"Được rồi, chuyện này không cần phải nói thêm nữa, ngươi có mang giấy bút ở đây không?."
Mệnh Tại Y khoát tay ngừng lại, nàng chuyển sang đề tài khác.
"Không biết Tuyệt huynh muốn giấy bút làm gì?."
Vừa nghe thấy thế, Vận Kinh Hồng quay ngoắt người lại, y hỏi một câu.
Miệng thì nói vậy, Vận Kinh Hồng lập tức ra hiệu cho đám thủ hạ, bút giấy nhanh chóng được đưa tới.
Mệnh Tại Y tiếp lấy, nàng ta không để ý, bàn tay cầm bút vung lên giống như rồng bay phượng múa.
Vận Kinh Hồng nhìn tới, có chút cảm thán, quả nhiên phi phàm. Mỗi một hành động của con cháu thế gia, đều khác người thường. Đây không chỉ khác về gia thế, khác về địa vị, mà còn khác cả về cốt cách và khí chất.
Đó là thứ hình thành khi còn nhỏ, mỗi người đều có phong thái riêng biệt, người thường khó mà bắt chước.
Mệnh Tại Y vừa viết xong, nàng ta ném lại cho Vận Kinh Hồng, sau đó nhàn nhạt nói:
"Ta đã nói rồi, ta không thích nợ ai. Đây là tác phương Tụ Nguyên đan, xem như dùng nó đổi lấy đàn sói đi!."
Nói xong Mệnh Tại Y quay người bước đi.
Phía này Vận Kinh Hồng hai mắt sáng lên, tuy vậy y không phải kẻ thấy lợi trước mắt thì quên hết trời đất. Y rảo lên trước vài bước, miệng hấp tấp nói:
"Tuyệt huynh, không biết hiện tại huynh đang ở đâu, có thể cho ta biết được chăng? Nếu sau này huynh có cần người trợ giúp, cũng đỡ phải nhọc công ra ngoài…."
Mệnh Tại Y vẫn bước đi không quay đầu, nàng kiêu ngạo dứt khoát:
"Hừ… nếu như còn duyên thì sẽ gặp lại. Người của ta sắp đến rồi, không cần ngươi bận tâm!."
Nói rồi nàng ta vọt đi, cũng ẩn ẩn hiện hiện như lúc tới.
Vận Kinh Hồng nhìn theo bóng lưng, y thở dài mấy tiếng. Để cho một con gà đẻ trứng vàng chạy mất, quả thật đáng tiếc. Nhưng mà, dựa theo lời nói và thái độ, hẳn là hắn sẽ không vội rời khỏi đây ngay.
— QUẢNG CÁO —
Chuyện này cũng không quá tệ, y càng có thêm thời gian để tỉ mỉ phân tích thiệt hơn.
Thời gian vẫn còn, cơ hội vẫn còn. Ánh mắt y kiên định, sau đó lạnh lùng mở lời:
"Tam gia lão, giết hết cho ta!."
Đám thủ hạ ngơ ngác nhìn nhau, tam lão nào ở đây. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của y hướng về phía mình lạnh lẽo, cả bọn tâm như chìm xuống đáy hố.
Mệnh Tại Y lúc này đi theo lối ngầm, nhanh chóng đã sắp ra khỏi khu vực sườn núi.
Quả thật bắt được hai con thạch mãng này, lợi ích vô cùng lớn. Mà chi phí nuôi dưỡng không cao, những lúc ra ngoài thế này, nàng ta tiện tay giết một đàn hươu nai, như vậy cũng đủ cho chúng nó ăn một thời gian.
Tuy rằng như thế, tu vi bọn nó sinh trưởng sẽ chậm đi rất nhiều, chẳng qua nàng cũng đang trắng túi. Phải bồi dưỡng bản thân, mua nhiều tài liệu. Cùng với toàn tâm khôi phục thực lực cho con điệp ảnh, đúng là không thể cung cấp được thêm cho hai con thạch mãng.
Việc bắt gặp Vận Kinh Hồng ở đây, nàng ngẫm nghĩ hồi lâu, quyết định vẫn tiếp tục kế hoạch. Chuyện này không có gì to tát, chỉ là nhanh hơn dự tính một chút mà thôi.
Mệnh Tại Y trở lại khu vực cũ, nàng ta tiếp tục công việc xới đất trồng cây. Nhưng nàng lại không thả ra trinh sát, khó mà biết được, có một cặp mắt từ đằng xa đang nhìn tới.
Gã là Hiếu Luật, trong hơn canh giờ vừa qua, gã đã tìm khắp quanh đây mà không thấy nàng. Hiện tại nàng ta lại từ đâu đi ra, vấn đề này khiến gã khó hiểu.
Hai tiếng vừa nãy cô ta đi đâu? Đó là chưa nói, trước lúc gã ra đây, đã không thấy cô ta rồi.
Người phàm tục không có khả năng thoát khỏi tầm mắt của gã. Nhưng Hiếu Luật nhìn tới nhìn lui, gã vẫn không nhìn ra được cái gì.
Thủ pháp che giấu linh căn của nàng quá tốt, gã còn chưa đạt tới trình độ có thể khám phá.
Việc nàng ta mất tích một lúc, chuyện này có phần không thích hợp. Hiếu Luật tính toán, trước hết chưa vội báo cáo cho gia chủ. Nhưng mà đã có nghi vấn, xem chừng phải âm thầm chú ý nhiều hơn.
Quả thật đối với Mệnh Tại Y đây là điểm yếu, không hề có biện pháp khắc phục.
Nàng ta ra ngoài, nếu như phát hiện có kẻ theo sau thì sẽ dễ sử lý. Nhưng trong thời gian nàng ta đi vắng hành sự, kẻ đó mới mò tới kiểm tra thì lại là rắc rối.
Nhưng mà tới giai đoạn này rồi mà nói, có phát hiện cũng chẳng quá quan trọng như trước.
— QUẢNG CÁO —
Mệnh Tại Y trong lòng đang thầm nghĩ, nhân dịp này mượn chuyện của Vận gia, bắt đầu công khai linh căn thì tốt hơn.
Thậm chí nói một cách bá đạo, nàng ta có Siêu Nghịch Lưu. Đi sai có thể đi lại, làm sai có thể làm lại, đây là một ưu thế vô thượng.
Ở một nơi phía đông Quảng Hà thành, một trong hai khuôn viên đại viện rộng lớn nhất, nơi này là Vận gia.
Ngồi trong gian thư phòng, Vận Nhất Khí đang thâm trầm, ông là gia chủ Vận gia.
Trên tay ông ta cầm một tờ giấy, vết mực vẫn còn như mới. Mãi lúc lâu sau, một con bồ câu từ ngoài cửa bay tới, đậu trên vai ông.
Nó là Tín Câu, yêu thú truyền tin, rất được ưa chuộng tại các thành trì lớn nhỏ. Đặc điểm giá cả hợp lý, có thể dùng nhiều lần. So với phù tin tức tiêu hao một lần, xét về lâu dài thì tiết kiệm hơn rất nhiều.
Ông xem qua bức thư vừa gửi tới, khuôn mặt không giấu nổi vẻ vui mừng. Lúc này mới gật đầu, ánh mắt liếc tới một thiếu niên tấm tắc khen:
"Kinh Hồng, con làm rất tốt. Cô cô của con vừa truyền tin đến xác nhận, tờ tác phương này không phải giả."
Sau cùng, nói tới lời cuối, ông có phần tiếc nuối…
"Chỉ là…."
Thiếu niên vẫn đứng im đó, khuôn mặt thanh tú. Khi này nghe được lời khen ngợi, y càng thêm nghiêng mình cung kính. Sau đó lại nghe được lời cuối này của cha có phần tiếc nuối, y liền tiến lên một bước thưa:
"Thưa cha, hắn kiêu ngạo thành tính, con đã cố gắng nhưng mà lời mời không thành."
Ngừng lại một chút, thấy sắc mặt ông không tốt, y giải thích tiếp:
"Chuyện này cũng chưa hẳn là không tốt, chúng ta càng có thêm thời gian để cân nhắc. Hơn nữa theo con suy đoán, hắn ta hẳn là vẫn còn đang tìm kiếm thứ gì đó ở đây. Ngày mai con sẽ lại đi quanh đấy tìm hắn, với cố gắng của con, tin rằng sẽ moi ra nhiều thông tin hơn…."
Vận Kinh Hồng tự tin nói ra, y còn chêm vào một số lời khác, nhằm tăng lên độ đáng tin.
Vận Nhất Khí nghe xong gật đầu hài lòng, thái độ vừa nãy của ông chỉ là để thử tài trí xử lý của nó mà thôi. Sau khi cân nhắc, hồi lâu lại nói:
"Con nghĩ như vậy là rất tốt, tuy rằng việc này con làm có phần đúng ý ta, nhưng mà chúng ta vẫn còn cần phải cẩn trọng, nhất là khi chưa rõ thân thế người ta, không nên vội."
— QUẢNG CÁO —
Vận Kinh Hồng gật đầu, y cũng cho là phải, vì thế mới không quá dồn dập mời chào hắn.
Nói đi thì phải nói lại, đầu tư vào quan hệ so với đầu tư làm ăn cũng không khác biệt bao nhiêu. Đúng người sẽ có lợi ích bỏ túi, sai người sẽ mất vốn bỏ ra, thậm chí mang họa về nhà.
Điểm thân thế của gã họ Tuyệt vẫn còn là nghi vấn, nhất là hắn ta tuy có Lôi linh căn, nhưng cảnh giới quá thấp so với tuổi tác. Nếu như xuất thân trong một gia tộc lớn, chuyện này sẽ rất khó xảy ra. Còn trong gia đình bình thường, vậy thì hắn kiếm ra tờ tác phương kia ở đâu?.
"Dù sao bất cứ một loại đầu tư nào cũng đều có rủi ro thất bại, chuyện này ta giao cho con!."
"Đa tạ cha!."
Vận Kinh Hồng nghe thấy lời này, sắc mặt vui mừng, càng thêm cung kính.
Trong Vận gia, tuy nói cha là người có địa vị cao nhất, quyền sinh sát nằm trong tay. Nhưng ngoại trừ đại ca còn đang tu tập trên Tru Thiên Môn, thì thật ra, cô cô mới là người mạnh nhất.
Hiện tại cô cô Vận Lam đang dồn lực tranh đoạt chức vị thành chủ, cho nên không mấy quan tâm tới chuyện trong Vận gia. Nhưng một khi thời điểm hạn định tới, dù tranh đoạt thành công hay thất bại, lúc đó cô cô hiển nhiên đã có thời gian rảnh.
Trong bất kỳ gia tộc hay thể chế nào, nội đấu là điều hiển nhiên, Vận gia không ngoại lệ.
Ông để Vận Kinh Hồng toàn quyền xử lí, chính là muốn con trai của mình có thêm một chỗ dựa vững chắc. Dần theo thời gian, hình thành một thế lực riêng, khi đó sức mạnh tổng thể càng cao, sẽ không bị lép vế quá nhiều.
Tất nhiên chuyện này không phải ai cũng có thể biết, do đó ngay khi ấy Vận Kinh Hồng đã cho xử lý toàn bộ thủ hạ của mình. Còn vị tam lão trong lời y nói, đương nhiên là người theo phe cha của y rồi.
Mệnh Tại Y khoát tay ngừng lại, nàng chuyển sang đề tài khác.
"Không biết Tuyệt huynh muốn giấy bút làm gì?."
Vừa nghe thấy thế, Vận Kinh Hồng quay ngoắt người lại, y hỏi một câu.
Miệng thì nói vậy, Vận Kinh Hồng lập tức ra hiệu cho đám thủ hạ, bút giấy nhanh chóng được đưa tới.
Mệnh Tại Y tiếp lấy, nàng ta không để ý, bàn tay cầm bút vung lên giống như rồng bay phượng múa.
Vận Kinh Hồng nhìn tới, có chút cảm thán, quả nhiên phi phàm. Mỗi một hành động của con cháu thế gia, đều khác người thường. Đây không chỉ khác về gia thế, khác về địa vị, mà còn khác cả về cốt cách và khí chất.
Đó là thứ hình thành khi còn nhỏ, mỗi người đều có phong thái riêng biệt, người thường khó mà bắt chước.
Mệnh Tại Y vừa viết xong, nàng ta ném lại cho Vận Kinh Hồng, sau đó nhàn nhạt nói:
"Ta đã nói rồi, ta không thích nợ ai. Đây là tác phương Tụ Nguyên đan, xem như dùng nó đổi lấy đàn sói đi!."
Nói xong Mệnh Tại Y quay người bước đi.
Phía này Vận Kinh Hồng hai mắt sáng lên, tuy vậy y không phải kẻ thấy lợi trước mắt thì quên hết trời đất. Y rảo lên trước vài bước, miệng hấp tấp nói:
"Tuyệt huynh, không biết hiện tại huynh đang ở đâu, có thể cho ta biết được chăng? Nếu sau này huynh có cần người trợ giúp, cũng đỡ phải nhọc công ra ngoài…."
Mệnh Tại Y vẫn bước đi không quay đầu, nàng kiêu ngạo dứt khoát:
"Hừ… nếu như còn duyên thì sẽ gặp lại. Người của ta sắp đến rồi, không cần ngươi bận tâm!."
Nói rồi nàng ta vọt đi, cũng ẩn ẩn hiện hiện như lúc tới.
Vận Kinh Hồng nhìn theo bóng lưng, y thở dài mấy tiếng. Để cho một con gà đẻ trứng vàng chạy mất, quả thật đáng tiếc. Nhưng mà, dựa theo lời nói và thái độ, hẳn là hắn sẽ không vội rời khỏi đây ngay.
— QUẢNG CÁO —
Chuyện này cũng không quá tệ, y càng có thêm thời gian để tỉ mỉ phân tích thiệt hơn.
Thời gian vẫn còn, cơ hội vẫn còn. Ánh mắt y kiên định, sau đó lạnh lùng mở lời:
"Tam gia lão, giết hết cho ta!."
Đám thủ hạ ngơ ngác nhìn nhau, tam lão nào ở đây. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của y hướng về phía mình lạnh lẽo, cả bọn tâm như chìm xuống đáy hố.
Mệnh Tại Y lúc này đi theo lối ngầm, nhanh chóng đã sắp ra khỏi khu vực sườn núi.
Quả thật bắt được hai con thạch mãng này, lợi ích vô cùng lớn. Mà chi phí nuôi dưỡng không cao, những lúc ra ngoài thế này, nàng ta tiện tay giết một đàn hươu nai, như vậy cũng đủ cho chúng nó ăn một thời gian.
Tuy rằng như thế, tu vi bọn nó sinh trưởng sẽ chậm đi rất nhiều, chẳng qua nàng cũng đang trắng túi. Phải bồi dưỡng bản thân, mua nhiều tài liệu. Cùng với toàn tâm khôi phục thực lực cho con điệp ảnh, đúng là không thể cung cấp được thêm cho hai con thạch mãng.
Việc bắt gặp Vận Kinh Hồng ở đây, nàng ngẫm nghĩ hồi lâu, quyết định vẫn tiếp tục kế hoạch. Chuyện này không có gì to tát, chỉ là nhanh hơn dự tính một chút mà thôi.
Mệnh Tại Y trở lại khu vực cũ, nàng ta tiếp tục công việc xới đất trồng cây. Nhưng nàng lại không thả ra trinh sát, khó mà biết được, có một cặp mắt từ đằng xa đang nhìn tới.
Gã là Hiếu Luật, trong hơn canh giờ vừa qua, gã đã tìm khắp quanh đây mà không thấy nàng. Hiện tại nàng ta lại từ đâu đi ra, vấn đề này khiến gã khó hiểu.
Hai tiếng vừa nãy cô ta đi đâu? Đó là chưa nói, trước lúc gã ra đây, đã không thấy cô ta rồi.
Người phàm tục không có khả năng thoát khỏi tầm mắt của gã. Nhưng Hiếu Luật nhìn tới nhìn lui, gã vẫn không nhìn ra được cái gì.
Thủ pháp che giấu linh căn của nàng quá tốt, gã còn chưa đạt tới trình độ có thể khám phá.
Việc nàng ta mất tích một lúc, chuyện này có phần không thích hợp. Hiếu Luật tính toán, trước hết chưa vội báo cáo cho gia chủ. Nhưng mà đã có nghi vấn, xem chừng phải âm thầm chú ý nhiều hơn.
Quả thật đối với Mệnh Tại Y đây là điểm yếu, không hề có biện pháp khắc phục.
Nàng ta ra ngoài, nếu như phát hiện có kẻ theo sau thì sẽ dễ sử lý. Nhưng trong thời gian nàng ta đi vắng hành sự, kẻ đó mới mò tới kiểm tra thì lại là rắc rối.
Nhưng mà tới giai đoạn này rồi mà nói, có phát hiện cũng chẳng quá quan trọng như trước.
— QUẢNG CÁO —
Mệnh Tại Y trong lòng đang thầm nghĩ, nhân dịp này mượn chuyện của Vận gia, bắt đầu công khai linh căn thì tốt hơn.
Thậm chí nói một cách bá đạo, nàng ta có Siêu Nghịch Lưu. Đi sai có thể đi lại, làm sai có thể làm lại, đây là một ưu thế vô thượng.
Ở một nơi phía đông Quảng Hà thành, một trong hai khuôn viên đại viện rộng lớn nhất, nơi này là Vận gia.
Ngồi trong gian thư phòng, Vận Nhất Khí đang thâm trầm, ông là gia chủ Vận gia.
Trên tay ông ta cầm một tờ giấy, vết mực vẫn còn như mới. Mãi lúc lâu sau, một con bồ câu từ ngoài cửa bay tới, đậu trên vai ông.
Nó là Tín Câu, yêu thú truyền tin, rất được ưa chuộng tại các thành trì lớn nhỏ. Đặc điểm giá cả hợp lý, có thể dùng nhiều lần. So với phù tin tức tiêu hao một lần, xét về lâu dài thì tiết kiệm hơn rất nhiều.
Ông xem qua bức thư vừa gửi tới, khuôn mặt không giấu nổi vẻ vui mừng. Lúc này mới gật đầu, ánh mắt liếc tới một thiếu niên tấm tắc khen:
"Kinh Hồng, con làm rất tốt. Cô cô của con vừa truyền tin đến xác nhận, tờ tác phương này không phải giả."
Sau cùng, nói tới lời cuối, ông có phần tiếc nuối…
"Chỉ là…."
Thiếu niên vẫn đứng im đó, khuôn mặt thanh tú. Khi này nghe được lời khen ngợi, y càng thêm nghiêng mình cung kính. Sau đó lại nghe được lời cuối này của cha có phần tiếc nuối, y liền tiến lên một bước thưa:
"Thưa cha, hắn kiêu ngạo thành tính, con đã cố gắng nhưng mà lời mời không thành."
Ngừng lại một chút, thấy sắc mặt ông không tốt, y giải thích tiếp:
"Chuyện này cũng chưa hẳn là không tốt, chúng ta càng có thêm thời gian để cân nhắc. Hơn nữa theo con suy đoán, hắn ta hẳn là vẫn còn đang tìm kiếm thứ gì đó ở đây. Ngày mai con sẽ lại đi quanh đấy tìm hắn, với cố gắng của con, tin rằng sẽ moi ra nhiều thông tin hơn…."
Vận Kinh Hồng tự tin nói ra, y còn chêm vào một số lời khác, nhằm tăng lên độ đáng tin.
Vận Nhất Khí nghe xong gật đầu hài lòng, thái độ vừa nãy của ông chỉ là để thử tài trí xử lý của nó mà thôi. Sau khi cân nhắc, hồi lâu lại nói:
"Con nghĩ như vậy là rất tốt, tuy rằng việc này con làm có phần đúng ý ta, nhưng mà chúng ta vẫn còn cần phải cẩn trọng, nhất là khi chưa rõ thân thế người ta, không nên vội."
— QUẢNG CÁO —
Vận Kinh Hồng gật đầu, y cũng cho là phải, vì thế mới không quá dồn dập mời chào hắn.
Nói đi thì phải nói lại, đầu tư vào quan hệ so với đầu tư làm ăn cũng không khác biệt bao nhiêu. Đúng người sẽ có lợi ích bỏ túi, sai người sẽ mất vốn bỏ ra, thậm chí mang họa về nhà.
Điểm thân thế của gã họ Tuyệt vẫn còn là nghi vấn, nhất là hắn ta tuy có Lôi linh căn, nhưng cảnh giới quá thấp so với tuổi tác. Nếu như xuất thân trong một gia tộc lớn, chuyện này sẽ rất khó xảy ra. Còn trong gia đình bình thường, vậy thì hắn kiếm ra tờ tác phương kia ở đâu?.
"Dù sao bất cứ một loại đầu tư nào cũng đều có rủi ro thất bại, chuyện này ta giao cho con!."
"Đa tạ cha!."
Vận Kinh Hồng nghe thấy lời này, sắc mặt vui mừng, càng thêm cung kính.
Trong Vận gia, tuy nói cha là người có địa vị cao nhất, quyền sinh sát nằm trong tay. Nhưng ngoại trừ đại ca còn đang tu tập trên Tru Thiên Môn, thì thật ra, cô cô mới là người mạnh nhất.
Hiện tại cô cô Vận Lam đang dồn lực tranh đoạt chức vị thành chủ, cho nên không mấy quan tâm tới chuyện trong Vận gia. Nhưng một khi thời điểm hạn định tới, dù tranh đoạt thành công hay thất bại, lúc đó cô cô hiển nhiên đã có thời gian rảnh.
Trong bất kỳ gia tộc hay thể chế nào, nội đấu là điều hiển nhiên, Vận gia không ngoại lệ.
Ông để Vận Kinh Hồng toàn quyền xử lí, chính là muốn con trai của mình có thêm một chỗ dựa vững chắc. Dần theo thời gian, hình thành một thế lực riêng, khi đó sức mạnh tổng thể càng cao, sẽ không bị lép vế quá nhiều.
Tất nhiên chuyện này không phải ai cũng có thể biết, do đó ngay khi ấy Vận Kinh Hồng đã cho xử lý toàn bộ thủ hạ của mình. Còn vị tam lão trong lời y nói, đương nhiên là người theo phe cha của y rồi.
/386
|