Mọt sách điên lại rồi.
Hắn ra khỏi thành một chuyến, không biết từ đâu dắt về một con trâu nước ốm yếu, rồi đóng một cái cọc gỗ ở giữa sân, bắt đầu nuôi dưỡng nó.
Lúc đầu, hàng xóm tưởng rằng Diệp Quân Sinh muốn bán thịt trâu kiếm chút lợi, sau này hỏi lại mới biết là hắn nuôi trâu.
Nuôi trâu?
Diệp gia không có ruộng, nuôi trâu làm gì?
Ai cũng ngạc nhiên không biết được lý do, thậm chí nghi ngờ lai lịch của lão ngưu. Nhưng Diệp Quân Sinh có văn thư mua bán đã được đóng dấu nên ngăn chặn được lời ra tiếng vào.
Việc ca ca nuôi trâu khiến cho Diệp Quân Mi cảm thấy buồn bực nhưng không biết phải làm sao. Tuy nhiên sau lần gặp con trâu già đó, trong tận đáy lòng nàng sinh ra giác thương hại muốn chăm sóc nó.
Cắt cỏ, cọ rửa, dọc phân, thậm chí còn bắt ca ca phải xây một cái chuồng trâu đơn sơ trong sân để lão ngưu ở.
Được nàng tận tâm chăm sóc hơn mười ngày, tinh thần lão ngưu khôi phục được hai phần, nhưng vẫn gầy yếu, phần lớn thời gian nó điều lim dim mắt ngủ trong chuồng.
Mấy ngày qua, Diệp Quân Sinh luôn để ý trông chừng, nhưng cũng không thu được gì. Dáng vẻ của lão Ngưu không có gì khác thường.
“Không đúng, nếu hồ tiên hiển linh, muốn mình mua lại nó hẳn là có lý do…hoặc là trong nhất thời nhìn không thấu mà thôi.”
Đối với hồ tiên thần bí , Diệp Quân Sinh vô cùng tín nhiệm, liền thở dài một hơi.
Trong nhà bây giờ có thêm một con trâu, áp lực sinh hoạt lại tăng thêm một phần. Lúc này là giữa thu, cây cỏ héo tàn, không dễ dàng lấy được cỏ tươi, thật sự không còn cách nào khác phải kiếm ít cỏ khô cho nó ăn.
Đêm nay gió thổi ào ào như muốn lật tung cả trời đất.
Thời gian không còn sớm, toàn bộ huyện Bành thành đã đến giờ giới nghiêm, trên đường phố hoàn toàn không có bóng người. Vào lúc này, một bóng đen thoáng hiện, giống một con mèo đêm linh hoạt, đi xuyên qua con hẻm, đoán chừng sẽ đến sân ngoài Diệp gia trong phút chốc.
Người này toàn thân mặc quần áo dạ hành [1], đen như mực, như hòa với bóng đêm thành một thể, khó nhận biết được, chỉ lộ ra một đôi mắt sáng, ánh mắt rất lạnh lẽo.
“Đúng nhà này rồi”
Nhận định đúng địa điểm, hắn dùng khinh công nhảy nhẹ nhàng một cái, vượt qua bức tường cao sáu thước, tiến vào trong sân.
Cú nhảy hoàn hảo không tạo nên tiếng động nào, giống như một con chuột rơi xuống đất.
Người này đã thăm dò trước đó, biết rằng Diệp gia không có vật nuôi nên không sợ kinh động.
Ó!
Hắn đang rón rén đi tới gian nhà thì đột nhiên một tiếng trâu vang tới từ cái chuồng giữa sân, giữa đêm yên tĩnh nghe vô cùng chói tai, giật bắn cả mình: “Không hay, ta quên mất tên thư sinh ngu ngốc kia mới nuôi một con trâu trong sân...”
Hắn tức giận không thôi, muốn xông tới giết chết kẻ đã phá hỏng việc của mình. Nhưng cơ thể vừa đến được chuồng trâu thì rầm rầm rầm, bỗng nhiên xuất hiện áp lực như một ngọn núi nhỏ, thì ra lão ngưu đã phát điên tạo nên khí thế lẫm liệt [2], cả người đang hùng hục xông tới.
Trâu, vốn là loài hiền lành, nhưng cũng không có nghĩa là nó dễ bị ức hiếp, hay yếu đuối vô dụng. Một con trâu nếu như phát điên lên thì phi thường đáng sợ. Ở bên trong núi rừng, trâu hoang còn dám chiến đấu cả với hổ.
Lão ngưu hùng hổ, dù kẻ dạ hành có võ công nhưng nhất thời không ứng phó kịp, chỉ tung người ra sau một cái, né mình thoát được đòn tấn công.
Động tĩnh này không quá mấy lần hô hấp, nhưng âm thanh rất lớn nên đèn trong phòng liền được thắp sáng.
Hắn biết không thể hành động được nữa nếu không toàn bộ hàng xóm Diệp gia đều sẽ bị kinh động, đành đạp mạnh chân một cái bay qua tường, nhanh chóng biến mất trong đêm tối.
Trong phút chốc, Diệp Quân Sinh khoát chiếc áo ngoài, tay cầm một ngọn đèn đi ra cửa; liền sau đó, Diệp Quân Mi cũng rời giường, chưa kịp quấn tóc, buông xõa ra, mang theo khuôn mặt trắng chạch với tâm lý căng thẳng.
Ca ca, sao rồi?
Diệp Quân Sinh đi ra tới sân, thấy dấu chân ngổn ngang trên mặt đất thì không khỏi giật mình, hắn đi tiếp đến chuồng trâu. Lúc này, lão ngưu đang nằm yên trên đất, đôi mắt lấp lánh mở to nhìn thẳng vào mắt Diệp Quân Sinh, sau đó nhắm lại.
Cái nhìn này mang lại cho Diệp Quân Sinh một cảm giác đặc biệt- lão ngưu này quả nhiên có chút khác thường.
Hắn vội đi tới, xoa xoa đầu trâu nhằm an ủi tâm trạng của nó.
Lão ngưu cực kỳ an phận, không hề nhúc nhích, đôi khi lổ mũi thở ra chút hơi ấm.
Diệp Quân Mi cũng đi ra, tựa hồ phát hiện ra chuyện gì đó nên nhíu lông mày lại.
Diệp Quân Sinh cười nói: “Muội muội, không có chuyện gì đâu, có lẻ có tên trộm vặt bị lão ngưu dọa chạy đi rồi.”
Diệp Quân Mi ừ một tiếng.
“Không có chuyện gì, chúng ta vào nhà đi.
Diệp Quân Sinh cầm bàn tay nhỏ bé của nàng, rời xa chuồng bò.
Không biết có phải là do thời tiết hay không mà bàn tay nhỏ bé của muội mình có chút lạnh, mềm mại, không thể nắm chặt. Trong lòng Diệp Quân Sinh như bị kim châm, tay kia nắm lại thành nắm đấm: cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, thấy lá đung đưa mà muốn ép nó rời khỏi cây, đang chết!
Máu như muốn chảy ngược lên não.
…
Tại căn nhà to lớn của Bành gia, sân sau u tĩnh; căn phòng đèn vẫn thắp sáng, con lợn béo Bành Thanh Thành vẫn không ngủ được. Trong căn phòng có mấy món ăn nhẹ rất ngon được bày trên bàn, hắn ngồi thản nhiên uống rượu.
Ngoại trừ hắn, bên cạnh không có người thứ hai.
Trải qua một khoảng thời gian tĩnh dưỡng, vết thương của Bành đại thiếu gia gần như lành lặn, không còn đáng ngại..
Cốc cốc cốc!
Bỗng nhiên có tiếng gõ cửa nhẹ, mặt Bành Thanh Thành giãn ra lộ vẻ vui mừng, đứng dậy mở cửa đón kẻ mặt trang phục màu đen, sắc mặt không khỏi trầm xuống.
Kẻ này tiến vào cửa, quỳ lạy trên mặt đất: “Đại thiếu gia, tiểu nhân thất bại rồi.”
Bành Thanh Thành không tỏ vẻ trách cứ, hắn biết rõ bản lĩnh của người này, liền hỏi: “Tô hộ viện, tại sao lại thất bại?”
Tô hộ viện không dám đứng dậy, cười khổ nói: “Tên ngu ngốc kia có nuôi một con trâu trong sân, tiểu nhân không cẩn thận đã làm kinh động đến nó nên không dám ở lâu.”
Việc này nghĩ lại vẫn còn rất ấm ức.
Bành Thanh Thành hừ lạnh một cái: “Hắn nuôi trâu làm gì?”
Tô hộ viện ngượng ngùng trả lời: “Tiểu nhân cũng không biết, trước đó thăm dò qua thì thấy nhà hăn không có con trâu này.”
Bành Thanh Thành tức giận: “Để cho con súc sinh phá hỏng chuyện này, thật tức chết mà.”
Đột nhiên Tô hộ viện nói: “Đại thiếu gia, hay là bây giờ tiểu nhân đi một chuyến nữa, bắt cô gái kia đến đây, chỉ là hơi muộn một chút…”
Bành Thanh Thành khoát tay chặn lại: Quên đi, không cần rắc rối như vậy. Bổn thiếu gia quyết định qua mấy ngày nữa tự mình đi một chuyến, quan sát kỹ rồi quyết định.
Tô hộ viện cung kính đáp: Tuân lệnh. Nhưng trong lòng hắn biết rõ đại thiếu gia chưa từng thấy qua mặt người, cũng không biết dáng dấp ra sao nên mới nảy ra ý đến xem cho tường tận. Nếu như dung mạo thiếu nữ Diệp gia không tệ thì tự nhiên hắn sẽ bắt về bằng mọi cách; nếu như xấu xí, khó coi thì sẽ có cách khác xử lý.
Những thủ đoạn quá quen thuộc này của đại thiếu gia, Tô hộ viện hiểu rất rõ.
Từ trước đến nay, Bành Thanh Thành luôn hiếu sắc, chèn ép người khác; tại huyện Bành Thành hoành hành vô lối, không biết đã gây bao nhiêu tai họa cho con gái nhà lành. Trước đây hắn từng gặp qua Diệp Quân Mi nhưng đúng lúc đó mặt mày hắn đang xám xịt, nàng lại ăn bận cũ nát nên không để ý, không thì nàng đã gặp xui xẻo rồi.
Vì thế, Diệp Quân Mi lặng thinh không dám nói với ca ca, một mình nín nhịn cho qua chuyện.
Chỉ là trời trêu người, không nói đến hai chữ đạo lý; tai bay vạ gió tự dưng đến, không hề thuận lòng người?
Hắn ra khỏi thành một chuyến, không biết từ đâu dắt về một con trâu nước ốm yếu, rồi đóng một cái cọc gỗ ở giữa sân, bắt đầu nuôi dưỡng nó.
Lúc đầu, hàng xóm tưởng rằng Diệp Quân Sinh muốn bán thịt trâu kiếm chút lợi, sau này hỏi lại mới biết là hắn nuôi trâu.
Nuôi trâu?
Diệp gia không có ruộng, nuôi trâu làm gì?
Ai cũng ngạc nhiên không biết được lý do, thậm chí nghi ngờ lai lịch của lão ngưu. Nhưng Diệp Quân Sinh có văn thư mua bán đã được đóng dấu nên ngăn chặn được lời ra tiếng vào.
Việc ca ca nuôi trâu khiến cho Diệp Quân Mi cảm thấy buồn bực nhưng không biết phải làm sao. Tuy nhiên sau lần gặp con trâu già đó, trong tận đáy lòng nàng sinh ra giác thương hại muốn chăm sóc nó.
Cắt cỏ, cọ rửa, dọc phân, thậm chí còn bắt ca ca phải xây một cái chuồng trâu đơn sơ trong sân để lão ngưu ở.
Được nàng tận tâm chăm sóc hơn mười ngày, tinh thần lão ngưu khôi phục được hai phần, nhưng vẫn gầy yếu, phần lớn thời gian nó điều lim dim mắt ngủ trong chuồng.
Mấy ngày qua, Diệp Quân Sinh luôn để ý trông chừng, nhưng cũng không thu được gì. Dáng vẻ của lão Ngưu không có gì khác thường.
“Không đúng, nếu hồ tiên hiển linh, muốn mình mua lại nó hẳn là có lý do…hoặc là trong nhất thời nhìn không thấu mà thôi.”
Đối với hồ tiên thần bí , Diệp Quân Sinh vô cùng tín nhiệm, liền thở dài một hơi.
Trong nhà bây giờ có thêm một con trâu, áp lực sinh hoạt lại tăng thêm một phần. Lúc này là giữa thu, cây cỏ héo tàn, không dễ dàng lấy được cỏ tươi, thật sự không còn cách nào khác phải kiếm ít cỏ khô cho nó ăn.
Đêm nay gió thổi ào ào như muốn lật tung cả trời đất.
Thời gian không còn sớm, toàn bộ huyện Bành thành đã đến giờ giới nghiêm, trên đường phố hoàn toàn không có bóng người. Vào lúc này, một bóng đen thoáng hiện, giống một con mèo đêm linh hoạt, đi xuyên qua con hẻm, đoán chừng sẽ đến sân ngoài Diệp gia trong phút chốc.
Người này toàn thân mặc quần áo dạ hành [1], đen như mực, như hòa với bóng đêm thành một thể, khó nhận biết được, chỉ lộ ra một đôi mắt sáng, ánh mắt rất lạnh lẽo.
“Đúng nhà này rồi”
Nhận định đúng địa điểm, hắn dùng khinh công nhảy nhẹ nhàng một cái, vượt qua bức tường cao sáu thước, tiến vào trong sân.
Cú nhảy hoàn hảo không tạo nên tiếng động nào, giống như một con chuột rơi xuống đất.
Người này đã thăm dò trước đó, biết rằng Diệp gia không có vật nuôi nên không sợ kinh động.
Ó!
Hắn đang rón rén đi tới gian nhà thì đột nhiên một tiếng trâu vang tới từ cái chuồng giữa sân, giữa đêm yên tĩnh nghe vô cùng chói tai, giật bắn cả mình: “Không hay, ta quên mất tên thư sinh ngu ngốc kia mới nuôi một con trâu trong sân...”
Hắn tức giận không thôi, muốn xông tới giết chết kẻ đã phá hỏng việc của mình. Nhưng cơ thể vừa đến được chuồng trâu thì rầm rầm rầm, bỗng nhiên xuất hiện áp lực như một ngọn núi nhỏ, thì ra lão ngưu đã phát điên tạo nên khí thế lẫm liệt [2], cả người đang hùng hục xông tới.
Trâu, vốn là loài hiền lành, nhưng cũng không có nghĩa là nó dễ bị ức hiếp, hay yếu đuối vô dụng. Một con trâu nếu như phát điên lên thì phi thường đáng sợ. Ở bên trong núi rừng, trâu hoang còn dám chiến đấu cả với hổ.
Lão ngưu hùng hổ, dù kẻ dạ hành có võ công nhưng nhất thời không ứng phó kịp, chỉ tung người ra sau một cái, né mình thoát được đòn tấn công.
Động tĩnh này không quá mấy lần hô hấp, nhưng âm thanh rất lớn nên đèn trong phòng liền được thắp sáng.
Hắn biết không thể hành động được nữa nếu không toàn bộ hàng xóm Diệp gia đều sẽ bị kinh động, đành đạp mạnh chân một cái bay qua tường, nhanh chóng biến mất trong đêm tối.
Trong phút chốc, Diệp Quân Sinh khoát chiếc áo ngoài, tay cầm một ngọn đèn đi ra cửa; liền sau đó, Diệp Quân Mi cũng rời giường, chưa kịp quấn tóc, buông xõa ra, mang theo khuôn mặt trắng chạch với tâm lý căng thẳng.
Ca ca, sao rồi?
Diệp Quân Sinh đi ra tới sân, thấy dấu chân ngổn ngang trên mặt đất thì không khỏi giật mình, hắn đi tiếp đến chuồng trâu. Lúc này, lão ngưu đang nằm yên trên đất, đôi mắt lấp lánh mở to nhìn thẳng vào mắt Diệp Quân Sinh, sau đó nhắm lại.
Cái nhìn này mang lại cho Diệp Quân Sinh một cảm giác đặc biệt- lão ngưu này quả nhiên có chút khác thường.
Hắn vội đi tới, xoa xoa đầu trâu nhằm an ủi tâm trạng của nó.
Lão ngưu cực kỳ an phận, không hề nhúc nhích, đôi khi lổ mũi thở ra chút hơi ấm.
Diệp Quân Mi cũng đi ra, tựa hồ phát hiện ra chuyện gì đó nên nhíu lông mày lại.
Diệp Quân Sinh cười nói: “Muội muội, không có chuyện gì đâu, có lẻ có tên trộm vặt bị lão ngưu dọa chạy đi rồi.”
Diệp Quân Mi ừ một tiếng.
“Không có chuyện gì, chúng ta vào nhà đi.
Diệp Quân Sinh cầm bàn tay nhỏ bé của nàng, rời xa chuồng bò.
Không biết có phải là do thời tiết hay không mà bàn tay nhỏ bé của muội mình có chút lạnh, mềm mại, không thể nắm chặt. Trong lòng Diệp Quân Sinh như bị kim châm, tay kia nắm lại thành nắm đấm: cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, thấy lá đung đưa mà muốn ép nó rời khỏi cây, đang chết!
Máu như muốn chảy ngược lên não.
…
Tại căn nhà to lớn của Bành gia, sân sau u tĩnh; căn phòng đèn vẫn thắp sáng, con lợn béo Bành Thanh Thành vẫn không ngủ được. Trong căn phòng có mấy món ăn nhẹ rất ngon được bày trên bàn, hắn ngồi thản nhiên uống rượu.
Ngoại trừ hắn, bên cạnh không có người thứ hai.
Trải qua một khoảng thời gian tĩnh dưỡng, vết thương của Bành đại thiếu gia gần như lành lặn, không còn đáng ngại..
Cốc cốc cốc!
Bỗng nhiên có tiếng gõ cửa nhẹ, mặt Bành Thanh Thành giãn ra lộ vẻ vui mừng, đứng dậy mở cửa đón kẻ mặt trang phục màu đen, sắc mặt không khỏi trầm xuống.
Kẻ này tiến vào cửa, quỳ lạy trên mặt đất: “Đại thiếu gia, tiểu nhân thất bại rồi.”
Bành Thanh Thành không tỏ vẻ trách cứ, hắn biết rõ bản lĩnh của người này, liền hỏi: “Tô hộ viện, tại sao lại thất bại?”
Tô hộ viện không dám đứng dậy, cười khổ nói: “Tên ngu ngốc kia có nuôi một con trâu trong sân, tiểu nhân không cẩn thận đã làm kinh động đến nó nên không dám ở lâu.”
Việc này nghĩ lại vẫn còn rất ấm ức.
Bành Thanh Thành hừ lạnh một cái: “Hắn nuôi trâu làm gì?”
Tô hộ viện ngượng ngùng trả lời: “Tiểu nhân cũng không biết, trước đó thăm dò qua thì thấy nhà hăn không có con trâu này.”
Bành Thanh Thành tức giận: “Để cho con súc sinh phá hỏng chuyện này, thật tức chết mà.”
Đột nhiên Tô hộ viện nói: “Đại thiếu gia, hay là bây giờ tiểu nhân đi một chuyến nữa, bắt cô gái kia đến đây, chỉ là hơi muộn một chút…”
Bành Thanh Thành khoát tay chặn lại: Quên đi, không cần rắc rối như vậy. Bổn thiếu gia quyết định qua mấy ngày nữa tự mình đi một chuyến, quan sát kỹ rồi quyết định.
Tô hộ viện cung kính đáp: Tuân lệnh. Nhưng trong lòng hắn biết rõ đại thiếu gia chưa từng thấy qua mặt người, cũng không biết dáng dấp ra sao nên mới nảy ra ý đến xem cho tường tận. Nếu như dung mạo thiếu nữ Diệp gia không tệ thì tự nhiên hắn sẽ bắt về bằng mọi cách; nếu như xấu xí, khó coi thì sẽ có cách khác xử lý.
Những thủ đoạn quá quen thuộc này của đại thiếu gia, Tô hộ viện hiểu rất rõ.
Từ trước đến nay, Bành Thanh Thành luôn hiếu sắc, chèn ép người khác; tại huyện Bành Thành hoành hành vô lối, không biết đã gây bao nhiêu tai họa cho con gái nhà lành. Trước đây hắn từng gặp qua Diệp Quân Mi nhưng đúng lúc đó mặt mày hắn đang xám xịt, nàng lại ăn bận cũ nát nên không để ý, không thì nàng đã gặp xui xẻo rồi.
Vì thế, Diệp Quân Mi lặng thinh không dám nói với ca ca, một mình nín nhịn cho qua chuyện.
Chỉ là trời trêu người, không nói đến hai chữ đạo lý; tai bay vạ gió tự dưng đến, không hề thuận lòng người?
/86
|