Mười Một hoài nghi Lục Đạo không phải là không có lý do, gã âm mưu gia trời sinh này giỏi nhất là chơi trò hai mặt, vừa giật dây người khác đánh ngươi, vừa bày kế cho ngươi, đến khi sự tình trở nên phiền phức hắn lại hớn hở ngồi một bên xem cuộc vui. Chuyện như vậy đã xảy ra không chỉ một hai lần, có trời mới biết gã âm mưu gia này được chỗ tốt gì trong chuyện này, e rằng không có lợi lộc gì thì hắn vẫn rất thích thú. Dường như nhìn những thế lực lớn lụi tàn trong tay mình là thú vui lớn nhất của hắn. Lục Đạo chính là một kẻ biến thái, đầu óc đáng sợ, tâm lý biến thái. Nhưng gã biến thái này lại quá thông mình, làm người ta khó lòng đoán được ý định của hắn.
Đứng trước sự tấn công của hai lực lượng vũ trang lớn phản ứng của Ngõa Khả quá mức quái lạ, Mười Một mơ hồ cảm nhận được bóng dáng của Lục Đạo trong chuyện này. Chỉ có gã âm mưu gia này mới có thể làm cho hắn nhìn không thấu. Nhưng tại sao Lục Đạo phải làm như vậy? Lẽ nào ngay cả sự sống chết của Thiên Táng hắn cũng không quan tâm?
Hay Lục Đạo thật sự chưa bao giờ để tâm đến Thiên Táng, ở trong mắt hắn kẻ nào cũng có thể bán đứng, dù cho đó là kẻ trung thành tuyệt đối với hắn hắn cũng có thể vứt bỏ không chút thương tiếc giống như rác rưởi.
Nếu như ván cờ này thực sự do Lục Đạo bày ra vậy thì có thể đoán trước hắn nhất định sẽ không để cho Mười Một dễ dàng giết chết Ngõa Khả, nếu không thì hắn cũng sẽ không bày ra ván cờ này. Mà chỉ có DK mới có thể ngăn cản được Mười Một.
Nghĩ tới đây, Mười Một bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, nhưng dường như hắn vẫn chưa được nghĩ ra được điểm mấu chốt trong đó. DK, Ngõa Khả, Tam Giác Vàng, Thái Lan, Ma Quỷ... Hắn bắt đầu liên kết những manh mối này lại với nhau...
Mười Một hít lạnh một hơi, hắn hiểu rồi, tên khốn Lục Đạo này đang dùng bọn họ làm mồi nhử.
Trong mắt Mười Một đột nhiên lộ ra ánh sáng lạnh, hắn thấp giọng nói: "Rút."
Lãnh Dạ, Thiên Táng, Walker và Hoàng Hậu nghe vậy đều giật mình nhìn hắn. Mười Một không giải thích nguyên nhân với bọn họ, cầm súng lên sau đó rút đi. Đám Lãnh Dạ đều là những tay già đời trên chiến trường, bọn họ vô cùng tin tưởng Mười Một, chỉ nhìn nhau một chút sau đó nhanh chóng theo Mười Một rút đi.
Khi bọn họ vừa rời khỏi bụi cỏ thì đột nhiên từ xa vang lên một tiếng súng.
Tiếng súng vẫn chưa truyền tới thì Mười Một bỗng nhiên biến sắc, không phải là bởi vì tiếng súng vẫn còn chưa nghe thấy kia, cũng không phải hắn cảm nhận được sát khí, người đánh len này che giấu sát khí rất giỏi, giỏi đến mức ngay Mười Một cũng không thể cảm ứng được sát khí nhằm vào hắn. Thứ làm cho hắn biến sắc chính là sóng âm mà viên đạn sản sinh khi bay trong không khí. Nhưng hắn không kịp tránh phát đạn này nữa.
Trong thiên hạ chỉ có một người có thể khiến Mười Một cũng không tránh được đạn.
DK, chỉ có hắn mới có thể che giấu sát khí một cách hoàn mỹ, đến tận sau khi nổ súng mà người khác vẫn không thể nhận ra.
Chưa đến một tích tắc viên đạn đã đến ngay trước mắt, bắn thẳng về phía đầu Mười Một. Trong khoảnh khắc này thời gian như ngừng lại, tất cả mọi vật như đều dừng lại. Một viên đạn có khắc hoa văn kỳ quái chỉ còn cách Mười Một chưa tới hai mét, sau viên đạn có một vệt sóng gợn như sóng nước, đây chính là sóng âm mà mắt thường không thể thấy được. Lúc này tiếng súng vẫn chưa truyền tới, Lãnh Dạ, Thiên Táng và Walker vẫn không biết gì, vẫn tiếp tục duy trì tư thế lao về phía trước. Chỉ có Hoàng Hậu dường như nhận ra được gì đó, khẽ nhíu mày nhìn về phía viên đạn. Còn Mười Một lại càng cảm nhận được nguy cơ đang tới gần, cố sức nhào về phía trước, thế nhưng bất kể động tác của hắn nhanh tới mức nào thì cũng không thể nhanh hơn viên đạn.
Nếu không có gì bất ngờ, viên đạn này nhất định sẽ găm thẳng vào đầu Mười Một. Trừ khi hắn có tốc độ nhanh hơn cả âm thanh, nhưng tiếc là hắn không có.
Trong khoảnh khắc sinh tử này, một bóng trắng đột nhiên nhanh chóng lao đến trước mắt Mười Một , sau đó ''phụp'' một tiếng, trên người Tiểu Bạch xuất hiện một lỗ máu khổng lồ, máu tươi phun đầy trời, máu nóng bắn vào mặt Mười Một, từ từ chảy xuống từ đuôi mày.
"Gào" Tiểu Bạch kêu thảm một tiếng, máu phụt ra, nó văng qua trước mắt Mười Một.
Thời gian như đã ngừng lại. Ngón tay Mười Một hơi run run, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Mười Một chưa từng nghĩ đến việc hắn sẽ có cảm giác gì khi có đồng đội chết trước mặt mình. Có lẽ hắn sẽ buồn bã một chút vì bọn họ, hoặc là chẳng có chút cảm giác gì dù sao đó cũng chỉ là nếu như, xưa nay hắn xem thường việc nghĩ đến những điều chỉ có tính giả thuyết như vậy. Nhưng nếu như thật sự có ngày cảnh đó xảy ra rất có thể hắn sẽ thờ ơ, không chút động lòng. Con người có ai mà không phải chết? Đối với chiến sỹ như bọn họ, có thể chết ở trên chiến trường chính là kết quả tốt nhất. Từ nhỏ đến lớn hắn đã thấy quá nhiều chết chóc, trái tim của hắn đã chai sạn , không quan tâm tới việc sinh tử, dù là người khác chết hay là chính mình.
Sinh mệnh sớm đã không còn ý nghĩa, hắn sống đến tận bây giờ chỉ vì báo thù, không có mục tiêu này chống đỡ thì có thể hắn đã chết từ lâu. Với việc sinh tử của người khác, hắn không muốn nghĩ đến, không muốn quan tâm.
Nhưng vào giờ phút này, khi Tiểu Bạch liều mình lao đến đỡ đạn cho, Mười Một rốt cuộc biết thì ra không phải hắn sẽ thờ ơ.
Thì ra hắn vẫn để ý...
Luồng máu phụt ra từ cơ thể Tiểu Bạch chậm rãi bắn qua mắt Mười Một, hắn trừng mắt thất thần nhìn máu tươi ưốn lượn trong không khí, dường như trong khoảnh khắc này đầu óc hắn trở nên trống rỗng. Mãi đến tận khi Tiểu Bạch sắp bay ra khỏi tầm mắt hắn thì Mười Một mới giật mình tỉnh lại, theo bản năng đưa tay ra muốn bắt lấy nó, thế nhưng ngón tay của hắn chỉ sượt qua lông của Tiểu Bạch chứ không túm được cơ thể nó, lớp lông bóng mượt vuột qua kẽ tay hắn, không bắt được, không bắt được...
"Đoàng" tiếng súng rốt cuộc cũng truyền tới tai của mọi người, trong khoảnh khắc nghe thấy tiếng súng, Lãnh Dạ, Thiên Táng và Hoàng Hậu đột nhiên biến sắc. Mà cũng đúng lúc đó bọn họ cũng nghe được tiếng kêu thảm của Tiểu Bạch, thấy nó phụt máu văng ra ngoài.
Tất cả những thứ này xảy ra chỉ trong chớp mặt, mọi người chưa kịp phản ứng thì Tiểu Bạch đã té oạch xuống đất, nằm yên không nhúc nhích.
Mười Một mở bàn tay ra, nhìn vết máu của Tiểu Bạch dính trên đó, hắn từ từ nắm chặt tay lại, chặt đến mức ngón tay kêu răng rắc. Hắn đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía DK vừa nổ súng phương hướng, trong mắt lộ ra sát khí mãnh liệt.
"Tản ra" Mười Một quát lớn, đột nhiên đạp mạnh xuống mặt, đáy giày hắn đập mạnh xuống mặt đất làm bùn đất bắn lên, thân thể hắn bắn mạnh đi như một mũi tên, lao thẳng về phía DK.
Lúc này, trên một cái cây ở sâu trong rừng, DK đang nử ngồi nửa quỳ cầm súng ngắm, qua ống ngắm hắn thấy được Mười Một đang lao về phía mình. Hắn bỏ súng xuống, hắn chậm rãi lắc đầu, nói với vẻ tiếc nuối: "Đáng tiếc, ngươi còn chưa được như Mười Ba." DK tiếc nuối việc Mười Một không thể tự mình tránh được phát súng của hắn, từ điểm này có thể thấy Mười Một còn kém Mười Ba rất xa, ít ra súng của hắn không làm gì được Mười Ba.
Liệu có phải mình đã kỳ vọng quá cao vào hắn? DK cười tự giễu, với hắn thì đây chỉ là một trò chơi, một trò chơi nhỏ trước khi chính thức đấu với Mười Ba mà thôi.
DK cầm súng nhảy xuống từ trên cây, lúc chạm đất không làm phát ra một chút âm thanh nào, chỉ làm cho vài chiếc lá rụng bay lên. Hắn nhìn về phía Mười Một sau đó chạy sâu vào trong rừng.
Khi Mười Một vừa lên tiếng nhắc nhở thì Hoàng Hậu, Lãnh Dạ và Thiên Táng cũng đã kịp phản ứng. Hoàng Hậu lăn một vòng trên mặt đất, ôm Tiểu Bạch vào trong ngực sau đó bật lên nấp sau một thân cây. Lãnh Dạ thì nắm lấy cánh tay của Walker cánh tay, kéo hắn quay lại nấp sau bụi cậy. Thiên Táng thì nấp sau một tảng đá. Khi bọn họ vừa núp kỹ thì từ phía xa vang lên tiếng người.
Thiên Táng thò đầu ra nghe ngóng, vừa liếc hắn đã hít lạnh một hơi, nói nhỏ vào tai nghe: "Sao lại có nhiều người như vậy? Khi nãy bọn họ nấp ở đâu?"
"Không giống người của Ngõa Khả." Lãnh Dạ trốn trong bụi cây, quan sát bằng ống nhòm hồng ngoại. Trước mặt bọn họ đột nhiên xuất hiện năm sáu mươi người, hơn nữa mỗi người đều có vẻ rất dũng mãnh, nhìn cũng đủ biết họ đều là những chiến sỹ tinh nhuệ thân kinh bách chiến. Lãnh Dạ có thể đoán được đó không phải người của Ngõa Khả là do họ có đủ màu da, các thế lực bản địa ở Tam Giác Vàng rất bài ngoại, họ sẽ không cho phép các thế lực nơi khác tiến vào đây. Như Đại Quyển đã lăn lộn ở đây mấy chục năm vẫn không được bọn họ chấp thuận, những thế lực đến từ bên ngoài khác thì lại càng không cần phải nói.
Hoàng Hậu ôm Tiểu Bạch đang thoi thóp trong lòng, nó bị thương rất nặng nhưng vẫn còn thở yếu ớt. Hoàng Hậu rút từ túi ngực ra một ống tiêm bằng kim lại, dùng răng giật phần nhựa che mũi kim ra sau đó tiêm cho Tiểu Bạch. Sau khi cảm nhận được nhịp tim của nó đang dần dần ổn định, nàng mới thở phào nhẹ nhõm. Nàng thò đầu ra nhìn sau đó rụt đầu về nói: "Là đại đội Hoàng Phong của Ma Quỷ."
"Ma Quỷ?" Lãnh Dạ và Thiên Táng đều hít lạnh một hơi, bầu không khí trở nên quái lạ.
Lúc này, Lãnh Dạ bỗng dưng nhớ tới một chuyện, nói vào tai nghe: "Không phải trước đây Hầu Tử là người của đại đội Hoàng Phong sao?"
"Phải." Hoàng Hậu trả lời: "Trước đây hắn thuộc tổ chín Hoàng Phong."
Khóe miệng Lãnh Dạ giật giật, hắn ủ rũ nói: "Nếu như những người này đều lợi hại như Hầu Tử thì chúng ta gặp phiền phức lớn rồi."
Đứng trước sự tấn công của hai lực lượng vũ trang lớn phản ứng của Ngõa Khả quá mức quái lạ, Mười Một mơ hồ cảm nhận được bóng dáng của Lục Đạo trong chuyện này. Chỉ có gã âm mưu gia này mới có thể làm cho hắn nhìn không thấu. Nhưng tại sao Lục Đạo phải làm như vậy? Lẽ nào ngay cả sự sống chết của Thiên Táng hắn cũng không quan tâm?
Hay Lục Đạo thật sự chưa bao giờ để tâm đến Thiên Táng, ở trong mắt hắn kẻ nào cũng có thể bán đứng, dù cho đó là kẻ trung thành tuyệt đối với hắn hắn cũng có thể vứt bỏ không chút thương tiếc giống như rác rưởi.
Nếu như ván cờ này thực sự do Lục Đạo bày ra vậy thì có thể đoán trước hắn nhất định sẽ không để cho Mười Một dễ dàng giết chết Ngõa Khả, nếu không thì hắn cũng sẽ không bày ra ván cờ này. Mà chỉ có DK mới có thể ngăn cản được Mười Một.
Nghĩ tới đây, Mười Một bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, nhưng dường như hắn vẫn chưa được nghĩ ra được điểm mấu chốt trong đó. DK, Ngõa Khả, Tam Giác Vàng, Thái Lan, Ma Quỷ... Hắn bắt đầu liên kết những manh mối này lại với nhau...
Mười Một hít lạnh một hơi, hắn hiểu rồi, tên khốn Lục Đạo này đang dùng bọn họ làm mồi nhử.
Trong mắt Mười Một đột nhiên lộ ra ánh sáng lạnh, hắn thấp giọng nói: "Rút."
Lãnh Dạ, Thiên Táng, Walker và Hoàng Hậu nghe vậy đều giật mình nhìn hắn. Mười Một không giải thích nguyên nhân với bọn họ, cầm súng lên sau đó rút đi. Đám Lãnh Dạ đều là những tay già đời trên chiến trường, bọn họ vô cùng tin tưởng Mười Một, chỉ nhìn nhau một chút sau đó nhanh chóng theo Mười Một rút đi.
Khi bọn họ vừa rời khỏi bụi cỏ thì đột nhiên từ xa vang lên một tiếng súng.
Tiếng súng vẫn chưa truyền tới thì Mười Một bỗng nhiên biến sắc, không phải là bởi vì tiếng súng vẫn còn chưa nghe thấy kia, cũng không phải hắn cảm nhận được sát khí, người đánh len này che giấu sát khí rất giỏi, giỏi đến mức ngay Mười Một cũng không thể cảm ứng được sát khí nhằm vào hắn. Thứ làm cho hắn biến sắc chính là sóng âm mà viên đạn sản sinh khi bay trong không khí. Nhưng hắn không kịp tránh phát đạn này nữa.
Trong thiên hạ chỉ có một người có thể khiến Mười Một cũng không tránh được đạn.
DK, chỉ có hắn mới có thể che giấu sát khí một cách hoàn mỹ, đến tận sau khi nổ súng mà người khác vẫn không thể nhận ra.
Chưa đến một tích tắc viên đạn đã đến ngay trước mắt, bắn thẳng về phía đầu Mười Một. Trong khoảnh khắc này thời gian như ngừng lại, tất cả mọi vật như đều dừng lại. Một viên đạn có khắc hoa văn kỳ quái chỉ còn cách Mười Một chưa tới hai mét, sau viên đạn có một vệt sóng gợn như sóng nước, đây chính là sóng âm mà mắt thường không thể thấy được. Lúc này tiếng súng vẫn chưa truyền tới, Lãnh Dạ, Thiên Táng và Walker vẫn không biết gì, vẫn tiếp tục duy trì tư thế lao về phía trước. Chỉ có Hoàng Hậu dường như nhận ra được gì đó, khẽ nhíu mày nhìn về phía viên đạn. Còn Mười Một lại càng cảm nhận được nguy cơ đang tới gần, cố sức nhào về phía trước, thế nhưng bất kể động tác của hắn nhanh tới mức nào thì cũng không thể nhanh hơn viên đạn.
Nếu không có gì bất ngờ, viên đạn này nhất định sẽ găm thẳng vào đầu Mười Một. Trừ khi hắn có tốc độ nhanh hơn cả âm thanh, nhưng tiếc là hắn không có.
Trong khoảnh khắc sinh tử này, một bóng trắng đột nhiên nhanh chóng lao đến trước mắt Mười Một , sau đó ''phụp'' một tiếng, trên người Tiểu Bạch xuất hiện một lỗ máu khổng lồ, máu tươi phun đầy trời, máu nóng bắn vào mặt Mười Một, từ từ chảy xuống từ đuôi mày.
"Gào" Tiểu Bạch kêu thảm một tiếng, máu phụt ra, nó văng qua trước mắt Mười Một.
Thời gian như đã ngừng lại. Ngón tay Mười Một hơi run run, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Mười Một chưa từng nghĩ đến việc hắn sẽ có cảm giác gì khi có đồng đội chết trước mặt mình. Có lẽ hắn sẽ buồn bã một chút vì bọn họ, hoặc là chẳng có chút cảm giác gì dù sao đó cũng chỉ là nếu như, xưa nay hắn xem thường việc nghĩ đến những điều chỉ có tính giả thuyết như vậy. Nhưng nếu như thật sự có ngày cảnh đó xảy ra rất có thể hắn sẽ thờ ơ, không chút động lòng. Con người có ai mà không phải chết? Đối với chiến sỹ như bọn họ, có thể chết ở trên chiến trường chính là kết quả tốt nhất. Từ nhỏ đến lớn hắn đã thấy quá nhiều chết chóc, trái tim của hắn đã chai sạn , không quan tâm tới việc sinh tử, dù là người khác chết hay là chính mình.
Sinh mệnh sớm đã không còn ý nghĩa, hắn sống đến tận bây giờ chỉ vì báo thù, không có mục tiêu này chống đỡ thì có thể hắn đã chết từ lâu. Với việc sinh tử của người khác, hắn không muốn nghĩ đến, không muốn quan tâm.
Nhưng vào giờ phút này, khi Tiểu Bạch liều mình lao đến đỡ đạn cho, Mười Một rốt cuộc biết thì ra không phải hắn sẽ thờ ơ.
Thì ra hắn vẫn để ý...
Luồng máu phụt ra từ cơ thể Tiểu Bạch chậm rãi bắn qua mắt Mười Một, hắn trừng mắt thất thần nhìn máu tươi ưốn lượn trong không khí, dường như trong khoảnh khắc này đầu óc hắn trở nên trống rỗng. Mãi đến tận khi Tiểu Bạch sắp bay ra khỏi tầm mắt hắn thì Mười Một mới giật mình tỉnh lại, theo bản năng đưa tay ra muốn bắt lấy nó, thế nhưng ngón tay của hắn chỉ sượt qua lông của Tiểu Bạch chứ không túm được cơ thể nó, lớp lông bóng mượt vuột qua kẽ tay hắn, không bắt được, không bắt được...
"Đoàng" tiếng súng rốt cuộc cũng truyền tới tai của mọi người, trong khoảnh khắc nghe thấy tiếng súng, Lãnh Dạ, Thiên Táng và Hoàng Hậu đột nhiên biến sắc. Mà cũng đúng lúc đó bọn họ cũng nghe được tiếng kêu thảm của Tiểu Bạch, thấy nó phụt máu văng ra ngoài.
Tất cả những thứ này xảy ra chỉ trong chớp mặt, mọi người chưa kịp phản ứng thì Tiểu Bạch đã té oạch xuống đất, nằm yên không nhúc nhích.
Mười Một mở bàn tay ra, nhìn vết máu của Tiểu Bạch dính trên đó, hắn từ từ nắm chặt tay lại, chặt đến mức ngón tay kêu răng rắc. Hắn đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía DK vừa nổ súng phương hướng, trong mắt lộ ra sát khí mãnh liệt.
"Tản ra" Mười Một quát lớn, đột nhiên đạp mạnh xuống mặt, đáy giày hắn đập mạnh xuống mặt đất làm bùn đất bắn lên, thân thể hắn bắn mạnh đi như một mũi tên, lao thẳng về phía DK.
Lúc này, trên một cái cây ở sâu trong rừng, DK đang nử ngồi nửa quỳ cầm súng ngắm, qua ống ngắm hắn thấy được Mười Một đang lao về phía mình. Hắn bỏ súng xuống, hắn chậm rãi lắc đầu, nói với vẻ tiếc nuối: "Đáng tiếc, ngươi còn chưa được như Mười Ba." DK tiếc nuối việc Mười Một không thể tự mình tránh được phát súng của hắn, từ điểm này có thể thấy Mười Một còn kém Mười Ba rất xa, ít ra súng của hắn không làm gì được Mười Ba.
Liệu có phải mình đã kỳ vọng quá cao vào hắn? DK cười tự giễu, với hắn thì đây chỉ là một trò chơi, một trò chơi nhỏ trước khi chính thức đấu với Mười Ba mà thôi.
DK cầm súng nhảy xuống từ trên cây, lúc chạm đất không làm phát ra một chút âm thanh nào, chỉ làm cho vài chiếc lá rụng bay lên. Hắn nhìn về phía Mười Một sau đó chạy sâu vào trong rừng.
Khi Mười Một vừa lên tiếng nhắc nhở thì Hoàng Hậu, Lãnh Dạ và Thiên Táng cũng đã kịp phản ứng. Hoàng Hậu lăn một vòng trên mặt đất, ôm Tiểu Bạch vào trong ngực sau đó bật lên nấp sau một thân cây. Lãnh Dạ thì nắm lấy cánh tay của Walker cánh tay, kéo hắn quay lại nấp sau bụi cậy. Thiên Táng thì nấp sau một tảng đá. Khi bọn họ vừa núp kỹ thì từ phía xa vang lên tiếng người.
Thiên Táng thò đầu ra nghe ngóng, vừa liếc hắn đã hít lạnh một hơi, nói nhỏ vào tai nghe: "Sao lại có nhiều người như vậy? Khi nãy bọn họ nấp ở đâu?"
"Không giống người của Ngõa Khả." Lãnh Dạ trốn trong bụi cây, quan sát bằng ống nhòm hồng ngoại. Trước mặt bọn họ đột nhiên xuất hiện năm sáu mươi người, hơn nữa mỗi người đều có vẻ rất dũng mãnh, nhìn cũng đủ biết họ đều là những chiến sỹ tinh nhuệ thân kinh bách chiến. Lãnh Dạ có thể đoán được đó không phải người của Ngõa Khả là do họ có đủ màu da, các thế lực bản địa ở Tam Giác Vàng rất bài ngoại, họ sẽ không cho phép các thế lực nơi khác tiến vào đây. Như Đại Quyển đã lăn lộn ở đây mấy chục năm vẫn không được bọn họ chấp thuận, những thế lực đến từ bên ngoài khác thì lại càng không cần phải nói.
Hoàng Hậu ôm Tiểu Bạch đang thoi thóp trong lòng, nó bị thương rất nặng nhưng vẫn còn thở yếu ớt. Hoàng Hậu rút từ túi ngực ra một ống tiêm bằng kim lại, dùng răng giật phần nhựa che mũi kim ra sau đó tiêm cho Tiểu Bạch. Sau khi cảm nhận được nhịp tim của nó đang dần dần ổn định, nàng mới thở phào nhẹ nhõm. Nàng thò đầu ra nhìn sau đó rụt đầu về nói: "Là đại đội Hoàng Phong của Ma Quỷ."
"Ma Quỷ?" Lãnh Dạ và Thiên Táng đều hít lạnh một hơi, bầu không khí trở nên quái lạ.
Lúc này, Lãnh Dạ bỗng dưng nhớ tới một chuyện, nói vào tai nghe: "Không phải trước đây Hầu Tử là người của đại đội Hoàng Phong sao?"
"Phải." Hoàng Hậu trả lời: "Trước đây hắn thuộc tổ chín Hoàng Phong."
Khóe miệng Lãnh Dạ giật giật, hắn ủ rũ nói: "Nếu như những người này đều lợi hại như Hầu Tử thì chúng ta gặp phiền phức lớn rồi."
/967
|