Tại khoa nghiên cứu vũ khí sinh hóa của “Ma Quỷ”.
Sở Hải Lan đang khóc, khóc rất là thương tâm, nhưng bà ta vẫn cố nhịn để không phát ra thanh âm, chỉ là thân thể đang không ngừng run rẩy.
Cánh cửa phòng bị đẩy ra, tiến sĩ Tần chậm rãi bước vào, ánh mắt lạnh lùng nhìn thân ảnh đang không ngừng run rẩy kia từ phía sau.
Sở Hải Lan vội vàng lau nước mắt trên mặt, sau đó quay người lại mà nức nở nói: “Tiến sĩ Tần.”
Tiến sĩ Tần khẽ “ừm” một tiếng rồi nói: “Khóc xong chưa?”
Đôi mắt Sở Hải Lan vẫn đỏ hồng, không ngừng lau những giọt nước mắt vẫn đang từ trong khóe mắt chảy ra, khóe miệng khẽ run rẩy, nhưng lại không nói gì.
Tiến sĩ tần đưa tay lấy viên cương châu trên chiếc bàn bên cạnh lên và lăn lăn trong tay, miệng lạnh nhạt nói: “Có gì đáng khóc chứ, không có thì tạo ra lại.”
“Nhưng…nhưng chúng ta đã trông coi Mười Một từ nhỏ cho đến khi trưởng thành…”
Tiến sĩ Tần đặt mấy viên cương châu trở lại chiếc bàn rồi nói: “Hải Lan, đừng quên nơi đây là ‘Ma Quỷ’, đừng dùng tình cảm để làm việc. Những thứ trong cơ thể Mười Một đều đã bị người ta lấy ra rồi, nói cách khác bí mật về hắn đã bị người khác phát hiện, để phòng chuyện bất trắc, không thể lưu hắn lại nữa. Còn về người giúp hắn lấy những thứ đó ra, nhất định phải tìm được, tuyệt không thể để kẻ đó còn sống trên thế gian.”
Sở Hải Lan lắc lắc đầu, nước mắt không kìm được mà không ngừng tuôn rơi, giọng bà ta run rẩy nói: “Nhưng đó không phải là lỗi của Mười Một a.”
Tiến sĩ Tần thở dài nói: “Nữ nhân.” Dừng lại một chút lão nói tiếp: “Chiến sĩ cải tạo đời mới đã hoàn thành rồi, chúng ta nhất định phải án chiếu theo kế hoạch cũ mà làm.”
“Nhưng…”
“Đừng có những nữa!” Tiến sĩ Tần đột nhiên hét lên: “Trên thế giới này vốn là các lớn nuốt cá bé, kẻ mạnh mới có thể sống sót, Mười Một muốn sống tiếp thì phải dựa vào bản thân hắn thôi. Đợi sau khi Mười Một đến ta sẽ kiểm tra toàn thân hắn, sau đó an bài cho hắn và chiến sĩ cải tạo đời thứ hai đối đầu với nhau.”
Dứt lời tiến sĩ Tần liền đẩy cửa bước ra, lưu lại một mình Sở Lưu Lan đang dấm dứt khóc trong phòng.
Nữ nhân đang khóc.
Trời đang đổ mưa.
Trời dường như cũng đang khóc…
“Mười Một, báo cáo nhiệm vụ của ngươi đã giao lên trên rồi.” Đội trưởng Nguyệt Ảnh ngồi xuống trước mặt Mười Một rồi nói: “Còn nữa, tổ chức lo lắng đối phương đã lắp thiết bị truy tung vào trong cơ thể ngươi, yêu cầu ngươi phải kiểm tra toàn thân một lần.”
Mười Một vẫn dựa vào ghế mà lạnh nhạt hỏi: “Sự trừng phạt dành cho ta đâu?”
“Cái này…cấp trên không có nói, chỉ là yêu cầu ngươi hãy đi kiểm tra trước mà thôi.”
Mười Một nhìn Nguyệt Ảnh, nhưng khuôn mặt Nguyệt Ảnh vẫn băng lãnh như thường, chẳng thể nhìn ra bất kì biểu tình gì.
Mười Một điểm đầu nói: “Được, lúc nào?”
“Lập tức. Công cụ đã chuẩn bị xong rồi, sau khi ra ngoài sẽ có người dẫn ngươi đi.”
“Được.” Mười Một đứng dậy, lại nhìn về phía Nguyệt Ảnh, tiếp đó mở cửa phòng và bước ra ngoài.
Sau khi Mười Một rời đi, Nguyệt Ảnh mới đưa tay phải lên, tựa như đang hân hưởng năm ngón tay phải của mình, miệng lẩm bẩm: “Thật sự…phải hủy diệt sao?”
Mười Một phải đi tới một nơi rất xa, hắn cũng không biết rút cục đã đi bao xa. Chỉ biết vừa ra ngoài cửa đã có hai người đến đón hắn, một trong hai là Vân Hải. Vân Hải không nói gì, chỉ dùng một tấm vải đen thật dày bịt mắt Mười Một lại, không để hắn nhìn thấy đường. Sau đó hai người dẫn Mười Một đi đến gara để xem ngầm dưới lòng đất, đi được một đoạn đường lại đổi sang ngồi trực thăng. Trên đường trực thăng hạ cánhmaays lần, chắc là để đổ xăng, sau đó lại bay đi tiếp.
Khi mảnh vải bịt mắt Mười Một được bỏ ra, đã là ngày thứ hai rồi.
Một không gian trắng xóa, một đám người mặc y phục màu trắng đang bận rộn đi đi lại lại.
Tất cả đều vô cùng quen thuộc.
Thời khắc được bỏ tấm vải bịt mắt xuống, Mười Một biết mình đang ở trong tổ nghiên cứu vũ khí sinh hóa, bởi vì hắn đã nhìn thấy tiến sĩ Tần, nhưng lại không thấy Sở Hải Lan đâu.
“Mười Một, lâu lắm không gặp rồi.” Tiến sĩ Tần tựa hồ như đã già hơn lần trước một chút, bất quá sắc mặt vẫn hồng nhuận hệt như cũ.
Mười Một không trả lời, ánh mắt vẫn nhìn quanh bốn phía. Đi sau lưng hắn là những thành viên của vệ đội nội bộ, trên đường Vân Hải đã giao Mười Một cho vệ đội, bản thân hắn thỉ rời đi.
Có lẽ bí mật của tổ nghiên cứu, ngay đến Vân Hải cũng không đủ tư cách để biết.
Đối với biểu hiện của Mười Một, tiến sĩ Tần cũng chẳng hề để ý, lão chỉ về một hàng những chiếc lồng pha lê trước mặt rồI nói: “Cởi hết y phục ra, tiến vào, chúng ta cần giúp ngươi kiểm tra một lần.”
“Mười Một lặng lẽ cởi hết y phục ra và vứt sang một bên, sau đó tiến vào trong một chiếc lồng pha lê.
Tiến sĩ Tần lấy chiếc súng nhựa dẻo trong đống quấn áo của hắn ra và hỏi: “Khẩu súng này là ngươi lấy trộm từ chỗ đối phương về?”
Mười Một đứng trong lồng pha lê, đang được hai nhân viên cắm các ống dẫn lên người, hắn lạnh nhạt nói: “Phải.”
Tiến sĩ Tần xem xét một hồi rồi đưa cho một nhân viên công tác bên cạnh, nhân viên đó cầm lấy khẩu súng rồi rời đi. Tiến sĩ Tần lại kiểm tra trong đống y phục của Mười Một một hồi, sau đó vứt đồng quần áo sang một bên.
Lúc này Mười Một thật sự rất bội phục tiến sĩ điên, tiến sĩ Tần đã cầm chiếc vòng bảo vệ cổ tay kia mà xem xét một hồi, không ngờ vẫn chẳng phát hiện được nó có chỗ nào đặc biệt. Nhìn bề ngoài, nó chỉ là một chiếc vòng rất phổ thông, chỗ nào cũng có thể mua được. Đối với người không hiểu cách sử dụng nó mà nói, nó chỉ là một chiếc vòng tay mà thôi, chẳng có tác dụng gì cả. Nhưng bên trong nó lại có một chỗ lồi lên, tùy tiện chạm vào cũng chỉ cho rằng đó là một chỗ lỗi mà thôi, không để tâm thì chẳng thể nào phát hiện được chỗ đặc biệt của nó.
Trên thân Mười Một bị cắm đầy những ống, hai nhân viên từ trong chiếc lồng pha lê đi ra, chiếc lồng đó từ từ đóng lại.
Sau đó một lượng lớn dịch thể màu bạc được đổ vào qua mấy cái lỗ, mực nước mau chóng tăng cao.
Mười Một chậm rãi nhắm mắt lại, toàn thân hắn đã hoàn toàn chìm trong dịch thể màu bạc đó.
Tiến sĩ Tần đứng bên ngoài chiếc lồng pha lê mà quan sát một hồi, sau đó mới đi đến nhìn lên những dữ liệu trên chiếc màn hình trước mặt.
“Năng lượng đã gần đạt đến hai trăm, cực hạn của nhục thể đã đề thăng, dị năng lại giảm xuống…” Tiến sĩ Tần lặng lẽ lẩm nhẩm mấy số liệu đó, mày dần nhíu chặt lại.
Mười Một thất tung một năm, trong thời gian một năm đó, bọn họ dùng hết tất cả mọi biện pháp mà vẫn không tìm được Mười Một. Một năm sau, Mười Một lại xuất hiện, nhưng các loại máy móc trong thân thể hắn đều đã chẳng còn phản ứng gì nữa. Tiến sĩ Tần suy đoán, các loại máy móc trong cơ thể hắn, bao gồm cả quả bom cỡ nhỏ đã bị người ta lấy ra. Cũng chỉ có khả năng này mới có thể khiến cho các loại máy móc chẳng thể kiểm tra được Mười Một.
Tiến sĩ Tần cũng đã nhìn qua chiếc đồng hồ của Mười Một, trừ thiết bị nói chuyện thông qua vệ tinh ra, tất cả những cái khác đều đã hoàn toàn bị phá đi.
Cao thủ, đối phương toàn là những cao thủ đỉnh cấp.
Trong nhận thức của tiến sĩ Tần không thể có người nào có thể đồng thời vừa tinh thông về cơ thể con người, lại vừa tinh thông về điện tử, loại thiên tài như thế lão căn bản chưa từng nghe nói qua. Giải thích duy nhất chính là đối phương một một nhóm những nhà nghiên cứu khoa học đỉnh cấp tổ hợp thành.
Rút cục bọn chúng ta những người như thế nào? Muốn làm cái gì?
Nhìn Mười Một đang lặng lẽ phập phù trong dịch thể màu bạc đó, trong mắt tiến sĩ Tần lóe qua một tia lãnh mang.
Sở Hải Lan đang khóc, khóc rất là thương tâm, nhưng bà ta vẫn cố nhịn để không phát ra thanh âm, chỉ là thân thể đang không ngừng run rẩy.
Cánh cửa phòng bị đẩy ra, tiến sĩ Tần chậm rãi bước vào, ánh mắt lạnh lùng nhìn thân ảnh đang không ngừng run rẩy kia từ phía sau.
Sở Hải Lan vội vàng lau nước mắt trên mặt, sau đó quay người lại mà nức nở nói: “Tiến sĩ Tần.”
Tiến sĩ Tần khẽ “ừm” một tiếng rồi nói: “Khóc xong chưa?”
Đôi mắt Sở Hải Lan vẫn đỏ hồng, không ngừng lau những giọt nước mắt vẫn đang từ trong khóe mắt chảy ra, khóe miệng khẽ run rẩy, nhưng lại không nói gì.
Tiến sĩ tần đưa tay lấy viên cương châu trên chiếc bàn bên cạnh lên và lăn lăn trong tay, miệng lạnh nhạt nói: “Có gì đáng khóc chứ, không có thì tạo ra lại.”
“Nhưng…nhưng chúng ta đã trông coi Mười Một từ nhỏ cho đến khi trưởng thành…”
Tiến sĩ Tần đặt mấy viên cương châu trở lại chiếc bàn rồi nói: “Hải Lan, đừng quên nơi đây là ‘Ma Quỷ’, đừng dùng tình cảm để làm việc. Những thứ trong cơ thể Mười Một đều đã bị người ta lấy ra rồi, nói cách khác bí mật về hắn đã bị người khác phát hiện, để phòng chuyện bất trắc, không thể lưu hắn lại nữa. Còn về người giúp hắn lấy những thứ đó ra, nhất định phải tìm được, tuyệt không thể để kẻ đó còn sống trên thế gian.”
Sở Hải Lan lắc lắc đầu, nước mắt không kìm được mà không ngừng tuôn rơi, giọng bà ta run rẩy nói: “Nhưng đó không phải là lỗi của Mười Một a.”
Tiến sĩ Tần thở dài nói: “Nữ nhân.” Dừng lại một chút lão nói tiếp: “Chiến sĩ cải tạo đời mới đã hoàn thành rồi, chúng ta nhất định phải án chiếu theo kế hoạch cũ mà làm.”
“Nhưng…”
“Đừng có những nữa!” Tiến sĩ Tần đột nhiên hét lên: “Trên thế giới này vốn là các lớn nuốt cá bé, kẻ mạnh mới có thể sống sót, Mười Một muốn sống tiếp thì phải dựa vào bản thân hắn thôi. Đợi sau khi Mười Một đến ta sẽ kiểm tra toàn thân hắn, sau đó an bài cho hắn và chiến sĩ cải tạo đời thứ hai đối đầu với nhau.”
Dứt lời tiến sĩ Tần liền đẩy cửa bước ra, lưu lại một mình Sở Lưu Lan đang dấm dứt khóc trong phòng.
Nữ nhân đang khóc.
Trời đang đổ mưa.
Trời dường như cũng đang khóc…
“Mười Một, báo cáo nhiệm vụ của ngươi đã giao lên trên rồi.” Đội trưởng Nguyệt Ảnh ngồi xuống trước mặt Mười Một rồi nói: “Còn nữa, tổ chức lo lắng đối phương đã lắp thiết bị truy tung vào trong cơ thể ngươi, yêu cầu ngươi phải kiểm tra toàn thân một lần.”
Mười Một vẫn dựa vào ghế mà lạnh nhạt hỏi: “Sự trừng phạt dành cho ta đâu?”
“Cái này…cấp trên không có nói, chỉ là yêu cầu ngươi hãy đi kiểm tra trước mà thôi.”
Mười Một nhìn Nguyệt Ảnh, nhưng khuôn mặt Nguyệt Ảnh vẫn băng lãnh như thường, chẳng thể nhìn ra bất kì biểu tình gì.
Mười Một điểm đầu nói: “Được, lúc nào?”
“Lập tức. Công cụ đã chuẩn bị xong rồi, sau khi ra ngoài sẽ có người dẫn ngươi đi.”
“Được.” Mười Một đứng dậy, lại nhìn về phía Nguyệt Ảnh, tiếp đó mở cửa phòng và bước ra ngoài.
Sau khi Mười Một rời đi, Nguyệt Ảnh mới đưa tay phải lên, tựa như đang hân hưởng năm ngón tay phải của mình, miệng lẩm bẩm: “Thật sự…phải hủy diệt sao?”
Mười Một phải đi tới một nơi rất xa, hắn cũng không biết rút cục đã đi bao xa. Chỉ biết vừa ra ngoài cửa đã có hai người đến đón hắn, một trong hai là Vân Hải. Vân Hải không nói gì, chỉ dùng một tấm vải đen thật dày bịt mắt Mười Một lại, không để hắn nhìn thấy đường. Sau đó hai người dẫn Mười Một đi đến gara để xem ngầm dưới lòng đất, đi được một đoạn đường lại đổi sang ngồi trực thăng. Trên đường trực thăng hạ cánhmaays lần, chắc là để đổ xăng, sau đó lại bay đi tiếp.
Khi mảnh vải bịt mắt Mười Một được bỏ ra, đã là ngày thứ hai rồi.
Một không gian trắng xóa, một đám người mặc y phục màu trắng đang bận rộn đi đi lại lại.
Tất cả đều vô cùng quen thuộc.
Thời khắc được bỏ tấm vải bịt mắt xuống, Mười Một biết mình đang ở trong tổ nghiên cứu vũ khí sinh hóa, bởi vì hắn đã nhìn thấy tiến sĩ Tần, nhưng lại không thấy Sở Hải Lan đâu.
“Mười Một, lâu lắm không gặp rồi.” Tiến sĩ Tần tựa hồ như đã già hơn lần trước một chút, bất quá sắc mặt vẫn hồng nhuận hệt như cũ.
Mười Một không trả lời, ánh mắt vẫn nhìn quanh bốn phía. Đi sau lưng hắn là những thành viên của vệ đội nội bộ, trên đường Vân Hải đã giao Mười Một cho vệ đội, bản thân hắn thỉ rời đi.
Có lẽ bí mật của tổ nghiên cứu, ngay đến Vân Hải cũng không đủ tư cách để biết.
Đối với biểu hiện của Mười Một, tiến sĩ Tần cũng chẳng hề để ý, lão chỉ về một hàng những chiếc lồng pha lê trước mặt rồI nói: “Cởi hết y phục ra, tiến vào, chúng ta cần giúp ngươi kiểm tra một lần.”
“Mười Một lặng lẽ cởi hết y phục ra và vứt sang một bên, sau đó tiến vào trong một chiếc lồng pha lê.
Tiến sĩ Tần lấy chiếc súng nhựa dẻo trong đống quấn áo của hắn ra và hỏi: “Khẩu súng này là ngươi lấy trộm từ chỗ đối phương về?”
Mười Một đứng trong lồng pha lê, đang được hai nhân viên cắm các ống dẫn lên người, hắn lạnh nhạt nói: “Phải.”
Tiến sĩ Tần xem xét một hồi rồi đưa cho một nhân viên công tác bên cạnh, nhân viên đó cầm lấy khẩu súng rồi rời đi. Tiến sĩ Tần lại kiểm tra trong đống y phục của Mười Một một hồi, sau đó vứt đồng quần áo sang một bên.
Lúc này Mười Một thật sự rất bội phục tiến sĩ điên, tiến sĩ Tần đã cầm chiếc vòng bảo vệ cổ tay kia mà xem xét một hồi, không ngờ vẫn chẳng phát hiện được nó có chỗ nào đặc biệt. Nhìn bề ngoài, nó chỉ là một chiếc vòng rất phổ thông, chỗ nào cũng có thể mua được. Đối với người không hiểu cách sử dụng nó mà nói, nó chỉ là một chiếc vòng tay mà thôi, chẳng có tác dụng gì cả. Nhưng bên trong nó lại có một chỗ lồi lên, tùy tiện chạm vào cũng chỉ cho rằng đó là một chỗ lỗi mà thôi, không để tâm thì chẳng thể nào phát hiện được chỗ đặc biệt của nó.
Trên thân Mười Một bị cắm đầy những ống, hai nhân viên từ trong chiếc lồng pha lê đi ra, chiếc lồng đó từ từ đóng lại.
Sau đó một lượng lớn dịch thể màu bạc được đổ vào qua mấy cái lỗ, mực nước mau chóng tăng cao.
Mười Một chậm rãi nhắm mắt lại, toàn thân hắn đã hoàn toàn chìm trong dịch thể màu bạc đó.
Tiến sĩ Tần đứng bên ngoài chiếc lồng pha lê mà quan sát một hồi, sau đó mới đi đến nhìn lên những dữ liệu trên chiếc màn hình trước mặt.
“Năng lượng đã gần đạt đến hai trăm, cực hạn của nhục thể đã đề thăng, dị năng lại giảm xuống…” Tiến sĩ Tần lặng lẽ lẩm nhẩm mấy số liệu đó, mày dần nhíu chặt lại.
Mười Một thất tung một năm, trong thời gian một năm đó, bọn họ dùng hết tất cả mọi biện pháp mà vẫn không tìm được Mười Một. Một năm sau, Mười Một lại xuất hiện, nhưng các loại máy móc trong thân thể hắn đều đã chẳng còn phản ứng gì nữa. Tiến sĩ Tần suy đoán, các loại máy móc trong cơ thể hắn, bao gồm cả quả bom cỡ nhỏ đã bị người ta lấy ra. Cũng chỉ có khả năng này mới có thể khiến cho các loại máy móc chẳng thể kiểm tra được Mười Một.
Tiến sĩ Tần cũng đã nhìn qua chiếc đồng hồ của Mười Một, trừ thiết bị nói chuyện thông qua vệ tinh ra, tất cả những cái khác đều đã hoàn toàn bị phá đi.
Cao thủ, đối phương toàn là những cao thủ đỉnh cấp.
Trong nhận thức của tiến sĩ Tần không thể có người nào có thể đồng thời vừa tinh thông về cơ thể con người, lại vừa tinh thông về điện tử, loại thiên tài như thế lão căn bản chưa từng nghe nói qua. Giải thích duy nhất chính là đối phương một một nhóm những nhà nghiên cứu khoa học đỉnh cấp tổ hợp thành.
Rút cục bọn chúng ta những người như thế nào? Muốn làm cái gì?
Nhìn Mười Một đang lặng lẽ phập phù trong dịch thể màu bạc đó, trong mắt tiến sĩ Tần lóe qua một tia lãnh mang.
/967
|