Vù.
Phong Sương tiên tử tung mình một cái, ngự không mà đi, Lâm Hàn híp mắt nhìn theo bóng lưng phiêu dật của nàng, trong lòng thầm thán phục: “Vậy mà thực sự có thể đằng vân giá vũ, phiêu dật như tiên! Không hổ là thủ đoạn của Võ Thần!”
Tuyết Thiên Lăng nhìn liếc qua Lâm Hàn một chút, sau đó cũng xuất ra phi kiếm của mình, ôm lấy Lâm Hàn ngự kiếm mà đi.
Ba người, một trước hai sau, một người ngự không, một người ngự kiếm, còn một người ngự nữ... à nhầm, là được mang theo! Ai cao ai thấp có thể thấy rõ mồn một.
Trong làn mây, Lâm Hàn có thể rõ ràng cảm nhận được mình đã di chuyển qua ít nhất tám ngọn sơn phong, hơn nữa đó còn là những ngọn núi cao ngất có thể chọc được trời, còn những ngọn núi ở tầm thấp hơn mà ở vị trí của hắn không thể nhìn thấy chắc còn gấp hàng chục lần thế này.
Thời gian cứ thế trôi đi, qua hai giờ đồng hồ, cuối cùng ba người Lâm Hàn cũng đáp xuống.
Thật đồ sộ.
Đây là từ ngữ duy nhất mà Lâm Hàn có thể nghĩ ra để hình dung về cảnh tượng phía trước.
Một cung điện rất lớn! Rất khổng lồ, không những cao, mà còn rộng đến khó tưởng tượng nổi.
Mà không phải! Thực ra cung điện này cũng không có rộng đến khủng bố như thế, tối đa cũng chỉ bằng Tử Cấm Thành kiếp trước, nhưng cái khiến Lâm Hàn cảm thấy choáng ngợp chính là không gian bên trong không hề có bất cứ thứ gì! Chỉ là một không gian trống rỗng, cùng lắm là có bày biện rất nhiều nến to nến nhỏ để chiếu sáng, và bên trong cùng có một cái bồ đoàn rách mà thôi!
Thử tưởng tượng, một vùng không gian rộng như vậy, nhưng không hề có bất cứ thứ gì che chắn tầm mắt, ánh sáng lại mờ mờ ảo ảo tối om om, nó khiến Lâm Hàn rất không nói gì. Cái kiểu thiết kế này là ai nghĩ ra được vậy?
Ngoái ra đằng sau, Lâm Hàn ít nhất có thể nhìn thấy chín tầng mây đang lững lờ trôi dưới chân mình. Đỉnh núi này cao bao nhiêu hắn không rõ lắm, nhưng ít nhất cũng không thể dưới ba mươi dặm! Thật khủng khiếp! Lâm Hàn chưa bao giờ chứng kiến một đỉnh núi nào có thể cao đến mức ấy!
Phong Sương tiên tử dường như không để ý đến hắn, vẫn từng bước đi về phía trước, không chút ngừng nghỉ, Tuyết Thiên Lăng cũng nhẹ bước theo sau, Lâm Hàn thấy vậy cũng trầm mặc đi cuối hàng.
Tiến vào sâu bên trong một dặm, cuối cùng Lâm Hàn cũng nhìn ra được chút manh mối.
Trên bồ đoàn rách kia, không biết từ khi nào xuất hiện một lão già khô quắt như bộ xương, bộ đạo bào màu xanh đơn giản đã bạc phếch theo năm tháng. Da dẻ lão tràn đầy vết nhăn và đồi mồi, khiến lão nhìn như một cụ già trên trăm tuổi đã sắp đến hồi tạ thế. Chỉ là, một đôi mắt sáng tràn ngập tinh minh, nhìn thế nào cũng không che giấu được trí tuệ của lão.
Lão ngồi đó, lẳng lặng nhìn ba người Lâm Hàn không nói gì, cũng không có bất cứ khí thế gì tỏa ra, nhưng Lâm Hàn bất giác lại cảm thấy áp lực đè nặng trong lòng mình, khiến thần kinh hắn như căng ra, bao nhiêu lực ý chí vậy mà lại bị tán loạn trong phút chốc.
Thật đáng sợ!
Lão ta ngồi đây từ bao giờ? Chính Lâm Hàn cũng không biết, đừng quên trước đó hắn vẫn còn nhìn thấy ở đây chỉ có một cái bồ đoàn!
Không chỉ dừng lại ở đó!
Lâm Hàn có thể cảm nhận được rất nhiều đôi mắt khác, rất nhiều khí thế khác đang tập trung lên người mình, hầu hết đều không mang ác ý, chỉ mang tính dò xét, nhưng chỉ như vậy đã đủ để hắn cảm thấy sởn da gà, giống như mình là một con khỉ bị mang ra trưng bày vậy.
Trận thế thật lớn!
Không ngờ chỉ trong một khu vực nhỏ quanh cái bồ đoàn, vậy mà tập trung đến bảy Võ Thần! Rốt cuộc bọn họ muốn làm cái gì? Đây là tạo trận thế để uy hiếp Phong Sương tiên tử sao?
Hừ!
Lâm Hàn thoáng chốc hơi rùng mình, hắn nhận ra một người, người này đang sử dụng một đôi mắt soi mói và nghi hoặc nhìn hắn, giống như đã nhận ra điều gì. Người này Lâm Hàn đã được nghe nói qua, là Quách trưởng lão, đồng thời là động chủ Kim Lôi Động. Ngoài ra hắn còn có một thân phận khác, là người năm năm trước đã tới học viện Cửu Long cùng Lã Thiên Thanh, cũng là người chủ trương và tích cực nhất trong việc đòi đánh đòi giết Lâm Hàn!
Lý do thì đơn giản, bởi lão đã nhận chỗ tốt và hứa hẹn của Lã Thiên Thanh, hơn nữa còn vì “tạ lỗi” chuyện năm năm trước đã lợi dụng Lã Thiên Thanh để trục lợi mà không thành.
Việc này là do chính Phong Sương tiên tử nói với hai người họ trên đường đi. Đương nhiên, nàng cũng không biết nguyên nhân gì mà Lã Thiên Thanh thù địch Lâm Hàn của học viện Cửu Long đến vậy. Cũng không định nhắc nhiều gì về “Lâm Hàn” kia. Ban đầu nàng chỉ nhắc đến việc ngày hôm qua Quách trưởng lão đột nhiên bỏ qua chủ trương nhằm vào Lâm Hàn kia, hơn nữa còn là ngay thời điểm hai người Tuyết Thiên Lăng bái đường xong, trùng hợp như vậy khiến Phong Sương tiên tử cảm thấy hơi khó hiểu.
Còn Lâm Hàn, hắn nghe một chút là có thể hiểu ra được tám chín phần. Lã Thiên Thanh nhằm vào “Lâm Hàn” là vì biết mối quan hệ giữa Tuyết Thiên Lăng và hắn, hiện giờ Tuyết Thiên Lăng đã thành thân với Đoàn Tiến Hàn, hắn có nhằm vào Lâm Hàn thì cũng còn tác dụng gì nữa đây? Thậm chí Lã Thiên Thanh còn mong hai tên “Hàn” này gặp nhau để diễn một màn chó cắn chó đặc sắc kia!
Quách trưởng lão cũng không chút phản đối, trước đó lão làm vậy là vì thường xuyên nhận chỗ tốt của Lã Thiên Thanh. Hiện nay chỗ tốt không còn, còn tiếp tục thì chẳng phải tự rước việc vào thân hay sao?
Lâm Hàn nghe xong cũng chỉ cười lạnh một tiếng. Như vậy rất tốt, vốn dĩ bản thân ta cũng chẳng sợ cái quái gì các ngươi, không dám “tỉnh dậy” là vì sợ gây phiền phức, khiến việc mang Tuyết Thiên Lăng đi bị khó khăn! Giải trừ rồi rất tốt! Ta càng có thể chính thức trở lại, làm những việc mà ta cần phải làm!
...
Trở lại thực tế, Quách trưởng lão cũng chỉ hơi nghi hoặc nhìn Lâm Hàn một chút rồi thôi, khiến hắn thở phào ra một hơi. Lúc này, Đại chưởng môn cũng hiền hòa lên tiếng:
- Phong nhi! Ra bái biệt mẹ con đi thôi!
Theo lời của Đại chưởng môn, đám võ thần thoáng chốc lắc mình biến mất, chỉ để lại hai phu thê Tuyết Thiên Lăng ở lại. Đương nhiên, Lâm Hàn cũng không cho rằng đám người kia đã rời đi, bởi thần thức của bọn họ vẫn đang khóa chặt lên người hắn.
Xoạt xoạt.
Tiếng bước chân điềm tĩnh mà trầm ổn, hơn nữa còn rất nhẹ nhàng, chứng minh người tới có công lực không tệ. Liếc mắt nhìn tới, Lâm Hàn nhất thời không thể dời thần được nữa.
Giống!
Thực sự quá giống! Nhìn đứa bé mới sáu bảy tuổi trước mắt, Lâm Hàn tuyệt đối không nhìn ra được điểm khác biệt nào giữa nó và mình hồi nhỏ. Tư lông mày, mũi, tai, miệng, một chút cũng không sai.
Nếu phải tìm ra điểm khác, thì đó chính là khí chất và thần thái của nó. Cái thần sắc tràn ngập lạnh lùng mà điềm tĩnh, cao ngạo, bất khuất, ngẩng cao đầu như vậy, vốn dĩ chẳng khác gì lần đầu hắn nhìn thấy Tuyết Thiên Lăng.
Nhìn thấy Tuyết Thiên Lăng, và cả Lâm Hàn, Lâm Phong không một chút biến sắc, đôi mắt điềm tĩnh đến không một gợn sóng. Nó từ từ tiến tới trước mặt Tuyết Thiên Lăng, vậy mà đột ngột quỳ phịch xuống, nặng nề dập đầu ba cái, miệng không nói một lời.
Tuyết Thiên Lăng vậy mà cũng trầm mặc, một đôi mắt thương cảm mà đau lòng nhìn Lâm Phong, nhưng nàng cũng không biết nói gì cho phải. Nếu có trách, thì trách tính cách hai mẹ con nàng quá giống nhau, đều rất khó biểu đạt suy nghĩ của mình.
Có những lúc, Tuyết Thiên Lăng từng hy vọng, Lâm Phong có thể vô tư hoạt bát như Lâm Băng, nghịch ngợm xấu tính như Lâm Hàn năm xưa, vậy thì nàng có thể yên tâm biết mấy.
Một phút trôi qua!
Lâm Phong vẫn quỳ, Tuyết Thiên Lăng vẫn thương cảm...
- Phong nhi... con có hận mẹ hay không?
Tuyết Thiên Lăng hít sâu một hơi, buồn rầu nói.
- Không!
Lâm Phong vẫn quỳ gối lắc đầu:
- Mẹ đã sinh ra con, ban cho con hình hài này, con không có quyền hận mẹ. Nhưng mẹ đã lựa chọn cuộc sống của mình mà không cần con, vậy thì con cũng đến lúc phải lựa chọn cuộc đời của mình rồi!
Ha ha ha...
Tuyết Thiên Lăng phút chốc quá đau lòng mà bật cười, cười ra nước mắt. Nó nói vậy mà còn không hận hay sao? Lời này chẳng phải giống như tách biệt hoàn toàn cuộc đời của mẹ và con, giống như nước sông và nước giếng, không ảnh hưởng tới nhau hay sao?
- Phong nhi! Mẹ không biết con đã nghe được những gì, thấy những gì, nhưng con hãy tin, con mãi mãi là con trai của mẹ và cha! Không có bất cứ một người làm cha mẹ nào lại có thể bỏ mặc con mình. Những kẻ như vậy, đều không còn là người nữa rồi!
Tuyết Thiên Lăng buồn bã ngồi xuống đỡ Lâm Phong lên, giọng điệu thương cảm nói.
- Nhưng mẹ đã làm vậy!
Lâm Phong lạnh lùng nói, cặp mắt đen nhánh nhìn chằm chằm vào con ngươi Tuyết Thiên Lăng, như muốn truyền tải thông điệp gì đó.
Đứng phía sau, Lâm Hàn nãy giờ vừa để ý thời gian, vừa tập trung vào động thái của hai mẹ con. Hắn không hiểu giữa hai người đang trao đổi cái gì, nhưng hắn biết, sắp hết thời gian rồi.
Hắn có một số chuyện...
- Này, Phong nhi, con có biết ta là ai không?
Lâm Hàn ngồi xổm xuống bên cạnh Tuyết Thiên Lăng, mỉm cười hỏi Lâm Phong.
- Là kẻ thù của ta!
Lâm Phong cười gằn nhìn Lâm Hàn, giọng điệu lạnh lùng tràn ngập sát khí nói.
Ái chà chà... Võ Tông cấp bảy! Tốc độ tu luyện thật khủng khiếp! Nếu không phải giới hạn bởi thân thể còn nhỏ, có lẽ nó đã có thể đạt tới Võ Tôn rồi!
- Nói rất hay! Ta đúng là kẻ thù của ngươi! Ta không cần biết ngươi là Kiều Phong hay Tiêu Phong, cũng chẳng cần biết ngươi định làm bang chủ Cái Bang hay đại vương gì gì đó, nhưng ngươi nên nhớ, nếu có một ngày ngươi khắp nơi bị đổ tiếng oan, không giết người nhưng lại bị nhận định là hung thủ, vậy thì hãy nhớ, kẻ sau màn chính là ta! Bởi vì ta là kẻ thù của ngươi! Nhớ lấy lời ngày hôm nay đó. Ha ha ha...
Lâm Hàn cười lên sằng sặc, ánh mắt tràn ngập khinh bỉ nhìn Lâm Phong.
- Đủ rồi!
Một giọng nói già nua thăm thẳm vang lên, Lâm Hàn bất giác cảm thấy thân thể như bị xoắn thắt lại. Hắn cảm thấy mình không thể làm chủ được bị cuốn đi, thoáng chốc đã biến mất hoàn toàn trong đại điện.
Đại chưởng môn như quỷ ảnh xuất hiện, đứng bên cạnh Lâm Phong, hiền hòa nói:
- Một tên khùng mà thôi, đến tên thật của con còn không biết còn hàm hồ, không cần chấp nhặt với hắn! Đi, đại gia gia chỉ điểm con một đường kiếm pháp mới, mấy ngày tới đại gia gia bế quan rồi, sợ rằng không còn cơ hội này nữa đâu.
- Vâng! Đa tạ đại gia gia!
Lâm Phong cung kính đáp, một đôi mắt bình tĩnh như mặt hồ không để lộ chút sơ hở gì. Nhưng trong đầu nó lúc này lại đang xoay chuyển với tốc độ suy nghĩ chóng mặt.
Người kia... cũng biết Thiên Long Bát Bộ? Là mẹ kể cho hắn, hay là ai kể? Ta chỉ kể cho Lã sư thúc, hơn nữa chỉ có một đoạn ngắn về tuyển chồng kia mà thôi...
Ta là Tiêu Phong? Hắn là kẻ đã đổ oan cho ta? Là Tiêu Viễn Sơn sao? Ý của hắn là...
Phong Sương tiên tử tung mình một cái, ngự không mà đi, Lâm Hàn híp mắt nhìn theo bóng lưng phiêu dật của nàng, trong lòng thầm thán phục: “Vậy mà thực sự có thể đằng vân giá vũ, phiêu dật như tiên! Không hổ là thủ đoạn của Võ Thần!”
Tuyết Thiên Lăng nhìn liếc qua Lâm Hàn một chút, sau đó cũng xuất ra phi kiếm của mình, ôm lấy Lâm Hàn ngự kiếm mà đi.
Ba người, một trước hai sau, một người ngự không, một người ngự kiếm, còn một người ngự nữ... à nhầm, là được mang theo! Ai cao ai thấp có thể thấy rõ mồn một.
Trong làn mây, Lâm Hàn có thể rõ ràng cảm nhận được mình đã di chuyển qua ít nhất tám ngọn sơn phong, hơn nữa đó còn là những ngọn núi cao ngất có thể chọc được trời, còn những ngọn núi ở tầm thấp hơn mà ở vị trí của hắn không thể nhìn thấy chắc còn gấp hàng chục lần thế này.
Thời gian cứ thế trôi đi, qua hai giờ đồng hồ, cuối cùng ba người Lâm Hàn cũng đáp xuống.
Thật đồ sộ.
Đây là từ ngữ duy nhất mà Lâm Hàn có thể nghĩ ra để hình dung về cảnh tượng phía trước.
Một cung điện rất lớn! Rất khổng lồ, không những cao, mà còn rộng đến khó tưởng tượng nổi.
Mà không phải! Thực ra cung điện này cũng không có rộng đến khủng bố như thế, tối đa cũng chỉ bằng Tử Cấm Thành kiếp trước, nhưng cái khiến Lâm Hàn cảm thấy choáng ngợp chính là không gian bên trong không hề có bất cứ thứ gì! Chỉ là một không gian trống rỗng, cùng lắm là có bày biện rất nhiều nến to nến nhỏ để chiếu sáng, và bên trong cùng có một cái bồ đoàn rách mà thôi!
Thử tưởng tượng, một vùng không gian rộng như vậy, nhưng không hề có bất cứ thứ gì che chắn tầm mắt, ánh sáng lại mờ mờ ảo ảo tối om om, nó khiến Lâm Hàn rất không nói gì. Cái kiểu thiết kế này là ai nghĩ ra được vậy?
Ngoái ra đằng sau, Lâm Hàn ít nhất có thể nhìn thấy chín tầng mây đang lững lờ trôi dưới chân mình. Đỉnh núi này cao bao nhiêu hắn không rõ lắm, nhưng ít nhất cũng không thể dưới ba mươi dặm! Thật khủng khiếp! Lâm Hàn chưa bao giờ chứng kiến một đỉnh núi nào có thể cao đến mức ấy!
Phong Sương tiên tử dường như không để ý đến hắn, vẫn từng bước đi về phía trước, không chút ngừng nghỉ, Tuyết Thiên Lăng cũng nhẹ bước theo sau, Lâm Hàn thấy vậy cũng trầm mặc đi cuối hàng.
Tiến vào sâu bên trong một dặm, cuối cùng Lâm Hàn cũng nhìn ra được chút manh mối.
Trên bồ đoàn rách kia, không biết từ khi nào xuất hiện một lão già khô quắt như bộ xương, bộ đạo bào màu xanh đơn giản đã bạc phếch theo năm tháng. Da dẻ lão tràn đầy vết nhăn và đồi mồi, khiến lão nhìn như một cụ già trên trăm tuổi đã sắp đến hồi tạ thế. Chỉ là, một đôi mắt sáng tràn ngập tinh minh, nhìn thế nào cũng không che giấu được trí tuệ của lão.
Lão ngồi đó, lẳng lặng nhìn ba người Lâm Hàn không nói gì, cũng không có bất cứ khí thế gì tỏa ra, nhưng Lâm Hàn bất giác lại cảm thấy áp lực đè nặng trong lòng mình, khiến thần kinh hắn như căng ra, bao nhiêu lực ý chí vậy mà lại bị tán loạn trong phút chốc.
Thật đáng sợ!
Lão ta ngồi đây từ bao giờ? Chính Lâm Hàn cũng không biết, đừng quên trước đó hắn vẫn còn nhìn thấy ở đây chỉ có một cái bồ đoàn!
Không chỉ dừng lại ở đó!
Lâm Hàn có thể cảm nhận được rất nhiều đôi mắt khác, rất nhiều khí thế khác đang tập trung lên người mình, hầu hết đều không mang ác ý, chỉ mang tính dò xét, nhưng chỉ như vậy đã đủ để hắn cảm thấy sởn da gà, giống như mình là một con khỉ bị mang ra trưng bày vậy.
Trận thế thật lớn!
Không ngờ chỉ trong một khu vực nhỏ quanh cái bồ đoàn, vậy mà tập trung đến bảy Võ Thần! Rốt cuộc bọn họ muốn làm cái gì? Đây là tạo trận thế để uy hiếp Phong Sương tiên tử sao?
Hừ!
Lâm Hàn thoáng chốc hơi rùng mình, hắn nhận ra một người, người này đang sử dụng một đôi mắt soi mói và nghi hoặc nhìn hắn, giống như đã nhận ra điều gì. Người này Lâm Hàn đã được nghe nói qua, là Quách trưởng lão, đồng thời là động chủ Kim Lôi Động. Ngoài ra hắn còn có một thân phận khác, là người năm năm trước đã tới học viện Cửu Long cùng Lã Thiên Thanh, cũng là người chủ trương và tích cực nhất trong việc đòi đánh đòi giết Lâm Hàn!
Lý do thì đơn giản, bởi lão đã nhận chỗ tốt và hứa hẹn của Lã Thiên Thanh, hơn nữa còn vì “tạ lỗi” chuyện năm năm trước đã lợi dụng Lã Thiên Thanh để trục lợi mà không thành.
Việc này là do chính Phong Sương tiên tử nói với hai người họ trên đường đi. Đương nhiên, nàng cũng không biết nguyên nhân gì mà Lã Thiên Thanh thù địch Lâm Hàn của học viện Cửu Long đến vậy. Cũng không định nhắc nhiều gì về “Lâm Hàn” kia. Ban đầu nàng chỉ nhắc đến việc ngày hôm qua Quách trưởng lão đột nhiên bỏ qua chủ trương nhằm vào Lâm Hàn kia, hơn nữa còn là ngay thời điểm hai người Tuyết Thiên Lăng bái đường xong, trùng hợp như vậy khiến Phong Sương tiên tử cảm thấy hơi khó hiểu.
Còn Lâm Hàn, hắn nghe một chút là có thể hiểu ra được tám chín phần. Lã Thiên Thanh nhằm vào “Lâm Hàn” là vì biết mối quan hệ giữa Tuyết Thiên Lăng và hắn, hiện giờ Tuyết Thiên Lăng đã thành thân với Đoàn Tiến Hàn, hắn có nhằm vào Lâm Hàn thì cũng còn tác dụng gì nữa đây? Thậm chí Lã Thiên Thanh còn mong hai tên “Hàn” này gặp nhau để diễn một màn chó cắn chó đặc sắc kia!
Quách trưởng lão cũng không chút phản đối, trước đó lão làm vậy là vì thường xuyên nhận chỗ tốt của Lã Thiên Thanh. Hiện nay chỗ tốt không còn, còn tiếp tục thì chẳng phải tự rước việc vào thân hay sao?
Lâm Hàn nghe xong cũng chỉ cười lạnh một tiếng. Như vậy rất tốt, vốn dĩ bản thân ta cũng chẳng sợ cái quái gì các ngươi, không dám “tỉnh dậy” là vì sợ gây phiền phức, khiến việc mang Tuyết Thiên Lăng đi bị khó khăn! Giải trừ rồi rất tốt! Ta càng có thể chính thức trở lại, làm những việc mà ta cần phải làm!
...
Trở lại thực tế, Quách trưởng lão cũng chỉ hơi nghi hoặc nhìn Lâm Hàn một chút rồi thôi, khiến hắn thở phào ra một hơi. Lúc này, Đại chưởng môn cũng hiền hòa lên tiếng:
- Phong nhi! Ra bái biệt mẹ con đi thôi!
Theo lời của Đại chưởng môn, đám võ thần thoáng chốc lắc mình biến mất, chỉ để lại hai phu thê Tuyết Thiên Lăng ở lại. Đương nhiên, Lâm Hàn cũng không cho rằng đám người kia đã rời đi, bởi thần thức của bọn họ vẫn đang khóa chặt lên người hắn.
Xoạt xoạt.
Tiếng bước chân điềm tĩnh mà trầm ổn, hơn nữa còn rất nhẹ nhàng, chứng minh người tới có công lực không tệ. Liếc mắt nhìn tới, Lâm Hàn nhất thời không thể dời thần được nữa.
Giống!
Thực sự quá giống! Nhìn đứa bé mới sáu bảy tuổi trước mắt, Lâm Hàn tuyệt đối không nhìn ra được điểm khác biệt nào giữa nó và mình hồi nhỏ. Tư lông mày, mũi, tai, miệng, một chút cũng không sai.
Nếu phải tìm ra điểm khác, thì đó chính là khí chất và thần thái của nó. Cái thần sắc tràn ngập lạnh lùng mà điềm tĩnh, cao ngạo, bất khuất, ngẩng cao đầu như vậy, vốn dĩ chẳng khác gì lần đầu hắn nhìn thấy Tuyết Thiên Lăng.
Nhìn thấy Tuyết Thiên Lăng, và cả Lâm Hàn, Lâm Phong không một chút biến sắc, đôi mắt điềm tĩnh đến không một gợn sóng. Nó từ từ tiến tới trước mặt Tuyết Thiên Lăng, vậy mà đột ngột quỳ phịch xuống, nặng nề dập đầu ba cái, miệng không nói một lời.
Tuyết Thiên Lăng vậy mà cũng trầm mặc, một đôi mắt thương cảm mà đau lòng nhìn Lâm Phong, nhưng nàng cũng không biết nói gì cho phải. Nếu có trách, thì trách tính cách hai mẹ con nàng quá giống nhau, đều rất khó biểu đạt suy nghĩ của mình.
Có những lúc, Tuyết Thiên Lăng từng hy vọng, Lâm Phong có thể vô tư hoạt bát như Lâm Băng, nghịch ngợm xấu tính như Lâm Hàn năm xưa, vậy thì nàng có thể yên tâm biết mấy.
Một phút trôi qua!
Lâm Phong vẫn quỳ, Tuyết Thiên Lăng vẫn thương cảm...
- Phong nhi... con có hận mẹ hay không?
Tuyết Thiên Lăng hít sâu một hơi, buồn rầu nói.
- Không!
Lâm Phong vẫn quỳ gối lắc đầu:
- Mẹ đã sinh ra con, ban cho con hình hài này, con không có quyền hận mẹ. Nhưng mẹ đã lựa chọn cuộc sống của mình mà không cần con, vậy thì con cũng đến lúc phải lựa chọn cuộc đời của mình rồi!
Ha ha ha...
Tuyết Thiên Lăng phút chốc quá đau lòng mà bật cười, cười ra nước mắt. Nó nói vậy mà còn không hận hay sao? Lời này chẳng phải giống như tách biệt hoàn toàn cuộc đời của mẹ và con, giống như nước sông và nước giếng, không ảnh hưởng tới nhau hay sao?
- Phong nhi! Mẹ không biết con đã nghe được những gì, thấy những gì, nhưng con hãy tin, con mãi mãi là con trai của mẹ và cha! Không có bất cứ một người làm cha mẹ nào lại có thể bỏ mặc con mình. Những kẻ như vậy, đều không còn là người nữa rồi!
Tuyết Thiên Lăng buồn bã ngồi xuống đỡ Lâm Phong lên, giọng điệu thương cảm nói.
- Nhưng mẹ đã làm vậy!
Lâm Phong lạnh lùng nói, cặp mắt đen nhánh nhìn chằm chằm vào con ngươi Tuyết Thiên Lăng, như muốn truyền tải thông điệp gì đó.
Đứng phía sau, Lâm Hàn nãy giờ vừa để ý thời gian, vừa tập trung vào động thái của hai mẹ con. Hắn không hiểu giữa hai người đang trao đổi cái gì, nhưng hắn biết, sắp hết thời gian rồi.
Hắn có một số chuyện...
- Này, Phong nhi, con có biết ta là ai không?
Lâm Hàn ngồi xổm xuống bên cạnh Tuyết Thiên Lăng, mỉm cười hỏi Lâm Phong.
- Là kẻ thù của ta!
Lâm Phong cười gằn nhìn Lâm Hàn, giọng điệu lạnh lùng tràn ngập sát khí nói.
Ái chà chà... Võ Tông cấp bảy! Tốc độ tu luyện thật khủng khiếp! Nếu không phải giới hạn bởi thân thể còn nhỏ, có lẽ nó đã có thể đạt tới Võ Tôn rồi!
- Nói rất hay! Ta đúng là kẻ thù của ngươi! Ta không cần biết ngươi là Kiều Phong hay Tiêu Phong, cũng chẳng cần biết ngươi định làm bang chủ Cái Bang hay đại vương gì gì đó, nhưng ngươi nên nhớ, nếu có một ngày ngươi khắp nơi bị đổ tiếng oan, không giết người nhưng lại bị nhận định là hung thủ, vậy thì hãy nhớ, kẻ sau màn chính là ta! Bởi vì ta là kẻ thù của ngươi! Nhớ lấy lời ngày hôm nay đó. Ha ha ha...
Lâm Hàn cười lên sằng sặc, ánh mắt tràn ngập khinh bỉ nhìn Lâm Phong.
- Đủ rồi!
Một giọng nói già nua thăm thẳm vang lên, Lâm Hàn bất giác cảm thấy thân thể như bị xoắn thắt lại. Hắn cảm thấy mình không thể làm chủ được bị cuốn đi, thoáng chốc đã biến mất hoàn toàn trong đại điện.
Đại chưởng môn như quỷ ảnh xuất hiện, đứng bên cạnh Lâm Phong, hiền hòa nói:
- Một tên khùng mà thôi, đến tên thật của con còn không biết còn hàm hồ, không cần chấp nhặt với hắn! Đi, đại gia gia chỉ điểm con một đường kiếm pháp mới, mấy ngày tới đại gia gia bế quan rồi, sợ rằng không còn cơ hội này nữa đâu.
- Vâng! Đa tạ đại gia gia!
Lâm Phong cung kính đáp, một đôi mắt bình tĩnh như mặt hồ không để lộ chút sơ hở gì. Nhưng trong đầu nó lúc này lại đang xoay chuyển với tốc độ suy nghĩ chóng mặt.
Người kia... cũng biết Thiên Long Bát Bộ? Là mẹ kể cho hắn, hay là ai kể? Ta chỉ kể cho Lã sư thúc, hơn nữa chỉ có một đoạn ngắn về tuyển chồng kia mà thôi...
Ta là Tiêu Phong? Hắn là kẻ đã đổ oan cho ta? Là Tiêu Viễn Sơn sao? Ý của hắn là...
/392
|