Đánh bại Lã Thiên Thanh.
Củng cố phong ấn Cửu Long Sơn.
Lấy được bí mật từ miệng hắn!
Ba điều kiện của nhiệm vụ chính tuyến, thiếu một điều cũng không được!
Nhưng điều kiện nhiệm vụ đưa ra cũng rất mơ hồ, chỉ yêu cầu đánh bại Lã Thiên Thanh, nhưng không hề bắt phải đường đường chính chính đánh bại hắn! Điều này cho đến lúc bị Lê Ân Tĩnh đánh bại, Lâm Hàn mới nhận ra, bởi hệ thống mới chỉ hiện lên cảnh báo, chứ chưa hề thông báo thất bại.
Vì vậy, khi hệ thống giúp hắn loại bỏ tâm ma, Lâm Hàn ngay lập tức tính toán làm cách nào để vượt qua phong ấn trên Long Châu Đài.
Nhưng bất đắc dĩ, Lâm Hàn nghĩ ra mấy phương án, nhưng vẫn không có phương án nào chắc chắn. Trường hợp khẩn cấp như vậy, hắn không dám làm liều, vì vậy, hắn lại cắn răng hy sinh 50% số điểm thưởng đang sở hữu, tức là hơn 400 ngàn điểm thưởng để nhận lời gợi ý của hệ thống, kết quả đưa ra chính là phương án dùng thuật biến thân để chui qua thiếu sót của phong ấn, lẻn vào bên trong! Đơn giản đến mức hắn không dám tưởng tượng!
Mặc dù như thế, Lâm Hàn cảm thấy, bỏ ra 400 ngàn điểm thưởng... rất đáng! Ít nhất, hắn còn có chút gì đó nắm chắc, bởi những lời gợi ý của hệ thống đưa ra đều trải qua phân tích và sàng lọc cực kỹ, tỷ lệ thành công hầu hết là tám phần trở lên, khiến Lâm Hàn cực kỳ tin tưởng!
Hệ thống này... bình thường im hơi lặng tiếng, nhưng những lúc sinh tử nguy nan, Lâm Hàn mới biết nó tuyệt diệu đến mức nào, không biết đã bao nhiêu lần Lâm Hàn nhờ hệ thống mới có thể biến nguy thành an, từng bước tiến tới ngày hôm nay.
Chẳng qua... giá cả trao đổi cũng hơi “chát” một chút, lúc nào cũng tính theo số % điểm thưởng đang sở hữu, càng có nhiều điểm thưởng thì thiệt hại càng nặng. Nhưng như thế cũng đảm bảo cho Lâm Hàn có thể có được gợi ý bất cứ khi nào hắn cần! Cũng không biết là lợi hơn hay hại hơn!
- Này... chị có kế hoạch gì đánh bại hắn không?
Lâm Hàn ngưng trọng hỏi, con mắt nhìn chằm chằm về phía Lã Thiên Thanh đang lạnh lùng phủi bụi đằng xa.
Lê Ân Tĩnh hơi do dự một chút, ngập ngừng nói:
- Đây là một trận đấu công bằng, chúng ta...
Lâm Hàn trừng mắt ngắt lời:
- Công bằng con khỉ! Rõ ràng là hắn mạnh hơn chị đó! Chị muốn chết cũng phải hỏi tôi có đồng ý hay không, đừng có suy nghĩ vớ vẩn về mấy cái tâm thái cường giả thời xưa cũ nữa! Chị là Lê Ân Tĩnh, không phải là Altar William, hiện tại là trận đấu sinh tử chứ không còn là cuộc tranh tài bình thường nữa đâu!
Lê Ân Tĩnh trầm mặc.
Thực ra, nàng sao không biết tình huống bây giờ, nhưng nàng còn nghĩ tới những thứ xa hơn.
Cứ cho là nàng cùng Lâm Hàn đánh bại Lã Thiên Thanh, vậy thì sao?
Kết quả cuối cùng chắc chắn sẽ không được công nhận, thậm chí học viện Cửu Long còn nhận lấy cái tiếng xấu là ăn gian, hèn hạ. Nghiêm trọng nhất là khi Võ Đạo Môn vấn tội! Điều này mới thực sự là cơn ác mộng với bất cứ thế lực nào, kể cả học viện Cửu Long cũng không ngoại lệ!
- Khốn kiếp!
Lâm Hàn nghiến răng nói:
- Còn suy nghĩ cái gì nữa vậy? Đừng có do dự nữa, hiện tại Lã Thiên Thanh đã bị tâm ma xâm lấn, thậm chí có thể có một Ma Tướng sẵn sàng đoạt lấy thân xác của hắn để phá vỡ phong ấn này! Đánh bại hắn nhanh nhất có thể, chính là bảo vệ phong ấn này! Rốt cuộc là phong ấn quan trọng, hay là lợi ích của học viện này quan trọng hơn, hả?
Lê Ân Tĩnh đanh mặt lại, đôi mắt dần trở nên sắc bén, giọng chắc nịch nói:
- Đúng vậy! Phong ấn này mới là quan trọng nhất! Phong ấn này còn, ai dám động tới học viện Cửu Long? Là tôi nghĩ nhiều rồi!
Nàng tiếp tục nghiêm túc nói với Lâm Hàn:
- Mặc dù vừa rồi cậu đã cản lại phần lớn tam quang thần thủy, lại tranh thủ cho tôi thời gian thu đấu khí lại, nhưng tôi vẫn bị tổn thất một phần đấu khí! Hiện tại tôi cần yên lặng hồi phục toàn bộ đấu khí, chỉ có vận dụng toàn bộ sức mạnh tôi mới có thể mài mòn chân khí của hắn, cậu trước hết cầm chân hắn lại đã, chỉ cần mười phút mà thôi!
Đấu khí... không thể khôi phục trong chiến đấu, nhưng nếu như có thời gian yên lặng phục hồi, vậy thì lại là chuyện khác!
- Ok!
Lâm Hàn cười cười tự tin, không chút do dự lao lên như tên bắn, hóa thành một vệt trắng rạch phá không gian.
Keng!
Âm thanh kim thiết vang lên, thanh Katana Hàn Tuyết dũng mãnh đập tới thái dương Lã Thiên Thanh, nhưng lại bị hắn vững chãi chặn lại bằng thanh kiếm hoàng kim trong tay.
Mặt đối mặt, đôi mắt Lã Thiên Thanh dần trở nên lạnh lẽo và âm tàn, tràn đầy hắc ám, hắn cười khùng khục nói:
- Không ngờ ngươi lại có gan và bản lĩnh lể lẻn vào phong ấn này! Khà khà, vốn dĩ định giết ả ta trước rồi sẽ tìm đến ngươi, nhưng nếu ngươi đã muốn chết sớm như vậy, vậy thì đừng trách ta!
Lâm Hàn bình tĩnh, đôi mắt lặng như nước hồ thu nhìn chằm chằm vào Lã Thiên Thanh, nhàn nhạt hỏi:
- Ta vẫn không hiểu, tại sao ngươi lại thù hận ta tới vậy? Hơn nữa, nghe giọng điệu của ngươi, có vẻ như là không chỉ thù hận ta, mà còn thù hận cả Lê Ân Tĩnh! Ta không nhớ được, bọn ta đã đắc tội ngươi ở chỗ nào?
Lấy được bí mật từ miệng hắn!
Lâm Hàn suy nghĩ mãi, bí mật mà hệ thống yêu cầu, có lẽ chỉ có chuyện này mà thôi! Hiện tại hắn đang cố gắng vừa dò hỏi, vừa kéo dài thời gian.
- Muốn kéo dài thời gian? Không có cửa! Nếu ngươi đánh bại được ta, khà khà... ta sẽ cho ngươi biết!
Ách.
Lâm Hàn bất giác thấy một lực chấn động cực mạnh phát ra từ thân kiếm, khiến hắn không thể không lùi lại ba bước.
Chân khí thật mạnh!
Chíu!
Lâm Hàn ngưng trọng nhìn chằm chằm vào luồng kiếm khí sắc bén đang lao tới trước mặt mình. Không thể không nói, Lã Thiên Thanh thực sự có bản năng chiến đấu cực mạnh, chiêu trước vừa ra, chiêu sau đã tới, khiến Lâm Hàn gần như không có bất cứ một cơ hội tránh né nào.
Ầm!
Thiếu Xung kiếm của Lã Thiên Thanh lần này không có cơ hội đổi hướng hay tăng tốc đột ngột, bởi đối thủ của hắn đã biến mất khỏi đó, xuất hiện trên một cái gò đá nhỏ, chỉ để lại một tia chớp trắng nơi đó.
- Ha! Ta quên mất là ngươi còn có thuật không gian!
- Nhưng... nếu như vậy thì sao?
Lã Thiên Thanh thoáng chốc đã tỏa ra khí thế kinh khủng, đạo cảnh của hắn thả ra mang sức ép khủng bố đè lên người Lâm Hàn, khiến nội tạng của hắn như bị bóp nghẹt lại, thân thể trở nên trì trệ cứng ngắc. Mặc dù đạo cảnh này vẫn chưa tới mức khóa chặt lại Lâm Hàn, nhưng cũng thừa sức làm hắn yếu đi hai phần!
Khốn kiếp!
Sao đạo cảnh lại mạnh như vậy?
Đây... chính là sự khác biệt về lực lượng! Thủ đoạn dù có tinh diệu, nhưng gặp đối thủ có lực lượng mạnh mẽ, mọi thủ đoạn thực tế cũng chỉ là phù vân mà thôi!
Còn may... đạo cảnh này không có tác dụng phong bế không gian, nếu không mình chết chắc rồi!
Phăng!
Lâm Hàn nghiến răng, một lần nữa phát động thuật phi lôi thần. Một chiêu thương dương kiếm rạch phá không gian bắn đến mi tâm của hắn với tốc độ khiến hắn khó mà tin được.
Nhưng...
Ngay khi Lâm Hàn vừa xuất hiện tại vị trí mới, tròng mắt hắn kịch liệt co rút lại. Hắn còn chưa hoàn toàn xuất hiện, một chiêu thương dương kiếm tiếp theo đã áp sát, chỉ cách mi tâm hắn đúng một li mà thôi!
Không đủ thời gian né tránh!
Bởi Lâm Hàn thậm chí còn chưa hoàn thiện xong lần dịch chuyển cũ, làm sao có thể phát động thuật phi lôi thần lần thứ hai?
Oành!
Trong tiếng cười lạnh của Lã Thiên Thanh, Lâm Hàn đã trúng chiêu ngay mi tâm, thân hình như diều đứt dây bay ngược lại, có đến tám phần là khó sống!
Pùm!
Một làn khói trắng hiện lên, Lâm Hàn chật vật kia đã biến thành một khúc gỗ, lăn lông lốc dưới mặt đất.
Phăng!
Từ phía sau Lã Thiên Thanh, Lâm Hàn nhanh như tia chớp xuất kiếm, chém ngang lưng hắn. Mặc dù tốc độ xuất kiếm rất nhanh, nhưng Lã Thiên Thanh lại không mấy khó khăn để đón đỡ.
Gương mặt hiện lên nụ cười lạnh lẽo, Lã Thiên Thanh mạnh mẽ vận nội lực lên kiếm hoàng kim, như có một dòng từ tính cuốn lấy kiếm Hàn Tuyết, Lâm Hàn kinh ngạc nhận ra, hiện tại hắn lại không dễ để thu kiếm lại. Kiếm hoàng kim kia bằng một lực xoáy kỳ lạ nào đó lại có thể cuốn chặt lấy kiếm của hắn, hơn nữa còn từng bước từng bước muốn xoắn nát cánh tay phải của hắn.
Rõ ràng, giống như bình thường, khi Lâm Hàn xuất kiếm xong, hắn sẽ rất nhanh thu kiếm lại, nhưng lần này, ngay cái thời khắc va chạm với kiếm Hoàng kim của Lã Thiên Thanh, lực đạo chưa dùng hết của hắn lại bị kiếm pháp của tên kia dẫn dắt, như xoay một vòng tròn, cuối cùng công kích lại Lâm Hàn hắn. Đây... chính là Thái Cực kiếm pháp sao?
Là Thần công tá lực đả lực nổi danh và đáng hâm mộ bậc nhất! Cả ở dị giới hày là trong tiểu thuyết kiếp trước, thần công này cũng cực kỳ trâu bò, là một loại kiếm pháp gần như không có khuyết điểm trong giao chiến! Khuyết điểm duy nhất của nó, chính là nếu không bị công kích thì rất khó để mượn lực! Kiếm pháp cũng trở nên yếu hơn rất nhiều!
Nhưng... nếu kết hợp với Lục Mạch Thần kiếm kia, Lã Thiên Thanh gần như là toàn diện, cả cận lẫn viễn chiến đều chiếm lợi thế cực lớn, đối địch với hắn, thực sự cảm thấy rất vô lực!
Lâm Hàn cố gắng hết sức thu kiếm lại, tránh khỏi sự đeo bám của thái cực kiếm, nhưng cũng vì thế mà hắn để lộ ra sơ hở. Lã Thiên Thanh cười lại giương ngón tay điểm một cái, Quan Xung kiếm lặng lẽ phát động, điểm vào vị trí giữa ngực Lâm Hàn, không những chỉ là thủ pháp điểm huyệt, mà thực tế còn là xé rách huyệt đạo của Lâm Hàn, muốn phế hắn đi!
Rào!
Lâm Hàn biến thành một bãi bùn nhão, chảy xuống bên dưới. Hắn lại một lần nữa phát động thuật thế thân! Hiện tại, Lâm Hàn chỉ còn duy nhất một lần dùng thủy thế thân mà thôi!
Mộc Độn – Thụ giới hàng đản!
Xuất hiện ở một vị trí khác, Lâm Hàn nhanh chóng kết thành ấn tỵ, mặt đất vốn đã hủy hoại không còn hình dáng kia chợt run lên bần bật. Từ cái đám đất đá dung nham xen lẫn khắc nghiệt ấy, không ngờ lại có hàng trăm hàng ngàn nhánh cây thô to vươn lên, bừng bừng sức sống bao phủ toàn bộ chiến trường, một cảnh tượng khiến người ta không thể nào tin nổi!
Giống như... cây cối mọc trong lò luyện vậy! Đúng là một chuyện cực kỳ phi lý!
Lâm Hàn cũng theo đó mà mất đi tung tích, biến khỏi tầm mắt của Lã Thiên Thanh.
Trong một góc tối, Lâm Hàn vẫn văng vẳng lời dặn dò của Lê Ân Tĩnh:
- Cậu không phải đối thủ của hắn! Đạo cảnh của hắn ngoài áp lực mạnh mẽ tác động lên cậu, còn có thể định vị chính xác cậu đang ở đâu trong phạm vi đạo cảnh! Mặc dù không thể phong bế không gian, nhưng lại có thể phát sau mà đến trước, khắc chế thuật không gian của cậu! Cũng đừng có mong cận chiến với hắn! Tên này ngoài tuyệt học Lục Mạch Thần Kiếm viễn chiến gần như vô địch ra, còn có Thần kỹ cận chiến là Thái Cực Kiếm Pháp! Cận chiến với hắn, cậu chắc chắn sẽ bị lôi vào nhịp đánh của hắn, bị hắn khống chế hoàn toàn tiết tấu, cuối cùng dẫn đến thất bại. Kiếm pháp của cậu tôi biết, hoàn toàn là kiếm cùng đao thuật cơ sở, chiêu thức không nhiều, nhưng lại phát huy duy nhất một chữ nhanh! Nhưng có nhanh hơn nữa, kiếm pháp của cậu cũng không sánh nổi hai kiếm pháp Độc Cô Cửu Kiếm và Tịch Tà Kiếm Phổ! Hai kiếm pháp này còn bại bởi Thái Cực Kiếm, cậu đừng có mong đánh bại hắn bằng cách đó!
Lâm Hàn lúc đầu còn không quá tin tưởng. Nhưng hiện tại... quả nhiên Lê Ân Tĩnh đã nói đúng!
Cận chiến, chắc chắn không phải đối thủ!
Tránh né, chắc chắn càng không được, đạo cảnh của hắn có thể định vị, Thiếu Trạch kiếm lại luôn truy sát đằng sau! Chắc chắn là không thể né mãi được!
Vậy thì...
Ta sẽ đánh như một Ninja chân chính!
Ninja có thể mượn môi trường để chiến đấu! Ta sẽ cho ngươi thấy, đấu với một Ninja biết khống chế môi trường là như thế nào!
Củng cố phong ấn Cửu Long Sơn.
Lấy được bí mật từ miệng hắn!
Ba điều kiện của nhiệm vụ chính tuyến, thiếu một điều cũng không được!
Nhưng điều kiện nhiệm vụ đưa ra cũng rất mơ hồ, chỉ yêu cầu đánh bại Lã Thiên Thanh, nhưng không hề bắt phải đường đường chính chính đánh bại hắn! Điều này cho đến lúc bị Lê Ân Tĩnh đánh bại, Lâm Hàn mới nhận ra, bởi hệ thống mới chỉ hiện lên cảnh báo, chứ chưa hề thông báo thất bại.
Vì vậy, khi hệ thống giúp hắn loại bỏ tâm ma, Lâm Hàn ngay lập tức tính toán làm cách nào để vượt qua phong ấn trên Long Châu Đài.
Nhưng bất đắc dĩ, Lâm Hàn nghĩ ra mấy phương án, nhưng vẫn không có phương án nào chắc chắn. Trường hợp khẩn cấp như vậy, hắn không dám làm liều, vì vậy, hắn lại cắn răng hy sinh 50% số điểm thưởng đang sở hữu, tức là hơn 400 ngàn điểm thưởng để nhận lời gợi ý của hệ thống, kết quả đưa ra chính là phương án dùng thuật biến thân để chui qua thiếu sót của phong ấn, lẻn vào bên trong! Đơn giản đến mức hắn không dám tưởng tượng!
Mặc dù như thế, Lâm Hàn cảm thấy, bỏ ra 400 ngàn điểm thưởng... rất đáng! Ít nhất, hắn còn có chút gì đó nắm chắc, bởi những lời gợi ý của hệ thống đưa ra đều trải qua phân tích và sàng lọc cực kỹ, tỷ lệ thành công hầu hết là tám phần trở lên, khiến Lâm Hàn cực kỳ tin tưởng!
Hệ thống này... bình thường im hơi lặng tiếng, nhưng những lúc sinh tử nguy nan, Lâm Hàn mới biết nó tuyệt diệu đến mức nào, không biết đã bao nhiêu lần Lâm Hàn nhờ hệ thống mới có thể biến nguy thành an, từng bước tiến tới ngày hôm nay.
Chẳng qua... giá cả trao đổi cũng hơi “chát” một chút, lúc nào cũng tính theo số % điểm thưởng đang sở hữu, càng có nhiều điểm thưởng thì thiệt hại càng nặng. Nhưng như thế cũng đảm bảo cho Lâm Hàn có thể có được gợi ý bất cứ khi nào hắn cần! Cũng không biết là lợi hơn hay hại hơn!
- Này... chị có kế hoạch gì đánh bại hắn không?
Lâm Hàn ngưng trọng hỏi, con mắt nhìn chằm chằm về phía Lã Thiên Thanh đang lạnh lùng phủi bụi đằng xa.
Lê Ân Tĩnh hơi do dự một chút, ngập ngừng nói:
- Đây là một trận đấu công bằng, chúng ta...
Lâm Hàn trừng mắt ngắt lời:
- Công bằng con khỉ! Rõ ràng là hắn mạnh hơn chị đó! Chị muốn chết cũng phải hỏi tôi có đồng ý hay không, đừng có suy nghĩ vớ vẩn về mấy cái tâm thái cường giả thời xưa cũ nữa! Chị là Lê Ân Tĩnh, không phải là Altar William, hiện tại là trận đấu sinh tử chứ không còn là cuộc tranh tài bình thường nữa đâu!
Lê Ân Tĩnh trầm mặc.
Thực ra, nàng sao không biết tình huống bây giờ, nhưng nàng còn nghĩ tới những thứ xa hơn.
Cứ cho là nàng cùng Lâm Hàn đánh bại Lã Thiên Thanh, vậy thì sao?
Kết quả cuối cùng chắc chắn sẽ không được công nhận, thậm chí học viện Cửu Long còn nhận lấy cái tiếng xấu là ăn gian, hèn hạ. Nghiêm trọng nhất là khi Võ Đạo Môn vấn tội! Điều này mới thực sự là cơn ác mộng với bất cứ thế lực nào, kể cả học viện Cửu Long cũng không ngoại lệ!
- Khốn kiếp!
Lâm Hàn nghiến răng nói:
- Còn suy nghĩ cái gì nữa vậy? Đừng có do dự nữa, hiện tại Lã Thiên Thanh đã bị tâm ma xâm lấn, thậm chí có thể có một Ma Tướng sẵn sàng đoạt lấy thân xác của hắn để phá vỡ phong ấn này! Đánh bại hắn nhanh nhất có thể, chính là bảo vệ phong ấn này! Rốt cuộc là phong ấn quan trọng, hay là lợi ích của học viện này quan trọng hơn, hả?
Lê Ân Tĩnh đanh mặt lại, đôi mắt dần trở nên sắc bén, giọng chắc nịch nói:
- Đúng vậy! Phong ấn này mới là quan trọng nhất! Phong ấn này còn, ai dám động tới học viện Cửu Long? Là tôi nghĩ nhiều rồi!
Nàng tiếp tục nghiêm túc nói với Lâm Hàn:
- Mặc dù vừa rồi cậu đã cản lại phần lớn tam quang thần thủy, lại tranh thủ cho tôi thời gian thu đấu khí lại, nhưng tôi vẫn bị tổn thất một phần đấu khí! Hiện tại tôi cần yên lặng hồi phục toàn bộ đấu khí, chỉ có vận dụng toàn bộ sức mạnh tôi mới có thể mài mòn chân khí của hắn, cậu trước hết cầm chân hắn lại đã, chỉ cần mười phút mà thôi!
Đấu khí... không thể khôi phục trong chiến đấu, nhưng nếu như có thời gian yên lặng phục hồi, vậy thì lại là chuyện khác!
- Ok!
Lâm Hàn cười cười tự tin, không chút do dự lao lên như tên bắn, hóa thành một vệt trắng rạch phá không gian.
Keng!
Âm thanh kim thiết vang lên, thanh Katana Hàn Tuyết dũng mãnh đập tới thái dương Lã Thiên Thanh, nhưng lại bị hắn vững chãi chặn lại bằng thanh kiếm hoàng kim trong tay.
Mặt đối mặt, đôi mắt Lã Thiên Thanh dần trở nên lạnh lẽo và âm tàn, tràn đầy hắc ám, hắn cười khùng khục nói:
- Không ngờ ngươi lại có gan và bản lĩnh lể lẻn vào phong ấn này! Khà khà, vốn dĩ định giết ả ta trước rồi sẽ tìm đến ngươi, nhưng nếu ngươi đã muốn chết sớm như vậy, vậy thì đừng trách ta!
Lâm Hàn bình tĩnh, đôi mắt lặng như nước hồ thu nhìn chằm chằm vào Lã Thiên Thanh, nhàn nhạt hỏi:
- Ta vẫn không hiểu, tại sao ngươi lại thù hận ta tới vậy? Hơn nữa, nghe giọng điệu của ngươi, có vẻ như là không chỉ thù hận ta, mà còn thù hận cả Lê Ân Tĩnh! Ta không nhớ được, bọn ta đã đắc tội ngươi ở chỗ nào?
Lấy được bí mật từ miệng hắn!
Lâm Hàn suy nghĩ mãi, bí mật mà hệ thống yêu cầu, có lẽ chỉ có chuyện này mà thôi! Hiện tại hắn đang cố gắng vừa dò hỏi, vừa kéo dài thời gian.
- Muốn kéo dài thời gian? Không có cửa! Nếu ngươi đánh bại được ta, khà khà... ta sẽ cho ngươi biết!
Ách.
Lâm Hàn bất giác thấy một lực chấn động cực mạnh phát ra từ thân kiếm, khiến hắn không thể không lùi lại ba bước.
Chân khí thật mạnh!
Chíu!
Lâm Hàn ngưng trọng nhìn chằm chằm vào luồng kiếm khí sắc bén đang lao tới trước mặt mình. Không thể không nói, Lã Thiên Thanh thực sự có bản năng chiến đấu cực mạnh, chiêu trước vừa ra, chiêu sau đã tới, khiến Lâm Hàn gần như không có bất cứ một cơ hội tránh né nào.
Ầm!
Thiếu Xung kiếm của Lã Thiên Thanh lần này không có cơ hội đổi hướng hay tăng tốc đột ngột, bởi đối thủ của hắn đã biến mất khỏi đó, xuất hiện trên một cái gò đá nhỏ, chỉ để lại một tia chớp trắng nơi đó.
- Ha! Ta quên mất là ngươi còn có thuật không gian!
- Nhưng... nếu như vậy thì sao?
Lã Thiên Thanh thoáng chốc đã tỏa ra khí thế kinh khủng, đạo cảnh của hắn thả ra mang sức ép khủng bố đè lên người Lâm Hàn, khiến nội tạng của hắn như bị bóp nghẹt lại, thân thể trở nên trì trệ cứng ngắc. Mặc dù đạo cảnh này vẫn chưa tới mức khóa chặt lại Lâm Hàn, nhưng cũng thừa sức làm hắn yếu đi hai phần!
Khốn kiếp!
Sao đạo cảnh lại mạnh như vậy?
Đây... chính là sự khác biệt về lực lượng! Thủ đoạn dù có tinh diệu, nhưng gặp đối thủ có lực lượng mạnh mẽ, mọi thủ đoạn thực tế cũng chỉ là phù vân mà thôi!
Còn may... đạo cảnh này không có tác dụng phong bế không gian, nếu không mình chết chắc rồi!
Phăng!
Lâm Hàn nghiến răng, một lần nữa phát động thuật phi lôi thần. Một chiêu thương dương kiếm rạch phá không gian bắn đến mi tâm của hắn với tốc độ khiến hắn khó mà tin được.
Nhưng...
Ngay khi Lâm Hàn vừa xuất hiện tại vị trí mới, tròng mắt hắn kịch liệt co rút lại. Hắn còn chưa hoàn toàn xuất hiện, một chiêu thương dương kiếm tiếp theo đã áp sát, chỉ cách mi tâm hắn đúng một li mà thôi!
Không đủ thời gian né tránh!
Bởi Lâm Hàn thậm chí còn chưa hoàn thiện xong lần dịch chuyển cũ, làm sao có thể phát động thuật phi lôi thần lần thứ hai?
Oành!
Trong tiếng cười lạnh của Lã Thiên Thanh, Lâm Hàn đã trúng chiêu ngay mi tâm, thân hình như diều đứt dây bay ngược lại, có đến tám phần là khó sống!
Pùm!
Một làn khói trắng hiện lên, Lâm Hàn chật vật kia đã biến thành một khúc gỗ, lăn lông lốc dưới mặt đất.
Phăng!
Từ phía sau Lã Thiên Thanh, Lâm Hàn nhanh như tia chớp xuất kiếm, chém ngang lưng hắn. Mặc dù tốc độ xuất kiếm rất nhanh, nhưng Lã Thiên Thanh lại không mấy khó khăn để đón đỡ.
Gương mặt hiện lên nụ cười lạnh lẽo, Lã Thiên Thanh mạnh mẽ vận nội lực lên kiếm hoàng kim, như có một dòng từ tính cuốn lấy kiếm Hàn Tuyết, Lâm Hàn kinh ngạc nhận ra, hiện tại hắn lại không dễ để thu kiếm lại. Kiếm hoàng kim kia bằng một lực xoáy kỳ lạ nào đó lại có thể cuốn chặt lấy kiếm của hắn, hơn nữa còn từng bước từng bước muốn xoắn nát cánh tay phải của hắn.
Rõ ràng, giống như bình thường, khi Lâm Hàn xuất kiếm xong, hắn sẽ rất nhanh thu kiếm lại, nhưng lần này, ngay cái thời khắc va chạm với kiếm Hoàng kim của Lã Thiên Thanh, lực đạo chưa dùng hết của hắn lại bị kiếm pháp của tên kia dẫn dắt, như xoay một vòng tròn, cuối cùng công kích lại Lâm Hàn hắn. Đây... chính là Thái Cực kiếm pháp sao?
Là Thần công tá lực đả lực nổi danh và đáng hâm mộ bậc nhất! Cả ở dị giới hày là trong tiểu thuyết kiếp trước, thần công này cũng cực kỳ trâu bò, là một loại kiếm pháp gần như không có khuyết điểm trong giao chiến! Khuyết điểm duy nhất của nó, chính là nếu không bị công kích thì rất khó để mượn lực! Kiếm pháp cũng trở nên yếu hơn rất nhiều!
Nhưng... nếu kết hợp với Lục Mạch Thần kiếm kia, Lã Thiên Thanh gần như là toàn diện, cả cận lẫn viễn chiến đều chiếm lợi thế cực lớn, đối địch với hắn, thực sự cảm thấy rất vô lực!
Lâm Hàn cố gắng hết sức thu kiếm lại, tránh khỏi sự đeo bám của thái cực kiếm, nhưng cũng vì thế mà hắn để lộ ra sơ hở. Lã Thiên Thanh cười lại giương ngón tay điểm một cái, Quan Xung kiếm lặng lẽ phát động, điểm vào vị trí giữa ngực Lâm Hàn, không những chỉ là thủ pháp điểm huyệt, mà thực tế còn là xé rách huyệt đạo của Lâm Hàn, muốn phế hắn đi!
Rào!
Lâm Hàn biến thành một bãi bùn nhão, chảy xuống bên dưới. Hắn lại một lần nữa phát động thuật thế thân! Hiện tại, Lâm Hàn chỉ còn duy nhất một lần dùng thủy thế thân mà thôi!
Mộc Độn – Thụ giới hàng đản!
Xuất hiện ở một vị trí khác, Lâm Hàn nhanh chóng kết thành ấn tỵ, mặt đất vốn đã hủy hoại không còn hình dáng kia chợt run lên bần bật. Từ cái đám đất đá dung nham xen lẫn khắc nghiệt ấy, không ngờ lại có hàng trăm hàng ngàn nhánh cây thô to vươn lên, bừng bừng sức sống bao phủ toàn bộ chiến trường, một cảnh tượng khiến người ta không thể nào tin nổi!
Giống như... cây cối mọc trong lò luyện vậy! Đúng là một chuyện cực kỳ phi lý!
Lâm Hàn cũng theo đó mà mất đi tung tích, biến khỏi tầm mắt của Lã Thiên Thanh.
Trong một góc tối, Lâm Hàn vẫn văng vẳng lời dặn dò của Lê Ân Tĩnh:
- Cậu không phải đối thủ của hắn! Đạo cảnh của hắn ngoài áp lực mạnh mẽ tác động lên cậu, còn có thể định vị chính xác cậu đang ở đâu trong phạm vi đạo cảnh! Mặc dù không thể phong bế không gian, nhưng lại có thể phát sau mà đến trước, khắc chế thuật không gian của cậu! Cũng đừng có mong cận chiến với hắn! Tên này ngoài tuyệt học Lục Mạch Thần Kiếm viễn chiến gần như vô địch ra, còn có Thần kỹ cận chiến là Thái Cực Kiếm Pháp! Cận chiến với hắn, cậu chắc chắn sẽ bị lôi vào nhịp đánh của hắn, bị hắn khống chế hoàn toàn tiết tấu, cuối cùng dẫn đến thất bại. Kiếm pháp của cậu tôi biết, hoàn toàn là kiếm cùng đao thuật cơ sở, chiêu thức không nhiều, nhưng lại phát huy duy nhất một chữ nhanh! Nhưng có nhanh hơn nữa, kiếm pháp của cậu cũng không sánh nổi hai kiếm pháp Độc Cô Cửu Kiếm và Tịch Tà Kiếm Phổ! Hai kiếm pháp này còn bại bởi Thái Cực Kiếm, cậu đừng có mong đánh bại hắn bằng cách đó!
Lâm Hàn lúc đầu còn không quá tin tưởng. Nhưng hiện tại... quả nhiên Lê Ân Tĩnh đã nói đúng!
Cận chiến, chắc chắn không phải đối thủ!
Tránh né, chắc chắn càng không được, đạo cảnh của hắn có thể định vị, Thiếu Trạch kiếm lại luôn truy sát đằng sau! Chắc chắn là không thể né mãi được!
Vậy thì...
Ta sẽ đánh như một Ninja chân chính!
Ninja có thể mượn môi trường để chiến đấu! Ta sẽ cho ngươi thấy, đấu với một Ninja biết khống chế môi trường là như thế nào!
/392
|