Chúng ta chẳng qua cũng chỉ là những hạt bụi trần bồng bềnh giữa hồng trần, nhỏ bé nên không thể bắt được vận mệnh của mình, chỉ có thể để cho cơn gió thao túng, nó chỉ cần thổi một hơi cũng đủ làm cho ta bay tán loạn. Ngày mai biết đi đâu về đâu?
Hồng trần mênh mông, đâu mới là bến bờ?
Dương Tư Vũ ngơ ngác quỳ gối bên cạnh thi thể của Trương Chấn, quên đi thời gian, thậm chí quên cả sự tồn tại của mình. Nàng quỳ rất lâu, lặng yên như một con rối không có sinh khí.
Người đàn ông nàng yêu nhất không yêu nàng còn người đàn ông yêu nàng nhất cũng đã rời bỏ nàng, ngày mai nàng sẽ đi về nơi nào?
Chỉ là một hạt bụi mà thôi, không chịu nổi sự trêu đùa của vận mệnh.
Một trận gió núi mang theo hơi nóng thổi qua, làm mái tóc nàng lay động. Dương Tư Vũ lảo đảo, rốt cục té xỉu bên cạnh Trương Chấn...
Gió cũng dần lặng đi. Núi rừng yên tĩnh không một tiếng động, không có cả tiếng chim hót.
Dưới ánh mặt trời chói chang, những chiếc ô tô bốc khói và những thi thể tỏa ra mùi máu tanh mơ hồ thể hiện sự khốc liệt của chiến tranh.
Chiến tranh rất tàn khốc, khi nó kết thúc thì đã có biết bao sinh mệnh phải rời bỏ nhân gian. Trong khói lửa chiến tranh, ngươi không chết thì ta phải chết, chẳng ai có quyền lựa chọn. Đây là một trò chơi chết chóc mà kẻ nào tàn nhẫn mới có thể sống sót.
Một thanh niên trẻ tuổi đứng ở bìa rừng, nhìn Dương Tư Vũ bằng ánh mắt lạnh lùng nhưng cũng có chút suy tư. Không ai biết thanh niên tự xưng là Lâm Tiêu này xuất hiện ở đây từ lúc nào, cũng có thể từ đầu hắn đã đứng ở đây, có điều chẳng ai phát hiện ra mà thôi. Đến tận khi Dương Tư Vũ hôn mê Lâm Tiêu vẫn chẳng hề cử động, một lúc lâu sau, hắn khẽ thở dài, xoay người rời đi.
Thế gian này có quá nhiều bất công, quá nhiều oán hận, quá nhiều việc bất đắc dĩ, hắn không giúp được nhiều người như vậy, cũng chẳng muốn giúp. Bởi vì hắn chẳng qua chỉ là một vị khách qua đường, một người xem. Hắn đã từng ngông cuồng muốn giẫm ông trời ở dưới chân, muốn cho trời đất phải run rẩy vì hắn, dùng sức một người tàn sát vô số cao thủ tuyệt đỉnh khắp thiên hạ, từ Trung Quốc đánh tới phương tây, lại từ phương tây đánh tiến Nam Phi, rồi lại từ Nam Phi đánh đến Bắc Úc, hắn đến đâu cũng làm thây chất thành núi, máu chảy thành sông, nhưng khắp cả thế giới không có một thế lực nào có thể chống lại hắn. Lâm Tiêu mạnh mẽ đáng sợ đến vậy nhưng cũng chẳng thể nào thoát khỏi gông xiềng của hồng trần, thoát khỏi cái thế tục lao tù này. Ngày qua ngày, hắn sống trong bàng hoàng, cô độc, bi thống, đau thương... Sau khi trải qua quá nhiều đau thương, hắn rốt cục lựa chọn từ bỏ, lựa chọn trốn tránh, lựa chọn bị thế gian lãng quên. Thời gian trôi đi, vật đổi sao dời, cái tên Lâm Tiêu đã dần dần bị lãng quên, đến giờ còn rất ít người nhớ đến hắn, hơn nữa đều là những người gần đất xa trời, thứ mà họ nhớ về hắn chỉ là những truyền thuyết đầy máu tanh. Thậm chí những truyền thuyết này còn không dám nhắc đến tên hắn mà chỉ gọi hắn là "ác ma".
Không phải hắn là trời sinh vô tình mà là hắn đã dùng tình quá sâu.
Tổn thương vì tình, từ đó chỉ làm kẻ vô tình.
Vài tiếng sau khi Lâm Tiêu rời đi, mấy chiếc xe tải có dấu hiệu của Đại Quyển mới xuất hiện. Họ dừng xe trên đường, những chiến sỹ được vũ trang đầy đủ của Đại Quyển nhanh chóng nhảy xuống từ trên xe, trong chớp mắt bóng người đã tràn ngập con đường. Khi bọn họ thấy khung cảnh thảm khốc trước mắt thì không khỏi run lên, nhưng không có ai lên tiếng, họ chỉ đỏ mắt nghiến răng, nắm chặt súng trong tay yên lặng tưởng niệm đồng đội. Sau đó họ chia thành ba đội dưới sự chỉ huy của ba đội trưởng, một đội thanh lý cây và đá cản đường, một đội vào rừng tìm kiếm những di hài đồng đội và những người may mắn sống sót, một đội khác thì ở lại hiện trường. Từ đầu tới cuối, ngoài người chỉ huy lên tiếng phát lệnh thì không ai lên tiếng, tất cả đều yên lặng cắn răng, nén nước mắt.
Trong đám người bận bịu, có một người đàn ông tầm bốn mươi và một lão giả khoảng sáu mươi tuổi rất dễ. Bởi vì bọn họ không cần làm gì, thậm chí có mấy chiến sỹ Đại Quyển đứng quanh bảo vệ họ, bởi vậy có thể thấy được địa vị của hai người này trong Đại Quyển không thấp chút nào.
Khi thấy những thi thể nằm đầy đất, sắc mặt người đàn ông trung niên vô cùng âm trầm, sát khí tỏa ra mãnh liệt.
Lão giả bên cạnh cảm nhận được luồng sát khí có thể làm cho người ta sợ hãi này, hắn chỉ lạnh nhạt nhìn người đàn ông trung niên, nói: "Đại Đầu không có ở đây."
"Ừm." Người đàn ông trung niên trầm giọng đáp.
Lão giả thở dài một tiếng, nói: "Xem ra chúng ta vẫn xem thường hắn, ngay cả Đại Đầu cũng phải ngã xuống." Nói xong hắn lắc lắc đầu, hối tiếc vì lần này sắp xếp không chu đáo và đánh giá quá thấp Hắc Ám Thập Tự.
Người đàn ông trung niên híp mắt lại, trong mắt lóe ra ánh sáng lạnh khiếp người. Hắn nghiến răng thật chặt, lạnh lùng nói: "Khốn kiếp."
Lão giả thản nhiên nói: "Ngươi cũng đừng nghĩ đến việc báo thù, lần này là chúng ta thua, Đại Quyển chúng ta không phải không thể thua. Thế nhưng đã thua rồi mà còn kiếm người ta gây chuyện, chúng ta không kém cỏi đến vậy."
Người đàn ông trung niên hừ nhẹ một tiếng, nói: "Không cần ngươi nhắc nhở."
Thực ra không cần lão giả nhắc nhở hắn cũng biết là không thể đi gây chuyện với bọn Mười Một vì chuyện này. Cuộc chiến giữa lính đánh thuê với nhau chưa bao giờ ngưng, ai vì chủ đó, không thể oán trách được ai. Cho dù hai đội lính đánh thuê bình thường thân thiết với nhau nhưng nếu như được hai thế lực đối địch thuê thì bọn họ vẫn sẽ đánh nhau sống chết trên chiến trường. Đó là vinh quang của lính đánh thuê, nhưng cũng là sự bất đắc dĩ cùng bi ai. Dù là cha con thì khi gặp nhau trên chiến trường cũng trở thành kẻ địch một mất một còn.
Lần này Đại Quyển nhận nhiệm vụ bảo vê Trương Chấn, còn Mười Một nhưng muốn giết Trương Chấn, vì thế từ đầu họ đã ở hai phía đối địch nhau. Một khi đụng độ ngươi không chết thì ta phải vong, có chết cũng chỉ có thể trách mình tài không bằng người. Nếu như có trách, cũng chỉ có thể trách Đại Quyển đánh giá Hắc Ám Thập Tự quá thấp. Bọn họ vốn tưởng rằng có Đại Đầu dẫn đội, cộng với hơn hai mươi chiến sĩ phối hợp, muốn tiêu diệt đám người Mười Một rất dễ dàng, cho dù không giết được thì muốn tự vệ cũng không khó. Nhưng bọn họ không ngờ Đại Đầu lại là người của Long Hồn, cộng thêm những tính toán hoàn mỹ của Lục Đạo, Hoàng Hậu tới, còn cả Walker và Tiểu Bạch họ chưa từng để mắt, chính vì vậy mới có kết cục thảm khốc hôm nay.
Lão giả khẽ thở dài, hỏi: "Tra được đám người chúng ta thấy trên đường tới đây là ai chưa?"
Người đàn ông trung niên hừ một tiếng, nói: "Là người của Ngõa Khả."
Lão giả híp mắt, trong mắt lộ ra vẻ cơ trí. Nhưng sau đó nhanh trở lại vẻ già nua, gật đầu nói: "Xem ra không chỉ có chúng ta xem thường bọn họ, ngay cả Ngõa Khả cũng vậy."
Người đàn ông trung niên lập tức hiểu ý của hắn, dò hỏi: "Ý ngươi là...?"
Lão giả lắc đầu nói: "Ngươi đừng nghĩ đến chuyện đó, Ngõa Khả quá tự phụ, cho dù biết Hắc Ám Thập Tự sẽ đối phó với mình thì hắn cũng sẽ không lo lắng, cũng sẽ không thuê chúng ra. Nhưng đứng trên lập trường hợp tác đôi bên cùng có lợi thì ta có thể nhắc nhở hắn một chút."
Người đàn ông trung niên gật đầu, vuốt cằm bắt đầu suy nghĩ tính khả thi của chuyện này. Thù nhất định phải báo, thế nhưng muốn báo thù thì nhất định phải tìm được một cái cớ. Mà chuyện của Ngõa Khả sẽ là một thời cơ tốt.
Không lâu sau, có một chiến sĩ Đại Quyển chạy tới báo cáo, trước tiên hắn chào hỏi hai người này theo kiểu quân ngũ, sau đó đứng thẳng, nói: "Báo cáo, hiện trường tổng cộng có mười một thi thế, trong đó có mười thi thể là người của chúng ta, trong số đó có sáu thi thể bị thiêu cháy tạm thời chưa thể nhận giác. Một thi thể khác là đối tượng bảo vệ của nhiệm vụ lần này, Trương Chấn, xác nhận đã tử vong. Hơn nữa chúng ta còn phát hiện ra Dươnng Tư Vũ, hôn thê của Trương Chấn, nàng vẫn còn sống, thế nhưng đã hôn mê, có lẽ là do quá kích động."
Lão giả và người đàn ông trung niên nhìn nhau, hai người đều từ thấy được vẻ nghi hoặc trong mắt đối phương. Lão giả gật đầu nói: "Biết rồi, mang cô gái kia về đi. Nơi này chỉ có mười người, như vậy mười hai người khác gồm cả Đại Đầu chắc chắn là ở trong rừng, nhất định phải đưa bọn họ về dù sống hay chết."
"Rõ" Chiến sỹ Đại Quyển cúi chào sau đó đi thi hành lệnh.
Lúc này lão giả mới nghi hoặc nói: "Bọn họ giết người xong còn thiêu xác làm gì?"
Người đàn ông trung niên nhìn xung quanh, nói rằng: "Nơi này hình như đã bị đạn lửa thiêu đốt, có thể không may dính phải ngọn lửa."
Lão giả ngẫm nghĩ một chút, sau đó không điều tra thêm nữa tiếp. Việc sao bọn Mười Một sau khi giết người lại thiêu thi thể cũng không quan trọng, người cũng đã chết rồi, còn điều tra nguyên nhân chết làm gì? Bọn họ là lính đánh thuê chứ không phải cảnh sát, có ai thấy phải kiểm tra thi thể trên chiến trường, điều tra xem ai giết họ chưa?
Nhưng lão giả cùng người đàn ông trung niên cũng không biết, người thiêu những cái xác này chính là Hoàng Hậu. Trong lúc đợi Mười Một trở lại Hoàng Hậu đã chất những thi thể bị Tiểu Bạch móc tim lại, dùng một khối thuốc nổ tự chế để đốt, tránh việc bại lộ sự tồn tại của một quái vật móc tim như Tiểu Bạch.
Một lúc lâu sau, mãi đến tận khi trời sắp tối những người vào rừng tìm kiếm mới trở về, họ mang những thi thể chết một cách vô cùng thê thảm trở ra.
Thấy càng lúc càng có nhiều thi thể được mang về, hy vọng của người đàn ông trung niên và lão giả càng lúc càng ít đi. Nhưng chưa nhìn thấy thi thể của Đại Đầu thì bọn họ vẫn còn hi vọng.
Đúng lúc này, trong rừng bỗng vang lên tiếng động, có người gọi từ xa: "Nhanh đến giúp đỡ, Đại Đầu ca còn sống..."
Lão giả và người đàn ông trung niên bỗng run lên, nhanh chóng chạy về phía tiếng gọi vừa phát ra.
Hồng trần mênh mông, đâu mới là bến bờ?
Dương Tư Vũ ngơ ngác quỳ gối bên cạnh thi thể của Trương Chấn, quên đi thời gian, thậm chí quên cả sự tồn tại của mình. Nàng quỳ rất lâu, lặng yên như một con rối không có sinh khí.
Người đàn ông nàng yêu nhất không yêu nàng còn người đàn ông yêu nàng nhất cũng đã rời bỏ nàng, ngày mai nàng sẽ đi về nơi nào?
Chỉ là một hạt bụi mà thôi, không chịu nổi sự trêu đùa của vận mệnh.
Một trận gió núi mang theo hơi nóng thổi qua, làm mái tóc nàng lay động. Dương Tư Vũ lảo đảo, rốt cục té xỉu bên cạnh Trương Chấn...
Gió cũng dần lặng đi. Núi rừng yên tĩnh không một tiếng động, không có cả tiếng chim hót.
Dưới ánh mặt trời chói chang, những chiếc ô tô bốc khói và những thi thể tỏa ra mùi máu tanh mơ hồ thể hiện sự khốc liệt của chiến tranh.
Chiến tranh rất tàn khốc, khi nó kết thúc thì đã có biết bao sinh mệnh phải rời bỏ nhân gian. Trong khói lửa chiến tranh, ngươi không chết thì ta phải chết, chẳng ai có quyền lựa chọn. Đây là một trò chơi chết chóc mà kẻ nào tàn nhẫn mới có thể sống sót.
Một thanh niên trẻ tuổi đứng ở bìa rừng, nhìn Dương Tư Vũ bằng ánh mắt lạnh lùng nhưng cũng có chút suy tư. Không ai biết thanh niên tự xưng là Lâm Tiêu này xuất hiện ở đây từ lúc nào, cũng có thể từ đầu hắn đã đứng ở đây, có điều chẳng ai phát hiện ra mà thôi. Đến tận khi Dương Tư Vũ hôn mê Lâm Tiêu vẫn chẳng hề cử động, một lúc lâu sau, hắn khẽ thở dài, xoay người rời đi.
Thế gian này có quá nhiều bất công, quá nhiều oán hận, quá nhiều việc bất đắc dĩ, hắn không giúp được nhiều người như vậy, cũng chẳng muốn giúp. Bởi vì hắn chẳng qua chỉ là một vị khách qua đường, một người xem. Hắn đã từng ngông cuồng muốn giẫm ông trời ở dưới chân, muốn cho trời đất phải run rẩy vì hắn, dùng sức một người tàn sát vô số cao thủ tuyệt đỉnh khắp thiên hạ, từ Trung Quốc đánh tới phương tây, lại từ phương tây đánh tiến Nam Phi, rồi lại từ Nam Phi đánh đến Bắc Úc, hắn đến đâu cũng làm thây chất thành núi, máu chảy thành sông, nhưng khắp cả thế giới không có một thế lực nào có thể chống lại hắn. Lâm Tiêu mạnh mẽ đáng sợ đến vậy nhưng cũng chẳng thể nào thoát khỏi gông xiềng của hồng trần, thoát khỏi cái thế tục lao tù này. Ngày qua ngày, hắn sống trong bàng hoàng, cô độc, bi thống, đau thương... Sau khi trải qua quá nhiều đau thương, hắn rốt cục lựa chọn từ bỏ, lựa chọn trốn tránh, lựa chọn bị thế gian lãng quên. Thời gian trôi đi, vật đổi sao dời, cái tên Lâm Tiêu đã dần dần bị lãng quên, đến giờ còn rất ít người nhớ đến hắn, hơn nữa đều là những người gần đất xa trời, thứ mà họ nhớ về hắn chỉ là những truyền thuyết đầy máu tanh. Thậm chí những truyền thuyết này còn không dám nhắc đến tên hắn mà chỉ gọi hắn là "ác ma".
Không phải hắn là trời sinh vô tình mà là hắn đã dùng tình quá sâu.
Tổn thương vì tình, từ đó chỉ làm kẻ vô tình.
Vài tiếng sau khi Lâm Tiêu rời đi, mấy chiếc xe tải có dấu hiệu của Đại Quyển mới xuất hiện. Họ dừng xe trên đường, những chiến sỹ được vũ trang đầy đủ của Đại Quyển nhanh chóng nhảy xuống từ trên xe, trong chớp mắt bóng người đã tràn ngập con đường. Khi bọn họ thấy khung cảnh thảm khốc trước mắt thì không khỏi run lên, nhưng không có ai lên tiếng, họ chỉ đỏ mắt nghiến răng, nắm chặt súng trong tay yên lặng tưởng niệm đồng đội. Sau đó họ chia thành ba đội dưới sự chỉ huy của ba đội trưởng, một đội thanh lý cây và đá cản đường, một đội vào rừng tìm kiếm những di hài đồng đội và những người may mắn sống sót, một đội khác thì ở lại hiện trường. Từ đầu tới cuối, ngoài người chỉ huy lên tiếng phát lệnh thì không ai lên tiếng, tất cả đều yên lặng cắn răng, nén nước mắt.
Trong đám người bận bịu, có một người đàn ông tầm bốn mươi và một lão giả khoảng sáu mươi tuổi rất dễ. Bởi vì bọn họ không cần làm gì, thậm chí có mấy chiến sỹ Đại Quyển đứng quanh bảo vệ họ, bởi vậy có thể thấy được địa vị của hai người này trong Đại Quyển không thấp chút nào.
Khi thấy những thi thể nằm đầy đất, sắc mặt người đàn ông trung niên vô cùng âm trầm, sát khí tỏa ra mãnh liệt.
Lão giả bên cạnh cảm nhận được luồng sát khí có thể làm cho người ta sợ hãi này, hắn chỉ lạnh nhạt nhìn người đàn ông trung niên, nói: "Đại Đầu không có ở đây."
"Ừm." Người đàn ông trung niên trầm giọng đáp.
Lão giả thở dài một tiếng, nói: "Xem ra chúng ta vẫn xem thường hắn, ngay cả Đại Đầu cũng phải ngã xuống." Nói xong hắn lắc lắc đầu, hối tiếc vì lần này sắp xếp không chu đáo và đánh giá quá thấp Hắc Ám Thập Tự.
Người đàn ông trung niên híp mắt lại, trong mắt lóe ra ánh sáng lạnh khiếp người. Hắn nghiến răng thật chặt, lạnh lùng nói: "Khốn kiếp."
Lão giả thản nhiên nói: "Ngươi cũng đừng nghĩ đến việc báo thù, lần này là chúng ta thua, Đại Quyển chúng ta không phải không thể thua. Thế nhưng đã thua rồi mà còn kiếm người ta gây chuyện, chúng ta không kém cỏi đến vậy."
Người đàn ông trung niên hừ nhẹ một tiếng, nói: "Không cần ngươi nhắc nhở."
Thực ra không cần lão giả nhắc nhở hắn cũng biết là không thể đi gây chuyện với bọn Mười Một vì chuyện này. Cuộc chiến giữa lính đánh thuê với nhau chưa bao giờ ngưng, ai vì chủ đó, không thể oán trách được ai. Cho dù hai đội lính đánh thuê bình thường thân thiết với nhau nhưng nếu như được hai thế lực đối địch thuê thì bọn họ vẫn sẽ đánh nhau sống chết trên chiến trường. Đó là vinh quang của lính đánh thuê, nhưng cũng là sự bất đắc dĩ cùng bi ai. Dù là cha con thì khi gặp nhau trên chiến trường cũng trở thành kẻ địch một mất một còn.
Lần này Đại Quyển nhận nhiệm vụ bảo vê Trương Chấn, còn Mười Một nhưng muốn giết Trương Chấn, vì thế từ đầu họ đã ở hai phía đối địch nhau. Một khi đụng độ ngươi không chết thì ta phải vong, có chết cũng chỉ có thể trách mình tài không bằng người. Nếu như có trách, cũng chỉ có thể trách Đại Quyển đánh giá Hắc Ám Thập Tự quá thấp. Bọn họ vốn tưởng rằng có Đại Đầu dẫn đội, cộng với hơn hai mươi chiến sĩ phối hợp, muốn tiêu diệt đám người Mười Một rất dễ dàng, cho dù không giết được thì muốn tự vệ cũng không khó. Nhưng bọn họ không ngờ Đại Đầu lại là người của Long Hồn, cộng thêm những tính toán hoàn mỹ của Lục Đạo, Hoàng Hậu tới, còn cả Walker và Tiểu Bạch họ chưa từng để mắt, chính vì vậy mới có kết cục thảm khốc hôm nay.
Lão giả khẽ thở dài, hỏi: "Tra được đám người chúng ta thấy trên đường tới đây là ai chưa?"
Người đàn ông trung niên hừ một tiếng, nói: "Là người của Ngõa Khả."
Lão giả híp mắt, trong mắt lộ ra vẻ cơ trí. Nhưng sau đó nhanh trở lại vẻ già nua, gật đầu nói: "Xem ra không chỉ có chúng ta xem thường bọn họ, ngay cả Ngõa Khả cũng vậy."
Người đàn ông trung niên lập tức hiểu ý của hắn, dò hỏi: "Ý ngươi là...?"
Lão giả lắc đầu nói: "Ngươi đừng nghĩ đến chuyện đó, Ngõa Khả quá tự phụ, cho dù biết Hắc Ám Thập Tự sẽ đối phó với mình thì hắn cũng sẽ không lo lắng, cũng sẽ không thuê chúng ra. Nhưng đứng trên lập trường hợp tác đôi bên cùng có lợi thì ta có thể nhắc nhở hắn một chút."
Người đàn ông trung niên gật đầu, vuốt cằm bắt đầu suy nghĩ tính khả thi của chuyện này. Thù nhất định phải báo, thế nhưng muốn báo thù thì nhất định phải tìm được một cái cớ. Mà chuyện của Ngõa Khả sẽ là một thời cơ tốt.
Không lâu sau, có một chiến sĩ Đại Quyển chạy tới báo cáo, trước tiên hắn chào hỏi hai người này theo kiểu quân ngũ, sau đó đứng thẳng, nói: "Báo cáo, hiện trường tổng cộng có mười một thi thế, trong đó có mười thi thể là người của chúng ta, trong số đó có sáu thi thể bị thiêu cháy tạm thời chưa thể nhận giác. Một thi thể khác là đối tượng bảo vệ của nhiệm vụ lần này, Trương Chấn, xác nhận đã tử vong. Hơn nữa chúng ta còn phát hiện ra Dươnng Tư Vũ, hôn thê của Trương Chấn, nàng vẫn còn sống, thế nhưng đã hôn mê, có lẽ là do quá kích động."
Lão giả và người đàn ông trung niên nhìn nhau, hai người đều từ thấy được vẻ nghi hoặc trong mắt đối phương. Lão giả gật đầu nói: "Biết rồi, mang cô gái kia về đi. Nơi này chỉ có mười người, như vậy mười hai người khác gồm cả Đại Đầu chắc chắn là ở trong rừng, nhất định phải đưa bọn họ về dù sống hay chết."
"Rõ" Chiến sỹ Đại Quyển cúi chào sau đó đi thi hành lệnh.
Lúc này lão giả mới nghi hoặc nói: "Bọn họ giết người xong còn thiêu xác làm gì?"
Người đàn ông trung niên nhìn xung quanh, nói rằng: "Nơi này hình như đã bị đạn lửa thiêu đốt, có thể không may dính phải ngọn lửa."
Lão giả ngẫm nghĩ một chút, sau đó không điều tra thêm nữa tiếp. Việc sao bọn Mười Một sau khi giết người lại thiêu thi thể cũng không quan trọng, người cũng đã chết rồi, còn điều tra nguyên nhân chết làm gì? Bọn họ là lính đánh thuê chứ không phải cảnh sát, có ai thấy phải kiểm tra thi thể trên chiến trường, điều tra xem ai giết họ chưa?
Nhưng lão giả cùng người đàn ông trung niên cũng không biết, người thiêu những cái xác này chính là Hoàng Hậu. Trong lúc đợi Mười Một trở lại Hoàng Hậu đã chất những thi thể bị Tiểu Bạch móc tim lại, dùng một khối thuốc nổ tự chế để đốt, tránh việc bại lộ sự tồn tại của một quái vật móc tim như Tiểu Bạch.
Một lúc lâu sau, mãi đến tận khi trời sắp tối những người vào rừng tìm kiếm mới trở về, họ mang những thi thể chết một cách vô cùng thê thảm trở ra.
Thấy càng lúc càng có nhiều thi thể được mang về, hy vọng của người đàn ông trung niên và lão giả càng lúc càng ít đi. Nhưng chưa nhìn thấy thi thể của Đại Đầu thì bọn họ vẫn còn hi vọng.
Đúng lúc này, trong rừng bỗng vang lên tiếng động, có người gọi từ xa: "Nhanh đến giúp đỡ, Đại Đầu ca còn sống..."
Lão giả và người đàn ông trung niên bỗng run lên, nhanh chóng chạy về phía tiếng gọi vừa phát ra.
/967
|