"Chạy rồi?."
"Vâng, nó chạy vào nơi đó cho nên…"
"Tiểu thư yên tâm, đã có rất nhiều người vào đó tìm kiếm, rất nhanh sẽ bắt được nó thôi."
Một nam đệ tử nhìn Thanh Tử Dương lời nói có chút lắp bắp, vừa sợ sệt lại xen lẫn tò mò.
Thanh Tử Dương nhíu mày, nàng lại rơi vào trầm tư, Hàn Tông bên cạnh không nói gì.
Số là hôm nay nàng ta dẫn hắn tới Kim Thú Đường mua yêu thú, Kim Thú Đường thuộc một phần của Thiên Thú Phong. Nghe tên thì cũng biết, đệ tử của núi này chuyên về thú sư, nói về thú thì cả ngày không hết.
Thú có ba bộ lớn cơ bản, là Hải Thú, Địa Thú và Thiên Thú, trong đó lại chia ra thành thú tấn công, thú phòng thủ và thú hỗ trợ. Tấn công và phòng thủ thì chưa nói tới, nói về thú hỗ trợ lại chia thành nhiều bộ loài khác nhau.
Ví như có loại dùng khứu giác, có loại dùng thị giác, có loại dùng thính giác lại có loại dùng trực giác. Mục đích chủ yếu chính là hỗ trợ chủ nhân, ví như trinh sát hoặc là chạy trốn…
Trong mỗi loại đó lại có vô số chủng loài khác nhau, muốn chọn ra một con thích hợp là không hề dễ.
Ban đầu nàng ta có chủ ý muốn mua một con Đỏ Đen Vận Mệnh Thú. Nó thân giống giun, dài nửa gang nửa đen nửa đỏ, tác dụng thì như tên gọi. Nó là dạng yêu thú hệ trực giác, cấp càng cao trực giác càng linh.
Mỗi khi lâm vào tiến thoái lưỡng nan có thể dùng nó để cầu may, nó sẽ dựa vào trực giác để chọn cho chủ nhân một trong hai con đường.
Suy tư một lúc lâu nàng ta mới thở hắt ra rồi quay người đi, hắn biết ý cũng lẳng lặng đi theo.
"Ta biết công dụng của nó, nhưng cô có đang đánh giá ta cao quá không?."
"Không! Với ngươi thì đủ."
Thấy hắn lặng im nàng bắt đầu giải đáp:
"Trực giác là một dạng tâm linh kì diệu, người càng không có lòng tin vào nó thì xác xuất lại càng lớn. Công dụng còn lại thì ngươi cũng biết rồi."
Hàn Tông đương nhiên biết, nó là dạng lưỡng thể song hành, tức là vừa hấp thụ nhật nguyệt tinh hoa lại có thể hấp thụ cả linh khí. Chính vì thế nó còn có tác dụng giúp tu giả tăng lên một phần linh lực khi cần, nhưng mà hắn cũng biết cái giá của nó thế nào.
Đỏ Đen Vận Mệnh Thú chúng rất đắt, thêm vào đó tên gọi cũng chính là để nói về chúng. Khi có người ký khế ước, tỉ lệ nó sống chỉ là năm phần mười.
So lợi ích mang lại, ngoài trừ cái trợ giúp tăng chút linh lực ra thì đúng là bù không được mất.
Đây cũng là lý giải tại sao rất ít người có được nó, nàng ta nói xét toàn tông môn cũng không tới năm kẻ sở hữu.
"Vậy sao cô nghĩ ta thành công?."
"Ngươi không tin vào may rủi, có lẽ tỉ lệ sẽ cao hơn. Thêm vào đó còn… có ta."
"Cô nhiều linh thạch thế sao không đưa hết cho ta đi, đem đáp vào cái trò đỏ đen này làm gì?."
Nàng ta nghe thế thì im lặng nhìn hắn, lát sau mới nói:
"Ta dùng thứ khác để đổi lấy, dùng thứ gì hẳn là ngươi cũng biết."
Hàn Tông ngây ra, hắn bấy giờ mới hiểu ý nàng ta, nàng ta đang vì hắn. Nhưng… như vậy chẳng phải đã quá đà rồi hay sao? Hàn Tông hiểu được sinh mạng là thứ đáng quý, nàng ta đâu cần phải làm thế.
Hiểu ra được tâm ý của nàng ta, hắn tự dưng lại có cảm giác thở phào nhẹ nhõm, thật không hiểu nổi.
"Ta từ lúc sinh ra tới giờ luôn làm theo ý của mọi người, bất kể tự nguyện hay ép buộc. Duy chỉ có ngươi là trái ngược, ta không vạch trần ngươi, cũng không hại ngươi lại còn giúp ngươi. Ta có phải là đang đánh cược với vận mệnh hay không?."
Hàn Tông không đáp lời, hắn nhìn nàng rồi nhìn ra phía trời xa. Nàng ta nghe lời thì hắn chết, nàng ta không nghe lời thì nàng ta thiệt, nàng bảo hắn phải nói gì đây?.
"Thế gian này, mỗi bước đi đều là một lựa chọn, Đỏ Đen Vận Mệnh Thú… không tệ."
Cũng không hiểu nàng ta lấy đâu ra một cái Phi Chu, lại còn dùng linh thạch để mà khởi động. Xem ra đây là đồ mà môn phái đặc chế cho thân phàm như nàng ta.
Hai người đi tới trước một khu rừng, cũng không nhìn nhau mà tự bước vào.
Nghe nàng ta nói, nơi đây từng là chỗ để đệ tử vào thực chiến. Nhưng sau này dưới sự phát triển nhanh chóng, mỗi Phong đều có địa điểm riêng biệt, vì thế mà chỗ này dần bỏ hoang.
Tuy không tính là nguy hiểm nhưng ít nhất Hàn Tông vẫn là phải cẩn thận, yêu thú là chắc chắn có. Ngoài ra hắn để ý tới nàng ta, thân phàm xác tục nơi đâu cũng là nguy cơ.
Hàn Tông cũng rất muốn biết nàng ta dùng cách gì mà tìm ra nó giữa khoảng đồi rộng lớn thế này.
Chỉ thấy nàng ta móc ra một viên linh thạch, thêm một dây chỉ nhỏ. Nàng buộc viên linh thạch lại, còn đầu kia buộc vào một nhành cây khô, cứ thế vừa đi vừa lia xuống đất như dò mìn.
Thấy nàng ta nhìn mình, Hàn Tông chép miệng, hắn cũng với lấy một nhành cây khô rồi buộc linh thạch vào như nàng ta.
Thế là cả hai cứ thế mò mẫm từng bước mà dò, ngoài ra hắn còn phải cảnh giác cả xung quanh. Tuy nói vẫn ở trong môn phái, nhưng nếu gặp bất trắc chỉ sợ mình chết nhanh quá người ta còn chưa kịp tới.
Cũng không biết cách nàng ta có hữu dụng thật không, hai người đi dò cả nửa ngày mà vẫn chẳng thấy tăm hơi đâu.
Thậm chí hắn và nàng ta còn gặp cả tá người cũng đang tìm kiếm, người mang xẻng, người mang quốc. Tin tức quả là nhanh nhạy, bắt được nó đem bán thì đúng là giàu to.
Bất chợt Hàn Tông kéo nàng ta sang một bên, vừa kịp tránh khỏi một tảng đá to đập tới, hắn vừa quay đầu thì gặp được bốn thân ảnh nam nữ.
Chỉ thấy kẻ đi đầu là một nam tử khoác chiến bào vàng ươm, trên vai hắn một con ưng mắt xanh đang đậu. Đi cùng hắn còn có ba người, hai nam một nữ đều là có yêu thú bên người.
"Đây chẳng phải là Thanh đại tiểu thư hay sao? Kẻ bên cạnh là ai vậy? Ồ… đừng nói là hai người trốn vào đây để tâm sự đấy nhé?."
Hàn Tông không biết mấy kẻ này là ai, nội môn hạch tâm tự do rất nhiều, đa phần đều chọn bế quan mà tu hành. Ngược lại Thanh Tử Dương hình như nhận ra, nàng cau mày không vui, ánh mắt lạnh nhạt dần.
"Đi thôi."
Nàng không đáp lời gã rồi lựa một hướng khác mà đi, Hàn Tông thấy vậy cũng cất bước theo sau. Tiếc rằng rắc rối khó tránh, chỉ vài cước bộ cả đám gã đã lướt tới chắn đường bọn hắn.
"Cô có thể đi, còn tên này ở lại. Ta có việc cần nói với hắn."
Hàn Tông biết nữ nhân rất có duyên với việc thu hút rắc rối cho nam nhân đi bên cạnh, đặc biệt là nữ nhân đẹp.
Biết là khó thoát, hắn đi lên chắp tay :
"Bái kiến các vị sư huynh sư tỷ, sư đệ là…"
Hàn Tông chưa kịp nói hết câu, một bàn tay đã đặt lên vai hắn, gã chiến bào dí sát mặt tới hỏi:
"Chiếu mới hả? Để ta giúp đệ trải."
Hàn Tông chưa kịp phản ứng đã bị một gối của gã tương ngay vào bụng, hắn đau điếng còn chưa kịp tỉnh táo phía trên lưng lại truyền đến cơn đau khác.
Hàn Tông hự ra máu, tiếp tới lại là một cùi chỏ nhằm huyệt thái dương đập tới, hắn gập người giơ tay gạt ra lại bị một cước gã đá vào hông ngã lăn mấy vòng.
"Ngụy Quân Tử ngươi muốn làm gì? Bắt nạt đồng môn, ngươi dám coi thường quy định của môn phái sao?."
Thanh Tử Dương bấy giờ mới kịp phản ứng, nàng gắt lên rồi đứng chắn trước người gã, ánh mắt thập phần lạnh lùng.
"Ta biết, ta biết chứ. Ta nào dám vi phạm môn quy, cô thử hỏi hắn xem chúng ta là đang chào nhau cơ mà."
Ánh mắt nàng vẫn lạnh lùng nhìn gã, còn mặt gã thì cứ câng câng ra, miệng lại nói tiếp:
"Cô có thể đi tố cáo, nhưng mà ta nghĩ chẳng ai nỡ trách tội vì lòng nhiệt tình của ta đâu."
Hai người còn đang so mắt, bỗng một giọng nói phía sau vang lên:
"Sư huynh, bên kia có tiếng huyên náo, hình như đã tìm ra gì đó."
Nghe thấy vậy, gã chiến bào nhếch miệng cười, tay chỉ về phía hắn rồi nói:
"Đừng nên có cái suy nghĩ đó."
Nói xong gã quay người rời đi, cả bọn phía sau cũng lục tục đi theo. Lúc này Hàn Tông mới từ từ đứng dậy, hắn nhìn theo bóng dáng đám người. Ánh mắt lúc này không phải lạnh lẽo mang thù hận, mà là trầm tư.
Câu cuối của gã để hắn nhíu mày, gã đang cảnh báo hắn điều gì? Về Đỏ Đen Vận Mệnh Thú hay là…
Thanh Tử Dương bất chợt nhìn hắn nói:
"Ta nhiều lúc không muốn ngươi nhẫn nhịn."
"Cô nghĩ ta muốn nhịn à?."
Hàn Tông nói xong mới nghĩ tới tâm tính của nàng ta, câu này…
"Cô…."
"Ta muốn ngươi buông bỏ."
Nàng ta bước tới nhặt nhành cây lên đưa cho hắn rồi cất bước, miệng lại nói tiếp.
"Nhẫn nhịn chỉ làm ngươi u mê lạc vào chốn hận thù, một ngày nào đó không đè nén được nữa, ngươi sẽ nhập ma. Buông bỏ làm ngươi thanh tịnh, tốt hơn cho con đường tu hành sau này của ngươi."
Hàn Tông bước lên đi ngang với nàng ta, hắn lạnh nhạt nói:
"Cô nói thì hay, nhưng ta thấy biểu hiện khi nãy của cô cũng có khác gì ta đâu?."
Nàng nhìn hắn, ánh mắt có chút đượm buồn nói:
"Bởi vì… ta chỉ là phàm nhân."
Phải, xét cho cùng thì nàng ta vẫn là phàm nhân, vẫn có tham, sân, si, vẫn có cảm xúc của người bình thường.
Chỉ là trước giờ nàng vẫn điều hòa cảm xúc rất giỏi, hắn lại chưa từng để ý.
"Vâng, nó chạy vào nơi đó cho nên…"
"Tiểu thư yên tâm, đã có rất nhiều người vào đó tìm kiếm, rất nhanh sẽ bắt được nó thôi."
Một nam đệ tử nhìn Thanh Tử Dương lời nói có chút lắp bắp, vừa sợ sệt lại xen lẫn tò mò.
Thanh Tử Dương nhíu mày, nàng lại rơi vào trầm tư, Hàn Tông bên cạnh không nói gì.
Số là hôm nay nàng ta dẫn hắn tới Kim Thú Đường mua yêu thú, Kim Thú Đường thuộc một phần của Thiên Thú Phong. Nghe tên thì cũng biết, đệ tử của núi này chuyên về thú sư, nói về thú thì cả ngày không hết.
Thú có ba bộ lớn cơ bản, là Hải Thú, Địa Thú và Thiên Thú, trong đó lại chia ra thành thú tấn công, thú phòng thủ và thú hỗ trợ. Tấn công và phòng thủ thì chưa nói tới, nói về thú hỗ trợ lại chia thành nhiều bộ loài khác nhau.
Ví như có loại dùng khứu giác, có loại dùng thị giác, có loại dùng thính giác lại có loại dùng trực giác. Mục đích chủ yếu chính là hỗ trợ chủ nhân, ví như trinh sát hoặc là chạy trốn…
Trong mỗi loại đó lại có vô số chủng loài khác nhau, muốn chọn ra một con thích hợp là không hề dễ.
Ban đầu nàng ta có chủ ý muốn mua một con Đỏ Đen Vận Mệnh Thú. Nó thân giống giun, dài nửa gang nửa đen nửa đỏ, tác dụng thì như tên gọi. Nó là dạng yêu thú hệ trực giác, cấp càng cao trực giác càng linh.
Mỗi khi lâm vào tiến thoái lưỡng nan có thể dùng nó để cầu may, nó sẽ dựa vào trực giác để chọn cho chủ nhân một trong hai con đường.
Suy tư một lúc lâu nàng ta mới thở hắt ra rồi quay người đi, hắn biết ý cũng lẳng lặng đi theo.
"Ta biết công dụng của nó, nhưng cô có đang đánh giá ta cao quá không?."
"Không! Với ngươi thì đủ."
Thấy hắn lặng im nàng bắt đầu giải đáp:
"Trực giác là một dạng tâm linh kì diệu, người càng không có lòng tin vào nó thì xác xuất lại càng lớn. Công dụng còn lại thì ngươi cũng biết rồi."
Hàn Tông đương nhiên biết, nó là dạng lưỡng thể song hành, tức là vừa hấp thụ nhật nguyệt tinh hoa lại có thể hấp thụ cả linh khí. Chính vì thế nó còn có tác dụng giúp tu giả tăng lên một phần linh lực khi cần, nhưng mà hắn cũng biết cái giá của nó thế nào.
Đỏ Đen Vận Mệnh Thú chúng rất đắt, thêm vào đó tên gọi cũng chính là để nói về chúng. Khi có người ký khế ước, tỉ lệ nó sống chỉ là năm phần mười.
So lợi ích mang lại, ngoài trừ cái trợ giúp tăng chút linh lực ra thì đúng là bù không được mất.
Đây cũng là lý giải tại sao rất ít người có được nó, nàng ta nói xét toàn tông môn cũng không tới năm kẻ sở hữu.
"Vậy sao cô nghĩ ta thành công?."
"Ngươi không tin vào may rủi, có lẽ tỉ lệ sẽ cao hơn. Thêm vào đó còn… có ta."
"Cô nhiều linh thạch thế sao không đưa hết cho ta đi, đem đáp vào cái trò đỏ đen này làm gì?."
Nàng ta nghe thế thì im lặng nhìn hắn, lát sau mới nói:
"Ta dùng thứ khác để đổi lấy, dùng thứ gì hẳn là ngươi cũng biết."
Hàn Tông ngây ra, hắn bấy giờ mới hiểu ý nàng ta, nàng ta đang vì hắn. Nhưng… như vậy chẳng phải đã quá đà rồi hay sao? Hàn Tông hiểu được sinh mạng là thứ đáng quý, nàng ta đâu cần phải làm thế.
Hiểu ra được tâm ý của nàng ta, hắn tự dưng lại có cảm giác thở phào nhẹ nhõm, thật không hiểu nổi.
"Ta từ lúc sinh ra tới giờ luôn làm theo ý của mọi người, bất kể tự nguyện hay ép buộc. Duy chỉ có ngươi là trái ngược, ta không vạch trần ngươi, cũng không hại ngươi lại còn giúp ngươi. Ta có phải là đang đánh cược với vận mệnh hay không?."
Hàn Tông không đáp lời, hắn nhìn nàng rồi nhìn ra phía trời xa. Nàng ta nghe lời thì hắn chết, nàng ta không nghe lời thì nàng ta thiệt, nàng bảo hắn phải nói gì đây?.
"Thế gian này, mỗi bước đi đều là một lựa chọn, Đỏ Đen Vận Mệnh Thú… không tệ."
Cũng không hiểu nàng ta lấy đâu ra một cái Phi Chu, lại còn dùng linh thạch để mà khởi động. Xem ra đây là đồ mà môn phái đặc chế cho thân phàm như nàng ta.
Hai người đi tới trước một khu rừng, cũng không nhìn nhau mà tự bước vào.
Nghe nàng ta nói, nơi đây từng là chỗ để đệ tử vào thực chiến. Nhưng sau này dưới sự phát triển nhanh chóng, mỗi Phong đều có địa điểm riêng biệt, vì thế mà chỗ này dần bỏ hoang.
Tuy không tính là nguy hiểm nhưng ít nhất Hàn Tông vẫn là phải cẩn thận, yêu thú là chắc chắn có. Ngoài ra hắn để ý tới nàng ta, thân phàm xác tục nơi đâu cũng là nguy cơ.
Hàn Tông cũng rất muốn biết nàng ta dùng cách gì mà tìm ra nó giữa khoảng đồi rộng lớn thế này.
Chỉ thấy nàng ta móc ra một viên linh thạch, thêm một dây chỉ nhỏ. Nàng buộc viên linh thạch lại, còn đầu kia buộc vào một nhành cây khô, cứ thế vừa đi vừa lia xuống đất như dò mìn.
Thấy nàng ta nhìn mình, Hàn Tông chép miệng, hắn cũng với lấy một nhành cây khô rồi buộc linh thạch vào như nàng ta.
Thế là cả hai cứ thế mò mẫm từng bước mà dò, ngoài ra hắn còn phải cảnh giác cả xung quanh. Tuy nói vẫn ở trong môn phái, nhưng nếu gặp bất trắc chỉ sợ mình chết nhanh quá người ta còn chưa kịp tới.
Cũng không biết cách nàng ta có hữu dụng thật không, hai người đi dò cả nửa ngày mà vẫn chẳng thấy tăm hơi đâu.
Thậm chí hắn và nàng ta còn gặp cả tá người cũng đang tìm kiếm, người mang xẻng, người mang quốc. Tin tức quả là nhanh nhạy, bắt được nó đem bán thì đúng là giàu to.
Bất chợt Hàn Tông kéo nàng ta sang một bên, vừa kịp tránh khỏi một tảng đá to đập tới, hắn vừa quay đầu thì gặp được bốn thân ảnh nam nữ.
Chỉ thấy kẻ đi đầu là một nam tử khoác chiến bào vàng ươm, trên vai hắn một con ưng mắt xanh đang đậu. Đi cùng hắn còn có ba người, hai nam một nữ đều là có yêu thú bên người.
"Đây chẳng phải là Thanh đại tiểu thư hay sao? Kẻ bên cạnh là ai vậy? Ồ… đừng nói là hai người trốn vào đây để tâm sự đấy nhé?."
Hàn Tông không biết mấy kẻ này là ai, nội môn hạch tâm tự do rất nhiều, đa phần đều chọn bế quan mà tu hành. Ngược lại Thanh Tử Dương hình như nhận ra, nàng cau mày không vui, ánh mắt lạnh nhạt dần.
"Đi thôi."
Nàng không đáp lời gã rồi lựa một hướng khác mà đi, Hàn Tông thấy vậy cũng cất bước theo sau. Tiếc rằng rắc rối khó tránh, chỉ vài cước bộ cả đám gã đã lướt tới chắn đường bọn hắn.
"Cô có thể đi, còn tên này ở lại. Ta có việc cần nói với hắn."
Hàn Tông biết nữ nhân rất có duyên với việc thu hút rắc rối cho nam nhân đi bên cạnh, đặc biệt là nữ nhân đẹp.
Biết là khó thoát, hắn đi lên chắp tay :
"Bái kiến các vị sư huynh sư tỷ, sư đệ là…"
Hàn Tông chưa kịp nói hết câu, một bàn tay đã đặt lên vai hắn, gã chiến bào dí sát mặt tới hỏi:
"Chiếu mới hả? Để ta giúp đệ trải."
Hàn Tông chưa kịp phản ứng đã bị một gối của gã tương ngay vào bụng, hắn đau điếng còn chưa kịp tỉnh táo phía trên lưng lại truyền đến cơn đau khác.
Hàn Tông hự ra máu, tiếp tới lại là một cùi chỏ nhằm huyệt thái dương đập tới, hắn gập người giơ tay gạt ra lại bị một cước gã đá vào hông ngã lăn mấy vòng.
"Ngụy Quân Tử ngươi muốn làm gì? Bắt nạt đồng môn, ngươi dám coi thường quy định của môn phái sao?."
Thanh Tử Dương bấy giờ mới kịp phản ứng, nàng gắt lên rồi đứng chắn trước người gã, ánh mắt thập phần lạnh lùng.
"Ta biết, ta biết chứ. Ta nào dám vi phạm môn quy, cô thử hỏi hắn xem chúng ta là đang chào nhau cơ mà."
Ánh mắt nàng vẫn lạnh lùng nhìn gã, còn mặt gã thì cứ câng câng ra, miệng lại nói tiếp:
"Cô có thể đi tố cáo, nhưng mà ta nghĩ chẳng ai nỡ trách tội vì lòng nhiệt tình của ta đâu."
Hai người còn đang so mắt, bỗng một giọng nói phía sau vang lên:
"Sư huynh, bên kia có tiếng huyên náo, hình như đã tìm ra gì đó."
Nghe thấy vậy, gã chiến bào nhếch miệng cười, tay chỉ về phía hắn rồi nói:
"Đừng nên có cái suy nghĩ đó."
Nói xong gã quay người rời đi, cả bọn phía sau cũng lục tục đi theo. Lúc này Hàn Tông mới từ từ đứng dậy, hắn nhìn theo bóng dáng đám người. Ánh mắt lúc này không phải lạnh lẽo mang thù hận, mà là trầm tư.
Câu cuối của gã để hắn nhíu mày, gã đang cảnh báo hắn điều gì? Về Đỏ Đen Vận Mệnh Thú hay là…
Thanh Tử Dương bất chợt nhìn hắn nói:
"Ta nhiều lúc không muốn ngươi nhẫn nhịn."
"Cô nghĩ ta muốn nhịn à?."
Hàn Tông nói xong mới nghĩ tới tâm tính của nàng ta, câu này…
"Cô…."
"Ta muốn ngươi buông bỏ."
Nàng ta bước tới nhặt nhành cây lên đưa cho hắn rồi cất bước, miệng lại nói tiếp.
"Nhẫn nhịn chỉ làm ngươi u mê lạc vào chốn hận thù, một ngày nào đó không đè nén được nữa, ngươi sẽ nhập ma. Buông bỏ làm ngươi thanh tịnh, tốt hơn cho con đường tu hành sau này của ngươi."
Hàn Tông bước lên đi ngang với nàng ta, hắn lạnh nhạt nói:
"Cô nói thì hay, nhưng ta thấy biểu hiện khi nãy của cô cũng có khác gì ta đâu?."
Nàng nhìn hắn, ánh mắt có chút đượm buồn nói:
"Bởi vì… ta chỉ là phàm nhân."
Phải, xét cho cùng thì nàng ta vẫn là phàm nhân, vẫn có tham, sân, si, vẫn có cảm xúc của người bình thường.
Chỉ là trước giờ nàng vẫn điều hòa cảm xúc rất giỏi, hắn lại chưa từng để ý.
/386
|