Nhân Gian Băng Khí

Chương 840: Si cuồng vì em, tổn thương vì em, chỉ là lúc đó thấy lòng ngẩn ngơ (thượng)

/967


Trên đường cái, Hoàng Hậu đứng hiên ngang, cách nàng không xa là chiếc xe đang vây cứng Trương Chấn và đám người Hứa Vũ Cường ở bên trong. Lãnh Dạ, Thiên Táng và Walker đứng bên cạnh nàng, Lãnh Dạ kéo Walker ra một chỗ, hai người thầm thì cái gì đó, Thiên Táng len lén quan sát Hoàng Hậu với ánh mắt ''bỉ ổi''. Hoàng Hậu bị hắn nhìn cảm thấy phiền, quay sang nhìn hắn như muốn ăn tươi nuốt sống, Thiên Táng có tật giật mình vội vàng thu ánh mắt lại, sau đó giả bộ đứng đắn quan sát chiếc xe việt dã ở phía trước. Thế nhưng chỉ chốc lát sau, cặp mắt gian xảo của hắn lại lén lút nhìn về phía Hoàng Hậu.

Tiểu Bạch đang vui vẻ chơi một mình. Nó cứ vòng vòng dưới chân Hoàng Hậu theo hình số 8, chơi rất vui vẻ.

Nó vui vẻ nhưng Hoàng Hậu thì khó chịu, nàng nhíu mày liếc mắt nhìn Tiểu Bạch đang chạy rất vui vẻ, bỗng dưng quát: "Phiền quá." Dứt lời nàng liền sút một phát, đá Tiểu Bạch ra xa.

"Ẳng..." Tiểu Bạch kêu lên một tiếng, "rầm" bốn chân mở ra, sống lưng đụng vào một chiếc xe Jeep sau đó rơi xuống đất.

"Ực? Ực?" Thiên Táng đột nhiên trợn tròn mắt, trên mặt lộ ra vẻ khó tin, há to mồm nhưng không phát ra tiếng động nào, chỉ có tiếng ừng ực trong yết hầu, kinh hãi nhìn chằm chằm Hoàng Hậu. Nàng, nàng, nàng đá bay con chó biến thái kia? Thiên Táng cảm thấy trời đất như đang quay cuồng, thế giới này quá hỗn loạn. Lẽ nào nàng không biết con chó biến thái kia là siêu cấp biến thái không thể chọc vào sao? Nàng lại còn dám đá bay nó?

"Nhìn cái gì vậy?" Hoàng Hậu đột nhiên quay đầu sang, hung tợn trừng Thiên Táng.

Thiên Táng đột nhiên bị nàng trừng mắt, bị sặc, ho khan vài tiếng sau đó mau chóng thu ánh mắt lại, không dám nhìn nàng nữa.

Cách đó không xa, Lãnh Dạ cũng nhìn Hoàng Hậu với vẻ kinh ngạc, sau đó hắn hạ giọng hỏi Walker: "Hoàng Hậu đến thời mãn kinh?"

Walker sợ run cả người, vội vàng đặt ngón tay trỏ lên môi ra hiệu "im lặng". Trong căn cứ có ba ''người'' không thể chọc đến, một là tiến sỹ điên, ai dám chọc tới tên điên này sẽ bị hắn trói vào bàn mổ để giải phẫu. Vốn giải phẫu thì cũng không sao, nhịn đau một chút là xong. Thế nhưng đến khi tỉnh lại ngươi phát hiện mình thiếu tay thiếu chân, thiếu tim thiếu phổi gì đó thì đúng là bi kịch. Hầu Tử chính là ví dụ tốt nhất, chỉ bị Hoàng Hậu giẫm gãy xương ngón chân mà đến chỗ tiến sỹ điên rồi tên điên không hỏi gì đã cắt luôn. Kinh khủng hơn là tiến sỹ điên sợ cắt một chân chưa đủ, bèn cắt sạch tay chân của hắn sau đó còn phẫu thuật cho hắn, gọi là cải tạo cơ thể. Làm cho đến hôm nay Hầu Tử vẫn còn chưa thể xuống giường.

Kẻ thứ hai không thể chọc chính là Tiểu Bạch tổ tông, người duy nhất tiểu tổ tông này sợ chính là tiến sỹ điên, những người còn lại cho dù không trêu chọc nó nó cũng sẽ chủ động tới trêu chọc. Vậy nên cách đối phó tốt nhất với nó là ở lỳ trong phòng, không đi ra ngoài. Nếu phải ra thì cũng phải tránh nó thật xa, tuyệt đối không thể để cho nó bắt gặp không thì ngươi sẽ phải trần truồng, hơn nữa trần truồng đã là kết quả tốt nhất.

Người thứ ba mới là kinh khủng nhất, ngay cả tiến sỹ điên và Tiểu Bạch tổ tông nàng cũng không sợ, đó chính là Hoàng Hậu, nàng đã từng đánh bất tỉnh tiến sỹ điên, đánh Tiểu Bạch. Ngay cả hai kẻ đó còn chịu thiệt trong tay nàng, còn ai dám ăn no rửng mỡ chọc tới nàng? Hoàng Hậu cũng không phải là người ngang ngược, chỉ cần không chọc tới nàng thì nàng sẽ không động đến ngươi.

Có điều câu nói vừa rồi của Lãnh Dạ rõ ràng được xếp vào loại hành vi chủ động trêu chọc Hoàng Hậu.

Quả nhiên là vậy, Walker vừa mới đặt tay lên môi thì ánh mắt lạnh lẽo có thể làm cho người ta sởn gai ốc của Hoàng Hậu đã bắn tới. Walker giật bắn cả mình, vội vàng dùng ngón tay chỉ về phí Lãnh Dạ, ý nói: chuyện không liên quan đến ta, là hắn nói.

"Mẹ" thấy Walker bán đứng mình không chút do dự, Lãnh Dạ buồn bực chửi lớn một câu. Sau đó hắn cười xun xoe muốn giải thích với Hoàng Hậu, nhưng lúc này Hoàng Hậu đã quay đầu không quan tâm đến họ. Bởi vì kẻ đánh không chết quăng không được, dính như keo con chó là Tiểu Bạch đã quay lại.

Tiểu Bạch bị Hoàng Hậu đá văng trúng xe jeep sau đó rơi xuống, nó lập tức bò lên lắc lắc đầu, buồn bực trừng mắt nhìn Hoàng Hậu, gầm khẽ sau đó chạy về với khí thế như muốn làm một trận tử chiến với Hoàng Hậu.

Thiên Táng đứng cạnh Hoàng Hậu bị khí thế ''duy ngã độc tôn'' của Tiểu Bạch làm cho sợ đến mức lùi về phía sau hai bước, kéo giãn khoảng cách với Hoàng Hậu, tránh bị cuốn vào cuộc chiến này một cách oan uổng.

Nhưng ngay sau đó hắn đã phải trợn mắt há mồm.

''Grào" Tiểu Bạch tức giận gầm lên, đột nhiên nhảy lên, dùng móng vuốt sắc bén tấn công về phía Hoàng Hậu với thế như chẻ tre.

Thế nhưng Hoàng Hậu chỉ lạnh lùng liếc nó, đột nhiên rút súng ra với tốc độ không thể tưởng tượng nổi, chỉ thẳng vào mũi Tiểu Bạch.

"Ô?" Mặt Tiểu Bạch thoáng chốc xanh mét, tứ chi quẫy quẫy trên không trung, làm cho mình hạ xuống đất cách Hoàng Hậu chưa đầy nửa mét. Sau đó nó tức giận bất bình trừng mắt nhìn Hoàng Hậu, rõ ràng ý muốn nói: ngươi ăn gian.

Thiên Táng sợ đến mức như rớt cả cằm, cảm thấy trời đất như đang quay cuồng. Chuyện gì đây? Chuyện lớn như thế mà có thể dễ dàng giải quyết như vậy?

Walker cũng không bất ngờ về chuyện này, khi ở căn cứ Hoàng Hậu và Tiểu Bạch hay đánh nhau, lúc đầu thì hai bên có thắng có bại. Sau đó Hoàng Hậu bị nó bám lấy mãi nên thấy phiền liền chế ra một khẩu súng khí, khẩu súng kia bắn không chết người nhưng bị trúng thì sẽ rất đau, khẩu súng đó chuyên dùng để đối phó với Tiểu Bạch. Từ đó về sau, mỗi lần Tiểu Bạch đến trêu chọc nàng, Hoàng Hậu liền rút súng cho nó hai phát. Tiểu Bạch căm hận vô cùng nhưng không thể làm được gì, ai bảo Hoàng Hậu vốn là người yểm hộ, chiến đấu trong cự ly ngắn là sở trường của nàng. Hơn nữa sau khi bị tiến sỹ điên cải tạo liên tục, tiềm lực của nàng đã hoàn toàn được kích phát, tốc độ rút súng nhanh đến mức khiến người khác không thể nhìn rõ, dù cho Tiểu Bạch có đánh lén thế nào cũng chậm hơn nàng một chút. Đương nhiên không thể không nói bây giờ Hoàng Hậu có tốc độ tay nhanh như vậy cũng phần nào nhờ Tiểu Bạch. Từ khi Hoàng Hậu có khẩu súng khí này, Tiểu Bạch cũng trở nên biết điều hơn, nhưng cũng bởi vậy mà những người khác gặp xui xẻo.

Hoàng Hậu dùng súng khí cũng có thể đe dọa được Tiểu Bạch huống chi giờ đây nàng cầm súng thật trong tay, Tiểu Bạch cũng không có hứng dùng thân thể của mình đi thử. Tiểu Bạch trừng mắt nhìn Hoàng Hậu, buồn bực gãi mũi, bỗng dưng nó liếc thấy Thiên Táng đang liếc mình và Hoàng Hậu bằng ánh mắt mà nó vô cùng chán ghét. Tiểu Bạch nổi giận, gầm lên một tiếng, lao thằng về phía Thiên Táng.

Thiên Táng xanh cả mặt, thốt ra mà ra một câu: "Chó chết" ngay cả giơ súng lên cũng không dám, xoay người cắm đầu cắm cổ chạy. Tiểu Bạch cũng không dùng hết sức, tựa hồ nó cảm thấy chơi như vậy rất vui, thong dong đuổi theo Thiên Táng. Một người một chó cứ chạy vòng quanh một chiếc xe, Thiên Táng thỉnh thoảng lại hét thảm một tiếng.

Một người một chó ngoài xe ''chơi'' rất cao hứng nhưng bầu không khí trong chiếc xe việt dã gắn đầy thuốc nổ thì lại rất nặng nề.

Bầu không khí thật ngột ngạt và nặng nề.

Hứa Vũ Cường nhìn chằm chằm mấy người đứng ở ngoài xe, sắc mặt vô cùng âm trầm.

Từ khi Thiên Táng đi từ trong rừng ra hắn đã cảm thấy không ổn, một tay súng bắn tỉa không ẩn mình mà lại dám hiên ngang chạy đến, hắn muốn chết sao? Thế nhưng sau đó Walker cũng đến. Walker xuất hiện, trong lòng Hứa Vũ Cường lại càng cảm thấy bất an. Nhưng hắn vẫn tự an ủi mình, tên trọc đầu trẻ tuổi này chỉ là người mới, có lẽ bọn họ cảm thấy hắn không có tác dụng gì nên mới để hắn ra trông chừng. Mặc dù tự an ủi như vậy nhưng trong lòng Hứa Vũ Cường vẫn cảm thấy rất nặng nề. Đám Hắc Ám Thập Tự đã sớm chuẩn bị thiết bị phá sóng, khiến cho bọn họ không thể liên lạc với những đồng đội trong núi, không biết tình hình trận chiến trong đó ra sao.

Đến khi Hoàng Hậu, Lãnh Dạ và Tiểu Bạch xuất hiện thì Hứa Vũ Cường đã tuyệt vọng. Thành viên Hắc Ám Thập Tự liên tiếp xuất hiện, điều đó chứng tỏ trận chiến đã kết thúc. Những người này đều không bị thương, không lẽ những chiến hữu của hắn đã bị diệt sạch một cách dễ dàng? Hứa Vũ Cường không thể tin, không muốn tin, gần hai mươi chiến sỹ dày dạn kinh nghiệm của Đại Quyển sẽ thất bại trong tay mấy người này.

Chuyện đến nước này, hắn chỉ có thể hi vọng vào Đại Đầu.

Đến tận lúc này Mười Một vẫn chưa xuất hiện, chứng tỏ hắn đang bị Đại Đầu giữ chân, điều đó cho thấy Đại Đầu hẳn là còn sống. Hứa Vũ Cường hy vọng Đại Đầu có thể nhanh chóng giết Mười Một sau đó chạy về cứu viện... Không, đừng trở về, nếu như Đại Đầu ca thật sự có thể thoát hiểm thì tốt nhất là hãy chạy đi, nơi này có nhiều người như vậy, lại có Hoàng Hậu, cho dù Đại Đầu ca trở về cũng chưa chắc đã đánh thắng được. Huống hồ muốn giết Mười Một thì cho dù là Đại Đầu cũng sẽ phải trả giá, Đại Đầu bị thương thì lại càng không thể đấu lại những người này.

Hứa Vũ Cường thống khổ vò đầu bứt tóc. Giờ phút này, hắn đã hoàn toàn tuyệt vọng, không ôm ấp chút hy vọng nào nữa. Mười hai chiến hữu đi vào rừng e rằng ngoài Đại Đầu ra thì không còn ai sống sót. Nói cách khác, ba người bọn họ và Trương Chấn, Dương Tư Vũ chỉ có thể ngồi chờ chết. Dù rất không cam lòng, thế nhưng hiện giờ cửa bọn họ cũng chẳng thể mở, muốn liều mạng cũng chẳng có cách nào.

"Đại Đầu ca, đừng trở về. Đừng quan tâm đến chúng ta, đi đi..." Hứa Vũ Cường thầm nhủ trong lòng, hắn biết cho dù Đại Đầu có thể giết được Mười Một sau đó trở về trong tình trạng bị thương thì cũng chỉ có thể bị giết.

Hắn nghĩ đến đồng đội của mình, cách đây không lâu họ vẫn còn vui vẻ khỏe mạnh. Nhưng giờ phút này e rằng họ đều đã những thi hài lạnh lẽo. Còn cả Vũ Đại Lang, gã thô kệch này tuy rằng lúc bình thường nói chuyện rất bỗ bã, khiến người ta không thích, thế nhưng nghĩ đến việc hắn không còn nữa trong lòng Hứa Vũ Cường lại cảm thấy đau đớn.

Hứa Vũ Cường rơm rớm, lẩm bẩm: "Tiểu Vũ..."

/967

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status