Rốt cuộc ngươi đã đụng phải tên đó kiểu gì?
Lúc này, Lâm Hàn đã không còn vẻ tí tửng như vừa rồi, hắn khoanh chân nghiêm chỉnh ngồi đó, giọng điệu hờ hững hỏi.
Hắn và Áo đỏ đã nghỉ ngơi từ lúc đó đến tận sáng hôm sau, thực lực của Lâm Hàn đã khôi phục hoàn toàn, nhưng Áo đỏ thì chưa được, tinh thần lực của hắn tiêu hao quá nhiều, còn cần một hai ngày nữa mới thế thể khôi phục xong.
Đến buổi sáng, sau khi cả hai đã dùng xong bữa sáng đơn giản với đồ ăn sẵn, Lâm Hàn tranh thủ hỏi cho rõ chuyện này, trước khi Áo đỏ tiếp tục khôi phục.
Nghe thấy Lâm Hàn đề cập tới chuyện này, Áo đỏ lạnh nhạt trả lời:
- Ta đấu giá được một cái hộp đen thần bí, may mắn giải được bí mật trong đó nên lấy được bản đồ Tam Bảo Thụ,…
Nghe đến đây, Lâm Hàn đã hiểu được tám chín phần chuyện gì đang xảy ra.
Giết người cướp của a!
Đấu giá được đồ vật mà kẻ khác để ý, nhưng kẻ đó lại tâm tính hẹp hòi, tham lam, quyết không bỏ qua, vì thế mà tranh chấp…
Lại thêm việc Áo đỏ đấu giá được ngay ở kinh đô Thần Tướng Chiến Quốc, tên đó lại là tam hoàng tử, là kẻ trá ngụy và nham hiểm nhất hoàng tộc bên đó, có chuyện cũng là điều dễ hiểu.
Chỉ là… với tu vi của Áo đỏ, một hoàng tử với tu vi chỉ Võ Tôn, tại sao lại dám chặn cướp hắn? Hơn nữa, cứ cho là dùng thế lực của hoàng gia, nhưng khi đã để Áo đỏ chạy trốn, hắn còn dám chạy đến rừng rậm này trong tình trạng không có cao thủ bảo hộ. Hắn lấy tự tin đó ở đâu ra? Hắn không sợ Áo đỏ giết hắn đi nếu chẳng may đụng độ hay sao?
Việc này thì Lâm Hàn hiểu hơi sai rồi. Tam hoàng tử chặn đánh Áo đỏ là chuyện từ nửa năm trước, lúc đó, tu vi của Áo đỏ cũng mới chỉ là Pháp Tôn mà thôi!
Tam hoàng tử kia cũng không kịp cập nhật tình báo, không biết Áo đỏ tiến bộ yêu nghiệt đến mức này, nếu không, cho hắn mười cái lá gan cũng không dám kéo theo vài tên sai vặt chạy vào rừng rậm như thế.
Mà Lâm Hàn cũng không biết được, hắn dứt khoát mặc kệ chuyện này, lái sang chuyện khác:
- Ngươi nói ta mới nghĩ đến! Tu vi của tên đó không cao, đám tay chân thì càng tệ! Hắn dựa vào cái gì mà xông vào rừng rậm này? Ngay cả ta và ngươi hợp tác cũng không dám tùy tiện chạy loạn, bản thân hắn chắc cũng không ngu ngốc đến mức coi thường mạng sống của mình! Ta vẫn không thể hiểu nổi!
Áo đỏ cười khẩy nói:
- Cũng chẳng có gì! Tên này mặc dù cực kỳ đa nghi và tàn bạo, nhưng lại rất giỏi về vận dụng nhân thủ! Trong đám thủ hạ của hắn có một tên dưỡng thú sư, một tên độc sư, một tên ma pháp sư hệ thổ, một ma pháp sư hệ thủy, vài tên võ giả. Dưỡng thú sư nhận biết khu vực lãnh địa, thói quen sinh hoạt của ma thú. Luyện độc sư có thể bỏ độc vào nguồn thức ăn của ma thú, tiêu diệt chúng trong âm thầm, hoặc khiến chúng bị suy yếu, tạo thời cơ cho đám người còn lại xử lý. Nếu ma thú quá mạnh thì có thể lựa chọn né tránh. Ma pháp sư hệ thổ và hệ thủy có thể trải đường, giống ngươi đã làm vậy…
- Ngươi rất hiểu về hắn? – Lâm Hàn kỳ quái nhìn Áo đỏ.
- Cũng bình thường! Kết hợp tình báo và những thứ cảm nhận được mà thôi! – Áo đỏ hờ hững nói.
- Ngươi nói hắn rất đa nghi? – Lâm Hàn suy nghĩ một lúc, đột nhiên mở miệng hỏi lại câu này.
Áo đỏ không đáp, chỉ hơi gật nhẹ đầu!
- Ta hiểu rồi! Ngươi cứ nghỉ ngơi đi! Theo tính toán thì đến chiều nay, hắn sẽ đuổi tới khu vực này, ta sẽ cho hắn có đi mà không có về! Khặc khặc!
Lâm Hàn híp mắt, lộ ra một nụ cười gằn, giọng nói cũng trở nên tàn bạo hơn bao giờ hết!
Cạnh tranh với hắn? Không đáng tội!
Nhưng muốn giết hắn! Vậy thì tội đáng chết ngàn lần!
Lâm Hàn cũng không phải dạng hiền một cục, bị người ta tát má trái lại đưa má phải ra tát nốt cho đều. Hắn là người ân oán rõ ràng, có ân phải trả, có oán phải đền. Tất nhiên, có một số trường hợp, tình cảm làm nguyên tắc này của hắn thay đổi, nhưng trong trường hợp này thì không thể. Hắn và tam hoàng tử chó má kia không vốn không quen biết!
Chính vì thế, tam hoàng tử càng phải chết!
Điều quan trọng, nếu tam hoàng tử không chết, nhiệm vụ lần này của Lâm Hàn sẽ gặp phải cản trở cực kỳ khó lường. Mà hắn thì không thích vướng tay vướng chân! Hắn muốn bóp chết mọi nguy cơ từ trong trứng nước, dùng cái giá nhỏ nhất để đổi lấy thành quả to lớn nhất, đó mới là vương đạo!
Với thực lực hiện tại của Lâm Hàn, một mình đấu với cả đám người kia hiển nhiên là bại nhiều thắng ít. Chỉ riêng một tam hoàng tử đã đủ làm hắn thấy khó xơi rồi!
Nhưng Lâm Hàn không phải là võ giả, không phải ma pháp sư! Hắn là một Ninja! Thứ mà Ninja am hiểu là gì? Bẫy rập, ẩn nấp, ngụy trang, ám sát, đâm lén,… Dùng mọi thủ đoạn khi giết người! Đó mới là một Ninja chân chính, cũng là Nhẫn Đạo mà Lâm Hàn theo đuổi!
Có thể nói, Ninja là một loại biến tướng của sát thủ, mà trên thế giới này, sát thủ chính là nghề nghiệp làm người ta kiêng kỵ nhất, sợ hãi nhất. Không một ai có thể chắc chắn, khi bị đánh lén, liệu mình có đủ sức để kháng cự hay không! Cái gọi là “ta ở ngoài sáng, địch trong tối”, nôm na cũng là như vậy!
------
Quá trưa!
Sớm hơn Lâm Hàn dự tính, đoàn người của Tam hoàng tử đã đuổi tới khu vực này.
Dù thế, mọi chuẩn bị cũng đã hoàn thành, chỉ còn chờ con chuột tự chui đầu vào rọ mà thôi!
----
Tâm trạng của Tam hoàng tử bây giờ không tốt cho lắm!
Mục tiêu của hắn rất rõ ràng, đó là Tam Bảo Thụ, nhưng hiện tại lại có một biến số không thể lường trước được, đó chính là Lâm Hàn cùng Áo đỏ.
Giống như Lâm Hàn muốn tiêu diệt hắn, hắn cũng muốn tiêu diệt Lâm Hàn và Áo đỏ. Tam Bảo Thụ này rất quan trọng với hắn, có thể khiến tu vi của hắn tiến một bước dài, từ đó đạt được sự coi trọng của phụ hoàng, đồng thời đạt được nhiều tài nguyên, nhiều thế lực hơn.
Hắn đã đạt tới tu vi Võ Tôn từ năm mười tuổi, nhưng đến bây giờ, đã tám năm trôi qua, hắn vẫn không thể tấn cấp Võ Vương! Lý do lại thật là buồn cười: vì tiềm lực hắn quá lớn, nên bình cảnh cũng khó vượt qua hơn người khác rất nhiều, nhưng một khi đột phá, hắn sẽ ngay lập tức “hậu tích bạc phát”, không những tấn giai mạnh mẽ mà còn mạnh hơn các cao thủ đồng cấp nhiều.
Lúc này, Tam Bảo Thụ thực sự quá quan trọng với hắn! Lần trước, chỉ vì cay cú ăn thua với Áo đỏ mà hắn nhận được bản đồ Tam Bảo Thụ, nhưng điều đó chứng minh, hắn cũng được trời để mắt, cũng có lúc tình cờ mà nhặt được cơ duyên!
Trong rừng rậm tăm tối, vài tia sáng yếu ớt đột nhiên len lỏi chen vào, càng đi về phía trước, Tam Hoàng Tử lại càng cảm thấy rõ ràng hơn. Cuối cùng, hắn cũng đã nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.
Là một hồ nước nhỏ, rộng chừng hơn một trăm mét. Nước hồ không quá trong, nhưng cũng khá sạch sẽ, xung quanh vẫn còn vài con hươu nai đang hưởng thụ nước hồ mát lạnh giữa cái nắng chang chang của mặt trời.
Một cô thiếu nữ, dáng người thướt tha, yểu điệu trong bộ váy tím đang ngân nga hát bên bờ hồ, trong tay còn cầm vài ngọn cỏ, thỉnh thoảng ném cho lũ nai con, lại thân mật vuốt ve chúng, hồn nhiên không biết có người đang tới gần.
Kéc, kéc!
Đột nhiên, chú nai con kêu lên, dẫn đến sự chú ý của thiếu nữ. Nàng từ tốn đứng lên, xoay người lại.
Thật đẹp!
Vẻ đẹp thùy mỵ, thướt tha, lại mang theo chút gì đó thật kiều, thật quyến rũ. Đám người Tam hoàng tử phút chốc thất thần, một đám đàn ông bôn ba trong rừng mấy tháng nay, phút chốc thấy được một tuyệt thế đại mỹ nữ, chắc hẳn trong lòng bọn chúng đều đã bắt đầu rục rịch.
Tam hoàng tử cũng thế, nhưng hắn là một người rất đa nghi. Hắn còn trẻ, không quá có kinh nghiệm, nhưng ít ra hắn cũng biết được, trong vùng rừng sâu nước thẳm thế này, xuất hiện một mỹ nữ là chuyện cực kỳ vô lý.
Tập trung dò xét đối phương, nhưng hoàn toàn không nhìn ra dấu vết dịch dung nào. Không phấn son, không mặt nạ, khuôn mặt của nàng dường như vốn đã vậy, hồn nhiên thiên thành mà tràn đầy mỵ lực.
Chú nai con được thả xuống, khuôn mặt hơi ngơ ngác nhìn quanh, sau đó lon ton chạy về phía đám người tam hoàng tử, thái độ cực kỳ thân mật.
Đột nhiên!
Tam hoàng tử tức giận đá một cái, chú nai con kêu thảm thiết bay vun vút đi, sau đó…
Bùm!
Chú nai con đột nhiên nổ tung, nước hồ dập dờn, dâng lên từng ngọn sóng tràn xuống chân thiếu nữ.
- Thủ đoạn như vậy mà cũng dám tập kích ta? – Tam hoàng tử hừ lạnh khinh thường.
Thần Long Thiên Giáng!
Hai tay như phát ra hào quang màu vàng, tiếng rồng gầm cũng vang vọng cả rừng núi, tam hoàng tử xuất ra hai chưởng cực kỳ tàn độc, tấn công trái tim và đan điền của thiếu nữ.
Thiếu nữ hoảng sợ, chật vật né tránh, quay đầu bỏ chạy. Nhưng tam hoàng tử nào chịu bỏ qua, chỉ một chiêu Phi Long Tuyệt Lộ, hai chân thiếu nữ đã bị phế tạm thời, thân hình xinh đẹp ngã nhào xuống đất.
Nàng xoay người lại, hai mắt tràn đầy căm thù nhìn tam hoàng tử, nhưng cũng trong hai mắt đó, sự bất lực và hoảng loạn cũng dần dần tràn lan.
Trong số đám thủ hạ của tam hoàng tử, có hai tên mặc áo giáp đột nhiên quay mặt nhìn nhau cười hắc hắc, cực kỳ dâm tiện, sau đó hai tên này bá vai bá cổ nhau, chui vào trong rừng tránh mặt.
Những người còn lại nhìn thấy cảnh này thì lại thầm nhíu mày, không đồng tình với hành động tự cho là đúng của hai tên kia. Bọn chúng nghĩ tam hoàng tử sẽ làm trò gì với cô ả kia sao? Kết cục của nàng chỉ có chết, hơn nữa sẽ chết rất thảm…
Lúc này, Lâm Hàn đã không còn vẻ tí tửng như vừa rồi, hắn khoanh chân nghiêm chỉnh ngồi đó, giọng điệu hờ hững hỏi.
Hắn và Áo đỏ đã nghỉ ngơi từ lúc đó đến tận sáng hôm sau, thực lực của Lâm Hàn đã khôi phục hoàn toàn, nhưng Áo đỏ thì chưa được, tinh thần lực của hắn tiêu hao quá nhiều, còn cần một hai ngày nữa mới thế thể khôi phục xong.
Đến buổi sáng, sau khi cả hai đã dùng xong bữa sáng đơn giản với đồ ăn sẵn, Lâm Hàn tranh thủ hỏi cho rõ chuyện này, trước khi Áo đỏ tiếp tục khôi phục.
Nghe thấy Lâm Hàn đề cập tới chuyện này, Áo đỏ lạnh nhạt trả lời:
- Ta đấu giá được một cái hộp đen thần bí, may mắn giải được bí mật trong đó nên lấy được bản đồ Tam Bảo Thụ,…
Nghe đến đây, Lâm Hàn đã hiểu được tám chín phần chuyện gì đang xảy ra.
Giết người cướp của a!
Đấu giá được đồ vật mà kẻ khác để ý, nhưng kẻ đó lại tâm tính hẹp hòi, tham lam, quyết không bỏ qua, vì thế mà tranh chấp…
Lại thêm việc Áo đỏ đấu giá được ngay ở kinh đô Thần Tướng Chiến Quốc, tên đó lại là tam hoàng tử, là kẻ trá ngụy và nham hiểm nhất hoàng tộc bên đó, có chuyện cũng là điều dễ hiểu.
Chỉ là… với tu vi của Áo đỏ, một hoàng tử với tu vi chỉ Võ Tôn, tại sao lại dám chặn cướp hắn? Hơn nữa, cứ cho là dùng thế lực của hoàng gia, nhưng khi đã để Áo đỏ chạy trốn, hắn còn dám chạy đến rừng rậm này trong tình trạng không có cao thủ bảo hộ. Hắn lấy tự tin đó ở đâu ra? Hắn không sợ Áo đỏ giết hắn đi nếu chẳng may đụng độ hay sao?
Việc này thì Lâm Hàn hiểu hơi sai rồi. Tam hoàng tử chặn đánh Áo đỏ là chuyện từ nửa năm trước, lúc đó, tu vi của Áo đỏ cũng mới chỉ là Pháp Tôn mà thôi!
Tam hoàng tử kia cũng không kịp cập nhật tình báo, không biết Áo đỏ tiến bộ yêu nghiệt đến mức này, nếu không, cho hắn mười cái lá gan cũng không dám kéo theo vài tên sai vặt chạy vào rừng rậm như thế.
Mà Lâm Hàn cũng không biết được, hắn dứt khoát mặc kệ chuyện này, lái sang chuyện khác:
- Ngươi nói ta mới nghĩ đến! Tu vi của tên đó không cao, đám tay chân thì càng tệ! Hắn dựa vào cái gì mà xông vào rừng rậm này? Ngay cả ta và ngươi hợp tác cũng không dám tùy tiện chạy loạn, bản thân hắn chắc cũng không ngu ngốc đến mức coi thường mạng sống của mình! Ta vẫn không thể hiểu nổi!
Áo đỏ cười khẩy nói:
- Cũng chẳng có gì! Tên này mặc dù cực kỳ đa nghi và tàn bạo, nhưng lại rất giỏi về vận dụng nhân thủ! Trong đám thủ hạ của hắn có một tên dưỡng thú sư, một tên độc sư, một tên ma pháp sư hệ thổ, một ma pháp sư hệ thủy, vài tên võ giả. Dưỡng thú sư nhận biết khu vực lãnh địa, thói quen sinh hoạt của ma thú. Luyện độc sư có thể bỏ độc vào nguồn thức ăn của ma thú, tiêu diệt chúng trong âm thầm, hoặc khiến chúng bị suy yếu, tạo thời cơ cho đám người còn lại xử lý. Nếu ma thú quá mạnh thì có thể lựa chọn né tránh. Ma pháp sư hệ thổ và hệ thủy có thể trải đường, giống ngươi đã làm vậy…
- Ngươi rất hiểu về hắn? – Lâm Hàn kỳ quái nhìn Áo đỏ.
- Cũng bình thường! Kết hợp tình báo và những thứ cảm nhận được mà thôi! – Áo đỏ hờ hững nói.
- Ngươi nói hắn rất đa nghi? – Lâm Hàn suy nghĩ một lúc, đột nhiên mở miệng hỏi lại câu này.
Áo đỏ không đáp, chỉ hơi gật nhẹ đầu!
- Ta hiểu rồi! Ngươi cứ nghỉ ngơi đi! Theo tính toán thì đến chiều nay, hắn sẽ đuổi tới khu vực này, ta sẽ cho hắn có đi mà không có về! Khặc khặc!
Lâm Hàn híp mắt, lộ ra một nụ cười gằn, giọng nói cũng trở nên tàn bạo hơn bao giờ hết!
Cạnh tranh với hắn? Không đáng tội!
Nhưng muốn giết hắn! Vậy thì tội đáng chết ngàn lần!
Lâm Hàn cũng không phải dạng hiền một cục, bị người ta tát má trái lại đưa má phải ra tát nốt cho đều. Hắn là người ân oán rõ ràng, có ân phải trả, có oán phải đền. Tất nhiên, có một số trường hợp, tình cảm làm nguyên tắc này của hắn thay đổi, nhưng trong trường hợp này thì không thể. Hắn và tam hoàng tử chó má kia không vốn không quen biết!
Chính vì thế, tam hoàng tử càng phải chết!
Điều quan trọng, nếu tam hoàng tử không chết, nhiệm vụ lần này của Lâm Hàn sẽ gặp phải cản trở cực kỳ khó lường. Mà hắn thì không thích vướng tay vướng chân! Hắn muốn bóp chết mọi nguy cơ từ trong trứng nước, dùng cái giá nhỏ nhất để đổi lấy thành quả to lớn nhất, đó mới là vương đạo!
Với thực lực hiện tại của Lâm Hàn, một mình đấu với cả đám người kia hiển nhiên là bại nhiều thắng ít. Chỉ riêng một tam hoàng tử đã đủ làm hắn thấy khó xơi rồi!
Nhưng Lâm Hàn không phải là võ giả, không phải ma pháp sư! Hắn là một Ninja! Thứ mà Ninja am hiểu là gì? Bẫy rập, ẩn nấp, ngụy trang, ám sát, đâm lén,… Dùng mọi thủ đoạn khi giết người! Đó mới là một Ninja chân chính, cũng là Nhẫn Đạo mà Lâm Hàn theo đuổi!
Có thể nói, Ninja là một loại biến tướng của sát thủ, mà trên thế giới này, sát thủ chính là nghề nghiệp làm người ta kiêng kỵ nhất, sợ hãi nhất. Không một ai có thể chắc chắn, khi bị đánh lén, liệu mình có đủ sức để kháng cự hay không! Cái gọi là “ta ở ngoài sáng, địch trong tối”, nôm na cũng là như vậy!
------
Quá trưa!
Sớm hơn Lâm Hàn dự tính, đoàn người của Tam hoàng tử đã đuổi tới khu vực này.
Dù thế, mọi chuẩn bị cũng đã hoàn thành, chỉ còn chờ con chuột tự chui đầu vào rọ mà thôi!
----
Tâm trạng của Tam hoàng tử bây giờ không tốt cho lắm!
Mục tiêu của hắn rất rõ ràng, đó là Tam Bảo Thụ, nhưng hiện tại lại có một biến số không thể lường trước được, đó chính là Lâm Hàn cùng Áo đỏ.
Giống như Lâm Hàn muốn tiêu diệt hắn, hắn cũng muốn tiêu diệt Lâm Hàn và Áo đỏ. Tam Bảo Thụ này rất quan trọng với hắn, có thể khiến tu vi của hắn tiến một bước dài, từ đó đạt được sự coi trọng của phụ hoàng, đồng thời đạt được nhiều tài nguyên, nhiều thế lực hơn.
Hắn đã đạt tới tu vi Võ Tôn từ năm mười tuổi, nhưng đến bây giờ, đã tám năm trôi qua, hắn vẫn không thể tấn cấp Võ Vương! Lý do lại thật là buồn cười: vì tiềm lực hắn quá lớn, nên bình cảnh cũng khó vượt qua hơn người khác rất nhiều, nhưng một khi đột phá, hắn sẽ ngay lập tức “hậu tích bạc phát”, không những tấn giai mạnh mẽ mà còn mạnh hơn các cao thủ đồng cấp nhiều.
Lúc này, Tam Bảo Thụ thực sự quá quan trọng với hắn! Lần trước, chỉ vì cay cú ăn thua với Áo đỏ mà hắn nhận được bản đồ Tam Bảo Thụ, nhưng điều đó chứng minh, hắn cũng được trời để mắt, cũng có lúc tình cờ mà nhặt được cơ duyên!
Trong rừng rậm tăm tối, vài tia sáng yếu ớt đột nhiên len lỏi chen vào, càng đi về phía trước, Tam Hoàng Tử lại càng cảm thấy rõ ràng hơn. Cuối cùng, hắn cũng đã nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.
Là một hồ nước nhỏ, rộng chừng hơn một trăm mét. Nước hồ không quá trong, nhưng cũng khá sạch sẽ, xung quanh vẫn còn vài con hươu nai đang hưởng thụ nước hồ mát lạnh giữa cái nắng chang chang của mặt trời.
Một cô thiếu nữ, dáng người thướt tha, yểu điệu trong bộ váy tím đang ngân nga hát bên bờ hồ, trong tay còn cầm vài ngọn cỏ, thỉnh thoảng ném cho lũ nai con, lại thân mật vuốt ve chúng, hồn nhiên không biết có người đang tới gần.
Kéc, kéc!
Đột nhiên, chú nai con kêu lên, dẫn đến sự chú ý của thiếu nữ. Nàng từ tốn đứng lên, xoay người lại.
Thật đẹp!
Vẻ đẹp thùy mỵ, thướt tha, lại mang theo chút gì đó thật kiều, thật quyến rũ. Đám người Tam hoàng tử phút chốc thất thần, một đám đàn ông bôn ba trong rừng mấy tháng nay, phút chốc thấy được một tuyệt thế đại mỹ nữ, chắc hẳn trong lòng bọn chúng đều đã bắt đầu rục rịch.
Tam hoàng tử cũng thế, nhưng hắn là một người rất đa nghi. Hắn còn trẻ, không quá có kinh nghiệm, nhưng ít ra hắn cũng biết được, trong vùng rừng sâu nước thẳm thế này, xuất hiện một mỹ nữ là chuyện cực kỳ vô lý.
Tập trung dò xét đối phương, nhưng hoàn toàn không nhìn ra dấu vết dịch dung nào. Không phấn son, không mặt nạ, khuôn mặt của nàng dường như vốn đã vậy, hồn nhiên thiên thành mà tràn đầy mỵ lực.
Chú nai con được thả xuống, khuôn mặt hơi ngơ ngác nhìn quanh, sau đó lon ton chạy về phía đám người tam hoàng tử, thái độ cực kỳ thân mật.
Đột nhiên!
Tam hoàng tử tức giận đá một cái, chú nai con kêu thảm thiết bay vun vút đi, sau đó…
Bùm!
Chú nai con đột nhiên nổ tung, nước hồ dập dờn, dâng lên từng ngọn sóng tràn xuống chân thiếu nữ.
- Thủ đoạn như vậy mà cũng dám tập kích ta? – Tam hoàng tử hừ lạnh khinh thường.
Thần Long Thiên Giáng!
Hai tay như phát ra hào quang màu vàng, tiếng rồng gầm cũng vang vọng cả rừng núi, tam hoàng tử xuất ra hai chưởng cực kỳ tàn độc, tấn công trái tim và đan điền của thiếu nữ.
Thiếu nữ hoảng sợ, chật vật né tránh, quay đầu bỏ chạy. Nhưng tam hoàng tử nào chịu bỏ qua, chỉ một chiêu Phi Long Tuyệt Lộ, hai chân thiếu nữ đã bị phế tạm thời, thân hình xinh đẹp ngã nhào xuống đất.
Nàng xoay người lại, hai mắt tràn đầy căm thù nhìn tam hoàng tử, nhưng cũng trong hai mắt đó, sự bất lực và hoảng loạn cũng dần dần tràn lan.
Trong số đám thủ hạ của tam hoàng tử, có hai tên mặc áo giáp đột nhiên quay mặt nhìn nhau cười hắc hắc, cực kỳ dâm tiện, sau đó hai tên này bá vai bá cổ nhau, chui vào trong rừng tránh mặt.
Những người còn lại nhìn thấy cảnh này thì lại thầm nhíu mày, không đồng tình với hành động tự cho là đúng của hai tên kia. Bọn chúng nghĩ tam hoàng tử sẽ làm trò gì với cô ả kia sao? Kết cục của nàng chỉ có chết, hơn nữa sẽ chết rất thảm…
/392
|