Không lâu sau, Lan Như Tiên hừ lạnh rời đi, nàng ta một đường phi kiếm bay mất. Ngoài mặt tuy là ý giận nồng đậm, tội sống khó tha, nhưng trong lòng nàng ta, lại vô cùng thoải mái.
Nàng ta rất nhanh phi kiếm tới dưới Huyễn Thanh phong, dừng chân tại một sườn núi, rồi đi bộ lên.
Vừa bước tới cách mái đình trúc một đoạn, nàng đã nghe thấy tiếng đàn từ xa vọng lại.
Tiếng đàn du dương, vừa mang tới cảm giác dễ chịu, lại có phần nhu tình. Lan Như Tiên lập tức nhắm mắt hưởng thụ, nàng giống như đang được rất nhiều nam tử vây quanh, vỗ về yêu thương.
Nhưng rồi rất nhanh nàng ta hồi tỉnh, lạnh giọng cười đáp:
"Yêu sư tỷ à, ngay cả ta mà tỷ cũng sử dụng Khúc Ảnh Huyền Âm hay sao? Thật cho ta lại đi tin tỷ, không chút đề phòng…."
Dưới mái lầu trúc có hai thiếu nữ tuyệt sắc, một người y phục xám tro, khuôn mặt thanh tú, nàng ta ngồi trước một cây đàn. Từng ngón tay trắng như bạch ngọc, đẹp như búp măng, đang khẽ nhảy múa trên cung đàn.
Không cần đoán cũng biết, nàng ta là Yêu Yến Nguyệt, một trong năm nữ tử tài hoa khóa trước, bài danh trên cả Lôi Tuyết Phi.
Người còn lại ngồi đối diện y phục màu lam, khuôn mặt băng sương, lạnh lùng mà ưu tư. Cho cảm giác vừa gần lại vừa xa, băng thanh ngọc khiết. Nàng tên gọi Hàn Thanh Thép, một trong thập đại bài danh khóa này, cùng thời với Hàn Phong.
Liếc thấy Lan Như Tiên đi tới, lời nói oán trách mà khuôn mặt chẳng tỏ khó chịu, Yêu Yến Nguyệt dừng lại khúc nhạc, nàng ta cười nói:
"Là ta đang thử tâm tính Hàn muội, ai bảo Tiên sư muội yên lặng tìm tới, lại không nói trước tiếng nào!."
"Nhìn mặt là biết, tên nam nhân đó đã bị tỷ trừng phạt rồi chăng? Ta đã nói rồi, nam nhân không có đáng tin tưởng, tỷ nên tìm Ngọc Linh từ sớm mới phải. Tuy danh tiếng cô ta có phần không tốt, nhưng tính cách đó lại rất hợp để đối phó với nam nhân!."
Hàn Thanh Thép lúc này mở mắt, nhìn biểu hiện của Lan Như Tiên, hờ hững nói một câu.
Thì ra, chủ ý đưa Ngọc Linh tới làm đôi mắt giám sát Lan hội trợ giúp các nàng, là của Hàn Thanh Thép đưa ra.
Nói về một khía cạnh nào đó, đúng là Ngọc Linh rất hợp với công việc này, bản tính phong tình của cô ta, chính là khắc tinh của nam nhân.
Chỉ là Ngọc Linh không phải người ngu dốt, nàng ta là dạng nhìn lợi ích mà ngả theo chiều gió. Hiện tại đã là một bọn với Hàn Tông, xem ra đôi mắt này rất tốt nhưng lại không hợp người dùng.
Yêu Yến Nguyệt từ đầu thấy vẻ mặt của Lan Như Tiên như vậy, đã là biết phỏng đoán kết quả rồi, chỉ là còn chưa lên tiếng.
Lan Như Tiên chờ cho Hàn Thanh Thép nói hết, lúc này mới cười đáp:
"Trừng phạt hắn thì không có, nhưng có lợi ích cầm về!."
"Ồ? Tỷ nói thử xem nào!."
Ngoài ý muốn, Hàn Thanh Thép tỏ ra chút hứng thú, Yêu Yến Nguyệt cũng thò đầu vểnh tai vào nghe thử.
Sau một lúc, Hàn Thanh Thép hừ lạnh:
"Có chút tài vặt, nhưng vẫn là câu nói cũ, nam nhân không đáng tin!."
— QUẢNG CÁO —
Nói xong, nàng ta đứng dậy chẳng từ biệt câu nào, cất bước rời đi. Lúc này chỉ còn lại hai người, Yêu Yến Nguyệt nhàn nhạt pha trà, lời nói tự nhiên:
"Tài thường đi đôi với tật, những kẻ như vậy bản tính đều giống như ngựa hoang khó thuần. Sư muội nếu có thể thao túng, điều khiển được hắn thì là trợ giúp lớn cho Lan hội. Còn nếu chỉ lợi dụng mà không khống chế được hắn, sớm muộn gì cũng có họa mò tới cửa!."
Tuy mới chỉ gặp một lần, nhưng ấn tượng về Hàn Tông với nàng đủ sâu. Nàng có thể phần nào phán đoán ra được tính cách của hắn, một kẻ chuyên mang tới rắc rối.
Nhưng mà Lan Như Tiên lại không nghĩ như vậy, nàng ta chậm rãi đón lấy ly trà, nhấp tới một hớp rồi nhìn Yêu Yến Nguyệt, híp mắt mà nói:
"Hừ…. Sư tỷ yên tâm, mọi việc muội làm đều có chừng mực. Hẳn là hắn vẫn chưa nhận ra được, Ngọc Linh lại là đôi mắt của chúng ta để lại, âm thầm giám sát hắn. Mặt khác, Song Tượng không phải nơi dễ sống, bằng không ngay từ đầu hắn đã không chọn chúng ta. Tiếp đến, mục đích chính khi làm vậy của muội, sư tỷ thử nói một chút xem nào…"
Nói tới đây Lan Như Tiên đắc ý cười, định bụng thử tài một chút, dù sao người này tài hoa có đủ.
Yêu Yến Nguyệt sao không đoán được dụng ý, nàng nhấp một chút trà, nhắm hờ đôi mắt dưỡng thần. Khóe miệng hơi khẽ mỉm cười trả lời:
"Thứ tu giả chúng ta thiếu nhất, thật ra không phải tài nguyên, mà là thời gian. Thời gian của mỗi người đều có hạn, mà mỗi lần tìm kiếm tài nguyên đều cần tiêu hao rất nhiều thời gian. Sư muội vẫn tiếp tục trọng dụng hắn, ấy là không phải muội nhìn trúng tài năng của hắn, mà là sư muội đang muốn trừng phạt hắn."
Nói tới đây, Yêu Yến Nguyệt mở mắt, bàn tay cầm tới ấm trà rót tiếp một ly, bình thản nói tiếp.
"Sư muội ngoài trừ tự tin có thể khống chế cục diện, còn có âm mưu và dương mưu xen lẫn. Chưa nói tới Ngọc Linh, cô ta sẽ âm thầm giám sát hành động của hắn, từ đó có thể kịp thời ứng đối dễ dàng."
Nàng ta chậm rãi, nói từng chi tiết....
"Như ta đã nói, tu giả thiếu nhất là thời gian, đây chính là dương mưu. Hắn trình lên một kế mở rộng khu chợ, sửa chữa binh khí, sư muội lại muốn để hắn quản lý tất cả việc này. Hắn vừa quản lý khu chợ, lại tiếp tục đứng ra lo toan kế hoạch mới, thời gian với hắn lúc này cực kì eo hẹp. Không có thời gian tu hành, mọi thứ sẽ bị kéo xuống, thậm chí hắn còn không rảnh tay để âm thầm làm chuyện mờ ám. "
"Cái gọi âm mưu, chính là mưu sự tại âm thành sự tại dương. Dương là để người thấy, dễ nhìn mà khó tránh. Âm là để người không thấy, khó nhìn khó tránh. Âm dương kết hợp, chính là đạo của thiên địa này. Hắn mang tội phản phúc, ấy mà Tiên sư muội lại không trị, ngược lại còn ưu ái hắn, đây chính là âm mưu. Tiên sư muội, ta đoán không biết có đúng không?."
Nói rồi nàng ta lại tiếp tục thưởng thức ly trà, giống như là không có chuyện gì to tát vậy. Trong khi đã đoán trước tình huống, Lan Như Tiên lại cười ha ha, gật đầu tán dương:
"Đúng là đệ nhất tài nữ trẻ tuổi trong môn ta, sư muội ghen tị!."
Hai người nhìn nhau mỉm cười, mỗi người lại rong ruổi với những suy tính khác nhau.
Về chuyện rất nhiều kẻ trong hội nhóm nghe tin bất mãn, vốn hai nàng đã vứt ra sau đầu.
Chỉ cần Lan Như Tiên đứng ra chứng thực trước đông đảo hội nhóm, chứng minh nàng biết tất cả, cũng đồng ý chuyện này, vậy thì danh dự của nàng được bảo toàn rồi.
Dù sao Lan Như Tiên là hội trưởng, trong khi đối với nhiều người, câu chuyện này vẫn còn mơ hồ chưa rõ thật giả, thì lời nói của nàng ta chính là đáng tin cậy nhất.
Cái gọi là khống chế nhân tâm cũng là như vậy, khi ngươi tin tưởng một ai đó, thì dù người ta có nói sai, ngươi cũng cho là đúng. Còn người nói đúng lại không mấy ai để ý, rõ ràng địa vị xuất thân thấp kém, lời nói không có uy tín, rất khó để khiến đám đông tin tưởng.
Bởi vậy mới có câu, người giàu luôn đúng!
Lại nói về Hàn Tông bên này, khuôn mặt hắn lăn tăn thâm trầm, như nước đầm mùa thu. — QUẢNG CÁO —
Tuy hắn không bị xử phạt, nhưng phải bỏ ra lợi ích, để bịt miệng nàng ta, làm chuyện này lắng xuống.
Cổ nhân có câu, người có tài năng có thể thay đổi được thế giới, kẻ có quyền thế có thể bịt miệng được thiên hạ.
Muốn người khác giúp mình, phải giúp người trước. Muốn người khác tán thưởng, phải khen người trước. Muốn người khác bỏ qua chuyện cũ, phải đưa ra lợi ích trước.
Hàn Tông vì muốn Lan Như Tiên bỏ qua chuyện này, hắn đã bày ra một kế hoạch mới cho nàng ta xem. Quả nhiên nàng ta nhìn thấy lợi ích từ hắn, hai mắt đã sáng lên, miệng liên tục nói:
"Nguyên Văn, ngươi có thế lấy công chuộc tội, tốt lắm. Quả là đã không uổng phí khổ tâm của ta bấy nay!."
Hàn Tông nghe xong muốn nhổ vào.
Hắn biết Lan Như Tiên bỏ qua, cũng không phải vì tài năng của hắn, chỉ là nàng ta sẽ có nhiều tài nguyên hơn nữa mà thôi.
Với những người như Lan Như Tiên mà nói, đám các nàng cực kì thiếu tài nguyên và thời gian. Rõ ràng các nàng còn rất trẻ, tu vi lại cao thâm, nhưng vì sao vẫn phải cắm đầu tranh giành tu hành.
Đó là bởi vì chế độ hà khắc của tông môn, lấy như quần anh hội làm ví dụ.
Nhìn bên ngoài thì là để lớp trẻ bàn luận, cùng giao lưu và thi đua. Thật ra lại là một đám lão già đang so kè mặt mũi với nhau, thậm chí dùng nó như là phương pháp loại trừ, để tìm kiếm hạt giống tốt cho tương lai môn phái.
Đủ loại các nguyên do này, các nàng sẽ phải cực kì cố gắng phấn đấu. Bằng không sẽ bị thụt lùi về phía sau, bị kẻ khác trèo lên đầu, lợi ích và quyền vị cũng bay mất.
Chỉ có người đi đầu mới có quyền được hưởng lợi ích lớn nhất, từ đó hình thành một loại tranh đấu, vì tài nguyên bất chấp tất cả.
Cho nên đối với những kẻ như nàng ta, tài nguyên và thời gian không bao giờ có thể lấp đầy được túi họ. Vì thế, nàng ta vẫn còn cố gắng duy trì Lan hội, chính là để bọn họ thu thập tài nguyên giúp các nàng.
Đối với Hàn Tông, chuyện này chẳng đáng bận tâm, bởi hắn đâu có tư cách tham gia vào trò chơi của đám cao tầng này.
Nhưng việc Lan Như Tiên vừa làm, lại ảnh hưởng quá lớn tới hắn.
Nàng ta giao lại toàn quyền khởi công kế hoạch này cho hắn, làm Hàn Tông xám hết cả mặt mày.
Nhìn thì được cấp trên như nàng ta tin tưởng giao phó trọng trách, vinh dự không để đâu cho hết. Đám người bên ngoài liên tục ganh ghét, thậm chí ngưỡng mộ.
Thật ra, chuyện này với Hàn Tông mà nói, thì đúng là như tự lấy đá ném vào chân mình.
Hắn sao không hiểu dụng tâm của nàng ta, dùng chuyện này để trừng phạt hắn chứ.
Đầu tiên, Hàn Tông nếu thành công mở rộng khu chợ, hiển nhiên lợi ích Lan hội thu vào sẽ cực lớn. Điều này đồng nghĩa Song Tượng và hội khác sẽ bị lép vế, mà bọn họ tất nhiên đâu nào để yên.
Bọn họ mà đối phó, người đứng mũi chịu sào nhận hết, chính là Hàn Tông chứ còn ai vào đây nữa.
Đây lại là một hồi đối đầu mới giữa hắn và Song Tượng, rất rõ ràng Lan Như Tiên đang muốn dìm hắn xuống nước lần nữa, cái sau còn nặng hơn cái trước.
— QUẢNG CÁO —
Không chỉ có vậy, việc quản lý hai nơi thì thời gian xử lý sẽ phải tăng gấp đôi, điều này với hắn là một trắc trở.
Với tính cách của hắn, kiểu gì cũng sẽ âm thầm quỷ không hay thần chẳng biết, lại lợi dụng một mẹo nào nó. Trù tính há miệng, ngoạm một miếng trong kế hoạch mới này, nhẹ nhàng bỏ túi riêng.
Nhưng có điều, tu giả có thời gian thì lại thiếu tài nguyên, ngược lại có tài nguyên lại thiếu thời gian. Hàn Tông nếu bận bịu quá nhiều, hắn dù có đủ tài nguyên chăng nữa, cảnh giới cũng khó mà tăng nhanh như dự định.
Rõ ràng đây cũng là một chiêu khác của Lan Như Tiên, nhằm rút củi đáy nồi, gây khó khăn cho hắn.
Đâu chỉ có vậy, người giàu thì bị ghét, kẻ nghèo thì bị khinh. Việc Hàn Tông có tội mà không bị trách phạt, lại được nàng ta nâng đỡ, giao đến trọng trách.
Đây đã là đủ lý do để cho một số người ganh ghét và đố kị, khiến cho hắn đi tới đâu người người làm khó tới đó.
Hàn Tông bị đủ bị các loại rắc rối quân thân, hắn sẽ không ngừng gặp phiền phức.
Một mũi tên trúng mấy con chim này của nàng ta, Hàn Tông ngẫm xong mà rùng hết cả mình.
Chẳng qua Hàn Tông không thể làm khác được, đúng như nàng ta uy hiếp. Chỉ cần Lan hội và Song Tượng liên minh chèn ép, Hàn Tông còn thảm hơn bây giờ, hắn sẽ chết không có đất chôn thây.
Hắn có tài năng, cũng có khó khăn, có điểm mạnh cũng có điểm yếu. Rõ ràng Lan Như Tiên đã tính toán rất kỹ, vì hắn mà lao tâm khổ tứ.
Lan Như Tiên lợi dụng chuyện này để vắt khô tài năng của hắn, chỉ là nàng ta không biết, Ngọc Linh đã bị hắn mua chuộc. Hàn Tông cũng rõ ràng điểm lợi thế của mình, hòng nghĩ cách lật lại thế cờ.
Hàn Tông nhằm vào lợi ích, thành công ở lại Lan hội, tiếp tục đục khoét. Chỉ là hắn cũng bị nàng ta tính kế, sắp sửa chết khô ở đây.
Nói chung, cả hai bên đều có thủ đoạn mà đối phương không biết, lại từng bước lừa lẫn nhau đi vào cái bẫy của mình.
Nhìn xa một chút, Hàn Tông có vẻ yếu thế hơn rất nhiều, thật không phải nàng ta thông minh hơn, đây là khác biệt về tư duy.
Lan Như Tiên được học tập, dạy dỗ như một kẻ quản lý, lãnh đạo tương lai. Vì thế, mưu sách của nàng ta mang nhiều định hướng số đông, ảnh hưởng nhân tâm, nhìn xa trông rộng.
Ngược lại Hàn Tông là kẻ ăn bữa sáng lo bữa tối, hắn chỉ vì lợi ích mà bất chấp thủ đoạn. Do đó, mưu lược của hắn chỉ mang tính cá nhân, đánh nhanh rút gọn, chắp vá lung tung.
Tuy là không tin tưởng lẫn nhau, nhưng lại vì lợi ích mà cùng hợp tác, thật là thú vị….
Nàng ta rất nhanh phi kiếm tới dưới Huyễn Thanh phong, dừng chân tại một sườn núi, rồi đi bộ lên.
Vừa bước tới cách mái đình trúc một đoạn, nàng đã nghe thấy tiếng đàn từ xa vọng lại.
Tiếng đàn du dương, vừa mang tới cảm giác dễ chịu, lại có phần nhu tình. Lan Như Tiên lập tức nhắm mắt hưởng thụ, nàng giống như đang được rất nhiều nam tử vây quanh, vỗ về yêu thương.
Nhưng rồi rất nhanh nàng ta hồi tỉnh, lạnh giọng cười đáp:
"Yêu sư tỷ à, ngay cả ta mà tỷ cũng sử dụng Khúc Ảnh Huyền Âm hay sao? Thật cho ta lại đi tin tỷ, không chút đề phòng…."
Dưới mái lầu trúc có hai thiếu nữ tuyệt sắc, một người y phục xám tro, khuôn mặt thanh tú, nàng ta ngồi trước một cây đàn. Từng ngón tay trắng như bạch ngọc, đẹp như búp măng, đang khẽ nhảy múa trên cung đàn.
Không cần đoán cũng biết, nàng ta là Yêu Yến Nguyệt, một trong năm nữ tử tài hoa khóa trước, bài danh trên cả Lôi Tuyết Phi.
Người còn lại ngồi đối diện y phục màu lam, khuôn mặt băng sương, lạnh lùng mà ưu tư. Cho cảm giác vừa gần lại vừa xa, băng thanh ngọc khiết. Nàng tên gọi Hàn Thanh Thép, một trong thập đại bài danh khóa này, cùng thời với Hàn Phong.
Liếc thấy Lan Như Tiên đi tới, lời nói oán trách mà khuôn mặt chẳng tỏ khó chịu, Yêu Yến Nguyệt dừng lại khúc nhạc, nàng ta cười nói:
"Là ta đang thử tâm tính Hàn muội, ai bảo Tiên sư muội yên lặng tìm tới, lại không nói trước tiếng nào!."
"Nhìn mặt là biết, tên nam nhân đó đã bị tỷ trừng phạt rồi chăng? Ta đã nói rồi, nam nhân không có đáng tin tưởng, tỷ nên tìm Ngọc Linh từ sớm mới phải. Tuy danh tiếng cô ta có phần không tốt, nhưng tính cách đó lại rất hợp để đối phó với nam nhân!."
Hàn Thanh Thép lúc này mở mắt, nhìn biểu hiện của Lan Như Tiên, hờ hững nói một câu.
Thì ra, chủ ý đưa Ngọc Linh tới làm đôi mắt giám sát Lan hội trợ giúp các nàng, là của Hàn Thanh Thép đưa ra.
Nói về một khía cạnh nào đó, đúng là Ngọc Linh rất hợp với công việc này, bản tính phong tình của cô ta, chính là khắc tinh của nam nhân.
Chỉ là Ngọc Linh không phải người ngu dốt, nàng ta là dạng nhìn lợi ích mà ngả theo chiều gió. Hiện tại đã là một bọn với Hàn Tông, xem ra đôi mắt này rất tốt nhưng lại không hợp người dùng.
Yêu Yến Nguyệt từ đầu thấy vẻ mặt của Lan Như Tiên như vậy, đã là biết phỏng đoán kết quả rồi, chỉ là còn chưa lên tiếng.
Lan Như Tiên chờ cho Hàn Thanh Thép nói hết, lúc này mới cười đáp:
"Trừng phạt hắn thì không có, nhưng có lợi ích cầm về!."
"Ồ? Tỷ nói thử xem nào!."
Ngoài ý muốn, Hàn Thanh Thép tỏ ra chút hứng thú, Yêu Yến Nguyệt cũng thò đầu vểnh tai vào nghe thử.
Sau một lúc, Hàn Thanh Thép hừ lạnh:
"Có chút tài vặt, nhưng vẫn là câu nói cũ, nam nhân không đáng tin!."
— QUẢNG CÁO —
Nói xong, nàng ta đứng dậy chẳng từ biệt câu nào, cất bước rời đi. Lúc này chỉ còn lại hai người, Yêu Yến Nguyệt nhàn nhạt pha trà, lời nói tự nhiên:
"Tài thường đi đôi với tật, những kẻ như vậy bản tính đều giống như ngựa hoang khó thuần. Sư muội nếu có thể thao túng, điều khiển được hắn thì là trợ giúp lớn cho Lan hội. Còn nếu chỉ lợi dụng mà không khống chế được hắn, sớm muộn gì cũng có họa mò tới cửa!."
Tuy mới chỉ gặp một lần, nhưng ấn tượng về Hàn Tông với nàng đủ sâu. Nàng có thể phần nào phán đoán ra được tính cách của hắn, một kẻ chuyên mang tới rắc rối.
Nhưng mà Lan Như Tiên lại không nghĩ như vậy, nàng ta chậm rãi đón lấy ly trà, nhấp tới một hớp rồi nhìn Yêu Yến Nguyệt, híp mắt mà nói:
"Hừ…. Sư tỷ yên tâm, mọi việc muội làm đều có chừng mực. Hẳn là hắn vẫn chưa nhận ra được, Ngọc Linh lại là đôi mắt của chúng ta để lại, âm thầm giám sát hắn. Mặt khác, Song Tượng không phải nơi dễ sống, bằng không ngay từ đầu hắn đã không chọn chúng ta. Tiếp đến, mục đích chính khi làm vậy của muội, sư tỷ thử nói một chút xem nào…"
Nói tới đây Lan Như Tiên đắc ý cười, định bụng thử tài một chút, dù sao người này tài hoa có đủ.
Yêu Yến Nguyệt sao không đoán được dụng ý, nàng nhấp một chút trà, nhắm hờ đôi mắt dưỡng thần. Khóe miệng hơi khẽ mỉm cười trả lời:
"Thứ tu giả chúng ta thiếu nhất, thật ra không phải tài nguyên, mà là thời gian. Thời gian của mỗi người đều có hạn, mà mỗi lần tìm kiếm tài nguyên đều cần tiêu hao rất nhiều thời gian. Sư muội vẫn tiếp tục trọng dụng hắn, ấy là không phải muội nhìn trúng tài năng của hắn, mà là sư muội đang muốn trừng phạt hắn."
Nói tới đây, Yêu Yến Nguyệt mở mắt, bàn tay cầm tới ấm trà rót tiếp một ly, bình thản nói tiếp.
"Sư muội ngoài trừ tự tin có thể khống chế cục diện, còn có âm mưu và dương mưu xen lẫn. Chưa nói tới Ngọc Linh, cô ta sẽ âm thầm giám sát hành động của hắn, từ đó có thể kịp thời ứng đối dễ dàng."
Nàng ta chậm rãi, nói từng chi tiết....
"Như ta đã nói, tu giả thiếu nhất là thời gian, đây chính là dương mưu. Hắn trình lên một kế mở rộng khu chợ, sửa chữa binh khí, sư muội lại muốn để hắn quản lý tất cả việc này. Hắn vừa quản lý khu chợ, lại tiếp tục đứng ra lo toan kế hoạch mới, thời gian với hắn lúc này cực kì eo hẹp. Không có thời gian tu hành, mọi thứ sẽ bị kéo xuống, thậm chí hắn còn không rảnh tay để âm thầm làm chuyện mờ ám. "
"Cái gọi âm mưu, chính là mưu sự tại âm thành sự tại dương. Dương là để người thấy, dễ nhìn mà khó tránh. Âm là để người không thấy, khó nhìn khó tránh. Âm dương kết hợp, chính là đạo của thiên địa này. Hắn mang tội phản phúc, ấy mà Tiên sư muội lại không trị, ngược lại còn ưu ái hắn, đây chính là âm mưu. Tiên sư muội, ta đoán không biết có đúng không?."
Nói rồi nàng ta lại tiếp tục thưởng thức ly trà, giống như là không có chuyện gì to tát vậy. Trong khi đã đoán trước tình huống, Lan Như Tiên lại cười ha ha, gật đầu tán dương:
"Đúng là đệ nhất tài nữ trẻ tuổi trong môn ta, sư muội ghen tị!."
Hai người nhìn nhau mỉm cười, mỗi người lại rong ruổi với những suy tính khác nhau.
Về chuyện rất nhiều kẻ trong hội nhóm nghe tin bất mãn, vốn hai nàng đã vứt ra sau đầu.
Chỉ cần Lan Như Tiên đứng ra chứng thực trước đông đảo hội nhóm, chứng minh nàng biết tất cả, cũng đồng ý chuyện này, vậy thì danh dự của nàng được bảo toàn rồi.
Dù sao Lan Như Tiên là hội trưởng, trong khi đối với nhiều người, câu chuyện này vẫn còn mơ hồ chưa rõ thật giả, thì lời nói của nàng ta chính là đáng tin cậy nhất.
Cái gọi là khống chế nhân tâm cũng là như vậy, khi ngươi tin tưởng một ai đó, thì dù người ta có nói sai, ngươi cũng cho là đúng. Còn người nói đúng lại không mấy ai để ý, rõ ràng địa vị xuất thân thấp kém, lời nói không có uy tín, rất khó để khiến đám đông tin tưởng.
Bởi vậy mới có câu, người giàu luôn đúng!
Lại nói về Hàn Tông bên này, khuôn mặt hắn lăn tăn thâm trầm, như nước đầm mùa thu. — QUẢNG CÁO —
Tuy hắn không bị xử phạt, nhưng phải bỏ ra lợi ích, để bịt miệng nàng ta, làm chuyện này lắng xuống.
Cổ nhân có câu, người có tài năng có thể thay đổi được thế giới, kẻ có quyền thế có thể bịt miệng được thiên hạ.
Muốn người khác giúp mình, phải giúp người trước. Muốn người khác tán thưởng, phải khen người trước. Muốn người khác bỏ qua chuyện cũ, phải đưa ra lợi ích trước.
Hàn Tông vì muốn Lan Như Tiên bỏ qua chuyện này, hắn đã bày ra một kế hoạch mới cho nàng ta xem. Quả nhiên nàng ta nhìn thấy lợi ích từ hắn, hai mắt đã sáng lên, miệng liên tục nói:
"Nguyên Văn, ngươi có thế lấy công chuộc tội, tốt lắm. Quả là đã không uổng phí khổ tâm của ta bấy nay!."
Hàn Tông nghe xong muốn nhổ vào.
Hắn biết Lan Như Tiên bỏ qua, cũng không phải vì tài năng của hắn, chỉ là nàng ta sẽ có nhiều tài nguyên hơn nữa mà thôi.
Với những người như Lan Như Tiên mà nói, đám các nàng cực kì thiếu tài nguyên và thời gian. Rõ ràng các nàng còn rất trẻ, tu vi lại cao thâm, nhưng vì sao vẫn phải cắm đầu tranh giành tu hành.
Đó là bởi vì chế độ hà khắc của tông môn, lấy như quần anh hội làm ví dụ.
Nhìn bên ngoài thì là để lớp trẻ bàn luận, cùng giao lưu và thi đua. Thật ra lại là một đám lão già đang so kè mặt mũi với nhau, thậm chí dùng nó như là phương pháp loại trừ, để tìm kiếm hạt giống tốt cho tương lai môn phái.
Đủ loại các nguyên do này, các nàng sẽ phải cực kì cố gắng phấn đấu. Bằng không sẽ bị thụt lùi về phía sau, bị kẻ khác trèo lên đầu, lợi ích và quyền vị cũng bay mất.
Chỉ có người đi đầu mới có quyền được hưởng lợi ích lớn nhất, từ đó hình thành một loại tranh đấu, vì tài nguyên bất chấp tất cả.
Cho nên đối với những kẻ như nàng ta, tài nguyên và thời gian không bao giờ có thể lấp đầy được túi họ. Vì thế, nàng ta vẫn còn cố gắng duy trì Lan hội, chính là để bọn họ thu thập tài nguyên giúp các nàng.
Đối với Hàn Tông, chuyện này chẳng đáng bận tâm, bởi hắn đâu có tư cách tham gia vào trò chơi của đám cao tầng này.
Nhưng việc Lan Như Tiên vừa làm, lại ảnh hưởng quá lớn tới hắn.
Nàng ta giao lại toàn quyền khởi công kế hoạch này cho hắn, làm Hàn Tông xám hết cả mặt mày.
Nhìn thì được cấp trên như nàng ta tin tưởng giao phó trọng trách, vinh dự không để đâu cho hết. Đám người bên ngoài liên tục ganh ghét, thậm chí ngưỡng mộ.
Thật ra, chuyện này với Hàn Tông mà nói, thì đúng là như tự lấy đá ném vào chân mình.
Hắn sao không hiểu dụng tâm của nàng ta, dùng chuyện này để trừng phạt hắn chứ.
Đầu tiên, Hàn Tông nếu thành công mở rộng khu chợ, hiển nhiên lợi ích Lan hội thu vào sẽ cực lớn. Điều này đồng nghĩa Song Tượng và hội khác sẽ bị lép vế, mà bọn họ tất nhiên đâu nào để yên.
Bọn họ mà đối phó, người đứng mũi chịu sào nhận hết, chính là Hàn Tông chứ còn ai vào đây nữa.
Đây lại là một hồi đối đầu mới giữa hắn và Song Tượng, rất rõ ràng Lan Như Tiên đang muốn dìm hắn xuống nước lần nữa, cái sau còn nặng hơn cái trước.
— QUẢNG CÁO —
Không chỉ có vậy, việc quản lý hai nơi thì thời gian xử lý sẽ phải tăng gấp đôi, điều này với hắn là một trắc trở.
Với tính cách của hắn, kiểu gì cũng sẽ âm thầm quỷ không hay thần chẳng biết, lại lợi dụng một mẹo nào nó. Trù tính há miệng, ngoạm một miếng trong kế hoạch mới này, nhẹ nhàng bỏ túi riêng.
Nhưng có điều, tu giả có thời gian thì lại thiếu tài nguyên, ngược lại có tài nguyên lại thiếu thời gian. Hàn Tông nếu bận bịu quá nhiều, hắn dù có đủ tài nguyên chăng nữa, cảnh giới cũng khó mà tăng nhanh như dự định.
Rõ ràng đây cũng là một chiêu khác của Lan Như Tiên, nhằm rút củi đáy nồi, gây khó khăn cho hắn.
Đâu chỉ có vậy, người giàu thì bị ghét, kẻ nghèo thì bị khinh. Việc Hàn Tông có tội mà không bị trách phạt, lại được nàng ta nâng đỡ, giao đến trọng trách.
Đây đã là đủ lý do để cho một số người ganh ghét và đố kị, khiến cho hắn đi tới đâu người người làm khó tới đó.
Hàn Tông bị đủ bị các loại rắc rối quân thân, hắn sẽ không ngừng gặp phiền phức.
Một mũi tên trúng mấy con chim này của nàng ta, Hàn Tông ngẫm xong mà rùng hết cả mình.
Chẳng qua Hàn Tông không thể làm khác được, đúng như nàng ta uy hiếp. Chỉ cần Lan hội và Song Tượng liên minh chèn ép, Hàn Tông còn thảm hơn bây giờ, hắn sẽ chết không có đất chôn thây.
Hắn có tài năng, cũng có khó khăn, có điểm mạnh cũng có điểm yếu. Rõ ràng Lan Như Tiên đã tính toán rất kỹ, vì hắn mà lao tâm khổ tứ.
Lan Như Tiên lợi dụng chuyện này để vắt khô tài năng của hắn, chỉ là nàng ta không biết, Ngọc Linh đã bị hắn mua chuộc. Hàn Tông cũng rõ ràng điểm lợi thế của mình, hòng nghĩ cách lật lại thế cờ.
Hàn Tông nhằm vào lợi ích, thành công ở lại Lan hội, tiếp tục đục khoét. Chỉ là hắn cũng bị nàng ta tính kế, sắp sửa chết khô ở đây.
Nói chung, cả hai bên đều có thủ đoạn mà đối phương không biết, lại từng bước lừa lẫn nhau đi vào cái bẫy của mình.
Nhìn xa một chút, Hàn Tông có vẻ yếu thế hơn rất nhiều, thật không phải nàng ta thông minh hơn, đây là khác biệt về tư duy.
Lan Như Tiên được học tập, dạy dỗ như một kẻ quản lý, lãnh đạo tương lai. Vì thế, mưu sách của nàng ta mang nhiều định hướng số đông, ảnh hưởng nhân tâm, nhìn xa trông rộng.
Ngược lại Hàn Tông là kẻ ăn bữa sáng lo bữa tối, hắn chỉ vì lợi ích mà bất chấp thủ đoạn. Do đó, mưu lược của hắn chỉ mang tính cá nhân, đánh nhanh rút gọn, chắp vá lung tung.
Tuy là không tin tưởng lẫn nhau, nhưng lại vì lợi ích mà cùng hợp tác, thật là thú vị….
/386
|