Núi Cảnh Dương cách Ký Châu năm trăm dặm về phía nam, một đạo nhân cước bộ dồn dập bước tới cửa đại điện để nghênh đón tiên sứ.
Vị tiên sứ bề ngoài như một người thư sinh, nhẹ nhàng liếc nhìn hắn rồi nói:
- Linh Sơn sư đệ, đã lâu không gặp.
Đạo nhân kia họ Trương tên Linh Sơn, từ khi xuất gia thì lấy hiệu là Linh Sơn đạo nhân, được nhận vào Vũ Hóa Đạo. Sau này được phái tới núi Cảnh Dương, lập ra một đạo quán tên là Cảnh Dương môn, nhiệm vụ là quản lý những sự việc xung quanh Ký Châu, nơi này những năm gần đây có tốc độ phát triển rất nhanh.
- Ha hả, Thiên Tiếu sư huynh giá lâm thật là vinh hạnh cho kẻ hèn này, mời vào trong dùng trà
Trương Linh Sơn hết sức khách khí, không dám thất lễ một chút nào.
Vị tiên sứ này họ Hướng đạo hiệu là Thiên Tiếu, tên Hào Khí, tính tình thì phóng khoáng khí khái nhưng bản tính thì hẹp hòi ngang ngược, nhưng cũng không khó hiểu vì những người từ Vũ Hóa đạo ra có ai mà không kiêu ngạo.
Trương Linh Sơn cùng Hướng Thiên Tiếu trên danh nghĩa là sư huynh đệ, nhưng xét về địa vị thì chênh lệch rất xa. Hướng Thiên Tiếu là đệ tử nội môn, còn Trương Linh Sơn chỉ là ngoại môn đệ tử, đãi ngộ khác nhau rất nhiều.
Một nội một ngoại cách xa nhau như trời với đất.
Còn về phần đồ đệ của Trương Linh Sơn là Chu Loạn Sơ thì càng không phải nói, chỉ có thể im lặng đứng một bên.
Sau khi ngồi xuống ngay lập tức có một thư đồng dâng trà lên.
Trương Linh Sơn hỏi:
- Thiên Tiếu sư huynh, lần này tới Bành Thành truy bắt yêu nghiệt có thu được kết quả gì không?
Hướng Thiên Tiếu lắc đầu, vẻ mặt có chút cổ quái.
Trương Linh Sơn dè dặt hỏi:
- Thiên Tiếu sư huynh, có chuyện gì cứ nói.
- Hồ yêu thì không thấy, nhưng căn cứ vào những gì đồ đệ của ngươi nói thì rất có thể sẽ có đầu mối khác… Nếu như chuyện này là thật thì ta và ngươi sẽ lập công lớn.
- Ân?
Trương Linh Sơn nghi hoặc liếc Chu Loạn Sơn một cái. “Tên đồ đệ này đã nói hết chuyện xảy ra lúc với mình, nhưng cũng đâu có nghe thấy đầu mối gì? Chẳng lẽ nó cố ý giấu diếm?”
Chu Loạn Sơn vội nói:
- Sư tôn, tiên sứ hoài nghi ngưu yêu kia có vấn đề.
Trương Linh Sơn nghe vậy mới thả lỏng một chút.
Hướng Thiên Tiếu lại nói:
- Có một chuyện chắc sư đệ còn chưa biết, ta từng nghe được Tam sư huynh nói chuyện này có can hệ tới một món pháp bảo uy lực không tầm thường.
Nghe thấy nhắc tới Tam sư huynh Trương Linh Sơn liền nghiêm mặt lại cẩn thận lắng nghe.
Vũ Hóa Đạo sắp xếp địa vị đệ tử có chút không giống những môn hộ khác, đệ tử bình thường xưng hô với nhau theo thứ tự nhập môn, nhưng nếu như có con số đằng trước ( nhất nhị tam tứ…) thì chính là đệ tử chân truyền, địa vị rất lớn.
Hiện tại Vũ Hóa Đạo chỉ có bốn đệ tử chân truyền, tam sư huynh là một trong số đó, tục danh là Diệp Đương Không, được đặt cho biệt hiệu Xuân Giang Hoa Nguyệt Kiếm, là một nhân vật rất nổi bật.
- Có quan hệ tới pháp bảo sao?
Trương Linh Sơn cùng đồ đệ tinh thần trở nên vô cùng hưng phấn.
Đồ đạc chuyên dụng của thuật sĩ chia làm ba cấp bậc là Pháp cụ, Pháp khí và Pháp bảo. Trương Linh Sơn hắn cũng chỉ mới có hai cái pháp khí hạ phẩm mà thôi, đối với pháp bảo thì mới chỉ nhìn qua chứ chưa được sờ vào bao giờ, cho dù nhìn cũng là nhìn từ xa.
- Pháp bảo gì vậy?
Hướng Thiên Tiếu cười nói :
- Ta cũng không rõ lắm, chỉ biết là pháp bảo thôi.
Trương Linh Sơn biết đối phương không muốn nói rõ cũng không dám hỏi nhiều nữa, bèn chuyển đề tài:
- Hiện tại ngưu yêu kia chạy đi đâu rồi?
Hướng Thiên Tiếu lắc đầu nói:
- Ta đã quan sát cẩn thận, nhưng nó không còn ở Bành Thành nữa.
Trương Linh Sơn thở dài nói:
- Thiên địa bao la, biết đi đâu mà tìm.
Hướng Thiên Tiếu cười nói:
- Sự tình trọng đại, bất luận thế nào cũng phải tìm bằng được.
- Sư huynh đã báo lên tông môn chưa?
- Hiện tại thì chưa, dù sao tất cả mới chỉ là phán đoán, chưa có chứng cứ xác thực thì chưa thế báo lên được.
Trương Linh Sơn vuốt vuốt ria mép nói:
- Vậy cũng được… Thế chúng ta bây giờ nên làm gì, mong sư huynh phân phó Linh Sơn nhất định hết sức tuân theo.
Hướng Thiên Tiếu cười nói:
- Nếu như nó thật sự là ngưu yêu thì lần này không dễ dàng, nó phải ẩn nấp tĩnh dưỡng chẳng qua là vì nó đang tu luyện một loại công pháp gọi là Cửu U Hấp Tinh Đại Pháp. Luyện công pháp này bắt buộc phải hấp thụ một lượng lớn âm khí, chúng ta có thể tạo một con mồi để dẫn dụ nó vào bẫy.
Trương Linh Sơn hai mắt sáng lên khen:
- Kế hay!
Hướng Thiên Tiếu cười ngạo mạn:
- Chỉ cần nó mắc ta liền bắt nó lại, ép hỏi tung tích pháp bảo kia.
Trương Linh Sơn ý niệm xoay chuyển, nói:
- Sư huynh có phải muốn hỏi ta nên bố trí bẫy ở nơi nào thì thích hợp?
Hướng Thiên Tiếu cười nói:
- Chính là như vậy.
Hướng Thiên Tiếu cười nói:
- Chính là như vậy.
- Ở đâu?
- Ngoài thành Ký Châu về phía bắc tám mươi dặm có một khu rừng núi hoang vắng, rất ít người đặt chân tới, trong đó có một ngôi miếu hoang tên là Bàn Nhược Tự, nhiều năm trước có cô hồn dã quỷ tới phá phách, sau đó bị ta đi qua tiêu diệt hết.
Hướng Tiếu Thiên cười nói:
- Tiêu diệt hết cũng không sao, có thể thả thêm vào. Chỉ cần nó đúng là ngưu yêu thì nhất định nó sẽ tới, chỉ cần nó vào đó thì chúng ta sẽ dễ dàng bắt rùa trong giỏ.
Nói xong liền ngẩng mặt lên cười lớn.
Hắn vốn cũng không phải loại người dễ đắc ý như vậy, nhưng quả thực món pháp bảo Thiên Thiên Thuần Dương kia quá mức hấp dẫn. Nếu quả thực có được pháp bảo này thì cái khác không nói, chỉ riêng trong tông môn hắn cũng đã có thể lập tức trở thành đệ tử trân truyền.
Cơ hội như vậy e rằng cả đời chỉ có một lần.
Cơ hội như vậy e rằng cả đời chỉ có một lần.
----------------------***********-------------------------
Khổng Tử nói: “Phú quý ai chẳng muốn nhưng không hợp đạo thì không được, nghèo hèn ai chẳng sợ nhưng đạo trời bắt phải vậy thì có ai tránh khỏi, bất đạo bất nghĩa mà muốn phú quý thì không thể được.”
Khổng Tử nói: “ Quân tử không cần ăn no không cần chỗ ở tốt, chỉ cần hành sự sáng suốt, ăn nói đường hoàng, như vậy mới là người có đạo, là người hiếu học…”
Thanh âm đọc sách du dương trầm bổng phát ra.
Hết giờ học, các học đồ nối đuôi nhau bước ra, tiếng cười nói huyên náo khiến xung quanh thư viện trở nên náo nhiệt.
Diệp Quân Sinh đi ở cuối hàng, kể từ khi chuyện bán chữ của hắn lộ ra hắn liền trở thành tiêu điểm ở trường học, người xung quanh nghị luận về hắn rất nhiều, tựa hồ vượt qua cả Quách Nam Minh.
Tất nhiên ngoại trừ Lưu Tam công tử, vẫn luôn dẫn đầu một đám người không ngừng chê bai hạ thấp Diệp Quân Sinh, thường gọi hắn là Trư Ngưu tú tài.
Ai bảo hắn nuôi trâu với heo ở hậu viện, cái danh tự này cũng không sai.
- Quân Sinh, thần sắc ngươi hôm nay không tệ nha, hội thi thơ trung thu sắp tới rồi, nên giữ gìn sức khỏe một chút.
Hoàng Siêu Chi bước tới nói.
Diệp Quân Sinh hỏi:
- Siêu Chi, hội thi năm nay có gì khác so với năm ngoái không?
- Ha hả, về phần trình tự thì không khác mấy, nhưng nghe nói quy tắc có chút thay đổi.
- Ân? Thay đổi gì vậy?
- Mới là nghe nói như vậy, ta cũng không rõ lắm, nhưng sẽ sớm công bố thôi. Theo ta nghĩ đề mục cũng không quá khó đoán, hẳn là liên quan tới đêm trăng trung thu.
Hoàng Siêu Chi gật gù nói.
Diệp Quân Sinh nhướng mày:
- Ồ, nói vậy không phải người ta có thể chuẩn bị hết bài thi từ trước sao?
Hoàng Siêu Chi lắc đầu cười:
- Vậy thì sao? Tài không bằng người thì cho dù biết trước mười năm cũng không thể làm gì. Ví dụ như ta đây, cho dù có một năm chuẩn bị đi nữa thì cũng không làm ra được cái gì hơn người. Chuyện thi từ không thể giải quyết bằng thời gian được!
- Muốn tạo ra một bài thơ hay cần phải bỏ nhiều công sức, chăm chút, tỉ mỉ chỉnh sửa, cần phải có kiến thức sâu sắc, nhưng quan trọng hơn hết vẫn là linh cảm.
Diệp Quân Sinh gật đầu:
- Nói vậy cũng đúng.
Song nghĩ đến ‘Thủy Điệu Ca Đầu” kia, không cần kiến thức cũng chẳng cần linh cảm, đơn giản là đi hát karaoke nhiều rồi nhớ, Diệp Quân Sinh không khỏi cảm thấy buồn cười.
Hoàng Si Chiêu làm sao biết hắn đang nghĩ gì, lại hỏi:
- Quân Sinh, dạo này sinh ý thế nào?
Hoàng Siêu làm sao biết hắn đang nghĩ gì, lại hỏi:
- Quân Sinh, dạo này sinh ý thế nào?
Diệp Quân Sinh buông thõng tay nói:
- Không câu được con cá nào.
Hoàng Siêu Chi cười nói:
- Không sao, bán tranh chữ vốn là như thế, bình thường rất khó bán, nhưng một khi bán được thì thu được rất nhiều lợi nhuận.
- Ta hiểu, cũng đành phải đợi thôi, dù sao cuộc sống hiện tại cũng không quá khó khăn.
Hoàng Siêu Chi lại nói:
- Quân Sinh à, ta dám đánh cuộc nếu người có thể đoạt giải nhất ở hội thi trung thu thì tranh chữ của người sẽ bán rất chạy.
Danh tiếng tăng thì tác phẩm tăng giá, cái này là hiển nhiên.
Diệp Quân Sinh cười:
- Ta sẽ cố hết sức.
Hoàng Siêu Chi lại nói:
- Đến lúc đó tranh chữ của ngươi nhất định phải đóng con dấu riêng đó.
Hiện tại tranh chữ của Diệp Quân Sinh đang đóng con dấu “Thiên Ngoại Khách”. Lúc đó Hoàng Siêu Chi còn không hiểu, cho rằng Diệp Quân Sinh không đủ tự tin, sợ tranh chữ không ai mua nên không dám đóng dấu của riêng mình.
Dù sao dùng con dấu của bản thân vẫn là tốt nhất, dùng con dấu bên ngoài sau này rất có thể sẽ bị ràng buộc phiền toái.
Nếu Diệp Quân Sinh thật sự đoạt được giải nhất hội thi thơ trung thu thì đó chính là một bước nhảy vọt, so với tam thử đệ nhất ( ba vị trí đứng đầu trong kỳ thi ở trường học) còn nổi hơn. Tới lúc đó nhất định phải chú ý hình tượng mới được, người đọc sách danh vọng là quan trọng nhất.
Diệp Quân Sinh cười nói:
- Đa tạ nhắc nhở.
Hắn dùng “Thiên ngoại khách” có ngụ ý ám chỉ lai lịch của bản thân mình, nhưng hiện tại có lẽ cũng nên đổi cái danh tự khác. Đầu năm nay bút danh ngày càng nhiêu, tốt nhất là không cần giấu tên nữa, nếu không ngược lại có vẻ bản thân hèn nhát thiếu tự tin.
Hoàng Siêu Chi lại cười trêu:
- Có lẽ ta hiện tại phải tích giữ tranh chữ của Quân Sinh trước, sau này đem ra bán mới được…
Vừa đi vừa nói chuyện một lúc thì Diệp Quân Sinh về tới nhà. Mặc dù ở thư viện hắn cũng được bố trí một chỗ ở miễn phí, nhưng vẫn thường xuyên về nhà, hắn rất nhớ muội muội.
Cùng Diệp Quân Mi trò chuyện một chút, Diệp Quân Sinh tiến vào hậu viện tìm đại thánh.
Vị tiên sứ bề ngoài như một người thư sinh, nhẹ nhàng liếc nhìn hắn rồi nói:
- Linh Sơn sư đệ, đã lâu không gặp.
Đạo nhân kia họ Trương tên Linh Sơn, từ khi xuất gia thì lấy hiệu là Linh Sơn đạo nhân, được nhận vào Vũ Hóa Đạo. Sau này được phái tới núi Cảnh Dương, lập ra một đạo quán tên là Cảnh Dương môn, nhiệm vụ là quản lý những sự việc xung quanh Ký Châu, nơi này những năm gần đây có tốc độ phát triển rất nhanh.
- Ha hả, Thiên Tiếu sư huynh giá lâm thật là vinh hạnh cho kẻ hèn này, mời vào trong dùng trà
Trương Linh Sơn hết sức khách khí, không dám thất lễ một chút nào.
Vị tiên sứ này họ Hướng đạo hiệu là Thiên Tiếu, tên Hào Khí, tính tình thì phóng khoáng khí khái nhưng bản tính thì hẹp hòi ngang ngược, nhưng cũng không khó hiểu vì những người từ Vũ Hóa đạo ra có ai mà không kiêu ngạo.
Trương Linh Sơn cùng Hướng Thiên Tiếu trên danh nghĩa là sư huynh đệ, nhưng xét về địa vị thì chênh lệch rất xa. Hướng Thiên Tiếu là đệ tử nội môn, còn Trương Linh Sơn chỉ là ngoại môn đệ tử, đãi ngộ khác nhau rất nhiều.
Một nội một ngoại cách xa nhau như trời với đất.
Còn về phần đồ đệ của Trương Linh Sơn là Chu Loạn Sơ thì càng không phải nói, chỉ có thể im lặng đứng một bên.
Sau khi ngồi xuống ngay lập tức có một thư đồng dâng trà lên.
Trương Linh Sơn hỏi:
- Thiên Tiếu sư huynh, lần này tới Bành Thành truy bắt yêu nghiệt có thu được kết quả gì không?
Hướng Thiên Tiếu lắc đầu, vẻ mặt có chút cổ quái.
Trương Linh Sơn dè dặt hỏi:
- Thiên Tiếu sư huynh, có chuyện gì cứ nói.
- Hồ yêu thì không thấy, nhưng căn cứ vào những gì đồ đệ của ngươi nói thì rất có thể sẽ có đầu mối khác… Nếu như chuyện này là thật thì ta và ngươi sẽ lập công lớn.
- Ân?
Trương Linh Sơn nghi hoặc liếc Chu Loạn Sơn một cái. “Tên đồ đệ này đã nói hết chuyện xảy ra lúc với mình, nhưng cũng đâu có nghe thấy đầu mối gì? Chẳng lẽ nó cố ý giấu diếm?”
Chu Loạn Sơn vội nói:
- Sư tôn, tiên sứ hoài nghi ngưu yêu kia có vấn đề.
Trương Linh Sơn nghe vậy mới thả lỏng một chút.
Hướng Thiên Tiếu lại nói:
- Có một chuyện chắc sư đệ còn chưa biết, ta từng nghe được Tam sư huynh nói chuyện này có can hệ tới một món pháp bảo uy lực không tầm thường.
Nghe thấy nhắc tới Tam sư huynh Trương Linh Sơn liền nghiêm mặt lại cẩn thận lắng nghe.
Vũ Hóa Đạo sắp xếp địa vị đệ tử có chút không giống những môn hộ khác, đệ tử bình thường xưng hô với nhau theo thứ tự nhập môn, nhưng nếu như có con số đằng trước ( nhất nhị tam tứ…) thì chính là đệ tử chân truyền, địa vị rất lớn.
Hiện tại Vũ Hóa Đạo chỉ có bốn đệ tử chân truyền, tam sư huynh là một trong số đó, tục danh là Diệp Đương Không, được đặt cho biệt hiệu Xuân Giang Hoa Nguyệt Kiếm, là một nhân vật rất nổi bật.
- Có quan hệ tới pháp bảo sao?
Trương Linh Sơn cùng đồ đệ tinh thần trở nên vô cùng hưng phấn.
Đồ đạc chuyên dụng của thuật sĩ chia làm ba cấp bậc là Pháp cụ, Pháp khí và Pháp bảo. Trương Linh Sơn hắn cũng chỉ mới có hai cái pháp khí hạ phẩm mà thôi, đối với pháp bảo thì mới chỉ nhìn qua chứ chưa được sờ vào bao giờ, cho dù nhìn cũng là nhìn từ xa.
- Pháp bảo gì vậy?
Hướng Thiên Tiếu cười nói :
- Ta cũng không rõ lắm, chỉ biết là pháp bảo thôi.
Trương Linh Sơn biết đối phương không muốn nói rõ cũng không dám hỏi nhiều nữa, bèn chuyển đề tài:
- Hiện tại ngưu yêu kia chạy đi đâu rồi?
Hướng Thiên Tiếu lắc đầu nói:
- Ta đã quan sát cẩn thận, nhưng nó không còn ở Bành Thành nữa.
Trương Linh Sơn thở dài nói:
- Thiên địa bao la, biết đi đâu mà tìm.
Hướng Thiên Tiếu cười nói:
- Sự tình trọng đại, bất luận thế nào cũng phải tìm bằng được.
- Sư huynh đã báo lên tông môn chưa?
- Hiện tại thì chưa, dù sao tất cả mới chỉ là phán đoán, chưa có chứng cứ xác thực thì chưa thế báo lên được.
Trương Linh Sơn vuốt vuốt ria mép nói:
- Vậy cũng được… Thế chúng ta bây giờ nên làm gì, mong sư huynh phân phó Linh Sơn nhất định hết sức tuân theo.
Hướng Thiên Tiếu cười nói:
- Nếu như nó thật sự là ngưu yêu thì lần này không dễ dàng, nó phải ẩn nấp tĩnh dưỡng chẳng qua là vì nó đang tu luyện một loại công pháp gọi là Cửu U Hấp Tinh Đại Pháp. Luyện công pháp này bắt buộc phải hấp thụ một lượng lớn âm khí, chúng ta có thể tạo một con mồi để dẫn dụ nó vào bẫy.
Trương Linh Sơn hai mắt sáng lên khen:
- Kế hay!
Hướng Thiên Tiếu cười ngạo mạn:
- Chỉ cần nó mắc ta liền bắt nó lại, ép hỏi tung tích pháp bảo kia.
Trương Linh Sơn ý niệm xoay chuyển, nói:
- Sư huynh có phải muốn hỏi ta nên bố trí bẫy ở nơi nào thì thích hợp?
Hướng Thiên Tiếu cười nói:
- Chính là như vậy.
Hướng Thiên Tiếu cười nói:
- Chính là như vậy.
- Ở đâu?
- Ngoài thành Ký Châu về phía bắc tám mươi dặm có một khu rừng núi hoang vắng, rất ít người đặt chân tới, trong đó có một ngôi miếu hoang tên là Bàn Nhược Tự, nhiều năm trước có cô hồn dã quỷ tới phá phách, sau đó bị ta đi qua tiêu diệt hết.
Hướng Tiếu Thiên cười nói:
- Tiêu diệt hết cũng không sao, có thể thả thêm vào. Chỉ cần nó đúng là ngưu yêu thì nhất định nó sẽ tới, chỉ cần nó vào đó thì chúng ta sẽ dễ dàng bắt rùa trong giỏ.
Nói xong liền ngẩng mặt lên cười lớn.
Hắn vốn cũng không phải loại người dễ đắc ý như vậy, nhưng quả thực món pháp bảo Thiên Thiên Thuần Dương kia quá mức hấp dẫn. Nếu quả thực có được pháp bảo này thì cái khác không nói, chỉ riêng trong tông môn hắn cũng đã có thể lập tức trở thành đệ tử trân truyền.
Cơ hội như vậy e rằng cả đời chỉ có một lần.
Cơ hội như vậy e rằng cả đời chỉ có một lần.
----------------------***********-------------------------
Khổng Tử nói: “Phú quý ai chẳng muốn nhưng không hợp đạo thì không được, nghèo hèn ai chẳng sợ nhưng đạo trời bắt phải vậy thì có ai tránh khỏi, bất đạo bất nghĩa mà muốn phú quý thì không thể được.”
Khổng Tử nói: “ Quân tử không cần ăn no không cần chỗ ở tốt, chỉ cần hành sự sáng suốt, ăn nói đường hoàng, như vậy mới là người có đạo, là người hiếu học…”
Thanh âm đọc sách du dương trầm bổng phát ra.
Hết giờ học, các học đồ nối đuôi nhau bước ra, tiếng cười nói huyên náo khiến xung quanh thư viện trở nên náo nhiệt.
Diệp Quân Sinh đi ở cuối hàng, kể từ khi chuyện bán chữ của hắn lộ ra hắn liền trở thành tiêu điểm ở trường học, người xung quanh nghị luận về hắn rất nhiều, tựa hồ vượt qua cả Quách Nam Minh.
Tất nhiên ngoại trừ Lưu Tam công tử, vẫn luôn dẫn đầu một đám người không ngừng chê bai hạ thấp Diệp Quân Sinh, thường gọi hắn là Trư Ngưu tú tài.
Ai bảo hắn nuôi trâu với heo ở hậu viện, cái danh tự này cũng không sai.
- Quân Sinh, thần sắc ngươi hôm nay không tệ nha, hội thi thơ trung thu sắp tới rồi, nên giữ gìn sức khỏe một chút.
Hoàng Siêu Chi bước tới nói.
Diệp Quân Sinh hỏi:
- Siêu Chi, hội thi năm nay có gì khác so với năm ngoái không?
- Ha hả, về phần trình tự thì không khác mấy, nhưng nghe nói quy tắc có chút thay đổi.
- Ân? Thay đổi gì vậy?
- Mới là nghe nói như vậy, ta cũng không rõ lắm, nhưng sẽ sớm công bố thôi. Theo ta nghĩ đề mục cũng không quá khó đoán, hẳn là liên quan tới đêm trăng trung thu.
Hoàng Siêu Chi gật gù nói.
Diệp Quân Sinh nhướng mày:
- Ồ, nói vậy không phải người ta có thể chuẩn bị hết bài thi từ trước sao?
Hoàng Siêu Chi lắc đầu cười:
- Vậy thì sao? Tài không bằng người thì cho dù biết trước mười năm cũng không thể làm gì. Ví dụ như ta đây, cho dù có một năm chuẩn bị đi nữa thì cũng không làm ra được cái gì hơn người. Chuyện thi từ không thể giải quyết bằng thời gian được!
- Muốn tạo ra một bài thơ hay cần phải bỏ nhiều công sức, chăm chút, tỉ mỉ chỉnh sửa, cần phải có kiến thức sâu sắc, nhưng quan trọng hơn hết vẫn là linh cảm.
Diệp Quân Sinh gật đầu:
- Nói vậy cũng đúng.
Song nghĩ đến ‘Thủy Điệu Ca Đầu” kia, không cần kiến thức cũng chẳng cần linh cảm, đơn giản là đi hát karaoke nhiều rồi nhớ, Diệp Quân Sinh không khỏi cảm thấy buồn cười.
Hoàng Si Chiêu làm sao biết hắn đang nghĩ gì, lại hỏi:
- Quân Sinh, dạo này sinh ý thế nào?
Hoàng Siêu làm sao biết hắn đang nghĩ gì, lại hỏi:
- Quân Sinh, dạo này sinh ý thế nào?
Diệp Quân Sinh buông thõng tay nói:
- Không câu được con cá nào.
Hoàng Siêu Chi cười nói:
- Không sao, bán tranh chữ vốn là như thế, bình thường rất khó bán, nhưng một khi bán được thì thu được rất nhiều lợi nhuận.
- Ta hiểu, cũng đành phải đợi thôi, dù sao cuộc sống hiện tại cũng không quá khó khăn.
Hoàng Siêu Chi lại nói:
- Quân Sinh à, ta dám đánh cuộc nếu người có thể đoạt giải nhất ở hội thi trung thu thì tranh chữ của người sẽ bán rất chạy.
Danh tiếng tăng thì tác phẩm tăng giá, cái này là hiển nhiên.
Diệp Quân Sinh cười:
- Ta sẽ cố hết sức.
Hoàng Siêu Chi lại nói:
- Đến lúc đó tranh chữ của ngươi nhất định phải đóng con dấu riêng đó.
Hiện tại tranh chữ của Diệp Quân Sinh đang đóng con dấu “Thiên Ngoại Khách”. Lúc đó Hoàng Siêu Chi còn không hiểu, cho rằng Diệp Quân Sinh không đủ tự tin, sợ tranh chữ không ai mua nên không dám đóng dấu của riêng mình.
Dù sao dùng con dấu của bản thân vẫn là tốt nhất, dùng con dấu bên ngoài sau này rất có thể sẽ bị ràng buộc phiền toái.
Nếu Diệp Quân Sinh thật sự đoạt được giải nhất hội thi thơ trung thu thì đó chính là một bước nhảy vọt, so với tam thử đệ nhất ( ba vị trí đứng đầu trong kỳ thi ở trường học) còn nổi hơn. Tới lúc đó nhất định phải chú ý hình tượng mới được, người đọc sách danh vọng là quan trọng nhất.
Diệp Quân Sinh cười nói:
- Đa tạ nhắc nhở.
Hắn dùng “Thiên ngoại khách” có ngụ ý ám chỉ lai lịch của bản thân mình, nhưng hiện tại có lẽ cũng nên đổi cái danh tự khác. Đầu năm nay bút danh ngày càng nhiêu, tốt nhất là không cần giấu tên nữa, nếu không ngược lại có vẻ bản thân hèn nhát thiếu tự tin.
Hoàng Siêu Chi lại cười trêu:
- Có lẽ ta hiện tại phải tích giữ tranh chữ của Quân Sinh trước, sau này đem ra bán mới được…
Vừa đi vừa nói chuyện một lúc thì Diệp Quân Sinh về tới nhà. Mặc dù ở thư viện hắn cũng được bố trí một chỗ ở miễn phí, nhưng vẫn thường xuyên về nhà, hắn rất nhớ muội muội.
Cùng Diệp Quân Mi trò chuyện một chút, Diệp Quân Sinh tiến vào hậu viện tìm đại thánh.
/86
|