"Tộc trưởng, kẻ tới là người nào?."
Một vị gia lão lớn tuổi nhìn bộ dáng của Đoạn Tuyệt chật vật, nhiều chỗ bị thương thì chấn kinh hô lên. Tộc trưởng ông ta có chiến lực cao nhất mà còn bị thương như vậy, đối thủ thật không tầm thường.
Ông ta đưa tay lên mặt kéo ra lớp mặt lạ, để lộ ra khuôn mặt thật, sau đó nghiến răng đáp:
"Là hai kẻ đi theo đám người Cổ Súy tới đây điều tra vụ án, thật không ngờ tới chúng hóa ra là giả vờ đi rồi âm thầm quay lại. Chúng ta sơ xuất quá…"
Ông ta cải trang nên đám người Hàn Tông không nhận ra ông ta, nhưng bọn hắn lại không cải trang, thành ra ông ta dễ dàng nhận ra bọn hắn.
"Tộc trưởng vậy phải làm sao? Để chúng điều tra rõ ràng thì Đoạn gia ta…"
Một gia lão khác vội nói, tất cả mọi người ở đây đều hiện lên vẻ kinh sợ, sự tình quá trọng đại.
Lại có một lão giả khác chen lời:
"Chúng không có chứng cớ, lại nói khi nãy tộc trưởng giả trang, chúng sao biết được là Đoạn gia ta làm? Thêm nữa chuyện này liên quan trọng đại, Cổ gia cũng không thể làm ngơ!."
Lời này khiến không ít kẻ bình tâm, nhưng lại có một lời khác chen vào làm cho lòng người dấy lên phong ba…
"Chưa chắc, bọn chúng âm thầm quay lại thì chứng tỏ đã có điểm nghi vấn, còn nữa chúng tìm được tới đây cũng là đã biết hiện trường thật giả. Thêm vào việc chúng ta hợp tác với Cổ gia không khác gì chơi với lửa, người là do chúng ta giết. Tới khi đó bọn họ đổ hết trách nhiệm lên đầu, Đoạn gia ta vẫn là chịu thiệt nhất."
Đoạn Tuyệt hừ lạnh nói:
"Còn làm sao nữa, tập trung nhân lực truy kích bọn hắn, nơi này là địa bàn của chúng ta. Cùng lắm thì lại ngụy trang thêm hai vụ xô xát nữa, chuyện lúc ấy đã xong, Cổ gia sẽ không lo sao?."
Ông ta vỗ túi bên hông, một con thú nhỏ như con Dơi, toàn thân nó đỏ một màu máu. Sau khi để nó tra xét ông ta liền phóng cước vụt đi. Cả đám phía sau cũng vội vàng đuổi theo.
Khi ấy nhận được tin tức ông ta truy xét dấu vết tại quán trọ, thấy có dấu vết mới thì liền đoán ra. Kẻ đến là đang bí mật điều tra vụ án, ông ta liền cho người âm thầm tra xét cả Đoạn trấn. Tới khi không tìm ra hai kẻ, ông liền nhớ lại có một vết máu cũ giống như bị cạo. Lúc này ông ta mới vội chạy tới đây, kết quả là gặp ngay hai kẻ.
Ông ta dự định làm thân với hai kẻ, chủ ý rất rõ ràng. Ông ta biết được hai kẻ này cảnh giới không thấp, muốn cùng lúc giết cả hai là rất khó. Vì thế mới tiếp cận, giả bộ cho bọn hắn sơ xuất, từ đó bất ngờ lấy mạng. Chỉ cần bất ngờ ra sát chiêu với một kẻ, kẻ còn lại có chạy đằng trời, chỉ là không như kế hoạch vẫn để hai kẻ phát hiện.
Phía đằng này Hàn Tông và Bích Ngọc cắm cổ chạy, Lục Vị Cửu Thính cho nàng biết bọn chúng đang đuổi theo phía sau. Khi nãy không có hắn, nàng suýt nữa thì bị ông ta lừa, Bích Ngọc lúc này mới hiểu rõ phần nào thực tế nguy hiểm gặp phải.
Theo Hàn Tông mà nói, ông ta lạc đường thì chứng tỏ chưa tới Đoạn trấn lần nào, trong khi đó lại nói có đi qua Cổ thành. Đoạn trấn dù sao cũng thuộc địa phận Cổ thành, ông ta ở Cổ thành lại không chịu tìm hiểu thì thật vô lý.
Điều này càng chứng tỏ ông ta biết bọn hắn nói dối, vậy mà không phản bác lại vẫn hùa theo. Rõ ràng ông ta mang mồi ra nhử có ý tiếp cận bọn hắn, Hàn Tông chỉ qua vài câu đã khiến ông ta bại lộ.
"Bọn chúng cách chúng ta một dặm, dựa theo địa hình này thì chỉ khoảng hơn nén nhang nữa là đuổi kịp!."
Bích Ngọc tiếp nhận thông tin từ con thú rồi nói cho hắn nghe, hai người không hề chậm chễ chút nào.
Phía đằng sau cách hai người một dặm, lão giả Đoạn Tuyệt cùng đám gia lão đang cật lực đuổi theo. Trên vai một hai kẻ cũng có một con thú nhỏ, tuy không trân quý như của Bích Ngọc nhưng ở khoảng cách như vậy là đã đủ dùng rồi.
"Tộc trưởng, nếu như cứ chạy thẳng bọn chúng sẽ gặp phải mỏ khai thác. Tới lúc đó bọn chúng làm náo loạn hết lên rồi nhân cơ hội thoát thân, tìm người là rất khó!."
Một gia lão nhìn về phía Đoạn Tuyệt nói ra, nơi đó là mỏ khai thác Thổ Sinh Kim Linh của Đoạn gia trấn giữ bao năm nay. Đoạn Tuyệt nghe vậy trầm ngâm rồi phân phó:
"Các vị cứ ở sau đuổi, ta sẽ cùng hai vị khác tạo thành nguy cơ cho chúng chuyển hướng. Khi ấy làm thế gọng kìm, liên thủ diệt sát!"
Nói rồi ông ta ra hiệu cho hai vị gia lão khác rẽ sang bên phải đuổi theo, ông ta đã có dự tính mới. Bọn chúng tuy có đề phòng, nhưng tuổi tác trải đời hẳn còn non, chính cái này sẽ làm bọn chúng mắc mưu.
Hàn Tông chạy phía sau cách nàng ta vài mét, thần sắc thâm trầm, trong tình huống này bình thường chỉ có hai cách.
Một là bọn hắn cầu may, người theo sau bảo hộ Bích Ngọc sẽ ra tay cứu, nhưng tình huống ông ta cứu hắn không cao.
Tiếp đến là hai người tách ra hai phía, cơ hội chạy thoát là năm mươi phần trăm. Hàn Tông không biết kẻ phía sau thân phận là ai, tại sao lại có sát ý với bọn hắn. Nhưng ở đây có lẽ khả năng không phải cướp thì cũng là liên quan tới vụ án.
Trong tình huống này Hàn Tông vẫn một mực bám theo Bích Ngọc không rời, hắn hiểu được rời xa nàng ta cơ hội chạy thoát là quá thấp. Hắn không có trinh sát, lại gặp ngay phải kẻ khắc hệ, rời khỏi Bích Ngọc chính là đi vào ngõ cụt. Còn đang nghĩ cách, đúng lúc này tiếng Bích Ngọc lại vang tới:
"Bọn chúng dường như chia làm hai cánh, một đuổi theo phía sau còn một lại chếch sang hướng bên phải!."
Hàn Tông lóe lên tia dị sắc, hắn lôi bản đồ ra xem thì phát hiện, hướng bọn hắn là đang chạy lên phía bắc. Nơi này địa hình gồ ghề nhiều đồi đá, tuy không cao nhưng không có cây cối. Hai người không thông thuộc địa hình, chạy theo đường thẳng thì không thể cắt đuôi, chỉ sợ rất nhanh sẽ bị đuổi kịp.
Mà rẽ về bên trái là hướng tây, dải đất rừng cây rậm rạp dễ ẩn nấp, đường xuôi dòng cũng dễ đi hơn.
Nhưng bọn chúng đuổi theo sát nút như vậy, chứng tó chúng cũng có trinh sát, dù thế nào vẫn khó thoát. Đúng lúc này Hàn Tông lóe lên một tia nghi hoặc, bọn chúng chia một cánh áp sát bên phải mà lại không có cánh bên trái. Đây hình như không đúng, giống như chúng cố ý muốn bọn hắn đi vào nơi đó hơn…
"Sư huynh có nhận thấy, chúng đang cố ý chừa cho chúng ta một lối đi hay không?."
"Ý sư muội là chúng không có áp sát bên trái là cố ý để chúng ta chạy theo hướng đó, mà hướng đó có thể có bẫy?."
Trong màn đêm tối nhá nhem, thỉnh thoảng có ánh trăng xuyên qua kẽ là chiếu xuống, hai người vẫn lao vụt đi. Hàn Tông và Bích Ngọc đều có chung suy nghĩ như vậy, nhưng chưa kịp bàn thêm Bích Ngọc rất nhanh chuyển hướng sang phải.
Nàng ta cho rằng phía bên trái bọn chúng cố ý để chừa ra chính là đường chết, tất nhiên nàng sẽ chạy hướng ngược lại.
Nhưng lúc này Hàn Tông cũng nhận ra một điều, ấy là chạy sang phải sẽ gặp phải một nhánh của bọn chúng…
"Sư muội dừng lại, chúng ta trúng kế rồi!."
Lời vừa nói làm Bích Ngọc chững lại, nàng ta trượt chân ngã xuống một sườn dốc, chỉ là thân thủ tu giả nào có dễ vậy. Bích Ngọc vận dụng linh lực xoay người một vòng, sau bàn chân chạm vào cành cây rồi tunh người nhảy lên.
Nàng vừa đứng vững đã nghe thấy tiếng động từ xa, hiển nhiên bọn chúng đã đuổi gần tới.
Nói một cách khách quan thì đám Hàn Tông tuy cảnh giới không kém nhưng bọn hắn không quen địa hình nơi này. Đám người kia thì không cần phải nói, cho nên địa hình lúc này là một nhược điểm với họ.
Trước tình thế rơi vào cảnh bị gọng kìm vây chặt, người đã tới gần, Hàn Tông đang định rút ra hai tấm ẩn phù cuối cùng. Nhưng dưới tình huống bên địch có yêu thú trợ giúp thì đây chỉ là biện pháp ăn may, đang lúc ấy Bích Ngọc đột nhiên lên tiếng:
"Khi nãy sư muội nhìn dưới kia hình như có hang nhỏ, nếu như có ngách thông vậy thì cơ hội tốt…"
Bích Ngọc chưa nói hết câu, trong màn đêm vang đến tiếng gió, ánh trăng phản chiếu một sắc xanh biếc vụt phá lao tới.
Oành một tiếng nổ lớn, hai người bọn hắn phi thân về hai phía, vừa kịp tránh né thì một bóng lão giả theo ánh trăng len lỏi hiện ra.
Ông ta nhằm đúng Hàn Tông đang nhảy lên tránh né mà lao đến ra chiêu, đây là lúc hắn khó xoay mình nhất. Tới khi Hàn Tông nhận ra, ông ta đã cách hắn chỉ còn ba thước, tung một cước vào ngực hắn.
Hàn Tông bị một cước rơi xuống, còn chưa kịp ổn định thân thể đã thấy bóng dáng ông ta lao tới.
Bàn tay thu lại, ông ta nhằm đầu hắn tung chưởng. Hàn Tông thu tay về ra chiêu nhưng hắn biết không kịp, tay phải có vung kiếm lên cũng chỉ khiến ông ta bị thương mà thôi, còn hắn chắc chắn phải chết.
Đúng lúc này một đạo quang sắc ánh vàng phóng tới, ông ta vì tránh né lại chậm một nhịp, Hàn Tông vì thế mà ra được chiêu đỡ lấy.
Phía đằng này Bích Ngọc rút ra thêm hai tấm Ngọc Phù cấp 1 phóng về phía hai lão giả vừa tới. Nàng thuận đà rơi xuống sườn dốc, bàn tay rút ra một cuộn dây tung về phía chạc cây rồi chuyển hướng lao vè về một nơi.
Hàn Tông tiếp ông ta hai chiêu, hắn bị đẩy văng về sau liền vội thuận đà lao xuống nơi Bích Ngọc vừa nhảy. Ông ta vừa bật lên đã thấy hắn quay người nhắm hướng chính mình mà tung chiêu.
Trong màn đêm nhá nhem một ánh lam vụt đi, nó gần như vô hình trước ánh trăng khiến cho ông ta co rút cơ mặt. Thủy Quang Di Ảnh Kiếm là một chiêu hại thân, nhưng ở khoảng cách đủ gần lại là một sát chiêu nguy hiểm.
Ông ta vặn người tránh né, bàn chân thuận theo đà đá thanh kiếm cắm dưới đất về phía hắn.
"Hự…"
"Sư huynh!."
Đúng lúc này tiếng Bích Ngọc vang lên, một dải dây theo đó bay ra, Hàn Tông thuận lợi bắt lấy.
Hắn vừa biến mất vào nơi đó thì lại có thêm vài thân ảnh khác lao tới, bọn họ đứng ở trên sườn nhìn xuống, mỗi kẻ đều mang thần sắc khác nhau...
Một vị gia lão lớn tuổi nhìn bộ dáng của Đoạn Tuyệt chật vật, nhiều chỗ bị thương thì chấn kinh hô lên. Tộc trưởng ông ta có chiến lực cao nhất mà còn bị thương như vậy, đối thủ thật không tầm thường.
Ông ta đưa tay lên mặt kéo ra lớp mặt lạ, để lộ ra khuôn mặt thật, sau đó nghiến răng đáp:
"Là hai kẻ đi theo đám người Cổ Súy tới đây điều tra vụ án, thật không ngờ tới chúng hóa ra là giả vờ đi rồi âm thầm quay lại. Chúng ta sơ xuất quá…"
Ông ta cải trang nên đám người Hàn Tông không nhận ra ông ta, nhưng bọn hắn lại không cải trang, thành ra ông ta dễ dàng nhận ra bọn hắn.
"Tộc trưởng vậy phải làm sao? Để chúng điều tra rõ ràng thì Đoạn gia ta…"
Một gia lão khác vội nói, tất cả mọi người ở đây đều hiện lên vẻ kinh sợ, sự tình quá trọng đại.
Lại có một lão giả khác chen lời:
"Chúng không có chứng cớ, lại nói khi nãy tộc trưởng giả trang, chúng sao biết được là Đoạn gia ta làm? Thêm nữa chuyện này liên quan trọng đại, Cổ gia cũng không thể làm ngơ!."
Lời này khiến không ít kẻ bình tâm, nhưng lại có một lời khác chen vào làm cho lòng người dấy lên phong ba…
"Chưa chắc, bọn chúng âm thầm quay lại thì chứng tỏ đã có điểm nghi vấn, còn nữa chúng tìm được tới đây cũng là đã biết hiện trường thật giả. Thêm vào việc chúng ta hợp tác với Cổ gia không khác gì chơi với lửa, người là do chúng ta giết. Tới khi đó bọn họ đổ hết trách nhiệm lên đầu, Đoạn gia ta vẫn là chịu thiệt nhất."
Đoạn Tuyệt hừ lạnh nói:
"Còn làm sao nữa, tập trung nhân lực truy kích bọn hắn, nơi này là địa bàn của chúng ta. Cùng lắm thì lại ngụy trang thêm hai vụ xô xát nữa, chuyện lúc ấy đã xong, Cổ gia sẽ không lo sao?."
Ông ta vỗ túi bên hông, một con thú nhỏ như con Dơi, toàn thân nó đỏ một màu máu. Sau khi để nó tra xét ông ta liền phóng cước vụt đi. Cả đám phía sau cũng vội vàng đuổi theo.
Khi ấy nhận được tin tức ông ta truy xét dấu vết tại quán trọ, thấy có dấu vết mới thì liền đoán ra. Kẻ đến là đang bí mật điều tra vụ án, ông ta liền cho người âm thầm tra xét cả Đoạn trấn. Tới khi không tìm ra hai kẻ, ông liền nhớ lại có một vết máu cũ giống như bị cạo. Lúc này ông ta mới vội chạy tới đây, kết quả là gặp ngay hai kẻ.
Ông ta dự định làm thân với hai kẻ, chủ ý rất rõ ràng. Ông ta biết được hai kẻ này cảnh giới không thấp, muốn cùng lúc giết cả hai là rất khó. Vì thế mới tiếp cận, giả bộ cho bọn hắn sơ xuất, từ đó bất ngờ lấy mạng. Chỉ cần bất ngờ ra sát chiêu với một kẻ, kẻ còn lại có chạy đằng trời, chỉ là không như kế hoạch vẫn để hai kẻ phát hiện.
Phía đằng này Hàn Tông và Bích Ngọc cắm cổ chạy, Lục Vị Cửu Thính cho nàng biết bọn chúng đang đuổi theo phía sau. Khi nãy không có hắn, nàng suýt nữa thì bị ông ta lừa, Bích Ngọc lúc này mới hiểu rõ phần nào thực tế nguy hiểm gặp phải.
Theo Hàn Tông mà nói, ông ta lạc đường thì chứng tỏ chưa tới Đoạn trấn lần nào, trong khi đó lại nói có đi qua Cổ thành. Đoạn trấn dù sao cũng thuộc địa phận Cổ thành, ông ta ở Cổ thành lại không chịu tìm hiểu thì thật vô lý.
Điều này càng chứng tỏ ông ta biết bọn hắn nói dối, vậy mà không phản bác lại vẫn hùa theo. Rõ ràng ông ta mang mồi ra nhử có ý tiếp cận bọn hắn, Hàn Tông chỉ qua vài câu đã khiến ông ta bại lộ.
"Bọn chúng cách chúng ta một dặm, dựa theo địa hình này thì chỉ khoảng hơn nén nhang nữa là đuổi kịp!."
Bích Ngọc tiếp nhận thông tin từ con thú rồi nói cho hắn nghe, hai người không hề chậm chễ chút nào.
Phía đằng sau cách hai người một dặm, lão giả Đoạn Tuyệt cùng đám gia lão đang cật lực đuổi theo. Trên vai một hai kẻ cũng có một con thú nhỏ, tuy không trân quý như của Bích Ngọc nhưng ở khoảng cách như vậy là đã đủ dùng rồi.
"Tộc trưởng, nếu như cứ chạy thẳng bọn chúng sẽ gặp phải mỏ khai thác. Tới lúc đó bọn chúng làm náo loạn hết lên rồi nhân cơ hội thoát thân, tìm người là rất khó!."
Một gia lão nhìn về phía Đoạn Tuyệt nói ra, nơi đó là mỏ khai thác Thổ Sinh Kim Linh của Đoạn gia trấn giữ bao năm nay. Đoạn Tuyệt nghe vậy trầm ngâm rồi phân phó:
"Các vị cứ ở sau đuổi, ta sẽ cùng hai vị khác tạo thành nguy cơ cho chúng chuyển hướng. Khi ấy làm thế gọng kìm, liên thủ diệt sát!"
Nói rồi ông ta ra hiệu cho hai vị gia lão khác rẽ sang bên phải đuổi theo, ông ta đã có dự tính mới. Bọn chúng tuy có đề phòng, nhưng tuổi tác trải đời hẳn còn non, chính cái này sẽ làm bọn chúng mắc mưu.
Hàn Tông chạy phía sau cách nàng ta vài mét, thần sắc thâm trầm, trong tình huống này bình thường chỉ có hai cách.
Một là bọn hắn cầu may, người theo sau bảo hộ Bích Ngọc sẽ ra tay cứu, nhưng tình huống ông ta cứu hắn không cao.
Tiếp đến là hai người tách ra hai phía, cơ hội chạy thoát là năm mươi phần trăm. Hàn Tông không biết kẻ phía sau thân phận là ai, tại sao lại có sát ý với bọn hắn. Nhưng ở đây có lẽ khả năng không phải cướp thì cũng là liên quan tới vụ án.
Trong tình huống này Hàn Tông vẫn một mực bám theo Bích Ngọc không rời, hắn hiểu được rời xa nàng ta cơ hội chạy thoát là quá thấp. Hắn không có trinh sát, lại gặp ngay phải kẻ khắc hệ, rời khỏi Bích Ngọc chính là đi vào ngõ cụt. Còn đang nghĩ cách, đúng lúc này tiếng Bích Ngọc lại vang tới:
"Bọn chúng dường như chia làm hai cánh, một đuổi theo phía sau còn một lại chếch sang hướng bên phải!."
Hàn Tông lóe lên tia dị sắc, hắn lôi bản đồ ra xem thì phát hiện, hướng bọn hắn là đang chạy lên phía bắc. Nơi này địa hình gồ ghề nhiều đồi đá, tuy không cao nhưng không có cây cối. Hai người không thông thuộc địa hình, chạy theo đường thẳng thì không thể cắt đuôi, chỉ sợ rất nhanh sẽ bị đuổi kịp.
Mà rẽ về bên trái là hướng tây, dải đất rừng cây rậm rạp dễ ẩn nấp, đường xuôi dòng cũng dễ đi hơn.
Nhưng bọn chúng đuổi theo sát nút như vậy, chứng tó chúng cũng có trinh sát, dù thế nào vẫn khó thoát. Đúng lúc này Hàn Tông lóe lên một tia nghi hoặc, bọn chúng chia một cánh áp sát bên phải mà lại không có cánh bên trái. Đây hình như không đúng, giống như chúng cố ý muốn bọn hắn đi vào nơi đó hơn…
"Sư huynh có nhận thấy, chúng đang cố ý chừa cho chúng ta một lối đi hay không?."
"Ý sư muội là chúng không có áp sát bên trái là cố ý để chúng ta chạy theo hướng đó, mà hướng đó có thể có bẫy?."
Trong màn đêm tối nhá nhem, thỉnh thoảng có ánh trăng xuyên qua kẽ là chiếu xuống, hai người vẫn lao vụt đi. Hàn Tông và Bích Ngọc đều có chung suy nghĩ như vậy, nhưng chưa kịp bàn thêm Bích Ngọc rất nhanh chuyển hướng sang phải.
Nàng ta cho rằng phía bên trái bọn chúng cố ý để chừa ra chính là đường chết, tất nhiên nàng sẽ chạy hướng ngược lại.
Nhưng lúc này Hàn Tông cũng nhận ra một điều, ấy là chạy sang phải sẽ gặp phải một nhánh của bọn chúng…
"Sư muội dừng lại, chúng ta trúng kế rồi!."
Lời vừa nói làm Bích Ngọc chững lại, nàng ta trượt chân ngã xuống một sườn dốc, chỉ là thân thủ tu giả nào có dễ vậy. Bích Ngọc vận dụng linh lực xoay người một vòng, sau bàn chân chạm vào cành cây rồi tunh người nhảy lên.
Nàng vừa đứng vững đã nghe thấy tiếng động từ xa, hiển nhiên bọn chúng đã đuổi gần tới.
Nói một cách khách quan thì đám Hàn Tông tuy cảnh giới không kém nhưng bọn hắn không quen địa hình nơi này. Đám người kia thì không cần phải nói, cho nên địa hình lúc này là một nhược điểm với họ.
Trước tình thế rơi vào cảnh bị gọng kìm vây chặt, người đã tới gần, Hàn Tông đang định rút ra hai tấm ẩn phù cuối cùng. Nhưng dưới tình huống bên địch có yêu thú trợ giúp thì đây chỉ là biện pháp ăn may, đang lúc ấy Bích Ngọc đột nhiên lên tiếng:
"Khi nãy sư muội nhìn dưới kia hình như có hang nhỏ, nếu như có ngách thông vậy thì cơ hội tốt…"
Bích Ngọc chưa nói hết câu, trong màn đêm vang đến tiếng gió, ánh trăng phản chiếu một sắc xanh biếc vụt phá lao tới.
Oành một tiếng nổ lớn, hai người bọn hắn phi thân về hai phía, vừa kịp tránh né thì một bóng lão giả theo ánh trăng len lỏi hiện ra.
Ông ta nhằm đúng Hàn Tông đang nhảy lên tránh né mà lao đến ra chiêu, đây là lúc hắn khó xoay mình nhất. Tới khi Hàn Tông nhận ra, ông ta đã cách hắn chỉ còn ba thước, tung một cước vào ngực hắn.
Hàn Tông bị một cước rơi xuống, còn chưa kịp ổn định thân thể đã thấy bóng dáng ông ta lao tới.
Bàn tay thu lại, ông ta nhằm đầu hắn tung chưởng. Hàn Tông thu tay về ra chiêu nhưng hắn biết không kịp, tay phải có vung kiếm lên cũng chỉ khiến ông ta bị thương mà thôi, còn hắn chắc chắn phải chết.
Đúng lúc này một đạo quang sắc ánh vàng phóng tới, ông ta vì tránh né lại chậm một nhịp, Hàn Tông vì thế mà ra được chiêu đỡ lấy.
Phía đằng này Bích Ngọc rút ra thêm hai tấm Ngọc Phù cấp 1 phóng về phía hai lão giả vừa tới. Nàng thuận đà rơi xuống sườn dốc, bàn tay rút ra một cuộn dây tung về phía chạc cây rồi chuyển hướng lao vè về một nơi.
Hàn Tông tiếp ông ta hai chiêu, hắn bị đẩy văng về sau liền vội thuận đà lao xuống nơi Bích Ngọc vừa nhảy. Ông ta vừa bật lên đã thấy hắn quay người nhắm hướng chính mình mà tung chiêu.
Trong màn đêm nhá nhem một ánh lam vụt đi, nó gần như vô hình trước ánh trăng khiến cho ông ta co rút cơ mặt. Thủy Quang Di Ảnh Kiếm là một chiêu hại thân, nhưng ở khoảng cách đủ gần lại là một sát chiêu nguy hiểm.
Ông ta vặn người tránh né, bàn chân thuận theo đà đá thanh kiếm cắm dưới đất về phía hắn.
"Hự…"
"Sư huynh!."
Đúng lúc này tiếng Bích Ngọc vang lên, một dải dây theo đó bay ra, Hàn Tông thuận lợi bắt lấy.
Hắn vừa biến mất vào nơi đó thì lại có thêm vài thân ảnh khác lao tới, bọn họ đứng ở trên sườn nhìn xuống, mỗi kẻ đều mang thần sắc khác nhau...
/386
|