Chương 134:
- Lời gợi ý đã được lưu trữ, toàn bộ điểm thưởng của ký chủ đều đã tiêu hao! Bắt đầu tiến hành chữa trị cho ký chủ! Xin mời ký chủ lựa chọn mức độ chữa trị! Lưu ý: chữa trị càng triệt để thì thời gian ký chủ ngủ đông sẽ càng dài, thỉnh ký chủ suy xét lựa chọn kỹ lưỡng.
Lâm Hàn hơi ngạc nhiên, lại còn có lựa chọn kiểu này nữa sao?
Lâm Hàn theo bản năng hô ra muốn chữa trị tận gốc, nhưng nghĩ lại, chữa trị tận gốc vậy thì thời gian ngủ đông theo như lời hệ thống chắc chắn sẽ rất dài, mình hiện tại còn quá nhiều việc cần làm, nếu như vậy...
Cũng nên xem xét kỹ một chút.
Mức độ trị liệu chia làm ba mức:
- Sơ cứu: giúp ký chủ tạm thời khống chế mọi thương thế, có thể tỉnh lại sau 1 đến 10 ngày. Nhưng vết thương chỉ là cứu chữa sơ qua, ký chủ phải hạn chế sử dụng sức mạnh ở cấp Ảnh, nếu không thương thế có thể tái phát bất cứ lúc nào.
Lâm Hàn trực tiếp loại bỏ.
- Khống chế: Có thể chữa lành mọi thương thế của ký chủ. Thời gian ngủ đông kéo dài từ 1 tháng đến 1 năm. Nhưng ký chủ sau này tuyệt đối không được sử dụng sức mạnh của thiên chi chú ấn và thần khí, nếu không sát khí sẽ tái nhập thân thể, ký chủ có thể bị sát khí xâm lấn, mất đi toàn bộ lý trí bất cứ lúc nào.
- Kháng thể: Chữa lành mọi thương thế của ký chủ, đồng thời tạo ra kháng thể trong tinh thần và thân thể của ký chủ, giúp ký chủ có kháng tính nhất định với sát khí! Có thể sử dụng sức mạnh thiên chi chú ấn ở mức hợp lý. Nếu quá mức, vẫn có thể rơi vào tình trạng đánh mất bản thân! Thời gian ngủ đông kéo dài từ 3 đến 7 năm!
Lâm Hàn do dự rồi.
Không thể không nói, chữa trị ở mức kháng thể thực sự rất mê người, Lâm Hàn cũng rất muốn lợi dụng sức mạnh của thiên chi chú ấn! Mặc dù sức mạnh này tính ra cũng chỉ có hạn, nhưng có còn hơn không, ít nhất là khi mà Lâm Hàn chưa biết được tương lai mình có thể tiếp tục tiến bộ hay không?
Hệ thống đưa ra gợi ý giúp hắn khắc phục tình trạng sát khí ngăn chặn cảm quan, khiến không thể tiến bước, nhưng gợi ý chỉ là gợi ý, Lâm Hàn chưa đọc được, nên càng không chắc gợi ý kia có khả thi hay không? Hoặc là thực hiện nó có dễ dàng hay không.
Nhưng... 3 đến 7 năm cũng quá dài a! Lâm Hàn vừa mới biết tin tức của Tuyết Thiên Lăng, cấp bách muốn đi tìm nàng, tìm Phong nhi. Hơn nữa, hắn còn có hai cô học trò cần lưu ý, sau từng đó năm bê trễ, tình huống như thế nào ai mà biết được?
Cắn răng suy nghĩ, nhưng cuối cùng, Lâm Hàn vẫn lựa chọn phương án thứ ba: Kháng thể!
Ba năm bảy năm... mặc dù hơi dài thật, nhưng Lâm Hàn cũng phải cắn răng chấp nhận! Mặc dù mức chữa trị thứ ba vẫn chưa phải là trị tận gốc, nhưng ít ra Lâm Hàn còn có đảm bảo khống chế được thiên chi chú ấn! Còn nếu chỉ là mức hai... vậy thì giống như mang quả bom hẹn giờ trong người vậy. Lâm Hàn không biết được, đến lúc mình gặp nguy hiểm, hoặc tinh thần kích động lại mang nó ra dùng, vậy thì hỏng bét!
Lâm Hàn là một người trọng tình, nhưng cũng vô cùng lý trí theo cách của tộc Senju! Hắn cũng tự biết lấy mình, tu vi của hắn bây giờ cũng xứng đáng ngạo thị đồng lứa, nhưng như vậy... so với Võ Đạo Môn còn lâu mới đủ! Lâm Hàn không còn là con nghé con mới ra đời, không biết sợ con cọp dữ. Trải qua trận đấu với Lã Thiên Thanh, hắn cũng biết phần nào về sự đáng sợ của Võ Đạo Môn.
Chưa nói đến Võ Đạo Môn, chỉ nói đến học viện Cửu Long này cũng đã là một con quái vật khổng lồ rồi, vậy mà Võ Đạo Môn còn có thể đè đầu học viện, xưng bá đại lục hàng ngàn vạn năm, sức mạnh như thế... Lâm Hàn không dám làm bừa. Ít nhất, hắn cần có một chút đảm bảo về thực lực, như vậy thì quá trình đi tìm Tuyết Thiên Lăng sẽ càng đảm bảo hơn!
Thời gian không còn nhiều, Lâm Hàn nhanh chóng quyết định, cuối cùng vẫn là lựa chọn mức kháng thể!
- Ký chủ đã nhận nhiệm vụ sự nghiệp, chúc mừng ký chủ nhận được một phần quà bí mật của hệ thống! Trước đây, hệ thống từng xảy ra một chút trục trặc, gây nên một bug nhỏ. Khi gặp được bug này, phần quà bí mật sẽ tự động mở ra, ký chủ có thể tùy ý lựa chọn xử lý theo hướng tích cực hoặc tiêu cực!
- Ký chủ đã lựa chọn mức chữa trị “kháng thể”, quá trình chữa trị sẽ tiến hành sau ba mươi giây!
- Ba mươi giây bắt đầu đếm ngược...
Lâm Hàn thoáng chốc mở choàng mắt!
Ba mươi giây đã bắt đầu đếm ngược, tiếp sau đó, hắn sẽ tiến vào trạng thái ngủ đông, đồng nghĩa với hôn mê bất tỉnh! Trước khi đó, Lâm Hàn cũng có mấy lời muốn nói với Lê Ân Tĩnh.
- Lâm Hàn! Anh tỉnh rồi! Anh... anh không sao chứ?
Thấy Lâm Hàn mở mắt ra, thân hình cũng ngừng run rẩy, cặp mắt đen thanh minh đến lạ thường, giống như chưa hề chịu đến thương tích gì.
Lê Ân Tĩnh không cảm thấy chút vui mừng nào, trái lại còn thấy lo lắng khôn nguôi! Mặc dù nàng không am hiểu chữa bệnh, nhưng kinh nghiệm bao năm cũng cho nàng biết, Lâm Hàn bị tổn thương rất nặng, cả về thể xác về tinh thần, tình huống không kém khi nàng tự bạo tinh thần thức hải và đấu khí chi nguyên bao nhiêu. Tình huống như thế, Lâm Hàn đau đớn run rẩy là bình thường, còn nếu bừng bừng sức sống... vậy thì rất có thể là hồi quang phản chiếu!
Bên cạnh Lâm Hàn xuất hiện một quyển trục màu vàng, bên trên tràn ngập những ký tự lằng nhằng tối nghĩa, chính là thuật phong ấn thượng thừa.
Đây chính là các nhẫn thuật ở dạng “ký ức linh hồn” do hệ thống giao dịch với Lâm Hàn, phong ấn trên đó cũng là do hệ thống khắc lên, trên đại lục này gần như không ai có khả năng phá bỏ.
Lâm Hàn hơi run run định bắt lấy, Lê Ân Tĩnh nhanh tay cầm lấy cho hắn, đồng thời gấp gáp đỡ hắn dậy, để hắn có thể nói chuyện dễ dàng hơn. Nàng biết, Lâm Hàn có chuyện muốn nói với nàng.
Thở dốc hai hơi, Lâm Hàn mới miễn cưỡng dùng giọng nói khản đặc nói:
- Anh không sao! Chỉ là phải ngủ một giấc thật dài mà thôi! Tình huống của anh anh rất rõ, em cũng không cần lo lắng... Aiz aiz... nào nào, ngoan, đừng khóc, khóc sẽ không đẹp. Nghe anh nói hết đã được không? Khặc khặc...
Nghe Lâm Hàn nói đến một nửa, trong cặp mắt của Lê Ân Tĩnh đã rưng rưng nước mắt. Nàng nức nở nói:
- Đừng nói nữa! Anh đừng nói nữa mà! Là do em, tất cả là do em! Em không nên tham gia trận đấu này, không nên để anh vì em mà chạy vào đây đối đầu với nguy hiểm! Là em sai, em không ngờ anh sẽ vì em mà làm đến mức này, là em không đúng, là em vô liêm sỉ, là em coi thường tình cảm của anh dành cho em! Em là đứa khốn kiếp, lại đi nghĩ rằng anh giống với tất cả đàn ông trên thế giới này, đều ghê tởm ham sống sợ chết như nhau! Em...
Nàng không nói nữa, vì một ngón tay của Lâm Hàn đã nhẹ nhàng đặt lên môi nàng, hơi ấm trên ngón tay dần dần biến mất, khiến con tim Lê Ân Tĩnh như thắt lại. Mặc dù chỉ là một ngón tay run rẩy chẳng chút sức lực, nhưng nó lại giống như cánh tay ngàn cân cự lực, bóp nghẹt lấy thanh quản Lê Ân Tĩnh, khiến nàng không nói ra lời.
Nhưng...
Lâm Hàn lại cười, một nụ cười hơi cổ quái, có phần trêu đùa, nhưng lại có cái gì đó vui mừng nhìn nàng.
- Anh cười? Cười tiếp đi! Anh phải cố mà vượt qua, sau này, anh còn có thể tiếp tục cười nhạo em, trêu đùa em, bắt nạt em! Sau này em sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh, có được không? Chuyện của anh và Tuyết Thiên Lăng kia, em cũng không để ý tới nữa! Chỉ cần anh cố gắng lên, không được chết! Oa...
Nhìn Lâm Hàn buông thõng tay xuống, khí tức càng ngày càng yếu. Lê Ân Tĩnh lại không ngừng động viên, không ngừng an ủi, trên môi còn mang theo nụ cười gượng gạo dụ dỗ, mục đích chỉ là để kích phát ý chí của hắn. Nhưng cuối cùng, nàng vẫn là không nhịn nổi mà khóc lên.
Lâm Hàn mừng thầm trong lòng, không nhịn nổi mà cười ra tiếng. Chỉ là, cuối cùng lại động đến vết thương, khiến hắn khó chịu ho khục khục hai tiếng.
Thấy Lê Ân Tĩnh lại tiếp tục định nói, Lâm Hàn nhanh chóng lên tiếng, ngắt lời nàng. Nếu cứ như vậy, có lẽ thời gian không đủ mất:
- Thôi nào! Anh đã nói không sao đâu! Anh chỉ hôn mê một thời gian rất dài, dài nhất có thể lên đến bảy năm! Chắc chắn anh sẽ không chết! Anh còn cần chờ ngày tỉnh lại, để một cô tiểu thư nào đó thực hiện ước định cơ mà! Hình như anh đã vượt qua được ai đó, hơn nữa người kia còn nói không để ý chuyện của anh và... khục khục...
Lê Ân Tĩnh ngạc nhiên, sững ra đó mấy giây rồi mới phản ứng lại:
- Anh nói thật? Là thật sao? Là bằng cách nào?
Mọi suy nghĩ của Lê Ân Tĩnh bắt đầu chuyển động, khuôn mặt phút chốc hơi hồng lên! Tên chết tiệt, lúc này rồi mà vẫn còn nhớ đến mấy thứ tồi tệ kia, lại đi nhớ kỹ lời mà nàng buột miệng nói ra để kích thích hắn! Nhưng nghe được hắn sẽ không chết, trong lòng nàng bất giác cũng nổi lên niềm vui khôn xiết.
- Thời gian không còn nhiều! Anh chỉ cần... khục khục... em giúp anh hai việc! Anh có hai cô học trò, một là Vũ Linh Hà, em cũng đã biết, hai là bạn của nó, tên là Lan Hồng Tuệ. Khục... Vũ Linh Hà đã bị người của tà tông bắt đi, là yêu nữ Tống Huyền Ly! Nếu em có thể, hãy giúp anh chăm sóc con bé! Còn Lan Hồng Tuệ, thiên phú của nó không tốt, anh để lại một vài bí quyết cho nó. Em hãy cầm quyển trục này tới đưa cho Lan nhi, bảo con bé sử dụng thủ ấn của thuật thông linh thuận năm lần, nghịch năm lần, lại dùng máu tươi và chakra hiến tế sẽ mở ra được! Đây là tất cả những gì anh có thể làm.
Lê Ân Tĩnh hơi rưng rưng nhận lấy quyển trục màu vàng đất kia, nhanh chóng gật đầu biểu hiện đã nhớ kỹ việc hắn nhờ.
Thời gian đếm ngược lúc này cũng đã kết thúc, Lâm Hàn mấp máy miệng, nhưng cuối cùng, hắn cũng không nói ra miệng nữa.
- Aiz... nhờ nàng chuyện của Linh Hà và Lan nhi thì cũng hợp lý, không quá khó khăn. Còn chuyện của Tuyết tỷ tỷ, có lẽ vẫn phải chờ tự bản thân mình đi giải quyết thôi!
- Lâm Hàn ta có lỗi với Lê Ân Tĩnh, khó khăn lắm mới bù đắp được lỗi lầm này, giờ đây lại đưa ra yêu cầu quá phận như vậy, ta cũng không có mặt mũi nào mà nói ra miệng!
Mang theo ý nghĩ cuối cùng như vậy. Lâm Hàn dần dần nhắm mắt lại, chìm vào trạng thái hôn mê sâu.
...
Lớp sương mù bắt đầu lại bốc lên, bao phủ toàn bộ phong ấn Long Châu Đài, che giấu toàn bộ cảnh tượng bên trong. Không gian trong phong ấn cũng rung lên bần bật, trời xoay đất chuyển, cây mọc thành rừng, ma khí dần dần xua tán, thiên địa bên trong lại dần dần tự chữa trị lại. Sức mạnh của phong ấn lúc này cũng trở nên sung túc hơn bao giờ hết! Bởi trải qua trận đấu vừa rồi, năng lượng mà phong ấn hút được thực sự quá khổng lồ, đủ sức bù đắp mọi hao tổn trong ngàn vạn năm qua, trở lại được thời đỉnh phong nhất của nó.
Nguy cơ về ma tộc cũng chính thức chấm dứt, tám vị cường giả cấp Thần của học viện Cửu Long cũng thở phào nhẹ nhõm, trong lòng nổi lên sự vui sướng khôn cùng. Vốn đã chuẩn bị tâm lý bị người ta xâu xé, chiếm đủ lợi ích, nhưng không ngờ phút chót lại có chuyển cơ! Thiếu niên kia như kỳ tích đánh bại ma tướng, lại lợi dụng sức mạnh đó gia cố hoàn chỉnh phong ấn, khiến bọn họ tiết kiệm đi vô cùng nhiều công sức và tài nguyên, mặc dù cách làm không được quang minh chính đại cho lắm, cũng làm tổn hại đến danh dự của học viện. Nhưng so với lợi ích mà học viện đạt được, chuyện này có đáng gì đâu?
Ánh sáng lóe lên, bao phủ Lâm Hàn và Lê Ân Tĩnh, hai người cũng được đẩy ra ngoài, xuất hiện tại một vị trí dưới chân Cửu Long sơn!
Hả?
Chính lúc này, Lâm Hàn cũng đang dần dần nhắm mắt lại. Cảnh tượng cuối cùng mà hắn nhìn thấy là một đôi giày vải màu da trời ngay trước mắt. Hơi ngẩng đầu, chỉ có một bóng người yểu điệu mờ nhạt, cùng đôi mắt sắc bén, nhưng hơi có phần nghiền ngẫm nhìn xuống hắn. Cuối cùng, Lâm Hàn cũng triệt để chìm vào hôn mê, mất đi tri giác!
- Lời gợi ý đã được lưu trữ, toàn bộ điểm thưởng của ký chủ đều đã tiêu hao! Bắt đầu tiến hành chữa trị cho ký chủ! Xin mời ký chủ lựa chọn mức độ chữa trị! Lưu ý: chữa trị càng triệt để thì thời gian ký chủ ngủ đông sẽ càng dài, thỉnh ký chủ suy xét lựa chọn kỹ lưỡng.
Lâm Hàn hơi ngạc nhiên, lại còn có lựa chọn kiểu này nữa sao?
Lâm Hàn theo bản năng hô ra muốn chữa trị tận gốc, nhưng nghĩ lại, chữa trị tận gốc vậy thì thời gian ngủ đông theo như lời hệ thống chắc chắn sẽ rất dài, mình hiện tại còn quá nhiều việc cần làm, nếu như vậy...
Cũng nên xem xét kỹ một chút.
Mức độ trị liệu chia làm ba mức:
- Sơ cứu: giúp ký chủ tạm thời khống chế mọi thương thế, có thể tỉnh lại sau 1 đến 10 ngày. Nhưng vết thương chỉ là cứu chữa sơ qua, ký chủ phải hạn chế sử dụng sức mạnh ở cấp Ảnh, nếu không thương thế có thể tái phát bất cứ lúc nào.
Lâm Hàn trực tiếp loại bỏ.
- Khống chế: Có thể chữa lành mọi thương thế của ký chủ. Thời gian ngủ đông kéo dài từ 1 tháng đến 1 năm. Nhưng ký chủ sau này tuyệt đối không được sử dụng sức mạnh của thiên chi chú ấn và thần khí, nếu không sát khí sẽ tái nhập thân thể, ký chủ có thể bị sát khí xâm lấn, mất đi toàn bộ lý trí bất cứ lúc nào.
- Kháng thể: Chữa lành mọi thương thế của ký chủ, đồng thời tạo ra kháng thể trong tinh thần và thân thể của ký chủ, giúp ký chủ có kháng tính nhất định với sát khí! Có thể sử dụng sức mạnh thiên chi chú ấn ở mức hợp lý. Nếu quá mức, vẫn có thể rơi vào tình trạng đánh mất bản thân! Thời gian ngủ đông kéo dài từ 3 đến 7 năm!
Lâm Hàn do dự rồi.
Không thể không nói, chữa trị ở mức kháng thể thực sự rất mê người, Lâm Hàn cũng rất muốn lợi dụng sức mạnh của thiên chi chú ấn! Mặc dù sức mạnh này tính ra cũng chỉ có hạn, nhưng có còn hơn không, ít nhất là khi mà Lâm Hàn chưa biết được tương lai mình có thể tiếp tục tiến bộ hay không?
Hệ thống đưa ra gợi ý giúp hắn khắc phục tình trạng sát khí ngăn chặn cảm quan, khiến không thể tiến bước, nhưng gợi ý chỉ là gợi ý, Lâm Hàn chưa đọc được, nên càng không chắc gợi ý kia có khả thi hay không? Hoặc là thực hiện nó có dễ dàng hay không.
Nhưng... 3 đến 7 năm cũng quá dài a! Lâm Hàn vừa mới biết tin tức của Tuyết Thiên Lăng, cấp bách muốn đi tìm nàng, tìm Phong nhi. Hơn nữa, hắn còn có hai cô học trò cần lưu ý, sau từng đó năm bê trễ, tình huống như thế nào ai mà biết được?
Cắn răng suy nghĩ, nhưng cuối cùng, Lâm Hàn vẫn lựa chọn phương án thứ ba: Kháng thể!
Ba năm bảy năm... mặc dù hơi dài thật, nhưng Lâm Hàn cũng phải cắn răng chấp nhận! Mặc dù mức chữa trị thứ ba vẫn chưa phải là trị tận gốc, nhưng ít ra Lâm Hàn còn có đảm bảo khống chế được thiên chi chú ấn! Còn nếu chỉ là mức hai... vậy thì giống như mang quả bom hẹn giờ trong người vậy. Lâm Hàn không biết được, đến lúc mình gặp nguy hiểm, hoặc tinh thần kích động lại mang nó ra dùng, vậy thì hỏng bét!
Lâm Hàn là một người trọng tình, nhưng cũng vô cùng lý trí theo cách của tộc Senju! Hắn cũng tự biết lấy mình, tu vi của hắn bây giờ cũng xứng đáng ngạo thị đồng lứa, nhưng như vậy... so với Võ Đạo Môn còn lâu mới đủ! Lâm Hàn không còn là con nghé con mới ra đời, không biết sợ con cọp dữ. Trải qua trận đấu với Lã Thiên Thanh, hắn cũng biết phần nào về sự đáng sợ của Võ Đạo Môn.
Chưa nói đến Võ Đạo Môn, chỉ nói đến học viện Cửu Long này cũng đã là một con quái vật khổng lồ rồi, vậy mà Võ Đạo Môn còn có thể đè đầu học viện, xưng bá đại lục hàng ngàn vạn năm, sức mạnh như thế... Lâm Hàn không dám làm bừa. Ít nhất, hắn cần có một chút đảm bảo về thực lực, như vậy thì quá trình đi tìm Tuyết Thiên Lăng sẽ càng đảm bảo hơn!
Thời gian không còn nhiều, Lâm Hàn nhanh chóng quyết định, cuối cùng vẫn là lựa chọn mức kháng thể!
- Ký chủ đã nhận nhiệm vụ sự nghiệp, chúc mừng ký chủ nhận được một phần quà bí mật của hệ thống! Trước đây, hệ thống từng xảy ra một chút trục trặc, gây nên một bug nhỏ. Khi gặp được bug này, phần quà bí mật sẽ tự động mở ra, ký chủ có thể tùy ý lựa chọn xử lý theo hướng tích cực hoặc tiêu cực!
- Ký chủ đã lựa chọn mức chữa trị “kháng thể”, quá trình chữa trị sẽ tiến hành sau ba mươi giây!
- Ba mươi giây bắt đầu đếm ngược...
Lâm Hàn thoáng chốc mở choàng mắt!
Ba mươi giây đã bắt đầu đếm ngược, tiếp sau đó, hắn sẽ tiến vào trạng thái ngủ đông, đồng nghĩa với hôn mê bất tỉnh! Trước khi đó, Lâm Hàn cũng có mấy lời muốn nói với Lê Ân Tĩnh.
- Lâm Hàn! Anh tỉnh rồi! Anh... anh không sao chứ?
Thấy Lâm Hàn mở mắt ra, thân hình cũng ngừng run rẩy, cặp mắt đen thanh minh đến lạ thường, giống như chưa hề chịu đến thương tích gì.
Lê Ân Tĩnh không cảm thấy chút vui mừng nào, trái lại còn thấy lo lắng khôn nguôi! Mặc dù nàng không am hiểu chữa bệnh, nhưng kinh nghiệm bao năm cũng cho nàng biết, Lâm Hàn bị tổn thương rất nặng, cả về thể xác về tinh thần, tình huống không kém khi nàng tự bạo tinh thần thức hải và đấu khí chi nguyên bao nhiêu. Tình huống như thế, Lâm Hàn đau đớn run rẩy là bình thường, còn nếu bừng bừng sức sống... vậy thì rất có thể là hồi quang phản chiếu!
Bên cạnh Lâm Hàn xuất hiện một quyển trục màu vàng, bên trên tràn ngập những ký tự lằng nhằng tối nghĩa, chính là thuật phong ấn thượng thừa.
Đây chính là các nhẫn thuật ở dạng “ký ức linh hồn” do hệ thống giao dịch với Lâm Hàn, phong ấn trên đó cũng là do hệ thống khắc lên, trên đại lục này gần như không ai có khả năng phá bỏ.
Lâm Hàn hơi run run định bắt lấy, Lê Ân Tĩnh nhanh tay cầm lấy cho hắn, đồng thời gấp gáp đỡ hắn dậy, để hắn có thể nói chuyện dễ dàng hơn. Nàng biết, Lâm Hàn có chuyện muốn nói với nàng.
Thở dốc hai hơi, Lâm Hàn mới miễn cưỡng dùng giọng nói khản đặc nói:
- Anh không sao! Chỉ là phải ngủ một giấc thật dài mà thôi! Tình huống của anh anh rất rõ, em cũng không cần lo lắng... Aiz aiz... nào nào, ngoan, đừng khóc, khóc sẽ không đẹp. Nghe anh nói hết đã được không? Khặc khặc...
Nghe Lâm Hàn nói đến một nửa, trong cặp mắt của Lê Ân Tĩnh đã rưng rưng nước mắt. Nàng nức nở nói:
- Đừng nói nữa! Anh đừng nói nữa mà! Là do em, tất cả là do em! Em không nên tham gia trận đấu này, không nên để anh vì em mà chạy vào đây đối đầu với nguy hiểm! Là em sai, em không ngờ anh sẽ vì em mà làm đến mức này, là em không đúng, là em vô liêm sỉ, là em coi thường tình cảm của anh dành cho em! Em là đứa khốn kiếp, lại đi nghĩ rằng anh giống với tất cả đàn ông trên thế giới này, đều ghê tởm ham sống sợ chết như nhau! Em...
Nàng không nói nữa, vì một ngón tay của Lâm Hàn đã nhẹ nhàng đặt lên môi nàng, hơi ấm trên ngón tay dần dần biến mất, khiến con tim Lê Ân Tĩnh như thắt lại. Mặc dù chỉ là một ngón tay run rẩy chẳng chút sức lực, nhưng nó lại giống như cánh tay ngàn cân cự lực, bóp nghẹt lấy thanh quản Lê Ân Tĩnh, khiến nàng không nói ra lời.
Nhưng...
Lâm Hàn lại cười, một nụ cười hơi cổ quái, có phần trêu đùa, nhưng lại có cái gì đó vui mừng nhìn nàng.
- Anh cười? Cười tiếp đi! Anh phải cố mà vượt qua, sau này, anh còn có thể tiếp tục cười nhạo em, trêu đùa em, bắt nạt em! Sau này em sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh, có được không? Chuyện của anh và Tuyết Thiên Lăng kia, em cũng không để ý tới nữa! Chỉ cần anh cố gắng lên, không được chết! Oa...
Nhìn Lâm Hàn buông thõng tay xuống, khí tức càng ngày càng yếu. Lê Ân Tĩnh lại không ngừng động viên, không ngừng an ủi, trên môi còn mang theo nụ cười gượng gạo dụ dỗ, mục đích chỉ là để kích phát ý chí của hắn. Nhưng cuối cùng, nàng vẫn là không nhịn nổi mà khóc lên.
Lâm Hàn mừng thầm trong lòng, không nhịn nổi mà cười ra tiếng. Chỉ là, cuối cùng lại động đến vết thương, khiến hắn khó chịu ho khục khục hai tiếng.
Thấy Lê Ân Tĩnh lại tiếp tục định nói, Lâm Hàn nhanh chóng lên tiếng, ngắt lời nàng. Nếu cứ như vậy, có lẽ thời gian không đủ mất:
- Thôi nào! Anh đã nói không sao đâu! Anh chỉ hôn mê một thời gian rất dài, dài nhất có thể lên đến bảy năm! Chắc chắn anh sẽ không chết! Anh còn cần chờ ngày tỉnh lại, để một cô tiểu thư nào đó thực hiện ước định cơ mà! Hình như anh đã vượt qua được ai đó, hơn nữa người kia còn nói không để ý chuyện của anh và... khục khục...
Lê Ân Tĩnh ngạc nhiên, sững ra đó mấy giây rồi mới phản ứng lại:
- Anh nói thật? Là thật sao? Là bằng cách nào?
Mọi suy nghĩ của Lê Ân Tĩnh bắt đầu chuyển động, khuôn mặt phút chốc hơi hồng lên! Tên chết tiệt, lúc này rồi mà vẫn còn nhớ đến mấy thứ tồi tệ kia, lại đi nhớ kỹ lời mà nàng buột miệng nói ra để kích thích hắn! Nhưng nghe được hắn sẽ không chết, trong lòng nàng bất giác cũng nổi lên niềm vui khôn xiết.
- Thời gian không còn nhiều! Anh chỉ cần... khục khục... em giúp anh hai việc! Anh có hai cô học trò, một là Vũ Linh Hà, em cũng đã biết, hai là bạn của nó, tên là Lan Hồng Tuệ. Khục... Vũ Linh Hà đã bị người của tà tông bắt đi, là yêu nữ Tống Huyền Ly! Nếu em có thể, hãy giúp anh chăm sóc con bé! Còn Lan Hồng Tuệ, thiên phú của nó không tốt, anh để lại một vài bí quyết cho nó. Em hãy cầm quyển trục này tới đưa cho Lan nhi, bảo con bé sử dụng thủ ấn của thuật thông linh thuận năm lần, nghịch năm lần, lại dùng máu tươi và chakra hiến tế sẽ mở ra được! Đây là tất cả những gì anh có thể làm.
Lê Ân Tĩnh hơi rưng rưng nhận lấy quyển trục màu vàng đất kia, nhanh chóng gật đầu biểu hiện đã nhớ kỹ việc hắn nhờ.
Thời gian đếm ngược lúc này cũng đã kết thúc, Lâm Hàn mấp máy miệng, nhưng cuối cùng, hắn cũng không nói ra miệng nữa.
- Aiz... nhờ nàng chuyện của Linh Hà và Lan nhi thì cũng hợp lý, không quá khó khăn. Còn chuyện của Tuyết tỷ tỷ, có lẽ vẫn phải chờ tự bản thân mình đi giải quyết thôi!
- Lâm Hàn ta có lỗi với Lê Ân Tĩnh, khó khăn lắm mới bù đắp được lỗi lầm này, giờ đây lại đưa ra yêu cầu quá phận như vậy, ta cũng không có mặt mũi nào mà nói ra miệng!
Mang theo ý nghĩ cuối cùng như vậy. Lâm Hàn dần dần nhắm mắt lại, chìm vào trạng thái hôn mê sâu.
...
Lớp sương mù bắt đầu lại bốc lên, bao phủ toàn bộ phong ấn Long Châu Đài, che giấu toàn bộ cảnh tượng bên trong. Không gian trong phong ấn cũng rung lên bần bật, trời xoay đất chuyển, cây mọc thành rừng, ma khí dần dần xua tán, thiên địa bên trong lại dần dần tự chữa trị lại. Sức mạnh của phong ấn lúc này cũng trở nên sung túc hơn bao giờ hết! Bởi trải qua trận đấu vừa rồi, năng lượng mà phong ấn hút được thực sự quá khổng lồ, đủ sức bù đắp mọi hao tổn trong ngàn vạn năm qua, trở lại được thời đỉnh phong nhất của nó.
Nguy cơ về ma tộc cũng chính thức chấm dứt, tám vị cường giả cấp Thần của học viện Cửu Long cũng thở phào nhẹ nhõm, trong lòng nổi lên sự vui sướng khôn cùng. Vốn đã chuẩn bị tâm lý bị người ta xâu xé, chiếm đủ lợi ích, nhưng không ngờ phút chót lại có chuyển cơ! Thiếu niên kia như kỳ tích đánh bại ma tướng, lại lợi dụng sức mạnh đó gia cố hoàn chỉnh phong ấn, khiến bọn họ tiết kiệm đi vô cùng nhiều công sức và tài nguyên, mặc dù cách làm không được quang minh chính đại cho lắm, cũng làm tổn hại đến danh dự của học viện. Nhưng so với lợi ích mà học viện đạt được, chuyện này có đáng gì đâu?
Ánh sáng lóe lên, bao phủ Lâm Hàn và Lê Ân Tĩnh, hai người cũng được đẩy ra ngoài, xuất hiện tại một vị trí dưới chân Cửu Long sơn!
Hả?
Chính lúc này, Lâm Hàn cũng đang dần dần nhắm mắt lại. Cảnh tượng cuối cùng mà hắn nhìn thấy là một đôi giày vải màu da trời ngay trước mắt. Hơi ngẩng đầu, chỉ có một bóng người yểu điệu mờ nhạt, cùng đôi mắt sắc bén, nhưng hơi có phần nghiền ngẫm nhìn xuống hắn. Cuối cùng, Lâm Hàn cũng triệt để chìm vào hôn mê, mất đi tri giác!
/392
|