Quả nhiên hai người đi tới một ngã năm, phía trước có tới năm ngã rẽ về năm hướng. Điều này tuy có thể giúp bọn hắn có nhiều cơ hội cắt đuôi mấy kẻ phía sau, nhưng nó cũng mang tới một tai hại khác.
Ấy là lối rẽ càng nhiều chứng tỏ hang động này càng lớn, càng vậy lại càng khó tìm thấy lối ra. Bọn hắn nếu như đánh dấu, chỉ sợ kẻ địch theo dấu đuổi tới, nhưng loanh quanh ở đây càng lâu lại càng bất lợi.
Năm cái hang này Hàn Tông cũng không biết nên đi về bên nào, hắn liền nhìn sang Bích Ngọc. Ánh sáng từ Dạ Quang ngọc chiếu sáng xung quanh, khuôn mặt của Bích Ngọc cũng đang cực kỳ rắc rối.
Hai người nhìn nhau đều thấy được trong mắt đối phương có một tia lưỡng lự không nhỏ, làm cho lời nói vừa tới miệng chỉ đành nuốt lại.
"Nhiều lối như vậy dùng phương pháp cũ không có tác dụng mấy, chi bằng dùng thử vận may đi!."
Rốt cục Hàn Tông nhìn Bích Ngọc nói ra, Bích Ngọc liền hỏi:
"Ý sư huynh là nhắm mắt chọn bừa?."
Ở thế giới địa cầu của Hàn Tông có vài phương pháp để tìm lối ra trong mê cung, có loại đánh dấu, có loại bám tường, lại có loại đi ngược...
Tuy vậy có một loại phương pháp ngẫu nhiên, ấy là dùng chuột dò đường, nói thẳng ra là ăn may.
Trong hoàn cảnh này, Hàn Tông cũng định dùng như vậy, hắn nói với Bích Ngọc:
"Ta chọn hai đường, sư muội cũng chọn hai đường, như vậy đường còn lại sẽ là lối nên đi. Nhưng nếu sư muội có cách tốt hơn, sư huynh sẽ không phản đối!."
Hàn Tông càng nghĩ càng nghi ngờ, phải chăng Thanh Tử Dương biết hắn hay gặp phải tình huống như vậy nên mới tìm đủ cách kiếm cho hắn một con Đỏ Đen Vận Mệnh Thú?.
Bích Ngọc khi nãy đã tra xét cả năm cửa hang đều không có vết tích mới, điều này chứng tỏ năm lối đi này không hề có ai từng bước vào. Thậm chí còn không có động vật nào ở đây, điều này thật kì quặc.
Lục Vị Cửu Thính không xác định được phương hướng lối ra chính xác, nàng cũng không có yêu thú khác dò đường. Đối với tu giả cấp thấp như các nàng, rất nhiều khả năng bị hạn chế bởi hoàn cảnh đặc thù.
Suy xét cho kỹ thì cách của hắn cũng là một cách hợp lý, mỗi người đều có lựa chọn, không ai thiệt hơn ai. Cho dù có sai cũng là cả hai đều sai, không trách ai được. Bích Ngọc gật đầu nói:
"Cũng chỉ còn cách vậy thôi!."
Hai người đều cùng tiến lên đưa ra đánh giá, thời gian đã không còn nhiều, sau cùng mỗi người đều đưa ra nhận định của mình. Chỉ là Hàn Tông vừa nghĩ tới một khả năng thì nó ứng nghiệm ngay, ấy là hai người đều cùng chọn phải một hang. Điều này tức là thay vì hai người chọn bốn hang khác nhau, thì chỉ có ba mà thôi.
Lúc này số dư lại thêm một, thành ra có hai lối đi không có ai chọn, Hàn Tông thở dài lại nói tiếp:
"Ta chọn sư muội hẳn sẽ không yên tâm, mà sư muội chọn thì ta ít nhiều cũng có suy nghĩ như vậy. Chi bằng… để con thú này chọn đi!."
Hết cách, Hàn Tông chỉ tay vào con Lục Vị Cửu Thính của Bích Ngọc, tính mạng của nó cũng chung với hai người. Thôi thì để cho nó cùng chọn, như vậy có chết thì cũng chẳng oan.
Bích Ngọc hiểu ý, nàng ta cười nhạt một tiếng sau đó ra hiệu cho con thú chọn một trong hai…
Nửa ngày sau một ánh sáng le lói từ hướng ngược lại vụt tới, nhìn rõ rằng một lão giả cầm Dạ Quang ngọc đi tới. Lão chính là gia chủ Đoan gia, Đoạn Tuyệt. Ông ta bởi vì dọn ra một lối đi ở những nơi mà Hàn Tông đã phá lối chặn đường, vì thế mà mất rất nhiều thời gian.
Nhìn năm đống đổ nát trước mắt, ông ta cũng trở nên ngưng trọng, không nghĩ ra xung quanh mỏ ông ta khai thác lại có nhiều hang động ngầm như thế…
Hàn Tông và Bích Ngọc lúc này ngồi nghỉ ở một nơi cách đó rất xa, hai người ước chừng ở trong này cũng vài ba ngày rồi. Động này quá rộng lớn, hai người không chỉ gặp một ngã năm, mà vừa rồi còn gặp thêm một ngã tám lối đi.
Lối đi cũ tuy đã cẩn thận vẽ lại nhưng mà chỉ sợ lối ra đã có kẻ phục sẵn, hai người nhất thời không biết nên đi lối nào mới là đường ra tiếp theo.
"Sư huynh, chỉ sợ chúng ta gặp phải một mê cung nhân tạo rồi. Kẻ phía sau chưa chắc biết đường mà lần tới, chi bằng chúng ta bắt đầu đánh dấu đi thôi. Không rõ phương hướng, kẻ địch dù không tìm tới thì chúng ta khéo cũng chết khô ở đây mất thôi!."
Bích Ngọc dè dặt đưa ra ý kiến, quả nhiên nàng chưa từng rơi vào hoàn cảnh thế này, phần bình tĩnh đã vơi đi không ít. Hàn Tông cũng vậy, ngỡ tưởng chỉ là cái hang chuột như lần trước, nào ngờ hang động này quy mô hơn nhiều. Nghe nàng ta nói vậy, hắn cũng gật đầu, lúc này tìm đường ra quan trọng hơn.
Hai người nghỉ ngơi xong xuôi lại tiếp tục lên đường, Hàn Tông lại đánh số ở ngã rẽ, hắn lôi tập giấy ra ghi chép.
Cũng chẳng biết qua bao lâu, Hàn Tông và Bích Ngọc lúc này lại ngây người nhìn một ngã rẽ khác. Bọn hắn ngạc nhiên là bởi trong sáu lối này có một lối lại có ánh sáng, trên đỉnh hang có một loại tảo phát quang.
Đây là loại dành cho dân hầm mỏ dùng thay cho Dạ Quang ngọc, loại tảo này vừa rẻ lại có thể sinh sôi nhanh chóng. Chúng thường chỉ mọc trên nóc hang động, nhưng cái quan trọng là điều này chứng tỏ bọn hắn đã đi tới một hầm mỏ.
"Sư huynh, ở đây lại phát hiện của mùi của Nguyên Quang, không chỉ vậy mùi từ hai hướng khác nhau. Cái này chứng minh gã từng đi qua nơi này, chỉ là gã đi từ hướng nào tới thì không rõ…"
Hai người đã mất phương hướng nên không xác định được bọn hắn đang ở hướng nào. Thành ra cũng không biết được Nguyên Quang là từ hang nào đi tới, Hàn Tông bèn đáp:
"Vấn đề này dễ thôi, lối nào có mùi vị loãng hơn thì tức là gã từ đó đi vào, tuy nhiên chúng ta lại gặp phải hai vấn đề. Thứ nhất gã chạy ra khỏi hang động này, tức là nơi gã đi vào tất có nguy hiểm. Thứ hai, lối gã đi ra hẳn là lối tiến về cái hang khi trước gã đã phá. Chỉ cần đi theo mùi này chúng ta có thể theo đường cũ của gã ra ngoài, nhưng đường cũ đã bị kẻ khác mai phục mất rồi."
Bích Ngọc nghe vậy trầm ngâm tiếp lời:
"Nói như vậy chúng ta tìm được đường ra lại không thể đi ra được, mà đường gã vừa đi vào kia lại có thể có nguy hiểm. Mà nếu không chọn hai đường này, chúng ta cũng không biết bốn đường kia dẫn đi đâu…"
"Chính xác, đây là một lựa chọn khó khăn nhưng cũng là một manh mối giúp chúng ta biết được nguyên nhân. Gã vì cái gì mà bỏ chạy, vì cái gì mà bị đám kia giết người diệt khẩu!."
Đây chính là mục đích chuyến đi này của hai người, tất nhiên không có đáp án miễn phí với những kẻ không có thực lực.
Hàn Tông cũng chỉ phân tích thế thôi chứ hắn hiểu, đến nước này rồi cũng không thể tay không ra về. Với tính cách của Bích Ngọc càng vậy, nàng ta đã tìm thấy mục tiêu sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy.
Bích Ngọc nheo mắt nhìn hắn, hắn cười khẩy nhìn nàng, hai người cứ thế bước vào lối hang động kia mà đi. Ở lâu với nhau, một số tính cách suy nghĩ đơn thuần, hai người đều hiểu chút ít.
"Sư huynh thử đoán xem, Nguyên Quang gặp phải cái gì mà chạy từ đây ra?."
Trong thời gian ở trong hang nhằm giảm bớt buồn chán, hai người thỉnh thoảng lại trao đổi một số chuyện, từ tâm đắc tu luyện cho tới diễn biến vụ án.
Hiện tại đã sắp có thêm đáp án, Bích Ngọc lại gợi lại vụ án. Hàn Tông dựa vào manh mối và diễn biến, hắn nói ra phán đoán của bản thân:
"Có ba khả năng mà gã gặp phải, một là gặp phải yêu thú đặc thù quý hiếm, tuy nhiên cái này thấp nhất. Thứ hai gã gặp phải một bọn đào trộm Thổ Sinh Kim Linh, vì vậy mới bị bọn chúng truy sát. Khả năng này cũng không phải lớn nhất, ở Đoạn trấn thì Đoạn gia có chiến lực cao nhất. Chúng ta lúc trước bị truy sát, lão giả kia cũng cảnh giới tương đương kẻ đứng đầu Đoạn gia. Nếu tu vi bọn chúng cao như vậy, cần gì phải mạo hiểm đào trộm. Cho nên khả năng thứ ba… "
Hàn Tông nhìn Bích Ngọc, hắn biết nàng ta phân tích thông minh, hai điểm trên nàng ta đã biết. Còn khả năng thứ ba này, liệu nàng ta có đoán ra, Bích Ngọc hiểu ý tiếp lời:
"Kẻ truy sát chúng ta là người Đoạn gia, Nguyên Quang vì phát hiện ra bí mật này của họ nên đã bị truy sát. Tuy nhiên sư muội khó hiểu, chúng cần gì phải giết người diệt khẩu? Bọn họ chẳng phải được Cổ thành cấp phép khai thác Thổ Sinh Kim Linh hay sao…"
Hàn Tông lắc đầu nói:
"Về điểm này sư muội không hiểu rồi, Đoạn gia tuy được phép khai thác Thổ Sinh Kim Linh nhưng cũng chỉ như làm công ăn lương mà thôi. Sản lượng chín phần mười phải nộp cho Cổ thành, trong khi đó tất cả nhân công cùng vấn đề khác đều do Đoạn gia lo liệu. Làm như vậy đối với gia tộc bọn họ có thể nói tuy quyền thế đứng đầu ở đây, nhưng Đoạn trấn quá nhỏ bé, Đoạn gia chung quy vẫn chỉ là đầy tớ của Cổ gia."
Hàn Tông hiểu rõ không có gia tộc nào là không muốn lớn mạnh, không muốn đứng đầu ngàn vạn thế gia. Không phải nói đâu xa, hắn chính là một minh chứng sống. Hàn gia vì muốn phát triển, vì muốn ôm đùi Tru Thiên Môn đã chọn loại bỏ hắn, hi sinh lợi ích nhỏ đổi lấy lợi ích lớn.
Bích Ngọc nghe vậy liền hiểu ra một chút vấn đề, nàng ta chen lời:
"Ý sư huynh là Đoạn gia cũng đào trộm Thổ Sinh Kim Linh, chỉ là do có được cái vỏ bọc cấp phép khai thác công khai của Cổ thành. Vì thế chuyện này mới có thể giấu kín như vậy, nhưng thật không may là bị Nguyên Quang phát hiện…"
Hàn Tông lại lắc đầu đáp:
"Không! Sư muội chưa hiểu ý ta rồi, ý ta là khả năng thứ ba này có thể là đúng động cơ, nhưng mục đích thì có lẽ không phải!."
Trước một câu không khẳng định này của Hàn Tông khiến cho Bích Ngọc khó hiểu, nhưng rồi nàng ta nhanh chóng nhận ra mà thốt lên:
"Mấu chốt là ở Nguyên Quang…"
"Chính xác!."
Hàn Tông gật đầu nói tiếp:
"Nguyên Quang là người mới tới đây, dù có phát hiện nơi này là hầm mỏ khai thác Thổ Sinh Kim Linh thì gã cũng chưa hẳn đã biết là Đoạn gia đang khai thác trộm hay công khai. Mỏ nào đào chui hay mỏ nào công khai, danh sách đều ghi chép trình lên Cổ thành, cho nên chỉ có Cổ gia mới biết. Do đó, ta nói đám người truy sát chúng ta là người Đoạn gia có thể là đúng. Nhưng bọn chúng có thật đào trộm Thổ Sinh Kim Linh hay không thì còn là nghi vấn chưa thể khẳng định!."
Tuy lão giả kia bọn hắn không nhận ra nhưng không loại trừ Đoạn gia cải trang, bởi nhắm vào bọn hắn cũng chỉ có Đoạn gia là có động cơ. Và dựa theo những gì hai người phân tích, vẫn chưa thể khẳng định được Nguyên Quang chết là vì nhìn thấy gì.
Hai người còn đang định bàn luận tiếp thì chợt Bích Ngọc ra hiệu, cả hai lập tức vận khí điều tiết hơi thở. Lúc này hai người không nói chuyện nữa mà chuyển sang trao đổi bằng ký hiệu.
Thật ra môn phái cũng có một dạng tâm pháp truyền âm dành cho tu giả cấp thấp, chỉ là phải vào tới đệ tử chân truyền mới thể học miễn phí. Tất nhiên chỉ cần có linh thạch hoặc mang thứ khác tới trao đổi, nhưng mà phần lớn đám đệ tử đều không làm vậy.
Nguyên nhân là tới Vương cảnh là có thể mở ra thần thức, nhờ đó có thể tự truyền âm rồi. Cho nên phần lớn đệ tử hạch tâm không ai định dùng linh thạch để mua cái thứ sắp sửa có ấy cả. Phần còn lại không thể đặt chân được vào hàng ngũ chân truyền cũng nói rõ, họ còn không đủ linh thạch tu luyện hàng ngày.
"Cổ Tử… ông ta ở đây?."
Hai người kinh tâm động phách nhìn nhau, bọn hắn không phát hiện ra phía trước phát sinh thứ gì. Nhưng Lục Vị Cửu Thính lại có thể nghe thấy lời nói từ cách đó vài trăm mét, mà nó nghe thấy điều gì thì Bích Ngọc sẽ biết điều đó. Hai người trao đổi ký hiệu, Hàn Tông đương nhiên cũng biết tình huống đang phát sinh….
Ấy là lối rẽ càng nhiều chứng tỏ hang động này càng lớn, càng vậy lại càng khó tìm thấy lối ra. Bọn hắn nếu như đánh dấu, chỉ sợ kẻ địch theo dấu đuổi tới, nhưng loanh quanh ở đây càng lâu lại càng bất lợi.
Năm cái hang này Hàn Tông cũng không biết nên đi về bên nào, hắn liền nhìn sang Bích Ngọc. Ánh sáng từ Dạ Quang ngọc chiếu sáng xung quanh, khuôn mặt của Bích Ngọc cũng đang cực kỳ rắc rối.
Hai người nhìn nhau đều thấy được trong mắt đối phương có một tia lưỡng lự không nhỏ, làm cho lời nói vừa tới miệng chỉ đành nuốt lại.
"Nhiều lối như vậy dùng phương pháp cũ không có tác dụng mấy, chi bằng dùng thử vận may đi!."
Rốt cục Hàn Tông nhìn Bích Ngọc nói ra, Bích Ngọc liền hỏi:
"Ý sư huynh là nhắm mắt chọn bừa?."
Ở thế giới địa cầu của Hàn Tông có vài phương pháp để tìm lối ra trong mê cung, có loại đánh dấu, có loại bám tường, lại có loại đi ngược...
Tuy vậy có một loại phương pháp ngẫu nhiên, ấy là dùng chuột dò đường, nói thẳng ra là ăn may.
Trong hoàn cảnh này, Hàn Tông cũng định dùng như vậy, hắn nói với Bích Ngọc:
"Ta chọn hai đường, sư muội cũng chọn hai đường, như vậy đường còn lại sẽ là lối nên đi. Nhưng nếu sư muội có cách tốt hơn, sư huynh sẽ không phản đối!."
Hàn Tông càng nghĩ càng nghi ngờ, phải chăng Thanh Tử Dương biết hắn hay gặp phải tình huống như vậy nên mới tìm đủ cách kiếm cho hắn một con Đỏ Đen Vận Mệnh Thú?.
Bích Ngọc khi nãy đã tra xét cả năm cửa hang đều không có vết tích mới, điều này chứng tỏ năm lối đi này không hề có ai từng bước vào. Thậm chí còn không có động vật nào ở đây, điều này thật kì quặc.
Lục Vị Cửu Thính không xác định được phương hướng lối ra chính xác, nàng cũng không có yêu thú khác dò đường. Đối với tu giả cấp thấp như các nàng, rất nhiều khả năng bị hạn chế bởi hoàn cảnh đặc thù.
Suy xét cho kỹ thì cách của hắn cũng là một cách hợp lý, mỗi người đều có lựa chọn, không ai thiệt hơn ai. Cho dù có sai cũng là cả hai đều sai, không trách ai được. Bích Ngọc gật đầu nói:
"Cũng chỉ còn cách vậy thôi!."
Hai người đều cùng tiến lên đưa ra đánh giá, thời gian đã không còn nhiều, sau cùng mỗi người đều đưa ra nhận định của mình. Chỉ là Hàn Tông vừa nghĩ tới một khả năng thì nó ứng nghiệm ngay, ấy là hai người đều cùng chọn phải một hang. Điều này tức là thay vì hai người chọn bốn hang khác nhau, thì chỉ có ba mà thôi.
Lúc này số dư lại thêm một, thành ra có hai lối đi không có ai chọn, Hàn Tông thở dài lại nói tiếp:
"Ta chọn sư muội hẳn sẽ không yên tâm, mà sư muội chọn thì ta ít nhiều cũng có suy nghĩ như vậy. Chi bằng… để con thú này chọn đi!."
Hết cách, Hàn Tông chỉ tay vào con Lục Vị Cửu Thính của Bích Ngọc, tính mạng của nó cũng chung với hai người. Thôi thì để cho nó cùng chọn, như vậy có chết thì cũng chẳng oan.
Bích Ngọc hiểu ý, nàng ta cười nhạt một tiếng sau đó ra hiệu cho con thú chọn một trong hai…
Nửa ngày sau một ánh sáng le lói từ hướng ngược lại vụt tới, nhìn rõ rằng một lão giả cầm Dạ Quang ngọc đi tới. Lão chính là gia chủ Đoan gia, Đoạn Tuyệt. Ông ta bởi vì dọn ra một lối đi ở những nơi mà Hàn Tông đã phá lối chặn đường, vì thế mà mất rất nhiều thời gian.
Nhìn năm đống đổ nát trước mắt, ông ta cũng trở nên ngưng trọng, không nghĩ ra xung quanh mỏ ông ta khai thác lại có nhiều hang động ngầm như thế…
Hàn Tông và Bích Ngọc lúc này ngồi nghỉ ở một nơi cách đó rất xa, hai người ước chừng ở trong này cũng vài ba ngày rồi. Động này quá rộng lớn, hai người không chỉ gặp một ngã năm, mà vừa rồi còn gặp thêm một ngã tám lối đi.
Lối đi cũ tuy đã cẩn thận vẽ lại nhưng mà chỉ sợ lối ra đã có kẻ phục sẵn, hai người nhất thời không biết nên đi lối nào mới là đường ra tiếp theo.
"Sư huynh, chỉ sợ chúng ta gặp phải một mê cung nhân tạo rồi. Kẻ phía sau chưa chắc biết đường mà lần tới, chi bằng chúng ta bắt đầu đánh dấu đi thôi. Không rõ phương hướng, kẻ địch dù không tìm tới thì chúng ta khéo cũng chết khô ở đây mất thôi!."
Bích Ngọc dè dặt đưa ra ý kiến, quả nhiên nàng chưa từng rơi vào hoàn cảnh thế này, phần bình tĩnh đã vơi đi không ít. Hàn Tông cũng vậy, ngỡ tưởng chỉ là cái hang chuột như lần trước, nào ngờ hang động này quy mô hơn nhiều. Nghe nàng ta nói vậy, hắn cũng gật đầu, lúc này tìm đường ra quan trọng hơn.
Hai người nghỉ ngơi xong xuôi lại tiếp tục lên đường, Hàn Tông lại đánh số ở ngã rẽ, hắn lôi tập giấy ra ghi chép.
Cũng chẳng biết qua bao lâu, Hàn Tông và Bích Ngọc lúc này lại ngây người nhìn một ngã rẽ khác. Bọn hắn ngạc nhiên là bởi trong sáu lối này có một lối lại có ánh sáng, trên đỉnh hang có một loại tảo phát quang.
Đây là loại dành cho dân hầm mỏ dùng thay cho Dạ Quang ngọc, loại tảo này vừa rẻ lại có thể sinh sôi nhanh chóng. Chúng thường chỉ mọc trên nóc hang động, nhưng cái quan trọng là điều này chứng tỏ bọn hắn đã đi tới một hầm mỏ.
"Sư huynh, ở đây lại phát hiện của mùi của Nguyên Quang, không chỉ vậy mùi từ hai hướng khác nhau. Cái này chứng minh gã từng đi qua nơi này, chỉ là gã đi từ hướng nào tới thì không rõ…"
Hai người đã mất phương hướng nên không xác định được bọn hắn đang ở hướng nào. Thành ra cũng không biết được Nguyên Quang là từ hang nào đi tới, Hàn Tông bèn đáp:
"Vấn đề này dễ thôi, lối nào có mùi vị loãng hơn thì tức là gã từ đó đi vào, tuy nhiên chúng ta lại gặp phải hai vấn đề. Thứ nhất gã chạy ra khỏi hang động này, tức là nơi gã đi vào tất có nguy hiểm. Thứ hai, lối gã đi ra hẳn là lối tiến về cái hang khi trước gã đã phá. Chỉ cần đi theo mùi này chúng ta có thể theo đường cũ của gã ra ngoài, nhưng đường cũ đã bị kẻ khác mai phục mất rồi."
Bích Ngọc nghe vậy trầm ngâm tiếp lời:
"Nói như vậy chúng ta tìm được đường ra lại không thể đi ra được, mà đường gã vừa đi vào kia lại có thể có nguy hiểm. Mà nếu không chọn hai đường này, chúng ta cũng không biết bốn đường kia dẫn đi đâu…"
"Chính xác, đây là một lựa chọn khó khăn nhưng cũng là một manh mối giúp chúng ta biết được nguyên nhân. Gã vì cái gì mà bỏ chạy, vì cái gì mà bị đám kia giết người diệt khẩu!."
Đây chính là mục đích chuyến đi này của hai người, tất nhiên không có đáp án miễn phí với những kẻ không có thực lực.
Hàn Tông cũng chỉ phân tích thế thôi chứ hắn hiểu, đến nước này rồi cũng không thể tay không ra về. Với tính cách của Bích Ngọc càng vậy, nàng ta đã tìm thấy mục tiêu sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy.
Bích Ngọc nheo mắt nhìn hắn, hắn cười khẩy nhìn nàng, hai người cứ thế bước vào lối hang động kia mà đi. Ở lâu với nhau, một số tính cách suy nghĩ đơn thuần, hai người đều hiểu chút ít.
"Sư huynh thử đoán xem, Nguyên Quang gặp phải cái gì mà chạy từ đây ra?."
Trong thời gian ở trong hang nhằm giảm bớt buồn chán, hai người thỉnh thoảng lại trao đổi một số chuyện, từ tâm đắc tu luyện cho tới diễn biến vụ án.
Hiện tại đã sắp có thêm đáp án, Bích Ngọc lại gợi lại vụ án. Hàn Tông dựa vào manh mối và diễn biến, hắn nói ra phán đoán của bản thân:
"Có ba khả năng mà gã gặp phải, một là gặp phải yêu thú đặc thù quý hiếm, tuy nhiên cái này thấp nhất. Thứ hai gã gặp phải một bọn đào trộm Thổ Sinh Kim Linh, vì vậy mới bị bọn chúng truy sát. Khả năng này cũng không phải lớn nhất, ở Đoạn trấn thì Đoạn gia có chiến lực cao nhất. Chúng ta lúc trước bị truy sát, lão giả kia cũng cảnh giới tương đương kẻ đứng đầu Đoạn gia. Nếu tu vi bọn chúng cao như vậy, cần gì phải mạo hiểm đào trộm. Cho nên khả năng thứ ba… "
Hàn Tông nhìn Bích Ngọc, hắn biết nàng ta phân tích thông minh, hai điểm trên nàng ta đã biết. Còn khả năng thứ ba này, liệu nàng ta có đoán ra, Bích Ngọc hiểu ý tiếp lời:
"Kẻ truy sát chúng ta là người Đoạn gia, Nguyên Quang vì phát hiện ra bí mật này của họ nên đã bị truy sát. Tuy nhiên sư muội khó hiểu, chúng cần gì phải giết người diệt khẩu? Bọn họ chẳng phải được Cổ thành cấp phép khai thác Thổ Sinh Kim Linh hay sao…"
Hàn Tông lắc đầu nói:
"Về điểm này sư muội không hiểu rồi, Đoạn gia tuy được phép khai thác Thổ Sinh Kim Linh nhưng cũng chỉ như làm công ăn lương mà thôi. Sản lượng chín phần mười phải nộp cho Cổ thành, trong khi đó tất cả nhân công cùng vấn đề khác đều do Đoạn gia lo liệu. Làm như vậy đối với gia tộc bọn họ có thể nói tuy quyền thế đứng đầu ở đây, nhưng Đoạn trấn quá nhỏ bé, Đoạn gia chung quy vẫn chỉ là đầy tớ của Cổ gia."
Hàn Tông hiểu rõ không có gia tộc nào là không muốn lớn mạnh, không muốn đứng đầu ngàn vạn thế gia. Không phải nói đâu xa, hắn chính là một minh chứng sống. Hàn gia vì muốn phát triển, vì muốn ôm đùi Tru Thiên Môn đã chọn loại bỏ hắn, hi sinh lợi ích nhỏ đổi lấy lợi ích lớn.
Bích Ngọc nghe vậy liền hiểu ra một chút vấn đề, nàng ta chen lời:
"Ý sư huynh là Đoạn gia cũng đào trộm Thổ Sinh Kim Linh, chỉ là do có được cái vỏ bọc cấp phép khai thác công khai của Cổ thành. Vì thế chuyện này mới có thể giấu kín như vậy, nhưng thật không may là bị Nguyên Quang phát hiện…"
Hàn Tông lại lắc đầu đáp:
"Không! Sư muội chưa hiểu ý ta rồi, ý ta là khả năng thứ ba này có thể là đúng động cơ, nhưng mục đích thì có lẽ không phải!."
Trước một câu không khẳng định này của Hàn Tông khiến cho Bích Ngọc khó hiểu, nhưng rồi nàng ta nhanh chóng nhận ra mà thốt lên:
"Mấu chốt là ở Nguyên Quang…"
"Chính xác!."
Hàn Tông gật đầu nói tiếp:
"Nguyên Quang là người mới tới đây, dù có phát hiện nơi này là hầm mỏ khai thác Thổ Sinh Kim Linh thì gã cũng chưa hẳn đã biết là Đoạn gia đang khai thác trộm hay công khai. Mỏ nào đào chui hay mỏ nào công khai, danh sách đều ghi chép trình lên Cổ thành, cho nên chỉ có Cổ gia mới biết. Do đó, ta nói đám người truy sát chúng ta là người Đoạn gia có thể là đúng. Nhưng bọn chúng có thật đào trộm Thổ Sinh Kim Linh hay không thì còn là nghi vấn chưa thể khẳng định!."
Tuy lão giả kia bọn hắn không nhận ra nhưng không loại trừ Đoạn gia cải trang, bởi nhắm vào bọn hắn cũng chỉ có Đoạn gia là có động cơ. Và dựa theo những gì hai người phân tích, vẫn chưa thể khẳng định được Nguyên Quang chết là vì nhìn thấy gì.
Hai người còn đang định bàn luận tiếp thì chợt Bích Ngọc ra hiệu, cả hai lập tức vận khí điều tiết hơi thở. Lúc này hai người không nói chuyện nữa mà chuyển sang trao đổi bằng ký hiệu.
Thật ra môn phái cũng có một dạng tâm pháp truyền âm dành cho tu giả cấp thấp, chỉ là phải vào tới đệ tử chân truyền mới thể học miễn phí. Tất nhiên chỉ cần có linh thạch hoặc mang thứ khác tới trao đổi, nhưng mà phần lớn đám đệ tử đều không làm vậy.
Nguyên nhân là tới Vương cảnh là có thể mở ra thần thức, nhờ đó có thể tự truyền âm rồi. Cho nên phần lớn đệ tử hạch tâm không ai định dùng linh thạch để mua cái thứ sắp sửa có ấy cả. Phần còn lại không thể đặt chân được vào hàng ngũ chân truyền cũng nói rõ, họ còn không đủ linh thạch tu luyện hàng ngày.
"Cổ Tử… ông ta ở đây?."
Hai người kinh tâm động phách nhìn nhau, bọn hắn không phát hiện ra phía trước phát sinh thứ gì. Nhưng Lục Vị Cửu Thính lại có thể nghe thấy lời nói từ cách đó vài trăm mét, mà nó nghe thấy điều gì thì Bích Ngọc sẽ biết điều đó. Hai người trao đổi ký hiệu, Hàn Tông đương nhiên cũng biết tình huống đang phát sinh….
/386
|