Hải Thiên Lam ôm lấy Tiểu Nam, cười cười, Tiểu Nam đang dùng cách của riêng mình để an ủi anh.
Tiểu Nam lau nước mắt cho Hải Thiên Lam, đưa vào miệng nếm nếm.
“Là vị của nước biển.”
Lời nói của Hải Thiên Lam khiến bố mẹ anh đều thực xấu hổ. Ngữ điệu của mẹ anh cũng trở nên mềm mỏng hơn.
“Con cứ theo chúng ta trở về trước đã, chuyện khác có thể thương lượng lại, nếu đứa bé này là điều kiện trao đổi của con, chúng ta cũng có thể thu dưỡng nó.”
Hải Thiên Lam cười, nghe xem đây là dạng cha mẹ gì vậy, chỉ cần nắm được quyền lực trong tay, cho dù đứa con phạm pháp bao dưỡng trẻ nhỏ bọn họ cũng có thể lấp liếm.
“Tiểu Nam là báu vật của con, không phải công cụ mà bố mẹ dùng để uy hiếp con, em ấy đã dạy con rất nhiều thứ, tự do cùng vui vẻ khi còn sống mới là quan trọng nhất, ban giám đốc dù có quyết định thế nào con cũng đều không có ý kiến, bố mẹ trở về đi, điều duy nhất con thấy có lỗi chính là, khiến giấc mộng đẹp cùng ba mươi năm kinh doanh của bố mẹ bị phá sản.”
Bố mẹ Hải Thiên Lam hậm hực xoay người, trước khi ra khỏi cửa bố anh còn nhìn thoáng qua Tiểu Nam.
Hải Thiên Lam hiểu rất rõ bố mẹ mình, chướng ngại vật chắn trên con đường đến với quyền thế của bọn họ, bọn họ nhất định sẽ không bỏ qua, anh chỉ hy vọng bọn họ không cần làm ra chuyện thương tổn Tiểu Nam. Đừng khiến anh quá thất vọng.Mấy ngày sau đó Hải Thiên Lam trông thực bình thản, thế nhưng người hiểu anh ai cũng biết, anh đang chờ, chờ bố mẹ hành động, còn có quyết định của ban giám đốc.
Thủy Hàn hỏi:
“Muốn tôi thuê người theo dõi lão gia, phu nhân không?”
“Không cần, tôi chỉ hy vọng bọn họ không khiến tôi quá thất vọng là được.”
Lâm Lãng lại hỏi:
“Vậy cần tôi trở về giải thích một chút với ban giám đốc hay không?”
“Cũng không cần, cái vị trí kia tôi vốn đã không muốn, các cậu không biết là xã hội nhân ngư hiền hòa kia mới là thứ xã hội tốt đẹp nhất sao?”
“Ừm, chỉ là bây giờ không còn mấy người có thể nghĩ được vậy.”
Tiểu Nam lau nước mắt cho Hải Thiên Lam, đưa vào miệng nếm nếm.
“Là vị của nước biển.”
Lời nói của Hải Thiên Lam khiến bố mẹ anh đều thực xấu hổ. Ngữ điệu của mẹ anh cũng trở nên mềm mỏng hơn.
“Con cứ theo chúng ta trở về trước đã, chuyện khác có thể thương lượng lại, nếu đứa bé này là điều kiện trao đổi của con, chúng ta cũng có thể thu dưỡng nó.”
Hải Thiên Lam cười, nghe xem đây là dạng cha mẹ gì vậy, chỉ cần nắm được quyền lực trong tay, cho dù đứa con phạm pháp bao dưỡng trẻ nhỏ bọn họ cũng có thể lấp liếm.
“Tiểu Nam là báu vật của con, không phải công cụ mà bố mẹ dùng để uy hiếp con, em ấy đã dạy con rất nhiều thứ, tự do cùng vui vẻ khi còn sống mới là quan trọng nhất, ban giám đốc dù có quyết định thế nào con cũng đều không có ý kiến, bố mẹ trở về đi, điều duy nhất con thấy có lỗi chính là, khiến giấc mộng đẹp cùng ba mươi năm kinh doanh của bố mẹ bị phá sản.”
Bố mẹ Hải Thiên Lam hậm hực xoay người, trước khi ra khỏi cửa bố anh còn nhìn thoáng qua Tiểu Nam.
Hải Thiên Lam hiểu rất rõ bố mẹ mình, chướng ngại vật chắn trên con đường đến với quyền thế của bọn họ, bọn họ nhất định sẽ không bỏ qua, anh chỉ hy vọng bọn họ không cần làm ra chuyện thương tổn Tiểu Nam. Đừng khiến anh quá thất vọng.Mấy ngày sau đó Hải Thiên Lam trông thực bình thản, thế nhưng người hiểu anh ai cũng biết, anh đang chờ, chờ bố mẹ hành động, còn có quyết định của ban giám đốc.
Thủy Hàn hỏi:
“Muốn tôi thuê người theo dõi lão gia, phu nhân không?”
“Không cần, tôi chỉ hy vọng bọn họ không khiến tôi quá thất vọng là được.”
Lâm Lãng lại hỏi:
“Vậy cần tôi trở về giải thích một chút với ban giám đốc hay không?”
“Cũng không cần, cái vị trí kia tôi vốn đã không muốn, các cậu không biết là xã hội nhân ngư hiền hòa kia mới là thứ xã hội tốt đẹp nhất sao?”
“Ừm, chỉ là bây giờ không còn mấy người có thể nghĩ được vậy.”
/45
|