Từ không trung rơi xuống một quả cầu phong bạo, một tiếng nổ như phá tan không khí u ám nơi đây. Kình phong rít gào, xung quanh trăm trượng hình thành gió cuốn, cả căn điện rộng lớn ầm ầm sụp đổ.
Sóng xung kích phá tung vài căn điện nhỏ xung quanh, mọi thứ chìm trong khói bụi.
Bỗng nhiên từ phía bên phải một thân ảnh vụt tới, nàng ta chỉ mũi kiếm về chính diện Nhân Mao mà tới.
Mũi kiếm chỉ cách mặt nó một gang thì dừng lại, Phi Thái Nguyệt Mao dùng hai tay kẹp lấy thanh kiếm, nó đưa mắt nhìn lại đối thủ. Tay trái của nó chưa kịp nắm lấy cây trượng thì một ánh kiếm khác vụt tới, nó cũng chẳng quay đầu mà giơ tay kẹp lấy.
"Tất Kích Hạ Thổ!."
Từ sau lưng con thú Đoạn Tuyệt lao tới tung ra một chưởng, trong gang tấc ấy Phi Thái Nguyệt Mao thu lại hai tay. Nó chắp tay rồi xoay người một vòng, từ người nó phát ra kình phong. Chưởng pháp của Đoạn Tuyệt vô lực đánh tới, làm cho ba kẻ phải lùi lại.
Hàn Tông vừa kịp đứng vững con thú đã xuất hiện trước mặt, nó vung lên điểm hai ngón tay về hướng mi tâm hắn, miệng ré lên một tiếng.
Oành… OaOành…
Kình phong từ tay nó phát ra phá tan cả một đoạn dài trước mắt, cuốn phăng mọi thứ. Hàn Tông may mắn thoát khỏi một sát chiêu trong gang tấc, hắn toát mồ hôi lạnh. Không phải đang dùng Trợ Phù của Bích Ngọc đưa, tăng thêm hai phần lực lượng thì hắn đã đi đời rồi. Để có cái phù hỗ trợ này, hắn phải trả cho nàng ta gần hai nghìn viên linh thạch.
Nhưng vui mừng chưa kịp cảm nhận, hắn bị nó tung cho một cước vào bụng, cả người văng vào nơi căn điện vừa sụp. Nó không dừng lại động tác mà thu lấy cây trượng, nhanh chóng quay người đỡ lấy một kiếm Đoạn Tuyệt.
Một kiếm mang theo uy lực, con nhân thú chân chưa kịp chạm đất, không có điểm tựa nó ngã nhào về sau hai vòng, ông ta thấy thế lựa thế lao lên công kích.
Đoạn Tuyệt tuy chiến lực đã thụt giảm nhưng trong tình huống ba người toàn tâm toàn ý đánh một, dù con nhân thú có bị áp chế cảnh giới cũng không tới nỗi không có lực chống trả.
Đoạn Tuyệt một mình chiến với nó ba chiêu, tới chiêu thứ tư thì biết là địch không lại, ông ta bèn lùi lại. Phi Thái Nguyệt Mao tung người đuổi theo, ông ta vừa chạy lùi vừa mặt đối diện với nó.
Với kinh nghiệm của bản thân, ông ta chọn khoảng cách với nó vừa đủ, không để nó đuổi kịp, cũng đủ để nó không tung ra chưởng pháp.
Điều này đòi hỏi kinh nghiệm mà không phải ai cũng làm được, do đó ông ta mới được nhận cái sự tình này. Đoạn Tuyệt phi thân dụ nó vào một tòa điện cao bốn tầng, được xây dựng toàn là những tảng đá lớn.
Trong tầng cổ điện u ám, ánh sáng chỉ lay lắt đủ để nhìn thấy thân ảnh hai người, bỗng nhiên một đạo kim ngân bay vụt tới. Phi Thái Nguyệt Mao vừa kịp quay người nhìn thì đạo ngân ấy đã nổ uỳnh một tiếng, làm cho nó văng vào sập một trụ đá.
— QUẢNG CÁO —
Điểm mạnh của tầng áp chế này chính là không thể sử dụng thần thông vượt qua Ngưng Khí, đám Hàn Tông đã lợi dụng triệt để. Phi Thái Nguyệt Mao mặc dù cấp 4 nhưng bị áp chế, nó không thể sử dụng thần thức. Mọi thứ tất thảy đều như tầng thấp bọn hắn, quan sát và chiến đấu hoàn toàn dựa vào kinh nghiệm cùng kỹ năng.
Một kích bất ngờ ấy chỉ làm thân thể nó chững lại, chứ chưa thể chân chính khiến nó bị thương.
Con thú vừa đứng dậy nó liền nghe thấy bốn tiếng nổ lớn, nhìn lại hóa ra là bốn góc cổ điện đã bị phá hủy. Tòa cổ điện này đang dần dung chuyển, vô số khói bụi bắt đầu cấp tốc lan tỏa làm cho tầm nhìn càng hẹp.
Nhìn thấy thân ảnh Đoạn Tuyệt đang phi ra khỏi căn điện, nó cấp tốc phi thân đuổi theo, trên tay dần hình thành một quả cầu phong bạo.
Cũng là lúc này cách Đoạn Tuyệt không xa, một ánh lam quang nhạt vụt tới, nó bay qua mặt ông ta rồi lao vút vào trong. Đoạn Tuyệt cảm thấy đây là một sát chiêu đánh lén cực kì nguy hiểm, nhất là khi trước ông ta cũng từng tí mất mạng vì nó.
Ánh lam mang theo tốc độ kinh người, chả mấy chốc đã vụt tới trước mặt con nhân thú. Phi Thái Nguyệt Mao mặc dù rất mạnh, nhưng thiên phú cấp 4 đã bị áp chế, rất nhiều thủ đoạn không thể sử dụng.
Căn cổ điện ầm ầm sụp đổ, với khối lượng khổng lồ cùng trọng lượng hàng trăm vạn cân, mọi thứ đều sẽ bị chôn vùi bên trong. Ba người cách đó không xa nhìn một màn này thở phào nhẹ nhõm, không giết được cũng khiến nó bị thương. Cầm chân được nó, cả ba nhìn nhau thờ hắt ra rồi tiếp tục bước chân tiến về nơi tòa cổ điện khổng lồ kia.
Hàn Tông băng một đoạn trên cánh tay phải, một chiêu vừa nãy đã làm vài mạch máu ngoài da trên cánh tay hắn vỡ ra. Còn may là chưa vỡ động mạch, hoặc là gãy xương, bằng không lúc này coi như đã phế nửa cái mạng.
Đối với Bảo Ngọc hay đúng hơn nên gọi là Lưu Ân, hai người bọn hắn cũng không thể làm gì hơn. Một chưởng của con nhân thú ấy phát ra, có lẽ đến mảnh áo cũng khó mà tìm thấy được. Đây không phải kết cục tốt đối với nàng ta, nhưng ở trong thế giới tranh đấu, không có thực lực sẽ không có quyền quyết định sinh tử. Vẫn là câu nói ấy, có thực lực sẽ có tất cả, có thực lực tâm tất sẽ bình yên.
Hàn Tông quay lại nhìn về phía ấy, ánh mắt hắn thâm trầm, sau dần thở hắt ra quay người bước đi.
Lúc này ở bên ngoài, tại một trấn nhỏ có không ít những thân ảnh mặc kỵ giáp tay cầm đại đao, thân cưỡi Chiến Sư rầm rộ trên đường lớn. Sau lưng bọn gã ở nơi xa xa ấy có khói lửa bốc lên, giống như vừa có một trận càn quét.
Máu tươi nhuộm đỏ đất, xác chết chất đầy sân, mùi máu tanh nồng bốc lên bốn phía, tất cả từ lớn cho tới bé gần như đều đã không còn hơi thở. Cổ Tử thu hồi ánh mắt không nhìn nữa, khuôn mặt ông ta lúc này vô cùng khó coi, lại có chút cung kính với người trước mặt.
Người này là một nữ tử, thân váy trắng tuyết cùng với làn tóc đen tuyền đang tung bay trong gió. Tuy nàng đã dùng màn che đi một nửa khuôn mặt, nhưng mà dáng vẻ này tuyệt đối chính là một tuyệt sắc mỹ nhân.
"Không có manh mối gì sao?."
— QUẢNG CÁO —
Giọng nói như sơn ca thánh thót, nhưng lại mang theo khí lạnh, khiến cho người nghe cảm thấy bất an. Cổ Tử nghe thấy vậy vội vàng chắp tay thưa:
"Bẩm sư tỷ, bọn chúng thật là cứng đầu đến chết không khai, quả thật rất khó. Cách duy nhất chính là đẩy nhanh khai thông đường dẫn tới hầm mỏ, có lẽ các sư đệ muội chỉ bị mắc kẹt mà thôi, hi vọng vẫn còn…"
Cổ Tử vừa nói tới đây thì ngậm miệng, ông ta biết là đã nhanh mồm nhanh miệng rồi, không dám nói tiếp. Nữ tử cau mày trầm ngâm đôi chút, nàng ta khẽ nói:
"Cổ thành chủ học trên ta một khóa, cũng không cần phải gọi một tiếng sư tỷ. Theo như ý thành chủ đi, dồn nhân lực vào việc khai thông hầm mỏ. Một mặt cho người liên hệ với bảy thành chủ khác, liên hợp cùng nhau tìm kiếm tung tích bọn họ!."
"Thực lực luận bối phận, sư tỷ không cần quá câu lệ. Mọi việc xin yên tâm, ta sẽ đi làm ngay!."
Cổ Tử nghe vậy không khỏi cúi thấp đầu hơn, ông ta sau khi chắp tay thêm một lần nữa liền từ từ cáo lui. Đúng là thực lực luận bối phận, dù ông ta có nhiều tuổi hơn, đứng trước kẻ có địa vị và cảnh giới cao, tuổi tác không đáng giá một xu.
Nhìn ông ta dẫn theo một đám thủ vệ đi khỏi, nữ tử áo trắng lúc này mới quay sang người bên cạnh. Kẻ này toàn thân dùng áo choàng rộng che đi, không hề để lộ một chút sơ sót nào.
"Ông thấy thế nào?."
"Như cô nói, con bé có phù bảo mạng hộ thân, cảnh giới dưới Hợp Linh trung kỳ là không có khả năng chính diện làm thương nó. Do vậy có thể đúng như lời cô đã kể, bọn họ là gặp phải cớ sự trong hầm mỏ, sau đó không may hầm sập. Việc này chỉ cần gọi bát đại thành chủ tới liên thủ hỗ trợ là được. Thân phận của ta quan trọng, nhỡ mà ảnh hưởng tới chính sự của sư môn giao phó, Khả Vân Khuynh cô sẽ…"
Ông ta trầm giọng chưa kịp nói hết, nữ tử áo trắng đã quăng cho ông ta một viên đá, khiến cho ông ta ngỡ ngàng…
"Đây là thứ con thú của nó mang từ hang động trong đó ra ngoài, vì thế ta mới gọi ông tới!."
Ông ta bàn tay cầm viên đá bình tĩnh nhìn nó, chỉ có ánh mắt là hơi nổi lên dị sắc. Chính là thứ manh mối này, khiến ông ta làm một nhiệm vụ ẩn nhẫn ở đây rất nhiều năm.
"Như vậy…"
"Phải! Hai người bọn nó đã phát hiện ra thứ này, cũng tức là mỏ linh thạch ngũ hành này ở đây. Khả năng rất cao nơi đó lại càng không xa, giờ ông tính sao?."— QUẢNG CÁO —
Ông ta lúc này mới nhận ra, hóa ra nàng ta gọi ông tới chính là đã phát hiện manh mối về nơi đó. Huy động nhiều lực lượng như thế sẽ dẫn tới chú ý, nhưng hai người kia mất tích lại là lý do hợp thức hóa cho việc ông ta thâm nhập tìm kiếm. Nghĩ như vậy nhưng ông ta lại nói:
"Mới chỉ là manh mối mà thôi, viên linh thạch này chưa mang nhiều giá trị so với việc bại lộ thân phận của ta cho lắm. Chưa quan trọng tới mức phải báo lên môn phái huy động chủ lực, chuyện hai đứa nhóc và cả mỏ linh thạch này, cô tự xử lý đi!."
Nói xong lời đó thân hình ông ta phiêu phù, trong nháy mắt đã không thấy tăm hơi.
Nhìn theo bóng dáng ấy nàng ta hừ lạnh, miệng nói không quan tâm mà viên đá lại cầm đi mất. Xem ra lời ông ta nói không động tâm chú ý, hẳn là nói phét.
Lại nói nàng chính là Khả Vân Khuynh, người được Kiếm Nhất Tâm cử đi theo sau bảo vệ cùng kiểm tra khảo hạch của Bích Ngọc. Lúc ấy ở xa lại không thể lộ mặt, mà việc Hàn Tông phá hang đã khiến cho nàng lạc đường.
Loanh quanh mấy ngày, tới khi nàng tìm thấy con thú của Bích Ngọc chạy ra, ấy cũng là lúc mê động có dấu hiệu sắp sập. Khả Vân Khuynh bắt buộc phải chạy ra ngoài, do đó có rất nhiều những chuyện phát sinh mà nàng ta không biết.
Hang động sập, nàng ta sức một mình không thể làm khác, chỉ đành phát đi phù tín gọi Cổ Tử tới.
Mà Cổ Tử tuy đã ở đây nhưng tất nhiên sẽ không đến ngay, tránh cho thời gian không khớp. Cũng không cần ông ta làm ra hành động gì, ngay cả mỏ linh thạch ngũ hành kia cũng đã sập. Tuy vậy bản thân ông ta cũng biết đây là lúc tình thế mong manh, cơ hội tốt cho ông ta rời đi.
Ấy vậy mà ông ta lại không rời đi, đây đối với kẻ trong cuộc như Hàn Tông mà biết, hắn nhất định sẽ nghi hoặc lạ.
Chỉ là Khả Vân Khuynh không biết sự tình vụ án và mỏ linh thạch, tung tích Bích Ngọc chưa tìm ra. Nàng ta tất nhiên là chưa biết nguyên nhân sập hầm, hành động lúc này cấp bách nhất vẫn là tìm người.
Chỉ là con Lục Vị Cửu Thính trong miệng nó ngậm một viên linh thạch, trước khi đi Kiếm Nhất Tâm đã nói nàng biết sự tình này. Vì thế nàng mới liên lạc với kẻ che mặt kia, gọi ông ta tới trợ giúp.
Sau cùng thứ mà Khả Vân Khuynh chắc chắn, ấy là Bích Ngọc chưa chết. Bởi lẽ con thú của nàng ta là dạng khế ước chủ tớ, nàng chưa chết nó cũng sẽ bình yên. Chỉ là một thời gian nữa nó sẽ chết, khi ấy chưa tìm ra sẽ vô phương biết được tình trạng của Bích Ngọc.
Linh thạch ngũ hành liên quan trọng đại, không phải ai cũng nhận biết được loại linh thạch này. Do đó Khả Vân Khuynh cũng có những nghi ngờ của bản thân, không có màn che đi khuôn mặt, hẳn là sẽ thấy được nụ cười trên khóe môi của nàng ta...
Sóng xung kích phá tung vài căn điện nhỏ xung quanh, mọi thứ chìm trong khói bụi.
Bỗng nhiên từ phía bên phải một thân ảnh vụt tới, nàng ta chỉ mũi kiếm về chính diện Nhân Mao mà tới.
Mũi kiếm chỉ cách mặt nó một gang thì dừng lại, Phi Thái Nguyệt Mao dùng hai tay kẹp lấy thanh kiếm, nó đưa mắt nhìn lại đối thủ. Tay trái của nó chưa kịp nắm lấy cây trượng thì một ánh kiếm khác vụt tới, nó cũng chẳng quay đầu mà giơ tay kẹp lấy.
"Tất Kích Hạ Thổ!."
Từ sau lưng con thú Đoạn Tuyệt lao tới tung ra một chưởng, trong gang tấc ấy Phi Thái Nguyệt Mao thu lại hai tay. Nó chắp tay rồi xoay người một vòng, từ người nó phát ra kình phong. Chưởng pháp của Đoạn Tuyệt vô lực đánh tới, làm cho ba kẻ phải lùi lại.
Hàn Tông vừa kịp đứng vững con thú đã xuất hiện trước mặt, nó vung lên điểm hai ngón tay về hướng mi tâm hắn, miệng ré lên một tiếng.
Oành… OaOành…
Kình phong từ tay nó phát ra phá tan cả một đoạn dài trước mắt, cuốn phăng mọi thứ. Hàn Tông may mắn thoát khỏi một sát chiêu trong gang tấc, hắn toát mồ hôi lạnh. Không phải đang dùng Trợ Phù của Bích Ngọc đưa, tăng thêm hai phần lực lượng thì hắn đã đi đời rồi. Để có cái phù hỗ trợ này, hắn phải trả cho nàng ta gần hai nghìn viên linh thạch.
Nhưng vui mừng chưa kịp cảm nhận, hắn bị nó tung cho một cước vào bụng, cả người văng vào nơi căn điện vừa sụp. Nó không dừng lại động tác mà thu lấy cây trượng, nhanh chóng quay người đỡ lấy một kiếm Đoạn Tuyệt.
Một kiếm mang theo uy lực, con nhân thú chân chưa kịp chạm đất, không có điểm tựa nó ngã nhào về sau hai vòng, ông ta thấy thế lựa thế lao lên công kích.
Đoạn Tuyệt tuy chiến lực đã thụt giảm nhưng trong tình huống ba người toàn tâm toàn ý đánh một, dù con nhân thú có bị áp chế cảnh giới cũng không tới nỗi không có lực chống trả.
Đoạn Tuyệt một mình chiến với nó ba chiêu, tới chiêu thứ tư thì biết là địch không lại, ông ta bèn lùi lại. Phi Thái Nguyệt Mao tung người đuổi theo, ông ta vừa chạy lùi vừa mặt đối diện với nó.
Với kinh nghiệm của bản thân, ông ta chọn khoảng cách với nó vừa đủ, không để nó đuổi kịp, cũng đủ để nó không tung ra chưởng pháp.
Điều này đòi hỏi kinh nghiệm mà không phải ai cũng làm được, do đó ông ta mới được nhận cái sự tình này. Đoạn Tuyệt phi thân dụ nó vào một tòa điện cao bốn tầng, được xây dựng toàn là những tảng đá lớn.
Trong tầng cổ điện u ám, ánh sáng chỉ lay lắt đủ để nhìn thấy thân ảnh hai người, bỗng nhiên một đạo kim ngân bay vụt tới. Phi Thái Nguyệt Mao vừa kịp quay người nhìn thì đạo ngân ấy đã nổ uỳnh một tiếng, làm cho nó văng vào sập một trụ đá.
— QUẢNG CÁO —
Điểm mạnh của tầng áp chế này chính là không thể sử dụng thần thông vượt qua Ngưng Khí, đám Hàn Tông đã lợi dụng triệt để. Phi Thái Nguyệt Mao mặc dù cấp 4 nhưng bị áp chế, nó không thể sử dụng thần thức. Mọi thứ tất thảy đều như tầng thấp bọn hắn, quan sát và chiến đấu hoàn toàn dựa vào kinh nghiệm cùng kỹ năng.
Một kích bất ngờ ấy chỉ làm thân thể nó chững lại, chứ chưa thể chân chính khiến nó bị thương.
Con thú vừa đứng dậy nó liền nghe thấy bốn tiếng nổ lớn, nhìn lại hóa ra là bốn góc cổ điện đã bị phá hủy. Tòa cổ điện này đang dần dung chuyển, vô số khói bụi bắt đầu cấp tốc lan tỏa làm cho tầm nhìn càng hẹp.
Nhìn thấy thân ảnh Đoạn Tuyệt đang phi ra khỏi căn điện, nó cấp tốc phi thân đuổi theo, trên tay dần hình thành một quả cầu phong bạo.
Cũng là lúc này cách Đoạn Tuyệt không xa, một ánh lam quang nhạt vụt tới, nó bay qua mặt ông ta rồi lao vút vào trong. Đoạn Tuyệt cảm thấy đây là một sát chiêu đánh lén cực kì nguy hiểm, nhất là khi trước ông ta cũng từng tí mất mạng vì nó.
Ánh lam mang theo tốc độ kinh người, chả mấy chốc đã vụt tới trước mặt con nhân thú. Phi Thái Nguyệt Mao mặc dù rất mạnh, nhưng thiên phú cấp 4 đã bị áp chế, rất nhiều thủ đoạn không thể sử dụng.
Căn cổ điện ầm ầm sụp đổ, với khối lượng khổng lồ cùng trọng lượng hàng trăm vạn cân, mọi thứ đều sẽ bị chôn vùi bên trong. Ba người cách đó không xa nhìn một màn này thở phào nhẹ nhõm, không giết được cũng khiến nó bị thương. Cầm chân được nó, cả ba nhìn nhau thờ hắt ra rồi tiếp tục bước chân tiến về nơi tòa cổ điện khổng lồ kia.
Hàn Tông băng một đoạn trên cánh tay phải, một chiêu vừa nãy đã làm vài mạch máu ngoài da trên cánh tay hắn vỡ ra. Còn may là chưa vỡ động mạch, hoặc là gãy xương, bằng không lúc này coi như đã phế nửa cái mạng.
Đối với Bảo Ngọc hay đúng hơn nên gọi là Lưu Ân, hai người bọn hắn cũng không thể làm gì hơn. Một chưởng của con nhân thú ấy phát ra, có lẽ đến mảnh áo cũng khó mà tìm thấy được. Đây không phải kết cục tốt đối với nàng ta, nhưng ở trong thế giới tranh đấu, không có thực lực sẽ không có quyền quyết định sinh tử. Vẫn là câu nói ấy, có thực lực sẽ có tất cả, có thực lực tâm tất sẽ bình yên.
Hàn Tông quay lại nhìn về phía ấy, ánh mắt hắn thâm trầm, sau dần thở hắt ra quay người bước đi.
Lúc này ở bên ngoài, tại một trấn nhỏ có không ít những thân ảnh mặc kỵ giáp tay cầm đại đao, thân cưỡi Chiến Sư rầm rộ trên đường lớn. Sau lưng bọn gã ở nơi xa xa ấy có khói lửa bốc lên, giống như vừa có một trận càn quét.
Máu tươi nhuộm đỏ đất, xác chết chất đầy sân, mùi máu tanh nồng bốc lên bốn phía, tất cả từ lớn cho tới bé gần như đều đã không còn hơi thở. Cổ Tử thu hồi ánh mắt không nhìn nữa, khuôn mặt ông ta lúc này vô cùng khó coi, lại có chút cung kính với người trước mặt.
Người này là một nữ tử, thân váy trắng tuyết cùng với làn tóc đen tuyền đang tung bay trong gió. Tuy nàng đã dùng màn che đi một nửa khuôn mặt, nhưng mà dáng vẻ này tuyệt đối chính là một tuyệt sắc mỹ nhân.
"Không có manh mối gì sao?."
— QUẢNG CÁO —
Giọng nói như sơn ca thánh thót, nhưng lại mang theo khí lạnh, khiến cho người nghe cảm thấy bất an. Cổ Tử nghe thấy vậy vội vàng chắp tay thưa:
"Bẩm sư tỷ, bọn chúng thật là cứng đầu đến chết không khai, quả thật rất khó. Cách duy nhất chính là đẩy nhanh khai thông đường dẫn tới hầm mỏ, có lẽ các sư đệ muội chỉ bị mắc kẹt mà thôi, hi vọng vẫn còn…"
Cổ Tử vừa nói tới đây thì ngậm miệng, ông ta biết là đã nhanh mồm nhanh miệng rồi, không dám nói tiếp. Nữ tử cau mày trầm ngâm đôi chút, nàng ta khẽ nói:
"Cổ thành chủ học trên ta một khóa, cũng không cần phải gọi một tiếng sư tỷ. Theo như ý thành chủ đi, dồn nhân lực vào việc khai thông hầm mỏ. Một mặt cho người liên hệ với bảy thành chủ khác, liên hợp cùng nhau tìm kiếm tung tích bọn họ!."
"Thực lực luận bối phận, sư tỷ không cần quá câu lệ. Mọi việc xin yên tâm, ta sẽ đi làm ngay!."
Cổ Tử nghe vậy không khỏi cúi thấp đầu hơn, ông ta sau khi chắp tay thêm một lần nữa liền từ từ cáo lui. Đúng là thực lực luận bối phận, dù ông ta có nhiều tuổi hơn, đứng trước kẻ có địa vị và cảnh giới cao, tuổi tác không đáng giá một xu.
Nhìn ông ta dẫn theo một đám thủ vệ đi khỏi, nữ tử áo trắng lúc này mới quay sang người bên cạnh. Kẻ này toàn thân dùng áo choàng rộng che đi, không hề để lộ một chút sơ sót nào.
"Ông thấy thế nào?."
"Như cô nói, con bé có phù bảo mạng hộ thân, cảnh giới dưới Hợp Linh trung kỳ là không có khả năng chính diện làm thương nó. Do vậy có thể đúng như lời cô đã kể, bọn họ là gặp phải cớ sự trong hầm mỏ, sau đó không may hầm sập. Việc này chỉ cần gọi bát đại thành chủ tới liên thủ hỗ trợ là được. Thân phận của ta quan trọng, nhỡ mà ảnh hưởng tới chính sự của sư môn giao phó, Khả Vân Khuynh cô sẽ…"
Ông ta trầm giọng chưa kịp nói hết, nữ tử áo trắng đã quăng cho ông ta một viên đá, khiến cho ông ta ngỡ ngàng…
"Đây là thứ con thú của nó mang từ hang động trong đó ra ngoài, vì thế ta mới gọi ông tới!."
Ông ta bàn tay cầm viên đá bình tĩnh nhìn nó, chỉ có ánh mắt là hơi nổi lên dị sắc. Chính là thứ manh mối này, khiến ông ta làm một nhiệm vụ ẩn nhẫn ở đây rất nhiều năm.
"Như vậy…"
"Phải! Hai người bọn nó đã phát hiện ra thứ này, cũng tức là mỏ linh thạch ngũ hành này ở đây. Khả năng rất cao nơi đó lại càng không xa, giờ ông tính sao?."— QUẢNG CÁO —
Ông ta lúc này mới nhận ra, hóa ra nàng ta gọi ông tới chính là đã phát hiện manh mối về nơi đó. Huy động nhiều lực lượng như thế sẽ dẫn tới chú ý, nhưng hai người kia mất tích lại là lý do hợp thức hóa cho việc ông ta thâm nhập tìm kiếm. Nghĩ như vậy nhưng ông ta lại nói:
"Mới chỉ là manh mối mà thôi, viên linh thạch này chưa mang nhiều giá trị so với việc bại lộ thân phận của ta cho lắm. Chưa quan trọng tới mức phải báo lên môn phái huy động chủ lực, chuyện hai đứa nhóc và cả mỏ linh thạch này, cô tự xử lý đi!."
Nói xong lời đó thân hình ông ta phiêu phù, trong nháy mắt đã không thấy tăm hơi.
Nhìn theo bóng dáng ấy nàng ta hừ lạnh, miệng nói không quan tâm mà viên đá lại cầm đi mất. Xem ra lời ông ta nói không động tâm chú ý, hẳn là nói phét.
Lại nói nàng chính là Khả Vân Khuynh, người được Kiếm Nhất Tâm cử đi theo sau bảo vệ cùng kiểm tra khảo hạch của Bích Ngọc. Lúc ấy ở xa lại không thể lộ mặt, mà việc Hàn Tông phá hang đã khiến cho nàng lạc đường.
Loanh quanh mấy ngày, tới khi nàng tìm thấy con thú của Bích Ngọc chạy ra, ấy cũng là lúc mê động có dấu hiệu sắp sập. Khả Vân Khuynh bắt buộc phải chạy ra ngoài, do đó có rất nhiều những chuyện phát sinh mà nàng ta không biết.
Hang động sập, nàng ta sức một mình không thể làm khác, chỉ đành phát đi phù tín gọi Cổ Tử tới.
Mà Cổ Tử tuy đã ở đây nhưng tất nhiên sẽ không đến ngay, tránh cho thời gian không khớp. Cũng không cần ông ta làm ra hành động gì, ngay cả mỏ linh thạch ngũ hành kia cũng đã sập. Tuy vậy bản thân ông ta cũng biết đây là lúc tình thế mong manh, cơ hội tốt cho ông ta rời đi.
Ấy vậy mà ông ta lại không rời đi, đây đối với kẻ trong cuộc như Hàn Tông mà biết, hắn nhất định sẽ nghi hoặc lạ.
Chỉ là Khả Vân Khuynh không biết sự tình vụ án và mỏ linh thạch, tung tích Bích Ngọc chưa tìm ra. Nàng ta tất nhiên là chưa biết nguyên nhân sập hầm, hành động lúc này cấp bách nhất vẫn là tìm người.
Chỉ là con Lục Vị Cửu Thính trong miệng nó ngậm một viên linh thạch, trước khi đi Kiếm Nhất Tâm đã nói nàng biết sự tình này. Vì thế nàng mới liên lạc với kẻ che mặt kia, gọi ông ta tới trợ giúp.
Sau cùng thứ mà Khả Vân Khuynh chắc chắn, ấy là Bích Ngọc chưa chết. Bởi lẽ con thú của nàng ta là dạng khế ước chủ tớ, nàng chưa chết nó cũng sẽ bình yên. Chỉ là một thời gian nữa nó sẽ chết, khi ấy chưa tìm ra sẽ vô phương biết được tình trạng của Bích Ngọc.
Linh thạch ngũ hành liên quan trọng đại, không phải ai cũng nhận biết được loại linh thạch này. Do đó Khả Vân Khuynh cũng có những nghi ngờ của bản thân, không có màn che đi khuôn mặt, hẳn là sẽ thấy được nụ cười trên khóe môi của nàng ta...
/386
|