Thu lại tâm tình, Lâm Hàn bắt đầu để ý đến người tiều phu trung niên kia.
Thấy hắn cũng có ý tốt, sợ mình gặp nguy hiểm nên chạy tới xem giúp đỡ được gì không, Lâm Hàn cũng thầm cảm thấy có chút vui vẻ trong lòng.
Ít ra, trên đời này vẫn còn một số người tốt, mặc dù không phải là người quá nổi bật gì, nhưng họ lại giữ được thứ lương tri thuần khiết nhất của loài người.
- Đại thúc! Tôi muốn hỏi một chút, có phải nhà chú ở ngôi làng dưới chân núi không?
Thấy thanh niên quỷ dị kia lên tiếng hỏi mình, tiều phu mới bắt đầu tỉnh mộng. Mừng rỡ trong lòng, hắn biết mình gặp được cao nhân rồi, hắn gật đầu lia lịa, khác nào gà mổ thóc nói:
- Đúng đúng, nhà tiểu nhân ở trong làng Sùng Nho, đại nhân có chuyện gì cần đến, cứ tùy tiện sai bảo!
Đối với tầng lớp người bình thường như tiều phu, những người tu luyện kia đều là đại nhân cả! Còn bọn họ chỉ là dân đen bình thường mà thôi.
Ví như đường chủ Võ Đường Nguyên Hách chẳng hạn, tu vi của hắn đã là Võ Tông, võ nghệ nổi tiếng xa gần, đến tri phủ ở đây cũng phải nể mặt, nói khó mãi hắn mới đồng ý thu nhận hai đứa con trai chẳng ra gì của tri phủ, đủ thấy được địa vị của một người tu luyện là thế nào. Trong mắt tiều phu, từ cái cách mà Lâm Hàn xuất hiện, cho đến hành động đứng trên vách đá của hắn bây giờ, tất cả đều kỳ diệu hơn đường chủ kia nhiều lắm.
Lâm Hàn nhất thời có vẻ không quen với cách xưng hô này, nhưng hắn cũng lười mà giải thích. Tùy người ta đi, Lâm Hàn xưa nay cũng không quá cố chấp với cách xưng hô, trừ phi nó có ý nghĩa đặc biệt nào đó với hắn.
- Đại thúc, tôi chỉ muốn hỏi một số chuyện mà thôi, chú là người ở đây, chắc hẳn cũng quen biết tất cả mọi người trong làng chứ?
- Dạ vâng vâng! Tiểu nhân bất tài, nhưng may mắn được mọi người yêu quý, vì vậy quan hệ của tiểu nhân với cả làng đều rất tốt ạ!
Tiều phu nhanh chóng gật đầu khẳng định.
- Vậy thì tốt, chúng ta đi thôi!
Lâm Hàn cười nhẹ, thân hình như chim ưng sải cánh, bắt lấy vai tiều phu. Tốc độ hắn nhanh tới mức, tiều phu chỉ có thể nghe được tiếng gió rít bên tai, ngoài ra thì không nhìn thấy gì hết.
Qua hai phút, hai người đã đặt chân vào cổng làng, đó là do Lâm Hàn sợ tiều phu yếu ớt không chịu nổi áp lực xuyên phá không gian, nếu không, chỉ cần một giây là đã có thể trở về rồi!
Lại mất thêm vài phút để tiều phu lấy lại thăng bằng, Lâm Hàn mới dẫn đầu đi trước, tới căn nhà mà hắn đã tìm ra đồ đạc của Vũ Linh Hà.
- Đại thúc, chính là ngôi nhà này, tôi có vài chuyện muốn hỏi chủ nhà, phiền thúc giới thiệu giúp!
Lâm Hàn khách khí nói với tiều phu.
Tiều phu cười ngốc nghếch gật đầu, tiến lên gõ cửa, miệng hô lớn:
- Dì Lan! Dì Lan! Có nhà không? Tôi là Đại thợ mộc đây!
Lâm Hàn đã biết trước trong nhà này không có người, chắc là đi vắng đâu đó, mục đích của hắn đưa tiều phu tới đây cũng chỉ là nhờ tìm người, đồng thời giúp hỏi han, dù sao hắn cũng là người lạ, hỏi han nhiều quá cũng không tiện lắm.
Đại thợ mộc hô lớn như vậy, trong nhà này không có người thì hàng xóm cũng phải phản ứng. Một bà cụ hàng xóm đang cho gà ăn ló đầu ra, giọng điệu già cả nói:
- Dì Lan đi từ sớm rồi! Dắt theo cả con bé Lan nhi, còn mang cả chó theo nữa, không biết là đi đâu....
Lâm Hàn đứng bên cạnh nghe chuyện cũng hơi nhíu mày.
Dựa vào lời hai người, lại thêm cách sắp xếp trong nhà, hắn có thể tưởng tượng ra được, dì Lan là một bà mẹ đơn thân, còn Lan nhi là đứa con gái. Hai người đàn bà con gái, lại sáng sớm dắt chó ra ngoài làm gì?
Liên tưởng tới việc quần áo của Vũ Linh Hà có trong đó, Lâm Hàn nhanh chóng nghĩ đến việc họ mang theo chó đi tìm tung tích của cô bé kia...
Chó?
Đúng rồi, chó có thể lần theo mùi hương! Tại sao lại không nghĩ ra chứ?
Sống trong thế giới chiến đấu và tu luyện lâu rồi, quên mất những thường thức kiếp trước rồi hay sao?
- Cám ơn đại thúc, cám ơn bà! Cháu đi trước đã!
Tâm thần máy động, Lâm Hàn thoáng chốc đã biến thành một tia chớp trắng, rời đi đâu không biết.
Tại vị trí hắn đứng, chỉ còn lại một quyển sách cũ kỹ nằm đó. Tiều phu vội vã nhặt lên, lại càng mừng rỡ khi nhìn thấy bốn chữ: “Kiếm thuật cơ sở” ngoài bìa.
Quyển kiếm thuật cơ sở này là do kiếm si trong lần kiểm tra ở học viện đã tặng cho Lâm Hàn, hiện giờ hắn đã học thuộc làu làu, đồng thời dung nhập vào kiếm pháp của mình, cũng không còn cần đến nữa. Tiện tay mang nó ra làm món đồ tạ ơn cho tiều phu.
Lâm Hàn không biết, kiếm thuật cơ sở mất giá trong mắt hắn lại là một bảo vật vô giá đối với tầng lớp bình dân, thậm chí cả những tu luyện giả ở đẳng cấp thấp cũng thèm nhỏ dãi! Cũng từ một quyển kiếm thuật cơ sở này, con trai của tiều phu đã trở thành một kiếm khách lừng danh khiến cho cả bảy thế lực lớn phải động lòng lôi kéo trong tương lai!
Lâm Hàn lắc mình, xuất hiện tại một vị trí trong rừng rậm Táng Hồn!
Mặc dù khá kiêng kỵ nơi này, nhưng Lâm Hàn hiện tại cũng rất tự tin vào bản thân. Hơn nữa, hắn chỉ vào đây vài phút, sau đó rời đi ngay, chắc chắn sẽ không có chuyện gì.
Mộc Độn – Tiểu thụ giới hàng đản!
Lâm Hàn đứng im tại chỗ, hai tay kết ấn Tỵ, lấy hắn làm trung tâm, hàng loạt dây leo dạng mầm nhô lên, lan tỏa ra bốn phương tám hướng.
Nhẫn thuật này về cơ bản chẳng có uy lực gì nhiều, tác dụng trọng yếu nhất của nó chỉ là do thám tình hình xung quanh mà thôi! Đặc biệt trong môi trường rừng rậm thế này, ưu thế của nó càng phát huy nhuần nhuyễn.
Qua hai phút!
Lâm Hàn mở trừng mắt, ấn tay siết chặt, chakra cũng vận chuyển theo một lối khác!
Mộc Độn – Thụ Phược Vinh Táng!
Gấu... Ẳng ẳng...
Từ một vị trí cách đó gần trăm mét, một sinh vật đen thùi lùi, to bằng con hổ Đông Dương chợt kêu lên thảm thiết. Thân hình to lớn không ngừng giãy dụa, nhưng cố mãi mà không thể thoát ra được đám dây leo chắc như sắt thép kia.
Nó càng giãy dụa, dây leo càng siết chặt. Cho đến khi nó biết mình không chống cự nổi nữa, nó dứt khoát buông bỏ chống cự, ngoan ngoãn nằm im, miệng rên ư ử.
Đây là một loại ma thú hung mãnh của rừng rậm Táng Hồn, Hắc Lôi Cẩu! Loại ma thú này nghe nói có huyết mạch của tiên thú Hạo Thiên Khuyển trong truyền thuyết. Một con trưởng thành hoàn toàn ít nhất cũng có tu vi Ma thú cấp tám! Những con xuất sắc có thể đạt tới Thánh Thú cấp chín, thậm chí là Thần Thú cấp mười! Chỉ tiếc, bộ tộc Hắc Lôi Cẩu ngoài khả năng khống chế lôi điện cực mạnh ra, lại không có thần thông lợi hại gì khác, chiến đấu cũng cực kỳ bản năng, không có chiêu thức gì lợi hại, vì vậy mà tộc Hắc Lôi Cẩu so ra thua kém với các đại tộc trong rừng rậm Táng Hồn rất nhiều, chỉ xếp được vào hàng ngũ bộ tộc trung cấp mà thôi!
Thấy Lâm Hàn tới gần, trong mắt con Hắc Lôi Cẩu này chợt toát ra một ngọn lửa giận dữ, nhưng nó vẫn nằm im thin thít, không giãy dụa một chút nào.
Lâm Hàn cười lạnh, định vờ vịt để tung một đòn trí mạng chắc? Trò này ông mày dùng còn nhiều hơn mày ăn cơm! Hơn nữa, mặc dù Mộc Độn của Lâm Hàn chưa có khả năng hút năng lượng của kẻ địch, nhưng hiện tại đã bắt đầu có chút biến đổi, Mộc Độn của hắn hiện giờ rất nhạy cảm với năng lượng, chỉ cần tiếp xúc qua, Lâm Hàn có thể dễ dàng biết được năng lượng của đối thủ còn lại bao nhiêu, việc phán đoán tình hình kẻ địch để tác chiến cũng thuận lợi hơn bao giờ hết.
Con Hắc Lôi Cẩu này, Lâm Hàn vẫn còn nhớ được, lúc mới biệt ly với Tuyết Thiên Lăng, thời điểm hắn thất thểu nhất, chán nản nhất, chính con Hắc Lôi Cẩu này là sinh vật đầu tiên lao ra tấn công hắn. Cũng nhờ con Hắc Lôi Cẩu này mà Lâm Hàn mới lấy lại tinh thần, điên cuồng tu luyện, chưa mong tìm thấy người thương, chỉ mong giữ được tính mạng trước!
Thấy hắn cũng có ý tốt, sợ mình gặp nguy hiểm nên chạy tới xem giúp đỡ được gì không, Lâm Hàn cũng thầm cảm thấy có chút vui vẻ trong lòng.
Ít ra, trên đời này vẫn còn một số người tốt, mặc dù không phải là người quá nổi bật gì, nhưng họ lại giữ được thứ lương tri thuần khiết nhất của loài người.
- Đại thúc! Tôi muốn hỏi một chút, có phải nhà chú ở ngôi làng dưới chân núi không?
Thấy thanh niên quỷ dị kia lên tiếng hỏi mình, tiều phu mới bắt đầu tỉnh mộng. Mừng rỡ trong lòng, hắn biết mình gặp được cao nhân rồi, hắn gật đầu lia lịa, khác nào gà mổ thóc nói:
- Đúng đúng, nhà tiểu nhân ở trong làng Sùng Nho, đại nhân có chuyện gì cần đến, cứ tùy tiện sai bảo!
Đối với tầng lớp người bình thường như tiều phu, những người tu luyện kia đều là đại nhân cả! Còn bọn họ chỉ là dân đen bình thường mà thôi.
Ví như đường chủ Võ Đường Nguyên Hách chẳng hạn, tu vi của hắn đã là Võ Tông, võ nghệ nổi tiếng xa gần, đến tri phủ ở đây cũng phải nể mặt, nói khó mãi hắn mới đồng ý thu nhận hai đứa con trai chẳng ra gì của tri phủ, đủ thấy được địa vị của một người tu luyện là thế nào. Trong mắt tiều phu, từ cái cách mà Lâm Hàn xuất hiện, cho đến hành động đứng trên vách đá của hắn bây giờ, tất cả đều kỳ diệu hơn đường chủ kia nhiều lắm.
Lâm Hàn nhất thời có vẻ không quen với cách xưng hô này, nhưng hắn cũng lười mà giải thích. Tùy người ta đi, Lâm Hàn xưa nay cũng không quá cố chấp với cách xưng hô, trừ phi nó có ý nghĩa đặc biệt nào đó với hắn.
- Đại thúc, tôi chỉ muốn hỏi một số chuyện mà thôi, chú là người ở đây, chắc hẳn cũng quen biết tất cả mọi người trong làng chứ?
- Dạ vâng vâng! Tiểu nhân bất tài, nhưng may mắn được mọi người yêu quý, vì vậy quan hệ của tiểu nhân với cả làng đều rất tốt ạ!
Tiều phu nhanh chóng gật đầu khẳng định.
- Vậy thì tốt, chúng ta đi thôi!
Lâm Hàn cười nhẹ, thân hình như chim ưng sải cánh, bắt lấy vai tiều phu. Tốc độ hắn nhanh tới mức, tiều phu chỉ có thể nghe được tiếng gió rít bên tai, ngoài ra thì không nhìn thấy gì hết.
Qua hai phút, hai người đã đặt chân vào cổng làng, đó là do Lâm Hàn sợ tiều phu yếu ớt không chịu nổi áp lực xuyên phá không gian, nếu không, chỉ cần một giây là đã có thể trở về rồi!
Lại mất thêm vài phút để tiều phu lấy lại thăng bằng, Lâm Hàn mới dẫn đầu đi trước, tới căn nhà mà hắn đã tìm ra đồ đạc của Vũ Linh Hà.
- Đại thúc, chính là ngôi nhà này, tôi có vài chuyện muốn hỏi chủ nhà, phiền thúc giới thiệu giúp!
Lâm Hàn khách khí nói với tiều phu.
Tiều phu cười ngốc nghếch gật đầu, tiến lên gõ cửa, miệng hô lớn:
- Dì Lan! Dì Lan! Có nhà không? Tôi là Đại thợ mộc đây!
Lâm Hàn đã biết trước trong nhà này không có người, chắc là đi vắng đâu đó, mục đích của hắn đưa tiều phu tới đây cũng chỉ là nhờ tìm người, đồng thời giúp hỏi han, dù sao hắn cũng là người lạ, hỏi han nhiều quá cũng không tiện lắm.
Đại thợ mộc hô lớn như vậy, trong nhà này không có người thì hàng xóm cũng phải phản ứng. Một bà cụ hàng xóm đang cho gà ăn ló đầu ra, giọng điệu già cả nói:
- Dì Lan đi từ sớm rồi! Dắt theo cả con bé Lan nhi, còn mang cả chó theo nữa, không biết là đi đâu....
Lâm Hàn đứng bên cạnh nghe chuyện cũng hơi nhíu mày.
Dựa vào lời hai người, lại thêm cách sắp xếp trong nhà, hắn có thể tưởng tượng ra được, dì Lan là một bà mẹ đơn thân, còn Lan nhi là đứa con gái. Hai người đàn bà con gái, lại sáng sớm dắt chó ra ngoài làm gì?
Liên tưởng tới việc quần áo của Vũ Linh Hà có trong đó, Lâm Hàn nhanh chóng nghĩ đến việc họ mang theo chó đi tìm tung tích của cô bé kia...
Chó?
Đúng rồi, chó có thể lần theo mùi hương! Tại sao lại không nghĩ ra chứ?
Sống trong thế giới chiến đấu và tu luyện lâu rồi, quên mất những thường thức kiếp trước rồi hay sao?
- Cám ơn đại thúc, cám ơn bà! Cháu đi trước đã!
Tâm thần máy động, Lâm Hàn thoáng chốc đã biến thành một tia chớp trắng, rời đi đâu không biết.
Tại vị trí hắn đứng, chỉ còn lại một quyển sách cũ kỹ nằm đó. Tiều phu vội vã nhặt lên, lại càng mừng rỡ khi nhìn thấy bốn chữ: “Kiếm thuật cơ sở” ngoài bìa.
Quyển kiếm thuật cơ sở này là do kiếm si trong lần kiểm tra ở học viện đã tặng cho Lâm Hàn, hiện giờ hắn đã học thuộc làu làu, đồng thời dung nhập vào kiếm pháp của mình, cũng không còn cần đến nữa. Tiện tay mang nó ra làm món đồ tạ ơn cho tiều phu.
Lâm Hàn không biết, kiếm thuật cơ sở mất giá trong mắt hắn lại là một bảo vật vô giá đối với tầng lớp bình dân, thậm chí cả những tu luyện giả ở đẳng cấp thấp cũng thèm nhỏ dãi! Cũng từ một quyển kiếm thuật cơ sở này, con trai của tiều phu đã trở thành một kiếm khách lừng danh khiến cho cả bảy thế lực lớn phải động lòng lôi kéo trong tương lai!
Lâm Hàn lắc mình, xuất hiện tại một vị trí trong rừng rậm Táng Hồn!
Mặc dù khá kiêng kỵ nơi này, nhưng Lâm Hàn hiện tại cũng rất tự tin vào bản thân. Hơn nữa, hắn chỉ vào đây vài phút, sau đó rời đi ngay, chắc chắn sẽ không có chuyện gì.
Mộc Độn – Tiểu thụ giới hàng đản!
Lâm Hàn đứng im tại chỗ, hai tay kết ấn Tỵ, lấy hắn làm trung tâm, hàng loạt dây leo dạng mầm nhô lên, lan tỏa ra bốn phương tám hướng.
Nhẫn thuật này về cơ bản chẳng có uy lực gì nhiều, tác dụng trọng yếu nhất của nó chỉ là do thám tình hình xung quanh mà thôi! Đặc biệt trong môi trường rừng rậm thế này, ưu thế của nó càng phát huy nhuần nhuyễn.
Qua hai phút!
Lâm Hàn mở trừng mắt, ấn tay siết chặt, chakra cũng vận chuyển theo một lối khác!
Mộc Độn – Thụ Phược Vinh Táng!
Gấu... Ẳng ẳng...
Từ một vị trí cách đó gần trăm mét, một sinh vật đen thùi lùi, to bằng con hổ Đông Dương chợt kêu lên thảm thiết. Thân hình to lớn không ngừng giãy dụa, nhưng cố mãi mà không thể thoát ra được đám dây leo chắc như sắt thép kia.
Nó càng giãy dụa, dây leo càng siết chặt. Cho đến khi nó biết mình không chống cự nổi nữa, nó dứt khoát buông bỏ chống cự, ngoan ngoãn nằm im, miệng rên ư ử.
Đây là một loại ma thú hung mãnh của rừng rậm Táng Hồn, Hắc Lôi Cẩu! Loại ma thú này nghe nói có huyết mạch của tiên thú Hạo Thiên Khuyển trong truyền thuyết. Một con trưởng thành hoàn toàn ít nhất cũng có tu vi Ma thú cấp tám! Những con xuất sắc có thể đạt tới Thánh Thú cấp chín, thậm chí là Thần Thú cấp mười! Chỉ tiếc, bộ tộc Hắc Lôi Cẩu ngoài khả năng khống chế lôi điện cực mạnh ra, lại không có thần thông lợi hại gì khác, chiến đấu cũng cực kỳ bản năng, không có chiêu thức gì lợi hại, vì vậy mà tộc Hắc Lôi Cẩu so ra thua kém với các đại tộc trong rừng rậm Táng Hồn rất nhiều, chỉ xếp được vào hàng ngũ bộ tộc trung cấp mà thôi!
Thấy Lâm Hàn tới gần, trong mắt con Hắc Lôi Cẩu này chợt toát ra một ngọn lửa giận dữ, nhưng nó vẫn nằm im thin thít, không giãy dụa một chút nào.
Lâm Hàn cười lạnh, định vờ vịt để tung một đòn trí mạng chắc? Trò này ông mày dùng còn nhiều hơn mày ăn cơm! Hơn nữa, mặc dù Mộc Độn của Lâm Hàn chưa có khả năng hút năng lượng của kẻ địch, nhưng hiện tại đã bắt đầu có chút biến đổi, Mộc Độn của hắn hiện giờ rất nhạy cảm với năng lượng, chỉ cần tiếp xúc qua, Lâm Hàn có thể dễ dàng biết được năng lượng của đối thủ còn lại bao nhiêu, việc phán đoán tình hình kẻ địch để tác chiến cũng thuận lợi hơn bao giờ hết.
Con Hắc Lôi Cẩu này, Lâm Hàn vẫn còn nhớ được, lúc mới biệt ly với Tuyết Thiên Lăng, thời điểm hắn thất thểu nhất, chán nản nhất, chính con Hắc Lôi Cẩu này là sinh vật đầu tiên lao ra tấn công hắn. Cũng nhờ con Hắc Lôi Cẩu này mà Lâm Hàn mới lấy lại tinh thần, điên cuồng tu luyện, chưa mong tìm thấy người thương, chỉ mong giữ được tính mạng trước!
/392
|