Nha huyện Bành Thành, gia đình huyện lệnh vốn ở khu nhà phía sau nha huyện. Huyện lệnh hiện tại của Bành Thành mang họ Hồ tên Hán Sơn , năm nay bốn mươi ba tuổi, xuất thân là nhị giáp tiến sĩ(*), làm huyện lệnh Bành thành đã năm năm có lẻ. Hắn còn có một thân phận khác, là con rể Bành gia, gia tộc lớn của Bành Thành.
(*) Thi tiến sĩ, gồm có nhất giáp ba người Trạng nguyên, Bảng nhãn, Thám hoa, nhị giáp- còn gọi là Hoàng giáp, cuối cùng là tam giáp- còn gọi là Đồng tiến sĩ (DG: vohansat)
Có Bành gia giúp đỡ, cái ghế huyện lệnh của Hồ Hán Sơn ngồi rất thoải mái, trừ khi có cơ hội thăng chức, nếu không hắn chẳng muốn chuyển tới bất cứ nơi nào khác.
Chỉ là hiện giờ, Bành gia xảy ra chuyện lớn.
Đại thiếu gia Bành gia, Bành Thanh Thành đi Đạo An Phủ tham gia hội thơ Đạo An, không may bị kẻ ác giết hại, giết người đốt nhà, đến cả thi thể cũng bị thiêu không ra hình người.
Tin tức này đã lan truyền khắp huyện Bành Thành, muôn dân trăm họ bình thường đương nhiên vui mừng hớn hở, nhưng Bành gia và Hồ huyện lệnh thì giận dữ vô cùng.
Càng khiến bọn họ khó có thể chấp nhận là việc truy tìm hung thủ không chút tiến triển, không hề có manh mối, trở thành một án treo không đầu.
Anh trai chết đi, Bành Thanh Sơn bèn xin phép về nhà để đưa tang cúng tế. Hiện giờ hắn ngồi trong thư phòng của dượng, bàn việc kín:
“Dượng à, cháu nghi ngờ trong việc của đại ca, anh em tên Diệp Quân Sinh có liên quan.”
Lông mày trên gương mặt trắng trẻo của Hồ Hán Sơn nhướng cao:
“Thanh Sơn, cháu có chứng cứ không?”
Bành Thanh Sơn lắc đầu: “Nếu có chứng cứ, cháu còn ngồi đây nói sao?”
Hồ Hán Sơn thở dài một tiếng: “Thanh Sơn à, dượng biết suy tính trong lòng cháu, nhưng không có bằng chứng, chúng ta không dễ ra tay, nhất là hắn vừa đoạt giải nhất hội thơ Đạo An xong, rất là vướng tay.”
Nói đến cuộc thi thơ Đạo An, vẻ mặt Bành Thanh Sơn không khỏi thoáng hiện vẻ dữ tợn, nhưng rồi lại cúi đầu che dấu đi, thoáng chốc đã trở lại bình thường, nói tiếp: “Dượng, cháu nghe nói con mọt sách kia đã báo danh tham gia cuộc thi Đồng Tử năm nay?”
Hồ Hán Sơn gật đầu nói: “Không sai, thủ tục của hắn đều đã đầy đủ và đã được phê chuẩn rồi.”
“Dượng có cảm thấy hắn đậu nổi không?”
Hồ Hán Sơn bất chợt mỉm cười: “Hắn có đậu hay không cũng không quan trọng, vấn đề ở chỗ dượng có cho hắn đậu hay không.”
Bành Thanh Sơn hai mắt sáng ngời, lập tức đứng dậy, ôm quyền nói: “Nếu thế Thanh Sơn cảm ơn dượng đã giúp đỡ.”
Cuộc thi Đồng Tử chia làm ba cửa, gồm thi Huyện, thi Phủ, thi Viện. Trong đó thi Huyện làm bốn bài thi, do huyện lệnh chủ trì.
Thi Huyện do huyện lệnh chủ trì, Hồ Hán Sơn muốn động tay động chân dễ như trở bàn tay. Ngụ ý của lão chính là nếu như lão không cho Diệp Quân Sinh thi đậu, vậy bất kể văn chương của hắn làm xuất sắc chừng nào cũng không qua được. Qua không được thi Huyện, đương nhiên không có tư cách tiếp tục tham gia thi Phủ, thi Viện.
Bành Thanh Sơn hiểu được điểm ẩn ấy, trong lòng mừng rỡ. Thật ra hắn đã nổi ý muốn giết Diệp Quân Sinh, chỉ là đúng vào dịp hắn đang ở giai đoạn quan trọng trong con đường làm quan của mình nên không muốn làm bậy… Lúc này, hắn đang chạy chọt khắp nơi, những mong có cơ hội được làm huyện lệnh, việc cũng đã gần xong. Hắn hăm hở đến tham gia hội thơ Đạo An, vốn mong dựa vào việc này để tạo thế, chỉ không ngờ lại bại một cách khó hiểu vào tay Diệp Quân Sinh, quả thật là thù xưa hận mới lòng căm tức.
Tạm thời không tiện ra tay, không bằng hoãn lại một thời gian. Người ta thường nói: “Nuôi heo vỗ béo hẵng thịt”, đến lúc đó giết thịt mới sướng tay. Chỉ là trước lúc đó, Bành Thanh Sơn tuyệt đối không muốn nhìn thấy Diệp Quân Sinh thi lấy được tú tài công danh. Bởi vì một khi có công danh, thân phận hắn sẽ khác hẳn, sẽ làm tăng thêm nhiều sự khó liệu.
Những ý nghĩ này, hắn đương nhiên không nói ra. Mà Hồ Hán Sơn lại có cách nghĩ khác, hắn tuyệt không tin rằng cái chết của Bành Thanh Thành lại liên quan đến anh em Diệp Quân Sinh, Bành Thanh Sơn nói vậy có thể là do oán hận từ lần hội thơ ấy, mới tìm cách trút giận mà thôi.
Nhưng dù sao đi nữa, Hồ gia và Bành gia đã chung một chiến hào, ích lợi liên quan, Hồ Hán Sơn cũng vui vẻ giúp một tay ân tình, chặn đường công danh của Diệp Quân Sinh, để Bành Thanh Sơn cảm thấy vui vẻ một chút.
Nói đến tiền đồ, của đứa cháu vợ này sẽ còn rộng lớn sáng sủa hơn mình nhiều.
........
“Ca ca, hay là chúng ta đi tìm Đại Thánh về đi.”
Sau khi trở về, Diệp Quân Mi cứ nhắc đến Đại Thánh mãi. Lúc đầu ca ca quyết định đem Đại Thánh chăn thả nơi rừng núi, nàng đã thấy không yên, hết sức lo lắng. Dù sao Đại Thánh cũng chỉ là một con trâu chứ không phải thú dữ, đem nó thả ở nơi rừng rú sợ sẽ sảy ra chuyện không ổn. Chỉ là lúc đó không lay chuyển được quyết định của ca ca nên nàng mới chịu đồng ý.
Diệp Quân Sinh cười đáp: “Quân Mi à, anh nói rồi, nếu như Đại Thánh muốn về, nó sẽ tự mà về.”
Diệp Quân Mi sốt ruột: “Ca ca, nó chỉ là một con trâu thôi.”
Một con trâu không có người dắt, cho dù biết đường cũng khó mà về được đến nhà. Nhỡ chẳng may nửa đường gặp phải những kẻ tham lam, thấy có con trâu vô chủ nghênh ngang đi trên đường, chắc chắn sẽ đưa tay dắt mất. Con trâu giá không rẻ, dù là một con trâu già yếu bệnh tật cũng bán được không ít tiền.
Diệp Quân Sinh biết em gái lo lắng, nhưng cũng chẳng thể nói toạc Đại Thánh là một con trâu yêu, đã phục hồi mấy phần pháp lực, chỉ cần nó không muốn, người ta dù làm thế nào cũng không dắt trộm được.
Không những không dắt trộm được, có khi còn phải ăn một cái móng trâu vào người.
Chỉ là không biết Đại Thánh đang ở đâu, Diệp Quân Sinh cũng có chút nhớ nhung: Nó rốt cuộc có về hay không?
Ngoại ô phía tây Bành Thành, có một thôn xóm tên Đại Đường Thôn .
Hôm nay, Đại Đường Thôn có nhà rước dâu, cưới vợ.
Chú rể tên là A Vĩnh, kể ra cũng là một người số khổ, cha mẹ mất sớm, anh chị lại là kẻ khắc nghiệt tham lam, lúc chia gia tài cả ruộng đất lẫn nhà cửa đều không cho A Vĩnh, chỉ ném cho hắn một con trâu già là coi như hết nợ.
A Vĩnh dắt theo trâu, dựng một căn lều đơn sơ trong thôn mà ở. Thấm thoát nhiều năm qua đi, nhịn ăn nhịn mặc, cuối cùng cũng chắt bóp được một ít bạc. Sau lại thấy con trâu già bệnh tật sắp chết không còn làm việc được, bèn đem nó bán đi được hai quan tiền. A Vĩnh dùng số tiền này dựng nhà mới, làm như vậy mới có cơ hội kiếm được vợ, lại nhờ mai mối dạm hỏi, kiếm được một cô nàng tàm tạm, hôm nay là ngày thành thân.
Giờ lành sắp đến, A Vĩnh mặc một bộ đồ may mắn ra cửa đón dâu, đương nhiên là không có cỗ kiệu ngựa dắt hoành tráng, chỉ là mượn một con lừa, để cho cô dâu ngồi.
Nhà cô dâu mới không xa, ở ngay thôn bên cạnh, cùng một làng quê.
Hắn đang đi vui vẻ, đột nhiên phía trước xuất hiện một con trâu mộng, không có ai dắt, chỉ có mình nó. Con trâu này thân thể cường tráng, da lông bóng mượt, cơ bắp cuồn cuộn, trông rất khỏe mạnh. Mà sừng trái lại gãy mất một đoạn.
Nhìn con trâu này, A Vĩnh cảm thấy hơi quen quen không khỏi chăm chú xem xét.
Mà con trâu ấy cũng không tránh đường, ngược lại còn bước tiến lên, đến trước mặt A Vĩnh, hai chân trước đột nhiên khuỵu xuống, quỳ rạp. Cái đầu trâu to lớn dập đầu bái, vang tiếng phanh phanh.
Một con trâu quỳ lạy mình?
Phút giây này, A Vĩnh bị một phen choáng váng, suýt nữa tưởng là mình bị hoa mắt.
Dập đầu xong, con trâu há mồm nhổ ra một khối bạc nguyên bảo rơi lục cục xuống đất, ánh bạc rực rỡ, ít nhất phải nặng năm lạng.
Nhổ bạc xong, con trâu đứng thẳng dậy, rống một tiếng to, cực kỳ vang dội, làm con lừa kia sợ nhũn bốn vó, suýt chút nữa là lăn quay ra đất.
Rống xong, con trâu xanh không hề quay đầu, tung mình cất vó, thoáng chốc đi xa không biết tung tích.
“Trâu già, là con trâu già.”
A Vĩnh đột nhiên tỉnh ngộ, nhận ra nó chính là con trâu già đã theo mình nhiều năm kia, chỉ là bất kể hắn gọi thế nào, con trâu ấy vẫn không ngoái lại.
Hắn trong lòng buồn bã mất mát, dường như mình đã để mất đi thứ gì đó rất quan trọng, hơn nữa sẽ không bao giờ tìm lại được.
A Vĩnh đương nhiên không biết được, không phải hắn bán đi một con trâu, mà là một lần tiên duyên.
(*) Thi tiến sĩ, gồm có nhất giáp ba người Trạng nguyên, Bảng nhãn, Thám hoa, nhị giáp- còn gọi là Hoàng giáp, cuối cùng là tam giáp- còn gọi là Đồng tiến sĩ (DG: vohansat)
Có Bành gia giúp đỡ, cái ghế huyện lệnh của Hồ Hán Sơn ngồi rất thoải mái, trừ khi có cơ hội thăng chức, nếu không hắn chẳng muốn chuyển tới bất cứ nơi nào khác.
Chỉ là hiện giờ, Bành gia xảy ra chuyện lớn.
Đại thiếu gia Bành gia, Bành Thanh Thành đi Đạo An Phủ tham gia hội thơ Đạo An, không may bị kẻ ác giết hại, giết người đốt nhà, đến cả thi thể cũng bị thiêu không ra hình người.
Tin tức này đã lan truyền khắp huyện Bành Thành, muôn dân trăm họ bình thường đương nhiên vui mừng hớn hở, nhưng Bành gia và Hồ huyện lệnh thì giận dữ vô cùng.
Càng khiến bọn họ khó có thể chấp nhận là việc truy tìm hung thủ không chút tiến triển, không hề có manh mối, trở thành một án treo không đầu.
Anh trai chết đi, Bành Thanh Sơn bèn xin phép về nhà để đưa tang cúng tế. Hiện giờ hắn ngồi trong thư phòng của dượng, bàn việc kín:
“Dượng à, cháu nghi ngờ trong việc của đại ca, anh em tên Diệp Quân Sinh có liên quan.”
Lông mày trên gương mặt trắng trẻo của Hồ Hán Sơn nhướng cao:
“Thanh Sơn, cháu có chứng cứ không?”
Bành Thanh Sơn lắc đầu: “Nếu có chứng cứ, cháu còn ngồi đây nói sao?”
Hồ Hán Sơn thở dài một tiếng: “Thanh Sơn à, dượng biết suy tính trong lòng cháu, nhưng không có bằng chứng, chúng ta không dễ ra tay, nhất là hắn vừa đoạt giải nhất hội thơ Đạo An xong, rất là vướng tay.”
Nói đến cuộc thi thơ Đạo An, vẻ mặt Bành Thanh Sơn không khỏi thoáng hiện vẻ dữ tợn, nhưng rồi lại cúi đầu che dấu đi, thoáng chốc đã trở lại bình thường, nói tiếp: “Dượng, cháu nghe nói con mọt sách kia đã báo danh tham gia cuộc thi Đồng Tử năm nay?”
Hồ Hán Sơn gật đầu nói: “Không sai, thủ tục của hắn đều đã đầy đủ và đã được phê chuẩn rồi.”
“Dượng có cảm thấy hắn đậu nổi không?”
Hồ Hán Sơn bất chợt mỉm cười: “Hắn có đậu hay không cũng không quan trọng, vấn đề ở chỗ dượng có cho hắn đậu hay không.”
Bành Thanh Sơn hai mắt sáng ngời, lập tức đứng dậy, ôm quyền nói: “Nếu thế Thanh Sơn cảm ơn dượng đã giúp đỡ.”
Cuộc thi Đồng Tử chia làm ba cửa, gồm thi Huyện, thi Phủ, thi Viện. Trong đó thi Huyện làm bốn bài thi, do huyện lệnh chủ trì.
Thi Huyện do huyện lệnh chủ trì, Hồ Hán Sơn muốn động tay động chân dễ như trở bàn tay. Ngụ ý của lão chính là nếu như lão không cho Diệp Quân Sinh thi đậu, vậy bất kể văn chương của hắn làm xuất sắc chừng nào cũng không qua được. Qua không được thi Huyện, đương nhiên không có tư cách tiếp tục tham gia thi Phủ, thi Viện.
Bành Thanh Sơn hiểu được điểm ẩn ấy, trong lòng mừng rỡ. Thật ra hắn đã nổi ý muốn giết Diệp Quân Sinh, chỉ là đúng vào dịp hắn đang ở giai đoạn quan trọng trong con đường làm quan của mình nên không muốn làm bậy… Lúc này, hắn đang chạy chọt khắp nơi, những mong có cơ hội được làm huyện lệnh, việc cũng đã gần xong. Hắn hăm hở đến tham gia hội thơ Đạo An, vốn mong dựa vào việc này để tạo thế, chỉ không ngờ lại bại một cách khó hiểu vào tay Diệp Quân Sinh, quả thật là thù xưa hận mới lòng căm tức.
Tạm thời không tiện ra tay, không bằng hoãn lại một thời gian. Người ta thường nói: “Nuôi heo vỗ béo hẵng thịt”, đến lúc đó giết thịt mới sướng tay. Chỉ là trước lúc đó, Bành Thanh Sơn tuyệt đối không muốn nhìn thấy Diệp Quân Sinh thi lấy được tú tài công danh. Bởi vì một khi có công danh, thân phận hắn sẽ khác hẳn, sẽ làm tăng thêm nhiều sự khó liệu.
Những ý nghĩ này, hắn đương nhiên không nói ra. Mà Hồ Hán Sơn lại có cách nghĩ khác, hắn tuyệt không tin rằng cái chết của Bành Thanh Thành lại liên quan đến anh em Diệp Quân Sinh, Bành Thanh Sơn nói vậy có thể là do oán hận từ lần hội thơ ấy, mới tìm cách trút giận mà thôi.
Nhưng dù sao đi nữa, Hồ gia và Bành gia đã chung một chiến hào, ích lợi liên quan, Hồ Hán Sơn cũng vui vẻ giúp một tay ân tình, chặn đường công danh của Diệp Quân Sinh, để Bành Thanh Sơn cảm thấy vui vẻ một chút.
Nói đến tiền đồ, của đứa cháu vợ này sẽ còn rộng lớn sáng sủa hơn mình nhiều.
........
“Ca ca, hay là chúng ta đi tìm Đại Thánh về đi.”
Sau khi trở về, Diệp Quân Mi cứ nhắc đến Đại Thánh mãi. Lúc đầu ca ca quyết định đem Đại Thánh chăn thả nơi rừng núi, nàng đã thấy không yên, hết sức lo lắng. Dù sao Đại Thánh cũng chỉ là một con trâu chứ không phải thú dữ, đem nó thả ở nơi rừng rú sợ sẽ sảy ra chuyện không ổn. Chỉ là lúc đó không lay chuyển được quyết định của ca ca nên nàng mới chịu đồng ý.
Diệp Quân Sinh cười đáp: “Quân Mi à, anh nói rồi, nếu như Đại Thánh muốn về, nó sẽ tự mà về.”
Diệp Quân Mi sốt ruột: “Ca ca, nó chỉ là một con trâu thôi.”
Một con trâu không có người dắt, cho dù biết đường cũng khó mà về được đến nhà. Nhỡ chẳng may nửa đường gặp phải những kẻ tham lam, thấy có con trâu vô chủ nghênh ngang đi trên đường, chắc chắn sẽ đưa tay dắt mất. Con trâu giá không rẻ, dù là một con trâu già yếu bệnh tật cũng bán được không ít tiền.
Diệp Quân Sinh biết em gái lo lắng, nhưng cũng chẳng thể nói toạc Đại Thánh là một con trâu yêu, đã phục hồi mấy phần pháp lực, chỉ cần nó không muốn, người ta dù làm thế nào cũng không dắt trộm được.
Không những không dắt trộm được, có khi còn phải ăn một cái móng trâu vào người.
Chỉ là không biết Đại Thánh đang ở đâu, Diệp Quân Sinh cũng có chút nhớ nhung: Nó rốt cuộc có về hay không?
Ngoại ô phía tây Bành Thành, có một thôn xóm tên Đại Đường Thôn .
Hôm nay, Đại Đường Thôn có nhà rước dâu, cưới vợ.
Chú rể tên là A Vĩnh, kể ra cũng là một người số khổ, cha mẹ mất sớm, anh chị lại là kẻ khắc nghiệt tham lam, lúc chia gia tài cả ruộng đất lẫn nhà cửa đều không cho A Vĩnh, chỉ ném cho hắn một con trâu già là coi như hết nợ.
A Vĩnh dắt theo trâu, dựng một căn lều đơn sơ trong thôn mà ở. Thấm thoát nhiều năm qua đi, nhịn ăn nhịn mặc, cuối cùng cũng chắt bóp được một ít bạc. Sau lại thấy con trâu già bệnh tật sắp chết không còn làm việc được, bèn đem nó bán đi được hai quan tiền. A Vĩnh dùng số tiền này dựng nhà mới, làm như vậy mới có cơ hội kiếm được vợ, lại nhờ mai mối dạm hỏi, kiếm được một cô nàng tàm tạm, hôm nay là ngày thành thân.
Giờ lành sắp đến, A Vĩnh mặc một bộ đồ may mắn ra cửa đón dâu, đương nhiên là không có cỗ kiệu ngựa dắt hoành tráng, chỉ là mượn một con lừa, để cho cô dâu ngồi.
Nhà cô dâu mới không xa, ở ngay thôn bên cạnh, cùng một làng quê.
Hắn đang đi vui vẻ, đột nhiên phía trước xuất hiện một con trâu mộng, không có ai dắt, chỉ có mình nó. Con trâu này thân thể cường tráng, da lông bóng mượt, cơ bắp cuồn cuộn, trông rất khỏe mạnh. Mà sừng trái lại gãy mất một đoạn.
Nhìn con trâu này, A Vĩnh cảm thấy hơi quen quen không khỏi chăm chú xem xét.
Mà con trâu ấy cũng không tránh đường, ngược lại còn bước tiến lên, đến trước mặt A Vĩnh, hai chân trước đột nhiên khuỵu xuống, quỳ rạp. Cái đầu trâu to lớn dập đầu bái, vang tiếng phanh phanh.
Một con trâu quỳ lạy mình?
Phút giây này, A Vĩnh bị một phen choáng váng, suýt nữa tưởng là mình bị hoa mắt.
Dập đầu xong, con trâu há mồm nhổ ra một khối bạc nguyên bảo rơi lục cục xuống đất, ánh bạc rực rỡ, ít nhất phải nặng năm lạng.
Nhổ bạc xong, con trâu đứng thẳng dậy, rống một tiếng to, cực kỳ vang dội, làm con lừa kia sợ nhũn bốn vó, suýt chút nữa là lăn quay ra đất.
Rống xong, con trâu xanh không hề quay đầu, tung mình cất vó, thoáng chốc đi xa không biết tung tích.
“Trâu già, là con trâu già.”
A Vĩnh đột nhiên tỉnh ngộ, nhận ra nó chính là con trâu già đã theo mình nhiều năm kia, chỉ là bất kể hắn gọi thế nào, con trâu ấy vẫn không ngoái lại.
Hắn trong lòng buồn bã mất mát, dường như mình đã để mất đi thứ gì đó rất quan trọng, hơn nữa sẽ không bao giờ tìm lại được.
A Vĩnh đương nhiên không biết được, không phải hắn bán đi một con trâu, mà là một lần tiên duyên.
/86
|