- Cái gì, 300 văn tiền?
Trong thư viện, Lưu Tam công tử đang ở trong phòng học, hắn nghe được hạ nhân thông báo, không khỏi kinh ngạc kêu thành tiếng.
- Đúng vậy thiếu gia, tiểu nhân thấy như vậy, Độc Chước Trai treo giá những bức tranh chữ,mỗi bức niêm yết giá 300 văn tiền.
Lưu Tam công tử bĩu môi nói:
- Quả thực chẳng biết thế nào, Diệp Quân Sinh học đến u mê rồi sao? Không kiếm được văn tiền nào từ tranh chữ, lại dám để giá cao như vậy, thật là nực cười.
Lưu Tam công tử chợt hiểu ra nói:
- Nam Minh ngươi nói xem có phải hắn cố ý niêm yết giá như vậy không? Muốn các đại gia chú ý, đi xem náo nhiệt, kéo tâm ý họ?
- Không tệ, thư điếm tại hẻm Nam Độ vốn không có nhiều lắm, tương đối hẻo lánh, hắn không làm ồn ào như vậy thì sao có người đến xem được.
Lưu Tam công tử cười lanh nói:
- Như vậy phải làm sao? Có người xem thì phải có người mua mới được chứ, là một kẻ vô danh, kẻ ngu mới nguyện ý mua tranh chữ của hắn. Qua mấy ngày nữa mà không có người mua, sẽ rước lấy sự chê cười của người khác.
Nói xong, lập tức rời khỏi phòng học và phân phó cho hạ nhân có tin tức gì phải thông báo ngay.
- Cái gì? 300 văn tiền?
Tiếng kêu như một con heo bị chọc huyết, thê lương vô cùng, tất nhiên tiếng ấy xuất phát từ từ miệng 1 nam tử. Không kìm được lòng hiếu kỳ, hôm nay vừa hấp tấp chạy tới Độc Chước Trai nhìn. Khi thấy bảng giá quả thật không dám tin vào mắt mình.
Tranh chữ được treo trên vách tường đúng là giá ấy, không thể sai được.
Nam tử nhìn chằm chằm vào mặt Diệp Quân Mi, thanh âm có chút run rẩy nói:
- Ngươi, các ngươi muốn giết người à?
Diệp Quan Mi bình tĩnh đáp:
- Không mua mời ra cửa quẹo trái.
- Điên rồi, điên thật rồi.
Nam tử vung tay áo nhưng không đi, đứng ngây ngốc trong cửa hàng. Muốn thấy xem có người nào đến mua không.
- Đã đến rồi!
Nam tử chờ đợi không uổng phí, ước chừng thời gian uống nữa chung trà, vị tùy tùng ngày hôm qua lại vội vã tiến vào trong quán:
- Cô nương, tranh chữ đã viết xong chưa?
Diệp Quân Mi ánh mắt sáng lên, vội vàng nói:
- Viết xong rồi.
- Tốt lắm, lấy xuống gói lại, lão gia nhà ta mua toàn bộ.
Nam tử ở bên cạnh sợ hết hồn, cướp lời nói:
- Vị huynh đệ kia, anh kia, tranh chữ hôm nay đã lên giá rồi, đã 300 văn tiền một bức.
- Cái gì? 300 văn tiền?
Diệp Quân Mi có chút áy nãy, nhưng nhớ tới lời ca ca phân phó, liền lấy dũng khí trả lời:
- Đúng, quả thật là như vậy.
Tùy tùng vừa đi ra ngoài vừa lẩm bẩm:
- Cái này, cái này ta không làm chủ được, cần phải về thông báo một tiếng, làm phiền rồi.
Nam tử trong nội tâm cực sảng khoái nói:
- Tự nhiên lên giá, thấy ngu chưa.
Diệp Quân Mi hung hăng trừng mắt hắn một cái. Người này quả thực rất ghê tởm.
----------------------****-----------------------
Một màn này rất nhanh truyền đến tai Lưu Tam công tử, hắn không có lộ ra một chút hã hê nào, mà trái lại là cảm thấy buồn bực.
Đúng, chính là buồn bực.
Chuyện xảy ra không giống với tưởng tượng trong lòng hắn, nếu như vị tùy tùng kia là kẻ lừa gạt thì sao hôm nay lại đến.
Chuyện gì vừa xảy ra?
Nghi ngờ không thể giải thích được, không thể làm gì khác hơn ngoài vừa đi vừa hỏi Quách Nam Minh.
Quách Nam Minh vươn mình cười nói:
- Thông minh.
Lưu Tam công tử ngây người một lúc rồi nói:
- Nam Minh có gì mà nói những lời ấy?
Quách Nam Minh trên mặt tràn đầy tự tin nói:
- Xem ra Diệp Quân Sinh này thật đúng là có tài hoa, chỉ tiếc lại dùng cách bàn môn tà đạo, một chút thủ đoạn thì chỉ là một chút thủ đoạn, không lịch sự, không khỏi chọc cười người khác.
Lưu Tam công tử nghe như đi trong bóng tối, không rõ tình huống như thế nào.
Thấy hắn mơ hồ. Quách Nam Minh liền cười nói:
- Ta dám đánh cuộc, vị tùy tùng kia nhất định sẽ quay lại.
Lưu Tam công tử thấy sợ hỏi:
- Ai nha, chẳng lẽ có người thật sự nguyện ý mua một bức tranh chữ 300 văn tiền sao? Có đạo lý nào như vậy.
Quách Nam Minh cười rạng rở nói:
- Không phải vậy, đợi đến khi tùy tùng đến, sợ rằng mỗi bức tranh chữ đã tăng lên 400 văn tiền, thậm chí là 500 văn tiền.
Lưu Tam công tử nghe những lời ấy ngây ra như phỗng:
- Nam Minh, ngươi cũng đang nói đùa à? Làm sao ta nghe không hiểu.
Qách Nam Minh cười thần bí nói:
- “Dục cầm cố túng”(lạt mềm buộc chặt)
Lưu Tam công tử đầu linh quang chợt lóe. Phảng phất như hiểu ra cái gì đó.
- Nam Minh, ngươi, ngươi nói là bọn họ diễn vỡ kịch liên hoàn, một xướng một họa, nâng giá tiền cao lên, đem món lợi kiếm nhiều thêm một chút.
- Đúng vậy, vị tùy tùng kia khi đến vừa thấy giá tiền chắc chắn sẽ không mua. Tất nhiên cố ý lắc đầu thở dài rồi phẫn nộ rời đi. Như thế, sẽ dẫn đến tranh chữ kia có giá thực sự có giá gị 300 văn tiền.
- Đúng, Nam Minh ngươi quả thật nói rất đúng.
Lưu Tam công tử vỗ tay trầm trồ khen ngợi, hưng phấn không thôi: trải qua quá trình nghe Quách Nam Minh phân tích, thủ đoạn của Diệp Quân Sinh kia đều hiện ra trước mắt, quả nhiên chỉ là một chú hề nhảy nhót mà thôi.
- Wow, ta muốn ngay lập tức vạch trần trò hề của hắn, hung hăng làm xấu mặt hắn mới được, như vậy sao thiếu người xem cho được, nhìn xem làm sao ngươi có thể lui được.
Quách Nam Minh mỉm cười nói:
- Cũng được, ta thấy như vậy cũng tốt, liền đi qua đó xem một chút. Chẳng qua không cần gọi nhiều người, chỉ gọi mấy người là được.
Ở trong lòng hắn, hắn đã coi Diệp Quân Sinh nhẹ đi vài phần. Đường đường là một người đọc sách thánh hiền, lại đi làm những chiêu lừa bịp, thật làm người ta chịu không nổi.
- Quân Sinh, bọn họ vừa đến thư phòng rồi.
Hoàng Siêu quả thật là tai nghe tám hướng, nhận được tin tức liền vội vàng đến thông báo cho Diệp Quân Sinh.
Diệp Quân Sinh đang viết chữ, hôm nay giá cả đã có chút thay đổi nha, viết không phải là chữ nữa mà là tiền, tự nhiên phải nắm chặt cơ hội kiếm một khoản lớn. Một phần phải trả nợ, quan trọng hơn phải mua lại Độc Chước Trai.
Dĩ nhiên hắn không vì vậy mà viết loạn lên. Viết chữ, vẽ tranh cùng làm thơ giống nhau, không thể tham được. Không thể vì đẩy nhanh tốc độ mà viết vô căn cứ, như vậy là tự làm mất giá trị con người của mình rồi, như vậy cái được không bù đắp đủ cho cái mất. Bình thường người càng có tiếng càng quý trọng danh tiếng của mình, thậm chí chữ viết không hài lòng căn bản sẽ không lấy ra.
Viết một cái, khí định thần nhàn. Rốt cục vừa viết ra được 1 bức tranh chữ. Nhẹ nhàng thở một hơi, lúc này mới đặt bút lông xuống.
Hoàng Siêu đem kế hoạch làm mất mặt Diệp Quân Sinh của Lưu Tam công tử nói ra. Cũng là Lưu Tam công tử nói trên lớp học, bao gồm cả phân tích của Quách Nam Minh, không có giấu giếm chút nào, nói rất sinh động.
Thật ra không cần thiết phải giấu giếm chuyện gì, muốn vả vào mặt người khác, thì có càng nhiều người biết càng tốt
Lúc này, Lưu Tam công tử quả thực đã hóa thân làm sứ giả chính nghĩa. Giọng nói dõng dạc, hùng hồn muốn phá vỡ kế hoạch của Diệp Quân Sinh, muốn xem vẻ mặt của hắn khi đó ra sao.
Không phải nói người đọc sách không thể làm ăn, nhưng không thể dùng thủ đoạn xảo trá, như vậy chính là gian thương giả danh lừa bịp.
Là người không có văn hóa, uổng phí đọc sách thánh hiền!
Nghe xong, Diệp Quân Sinh hết sức bình tĩnh, không chút hoang mang nói:
- Không sao, để cho bọn hắn đến đây đi.
Hoàng Siêu trừng to hai mắt:
- Ngươi không trở về xem một chút sao?
- Ta còn muốn viết chữ tiếp.
Vừa nói vừa trải rộng một cuộn giấy.
Hoàng Siêu dù sao cũng không yên lòng. Mặc dù hắn rõ ràng tranh chữ ngày hôm qua đã được bán hết, nhưng hôm nay lại là chuyện khác. Trước tăng giá, lại tăng giá, chiêu này rốt cuộc có được hay không, còn cần thời gian nghiệm chứng. Huống chi hắn cũng phi thường tò mò.
Cho nên hắn cáo biệt Diệp Quân Sinh chạy đến Độc Chước Trai xem.
Bên trong Độc Chước Trai, nam tử có giọng nói vịt đực còn chưa chịu đi, giống như một khúc khỗ, hắn mơ hồ cảm thấy, hôm nay sẽ có chuyện ly kỳ phát sinh, rồi đi sẽ thua thiệt.
Quả nhiên đúng như dự đoán, ước chừng một nén nhang sau, năm sáu người thư viện đi vào trong Độc Chước Trai, phía ngoài lại vây tụ không ít người.
Nam tự vịt đực không khỏi có chút phấn khởi.
Diệp Quân Mi nhận ra bọn Lưu Tam công tử, biết có chuyện không tốt, nhất thời đôi mi thanh tú nhíu lại, nhưng lại không trực tiếp đuổi khách, dù gì đối phương không có cử chỉ phi lễ, và cũng chưa làm cái gì.
- Hắc, chữ viết này coi như có chút tinh thần, chẳng qua giá tiền cao nha, 300 văn tiền. Ha hả, ta chỉ nhìn không nói lời nào.
Quách Nam Minh quan sát tranh chữ, mở cây quạt xếp trong tay ra, nhẹ nhàng phe phẩy.
Nghe trong lời nói của hắn có ý mỉa mai, da mặt Diệp Quân Mi có chút đỏ lên, bỗngng nhiên nghĩ tới một chuyện, liền đi tới đem toàn bộ giá cũ toàn bộ xé toang.
Nam tử vịt đực đột nhiên nói :
- Ha ha, biết sai rồi sao, còn không nhanh hạ giá xuống.
Diệp Quân Mi không để ý đến hắn, trực tiếp dán lên bảng giá mới « 500 văn »
Nam tử vịt đực vừa nhìn thấy chợt hiểu :
- Nguyên lai con vịt sắp chết còn mạnh miệng, phá quán rồi còn cần gì nữa ! Tội gì phải như vậy ?
Miệng thì cảm thán nhưng trong lòng thì lại vui mừng
Cho ngươi ngưu.
Hôm nay ngươi không chịu xuống dài sao được.
Lưu Tam công tử thấy vậy sáng mắt lên, hướng Quách Nam Minh giơ ngón cái lên :
- Nam Minh huynh quả nhiên liệu sự như thần, chỉ đoán vậy mà nhanh như thế vị tùy tùng kia đã đến.
Quách Nam Minh khẽ cười, hắn vốn có tính cách cao ngạo, chẳng quá có đôi khi, không phải là người trong cuộc, cảm nhận sự mất mặt của người khác giảm đi không ít.
Nhất là tát vào mặt Diệp Quân Sinh.
----------------------------------*********-------------------------------------------
Tại hậu viện Độc Chước Trai, một trâu một trư đang nói chuyện phiếm :
- Ngưu ca, phía ngoài lại đến không ít người.
Đại Thánh nói :
- Ngươi lại muốn đi ủn người ?
Trư yêu cười ha ha một tiếng :
- Thực tủy tri vi(1), giờ có chút động tâm.
(1) như ăn qua tủy ở trong xương rồi mới biết nó ngon như thế nào.
Đại Thánh quát mắng nói :
- Nhìn lại bộ dáng của ngươi đi, không có một chút tiền đồ nào, ngày sau cũng là một lão gia giành chính quyền.
Trư yêu trợn mắt nói :
- Người là loại ngốc, ta cũng là vì tốt cho ngươi.
Nói thật, đối với Đại Thánh, Trư yêu rất là sợ hãi, nói một không dám nói hai. So sánh với Diệp Quân Sinh, nó sợ Đại Thánh nhiều hơn, vội vàng cười hiền lành nói :
- Ngưu ca, những người đó không biết tốt xấu, muốn khi dễ tiểu lão gia mà.
Tiểu lão giá chính là Diệp Quân Mi.
Nếu Diệp Quân Sinh chính là lão gia, như vậy Diệp Quân Mi chính là tiểu lão gia, mặc dù nàng chính là nữ nhi, nhưng xưng hô, không thể sơ xuất được.
Đại Thánh lớn tiếng nói :
- Bọn họ dám ! Ta diệt hết bọn hắn ?
Trư Yêu vội cười nói :
- Sao có thể làm phiền Ngưu ca được. Tòan bộ giao cho lão Trư ta là được rồi.
Đại Thánh liếc hắn một cái, đột nhiên nói :
- Ngươi đối với chuyện thân mật ngày hôm qua thật nhớ mãi không quên ?
Trư Yêu nghe vậy rất ủy khuất nói :
- Ngưu ca à, nghe ngươi nói, ta cùng với cái thằng hôm qua đúng là trong sạch mà.
Nhìn thấy bộ dạng hèn mọi bỉ ổi của Tru yêu, Đại Thánh không khỏi một trận ác hàn :
- Loại ngốc, ngươi không phải la hét muốn mở hậu cung hay sao ? Sao bây giờ lại đổi hứng thú ?
Trư yêu nghiêm trang trả lời :
- Không phải, có động nhưng chỉ ủn hắn cái là xong. Ngưu ca, lão trư ta đây mục đích không phải mở hậu cung mà là lý tưởng !
Ba !
Người bị một chân Đại Thánh đá bay.
Ở trên không trung, Trư Yêu không khỏi lệ rơi đầy mặt : đầu năm nay sao lý tưởng của mình lại bị hiểu nhầm sang cái dạng như vậy…
-------------------------------********---------------------------------------
Phảng phất như đã sớm viết xong kịch bản, nên nhân vật chính xác trong thời gian xuất hiện.
Ước chừng thời gian uống hết một chén trà, vị tùy tùng kia quả nhiên xuất hiện, tiến vào Độc Chước Trai.
Lúc này, tú tài thư viện Quan Trần càng khâm phục Quách Nam Minh. Đặc biệt là khi nghe vị tùy tùng nói :
- Cô nương, lão gia nhà ta nói, 300 văn tiền thì 300 văn tiền, mua toàn bộ.
Diệp Quân Minh khuôn mặt trong suốt, mồ hôi chảy ra mặt, nàng thật muốn nói « Tốt, bán ». chỉ là hôm qua ca ca đã phân phó, nếu như đối phương quay lại một lần nữa, liền nâng giá lên 500 văn tiền.
Giờ phút này, rất nhiều con mắt sáng quắt nhìn nàng. Giọng của nàng có chút khô nhưng cuối cùng nói :
- Xin lỗi, hiện tại giá vừa tăng rồi, mỗi bức giá 500 văn tiền.
Ông !
Kích động nhất chính là nhóm tú tài, Quách Nam Minh quá thần kỳ, quả nhiên tuyệt đỉnh thông minh, có thể suy đoán trước chính xác như vậy, phảng phất như biết trước mọi chuyện.
Kế tiếp, tên kia thở dài một phen, sau đó rời đi.
Tất cả mọi người, Hoàng Siêu mắt cũng không nháy một cái, gắt gao nhìn miệng vị tùy tùng.
- Không thể nào, lại tăng giá sao !
Diệp Quân Mi có chút ngại ngùng nói :
- Thật xin lỗi, nếu không người quay về hỏi lão gia của mình đi.
Nụ cười trên mặt Quách Nam Minh như gió xuân tháng 3, trong lòng cũng lộ ra chút khoan khoái, hắn thích cảm giác tất cả mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay như thế này.
- Thế thì không cần, trước khi đến đây, lão gia nhà chúng ta đã phân phó rồi, bất kể bao nhiêu tiền cũng mua hết !
Vị tùy tùng lầm bầm nói, chẳng qua hắn đối với hành vi này không biết phải nói như thế nào, trong thiên hạ có thể làm ăn kiểu như vậy hay sao ?
Chỉ bất quá lão gia nhà hắn đã phân phó, hắn không dám chất vấn, làm theo cũng được, dù sao cũng mang nhiều tiền.
- Cái gì ?
Mọi người nghe câu « bất kể bao nhiêu tiền cũng phải mua », cũng cảm thấy lỗ tai như muốn nổ, dường như là nghe lầm. Khi nhìn thấy vị tùy tùng kia lấy ra một tờ ngân phiếu, bọn họ thậm chí cảm thấy hai mắt mình như ảo giác.
Ảo giác, hết thảy đều là ảo giác…
- Không biết lão gia nhà ngươi sao này có muốn mua tranh chữ nữa không ?
Nụ cười của Diệp Quân Mi còn rạng rở hơn so với Quách Nam Minh.
- Nếu muốn mua tiếp, ta lại đến.
Cầm chắc tranh chữ, vị tùy tùng nghênh ngang rời đi.
Dường như mọi ánh mắt đều chuyển sang Quách Nam Minh, liền nhìn thấy khuôn mặt lúc hồng lúc xanh.
- Không tốt, Nam minh dường như muốn hộc máu…
Trong lòng Lưu Tam công tử thầm kêu hỏng bét.
Trong thư viện, Lưu Tam công tử đang ở trong phòng học, hắn nghe được hạ nhân thông báo, không khỏi kinh ngạc kêu thành tiếng.
- Đúng vậy thiếu gia, tiểu nhân thấy như vậy, Độc Chước Trai treo giá những bức tranh chữ,mỗi bức niêm yết giá 300 văn tiền.
Lưu Tam công tử bĩu môi nói:
- Quả thực chẳng biết thế nào, Diệp Quân Sinh học đến u mê rồi sao? Không kiếm được văn tiền nào từ tranh chữ, lại dám để giá cao như vậy, thật là nực cười.
Lưu Tam công tử chợt hiểu ra nói:
- Nam Minh ngươi nói xem có phải hắn cố ý niêm yết giá như vậy không? Muốn các đại gia chú ý, đi xem náo nhiệt, kéo tâm ý họ?
- Không tệ, thư điếm tại hẻm Nam Độ vốn không có nhiều lắm, tương đối hẻo lánh, hắn không làm ồn ào như vậy thì sao có người đến xem được.
Lưu Tam công tử cười lanh nói:
- Như vậy phải làm sao? Có người xem thì phải có người mua mới được chứ, là một kẻ vô danh, kẻ ngu mới nguyện ý mua tranh chữ của hắn. Qua mấy ngày nữa mà không có người mua, sẽ rước lấy sự chê cười của người khác.
Nói xong, lập tức rời khỏi phòng học và phân phó cho hạ nhân có tin tức gì phải thông báo ngay.
- Cái gì? 300 văn tiền?
Tiếng kêu như một con heo bị chọc huyết, thê lương vô cùng, tất nhiên tiếng ấy xuất phát từ từ miệng 1 nam tử. Không kìm được lòng hiếu kỳ, hôm nay vừa hấp tấp chạy tới Độc Chước Trai nhìn. Khi thấy bảng giá quả thật không dám tin vào mắt mình.
Tranh chữ được treo trên vách tường đúng là giá ấy, không thể sai được.
Nam tử nhìn chằm chằm vào mặt Diệp Quân Mi, thanh âm có chút run rẩy nói:
- Ngươi, các ngươi muốn giết người à?
Diệp Quan Mi bình tĩnh đáp:
- Không mua mời ra cửa quẹo trái.
- Điên rồi, điên thật rồi.
Nam tử vung tay áo nhưng không đi, đứng ngây ngốc trong cửa hàng. Muốn thấy xem có người nào đến mua không.
- Đã đến rồi!
Nam tử chờ đợi không uổng phí, ước chừng thời gian uống nữa chung trà, vị tùy tùng ngày hôm qua lại vội vã tiến vào trong quán:
- Cô nương, tranh chữ đã viết xong chưa?
Diệp Quân Mi ánh mắt sáng lên, vội vàng nói:
- Viết xong rồi.
- Tốt lắm, lấy xuống gói lại, lão gia nhà ta mua toàn bộ.
Nam tử ở bên cạnh sợ hết hồn, cướp lời nói:
- Vị huynh đệ kia, anh kia, tranh chữ hôm nay đã lên giá rồi, đã 300 văn tiền một bức.
- Cái gì? 300 văn tiền?
Diệp Quân Mi có chút áy nãy, nhưng nhớ tới lời ca ca phân phó, liền lấy dũng khí trả lời:
- Đúng, quả thật là như vậy.
Tùy tùng vừa đi ra ngoài vừa lẩm bẩm:
- Cái này, cái này ta không làm chủ được, cần phải về thông báo một tiếng, làm phiền rồi.
Nam tử trong nội tâm cực sảng khoái nói:
- Tự nhiên lên giá, thấy ngu chưa.
Diệp Quân Mi hung hăng trừng mắt hắn một cái. Người này quả thực rất ghê tởm.
----------------------****-----------------------
Một màn này rất nhanh truyền đến tai Lưu Tam công tử, hắn không có lộ ra một chút hã hê nào, mà trái lại là cảm thấy buồn bực.
Đúng, chính là buồn bực.
Chuyện xảy ra không giống với tưởng tượng trong lòng hắn, nếu như vị tùy tùng kia là kẻ lừa gạt thì sao hôm nay lại đến.
Chuyện gì vừa xảy ra?
Nghi ngờ không thể giải thích được, không thể làm gì khác hơn ngoài vừa đi vừa hỏi Quách Nam Minh.
Quách Nam Minh vươn mình cười nói:
- Thông minh.
Lưu Tam công tử ngây người một lúc rồi nói:
- Nam Minh có gì mà nói những lời ấy?
Quách Nam Minh trên mặt tràn đầy tự tin nói:
- Xem ra Diệp Quân Sinh này thật đúng là có tài hoa, chỉ tiếc lại dùng cách bàn môn tà đạo, một chút thủ đoạn thì chỉ là một chút thủ đoạn, không lịch sự, không khỏi chọc cười người khác.
Lưu Tam công tử nghe như đi trong bóng tối, không rõ tình huống như thế nào.
Thấy hắn mơ hồ. Quách Nam Minh liền cười nói:
- Ta dám đánh cuộc, vị tùy tùng kia nhất định sẽ quay lại.
Lưu Tam công tử thấy sợ hỏi:
- Ai nha, chẳng lẽ có người thật sự nguyện ý mua một bức tranh chữ 300 văn tiền sao? Có đạo lý nào như vậy.
Quách Nam Minh cười rạng rở nói:
- Không phải vậy, đợi đến khi tùy tùng đến, sợ rằng mỗi bức tranh chữ đã tăng lên 400 văn tiền, thậm chí là 500 văn tiền.
Lưu Tam công tử nghe những lời ấy ngây ra như phỗng:
- Nam Minh, ngươi cũng đang nói đùa à? Làm sao ta nghe không hiểu.
Qách Nam Minh cười thần bí nói:
- “Dục cầm cố túng”(lạt mềm buộc chặt)
Lưu Tam công tử đầu linh quang chợt lóe. Phảng phất như hiểu ra cái gì đó.
- Nam Minh, ngươi, ngươi nói là bọn họ diễn vỡ kịch liên hoàn, một xướng một họa, nâng giá tiền cao lên, đem món lợi kiếm nhiều thêm một chút.
- Đúng vậy, vị tùy tùng kia khi đến vừa thấy giá tiền chắc chắn sẽ không mua. Tất nhiên cố ý lắc đầu thở dài rồi phẫn nộ rời đi. Như thế, sẽ dẫn đến tranh chữ kia có giá thực sự có giá gị 300 văn tiền.
- Đúng, Nam Minh ngươi quả thật nói rất đúng.
Lưu Tam công tử vỗ tay trầm trồ khen ngợi, hưng phấn không thôi: trải qua quá trình nghe Quách Nam Minh phân tích, thủ đoạn của Diệp Quân Sinh kia đều hiện ra trước mắt, quả nhiên chỉ là một chú hề nhảy nhót mà thôi.
- Wow, ta muốn ngay lập tức vạch trần trò hề của hắn, hung hăng làm xấu mặt hắn mới được, như vậy sao thiếu người xem cho được, nhìn xem làm sao ngươi có thể lui được.
Quách Nam Minh mỉm cười nói:
- Cũng được, ta thấy như vậy cũng tốt, liền đi qua đó xem một chút. Chẳng qua không cần gọi nhiều người, chỉ gọi mấy người là được.
Ở trong lòng hắn, hắn đã coi Diệp Quân Sinh nhẹ đi vài phần. Đường đường là một người đọc sách thánh hiền, lại đi làm những chiêu lừa bịp, thật làm người ta chịu không nổi.
- Quân Sinh, bọn họ vừa đến thư phòng rồi.
Hoàng Siêu quả thật là tai nghe tám hướng, nhận được tin tức liền vội vàng đến thông báo cho Diệp Quân Sinh.
Diệp Quân Sinh đang viết chữ, hôm nay giá cả đã có chút thay đổi nha, viết không phải là chữ nữa mà là tiền, tự nhiên phải nắm chặt cơ hội kiếm một khoản lớn. Một phần phải trả nợ, quan trọng hơn phải mua lại Độc Chước Trai.
Dĩ nhiên hắn không vì vậy mà viết loạn lên. Viết chữ, vẽ tranh cùng làm thơ giống nhau, không thể tham được. Không thể vì đẩy nhanh tốc độ mà viết vô căn cứ, như vậy là tự làm mất giá trị con người của mình rồi, như vậy cái được không bù đắp đủ cho cái mất. Bình thường người càng có tiếng càng quý trọng danh tiếng của mình, thậm chí chữ viết không hài lòng căn bản sẽ không lấy ra.
Viết một cái, khí định thần nhàn. Rốt cục vừa viết ra được 1 bức tranh chữ. Nhẹ nhàng thở một hơi, lúc này mới đặt bút lông xuống.
Hoàng Siêu đem kế hoạch làm mất mặt Diệp Quân Sinh của Lưu Tam công tử nói ra. Cũng là Lưu Tam công tử nói trên lớp học, bao gồm cả phân tích của Quách Nam Minh, không có giấu giếm chút nào, nói rất sinh động.
Thật ra không cần thiết phải giấu giếm chuyện gì, muốn vả vào mặt người khác, thì có càng nhiều người biết càng tốt
Lúc này, Lưu Tam công tử quả thực đã hóa thân làm sứ giả chính nghĩa. Giọng nói dõng dạc, hùng hồn muốn phá vỡ kế hoạch của Diệp Quân Sinh, muốn xem vẻ mặt của hắn khi đó ra sao.
Không phải nói người đọc sách không thể làm ăn, nhưng không thể dùng thủ đoạn xảo trá, như vậy chính là gian thương giả danh lừa bịp.
Là người không có văn hóa, uổng phí đọc sách thánh hiền!
Nghe xong, Diệp Quân Sinh hết sức bình tĩnh, không chút hoang mang nói:
- Không sao, để cho bọn hắn đến đây đi.
Hoàng Siêu trừng to hai mắt:
- Ngươi không trở về xem một chút sao?
- Ta còn muốn viết chữ tiếp.
Vừa nói vừa trải rộng một cuộn giấy.
Hoàng Siêu dù sao cũng không yên lòng. Mặc dù hắn rõ ràng tranh chữ ngày hôm qua đã được bán hết, nhưng hôm nay lại là chuyện khác. Trước tăng giá, lại tăng giá, chiêu này rốt cuộc có được hay không, còn cần thời gian nghiệm chứng. Huống chi hắn cũng phi thường tò mò.
Cho nên hắn cáo biệt Diệp Quân Sinh chạy đến Độc Chước Trai xem.
Bên trong Độc Chước Trai, nam tử có giọng nói vịt đực còn chưa chịu đi, giống như một khúc khỗ, hắn mơ hồ cảm thấy, hôm nay sẽ có chuyện ly kỳ phát sinh, rồi đi sẽ thua thiệt.
Quả nhiên đúng như dự đoán, ước chừng một nén nhang sau, năm sáu người thư viện đi vào trong Độc Chước Trai, phía ngoài lại vây tụ không ít người.
Nam tự vịt đực không khỏi có chút phấn khởi.
Diệp Quân Mi nhận ra bọn Lưu Tam công tử, biết có chuyện không tốt, nhất thời đôi mi thanh tú nhíu lại, nhưng lại không trực tiếp đuổi khách, dù gì đối phương không có cử chỉ phi lễ, và cũng chưa làm cái gì.
- Hắc, chữ viết này coi như có chút tinh thần, chẳng qua giá tiền cao nha, 300 văn tiền. Ha hả, ta chỉ nhìn không nói lời nào.
Quách Nam Minh quan sát tranh chữ, mở cây quạt xếp trong tay ra, nhẹ nhàng phe phẩy.
Nghe trong lời nói của hắn có ý mỉa mai, da mặt Diệp Quân Mi có chút đỏ lên, bỗngng nhiên nghĩ tới một chuyện, liền đi tới đem toàn bộ giá cũ toàn bộ xé toang.
Nam tử vịt đực đột nhiên nói :
- Ha ha, biết sai rồi sao, còn không nhanh hạ giá xuống.
Diệp Quân Mi không để ý đến hắn, trực tiếp dán lên bảng giá mới « 500 văn »
Nam tử vịt đực vừa nhìn thấy chợt hiểu :
- Nguyên lai con vịt sắp chết còn mạnh miệng, phá quán rồi còn cần gì nữa ! Tội gì phải như vậy ?
Miệng thì cảm thán nhưng trong lòng thì lại vui mừng
Cho ngươi ngưu.
Hôm nay ngươi không chịu xuống dài sao được.
Lưu Tam công tử thấy vậy sáng mắt lên, hướng Quách Nam Minh giơ ngón cái lên :
- Nam Minh huynh quả nhiên liệu sự như thần, chỉ đoán vậy mà nhanh như thế vị tùy tùng kia đã đến.
Quách Nam Minh khẽ cười, hắn vốn có tính cách cao ngạo, chẳng quá có đôi khi, không phải là người trong cuộc, cảm nhận sự mất mặt của người khác giảm đi không ít.
Nhất là tát vào mặt Diệp Quân Sinh.
----------------------------------*********-------------------------------------------
Tại hậu viện Độc Chước Trai, một trâu một trư đang nói chuyện phiếm :
- Ngưu ca, phía ngoài lại đến không ít người.
Đại Thánh nói :
- Ngươi lại muốn đi ủn người ?
Trư yêu cười ha ha một tiếng :
- Thực tủy tri vi(1), giờ có chút động tâm.
(1) như ăn qua tủy ở trong xương rồi mới biết nó ngon như thế nào.
Đại Thánh quát mắng nói :
- Nhìn lại bộ dáng của ngươi đi, không có một chút tiền đồ nào, ngày sau cũng là một lão gia giành chính quyền.
Trư yêu trợn mắt nói :
- Người là loại ngốc, ta cũng là vì tốt cho ngươi.
Nói thật, đối với Đại Thánh, Trư yêu rất là sợ hãi, nói một không dám nói hai. So sánh với Diệp Quân Sinh, nó sợ Đại Thánh nhiều hơn, vội vàng cười hiền lành nói :
- Ngưu ca, những người đó không biết tốt xấu, muốn khi dễ tiểu lão gia mà.
Tiểu lão giá chính là Diệp Quân Mi.
Nếu Diệp Quân Sinh chính là lão gia, như vậy Diệp Quân Mi chính là tiểu lão gia, mặc dù nàng chính là nữ nhi, nhưng xưng hô, không thể sơ xuất được.
Đại Thánh lớn tiếng nói :
- Bọn họ dám ! Ta diệt hết bọn hắn ?
Trư Yêu vội cười nói :
- Sao có thể làm phiền Ngưu ca được. Tòan bộ giao cho lão Trư ta là được rồi.
Đại Thánh liếc hắn một cái, đột nhiên nói :
- Ngươi đối với chuyện thân mật ngày hôm qua thật nhớ mãi không quên ?
Trư Yêu nghe vậy rất ủy khuất nói :
- Ngưu ca à, nghe ngươi nói, ta cùng với cái thằng hôm qua đúng là trong sạch mà.
Nhìn thấy bộ dạng hèn mọi bỉ ổi của Tru yêu, Đại Thánh không khỏi một trận ác hàn :
- Loại ngốc, ngươi không phải la hét muốn mở hậu cung hay sao ? Sao bây giờ lại đổi hứng thú ?
Trư yêu nghiêm trang trả lời :
- Không phải, có động nhưng chỉ ủn hắn cái là xong. Ngưu ca, lão trư ta đây mục đích không phải mở hậu cung mà là lý tưởng !
Ba !
Người bị một chân Đại Thánh đá bay.
Ở trên không trung, Trư Yêu không khỏi lệ rơi đầy mặt : đầu năm nay sao lý tưởng của mình lại bị hiểu nhầm sang cái dạng như vậy…
-------------------------------********---------------------------------------
Phảng phất như đã sớm viết xong kịch bản, nên nhân vật chính xác trong thời gian xuất hiện.
Ước chừng thời gian uống hết một chén trà, vị tùy tùng kia quả nhiên xuất hiện, tiến vào Độc Chước Trai.
Lúc này, tú tài thư viện Quan Trần càng khâm phục Quách Nam Minh. Đặc biệt là khi nghe vị tùy tùng nói :
- Cô nương, lão gia nhà ta nói, 300 văn tiền thì 300 văn tiền, mua toàn bộ.
Diệp Quân Minh khuôn mặt trong suốt, mồ hôi chảy ra mặt, nàng thật muốn nói « Tốt, bán ». chỉ là hôm qua ca ca đã phân phó, nếu như đối phương quay lại một lần nữa, liền nâng giá lên 500 văn tiền.
Giờ phút này, rất nhiều con mắt sáng quắt nhìn nàng. Giọng của nàng có chút khô nhưng cuối cùng nói :
- Xin lỗi, hiện tại giá vừa tăng rồi, mỗi bức giá 500 văn tiền.
Ông !
Kích động nhất chính là nhóm tú tài, Quách Nam Minh quá thần kỳ, quả nhiên tuyệt đỉnh thông minh, có thể suy đoán trước chính xác như vậy, phảng phất như biết trước mọi chuyện.
Kế tiếp, tên kia thở dài một phen, sau đó rời đi.
Tất cả mọi người, Hoàng Siêu mắt cũng không nháy một cái, gắt gao nhìn miệng vị tùy tùng.
- Không thể nào, lại tăng giá sao !
Diệp Quân Mi có chút ngại ngùng nói :
- Thật xin lỗi, nếu không người quay về hỏi lão gia của mình đi.
Nụ cười trên mặt Quách Nam Minh như gió xuân tháng 3, trong lòng cũng lộ ra chút khoan khoái, hắn thích cảm giác tất cả mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay như thế này.
- Thế thì không cần, trước khi đến đây, lão gia nhà chúng ta đã phân phó rồi, bất kể bao nhiêu tiền cũng mua hết !
Vị tùy tùng lầm bầm nói, chẳng qua hắn đối với hành vi này không biết phải nói như thế nào, trong thiên hạ có thể làm ăn kiểu như vậy hay sao ?
Chỉ bất quá lão gia nhà hắn đã phân phó, hắn không dám chất vấn, làm theo cũng được, dù sao cũng mang nhiều tiền.
- Cái gì ?
Mọi người nghe câu « bất kể bao nhiêu tiền cũng phải mua », cũng cảm thấy lỗ tai như muốn nổ, dường như là nghe lầm. Khi nhìn thấy vị tùy tùng kia lấy ra một tờ ngân phiếu, bọn họ thậm chí cảm thấy hai mắt mình như ảo giác.
Ảo giác, hết thảy đều là ảo giác…
- Không biết lão gia nhà ngươi sao này có muốn mua tranh chữ nữa không ?
Nụ cười của Diệp Quân Mi còn rạng rở hơn so với Quách Nam Minh.
- Nếu muốn mua tiếp, ta lại đến.
Cầm chắc tranh chữ, vị tùy tùng nghênh ngang rời đi.
Dường như mọi ánh mắt đều chuyển sang Quách Nam Minh, liền nhìn thấy khuôn mặt lúc hồng lúc xanh.
- Không tốt, Nam minh dường như muốn hộc máu…
Trong lòng Lưu Tam công tử thầm kêu hỏng bét.
/86
|