Hắc Kim bi thương kêu gào nhìn một người một thú giao phối trên nhai, tảng đá kia là thứ chuyên dùng để tiến hành hôn lễ của Báo tộc, nơi tất cả đám báo dù đứng đâu cũng đều có thể tinh tường chứng kiến toàn bộ quá trình giao phối. Trovey tứ chi thon dài trắng nõn, cái mông trịa tròn đầy đặn, miệng cúc hoa khéo léo tinh xảo, cùng với bị dị vật mạnh mẽ xâm phạm, mỗi một chi tiết, mỗi một hình ảnh đều là rõ ràng như thế… Trong khi Cassius đang đắc ý tuyên cáo chiếm lĩnh, Hắc Kim dồn hết khí lực cuối cùng cất lên tiếng rên rỉ tuyệt vọng…
Tha thứ cho ta… Ta đã không thể bảo vệ em cho tốt…
Trước mắt tối sầm, Hắc Kim nghiêng thân thể nặng nề mà đổ gục xuống đất, rốt cuộc không dậy nổi nữa. Adweina luôn luôn ở bên cạnh thương tiếc nhìn Hắc Kim cả người đẫm máu nhưng cũng không dám tới gần, phải chờ đến khi thấy Hắc Kim không còn… động đậy gì nữa mới rụt rè đi qua, đem thân thể đã bị tàn phá của nó cẩn thận đỡ lên, bước chậm về phía sơn động của mình.
Cassius đem cự vật chôn lại trong cơ thể Trovey, cảm thụ được vách tường chật hẹp bao bọc lấy mình mấp máy co rút theo tiết tấu, hắn biết, tính khí dưới thân đang cố gắng thích ứng với chính mình. Vốn định để Trovey có nhiều thời gian mà ‘hiểu biết’ hắn ‘vĩ đại’ như thế nào, nhưng từng trận thít chặt ma sát kia, đã khơi dậy trong Cassius cơn khát tình dục chưa từng có trước đó.
“Hắc Kim đã bị Adweina đưa đi rồi, giờ ngươi đã có thể lên tiếng…” Biết Trovey vì người yêu mà vẫn gắng chịu đựng nỗi thống khổ khó có thể thừa nhận, Cassius quan tâm nói: “Thả lỏng, ta sẽ đưa ngươi lên tới cao trào…”
Không đợi Trovey kịp phản ứng, Cassius liền nhanh chóng rút cực đại của mình ra, toàn bộ dương cụ thô to gần như đã bị lôi ra khỏi cơ thể cậu, chỉ để lại móc câu thịt vẫn bám trong giang thần nhỏ, sau đó lại hung ác cắm vào, lặp lại động tác đại khai đại hợp, bắt đầu hưởng dụng thê tử dưới thân.
So sánh với Hắc Kim, Cassius sớm đã là cao thủ tình ái tràn đầy kinh nghiệm, thông hiểu những thủ thuật khiêu khích cùng bí quyết hoan ái. Cảm giác xấu hổ vì mình phản bội hắc Kim ở trước mắt bao người, thân thể Trovey lại mẫn cảm đến từng cái chạm khẽ, Cassius mới chỉ động vài cái đã khiến cho thân thể vẫn cứng ngắc kia tước vũ khí đầu hàng.
Cảm giác hạ thân bị tinh dịch của chính mình dính ướt một mảng, Trovey nhục nhã che mặt, khóc rống thất thanh. Ý nghĩ rằng thân thể này chỉ biết sinh ra phản ứng với Hắc Kim đã bị tàn nhẫn dập nát, nỗi thống khổ bất trinh cùng bị cường bạo hòa lẫn với cơn khoái cảm cao trào, khiến Trovey khó chịu đến chết đi sống lại. Thế nhưng con dã thú phía sau cứ không chịu buông tha cậu dễ dàng như thế, chỉ biết ra sức cướp đoạt theo bản năng của nó mà thôi.
“A… Ư ư… Không… A ưm…” Cơn đau đớn ở nơi mềm mại bị xé rách, hòa lẫn với cảm giác tê dại rót vào cốt tủy, làm cho thân thể vốn đã nhiều lần làm tình rốt cục nhịn không được cất tiếng phóng đãng kêu rên.
Cassius vận dụng toàn bộ kỹ xảo khiêu khích giống cái dưới thân, xoay chiếc dùi thọc tới, cực lực hy vọng cậu có thể quên đi người yêu cùng những tâm tình khác, chỉ đơn thuần đắm chìm trong cơn khoái cảm mà chính hắn đem lại.
Thân thể của con người, đối với Báo tộc mà nói quả thực là công cụ tiết dục tuyệt hảo, làn da trơn nhẵn xúc cảm vô cùng thích, dũng đạo chật hẹp mềm mại có thể chặt chẽ ngậm hết toàn bộ côn thịt; sự chống cự nhỏ bé không đáng kể, tiếng rên rỉ gắng khắc chế cũng có thể nháy mắt khơi mào khát khao tình dục bừng bừng phấn chấn. Cassius quả thực vô cùng vừa lòng với cơ thể dưới thân, cũng đã có thể lý giải tại sao Hắc Kim lại si mê cậu bé nhân loại này đến nỗi không thèm cưới thêm người vợ nào khác, nếu như chính mình là kẻ có được thân thể này trước, chỉ sợ những con cái kia ở trong mắt mình cũng sẽ biến thành cám bã khó có thể nuốt trôi.
Con cái thuộc sở hữu của mình có thể dẫn phát tính dục của những con báo đực khác, đây là chuyện mà tất cả thành viên trong Báo tộc đều cảm thấy kiêu ngạo, Cassius phát hiện đã có mấy con báo đực trẻ tuổi bắt đầu đứng ngồi không yên, cũng có một con báo lớn mật tiến lên muốn ngửi ngửi giang thần của Trovey. Cassius ngạo mạn mà phát ra tiếng gầm nhẹ cảnh tỉnh, nhanh chóng dọa lui con đực vừa tiến đến khiêu khích, càng thêm ra sức cướp đoạt trong cơ thể Trovey.
Dục vọng của dã thú tựa như vĩnh viễn cũng không thấy đủ, Trovey liên tiếp ngất lịm trong tiếng khóc cao trào, lại tiếp tục bừng tỉnh trong khoái cảm đau đớn. Thanh âm khàn khàn, nước mắt cũng đã khô cạn, nhưng thân thể vẫn không ngừng lung lay trong cơn bão tình dục cuồng điên.
“Đau quá…” Sau một trận run rẩy, phân thân sưng đỏ chỉ có thể miễn cưỡng phun ra chút dịch loãng, Trovey đau đớn cuộn mình lại, nhưng lập tức lại bị Cassius mạnh mẽ đè ra…
Chờ đến khi Cassius cảm thấy mỹ mãn buông ra ‘người vợ mới cưới’, thì đã là rạng sáng ngày hôm sau rồi.
***
Thuỷ giới (thế giới dưới nước) • Cung điện của Thủy chi Thần vương
Ở một nơi khác cách xa khỏi rừng rậm, cung điện của Thủy tộc vẫn đèn đuốc sáng trưng. Từng chi tiết trong hôn lễ của Báo tộc đều đang được chiếu trên Thủy kính, khiến Thủy giới Thần hậu ngồi xem mà đau lòng.
“Remy Aires, ngươi tính khi nào mới nói cho bọn họ biết chân tướng?”
“Thu yêu dấu của ta, cho ta hôn cái nào…” Thuỷ giới Thần vương ôm lấy ái thê mà mình phải vất vả lắm mới rước về được, một lòng chỉ thèm muốn thân thiết, sao còn đầu óc để nghĩ tới chuyện khác nữa.
“Remy!” Thu tức giận đẩy ra khuôn mặt tuấn tú đang áp sáp tới gần của trượng phu… Ghê tởm chết đi được! Chẳng khác gì sắc lang cả! “Ta đang nói chính sự với ngươi đó, ngươi còn muốn đày đọa bọn họ đến thế nào nữa đây?”
“Đó là vận mệnh của Trovey, ta cũng không có cách nào…” Nhún nhún vai tỏ vẻ cực kỳ vô tội, Remy Aires giải thích: “Đến thời khắc quyết định, ta tự nhiên sẽ cho họ biết tất cả.”
Hừ, Báo tộc thật đáng giận, ai bảo chúng nó mấy ngàn năm trước dám có ý đồ với người của Điệp Dực tộc, làm hại bà xã thân yêu của ta hiện tại cô đơn lẻ loi, ngay cả một người cùng tộc đều không có, chỉ có thể gả cho ta (Tác giả: ngươi đang cười trộm thì có! Ta đúng là nhất thời mềm lòng, mới đem Tiểu Thu xinh đẹp gả cho ngươi!) không khiến Báo tộc phải lao đao, ta tuyệt đối không cam lòng!
Không biết chồng mình đang mưu toan chuyện quỷ gì, Thu mang vẻ mặt thương cảm nhìn Trovey trong thủy kính.
“Nhưng… nhưng, Trovey thật đáng thương… Trông bộ dáng cậu bé có vẻ rất đau…” Nhớ lại lần đầu tiên giữa mình và Remy, y cũng phải chịu đau mấy ngày không xuống giường được, tuy rằng Remy đã rất dịu dàng, cơn nhói đau lúc ban đầu cũng dần biến thành khoái cảm, nhưng Remy luôn lòng tham không đáy, cứ làm mãi không ngừng… Trời ạ, mình nghĩ cái gì thế này? Thu lập tức đỏ mặt.
“Thu… Ngươi còn đau không?” Nhìn Đông cung sống đang trình diễn trong thủy kính, lại bắt gặp sắc đỏ ửng mê người trên gương mặt Thu, Remy Aires nhịn không được lại quấn lấy: “Cho ta đi, đã mấy canh giờ rồi ta chưa chạm vào ngươi… Chỗ này cũng đang rất nhớ ngươi đó…”
Cầm lấy tay Thu, đặt lên phân thân bừng bừng phấn chấn đã sớm dâng trào của chính mình, Remy mang vẻ mặt đầy tình sắc nhìn bà xã thân yêu.
“Ngươi!” Cứ như bị bỏng đến, Thu lập tức giật lại bàn tay bị Remy Aires nắm chặt, hồi tưởng lại cơn phóng đãng buổi sáng, mặt Thu lập tức hồng như quả cà chua: “Chuyện này ngươi không chịu giải quyết, thì đừng hòng chạm vào ta, chính mình tự lo đi!”
Ra đòn sát thủ, Thu đắc ý vênh vang quay về tẩm cung ngủ bù, bỏ lại Remy Aires với vẻ mặt ảo não.
‘Chết tiệt, thật không nên để cho Thu biết chuyện của Báo tộc.’ Cặp mắt sói đói nhìn chằm chằm phía Thu vừa khuất bóng: ‘Đành phải vì ‘tính phúc’ của mình mà cố gắng xử lý ổn thỏa chuyện này thôi!’
Tha thứ cho ta… Ta đã không thể bảo vệ em cho tốt…
Trước mắt tối sầm, Hắc Kim nghiêng thân thể nặng nề mà đổ gục xuống đất, rốt cuộc không dậy nổi nữa. Adweina luôn luôn ở bên cạnh thương tiếc nhìn Hắc Kim cả người đẫm máu nhưng cũng không dám tới gần, phải chờ đến khi thấy Hắc Kim không còn… động đậy gì nữa mới rụt rè đi qua, đem thân thể đã bị tàn phá của nó cẩn thận đỡ lên, bước chậm về phía sơn động của mình.
Cassius đem cự vật chôn lại trong cơ thể Trovey, cảm thụ được vách tường chật hẹp bao bọc lấy mình mấp máy co rút theo tiết tấu, hắn biết, tính khí dưới thân đang cố gắng thích ứng với chính mình. Vốn định để Trovey có nhiều thời gian mà ‘hiểu biết’ hắn ‘vĩ đại’ như thế nào, nhưng từng trận thít chặt ma sát kia, đã khơi dậy trong Cassius cơn khát tình dục chưa từng có trước đó.
“Hắc Kim đã bị Adweina đưa đi rồi, giờ ngươi đã có thể lên tiếng…” Biết Trovey vì người yêu mà vẫn gắng chịu đựng nỗi thống khổ khó có thể thừa nhận, Cassius quan tâm nói: “Thả lỏng, ta sẽ đưa ngươi lên tới cao trào…”
Không đợi Trovey kịp phản ứng, Cassius liền nhanh chóng rút cực đại của mình ra, toàn bộ dương cụ thô to gần như đã bị lôi ra khỏi cơ thể cậu, chỉ để lại móc câu thịt vẫn bám trong giang thần nhỏ, sau đó lại hung ác cắm vào, lặp lại động tác đại khai đại hợp, bắt đầu hưởng dụng thê tử dưới thân.
So sánh với Hắc Kim, Cassius sớm đã là cao thủ tình ái tràn đầy kinh nghiệm, thông hiểu những thủ thuật khiêu khích cùng bí quyết hoan ái. Cảm giác xấu hổ vì mình phản bội hắc Kim ở trước mắt bao người, thân thể Trovey lại mẫn cảm đến từng cái chạm khẽ, Cassius mới chỉ động vài cái đã khiến cho thân thể vẫn cứng ngắc kia tước vũ khí đầu hàng.
Cảm giác hạ thân bị tinh dịch của chính mình dính ướt một mảng, Trovey nhục nhã che mặt, khóc rống thất thanh. Ý nghĩ rằng thân thể này chỉ biết sinh ra phản ứng với Hắc Kim đã bị tàn nhẫn dập nát, nỗi thống khổ bất trinh cùng bị cường bạo hòa lẫn với cơn khoái cảm cao trào, khiến Trovey khó chịu đến chết đi sống lại. Thế nhưng con dã thú phía sau cứ không chịu buông tha cậu dễ dàng như thế, chỉ biết ra sức cướp đoạt theo bản năng của nó mà thôi.
“A… Ư ư… Không… A ưm…” Cơn đau đớn ở nơi mềm mại bị xé rách, hòa lẫn với cảm giác tê dại rót vào cốt tủy, làm cho thân thể vốn đã nhiều lần làm tình rốt cục nhịn không được cất tiếng phóng đãng kêu rên.
Cassius vận dụng toàn bộ kỹ xảo khiêu khích giống cái dưới thân, xoay chiếc dùi thọc tới, cực lực hy vọng cậu có thể quên đi người yêu cùng những tâm tình khác, chỉ đơn thuần đắm chìm trong cơn khoái cảm mà chính hắn đem lại.
Thân thể của con người, đối với Báo tộc mà nói quả thực là công cụ tiết dục tuyệt hảo, làn da trơn nhẵn xúc cảm vô cùng thích, dũng đạo chật hẹp mềm mại có thể chặt chẽ ngậm hết toàn bộ côn thịt; sự chống cự nhỏ bé không đáng kể, tiếng rên rỉ gắng khắc chế cũng có thể nháy mắt khơi mào khát khao tình dục bừng bừng phấn chấn. Cassius quả thực vô cùng vừa lòng với cơ thể dưới thân, cũng đã có thể lý giải tại sao Hắc Kim lại si mê cậu bé nhân loại này đến nỗi không thèm cưới thêm người vợ nào khác, nếu như chính mình là kẻ có được thân thể này trước, chỉ sợ những con cái kia ở trong mắt mình cũng sẽ biến thành cám bã khó có thể nuốt trôi.
Con cái thuộc sở hữu của mình có thể dẫn phát tính dục của những con báo đực khác, đây là chuyện mà tất cả thành viên trong Báo tộc đều cảm thấy kiêu ngạo, Cassius phát hiện đã có mấy con báo đực trẻ tuổi bắt đầu đứng ngồi không yên, cũng có một con báo lớn mật tiến lên muốn ngửi ngửi giang thần của Trovey. Cassius ngạo mạn mà phát ra tiếng gầm nhẹ cảnh tỉnh, nhanh chóng dọa lui con đực vừa tiến đến khiêu khích, càng thêm ra sức cướp đoạt trong cơ thể Trovey.
Dục vọng của dã thú tựa như vĩnh viễn cũng không thấy đủ, Trovey liên tiếp ngất lịm trong tiếng khóc cao trào, lại tiếp tục bừng tỉnh trong khoái cảm đau đớn. Thanh âm khàn khàn, nước mắt cũng đã khô cạn, nhưng thân thể vẫn không ngừng lung lay trong cơn bão tình dục cuồng điên.
“Đau quá…” Sau một trận run rẩy, phân thân sưng đỏ chỉ có thể miễn cưỡng phun ra chút dịch loãng, Trovey đau đớn cuộn mình lại, nhưng lập tức lại bị Cassius mạnh mẽ đè ra…
Chờ đến khi Cassius cảm thấy mỹ mãn buông ra ‘người vợ mới cưới’, thì đã là rạng sáng ngày hôm sau rồi.
***
Thuỷ giới (thế giới dưới nước) • Cung điện của Thủy chi Thần vương
Ở một nơi khác cách xa khỏi rừng rậm, cung điện của Thủy tộc vẫn đèn đuốc sáng trưng. Từng chi tiết trong hôn lễ của Báo tộc đều đang được chiếu trên Thủy kính, khiến Thủy giới Thần hậu ngồi xem mà đau lòng.
“Remy Aires, ngươi tính khi nào mới nói cho bọn họ biết chân tướng?”
“Thu yêu dấu của ta, cho ta hôn cái nào…” Thuỷ giới Thần vương ôm lấy ái thê mà mình phải vất vả lắm mới rước về được, một lòng chỉ thèm muốn thân thiết, sao còn đầu óc để nghĩ tới chuyện khác nữa.
“Remy!” Thu tức giận đẩy ra khuôn mặt tuấn tú đang áp sáp tới gần của trượng phu… Ghê tởm chết đi được! Chẳng khác gì sắc lang cả! “Ta đang nói chính sự với ngươi đó, ngươi còn muốn đày đọa bọn họ đến thế nào nữa đây?”
“Đó là vận mệnh của Trovey, ta cũng không có cách nào…” Nhún nhún vai tỏ vẻ cực kỳ vô tội, Remy Aires giải thích: “Đến thời khắc quyết định, ta tự nhiên sẽ cho họ biết tất cả.”
Hừ, Báo tộc thật đáng giận, ai bảo chúng nó mấy ngàn năm trước dám có ý đồ với người của Điệp Dực tộc, làm hại bà xã thân yêu của ta hiện tại cô đơn lẻ loi, ngay cả một người cùng tộc đều không có, chỉ có thể gả cho ta (Tác giả: ngươi đang cười trộm thì có! Ta đúng là nhất thời mềm lòng, mới đem Tiểu Thu xinh đẹp gả cho ngươi!) không khiến Báo tộc phải lao đao, ta tuyệt đối không cam lòng!
Không biết chồng mình đang mưu toan chuyện quỷ gì, Thu mang vẻ mặt thương cảm nhìn Trovey trong thủy kính.
“Nhưng… nhưng, Trovey thật đáng thương… Trông bộ dáng cậu bé có vẻ rất đau…” Nhớ lại lần đầu tiên giữa mình và Remy, y cũng phải chịu đau mấy ngày không xuống giường được, tuy rằng Remy đã rất dịu dàng, cơn nhói đau lúc ban đầu cũng dần biến thành khoái cảm, nhưng Remy luôn lòng tham không đáy, cứ làm mãi không ngừng… Trời ạ, mình nghĩ cái gì thế này? Thu lập tức đỏ mặt.
“Thu… Ngươi còn đau không?” Nhìn Đông cung sống đang trình diễn trong thủy kính, lại bắt gặp sắc đỏ ửng mê người trên gương mặt Thu, Remy Aires nhịn không được lại quấn lấy: “Cho ta đi, đã mấy canh giờ rồi ta chưa chạm vào ngươi… Chỗ này cũng đang rất nhớ ngươi đó…”
Cầm lấy tay Thu, đặt lên phân thân bừng bừng phấn chấn đã sớm dâng trào của chính mình, Remy mang vẻ mặt đầy tình sắc nhìn bà xã thân yêu.
“Ngươi!” Cứ như bị bỏng đến, Thu lập tức giật lại bàn tay bị Remy Aires nắm chặt, hồi tưởng lại cơn phóng đãng buổi sáng, mặt Thu lập tức hồng như quả cà chua: “Chuyện này ngươi không chịu giải quyết, thì đừng hòng chạm vào ta, chính mình tự lo đi!”
Ra đòn sát thủ, Thu đắc ý vênh vang quay về tẩm cung ngủ bù, bỏ lại Remy Aires với vẻ mặt ảo não.
‘Chết tiệt, thật không nên để cho Thu biết chuyện của Báo tộc.’ Cặp mắt sói đói nhìn chằm chằm phía Thu vừa khuất bóng: ‘Đành phải vì ‘tính phúc’ của mình mà cố gắng xử lý ổn thỏa chuyện này thôi!’
/25
|