Sau khi trò chuyện một lúc với hai vị tiêu sư, trí óc Diệp Quân Sinh mới ngộ ra đạo lý Tẩu phiêu bất dịch (*). Chuyện dầm sương dãi nắng chỉ là vẻ ngoài ai cũng thấy, gặp phải sơn tặc hung ác mới là nguy hiểm tiềm ẩn phải trả giá bằng máu. Kẻ dám đi vận tiêu giữa giang hồ ai mà chưa bị chém vài nhát? Mỗi khi bị cướp hàng hầu như đầu đều treo lơ lửng ở lưng quần.
(*)Tẩu phiêu bất dịch: đi vận tiêu không dễ
Trong lời nói đám tiêu sư dễ nhận thấy họ tương đối kính trọng Giang đại tiểu thư. Thiếu nữ như bông hoa yếu ớt, xuất đầu lộ diện đã là chuyện cấm kỵ, thế mà nàng lại là trụ cột của một tiêu cục. Chuyện này không phải chỉ võ công cao cường là đủ, mà còn cần một tính cách đặc biệt, có tài lãnh đạo và có đủ thủ đoạn.
Giang Tĩnh Nhi đã luyện võ từ nhỏ, ông nội là nhân tố chính góp phần giúp nàng thấm nhuần tư tưởng hành hiệp trượng nghĩa. Nàng muốn trở thành một vị nữ hiệp được cưỡi ngựa chạy nhanh nhất, tay nắm thương hung mãnh nhất, đuổi giết những tên cùng hung cực ác nhất, uống cạn chum rượu mạnh nhất...
Trước đây Diệp Quân Sinh chưa từng tiếp xúc và hiểu rõ hết con người của Giang Tĩnh Nhi. Trong suy nghĩ của hắn, Giang Tĩnh Nhi giống một cô nương hay làm mình làm mẩy, đi đâu cũng giận dỗi, thể hiện ra là một người khó đoán và có nhiều mâu thuẫn về tính cách.
Giang Tĩnh Nhi sớm thay ông nội gánh vác trọng trách cũng vì vấn đề tuổi tác của Giang Tri Niên. Giang Tri Niên đã hơn sáu mươi tuổi, mỗi năm tết đến thì thân thể xương cốt lại càng không thể chịu được chấn động mạnh. Nếu Giang Tĩnh Nhi không tiếp quản thay ông nội thì Giang đằng tiêu cục rất có thể sẽ có nguy cơ đóng cửa.
Thật ra Giang mẫu tuyệt đối không muốn cho Giang Tĩnh Nhi tiếp quản. Con gái trong nhà phải gả cho một người con trai tốt, giúp chồng nuôi dạy con cái. Con nàng suốt ngày đánh đánh giết giết bên ngoài thì còn ra thể thống gì? Thế nên trong lòng Giang mẫu cho rằng Bành Thanh Sơn có gia thế giàu có, lại đảm nhận chức quan to thì không hề nghi ngờ gì là ứng cử viên sáng giá nhất để làm con rể.
Thế nhưng không biết nữ nhi bị chập sai mạch ở đâu rồi mà nhất quyết không chịu, Giang Tri Niên thì bảo tuỳ vào lựa chọn của Giang Tĩnh Nhi.
Giang mẫu thật sự giận sôi máu với một già một trẻ này.
Giận sôi máu cũng không nghĩ ra được biện pháp nào khác.
Sau khi nghe hết những giảng giải của đám tiêu sư, Diệp Quân Sinh thở dài, nghĩ thầm: Lăn lộn kiếm sống không có nghề nào dễ dàng nha...
Tên tiêu sư kia bỗng ép thấp giọng, nói thầm: Diệp công tử, thật ra rất nhiều chuyện khi nãy đều là tổng tiêu đầu dặn ta nói với ngươi đấy.
Tổng tiêu đầu, đương nhiên là Giang Tri Niên.
Diệp Quân Sinh nghe xong liền kinh ngạc, sau lại ha ha cười, thầm nghĩ: Mình đã hiểu rõ ý tứ của Giang Tri Niên. Không nghĩ tới Giang Tri Niên cũng có những thủ đoạn đối nhân xử thế thật tinh đời.
Nhá nhem tối, tiêu đội đến một nơi có tên là Vân Đài Trấn và quyết định tìm khách sạn qua đêm nghỉ ngơi ở đây.
Khách sạn thời đại này phục vụ đầy đủ từ ngủ lại đến ăn uống theo chuẩn nhất điều long (*). Lầu một là nơi ăn uống, bày ra bảy tám cái bàn phục vụ khách vãng lai tới ăn cơm.
(*)Nhất điều long: một con rồng, tương đương nghĩa phục vụ từ a đến z, ở đây là từ đầu rồng đến đuôi rồng.
Người của Giang đằng tiêu cục ngồi hết ba bàn. Trong đó chủ tớ Giang Tĩnh Nhi ngồi riêng một bàn; Diệp Quân Sinh cùng hai tên tiêu sư, hai tên tranh tử thủ một bàn; còn lại thì ngồi một bàn.
Trong khách sạn lúc này ngoại trừ bọn hắn còn có rải rác vài thực khách, đột nhiên một vị thực khách ở hướng Bắc lại gây được sự chú ý của cả bọn Giang Tĩnh Nhi.
Làm người đi vận tiêu thì sự cảnh giác luôn phải duy trì cao độ, có câu nói Tiểu tâm năng sử vạn niên thuyền (*), bất kể đến địa phương nào cũng phải mắt nhìn sáu đường tai nghe tám hướng. Đây là những tố chất cơ bản nhất yêu cầu phải có.
(*)Tiểu tâm năng sử vạn niên thuyền: cẩn thận có thể lái thuyền đi vạn năm - Trích câu nói của Trang Tử trong Cẩn thận năng bộ thiên thu thiền, tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền , sau trở thành một câu thông tục trong dân gian, ý là cẩn thận không dễ dàng phạm sai lầm, có thể vững vàng phát triển dài lâu.
Thế nên sau khi đã đến đây, mọi người lập tức âm thầm quan sát xem xung quanh có kẻ nào khả nghi hay không, người khách ở hướng Bắc kia rất khả nghi.
Trên người hắn mặc một bộ quần áo bằng vải thô bình thường, bàn chân mang giày. Thế nhưng trên đầu lại đội một cái mũ bằng nỉ che gần hết khuôn mặt, lúc ăn cũng không lấy xuống.
mũ nỉ:
Cả người của hắn từ trên xuống dưới không mang theo vũ khí, thế nhưng kỳ quái là bên hông lại cắm theo một nhánh gỗ màu trắng dài khoảng ba thước trông rất thô ráp.
Người này đơn độc ngồi ngay ngắn ở phía trong ăn một chén mì, ăn rất chậm. Dường như cứ mỗi lần ăn được một miếng thì lại suy ngẫm một chuyện đời.
Ăn một ngụm mì, ngẫm nghĩ một phen chuyện đời, thật có cảm giác thần bí.
Hàng mi thanh tú của Giang Tĩnh Nhi hơi nhíu lại, thoáng trao đổi bằng mắt với hai tên tiêu sư. Sau đó nàng liền lập tức làm bộ như không có chuyện gì mà bắt đầu gọi món ra ăn.
Tiêu hàng lần này của bọn họ không quý giá cho lắm, tổng giá trị chỉ khoảng năm trăm lạng bạc. Theo lẽ thường cao thủ sẽ không thèm dòm ngó tới, có lẽ phe mình đã lo lắng quá.
Huống chi trang phục người kia chẳng ra cái gì, không toát ra thứ gọi là cảm giác nguy hiểm.
Lúc đang ăn giữa chừng chợt có một nữ nhân xinh đẹp giả thành nam, ăn mặc trang phục sang trọng bước vào, nàng đứng ngay cửa ngạo nghễ nói: Vạn Kiếm sơn trang Vạn công tử tiện đường ghé quá nơi đây muốn dùng cơm, những người không liên quan mau mau nhanh chóng rời khỏi.
Giọng điệu rất kiêu ngạo, cứ như là đang có quan lớn đi tuần dắt theo binh lính gióng trống khua chiêng để mở đường.
Vạn Kiếm sơn trang Vạn công tử?
Chắc là vị Cuồng Kiếm Vạn Kiếm Sinh kia?
Trong lòng Diệp Quân Sinh nghĩ thầm.
Vừa nghe đến tên Vạn Kiếm sơn trang Vạn công tử, liền có rải rác vài người khách khẩn trương đứng dậy đi khỏi. Chỉ trong giây lát, trong phòng ăn khách sạn chỉ còn lại Giang Đằng tiêu cục cùng người khách kỳ quái kia.
Gương mặt một tên tiêu sư cười gượng gạo, hắn đứng dậy tới cạnh Giang Tĩnh Nhi, thấp giọng nói: Đại tiểu thư, tính cách Vạn công tử kia rất ngông cuồng. Ta nghe đồn hắn ưa sạch sẽ, những nơi đi qua không thích có người không liên quan ở cùng. Chúng ta đi thôi miễn cho gây ra chuyện.
Âm thanh của hắn nói ra rất nhỏ, không ngờ vẫn bị tên nô tỳ xinh đẹp kia nghe thấy, lông mày nàng dựng đứng lên, thét: Lá gan thật lớn, dám phê bình công tử nhà ta!
Nói xong, một cái lắc người đã tới cạnh tiêu sư, bang, bàn tay tát lên mặt tiêu sư.
Đúng là trở tay không kịp, tiêu sư cơ bản còn chưa phản ứng thì cả người đã bị đánh ngã xuống nền nhà, hai gò mà bỗng chốc sưng phù thật to, hàm răng cũng bị thiếu đi vài chiếc.
Người nô tỳ xinh đẹp này trông có vẻ xinh xắn đáng yêu, không ngờ trong người cũng có võ công, lại còn thích ra tay độc ác.
Giang Tĩnh Nhi liền nắm lấy ô mộc thương, nói: Tại sao ngươi lại càn quấy đi đánh người?
Nô tỳ xinh đẹp cười nhạt, nói: Nếu không lăn, cả ngươi ta cũng đánh!
Giang Tĩnh Nhi cười giận dữ: Nói hay lắm, vậy thì ta cứ ngồi ở đây, có giỏi thì phóng ngựa đến.
Gương mặt nô tỳ xinh đẹp bỗng lạnh lùng, lúc chuẩn bị ra tay đột nhiên có một gã sai vặt từ bên ngoài chạy vào, hô: Đào Hoa tỷ, công tử đã tới, mau ra đón tiếp.
Nô tỳ tên Đào Hoa trừng mắt nhìn Giang Tĩnh Nhi: Các ngươi quả không biết sống chết, chuẩn bị chờ nhận lấy lửa giận của công tử nhà ta đi.
Nàng vừa nói xong liền vội vàng chạy ra ngoài.
Bên ngoài lúc này bỗng vang lên tiếng đánh trống cùng tấu nhạc, có cả tiếng tiêu sáo hoà thanh, rất là dễ nghe êm tai. Đột nhiên có hai gã sai vặt ôm một bó thảm lông màu đỏ lộng lẫy, bắt đầu từ bên ngoài trải dần vào trong, có cảm giác giống như là sự kiện thảm đỏ ở đại lộ Ngôi Sao(*) vậy. Sau đó lại có hai tên ca cơ lớn lên được rất đẹp, tay cầm lẵng hoa rắc từng đoá từng đoá hoa xinh tươi tung bay khắp nơi.
(*)Đại lộ Ngôi Sao ở Hồng Kông - google thần chưởng. Ca cơ: giống như kiểu diva, trong thế giới truyện chắc là ca sĩ.
Không khí bỗng chốc ngập tràn hương hoa.
Phô trương tới cỡ này đúng là chưa từng thấy, quả thực rất giống những miêu tả đặc sắc của tiểu thuyết kiếm hiệp.
Một đám Giang Đằng tiêu cục bao gồm tranh tử thủ thì mặt mày như si ngốc, nha hoàn A Cách thì hai mắt đầy sao, nghĩ thầm: Huyền nhạc(*), hoa tươi, thảm đỏ lót đường, chưa nhìn thấy Vạn công tử đã cảm nhận được hắn thanh cao thoát tục... Ồ, ta sao có thể nghĩ như vậy, bọn họ hành xử ngang ngược, vô duyên vô cớ đánh Tề thúc, tất cả đều là kẻ xấu.
(*)Huyền nhạc: chỉ đội hình chơi đàn có dây trong một dàn nhạc, bao gồm đàn tranh, tỳ bà, đàn nhị,...
Tiểu cô nương ngây người trong thoáng chốc vội vàng thoát khỏi khỏi ảo tưởng, chấn chỉnh thái độ, thề từ nay phải luôn một lòng với tiểu thư.
Diệp Quân Sinh trông thấy một cảnh phô trương vô cùng xa hoa tráng lệ, mắt hắn chợt hấp háy, tay gãi gãi đầu, ấp úng nói: Chẳng lẽ ta lại xuyên việt lần nữa?
(*)Tẩu phiêu bất dịch: đi vận tiêu không dễ
Trong lời nói đám tiêu sư dễ nhận thấy họ tương đối kính trọng Giang đại tiểu thư. Thiếu nữ như bông hoa yếu ớt, xuất đầu lộ diện đã là chuyện cấm kỵ, thế mà nàng lại là trụ cột của một tiêu cục. Chuyện này không phải chỉ võ công cao cường là đủ, mà còn cần một tính cách đặc biệt, có tài lãnh đạo và có đủ thủ đoạn.
Giang Tĩnh Nhi đã luyện võ từ nhỏ, ông nội là nhân tố chính góp phần giúp nàng thấm nhuần tư tưởng hành hiệp trượng nghĩa. Nàng muốn trở thành một vị nữ hiệp được cưỡi ngựa chạy nhanh nhất, tay nắm thương hung mãnh nhất, đuổi giết những tên cùng hung cực ác nhất, uống cạn chum rượu mạnh nhất...
Trước đây Diệp Quân Sinh chưa từng tiếp xúc và hiểu rõ hết con người của Giang Tĩnh Nhi. Trong suy nghĩ của hắn, Giang Tĩnh Nhi giống một cô nương hay làm mình làm mẩy, đi đâu cũng giận dỗi, thể hiện ra là một người khó đoán và có nhiều mâu thuẫn về tính cách.
Giang Tĩnh Nhi sớm thay ông nội gánh vác trọng trách cũng vì vấn đề tuổi tác của Giang Tri Niên. Giang Tri Niên đã hơn sáu mươi tuổi, mỗi năm tết đến thì thân thể xương cốt lại càng không thể chịu được chấn động mạnh. Nếu Giang Tĩnh Nhi không tiếp quản thay ông nội thì Giang đằng tiêu cục rất có thể sẽ có nguy cơ đóng cửa.
Thật ra Giang mẫu tuyệt đối không muốn cho Giang Tĩnh Nhi tiếp quản. Con gái trong nhà phải gả cho một người con trai tốt, giúp chồng nuôi dạy con cái. Con nàng suốt ngày đánh đánh giết giết bên ngoài thì còn ra thể thống gì? Thế nên trong lòng Giang mẫu cho rằng Bành Thanh Sơn có gia thế giàu có, lại đảm nhận chức quan to thì không hề nghi ngờ gì là ứng cử viên sáng giá nhất để làm con rể.
Thế nhưng không biết nữ nhi bị chập sai mạch ở đâu rồi mà nhất quyết không chịu, Giang Tri Niên thì bảo tuỳ vào lựa chọn của Giang Tĩnh Nhi.
Giang mẫu thật sự giận sôi máu với một già một trẻ này.
Giận sôi máu cũng không nghĩ ra được biện pháp nào khác.
Sau khi nghe hết những giảng giải của đám tiêu sư, Diệp Quân Sinh thở dài, nghĩ thầm: Lăn lộn kiếm sống không có nghề nào dễ dàng nha...
Tên tiêu sư kia bỗng ép thấp giọng, nói thầm: Diệp công tử, thật ra rất nhiều chuyện khi nãy đều là tổng tiêu đầu dặn ta nói với ngươi đấy.
Tổng tiêu đầu, đương nhiên là Giang Tri Niên.
Diệp Quân Sinh nghe xong liền kinh ngạc, sau lại ha ha cười, thầm nghĩ: Mình đã hiểu rõ ý tứ của Giang Tri Niên. Không nghĩ tới Giang Tri Niên cũng có những thủ đoạn đối nhân xử thế thật tinh đời.
Nhá nhem tối, tiêu đội đến một nơi có tên là Vân Đài Trấn và quyết định tìm khách sạn qua đêm nghỉ ngơi ở đây.
Khách sạn thời đại này phục vụ đầy đủ từ ngủ lại đến ăn uống theo chuẩn nhất điều long (*). Lầu một là nơi ăn uống, bày ra bảy tám cái bàn phục vụ khách vãng lai tới ăn cơm.
(*)Nhất điều long: một con rồng, tương đương nghĩa phục vụ từ a đến z, ở đây là từ đầu rồng đến đuôi rồng.
Người của Giang đằng tiêu cục ngồi hết ba bàn. Trong đó chủ tớ Giang Tĩnh Nhi ngồi riêng một bàn; Diệp Quân Sinh cùng hai tên tiêu sư, hai tên tranh tử thủ một bàn; còn lại thì ngồi một bàn.
Trong khách sạn lúc này ngoại trừ bọn hắn còn có rải rác vài thực khách, đột nhiên một vị thực khách ở hướng Bắc lại gây được sự chú ý của cả bọn Giang Tĩnh Nhi.
Làm người đi vận tiêu thì sự cảnh giác luôn phải duy trì cao độ, có câu nói Tiểu tâm năng sử vạn niên thuyền (*), bất kể đến địa phương nào cũng phải mắt nhìn sáu đường tai nghe tám hướng. Đây là những tố chất cơ bản nhất yêu cầu phải có.
(*)Tiểu tâm năng sử vạn niên thuyền: cẩn thận có thể lái thuyền đi vạn năm - Trích câu nói của Trang Tử trong Cẩn thận năng bộ thiên thu thiền, tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền , sau trở thành một câu thông tục trong dân gian, ý là cẩn thận không dễ dàng phạm sai lầm, có thể vững vàng phát triển dài lâu.
Thế nên sau khi đã đến đây, mọi người lập tức âm thầm quan sát xem xung quanh có kẻ nào khả nghi hay không, người khách ở hướng Bắc kia rất khả nghi.
Trên người hắn mặc một bộ quần áo bằng vải thô bình thường, bàn chân mang giày. Thế nhưng trên đầu lại đội một cái mũ bằng nỉ che gần hết khuôn mặt, lúc ăn cũng không lấy xuống.
mũ nỉ:
Cả người của hắn từ trên xuống dưới không mang theo vũ khí, thế nhưng kỳ quái là bên hông lại cắm theo một nhánh gỗ màu trắng dài khoảng ba thước trông rất thô ráp.
Người này đơn độc ngồi ngay ngắn ở phía trong ăn một chén mì, ăn rất chậm. Dường như cứ mỗi lần ăn được một miếng thì lại suy ngẫm một chuyện đời.
Ăn một ngụm mì, ngẫm nghĩ một phen chuyện đời, thật có cảm giác thần bí.
Hàng mi thanh tú của Giang Tĩnh Nhi hơi nhíu lại, thoáng trao đổi bằng mắt với hai tên tiêu sư. Sau đó nàng liền lập tức làm bộ như không có chuyện gì mà bắt đầu gọi món ra ăn.
Tiêu hàng lần này của bọn họ không quý giá cho lắm, tổng giá trị chỉ khoảng năm trăm lạng bạc. Theo lẽ thường cao thủ sẽ không thèm dòm ngó tới, có lẽ phe mình đã lo lắng quá.
Huống chi trang phục người kia chẳng ra cái gì, không toát ra thứ gọi là cảm giác nguy hiểm.
Lúc đang ăn giữa chừng chợt có một nữ nhân xinh đẹp giả thành nam, ăn mặc trang phục sang trọng bước vào, nàng đứng ngay cửa ngạo nghễ nói: Vạn Kiếm sơn trang Vạn công tử tiện đường ghé quá nơi đây muốn dùng cơm, những người không liên quan mau mau nhanh chóng rời khỏi.
Giọng điệu rất kiêu ngạo, cứ như là đang có quan lớn đi tuần dắt theo binh lính gióng trống khua chiêng để mở đường.
Vạn Kiếm sơn trang Vạn công tử?
Chắc là vị Cuồng Kiếm Vạn Kiếm Sinh kia?
Trong lòng Diệp Quân Sinh nghĩ thầm.
Vừa nghe đến tên Vạn Kiếm sơn trang Vạn công tử, liền có rải rác vài người khách khẩn trương đứng dậy đi khỏi. Chỉ trong giây lát, trong phòng ăn khách sạn chỉ còn lại Giang Đằng tiêu cục cùng người khách kỳ quái kia.
Gương mặt một tên tiêu sư cười gượng gạo, hắn đứng dậy tới cạnh Giang Tĩnh Nhi, thấp giọng nói: Đại tiểu thư, tính cách Vạn công tử kia rất ngông cuồng. Ta nghe đồn hắn ưa sạch sẽ, những nơi đi qua không thích có người không liên quan ở cùng. Chúng ta đi thôi miễn cho gây ra chuyện.
Âm thanh của hắn nói ra rất nhỏ, không ngờ vẫn bị tên nô tỳ xinh đẹp kia nghe thấy, lông mày nàng dựng đứng lên, thét: Lá gan thật lớn, dám phê bình công tử nhà ta!
Nói xong, một cái lắc người đã tới cạnh tiêu sư, bang, bàn tay tát lên mặt tiêu sư.
Đúng là trở tay không kịp, tiêu sư cơ bản còn chưa phản ứng thì cả người đã bị đánh ngã xuống nền nhà, hai gò mà bỗng chốc sưng phù thật to, hàm răng cũng bị thiếu đi vài chiếc.
Người nô tỳ xinh đẹp này trông có vẻ xinh xắn đáng yêu, không ngờ trong người cũng có võ công, lại còn thích ra tay độc ác.
Giang Tĩnh Nhi liền nắm lấy ô mộc thương, nói: Tại sao ngươi lại càn quấy đi đánh người?
Nô tỳ xinh đẹp cười nhạt, nói: Nếu không lăn, cả ngươi ta cũng đánh!
Giang Tĩnh Nhi cười giận dữ: Nói hay lắm, vậy thì ta cứ ngồi ở đây, có giỏi thì phóng ngựa đến.
Gương mặt nô tỳ xinh đẹp bỗng lạnh lùng, lúc chuẩn bị ra tay đột nhiên có một gã sai vặt từ bên ngoài chạy vào, hô: Đào Hoa tỷ, công tử đã tới, mau ra đón tiếp.
Nô tỳ tên Đào Hoa trừng mắt nhìn Giang Tĩnh Nhi: Các ngươi quả không biết sống chết, chuẩn bị chờ nhận lấy lửa giận của công tử nhà ta đi.
Nàng vừa nói xong liền vội vàng chạy ra ngoài.
Bên ngoài lúc này bỗng vang lên tiếng đánh trống cùng tấu nhạc, có cả tiếng tiêu sáo hoà thanh, rất là dễ nghe êm tai. Đột nhiên có hai gã sai vặt ôm một bó thảm lông màu đỏ lộng lẫy, bắt đầu từ bên ngoài trải dần vào trong, có cảm giác giống như là sự kiện thảm đỏ ở đại lộ Ngôi Sao(*) vậy. Sau đó lại có hai tên ca cơ lớn lên được rất đẹp, tay cầm lẵng hoa rắc từng đoá từng đoá hoa xinh tươi tung bay khắp nơi.
(*)Đại lộ Ngôi Sao ở Hồng Kông - google thần chưởng. Ca cơ: giống như kiểu diva, trong thế giới truyện chắc là ca sĩ.
Không khí bỗng chốc ngập tràn hương hoa.
Phô trương tới cỡ này đúng là chưa từng thấy, quả thực rất giống những miêu tả đặc sắc của tiểu thuyết kiếm hiệp.
Một đám Giang Đằng tiêu cục bao gồm tranh tử thủ thì mặt mày như si ngốc, nha hoàn A Cách thì hai mắt đầy sao, nghĩ thầm: Huyền nhạc(*), hoa tươi, thảm đỏ lót đường, chưa nhìn thấy Vạn công tử đã cảm nhận được hắn thanh cao thoát tục... Ồ, ta sao có thể nghĩ như vậy, bọn họ hành xử ngang ngược, vô duyên vô cớ đánh Tề thúc, tất cả đều là kẻ xấu.
(*)Huyền nhạc: chỉ đội hình chơi đàn có dây trong một dàn nhạc, bao gồm đàn tranh, tỳ bà, đàn nhị,...
Tiểu cô nương ngây người trong thoáng chốc vội vàng thoát khỏi khỏi ảo tưởng, chấn chỉnh thái độ, thề từ nay phải luôn một lòng với tiểu thư.
Diệp Quân Sinh trông thấy một cảnh phô trương vô cùng xa hoa tráng lệ, mắt hắn chợt hấp háy, tay gãi gãi đầu, ấp úng nói: Chẳng lẽ ta lại xuyên việt lần nữa?
/86
|