Gió đêm thổi rì rào, dòng sông cuồn cuộn chảy, tiếng mái chèo rẽ nước vang lên, tất cả hòa với nhau thành một khúc nhạc điệu nhẹ nhàng.
Tâm tình của Giang Tĩnh Nhi lại chẳng nhẹ nhàng chút nào, sầm mặt lại mà đánh giá Diệp Quân Sinh: “Không nghĩ tới tên này sau khi thông suốt, tính tình lại biến mạnh như vậy.”
Tất nhiên là mạnh rồi.
Nghe nói dáng dấp Diệp Quân Sinh trước đây cầm một cái bản lớn đánh ra ba trăm cái còn không đánh ra cái rắm, chỉ sợ bị người khác hét lên một tiếng hai chân liền nhũn ra, cứt đái đầy quần.
Đêm nay sao lại như vậy ?
Đêm nay, Diệp Quân Sinh như một con gà chọi, nhất định là con trống rồi, gặp người là muốn mổ. Vấn đề ở chỗ là tính khí này của hắn, phải có bản lĩnh hay không mới được?
Chẳng lẽ mấy con mọt sách này đều có một loại tính khí quật cường.
Điểm này cũng dễ hiểu: Ví dụ như vi thần trong triều tận trung báo quốc, có khi vì can gián mà không tiếc đâm đầu vào cột, thậm chí thắt cổ ở cổng thành…
Mấy loại trên nói dễ nghe thì là khí phách đùng đùng, nói khó nghe thì như những kẻ lỗ mãng.
Diệp Quân Sinh bây giờ chắc chắn là như thế, đối thủ là kẻ có võ công cao cường, chống đối ra mặt như vậy thật đúng là không sợ chết.
Ồ, có chỗ không đúng, tên ngốc này không phải là người khinh suất như vậy, chẳng nhẽ hắn có chỗ dựa vào, hay là hắn đã biết trước là ta sẽ ra tay giúp đỡ, nên cố ý làm làm như thế, tâm địa thật xấu xa...
Tâm tư Giang Tĩnh Nhi chợt sáng, ý niệm xoay chuyển liền nắm được mấu chốt. Nàng càng nghĩ càng thấy có khả năng dường như đã bị mắc lừa.
Chỉ nghe thấy Diệp Quân Sinh thản nhiên trả lời: “Tính khí mạnh hơn thật ra cũng không hoàn toàn xấu, ít nhất ta cũng cũng chứng minh được một chuyện”
Giang tĩnh nhi thắc mắc: Chuyện gì?
Diệp Quân Sinh hấp háy mắt: “Đó là người có có tính khí đại tiểu thư như ngươi, đôi khi lại rất đáng yêu.” Dưới tình huống như vậy, đối mặt với Vạn Kiếm Sinh mà cô gái này vẫn có thể đứng ra, thái độ quả quyết như vậy rất có phong thái của người hiệp nghĩa tương trợ kẻ yếu. Mà cho dù nàng không trợ giúp thì Diệp Quân Sinh cũng không sao, nhưng mà ý nghĩa lại khác hẳn.
Đáng yêu? Mình?
Giang Tĩnh Nhi cả đời chưa từng nghe qua lời nhận xét như vậy, bỗng nhiên đứng thẳng lên, nhất thời không biết trả lời như thế nào, chỉ có thể buông ra một câu: “Ta thương hại ngươi, sợ ngươi bị người ta giết chết, không biết giải thích với gia gia thế nào mà thôi.”
Rồi nàng hầm hầm đứng dậy trở về trong phòng của mình.
Đây là chiếc thuyền nhỏ, thuê ở bến tàu bên kia Ngao Đầu Đảo. Ngao Đầu Đảo là một danh lam thắng cảnh hấp dẫn, được phát triển rất tốt nên tự nhiên cũng có bến tàu, nhà đò dựa vào đây làm ăn.
Đứng trên mũi thuyền, gió đêm thổi, Diệp Quân Sinh đầu óc rất tỉnh táo, nhìn về xung quanh, hắn trông thấy Ngao Đầu đảo đã trở thành một bóng đen mờ mịt khó có thể trông rõ, thỉnh thoảng có một ít tia sáng hắt ra, hẳn là đèn đuốc ở chỗ mọi người đang tụ hội.
“Hắc, thiếu hiệp công tử, võ lâm tiên tử, xem như là đã được kiến thức…”
Đột nhiên Diệp Quân Sinh cười cười một tiếng, khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt tĩnh tâm. Hắn đang tu luyện Vĩnh Tự Bát Kiếm.
Theo cảm ngộ tăng dần, Diệp Quân Sinh thông qua minh tưởng cũng có thể suy tư, cảm ngộ kiếm ý. Đây là một bước tiến bộ mạnh mẽ, có thể rút ngắn rất nhiều thời gian tu luyện.
Trong lúc mơ hồ, hắn liền cảm giác được không mất bao nhiêu thời gian đã có thể sử dụng được đạo kiếm ý thứ ba: “Thụ Bút Kiếm Ý”
Chiếc thuyền nhỏ đã trở lại bên cạnh tòa thuyền mà Giang gia thuê, Giang Tĩnh Nhi cùng Diệp Quân Sinh lên thuyền, liền không nói tiếp nữa, từng người trở về phòng của mình.
Giữa bọn họ, vốn là cũng không quen thuộc lắm.
…
Đối tửu đương ca, bảo kiếm cuồng vũ(*)
(*) Trước khi cạn rượu nên ca hát, vung lên bảo kiếm loạn múa.
Xi!
Vào lúc cuối, một kiếm thế như tia chớp vọt khỏi tay Bành Thanh Sơn, đâm vào một thân cây khô, hắn tựa như đã đem hết phẫn uất phát tiết ra ngoài, chắp tay xung quanh nói: “Kiếm Sinh huynh, Minh Viễn huynh, Quách tiên tử, đêm nay bởi vì ta mà làm cho các ngươi mất hứng, Bành mỗ có tội. Bây giờ trời đã tối, e rằng Thần Kiếm Hành Không sẽ không tới, đợi lâu như vậy sẽ không hay, ta xin cáo lui trước. Ngày khác sẽ đem rượu đến bồi tội.”
Hắn nói một cách tự nhiên thẳng thắn, rồi mang tùy tùng rời đi. Lúc xoay người, sắc mặt không kìm nén được bỗng trở nên tái nhợt.
“Giang Tĩnh Nhi, ngươi sao có thể như vậy! Ngươi sao lại dám như thế!”
Một tiếng rít gào đang chất vấn trong nội tâm.
Hắn thật không thể tưởng tượng được Giang Tĩnh Nhi ra mặt giúp đỡ tên ngốc kia, thế nên không những không thể dạy được một bài học, lại còn để chuyện mất đi kiểm soát.
Như vậy, chẳng khác nào Giang Tĩnh Nhi đã ra quyết định. Việc này không hẳn là nàng chọn Diệp Quân Sinh, nhưng càng không phải là hắn, Bành Thanh Sơn.
Đây là việc mà hắn vô cùng khó chấp nhận, trước đó hắn tưởng rằng Giang Tĩnh Nhi như gần mà như xa, chỉ là bị dính dáng đến hôn ước cùng Diệp Quân Sinh. Khi hôn ước giải trừ, tất cả cản trở biến mất, Giang Tĩnh Nhi sẽ tự động cho mình ôm ấp, cứ thuận theo mà thành nữ nhân của hắn, đâu biết được là sẽ có kết quả như vậy?
Bành Thanh Sơn làm sao mà rõ được trong lòng của Giang Tĩnh Nhi đối với hắn chỉ như một ca ca, căn bản không có tình ý.
Cái danh nghĩa “ca ca” từ xưa đã là một lá bài đầy tính bi kịch, chỉ là hôm nay cái quân bài này vì tình huống có sự biến đổi nên đã sớm đưa ra, chỉ là thời điểm tung ra lá bài làm người ta khó có thể chấp nhận được sự thật mà thôi.
Ai đã làm thành?
Bành Thanh Sơn vừa đi, Vạn Kiếm Sinh cùng Tạ Minh Viễn liếc mắt nhìn nhau, hừ lạnh nói: “Tên ngốc mọt sách kia đã làm mất hứng thú chúng ta rồi, hay là giải tán đi.”
Vốn là định tổ chức một hồi yến hội vui vẻ, không ngờ lại bị chuyện không vui ầm ĩ mà giải tán, thật khiến người ta buồn rầu.
Đám người này trong cùng một vòng tròn xã hội, đều là thanh niên tuấn tú đẹp đẽ háo thắng, ánh mắt luôn nhìn rất cao, lại bị một tên thư sinh phá rối, quả thật không cách nào chấp nhận.
Nhạc chưa hết, người đã đi, qua một hồi ngắn ngủi nơi vốn náo nhiệt tưng bừng chỉ còn lại lầu các đình đài trống không, chỉ còn cây cùng bóng, canh thừa thịt nguội chưa dọn sạch sẽ.
Không gian lập tức trở nên yên tĩnh, hoặc là có chút tiếng sào sạt của gió núi thổi qua lá cây.
Sạt sạt sạt!
Trong rừng cây bỗng nhiên vang lên một loạt thanh âm bé nhỏ, qua một lúc, một con thú xuất hiện, dáo dác ngó xung quanh.
Ánh sáng yếu ớt của mặt trăng chiếu xuống, mới thấy được đó là một con heo.
Một con heo trắng trẻo mập mạp! Nó tai to mặt lớn, nhìn sơ qua ít nhất là ba bốn trăm cân, cả một thân da thịt của bên trong, lông trắng lộ ra hồng, trong đám hồng lộ một đám da non bụ bẫm, phấn ục, khiến người khác thấy chỉ muốn lao vào cắn một phát.
Nó rón ra rón rén, hoạt bát ngây thơ, ùng ục ùng ục kêu lên, đôi mắt đảo quanh liên tục, dáng vẻ hết sức linh động.
Heo mập trốn ở sau một cái cây lớn, nó nhìn chằm chằm không chớp mắt về phía trước, chính là tảng đá cự ngao kia. Dáng vẻ nó không giống như nhìn một vật chết, mà như nhìn một vật có sinh mệnh sắp có chuyển động, chờ đợi rất hưng phấn.
A, có người đến?
Lỗ tai đột nhiên dựng lên, hình như nghe được chút động tĩnh, nó lập tức dấu đi hơi thở, ẩn trong bụi cỏ.
Chỉ lát sau, một bóng người phiêu hốt lặng yên mà tới, cũng không hiện thân mà ẩn vào một chỗ khác, cũng như heo mậo ẩn nấp quan sát.
Một lúc lâu sau, mây trên trời bị thổi tán đi một ít, ánh trăng rạng rỡ chiếu xuống bên dưới.
Phù!
Tảng đá màu xanh này vốn nên là một vật chết, lúc này lại chuyển động, biến thành vật sống, con ngao chậm rãi giương cao mở miệng ra, phun một tấm ngọc phù to bằng bàn tay.
Tấm ngọc phù này vuông vức, chừng nửa thước, mặt trên có ký tự chuyển động phi thường huyền diệu. Nhưng mà hình dáng ngọc phù có vẻ hơi cũ nát, có vết tích tổn hại.
Sau khi ngọc phù bị phun ra, liền dựng thẳng đứng lên, lơ lửng nhấp nhô, phun ra nuốt vào hấp thu tinh hoa mặt trăng.
Xì!
Vào đúng thời khắc này, một đạo kiếm quang đột nhiên xuất hiện, chính là của bóng người ẩn nấp kia, tay cầm một thanh sắc bén dài ba thước chém đến.
(*)ba thước: một mét.
Thạch ngao lúc này mới phát hiện, không kịp nuốt lại ngọc phù, ánh kiếm sắc bén đã trảm đến, chỉ một chiêu kiếm đã chặt đứt sự liên hệ của nó với ngọc phù.
Ngọc phù kia như một vật sống, lập tức bay lên trời, sau đó hóa thành một đạo ánh sáng, bay thật nhanh về phía rừng cây chạy trốn.
Chạy đi đâu!
Bóng người kia cũng không tiếp tục tấn công thạch ngao, chuyển người mau chóng đuổi theo ngọc phù, bỗng nhiên nhìn thấy trong rừng xuất hiện một bóng dáng mập mạp trắng trẻo, là một con heo mập.
Giờ phút này, động tác heo mập vô cùng nhanh nhẹn, há rộng cái mồm to, cắn lấy ngọc phù, ục ục nuốt vào trong bụng, cười to: “Tổ tông tám đời hiển linh, chức vị Hà Bá Thông Giang từ trên trời rơi xuống người lão trư ta rồi ”
Nó nhanh chóng xoay người, như một làn khói phút chốc đã không thấy bóng dáng.
Kiếm khách kia đuổi không kịp, hối hận vô cùng dậm mạnh chân: “Tiên duyên tới tay lại bị một con trư yêu đoạt đi, Tạ Hành Không ơi là Tạ Hành Không, tiên duyên tuyệt rồi.”
Hắn chính là người có danh hiệu Võ Lâm Đệ Nhất Thần Kiếm Tạ Hành Không.
Ầm ầm!
Một tiếng nổ lớn, chẳng cần ngoái lại Tạ Hành Không cũng biết chuyện gì đã xảy ra.
Năm Minh Chính mười lăm, đêm tám tháng giêng, trên trời hạ xuống sấm sét đánh nát kỳ thạch trên Ngao Đầu Đảo. Hoặc là có lời đồn viết rằng: Ngoan thạch tồn tại ngàn năm, từng trải vô cùng, thậm chí linh khiếu khai thông, tu luyện đắc đạo, thế nên độ lôi kiếp phi thăng. Dân chúng về sau tin là vậy, sau này phủ nha xây dựng trên di chỉ một bệ đá, đặt tên là “Phi Thăng Đài” rất được khách du lịch yêu thích. (Đạo An Phủ chí)
Tâm tình của Giang Tĩnh Nhi lại chẳng nhẹ nhàng chút nào, sầm mặt lại mà đánh giá Diệp Quân Sinh: “Không nghĩ tới tên này sau khi thông suốt, tính tình lại biến mạnh như vậy.”
Tất nhiên là mạnh rồi.
Nghe nói dáng dấp Diệp Quân Sinh trước đây cầm một cái bản lớn đánh ra ba trăm cái còn không đánh ra cái rắm, chỉ sợ bị người khác hét lên một tiếng hai chân liền nhũn ra, cứt đái đầy quần.
Đêm nay sao lại như vậy ?
Đêm nay, Diệp Quân Sinh như một con gà chọi, nhất định là con trống rồi, gặp người là muốn mổ. Vấn đề ở chỗ là tính khí này của hắn, phải có bản lĩnh hay không mới được?
Chẳng lẽ mấy con mọt sách này đều có một loại tính khí quật cường.
Điểm này cũng dễ hiểu: Ví dụ như vi thần trong triều tận trung báo quốc, có khi vì can gián mà không tiếc đâm đầu vào cột, thậm chí thắt cổ ở cổng thành…
Mấy loại trên nói dễ nghe thì là khí phách đùng đùng, nói khó nghe thì như những kẻ lỗ mãng.
Diệp Quân Sinh bây giờ chắc chắn là như thế, đối thủ là kẻ có võ công cao cường, chống đối ra mặt như vậy thật đúng là không sợ chết.
Ồ, có chỗ không đúng, tên ngốc này không phải là người khinh suất như vậy, chẳng nhẽ hắn có chỗ dựa vào, hay là hắn đã biết trước là ta sẽ ra tay giúp đỡ, nên cố ý làm làm như thế, tâm địa thật xấu xa...
Tâm tư Giang Tĩnh Nhi chợt sáng, ý niệm xoay chuyển liền nắm được mấu chốt. Nàng càng nghĩ càng thấy có khả năng dường như đã bị mắc lừa.
Chỉ nghe thấy Diệp Quân Sinh thản nhiên trả lời: “Tính khí mạnh hơn thật ra cũng không hoàn toàn xấu, ít nhất ta cũng cũng chứng minh được một chuyện”
Giang tĩnh nhi thắc mắc: Chuyện gì?
Diệp Quân Sinh hấp háy mắt: “Đó là người có có tính khí đại tiểu thư như ngươi, đôi khi lại rất đáng yêu.” Dưới tình huống như vậy, đối mặt với Vạn Kiếm Sinh mà cô gái này vẫn có thể đứng ra, thái độ quả quyết như vậy rất có phong thái của người hiệp nghĩa tương trợ kẻ yếu. Mà cho dù nàng không trợ giúp thì Diệp Quân Sinh cũng không sao, nhưng mà ý nghĩa lại khác hẳn.
Đáng yêu? Mình?
Giang Tĩnh Nhi cả đời chưa từng nghe qua lời nhận xét như vậy, bỗng nhiên đứng thẳng lên, nhất thời không biết trả lời như thế nào, chỉ có thể buông ra một câu: “Ta thương hại ngươi, sợ ngươi bị người ta giết chết, không biết giải thích với gia gia thế nào mà thôi.”
Rồi nàng hầm hầm đứng dậy trở về trong phòng của mình.
Đây là chiếc thuyền nhỏ, thuê ở bến tàu bên kia Ngao Đầu Đảo. Ngao Đầu Đảo là một danh lam thắng cảnh hấp dẫn, được phát triển rất tốt nên tự nhiên cũng có bến tàu, nhà đò dựa vào đây làm ăn.
Đứng trên mũi thuyền, gió đêm thổi, Diệp Quân Sinh đầu óc rất tỉnh táo, nhìn về xung quanh, hắn trông thấy Ngao Đầu đảo đã trở thành một bóng đen mờ mịt khó có thể trông rõ, thỉnh thoảng có một ít tia sáng hắt ra, hẳn là đèn đuốc ở chỗ mọi người đang tụ hội.
“Hắc, thiếu hiệp công tử, võ lâm tiên tử, xem như là đã được kiến thức…”
Đột nhiên Diệp Quân Sinh cười cười một tiếng, khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt tĩnh tâm. Hắn đang tu luyện Vĩnh Tự Bát Kiếm.
Theo cảm ngộ tăng dần, Diệp Quân Sinh thông qua minh tưởng cũng có thể suy tư, cảm ngộ kiếm ý. Đây là một bước tiến bộ mạnh mẽ, có thể rút ngắn rất nhiều thời gian tu luyện.
Trong lúc mơ hồ, hắn liền cảm giác được không mất bao nhiêu thời gian đã có thể sử dụng được đạo kiếm ý thứ ba: “Thụ Bút Kiếm Ý”
Chiếc thuyền nhỏ đã trở lại bên cạnh tòa thuyền mà Giang gia thuê, Giang Tĩnh Nhi cùng Diệp Quân Sinh lên thuyền, liền không nói tiếp nữa, từng người trở về phòng của mình.
Giữa bọn họ, vốn là cũng không quen thuộc lắm.
…
Đối tửu đương ca, bảo kiếm cuồng vũ(*)
(*) Trước khi cạn rượu nên ca hát, vung lên bảo kiếm loạn múa.
Xi!
Vào lúc cuối, một kiếm thế như tia chớp vọt khỏi tay Bành Thanh Sơn, đâm vào một thân cây khô, hắn tựa như đã đem hết phẫn uất phát tiết ra ngoài, chắp tay xung quanh nói: “Kiếm Sinh huynh, Minh Viễn huynh, Quách tiên tử, đêm nay bởi vì ta mà làm cho các ngươi mất hứng, Bành mỗ có tội. Bây giờ trời đã tối, e rằng Thần Kiếm Hành Không sẽ không tới, đợi lâu như vậy sẽ không hay, ta xin cáo lui trước. Ngày khác sẽ đem rượu đến bồi tội.”
Hắn nói một cách tự nhiên thẳng thắn, rồi mang tùy tùng rời đi. Lúc xoay người, sắc mặt không kìm nén được bỗng trở nên tái nhợt.
“Giang Tĩnh Nhi, ngươi sao có thể như vậy! Ngươi sao lại dám như thế!”
Một tiếng rít gào đang chất vấn trong nội tâm.
Hắn thật không thể tưởng tượng được Giang Tĩnh Nhi ra mặt giúp đỡ tên ngốc kia, thế nên không những không thể dạy được một bài học, lại còn để chuyện mất đi kiểm soát.
Như vậy, chẳng khác nào Giang Tĩnh Nhi đã ra quyết định. Việc này không hẳn là nàng chọn Diệp Quân Sinh, nhưng càng không phải là hắn, Bành Thanh Sơn.
Đây là việc mà hắn vô cùng khó chấp nhận, trước đó hắn tưởng rằng Giang Tĩnh Nhi như gần mà như xa, chỉ là bị dính dáng đến hôn ước cùng Diệp Quân Sinh. Khi hôn ước giải trừ, tất cả cản trở biến mất, Giang Tĩnh Nhi sẽ tự động cho mình ôm ấp, cứ thuận theo mà thành nữ nhân của hắn, đâu biết được là sẽ có kết quả như vậy?
Bành Thanh Sơn làm sao mà rõ được trong lòng của Giang Tĩnh Nhi đối với hắn chỉ như một ca ca, căn bản không có tình ý.
Cái danh nghĩa “ca ca” từ xưa đã là một lá bài đầy tính bi kịch, chỉ là hôm nay cái quân bài này vì tình huống có sự biến đổi nên đã sớm đưa ra, chỉ là thời điểm tung ra lá bài làm người ta khó có thể chấp nhận được sự thật mà thôi.
Ai đã làm thành?
Bành Thanh Sơn vừa đi, Vạn Kiếm Sinh cùng Tạ Minh Viễn liếc mắt nhìn nhau, hừ lạnh nói: “Tên ngốc mọt sách kia đã làm mất hứng thú chúng ta rồi, hay là giải tán đi.”
Vốn là định tổ chức một hồi yến hội vui vẻ, không ngờ lại bị chuyện không vui ầm ĩ mà giải tán, thật khiến người ta buồn rầu.
Đám người này trong cùng một vòng tròn xã hội, đều là thanh niên tuấn tú đẹp đẽ háo thắng, ánh mắt luôn nhìn rất cao, lại bị một tên thư sinh phá rối, quả thật không cách nào chấp nhận.
Nhạc chưa hết, người đã đi, qua một hồi ngắn ngủi nơi vốn náo nhiệt tưng bừng chỉ còn lại lầu các đình đài trống không, chỉ còn cây cùng bóng, canh thừa thịt nguội chưa dọn sạch sẽ.
Không gian lập tức trở nên yên tĩnh, hoặc là có chút tiếng sào sạt của gió núi thổi qua lá cây.
Sạt sạt sạt!
Trong rừng cây bỗng nhiên vang lên một loạt thanh âm bé nhỏ, qua một lúc, một con thú xuất hiện, dáo dác ngó xung quanh.
Ánh sáng yếu ớt của mặt trăng chiếu xuống, mới thấy được đó là một con heo.
Một con heo trắng trẻo mập mạp! Nó tai to mặt lớn, nhìn sơ qua ít nhất là ba bốn trăm cân, cả một thân da thịt của bên trong, lông trắng lộ ra hồng, trong đám hồng lộ một đám da non bụ bẫm, phấn ục, khiến người khác thấy chỉ muốn lao vào cắn một phát.
Nó rón ra rón rén, hoạt bát ngây thơ, ùng ục ùng ục kêu lên, đôi mắt đảo quanh liên tục, dáng vẻ hết sức linh động.
Heo mập trốn ở sau một cái cây lớn, nó nhìn chằm chằm không chớp mắt về phía trước, chính là tảng đá cự ngao kia. Dáng vẻ nó không giống như nhìn một vật chết, mà như nhìn một vật có sinh mệnh sắp có chuyển động, chờ đợi rất hưng phấn.
A, có người đến?
Lỗ tai đột nhiên dựng lên, hình như nghe được chút động tĩnh, nó lập tức dấu đi hơi thở, ẩn trong bụi cỏ.
Chỉ lát sau, một bóng người phiêu hốt lặng yên mà tới, cũng không hiện thân mà ẩn vào một chỗ khác, cũng như heo mậo ẩn nấp quan sát.
Một lúc lâu sau, mây trên trời bị thổi tán đi một ít, ánh trăng rạng rỡ chiếu xuống bên dưới.
Phù!
Tảng đá màu xanh này vốn nên là một vật chết, lúc này lại chuyển động, biến thành vật sống, con ngao chậm rãi giương cao mở miệng ra, phun một tấm ngọc phù to bằng bàn tay.
Tấm ngọc phù này vuông vức, chừng nửa thước, mặt trên có ký tự chuyển động phi thường huyền diệu. Nhưng mà hình dáng ngọc phù có vẻ hơi cũ nát, có vết tích tổn hại.
Sau khi ngọc phù bị phun ra, liền dựng thẳng đứng lên, lơ lửng nhấp nhô, phun ra nuốt vào hấp thu tinh hoa mặt trăng.
Xì!
Vào đúng thời khắc này, một đạo kiếm quang đột nhiên xuất hiện, chính là của bóng người ẩn nấp kia, tay cầm một thanh sắc bén dài ba thước chém đến.
(*)ba thước: một mét.
Thạch ngao lúc này mới phát hiện, không kịp nuốt lại ngọc phù, ánh kiếm sắc bén đã trảm đến, chỉ một chiêu kiếm đã chặt đứt sự liên hệ của nó với ngọc phù.
Ngọc phù kia như một vật sống, lập tức bay lên trời, sau đó hóa thành một đạo ánh sáng, bay thật nhanh về phía rừng cây chạy trốn.
Chạy đi đâu!
Bóng người kia cũng không tiếp tục tấn công thạch ngao, chuyển người mau chóng đuổi theo ngọc phù, bỗng nhiên nhìn thấy trong rừng xuất hiện một bóng dáng mập mạp trắng trẻo, là một con heo mập.
Giờ phút này, động tác heo mập vô cùng nhanh nhẹn, há rộng cái mồm to, cắn lấy ngọc phù, ục ục nuốt vào trong bụng, cười to: “Tổ tông tám đời hiển linh, chức vị Hà Bá Thông Giang từ trên trời rơi xuống người lão trư ta rồi ”
Nó nhanh chóng xoay người, như một làn khói phút chốc đã không thấy bóng dáng.
Kiếm khách kia đuổi không kịp, hối hận vô cùng dậm mạnh chân: “Tiên duyên tới tay lại bị một con trư yêu đoạt đi, Tạ Hành Không ơi là Tạ Hành Không, tiên duyên tuyệt rồi.”
Hắn chính là người có danh hiệu Võ Lâm Đệ Nhất Thần Kiếm Tạ Hành Không.
Ầm ầm!
Một tiếng nổ lớn, chẳng cần ngoái lại Tạ Hành Không cũng biết chuyện gì đã xảy ra.
Năm Minh Chính mười lăm, đêm tám tháng giêng, trên trời hạ xuống sấm sét đánh nát kỳ thạch trên Ngao Đầu Đảo. Hoặc là có lời đồn viết rằng: Ngoan thạch tồn tại ngàn năm, từng trải vô cùng, thậm chí linh khiếu khai thông, tu luyện đắc đạo, thế nên độ lôi kiếp phi thăng. Dân chúng về sau tin là vậy, sau này phủ nha xây dựng trên di chỉ một bệ đá, đặt tên là “Phi Thăng Đài” rất được khách du lịch yêu thích. (Đạo An Phủ chí)
/86
|