Cả quảng trường yên tĩnh rồi lại vang lên tiếng nghị luận, rất nhiều tiếng cười lớn phát ra. Không chỉ vậy, một đám gia lão thấy cảnh này cũng là khó chịu ra mặt. Mệnh Tiêu Tai nhìn hết tất thảy, ông ta trầm ngâm không nói, bên cạnh vang đến giọng của Phương thành chủ:
"Thật tiếc, đây đã là cơ hội cuối cùng của con bé…"
"Đã để Phương thành chủ phải chê cười rồi, âu cũng là do ta có lỗi làm mất mặt Mệnh gia…."
Mệnh Tiêu Tai thở dài, trong lòng ông vừa cảm thấy chua xót lại cảm thấy khó chịu. Cả đời ông anh minh, duy có một lần sau rượu bị người tính kế, đây cũng là mệnh số của ông ta.
Mệnh Tại Y nhìn quả cầu không có dấu hiệu phát sinh, khóe miệng nàng ta cười khẩy. Đúng như dự đoán, quá khứ vẫn như vậy.
Nàng ta không nói lời nào, thu tay quay người đi xuống dưới đài, chỉ là bộ dáng đã hơi khác rồi.
Tất cả những lời giễu cợt, cùng với khinh thường trước mắt, làm cho nàng nhớ lại kiếp trước.
Kiếp trước nàng còn ngây thơ, nghĩ rằng chỉ cần bản thân có tư chất tu hành. Khi đó mọi người sẽ có cái nhìn khác, mọi người sẽ đối xử tốt với nàng. Nhất là với cha, ông ấy sẽ đón nhận nàng, cùng với mẫu thân.
Từ lúc tám tuổi, năm nào nàng cũng tới tham gia đại điển khai linh, chỉ là năm nào ra về cũng nhục nhã ê chề. Nhớ lại lần mười lăm tuổi ấy, nàng khi đó cảm thấy cả thế giới như sụp đổ trước mặt mình.
Nàng không tin, còn lao đến chỗ cha giãi bày tâm can, muốn được thử lại. Chỉ là ông ấy không hề có chút lưỡng lự, lập tức sai người đuổi nàng ra khỏi quảng trường.
Bao nhiêu ánh mắt dè bỉu nhìn vào, nàng vẫn còn là cô bé non nớt, sao có thể chịu nổi. Trong một thời gian rất dài, nàng đã trở lên tự kỉ, lánh mặt với thế gian.
Trở lại kiếp này, qua ba trăm năm thăng trầm, thiếu nữ ngày nào yếu đuối đã không còn nữa. Thế nhân trong mắt nàng, cùng với loài vật có gì khác nhau đâu.
Sống theo ý người khác, ngươi chỉ là con rối mà thôi. Còn không bằng một lần buông tay, sống theo lý tưởng của chính mình, thất bại cũng là không có xấu hổ với bản thân.
"Quan tâm đến cái nhìn của bọn họ sao? Liên quan gì tới ta! Ta nghèo thì họ khinh, ta giàu thì họ ghét, ta vui vẻ thì họ tìm cách hãm hại, ta khổ sở thì họ cười trên nỗi đau. Ta sống theo ý họ để được cái gì đây? Chi bằng ta giết hết là xong, đỡ phải đau đầu!."
Mệnh Tại Y mặc dù là nghĩ như vậy, nhưng mà biểu hiện thất thần, lảo đảo bước đi.
Cảnh này rơi vào trong mắt kẻ hữu tâm, đúng là thật đáng để ăn mừng.
Mọi người nhìn theo bóng dáng vẫn không ngớt bàn tán, hóa ra thái độ lạnh nhạt trước đó của nàng ta, chỉ là giả bộ. Không ít người còn cười to, cố với theo nàng ta mà hét lên:
— QUẢNG CÁO —
"Mệnh tiểu thư à Mệnh tiểu thư, cô muốn đổi đời vậy hãy cố mà lừa lấy một tên phú gia…."
Mặc cho vô số kẻ cười cợt, Mệnh Tại Y vẫn lời bỏ ngoài tai, lảo đảo bước đi.
Nhưng mà rất nhanh, vị gia lão ở trên đài cao lại hô lên, đại điển vẫn phải tiếp tục cử hành.
Bầu trời dần chuyển u ám, mây đen kéo tới, từng hạt mưa bắt đầu tí tách rơi xuống. Để cho đại điển diễn ra suôn sẻ, nơi quảng trường nhanh chóng xuất hiện một màng pháp trận mỏng manh, ngăn cách hạt mưa rơi xuống.
Mệnh Tại Y lúc này đã ra khỏi quảng trường, cơn mưa xối xả trút xuống, người nàng ướt nhẹp. Nhưng nàng không lấy làm buồn, ngược lại có chút vui vẻ.
Không lâu sau đó, Mệnh Tại Y đã đi đến một gốc cây Mai sau đình viện, nơi này khi xưa còn bé, nàng và mẫu thân vẫn hay đùa giỡn.
Nước mưa giống như hàng ngàn vạn viên đá nhỏ bắn phá xuống cây Mai vàng, dù nó có to, đứng trước tự nhiên vẫn quá nhỏ bé. Cánh mai rụng rơi, hòa cùng với đất cát, khi trước đẹp bao nhiêu, lúc này lại xấu xí lạ thường.
"Mai vàng còn đó, sắc xuân xanh
Người xưa bến cũ, cảnh tàn canh..."
Mệnh Tại Y ngồi dưới thân cây khóc thật to, nàng giống như là khóc cho hết những nhịn nhục suốt bao năm tháng qua.
Cách nàng không xa, một thanh niên tu giả luyện khí tầng 3 đang nhìn, trong mắt gã đầy vẻ chán ghét.
"Mẹ kiếp, năm nào kiểm tra thất bại xong cũng ra đây khóc lóc, hại cho ta bị ướt không kém. Phu nhân cũng thật là, bắt ta theo dõi một đứa phàm nhân để làm gì không biết? Mà thôi, qua hôm nay, hi vọng của cô ta cũng đã tắt rồi, ta cũng không cần phải đến thường xuyên nữa!."
Nói xong lời tự kỷ, gã nhổ một bãi nước bọt xuống đất rồi quay người rời đi. Phàm nhân thì có thể làm ra thủ đoạn gì chứ, vốn không cần phải theo dõi cả ngày.
Mệnh Tại Y quyệt nước mắt hướng nhìn lên trời cao, cơn mưa đang dần giảm cường độ, nàng không thể diễn lâu hơn.
Diễn kịch như thật là một môn nghệ thuật không phải ai cũng làm được, Mệnh Tại Y là một diễn viên xuất sắc với ba trăm năm kinh nghiệm.
Với kinh nghiệm của mình, tin rằng kẻ có thể nhìn ra mánh khóe, còn chưa có xuất hiện ở đây. Phương thành chủ hay là bọn người gia lão, cũng chỉ là đám trẻ con trong mắt nàng mà thôi.
Mặc kệ sét đánh bên tai, nàng ta nhặt lên cành cây khô rồi tìm đến một góc ngồi xuống đào bới, dù cho nước mưa làm cho hai mắt đỏ ngầu. Nơi này trước khi mất, mẫn thân đã giấu lại một chút gia tài cho nàng. — QUẢNG CÁO —
Nàng nhấc lấy chiếc hộp gỗ, giấu vào trong áo, sau đó phi tang hiện trường.
Trên trời đì đùng tiếng sét rền vang, chẳng mấy chốc về lại căn nhà rách nát của mình. Nàng ta không quên dắt theo con mèo và mấy con vịt, sau đó mới đi vào trong.
Bên trong hộp gỗ có hơn mười viên linh thạch, đây đều là tài sản dành dụm của mẫu thân. Lúc này nó lại là phao cứu sinh của nàng, phá giải phong ấn.
Nàng ta đặt con mèo ở hướng đối diện, dùng nó tuy là hết cách nhưng đã tạm đủ rồi. Con người và loài vật đều có linh tính, tất cả đều là tinh hoa của đất trời, khác nhau chỉ là cách tiến hóa của mỗi loài mà thôi.
Mệnh Tại Y vung một dao bay đứt đầu con vịt, sau đó đổ đầy máu vào cái bát. Tiếp đó nàng ta không chút cảm xúc, đưa dao lên lòng bàn tay rạch một đường. Dòng máu đỏ từ bàn tay nàng chảy xuống cái bát, hòa vào cùng máu vịt.
Nàng ta dùng bát màu này vẽ một vòng quanh người, một số chỗ viết lên thêm văn tự cổ. Mỗi một điểm giao, nàng lại đặt một viên linh thạch vào đó, nàng tiếp tục vẽ thêm một vòng khác y hệt.
Qua nửa chén trà, mọi sự gần như đã xong, lúc này Mệnh Tại Y đặt con mèo vào chiếc vòng đã vẽ trước mặt.
Đây chính là một dạng pháp trận chuyển ấn, có xuất xứ từ ma đạo phương bắc.
Phong ấn đối phó với phàm nhân và tu giả rất khác nhau, tu giả bởi vì có lực hoàn thủ, vì thế phong ấn thường rất mạnh. Một đứa bé Luyện Khí tầng 1 cũng đủ linh lực để giết một người phàm nhân trưởng thành, đây chính là sự khác biệt của tu giả.
Phong ấn cho phàm nhân rõ ràng yếu hơn rất nhiều, thậm chí phàm nhân biết cách, hoàn toàn có thể phá giải được.
Tất nhiên, thứ quan trọng nhất phàm nhân không có, ấy là linh lực. Đây là thứ xúc tác, thúc đẩy vận hành, phàm nhân tự bản thân không thể có được.
Nàng tất nhiên không thể nhờ kẻ khác hỗ trợ thôi động trận pháp, nhưng có điểm nàng có mà người khác không có.
Mệnh Tại Y quay về kiếp này, nàng không chỉ có ba trăm năm kinh nghiệm, mà còn có rất nhiều kiến thức, thủ pháp cùng với cơ duyên.
Vì sao nàng lại chọn tiến hành vào ngày gió giật mưa giông? Chính là bởi vì có sét.
Sét chính là năng lực, tụ hội của đất trời, dù là sét bình thường ngay cả tu giả cấp thấp cũng phải đề phòng một chút. Thậm chí lên tới cảnh giới cao, độ tới kiếp vấn thiên địa, cũng đều là đối mặt với sấm sét thiên kiếp địa tai.
"Nếu như không phải ngày hôm nay, vậy thì phải chờ tới ngày mưa giông tiếp theo!."
— QUẢNG CÁO —
Mệnh Tại Y chuẩn bị đã xong xuôi, chỉ còn bước chờ đợi cuối cùng. Trước đó đặt cây thép trên đỉnh mái, mục đích chính là dẫn nó tới hỗ trợ khởi động vòng pháp trận này.
Nhìn hạt mưa càng lúc càng nhẹ hạt, tiếng sấm cũng vơi bớt dần, lòng Mệnh Tại Y không khỏi trùng xuống. Thiên tai là thứ khó đoán, bỏ qua lần này thì biết chờ tới ngày nào đây.
Địa lợi và nhân hòa đã có đủ, thiên thời cũng đang diễn ra, nếu không phải bây giờ, vậy thì nàng cũng quá xui xẻo rồi.
Lúc mà Mệnh Tại Y thầm than trong lòng, một tia sét nhỏ từ trên trời giáng xuống, trúng vào cây sắt trên mái nhà nàng.
Dòng điện bất ngờ truyền tới pháp trận, nàng và con mèo dựng hết hết lông tóc toàn thân. Ngay vào lúc ấy, ánh mắt nàng toát ra vẻ mừng rỡ, vòng pháp trận cũng đang bắt đầu khởi động.
Chỉ thấy hai vòng pháp trận nổi lên huyết sắc nồng đậm, bao phủ quanh người Mệnh Tại Y và con mèo. Sau đó dị biến phát sinh, từ người nàng bay ra những dải khí đen, chúng bay theo những đường vẽ pháp trận.
Chả mấy chốc, dải màu đen này bay ra không sót một ít, chúng cứ thế bay vào thân thể con mèo. Nó đã bị nàng trói chặt, lúc này vô lực phản kháng.
Qua thêm nửa canh giờ, linh khí từ viên linh thạch đã hết sạch, pháp trận từ từ biến mất. Con mèo nằm trên đất không còn giãy giụa, chỉ có Mệnh Tại Y là đang khoanh chân ngồi đó.
Đột nhiên đâu đó khe khẽ vang lên một tiếng bụp nhỏ, bên trong người nàng từ lúc nào đã có một quả cầu nhỏ. Đan cầu này vừa mới hình thành, trông mỏng manh nhưng cực kì lấp lánh.
Nếu như đem so thể tích khí hải bên trong đan cầu với một kẻ Luyện Khí tầng 1 khác, khí hải đan cầu này nhiều hơn không ít.
Không lâu sau nữa, Mệnh Tại Y mở mắt, khóe miệng nụ cười nồng đậm. Nàng đã chính thức bước chân vào con đường tu giả….
"Tất cả mới chỉ là bắt đầu mà thôi…."
"Thật tiếc, đây đã là cơ hội cuối cùng của con bé…"
"Đã để Phương thành chủ phải chê cười rồi, âu cũng là do ta có lỗi làm mất mặt Mệnh gia…."
Mệnh Tiêu Tai thở dài, trong lòng ông vừa cảm thấy chua xót lại cảm thấy khó chịu. Cả đời ông anh minh, duy có một lần sau rượu bị người tính kế, đây cũng là mệnh số của ông ta.
Mệnh Tại Y nhìn quả cầu không có dấu hiệu phát sinh, khóe miệng nàng ta cười khẩy. Đúng như dự đoán, quá khứ vẫn như vậy.
Nàng ta không nói lời nào, thu tay quay người đi xuống dưới đài, chỉ là bộ dáng đã hơi khác rồi.
Tất cả những lời giễu cợt, cùng với khinh thường trước mắt, làm cho nàng nhớ lại kiếp trước.
Kiếp trước nàng còn ngây thơ, nghĩ rằng chỉ cần bản thân có tư chất tu hành. Khi đó mọi người sẽ có cái nhìn khác, mọi người sẽ đối xử tốt với nàng. Nhất là với cha, ông ấy sẽ đón nhận nàng, cùng với mẫu thân.
Từ lúc tám tuổi, năm nào nàng cũng tới tham gia đại điển khai linh, chỉ là năm nào ra về cũng nhục nhã ê chề. Nhớ lại lần mười lăm tuổi ấy, nàng khi đó cảm thấy cả thế giới như sụp đổ trước mặt mình.
Nàng không tin, còn lao đến chỗ cha giãi bày tâm can, muốn được thử lại. Chỉ là ông ấy không hề có chút lưỡng lự, lập tức sai người đuổi nàng ra khỏi quảng trường.
Bao nhiêu ánh mắt dè bỉu nhìn vào, nàng vẫn còn là cô bé non nớt, sao có thể chịu nổi. Trong một thời gian rất dài, nàng đã trở lên tự kỉ, lánh mặt với thế gian.
Trở lại kiếp này, qua ba trăm năm thăng trầm, thiếu nữ ngày nào yếu đuối đã không còn nữa. Thế nhân trong mắt nàng, cùng với loài vật có gì khác nhau đâu.
Sống theo ý người khác, ngươi chỉ là con rối mà thôi. Còn không bằng một lần buông tay, sống theo lý tưởng của chính mình, thất bại cũng là không có xấu hổ với bản thân.
"Quan tâm đến cái nhìn của bọn họ sao? Liên quan gì tới ta! Ta nghèo thì họ khinh, ta giàu thì họ ghét, ta vui vẻ thì họ tìm cách hãm hại, ta khổ sở thì họ cười trên nỗi đau. Ta sống theo ý họ để được cái gì đây? Chi bằng ta giết hết là xong, đỡ phải đau đầu!."
Mệnh Tại Y mặc dù là nghĩ như vậy, nhưng mà biểu hiện thất thần, lảo đảo bước đi.
Cảnh này rơi vào trong mắt kẻ hữu tâm, đúng là thật đáng để ăn mừng.
Mọi người nhìn theo bóng dáng vẫn không ngớt bàn tán, hóa ra thái độ lạnh nhạt trước đó của nàng ta, chỉ là giả bộ. Không ít người còn cười to, cố với theo nàng ta mà hét lên:
— QUẢNG CÁO —
"Mệnh tiểu thư à Mệnh tiểu thư, cô muốn đổi đời vậy hãy cố mà lừa lấy một tên phú gia…."
Mặc cho vô số kẻ cười cợt, Mệnh Tại Y vẫn lời bỏ ngoài tai, lảo đảo bước đi.
Nhưng mà rất nhanh, vị gia lão ở trên đài cao lại hô lên, đại điển vẫn phải tiếp tục cử hành.
Bầu trời dần chuyển u ám, mây đen kéo tới, từng hạt mưa bắt đầu tí tách rơi xuống. Để cho đại điển diễn ra suôn sẻ, nơi quảng trường nhanh chóng xuất hiện một màng pháp trận mỏng manh, ngăn cách hạt mưa rơi xuống.
Mệnh Tại Y lúc này đã ra khỏi quảng trường, cơn mưa xối xả trút xuống, người nàng ướt nhẹp. Nhưng nàng không lấy làm buồn, ngược lại có chút vui vẻ.
Không lâu sau đó, Mệnh Tại Y đã đi đến một gốc cây Mai sau đình viện, nơi này khi xưa còn bé, nàng và mẫu thân vẫn hay đùa giỡn.
Nước mưa giống như hàng ngàn vạn viên đá nhỏ bắn phá xuống cây Mai vàng, dù nó có to, đứng trước tự nhiên vẫn quá nhỏ bé. Cánh mai rụng rơi, hòa cùng với đất cát, khi trước đẹp bao nhiêu, lúc này lại xấu xí lạ thường.
"Mai vàng còn đó, sắc xuân xanh
Người xưa bến cũ, cảnh tàn canh..."
Mệnh Tại Y ngồi dưới thân cây khóc thật to, nàng giống như là khóc cho hết những nhịn nhục suốt bao năm tháng qua.
Cách nàng không xa, một thanh niên tu giả luyện khí tầng 3 đang nhìn, trong mắt gã đầy vẻ chán ghét.
"Mẹ kiếp, năm nào kiểm tra thất bại xong cũng ra đây khóc lóc, hại cho ta bị ướt không kém. Phu nhân cũng thật là, bắt ta theo dõi một đứa phàm nhân để làm gì không biết? Mà thôi, qua hôm nay, hi vọng của cô ta cũng đã tắt rồi, ta cũng không cần phải đến thường xuyên nữa!."
Nói xong lời tự kỷ, gã nhổ một bãi nước bọt xuống đất rồi quay người rời đi. Phàm nhân thì có thể làm ra thủ đoạn gì chứ, vốn không cần phải theo dõi cả ngày.
Mệnh Tại Y quyệt nước mắt hướng nhìn lên trời cao, cơn mưa đang dần giảm cường độ, nàng không thể diễn lâu hơn.
Diễn kịch như thật là một môn nghệ thuật không phải ai cũng làm được, Mệnh Tại Y là một diễn viên xuất sắc với ba trăm năm kinh nghiệm.
Với kinh nghiệm của mình, tin rằng kẻ có thể nhìn ra mánh khóe, còn chưa có xuất hiện ở đây. Phương thành chủ hay là bọn người gia lão, cũng chỉ là đám trẻ con trong mắt nàng mà thôi.
Mặc kệ sét đánh bên tai, nàng ta nhặt lên cành cây khô rồi tìm đến một góc ngồi xuống đào bới, dù cho nước mưa làm cho hai mắt đỏ ngầu. Nơi này trước khi mất, mẫn thân đã giấu lại một chút gia tài cho nàng. — QUẢNG CÁO —
Nàng nhấc lấy chiếc hộp gỗ, giấu vào trong áo, sau đó phi tang hiện trường.
Trên trời đì đùng tiếng sét rền vang, chẳng mấy chốc về lại căn nhà rách nát của mình. Nàng ta không quên dắt theo con mèo và mấy con vịt, sau đó mới đi vào trong.
Bên trong hộp gỗ có hơn mười viên linh thạch, đây đều là tài sản dành dụm của mẫu thân. Lúc này nó lại là phao cứu sinh của nàng, phá giải phong ấn.
Nàng ta đặt con mèo ở hướng đối diện, dùng nó tuy là hết cách nhưng đã tạm đủ rồi. Con người và loài vật đều có linh tính, tất cả đều là tinh hoa của đất trời, khác nhau chỉ là cách tiến hóa của mỗi loài mà thôi.
Mệnh Tại Y vung một dao bay đứt đầu con vịt, sau đó đổ đầy máu vào cái bát. Tiếp đó nàng ta không chút cảm xúc, đưa dao lên lòng bàn tay rạch một đường. Dòng máu đỏ từ bàn tay nàng chảy xuống cái bát, hòa vào cùng máu vịt.
Nàng ta dùng bát màu này vẽ một vòng quanh người, một số chỗ viết lên thêm văn tự cổ. Mỗi một điểm giao, nàng lại đặt một viên linh thạch vào đó, nàng tiếp tục vẽ thêm một vòng khác y hệt.
Qua nửa chén trà, mọi sự gần như đã xong, lúc này Mệnh Tại Y đặt con mèo vào chiếc vòng đã vẽ trước mặt.
Đây chính là một dạng pháp trận chuyển ấn, có xuất xứ từ ma đạo phương bắc.
Phong ấn đối phó với phàm nhân và tu giả rất khác nhau, tu giả bởi vì có lực hoàn thủ, vì thế phong ấn thường rất mạnh. Một đứa bé Luyện Khí tầng 1 cũng đủ linh lực để giết một người phàm nhân trưởng thành, đây chính là sự khác biệt của tu giả.
Phong ấn cho phàm nhân rõ ràng yếu hơn rất nhiều, thậm chí phàm nhân biết cách, hoàn toàn có thể phá giải được.
Tất nhiên, thứ quan trọng nhất phàm nhân không có, ấy là linh lực. Đây là thứ xúc tác, thúc đẩy vận hành, phàm nhân tự bản thân không thể có được.
Nàng tất nhiên không thể nhờ kẻ khác hỗ trợ thôi động trận pháp, nhưng có điểm nàng có mà người khác không có.
Mệnh Tại Y quay về kiếp này, nàng không chỉ có ba trăm năm kinh nghiệm, mà còn có rất nhiều kiến thức, thủ pháp cùng với cơ duyên.
Vì sao nàng lại chọn tiến hành vào ngày gió giật mưa giông? Chính là bởi vì có sét.
Sét chính là năng lực, tụ hội của đất trời, dù là sét bình thường ngay cả tu giả cấp thấp cũng phải đề phòng một chút. Thậm chí lên tới cảnh giới cao, độ tới kiếp vấn thiên địa, cũng đều là đối mặt với sấm sét thiên kiếp địa tai.
"Nếu như không phải ngày hôm nay, vậy thì phải chờ tới ngày mưa giông tiếp theo!."
— QUẢNG CÁO —
Mệnh Tại Y chuẩn bị đã xong xuôi, chỉ còn bước chờ đợi cuối cùng. Trước đó đặt cây thép trên đỉnh mái, mục đích chính là dẫn nó tới hỗ trợ khởi động vòng pháp trận này.
Nhìn hạt mưa càng lúc càng nhẹ hạt, tiếng sấm cũng vơi bớt dần, lòng Mệnh Tại Y không khỏi trùng xuống. Thiên tai là thứ khó đoán, bỏ qua lần này thì biết chờ tới ngày nào đây.
Địa lợi và nhân hòa đã có đủ, thiên thời cũng đang diễn ra, nếu không phải bây giờ, vậy thì nàng cũng quá xui xẻo rồi.
Lúc mà Mệnh Tại Y thầm than trong lòng, một tia sét nhỏ từ trên trời giáng xuống, trúng vào cây sắt trên mái nhà nàng.
Dòng điện bất ngờ truyền tới pháp trận, nàng và con mèo dựng hết hết lông tóc toàn thân. Ngay vào lúc ấy, ánh mắt nàng toát ra vẻ mừng rỡ, vòng pháp trận cũng đang bắt đầu khởi động.
Chỉ thấy hai vòng pháp trận nổi lên huyết sắc nồng đậm, bao phủ quanh người Mệnh Tại Y và con mèo. Sau đó dị biến phát sinh, từ người nàng bay ra những dải khí đen, chúng bay theo những đường vẽ pháp trận.
Chả mấy chốc, dải màu đen này bay ra không sót một ít, chúng cứ thế bay vào thân thể con mèo. Nó đã bị nàng trói chặt, lúc này vô lực phản kháng.
Qua thêm nửa canh giờ, linh khí từ viên linh thạch đã hết sạch, pháp trận từ từ biến mất. Con mèo nằm trên đất không còn giãy giụa, chỉ có Mệnh Tại Y là đang khoanh chân ngồi đó.
Đột nhiên đâu đó khe khẽ vang lên một tiếng bụp nhỏ, bên trong người nàng từ lúc nào đã có một quả cầu nhỏ. Đan cầu này vừa mới hình thành, trông mỏng manh nhưng cực kì lấp lánh.
Nếu như đem so thể tích khí hải bên trong đan cầu với một kẻ Luyện Khí tầng 1 khác, khí hải đan cầu này nhiều hơn không ít.
Không lâu sau nữa, Mệnh Tại Y mở mắt, khóe miệng nụ cười nồng đậm. Nàng đã chính thức bước chân vào con đường tu giả….
"Tất cả mới chỉ là bắt đầu mà thôi…."
/386
|