không ngại khi thêm dầu vào lửa.
Căn bản mà nói, chủ của họ không khéo còn muốn vậy nữa kìa. Tìm lý do để chèn ép kẻ khác, đây là thú vui của hầu hết các công tử tiểu thư trong phủ.
Nhất lại là đại tiểu thư của họ, luôn thích tìm cách ức hiếp đứa con ghẻ kia. Quả nhiên nghe được lời này, Mệnh Thủy Nhược vui mừng đứng bật dậy cười lớn:
"Hừ… Hay lắm, ta còn đang không biết nên làm cách nào để mà động tới nó nữa đây, đúng là trời cho thời cơ…."
Mệnh Thuỷ Nhược đứng bật dậy, nàng ta mất đồ ăn mà còn cười tươi như vừa nhặt được tiền.
Chẳng qua điều này cũng không lạ, trước đó mấy lần bắt nạt cô ta, nàng đã bị lão cha phát hiện. Ông cấm túc bắt nàng chuyên tâm tu luyện cả tháng, vốn đang nóng trong người, đây đúng là tin tốt.
Mệnh Thuỷ Nhược nhanh chóng rời đi, khí thế giống như sợ chậm chút nữa sẽ bị kẻ khác chiếm hết phần.
Nhưng hơn một chén trà sau….
Mệnh Thủy Nhược đứng ngây ra ở trước cửa nhà Mệnh Tại Y, ánh mắt nàng ta dại đi.
Trước sân rộng có vài tên gia nô nằm đó, trên người bọn họ đều toàn là vết thương. Đâu chỉ có thế, trên tay của kẻ gọi là phế vật, lúc này lại đang cầm một cái đầu người.
Cô ta toàn thân dính máu, quần áo lem luốc, làn tóc dài rối bời. Duy chỉ có khuôn mặt là không biểu hiện cảm xúc, ánh mắt vừa hững hờ lại lạnh tới thấu xương.
Mệnh Thuỷ Nhược nhìn thấy đầu của Lung Nhi còn đang lủng lẳng trên tay cô ta, vẫn vương nét mặt sợ hãi mở to trước khi chết. Nàng đứng đực ra đó, mãi lát lâu sau mới hồi tỉnh.
"Mệnh Vô Ưu, mày… mày dám giết người, dám giết gia nô của ta sao? Giỏi lắm…."
Khí nộ càng tăng, Mệnh Thuỷ Nhược lao lên muốn dạy cho Mệnh Tại Y một bài học. Chỉ là nàng ta đã giận quá mất khôn mà quên mất, vì sao Mệnh Tại Y lại có thể giết được đám này.
Mệnh Tại Y bởi vì sử dụng phương pháp thay máu, cảnh giới nàng ta đã bị tụt xuống tầng ba. Mệnh Thuỷ Nhược hiện đã tiếp cận Luyện Khí tầng năm, nhưng bởi vì vẫn có tâm lý coi thường đối thủ, ra tay không nặng.
"Hừ…"
Chátttt….
Mệnh Tại Y tuy giảm bớt tu vi, nhưng kinh nghiệm đại sư vẫn còn đó, sao lại bị một con ả vắt mũi chưa sạch đánh chứ. Chỉ với hai đòn đẩy, cùng một cái tát, rất nhanh Mệnh Thuỷ Nhược đã bị đo ván, nằm úp mặt xuống đất.
"Ngươi…"
Mệnh Thuỷ Nhược không tin vào mắt mình, nàng vừa chống tay gượng dậy lại bị ăn ngay một cước vào ngực.
Mệnh Thủy Nhược văng ra ngoài xa thêm chục mét, cả người đập vào thân cây, mặt mũi xước xát, dính đầy đất cát. Một đá này của nàng đá rất hay, làm lệch ngay một bên ngực cô ta.
Mệnh Thủy Nhược bị bất ngờ, lại bị đánh phủ đầu, choáng váng đầu óc. Còn chưa kịp hoàn hồn để gượng dậy, đã thấy một cước từ trên đạp xuống.
Mệnh Tại Y rất biết thao túng sức lực, một cước này đạp thẳng vào đầu Mệnh Thủy Nhược, làm cho khuôn mặt nàng ta lún xuống nền đất nửa phân.
Mệnh Thủy Nhược lúc này đã như cá chết nằm trên thớt, mất đi sức phản kháng, mặc cho người róc vảy làm thịt.
Mệnh Tại Y cúi xuống, một chân dẵm lên lưng Mệnh Thủy Nhược, bàn tay túm lấy búi tóc kéo lên. Mắt thấy mặt mũi nàng ta bầm dập, răng môi lẫn lộn, Mệnh Tại Y cười khẩy đáp:
"Đó là những gì trả lại cho cô, còn đây là tiền lãi…."
Nói rồi nàng vung tay lên, định vung thêm một quyền đánh xuống. Quyền này mang theo linh lực, sức nặng trăm cân.
Một đấm này mà trúng, đảm bảo ngày này năm sau Mệnh gia sẽ phải làm giỗ đầu cho nàng ta.
Nhưng đúng vào lúc này, một tiếng xé gió truyền tới, kình khí căn cản một quyền đang đánh xuống, lại hất văng đi Mệnh Tại Y.
Thì ra, trước đó giết đám gia nô này, Mệnh Tại Y đã cố ý chừa lại một tên, để gã chạy đi hô hoán.
Sau lúc ấy Mệnh Thủy Nhược mới mò tới, vừa bị đánh cho tơi bời hoa lá thì lúc này, cao tầng Mệnh gia đã kịp chạy tới.
Người tới là một gã mặc trường bào cách điệu, dáng vẻ trung niên, tên là Mệnh Ngọc Tuấn. Gã là tam đệ của Mệnh Tiêu Tai, cũng là tam thúc của nàng, chỉ là hiện thời đang theo phe đại gia lão.
Một hất này để Mệnh Tại Y văng ra mấy trượng, nàng đập vào thân cây rồi mới ngã xuống đất.
"Hỗn láo, chỉ là một đứa tạp chủng mà cũng dám để cái chân bẩn thỉu lên người dòng chính Mệnh gia. Ý định tạo phản này, ngươi đúng là chán sống thật rồi!."
Mệnh Ngọc Tuấn nhìn qua thể trạng của Thủy Nhược như cho chết nằm trên đất, sau đó ông ta hung hăng gằn giọng.
Mệnh Tại Y lau máu trên khóe miệng, nàng bình thản đứng dậy, đối mắt với gã.
"Hừ... Tam thúc, ông nên cẩn thận lời nói. Ta dù gì cũng là thứ nữ nhà Mệnh gia, con gái tộc trưởng đàng hoàng. Vậy mà ông lại dám nói tạp chủng, tội phỉ báng tộc trưởng, ông nói nên chịu phạt gì đây?."
Bị một đứa con ghẻ như nàng đối mắt, lại châm chọc một câu, khuôn mặt gã đỏ bừng hét lớn:
"Hỗn xược, ngươi dám dùng giọng điệu đó để nói chuyện với bề trên sao? Hôm nay coi như ta phải dạy lại đám hỗn láo các ngươi!."
Gã vừa định phi thân tới thì chợt một thân ảnh khác kịp ngăn, người tới là Mệnh Gia Thân, gã là nhị đệ Mệnh Tiêu Tai.
"Tuấn, đệ bao nhiêu tuổi rồi, lại bị một con nhóc làm cho tức tới choáng váng đầu óc rồi sao?."
Mệnh Ngọc Tuấn bấy giờ mới bình tĩnh lại một chút, gã từ trong ẩn ý đã hiểu ra phần nào.
Đúng như Mệnh Gia Thân cảnh báo, ông hiểu ra được vấn đề.
Hiện tại Mệnh gia chia ra hai phe, gồm hai người gã và đại gia lão Mệnh Tề Thiên một bên. Nhưng hiện tại đại gia lão đã có nhiệm vụ ra ngoài, theo ý hiểu là đã tạm mất đi chỗ dựa.
Hơn nữa đúng như lời con bé nói, nó có là phế vật cũng là con gái, là thứ nữ Mệnh gia. Mệnh Thủy Nhược và nàng ta là hai chị em cùng cha khác mẹ, chuyện này nói thẳng ra là chuyện nhà người ta, chả liên quan tới gã.
Thế là hai người làm ra bộ dáng chờ xem kịch hay, nhưng cả hai đều đưa cũng đưa ánh mắt sắc lạnh tới chỗ Mệnh Tại Y.
Lúc này bình tĩnh rồi, trong mắt Mệnh Tuấn Ngọc mới lóe lên tia dị sắc, ngạc nhiên lạ thường. Đâu chỉ gã, Mệnh Gia Thân ở bên cũng vậy, chỉ là biểu hiện trên mặt không có gì bất thường.
Tự bao giờ con nhóc này đã trở thành tu giả rồi? Nhớ lại thời gian mấy tháng trước, trong đại điển khai linh, nó còn không có tư chất linh căn cơ mà.
Chuyện này thật quỷ dị, nhất thời hai người đều thật không nghĩ ra, rốt cục là đã có chuyện gì.
Duy chỉ có ánh mắt Mệnh Gia Thân là lóe lên tinh mang, việc này thú vị rồi đây…
Lại đúng lúc này có hai tiếng gió vụt tới, người tới là lão giả tuổi ngoài ngũ tuần, tóc trắng áo trắng. Người thứ hai là một gã trung niên, khuôn mặt vẫn còn vương lại nét trẻ trung, đạo mạo.
"Tộc trưởng huynh, tam gia lão, hai người tới thật đúng lúc!."
Mệnh Gia Thân tiến đến chào hỏi, ông ta vừa cười vừa liếc về phía sau.
Hai người đưa mắt nhìn theo, phía xa mấy trượng. Một thiếu nữ còn đang nằm úp mặt trên đất, cả người bầm dập, hình như đã ngất rồi.
Rốt cục ánh mắt hai người chạm tới phía một thiếu nữ đứng đó, trong mắt đều hiện vẻ ngạc nhiên.
Mệnh Tiêu Tai rất nhanh lấy lại vẻ bình đạm vốn có, nhưng trong lòng ông đang dậy sóng.
Khác với người khác, trước đó ông đã nhận được một hộp giấy, bên trong có tâm pháp Ẩn Linh Thuật. Lúc này chuyện thứ hai bất ngờ xuất hiện, Mệnh Tại Y đột nhiên trở thành tu giả.
Từ khí tức cảnh giới, nó đã là Luyện Khí tầng ba. Cũng dựa theo tuổi tác của nó, hẳn là đã bắt đầu tu luyện từ sau đại điển mà thôi.
Nhưng mà, trong thời gian đó, ông cho người giám sát, vậy mà lại không phát hiện ra sao. Nghĩ tới đây, ông chợt nhận ra một vấn đề, ấy là cuộn tâm pháp kia.
Chuyện này…
Còn đang nghĩ tới đây, Mệnh Gia Thân mở lời, ngắt đi mạch suy nghĩ của ông:
"Tộc trưởng huynh, đây vốn là chuyện riêng trong nhà của huynh, chúng ta không xen vào. Nhưng mà…. việc con bé đột nhiên từ phàm nhân có thể trở thành tu giả, đây là việc lớn. Ý nghĩa của nó lớn thế nào, huynh nên biết…."
Mệnh Gia Thân vừa kịp nói hết câu, lúc này một thủ vệ tu giả từ ngoài đi tới, gã chắp tay cung kính thưa:
"Bẩm tộc trưởng, thành chủ đại nhân tới…."
….
Tại biệt viện Mệnh gia, Mệnh Thuỷ Nhược đang nhâm nhi ly trà, khuôn mặt có chút cau có. Đồ điểm tâm của nàng ta, đến giờ vẫn còn chưa thấy đâu.
Xung quanh nàng có đến ba gia nô tì nữ, cả đám mặt xám như tro tàn. Lúc này từ ngoài cửa chạy vào một gia nô, nàng ta quỳ sụp xuống thưa:
"Đại tiểu thư, đồ điểm tâm của người đã bị người ta làm đổ cả rồi!."
Mệnh Thuỷ Nhược cau mày, đứa nào to gan lại dám ăn gan hùm như thế. Nàng lạnh lùng hỏi:
"Là ai làm?."
"Thưa tiểu thư, là… Vô Ưu cô ta làm. Khi nãy Lung Nhi mang đồ tới cho nguời, thật không may lại bị cô ta cố ý ngã tới, làm đổ hết cả. Không chỉ có vậy, cánh tay của Lung Nhi còn bị bỏng nữa. Có mấy gia nô vì bức xúc, đang tìm cô ta nói lý…."
Nữ gia nô vội nói đầu đuôi, nhưng mà mấy gia nô còn lại nghe qua thôi cũng biết có phần giả trong đó. Bọn họ là tầng lớp thấp nhất, lúc nào cũng có thể bị chủ tử đánh đập, thậm chí lấy mạng.
Đương nhiên một khi xảy ra tai vạ, ai chẳng muốn phần lý phần tình đều nghiêng về phía mình.
Hơn nữa, Mệnh Tại Y lại là kẻ bị ghét ở nơi đây, đám gia nô này lại càng không ngại khi thêm dầu vào lửa.
Căn bản mà nói, chủ của họ không khéo còn muốn vậy nữa kìa. Tìm lý do để chèn ép kẻ khác, đây là thú vui của hầu hết các công tử tiểu thư trong phủ.
Nhất lại là đại tiểu thư của họ, luôn thích tìm cách ức hiếp đứa con ghẻ kia. Quả nhiên nghe được lời này, Mệnh Thủy Nhược vui mừng đứng bật dậy cười lớn:
"Hừ… Hay lắm, ta còn đang không biết nên làm cách nào để mà động tới nó nữa đây, đúng là trời cho thời cơ…."
Mệnh Thuỷ Nhược đứng bật dậy, nàng ta mất đồ ăn mà còn cười tươi như vừa nhặt được tiền.
Chẳng qua điều này cũng không lạ, trước đó mấy lần bắt nạt cô ta, nàng đã bị lão cha phát hiện. Ông cấm túc bắt nàng chuyên tâm tu luyện cả tháng, vốn đang nóng trong người, đây đúng là tin tốt.
Mệnh Thuỷ Nhược nhanh chóng rời đi, khí thế giống như sợ chậm chút nữa sẽ bị kẻ khác chiếm hết phần.
Nhưng hơn một chén trà sau….
Mệnh Thủy Nhược đứng ngây ra ở trước cửa nhà Mệnh Tại Y, ánh mắt nàng ta dại đi.
Trước sân rộng có vài tên gia nô nằm đó, trên người bọn họ đều toàn là vết thương. Đâu chỉ có thế, trên tay của kẻ gọi là phế vật, lúc này lại đang cầm một cái đầu người.
Cô ta toàn thân dính máu, quần áo lem luốc, làn tóc dài rối bời. Duy chỉ có khuôn mặt là không biểu hiện cảm xúc, ánh mắt vừa hững hờ lại lạnh tới thấu xương.
Mệnh Thuỷ Nhược nhìn thấy đầu của Lung Nhi còn đang lủng lẳng trên tay cô ta, vẫn vương nét mặt sợ hãi mở to trước khi chết. Nàng đứng đực ra đó, mãi lát lâu sau mới hồi tỉnh.
"Mệnh Vô Ưu, mày… mày dám giết người, dám giết gia nô của ta sao? Giỏi lắm…."
Khí nộ càng tăng, Mệnh Thuỷ Nhược lao lên muốn dạy cho Mệnh Tại Y một bài học. Chỉ là nàng ta đã giận quá mất khôn mà quên mất, vì sao Mệnh Tại Y lại có thể giết được đám này.
Mệnh Tại Y bởi vì sử dụng phương pháp thay máu, cảnh giới nàng ta đã bị tụt xuống tầng ba. Mệnh Thuỷ Nhược hiện đã tiếp cận Luyện Khí tầng năm, nhưng bởi vì vẫn có tâm lý coi thường đối thủ, ra tay không nặng.
"Hừ…"
Chátttt….
Mệnh Tại Y tuy giảm bớt tu vi, nhưng kinh nghiệm đại sư vẫn còn đó, sao lại bị một con ả vắt mũi chưa sạch đánh chứ. Chỉ với hai đòn đẩy, cùng một cái tát, rất nhanh Mệnh Thuỷ Nhược đã bị đo ván, nằm úp mặt xuống đất.
"Ngươi…"
Mệnh Thuỷ Nhược không tin vào mắt mình, nàng vừa chống tay gượng dậy lại bị ăn ngay một cước vào ngực.
Mệnh Thủy Nhược văng ra ngoài xa thêm chục mét, cả người đập vào thân cây, mặt mũi xước xát, dính đầy đất cát. Một đá này của nàng đá rất hay, làm lệch ngay một bên ngực cô ta.
Mệnh Thủy Nhược bị bất ngờ, lại bị đánh phủ đầu, choáng váng đầu óc. Còn chưa kịp hoàn hồn để gượng dậy, đã thấy một cước từ trên đạp xuống.
Mệnh Tại Y rất biết thao túng sức lực, một cước này đạp thẳng vào đầu Mệnh Thủy Nhược, làm cho khuôn mặt nàng ta lún xuống nền đất nửa phân.
Mệnh Thủy Nhược lúc này đã như cá chết nằm trên thớt, mất đi sức phản kháng, mặc cho người róc vảy làm thịt.
Mệnh Tại Y cúi xuống, một chân dẵm lên lưng Mệnh Thủy Nhược, bàn tay túm lấy búi tóc kéo lên. Mắt thấy mặt mũi nàng ta bầm dập, răng môi lẫn lộn, Mệnh Tại Y cười khẩy đáp:
"Đó là những gì trả lại cho cô, còn đây là tiền lãi…."
Nói rồi nàng vung tay lên, định vung thêm một quyền đánh xuống. Quyền này mang theo linh lực, sức nặng trăm cân.
Một đấm này mà trúng, đảm bảo ngày này năm sau Mệnh gia sẽ phải làm giỗ đầu cho nàng ta.
Nhưng đúng vào lúc này, một tiếng xé gió truyền tới, kình khí căn cản một quyền đang đánh xuống, lại hất văng đi Mệnh Tại Y.
Thì ra, trước đó giết đám gia nô này, Mệnh Tại Y đã cố ý chừa lại một tên, để gã chạy đi hô hoán.
Sau lúc ấy Mệnh Thủy Nhược mới mò tới, vừa bị đánh cho tơi bời hoa lá thì lúc này, cao tầng Mệnh gia đã kịp chạy tới.
Người tới là một gã mặc trường bào cách điệu, dáng vẻ trung niên, tên là Mệnh Ngọc Tuấn. Gã là tam đệ của Mệnh Tiêu Tai, cũng là tam thúc của nàng, chỉ là hiện thời đang theo phe đại gia lão.
Một hất này để Mệnh Tại Y văng ra mấy trượng, nàng đập vào thân cây rồi mới ngã xuống đất.
"Hỗn láo, chỉ là một đứa tạp chủng mà cũng dám để cái chân bẩn thỉu lên người dòng chính Mệnh gia. Ý định tạo phản này, ngươi đúng là chán sống thật rồi!."
Mệnh Ngọc Tuấn nhìn qua thể trạng của Thủy Nhược như cho chết nằm trên đất, sau đó ông ta hung hăng gằn giọng.
Mệnh Tại Y lau máu trên khóe miệng, nàng bình thản đứng dậy, đối mắt với gã.
"Hừ... Tam thúc, ông nên cẩn thận lời nói. Ta dù gì cũng là thứ nữ nhà Mệnh gia, con gái tộc trưởng đàng hoàng. Vậy mà ông lại dám nói tạp chủng, tội phỉ báng tộc trưởng, ông nói nên chịu phạt gì đây?."
Bị một đứa con ghẻ như nàng đối mắt, lại châm chọc một câu, khuôn mặt gã đỏ bừng hét lớn:
"Hỗn xược, ngươi dám dùng giọng điệu đó để nói chuyện với bề trên sao? Hôm nay coi như ta phải dạy lại đám hỗn láo các ngươi!."
Gã vừa định phi thân tới thì chợt một thân ảnh khác kịp ngăn, người tới là Mệnh Gia Thân, gã là nhị đệ Mệnh Tiêu Tai.
"Tuấn, đệ bao nhiêu tuổi rồi, lại bị một con nhóc làm cho tức tới choáng váng đầu óc rồi sao?."
Mệnh Ngọc Tuấn bấy giờ mới bình tĩnh lại một chút, gã từ trong ẩn ý đã hiểu ra phần nào.
Đúng như Mệnh Gia Thân cảnh báo, ông hiểu ra được vấn đề.
Hiện tại Mệnh gia chia ra hai phe, gồm hai người gã và đại gia lão Mệnh Tề Thiên một bên. Nhưng hiện tại đại gia lão đã có nhiệm vụ ra ngoài, theo ý hiểu là đã tạm mất đi chỗ dựa.
Hơn nữa đúng như lời con bé nói, nó có là phế vật cũng là con gái, là thứ nữ Mệnh gia. Mệnh Thủy Nhược và nàng ta là hai chị em cùng cha khác mẹ, chuyện này nói thẳng ra là chuyện nhà người ta, chả liên quan tới gã.
Thế là hai người làm ra bộ dáng chờ xem kịch hay, nhưng cả hai đều đưa cũng đưa ánh mắt sắc lạnh tới chỗ Mệnh Tại Y.
Lúc này bình tĩnh rồi, trong mắt Mệnh Tuấn Ngọc mới lóe lên tia dị sắc, ngạc nhiên lạ thường. Đâu chỉ gã, Mệnh Gia Thân ở bên cũng vậy, chỉ là biểu hiện trên mặt không có gì bất thường.
Tự bao giờ con nhóc này đã trở thành tu giả rồi? Nhớ lại thời gian mấy tháng trước, trong đại điển khai linh, nó còn không có tư chất linh căn cơ mà.
Chuyện này thật quỷ dị, nhất thời hai người đều thật không nghĩ ra, rốt cục là đã có chuyện gì.
Duy chỉ có ánh mắt Mệnh Gia Thân là lóe lên tinh mang, việc này thú vị rồi đây…
Lại đúng lúc này có hai tiếng gió vụt tới, người tới là lão giả tuổi ngoài ngũ tuần, tóc trắng áo trắng. Người thứ hai là một gã trung niên, khuôn mặt vẫn còn vương lại nét trẻ trung, đạo mạo.
"Tộc trưởng huynh, tam gia lão, hai người tới thật đúng lúc!."
Mệnh Gia Thân tiến đến chào hỏi, ông ta vừa cười vừa liếc về phía sau.
Hai người đưa mắt nhìn theo, phía xa mấy trượng. Một thiếu nữ còn đang nằm úp mặt trên đất, cả người bầm dập, hình như đã ngất rồi.
Rốt cục ánh mắt hai người chạm tới phía một thiếu nữ đứng đó, trong mắt đều hiện vẻ ngạc nhiên.
Mệnh Tiêu Tai rất nhanh lấy lại vẻ bình đạm vốn có, nhưng trong lòng ông đang dậy sóng.
Khác với người khác, trước đó ông đã nhận được một hộp giấy, bên trong có tâm pháp Ẩn Linh Thuật. Lúc này chuyện thứ hai bất ngờ xuất hiện, Mệnh Tại Y đột nhiên trở thành tu giả.
Từ khí tức cảnh giới, nó đã là Luyện Khí tầng ba. Cũng dựa theo tuổi tác của nó, hẳn là đã bắt đầu tu luyện từ sau đại điển mà thôi.
Nhưng mà, trong thời gian đó, ông cho người giám sát, vậy mà lại không phát hiện ra sao. Nghĩ tới đây, ông chợt nhận ra một vấn đề, ấy là cuộn tâm pháp kia.
Chuyện này…
Còn đang nghĩ tới đây, Mệnh Gia Thân mở lời, ngắt đi mạch suy nghĩ của ông:
"Tộc trưởng huynh, đây vốn là chuyện riêng trong nhà của huynh, chúng ta không xen vào. Nhưng mà…. việc con bé đột nhiên từ phàm nhân có thể trở thành tu giả, đây là việc lớn. Ý nghĩa của nó lớn thế nào, huynh nên biết…."
Mệnh Gia Thân vừa kịp nói hết câu, lúc này một thủ vệ tu giả từ ngoài đi tới, gã chắp tay cung kính thưa:
"Bẩm tộc trưởng, thành chủ đại nhân tới…."
….
/386
|