Hàn Tông cầm cố thanh kiếm đi mua dược liệu, cùng với một số vừa đủ tài liệu sẵn có, lại thêm số góp vào của gã Đạo Tặc. Sau đó khi bán hết đan dược và bảo khí, hai người đã lãi khoảng sáu nghìn linh thạch, cũng còn dư một ít tài liệu. Hắn lại dùng số linh thạch này mua vào lượng lớn tài liệu, sau cùng bán ra hết cho Luân Đằng Vân.
Mua bảy bán mười, trừ đi tất cả bọn hắn lãi hơn mười ngàn viên, sau cùng chia cho gã họ Đạo bốn ngàn, Hàn Tông còn dư lại gần bảy nghìn. Nguyên nhân chia chác không đều là bởi hắn bỏ ra vốn nhiều hơn, thêm vào rắc rối nhiều hơn.
Lại nói việc đầu cơ trục lợi là do hắn nghĩ, gã Đạo Tặc không tham gia vẫn lãi hơn một ngàn, hiển nhiên gã không hề có ý kiến gì. Hắn hiểu từ đầu tới cuối không có gã cũng không có số linh thạch này, nhưng mà đừng quên, hắn không phải người tốt.
Với bảy ngàn viên linh thạch này Hàn Tông có thể chắc nịch một đường ngồi yên tám tháng tu luyện tới hậu kỳ Ngưng Khí. Tuy là thế với kinh nghiệm tích lũy dần, cùng kiến thức mà môn phái đã dạy thì đây chỉ là tầm nhìn hạn hẹp mà thôi.
Bởi lẽ chiến đấu đôi khi không thể dựa vào cảnh giới mà phân thắng bại, không quá chênh lệch tu vi, lúc đó thắng thua còn sẽ dựa vào nhiều yếu tố khác. Một trong số đó là tư chất và thể chất, hai thứ này càng cao lượng linh lực trong đan cầu càng nhiều, trụ được càng lâu. Tiếp tới linh căn, chỉ cần gặp kẻ khắc hệ lúc ấy sẽ mang lại lợi thế không nhỏ.
Ví như lần trước hắn đấu với Thường Xuân, nàng ta hệ hỏa còn hắn hệ thủy. Về lý thuyết hắn khắc hệ nàng ta, do đó nếu lực công kích tương đương nhau, hắn sẽ chiếm ưu thế hơn. Thường Xuân nếu muốn áp đảo hắn vậy thì uy lực chiêu thức của nàng ta phải mạnh hơn, điều này có nghĩa linh lực của nàng ta cũng sẽ tiêu hao nhanh hơn.
Nhờ thế Thường Xuân mặc dù mạnh hơn hắn, nhưng không mạnh hơn quá nhiều thì kết quả vẫn là lưỡng bại câu thương, thậm chí là thua. Điểm cuối cùng là kinh nghiệm, một kẻ thực chiến nhiều kinh lịch đương nhiên sẽ nắm bắt được nhiều lợi thế hơn. Trong bất kì một hoàn cảnh nào, có hiểu biết vẫn tốt hơn là không biết gì.
Dựa vào những phân tích trên, Hàn Tông đương nhiên sẽ không không ngồi lì trong động phủ hấp thu cho bằng hết số linh thạch đó.
Hắn dự tính sẽ để ra một phần phòng trừ những trường hợp cần thiết, một phần dùng để tu luyện. Một phần nữa dùng để mua những thứ có ích, ví như bảo giáp hoặc phù chú. Phần sau cùng hắn vẫn cần tới để kinh doanh, tiêu nhiều thì phải kiếm được nhiều.
Từ lúc về tới giờ đã qua mười ngày, hắn lúc này ghé qua chỗ gã Đạo Tặc xong xuôi sau đó nhằm hướng khu chợ mà phi kiếm bay đi. Nhưng chẳng qua bao lâu, Hàn Tông nhìn mấy thân ảnh đứng ở sườn núi, cảm thấy có vẻ là đợi mình, Hàn Tông liền đi tới.
"Nguyên sư đệ đã bắt đầu ra ngoài rồi đấy à? Ta còn đang định tới thăm đệ đây…"
Hàn Tông tới gần mới nhận ra, hóa ra là đám người Luân Đằng Vân, hắn nghe vậy liền chắp tay chào rồi nói:
"Nghe nói sư huynh đã từng tới Hình Đường bảo chứng cho đệ, nhân đây sư đệ xin cảm tạ sư huynh…."
Qua hai ngày ở chỗ gã Đạo Tặc hắn đã thu được thêm vài tin tức khác, cũng đầy đủ hơn so với mấy lời qua loa của Bành Tập Sư. Hắn và gã Đạo Tặc lúc này tuy vẫn cười nói bình thường, nhưng cả hai đều hiểu không thể thoải mái như xưa được nữa.
Về điểm này Hàn Tông cũng không có muốn giải thích điều gì, tính hắn vẫn muốn rạch ròi, coi như hai bên hợp tác thì tốt hơn.
"Sư đệ không cần phải cảm động, sư huynh làm vậy chỉ để tìm lại chút niềm vui thú trong những ngày phải tu hành vất vả mà thôi."
Luân Đằng Vân vừa nói vừa vỗ lên bả vai của hắn, hai người qua lại mấy câu liền ai đi đường lấy.
"Sư huynh, qua lần này có thể khẳng định, quan hệ của hắn và Thanh Tử Dương đều là thật. Huynh không định nghĩ tới việc thu hắn vào tay hay sao?."
Vô Từ Tà nhìn Luân Đằng Vân mà hỏi, qua lần này đủ thấy hắn cũng không phải không có giá trị.
"Đệ có biết người ta câu cá thế nào không?."
Y nói xong cũng không để gã gầy còm ở bên hỏi gì, miệng vội giải thích:
"Cá khi mới mắc câu là lúc nó còn đang khỏe nhất, nó sẽ vẫy vùng kịch liệt, đệ lúc này dùng sức thi với nó thì chỉ có mệt thân. Ta cứ để cho nó vẫy vùng chán, lúc đó vừa thả vừa kéo, lại sợ không bắt được nó sao?."
"Nói mới nhớ, sư huynh vừa nãy...."
"Ừ! Ta thấy rồi."
Hàn Tông lúc này đã tới khu chợ đen, hắn liền trước mặt mấy kẻ thủ quầy mà đi vào gian phòng trong. Lan Như Tiên thấy hắn đến không hề ngạc nhiên, nàng ta mỉm cười nói:
"Chào mừng ngươi đã trở lại."
"Đa tạ sư tỷ đã giúp truyền tin."
Qua lời của gã Đạo Tặc, có vẻ như Lan hội cũng đã giúp hắn tới Đoán Định Phong truyền tin tức cho Thanh Tử Dương. Mặc dù hai hội nhóm lần này có giúp hắn, nhưng bản thân hắn cũng hiểu nguyên do vì đâu. Cho nên Hàn Tông lại càng phải để ý cảnh giác nhiều hơn, tất cả đều hiểu bọn họ giúp không phải để hắn nói lời cảm ơn sáo rỗng này.
Một kẻ muốn xem thú vị, một kẻ muốn thưởng thức đặc sắc.
"Ngươi nếu đã bình phục vậy thì ta cũng yên tâm giao lại chỗ này cho ngươi, đây coi như lợi ích đầu tiên khi ngươi gia nhập Lan hội."
Lan Như Tiên thấy hắn không nói rồi lấy ra một thanh kiếm để lên bàn, nàng ta nói tiếp:
"Ngươi đã vô tội thì kiếm cũng được trả về, hợp tác vui vẻ?."
"Sư tỷ tốt với ta như vậy, đương nhiên ta sẽ không để sư tỷ thất vọng."
Hàn Tông nói rồi cầm lấy thanh kiếm nhìn ngắm, thanh kiếm này đã cứu hắn mấy lần cũng là suýt cho hắn đi đời nhà ma. Nhìn lúc lâu sau hắn mới cất kiếm vào túi.
"Chuyện gã Luân Đằng Vân tới giúp, ngươi hẳn đã nghe qua?."
Thấy hắn gật đầu, Lan Như Tiên gật đầu:
"Cả ta và ngươi đều biết, lần này là do y chủ quan mới bại dễ dàng như vậy. Ngươi không có bối cảnh sau lưng, Thanh Tử Dương cũng không cứu ngươi được mãi. Chi bằng thời gian này ngươi nên cẩn trọng một chút, chờ sau khi y bế quan đột phá Hợp Linh. Khi ấy bước vào nội môn chân truyền, thời gian của y cũng không dư giả mà rảnh tâm ở đây… "
Hai người bàn qua nói lại một lúc hắn mới rời đi, gã mắt ti hí bên một nghe nãy giờ mới lên tiếng:
"Lão đại, người muốn lạt mềm buộc chặt?."
"Ừ, ta không hiểu dụng ý của Luân Đằng Vân một mực muốn cứu hắn là gì? Có thể là y làm vậy sẽ khiến hắn cảm động mà đổi ý. Tuy Luân Đằng Vân là kẻ kiêu ngạo nhưng cũng là kẻ biết chớp thời cơ, ta không thể coi thường. Dẫu sao lúc này có hắn trợ giúp, ít nhất về phía sạp chợ này sẽ tạm ổn một thời gian, ta có thể yên tâm để chú ý về mảng khác của hội rồi."
Lan Như Tiên thở dài nói tiếp:
"Ta vốn đã không giỏi mảng kinh thương, giá mà có Hàn sư muội và Yêu sư tỷ ở đây thì tốt biết mấy."
"Lão đại cũng nên chuẩn bị đóng cửa sớm ngày đột phá Hợp Linh đi thôi, tâm tư hao tổn vì hội nhóm không đáng chút nào. Nếu như không nhanh, cái thằng tồn tại kia…."
Lan Như Tiên gật đầu nói:
"Phải… hội nhóm muốn tốt vẫn là phải phát triển ở con đường thực lực, kinh thương vốn dĩ chẳng là gì cả…."
Lan Như Tiên hơi rùng mình khi nghĩ tới kẻ đó, hắn tiến cảnh thật sự…
…
Thanh Y đứng trên mặt hồ nhìn ngắm ánh tà dương, từng cơn gió bay bay thoảng qua làn tóc nàng. Rừng trúc xào xạc tiếng lá, trên trời không một gợn mây, một khung cảnh yên bình…
Đôi mắt nàng trong veo như giọt sương sớm mai lại phản chiếu một chút ánh hồng, không biết là nàng đã đứng ở đây bao lâu…
"Đại nhân, chuyện này cứ thế bỏ qua vậy à? Đệ tử không phục..."
Đứng cách nàng ta mười bước, gã áo đen khó chịu nói ra thành tiếng, chỉ nhanh một chút nữa thôi thì….
"Chuyện này ta đã dự tính tới cả rồi, ngươi không cần lo, dẫu sao cũng còn một niềm vui nho nhỏ khác vớt vát lại. Chỉ có một chuyện ngoài ý muốn là Vạn Niên Thanh, bà ta xem ra sẽ không ngồi yên cho ta xỏ mũi thế đâu…."
Gã áo đen vẫn còn hậm hực, nhưng buộc phải dịu xuống, gã bèn hỏi:
"Bà ta lần này quá may mắn rồi, nhưng mà chỉ cần tội danh vẫn còn đó, không sợ bà ta chạy mất…"
Thanh Y lắc đầu nhìn gã hỏi:
"Nếu ngươi vô tình giết một kẻ vô tội, ngươi sẽ làm thế nào?."
Gã áo đen không do dự mà nói:
"Đương nhiên là sẽ xóa bỏ dấu vết, làm cho nó trở thành một vụ tự tử."
Thanh Y mỉm cười hỏi tiếp:
"Còn cách nào nữa không?."
Gã lúc này ngẫm nghĩ hồi lâu rồi lắc đầu:
"Ừm… Có chăng… là vu oan cho kẻ khác hoặc là cao chạy xa bay…"
Thấy gã lời nói có phần không chắc chắn, dè dặt đưa ra, Thanh Y mỉm cười nói:
"Ba cách của ngươi đều đúng, cách trước hơn cách sau nhưng vẫn chỉ là tiểu kế, suy cho cũng chỉ là tìm cách thoát tội. Ngươi… đã nghĩ tới việc giết người nhưng lại hợp thức hóa, biến nó trở thành chiến tích?."
Gã áo đen giật mình vội hỏi:
"Đại nhân, còn có cách như vậy thật sao? Trước nay đệ tử chỉ nghe nói giết một kẻ thì có tội, giết vạn kẻ mới là anh hùng. Chứ chưa nghe nói giết một kẻ cũng... "
"Đương nhiên, biến một kẻ vô tội thành có tội, ngươi đương nhiên từ kẻ giết người trở thành anh hùng rồi. Chỉ cần có đủ thực lực, không gì là không làm được, đã hiểu chưa? Hiểu rồi thì gọi con nhóc Thường Xuân tới đây cho ta."
….
[Tác giả viết ra đoạn này để mọi người cùng thấy rằng thế giới hư cấu này vốn dĩ ngập tràn tranh đấu, không từ thủ đoạn.
Tác giả không hề cổ xúy cho những nội dung xấu, chỉ là muốn mang tới cho bạn đọc một góc nhìn khác thực tế hơn về mặt xấu, cái ác tới nhường nào của thế giới tu giả hư cấu này.
CHO NÊN xin hãy xem nó như một bộ truyện chiêm nghiệm và giải trí, cùng lắm thì khách quan thực tế một chút. Ngàn lần xin đừng để Tư Tưởng của truyện ảnh hưởng tới suy nghĩ cuộc sống đời thật nhé. Nhất là những bạn đọc mới lần đầu nhảy hố thể loại này, nếu thấy tâm cảnh không vững, xin hãy ngừng đọc]
Mua bảy bán mười, trừ đi tất cả bọn hắn lãi hơn mười ngàn viên, sau cùng chia cho gã họ Đạo bốn ngàn, Hàn Tông còn dư lại gần bảy nghìn. Nguyên nhân chia chác không đều là bởi hắn bỏ ra vốn nhiều hơn, thêm vào rắc rối nhiều hơn.
Lại nói việc đầu cơ trục lợi là do hắn nghĩ, gã Đạo Tặc không tham gia vẫn lãi hơn một ngàn, hiển nhiên gã không hề có ý kiến gì. Hắn hiểu từ đầu tới cuối không có gã cũng không có số linh thạch này, nhưng mà đừng quên, hắn không phải người tốt.
Với bảy ngàn viên linh thạch này Hàn Tông có thể chắc nịch một đường ngồi yên tám tháng tu luyện tới hậu kỳ Ngưng Khí. Tuy là thế với kinh nghiệm tích lũy dần, cùng kiến thức mà môn phái đã dạy thì đây chỉ là tầm nhìn hạn hẹp mà thôi.
Bởi lẽ chiến đấu đôi khi không thể dựa vào cảnh giới mà phân thắng bại, không quá chênh lệch tu vi, lúc đó thắng thua còn sẽ dựa vào nhiều yếu tố khác. Một trong số đó là tư chất và thể chất, hai thứ này càng cao lượng linh lực trong đan cầu càng nhiều, trụ được càng lâu. Tiếp tới linh căn, chỉ cần gặp kẻ khắc hệ lúc ấy sẽ mang lại lợi thế không nhỏ.
Ví như lần trước hắn đấu với Thường Xuân, nàng ta hệ hỏa còn hắn hệ thủy. Về lý thuyết hắn khắc hệ nàng ta, do đó nếu lực công kích tương đương nhau, hắn sẽ chiếm ưu thế hơn. Thường Xuân nếu muốn áp đảo hắn vậy thì uy lực chiêu thức của nàng ta phải mạnh hơn, điều này có nghĩa linh lực của nàng ta cũng sẽ tiêu hao nhanh hơn.
Nhờ thế Thường Xuân mặc dù mạnh hơn hắn, nhưng không mạnh hơn quá nhiều thì kết quả vẫn là lưỡng bại câu thương, thậm chí là thua. Điểm cuối cùng là kinh nghiệm, một kẻ thực chiến nhiều kinh lịch đương nhiên sẽ nắm bắt được nhiều lợi thế hơn. Trong bất kì một hoàn cảnh nào, có hiểu biết vẫn tốt hơn là không biết gì.
Dựa vào những phân tích trên, Hàn Tông đương nhiên sẽ không không ngồi lì trong động phủ hấp thu cho bằng hết số linh thạch đó.
Hắn dự tính sẽ để ra một phần phòng trừ những trường hợp cần thiết, một phần dùng để tu luyện. Một phần nữa dùng để mua những thứ có ích, ví như bảo giáp hoặc phù chú. Phần sau cùng hắn vẫn cần tới để kinh doanh, tiêu nhiều thì phải kiếm được nhiều.
Từ lúc về tới giờ đã qua mười ngày, hắn lúc này ghé qua chỗ gã Đạo Tặc xong xuôi sau đó nhằm hướng khu chợ mà phi kiếm bay đi. Nhưng chẳng qua bao lâu, Hàn Tông nhìn mấy thân ảnh đứng ở sườn núi, cảm thấy có vẻ là đợi mình, Hàn Tông liền đi tới.
"Nguyên sư đệ đã bắt đầu ra ngoài rồi đấy à? Ta còn đang định tới thăm đệ đây…"
Hàn Tông tới gần mới nhận ra, hóa ra là đám người Luân Đằng Vân, hắn nghe vậy liền chắp tay chào rồi nói:
"Nghe nói sư huynh đã từng tới Hình Đường bảo chứng cho đệ, nhân đây sư đệ xin cảm tạ sư huynh…."
Qua hai ngày ở chỗ gã Đạo Tặc hắn đã thu được thêm vài tin tức khác, cũng đầy đủ hơn so với mấy lời qua loa của Bành Tập Sư. Hắn và gã Đạo Tặc lúc này tuy vẫn cười nói bình thường, nhưng cả hai đều hiểu không thể thoải mái như xưa được nữa.
Về điểm này Hàn Tông cũng không có muốn giải thích điều gì, tính hắn vẫn muốn rạch ròi, coi như hai bên hợp tác thì tốt hơn.
"Sư đệ không cần phải cảm động, sư huynh làm vậy chỉ để tìm lại chút niềm vui thú trong những ngày phải tu hành vất vả mà thôi."
Luân Đằng Vân vừa nói vừa vỗ lên bả vai của hắn, hai người qua lại mấy câu liền ai đi đường lấy.
"Sư huynh, qua lần này có thể khẳng định, quan hệ của hắn và Thanh Tử Dương đều là thật. Huynh không định nghĩ tới việc thu hắn vào tay hay sao?."
Vô Từ Tà nhìn Luân Đằng Vân mà hỏi, qua lần này đủ thấy hắn cũng không phải không có giá trị.
"Đệ có biết người ta câu cá thế nào không?."
Y nói xong cũng không để gã gầy còm ở bên hỏi gì, miệng vội giải thích:
"Cá khi mới mắc câu là lúc nó còn đang khỏe nhất, nó sẽ vẫy vùng kịch liệt, đệ lúc này dùng sức thi với nó thì chỉ có mệt thân. Ta cứ để cho nó vẫy vùng chán, lúc đó vừa thả vừa kéo, lại sợ không bắt được nó sao?."
"Nói mới nhớ, sư huynh vừa nãy...."
"Ừ! Ta thấy rồi."
Hàn Tông lúc này đã tới khu chợ đen, hắn liền trước mặt mấy kẻ thủ quầy mà đi vào gian phòng trong. Lan Như Tiên thấy hắn đến không hề ngạc nhiên, nàng ta mỉm cười nói:
"Chào mừng ngươi đã trở lại."
"Đa tạ sư tỷ đã giúp truyền tin."
Qua lời của gã Đạo Tặc, có vẻ như Lan hội cũng đã giúp hắn tới Đoán Định Phong truyền tin tức cho Thanh Tử Dương. Mặc dù hai hội nhóm lần này có giúp hắn, nhưng bản thân hắn cũng hiểu nguyên do vì đâu. Cho nên Hàn Tông lại càng phải để ý cảnh giác nhiều hơn, tất cả đều hiểu bọn họ giúp không phải để hắn nói lời cảm ơn sáo rỗng này.
Một kẻ muốn xem thú vị, một kẻ muốn thưởng thức đặc sắc.
"Ngươi nếu đã bình phục vậy thì ta cũng yên tâm giao lại chỗ này cho ngươi, đây coi như lợi ích đầu tiên khi ngươi gia nhập Lan hội."
Lan Như Tiên thấy hắn không nói rồi lấy ra một thanh kiếm để lên bàn, nàng ta nói tiếp:
"Ngươi đã vô tội thì kiếm cũng được trả về, hợp tác vui vẻ?."
"Sư tỷ tốt với ta như vậy, đương nhiên ta sẽ không để sư tỷ thất vọng."
Hàn Tông nói rồi cầm lấy thanh kiếm nhìn ngắm, thanh kiếm này đã cứu hắn mấy lần cũng là suýt cho hắn đi đời nhà ma. Nhìn lúc lâu sau hắn mới cất kiếm vào túi.
"Chuyện gã Luân Đằng Vân tới giúp, ngươi hẳn đã nghe qua?."
Thấy hắn gật đầu, Lan Như Tiên gật đầu:
"Cả ta và ngươi đều biết, lần này là do y chủ quan mới bại dễ dàng như vậy. Ngươi không có bối cảnh sau lưng, Thanh Tử Dương cũng không cứu ngươi được mãi. Chi bằng thời gian này ngươi nên cẩn trọng một chút, chờ sau khi y bế quan đột phá Hợp Linh. Khi ấy bước vào nội môn chân truyền, thời gian của y cũng không dư giả mà rảnh tâm ở đây… "
Hai người bàn qua nói lại một lúc hắn mới rời đi, gã mắt ti hí bên một nghe nãy giờ mới lên tiếng:
"Lão đại, người muốn lạt mềm buộc chặt?."
"Ừ, ta không hiểu dụng ý của Luân Đằng Vân một mực muốn cứu hắn là gì? Có thể là y làm vậy sẽ khiến hắn cảm động mà đổi ý. Tuy Luân Đằng Vân là kẻ kiêu ngạo nhưng cũng là kẻ biết chớp thời cơ, ta không thể coi thường. Dẫu sao lúc này có hắn trợ giúp, ít nhất về phía sạp chợ này sẽ tạm ổn một thời gian, ta có thể yên tâm để chú ý về mảng khác của hội rồi."
Lan Như Tiên thở dài nói tiếp:
"Ta vốn đã không giỏi mảng kinh thương, giá mà có Hàn sư muội và Yêu sư tỷ ở đây thì tốt biết mấy."
"Lão đại cũng nên chuẩn bị đóng cửa sớm ngày đột phá Hợp Linh đi thôi, tâm tư hao tổn vì hội nhóm không đáng chút nào. Nếu như không nhanh, cái thằng tồn tại kia…."
Lan Như Tiên gật đầu nói:
"Phải… hội nhóm muốn tốt vẫn là phải phát triển ở con đường thực lực, kinh thương vốn dĩ chẳng là gì cả…."
Lan Như Tiên hơi rùng mình khi nghĩ tới kẻ đó, hắn tiến cảnh thật sự…
…
Thanh Y đứng trên mặt hồ nhìn ngắm ánh tà dương, từng cơn gió bay bay thoảng qua làn tóc nàng. Rừng trúc xào xạc tiếng lá, trên trời không một gợn mây, một khung cảnh yên bình…
Đôi mắt nàng trong veo như giọt sương sớm mai lại phản chiếu một chút ánh hồng, không biết là nàng đã đứng ở đây bao lâu…
"Đại nhân, chuyện này cứ thế bỏ qua vậy à? Đệ tử không phục..."
Đứng cách nàng ta mười bước, gã áo đen khó chịu nói ra thành tiếng, chỉ nhanh một chút nữa thôi thì….
"Chuyện này ta đã dự tính tới cả rồi, ngươi không cần lo, dẫu sao cũng còn một niềm vui nho nhỏ khác vớt vát lại. Chỉ có một chuyện ngoài ý muốn là Vạn Niên Thanh, bà ta xem ra sẽ không ngồi yên cho ta xỏ mũi thế đâu…."
Gã áo đen vẫn còn hậm hực, nhưng buộc phải dịu xuống, gã bèn hỏi:
"Bà ta lần này quá may mắn rồi, nhưng mà chỉ cần tội danh vẫn còn đó, không sợ bà ta chạy mất…"
Thanh Y lắc đầu nhìn gã hỏi:
"Nếu ngươi vô tình giết một kẻ vô tội, ngươi sẽ làm thế nào?."
Gã áo đen không do dự mà nói:
"Đương nhiên là sẽ xóa bỏ dấu vết, làm cho nó trở thành một vụ tự tử."
Thanh Y mỉm cười hỏi tiếp:
"Còn cách nào nữa không?."
Gã lúc này ngẫm nghĩ hồi lâu rồi lắc đầu:
"Ừm… Có chăng… là vu oan cho kẻ khác hoặc là cao chạy xa bay…"
Thấy gã lời nói có phần không chắc chắn, dè dặt đưa ra, Thanh Y mỉm cười nói:
"Ba cách của ngươi đều đúng, cách trước hơn cách sau nhưng vẫn chỉ là tiểu kế, suy cho cũng chỉ là tìm cách thoát tội. Ngươi… đã nghĩ tới việc giết người nhưng lại hợp thức hóa, biến nó trở thành chiến tích?."
Gã áo đen giật mình vội hỏi:
"Đại nhân, còn có cách như vậy thật sao? Trước nay đệ tử chỉ nghe nói giết một kẻ thì có tội, giết vạn kẻ mới là anh hùng. Chứ chưa nghe nói giết một kẻ cũng... "
"Đương nhiên, biến một kẻ vô tội thành có tội, ngươi đương nhiên từ kẻ giết người trở thành anh hùng rồi. Chỉ cần có đủ thực lực, không gì là không làm được, đã hiểu chưa? Hiểu rồi thì gọi con nhóc Thường Xuân tới đây cho ta."
….
[Tác giả viết ra đoạn này để mọi người cùng thấy rằng thế giới hư cấu này vốn dĩ ngập tràn tranh đấu, không từ thủ đoạn.
Tác giả không hề cổ xúy cho những nội dung xấu, chỉ là muốn mang tới cho bạn đọc một góc nhìn khác thực tế hơn về mặt xấu, cái ác tới nhường nào của thế giới tu giả hư cấu này.
CHO NÊN xin hãy xem nó như một bộ truyện chiêm nghiệm và giải trí, cùng lắm thì khách quan thực tế một chút. Ngàn lần xin đừng để Tư Tưởng của truyện ảnh hưởng tới suy nghĩ cuộc sống đời thật nhé. Nhất là những bạn đọc mới lần đầu nhảy hố thể loại này, nếu thấy tâm cảnh không vững, xin hãy ngừng đọc]
/386
|