Cùng lúc đó, ở sâu trong rừng.
Khi nghe đựợc tiếng đạn cối thì Đại Đầu đã biết sao Mười Một lại tự tin như vậy. Phía Đại Quyển không mang cối, khi đám Mười Một xuất hiện ở Bangkok cũng không có vũ khí hạng nặng như cối, vậy thì chắc chắn bọn Mười Một có một nhánh kỳ binh, hơn nữa nhánh kỳ binh này có cối và thậm chí cả những vũ khí hạng nặng khác. Đối mặt với vũ khí hạng nặng, cho dù Đại Quyển nhân số nhiều, sức chiến đấu mạnh thì cũng vô ích, một phát cối thôi cũng đủ làm cho họ tổn thất nặng nề.
Thế nhưng Đại Đầu cũng không vì vậy mà nhụt chí, hắn vẫn tin vào thực lực của Đại Quyển, huống hồ bọn họ còn có ba chiếc xe mà ngay cả đạn cối cũng không thể dễ dàng bắn thủng. Có chúng, chỉ cần không bất cẩn khinh địch hoặc tùy tiện tiến sâu vào, Đại Quyển muốn bại cũng khó.
Đại Đầu khoanh chân ngồi dưới gốc cây, ngẩng đầu lên nhìn Mười Một, ánh mắt vô cùng thâm thúy. Hắn trầm giọng hỏi: "Kì binh của ngươi là ai?"
Mười Một liếc nhìn hắn, không nói gì.
Đại Đầu lại chuyển sang vấn đề khác: "Có thế lực trong Tam Giác Vàng bắt tay với các ngươi?"
Mười Một vẫn không nói gì, hắn đang dành thời gian khôi phục thể lực, không ai biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, vậy nên phải mau chóng khôi phục một chút sức lực, nếu chẳng may đụng phải tình huống gì thì có thể tăng khả năng sống sót.
Thấy Mười Một không nói lời nào, Đại Đầu nhíu mày. Hắn tin rằng khẩu cối là do thế lực nào đó trong Tam Giác Vàng cung cấp cho đám Mười Một, bọn Mười Một không có cách nào, cũng không có thời gian để kiếm được loại vũ khí hạng nặng này. Trung Quốc luôn quản chế súng ống rất nghiêm, huống chi súng cối là loại vũ khí sát thương cực lớn. Ngay cả bốn đại gia tộc cũng không thể có được, Mười Một lại càng không thể có. Tuy rằng có thể hắn mua của các tay buôn bán vũ khí nhưng vậy thì cũng cần phải có thời gian. Vì lẽ đó Đại Đầu chỉ có thể nghĩ đến những thế lực đối địch với Đại Quyển trong Tam Giác Vàng, hắn sao có thể đoán được Hắc Ám Thập Tự có một căn cứ quân sự bí mật trên hoang đảo ở Đông Hải, số vũ khí trong căn cứ thậm chí đủ cung cấp cho bọn họ đánh một cuộc chiến tranh quy mô nhỏ.
Một lát sau, Đại Đầu lại ngẩng đầu nhìn những vết thương trên người Mười Một. Tuy rằng vết thương bị quần áo che kín nhưng Đại Đầu có thể thấy vết thương do bị lê ba cạnh đâm trên bụng Mười Một đã không còn chảy máu nữa. Còn mấy vết thương trên lưng Mười Một , vì hắn quay mặt về phía Đại Đầu nên Đại Đầu không nhìn thấy. Cho dù không nhìn tận mắt nhưng Đại Đầu biết Mười Một không biết bằng cách nào đã lấy đầu đạn ra và cầm máu vết thương, sáu viên đạn và vũng máu hắn thấy khi đuổi theo chính là bằng chứng tốt nhất.
Tuy rằng rất nghi hoặc làm sao Mười Một làm được nhưng Đại Đầu cũng không mở miệng dò hỏi, hắn biết mỗi người trong Long Hồn đều có bí mật của riêng mình, lại càng không cần phải nói đến những quái vật thần kỳ trong dị năng tổ. Có thể Mười Một có dị năng gì đó giúp cho hắn có thể chữa lành vết thương trong thời gian ngắn cũng nên.
Đại Đầu khẽ thở dại, lại cúi đầu xuống không nói gì nữa, yên lặng chờ đợi kết quả cùng Mười Một. Đại Quyển không có Đại Đầu dẫn dắt và Hắc Ám Thập Tự không có Mười Một lãnh đạo, rốt cuộc ai mạnh ai yếu? Chuyện này Đại Đầu cũng rất muốn biết.
Trận chiến bên ngoài vẫn đang tiếp tục, Lãnh Dạ thỉnh thoảng lại bắn lén một phát sau đó nhanh chóng di chuyển. Tiếng súng lúc ở đông, lúc ở tây làm cho người ta khó lòng mà xác định vị trí của hắn. Ba chiến sỹ Đại Quyển thỉnh thoảng lại phải ẩn núp, nhưng sau đó lại chầm chậm tiến về phía Lãnh Dạ.
Ngoài rừng, khói lửa tràn ngập trên đường cái, mấy chiếc xe Jeep và xe việt dã ở giữa đường. Có một chiếc xe việt dã lật ngửa ở ven đường, đen kịt, cửa xe bị biến dạng, bốc khói. Sau chiếc xe này là bốn thi thể, trong đó có một thi thể bị chia năm xẻ bảy, chết không toàn thây, chỉ còn lại cái đầu và nửa thân người dưới. Đáng kinh ngạc là nơi đây ngoài bốn cái xác còn có một con chó trắng đáng yêu. Nó ngồi xổm trên người chiến sỹ Đại Quyển bị nó dùng móng cắt đứt yết hầu, liếm liếm móng vuốt, sau đó đột nhiên bổ mạnh chân xuống.
"Răng rắc" móng vuốt hạ xuống, xương ngực chiến sỹ Đại Quyển dễ dàng bị cắt đứt, máu phụt ra từ chỗ bị xé rách trên ngực, vương vãi đầy đất. Tiểu Bạch thành thục dùng hai móng xé ra một cái lỗ thật to trên ngực sau đó luồn đầu vào móc ra một trái tim. Nó cắn mạnh, máu từ trái tim bắn ra bốn phía, nó nhai nhai vài cái sau đó nuốt luôn nửa trái tim, liếm môi rồi ăn nốt nửa trái tim còn lại. Cuối cùng nó lại liếm miệng thòm thèm, híp mắt kêu lên một tiếng đầy thoải mái.
Hiện giờ chẳng ai chú ý tới cảnh máu me này, sức chú ý của những người trong chiếc xe cuối cùng của Đại Quyển đã hoàn toàn tập trung vào Hoàng Hậu đang đứng ở ngoài xe. Hai bên quan sát đối phương qua lớp kính chống đạn, nhưng khác biệt là vẻ mặt Hoàng Hậu rất lạnh lùng, hơn nữa thứ nàng nhìn cũng không phải là những người trong xe, bởi vì trên kính dán nilon đen kịt, không thấy được bên trong xe, nàng chỉ đang quan sát kết cấu chiếc xe này mà thôi. Hứa Vũ Cường và cả hai chiến sỹ còn lại của Đại Quyển nghiến răng nghiến lợi hung tợn, trừng mắt nhìn chằm chằm nàng như muốn ăn tươi nuốt sống. Nếu không phải Hứa Vũ Cường dặn dò không được mở rộng cửa thì e rằng hai người còn lại đã sớm lao ra liều mạng với Hoàng Hậu. Còn Trương Chấn và Dương Tư Vũ sợ đến mức không dám ngẩng đầu nhìn. Trương Chấn ôm chặt Dương Tư Vũ, co mình trong góc. Dương Tư Vũ thì trốn trong ngực hắn, run lẩy bẩy.
Khi thấy Hoàng Hậu tới gần, Hứa Vũ Cường đã nhanh chóng khóa cửa xe lại, sức phòng ngự của chiếc xe chống đạn này rất cao, ngay cả cánh cửa cũng rất bền, nếu không có chìa khóa thì không thể mở cửa xe từ bên ngoài, cho dù dùng thuốc nổ cũng khó lòng làm nó bung ra. Vì lẽ đó Hứa Vũ Cường mới yên tâm để mọi người trốn trong xe, một mặt tất nhiên là vì lúc này họ không đủ sức đấu lại, mặt khác hắn biết sau khi nghe thấy tiếng nổ của đạn cối Đại Đầu và Vũ Đại Lang sẽ nhanh chóng quay lại, việc hắn cần làm là cầm cự cho đến lúc Đại Đầu và Vũ Đại Lang trở về chứ không phải ngu ngốc ra ngoài liều mạng với người ta.
Ngoài xe, Hoàng Hậu lạnh lùng tính toán kết cấu của chiếc xe này. Một lát sau, nàng móc từ túi ra vài khối màu đen giống như đất sét, sau đó gắn chúng vào đường nối giữa nóc xe và cửa xe.
Hứa Vũ Cường và hai chiến sỹ Đại Quyển trong xe xem mà trợn trừng mắt, căm hận nghiến chặt răng nhưng lại không thể làm gì, chỉ có thể uất ức, không cam lòng nhìn Hoàng Hậu dùng thuốc nổ vây cứng bọn họ trong xe.
Thứ Hoàng Hậu đang cầm không phải đất sét mà là một loại thuốc nổ tự chế có thể tỏa ra nhiệt độ rất cao, có hiệu quả gần giống bom cháy và bom khinh khí. Thứ thuốc nổ này được chế từ phốt pho và vài hóa chất khác, khi nổ nó sẽ sinh ra sức ép cực lớn và nhiệt độ cực cao, có thể dễ dàng nấu chín một người. Nói cách khác, sau khi Hoàng Hậu gắn nó lên, bọn họ không thể mở cửa, bởi vì mở cửa sẽ làm khối thuốc nổ kia phát nổ, sức ép khủng khiếp và nhiệt độ cao sẽ lọt vào qua khe cửa làm cháy da cháy thịt chỉ trong chớp mắt, cho dù không bị thiêu chết thì cũng chẳng dễ chịu gì.
Thấy Hoàng Hậu thảnh thơi bố trí thuốc nổ, tên chiến sỹ ngồi ở ghế lái phụ cầm súng, căm phẫn nói: "Cường ca, liều mạng với bọn chúng đi."
"Không được." Hứa Vũ Cường khẽ thở dài, tỉnh táo nói: "Ở bất kỳ tình huống nào đều phải đặt sự an toàn của cố chủ lên hàng đầu. Hiểu không?"
"Nhưng..."
"Chờ đợi." Hứa Vũ Cường lạnh lùng ngắt lời: "Bọn họ không mở được chiếc xe này, chúng ta chỉ có thể đợi đến khi Đại Đầu ca và Tiểu Vũ trở về rồi tính sau." Hắn ngừng một chút sau đó nhấn mạnh: "Đây là mệnh lệnh "
Hai chiến sỹ ngồi trên băng ghế trước nhìn nhau, tức đến run người nhưng vẫn cắn chặt răng, không đòi liều mạng nữa, chỉ trừng mắt giận dữ nhìn Hoàng Hậu. Hứa Vũ Cường khẽ thở dài trong lòng, nhìn chằm chằm Hoàng Hậu, mười ngón tay túm chặt ống quần cứ như muốn xé nát nó ra vậy.
Lúc này, Hoàng Hậu đã gắn thuốc nổ ở bốn cửa và cửa thông gió, sau đó nhảy lên nóc xe, rút từ trong túi ra vài sợi dây đồng, thận trọng nối những khối thuốc nổ gắn vào các cửa xe lại với nhau sau đó lại nối đến một máy cảm ứng rung. Đám người Hứa Vũ Cường chỉ có thể uất ức trơ mắt nhìn, không phải bọn họ không muốn liều mạng mà bởi có Trương Chấn ở đây nên không thể làm vậy.
Sau khi bố trí xong xuôi, Hoàng Hậu không quan tâm đến chiếc xe này nữa, xoay người chạy về phía hai con chuột đang chạy về phía này. Những người trong xe đã bị vây cứng ở trong, chỉ cần có người mở cửa, máy cảm ứng rung kia sẽ hoạt động, những khối thuốc nổ này sẽ bị kích nổ. Muốn gỡ những khối thuốc nổ này ra chỉ có một cách duy nhất là gỡ từ bên ngoài.
Khi nghe đựợc tiếng đạn cối thì Đại Đầu đã biết sao Mười Một lại tự tin như vậy. Phía Đại Quyển không mang cối, khi đám Mười Một xuất hiện ở Bangkok cũng không có vũ khí hạng nặng như cối, vậy thì chắc chắn bọn Mười Một có một nhánh kỳ binh, hơn nữa nhánh kỳ binh này có cối và thậm chí cả những vũ khí hạng nặng khác. Đối mặt với vũ khí hạng nặng, cho dù Đại Quyển nhân số nhiều, sức chiến đấu mạnh thì cũng vô ích, một phát cối thôi cũng đủ làm cho họ tổn thất nặng nề.
Thế nhưng Đại Đầu cũng không vì vậy mà nhụt chí, hắn vẫn tin vào thực lực của Đại Quyển, huống hồ bọn họ còn có ba chiếc xe mà ngay cả đạn cối cũng không thể dễ dàng bắn thủng. Có chúng, chỉ cần không bất cẩn khinh địch hoặc tùy tiện tiến sâu vào, Đại Quyển muốn bại cũng khó.
Đại Đầu khoanh chân ngồi dưới gốc cây, ngẩng đầu lên nhìn Mười Một, ánh mắt vô cùng thâm thúy. Hắn trầm giọng hỏi: "Kì binh của ngươi là ai?"
Mười Một liếc nhìn hắn, không nói gì.
Đại Đầu lại chuyển sang vấn đề khác: "Có thế lực trong Tam Giác Vàng bắt tay với các ngươi?"
Mười Một vẫn không nói gì, hắn đang dành thời gian khôi phục thể lực, không ai biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, vậy nên phải mau chóng khôi phục một chút sức lực, nếu chẳng may đụng phải tình huống gì thì có thể tăng khả năng sống sót.
Thấy Mười Một không nói lời nào, Đại Đầu nhíu mày. Hắn tin rằng khẩu cối là do thế lực nào đó trong Tam Giác Vàng cung cấp cho đám Mười Một, bọn Mười Một không có cách nào, cũng không có thời gian để kiếm được loại vũ khí hạng nặng này. Trung Quốc luôn quản chế súng ống rất nghiêm, huống chi súng cối là loại vũ khí sát thương cực lớn. Ngay cả bốn đại gia tộc cũng không thể có được, Mười Một lại càng không thể có. Tuy rằng có thể hắn mua của các tay buôn bán vũ khí nhưng vậy thì cũng cần phải có thời gian. Vì lẽ đó Đại Đầu chỉ có thể nghĩ đến những thế lực đối địch với Đại Quyển trong Tam Giác Vàng, hắn sao có thể đoán được Hắc Ám Thập Tự có một căn cứ quân sự bí mật trên hoang đảo ở Đông Hải, số vũ khí trong căn cứ thậm chí đủ cung cấp cho bọn họ đánh một cuộc chiến tranh quy mô nhỏ.
Một lát sau, Đại Đầu lại ngẩng đầu nhìn những vết thương trên người Mười Một. Tuy rằng vết thương bị quần áo che kín nhưng Đại Đầu có thể thấy vết thương do bị lê ba cạnh đâm trên bụng Mười Một đã không còn chảy máu nữa. Còn mấy vết thương trên lưng Mười Một , vì hắn quay mặt về phía Đại Đầu nên Đại Đầu không nhìn thấy. Cho dù không nhìn tận mắt nhưng Đại Đầu biết Mười Một không biết bằng cách nào đã lấy đầu đạn ra và cầm máu vết thương, sáu viên đạn và vũng máu hắn thấy khi đuổi theo chính là bằng chứng tốt nhất.
Tuy rằng rất nghi hoặc làm sao Mười Một làm được nhưng Đại Đầu cũng không mở miệng dò hỏi, hắn biết mỗi người trong Long Hồn đều có bí mật của riêng mình, lại càng không cần phải nói đến những quái vật thần kỳ trong dị năng tổ. Có thể Mười Một có dị năng gì đó giúp cho hắn có thể chữa lành vết thương trong thời gian ngắn cũng nên.
Đại Đầu khẽ thở dại, lại cúi đầu xuống không nói gì nữa, yên lặng chờ đợi kết quả cùng Mười Một. Đại Quyển không có Đại Đầu dẫn dắt và Hắc Ám Thập Tự không có Mười Một lãnh đạo, rốt cuộc ai mạnh ai yếu? Chuyện này Đại Đầu cũng rất muốn biết.
Trận chiến bên ngoài vẫn đang tiếp tục, Lãnh Dạ thỉnh thoảng lại bắn lén một phát sau đó nhanh chóng di chuyển. Tiếng súng lúc ở đông, lúc ở tây làm cho người ta khó lòng mà xác định vị trí của hắn. Ba chiến sỹ Đại Quyển thỉnh thoảng lại phải ẩn núp, nhưng sau đó lại chầm chậm tiến về phía Lãnh Dạ.
Ngoài rừng, khói lửa tràn ngập trên đường cái, mấy chiếc xe Jeep và xe việt dã ở giữa đường. Có một chiếc xe việt dã lật ngửa ở ven đường, đen kịt, cửa xe bị biến dạng, bốc khói. Sau chiếc xe này là bốn thi thể, trong đó có một thi thể bị chia năm xẻ bảy, chết không toàn thây, chỉ còn lại cái đầu và nửa thân người dưới. Đáng kinh ngạc là nơi đây ngoài bốn cái xác còn có một con chó trắng đáng yêu. Nó ngồi xổm trên người chiến sỹ Đại Quyển bị nó dùng móng cắt đứt yết hầu, liếm liếm móng vuốt, sau đó đột nhiên bổ mạnh chân xuống.
"Răng rắc" móng vuốt hạ xuống, xương ngực chiến sỹ Đại Quyển dễ dàng bị cắt đứt, máu phụt ra từ chỗ bị xé rách trên ngực, vương vãi đầy đất. Tiểu Bạch thành thục dùng hai móng xé ra một cái lỗ thật to trên ngực sau đó luồn đầu vào móc ra một trái tim. Nó cắn mạnh, máu từ trái tim bắn ra bốn phía, nó nhai nhai vài cái sau đó nuốt luôn nửa trái tim, liếm môi rồi ăn nốt nửa trái tim còn lại. Cuối cùng nó lại liếm miệng thòm thèm, híp mắt kêu lên một tiếng đầy thoải mái.
Hiện giờ chẳng ai chú ý tới cảnh máu me này, sức chú ý của những người trong chiếc xe cuối cùng của Đại Quyển đã hoàn toàn tập trung vào Hoàng Hậu đang đứng ở ngoài xe. Hai bên quan sát đối phương qua lớp kính chống đạn, nhưng khác biệt là vẻ mặt Hoàng Hậu rất lạnh lùng, hơn nữa thứ nàng nhìn cũng không phải là những người trong xe, bởi vì trên kính dán nilon đen kịt, không thấy được bên trong xe, nàng chỉ đang quan sát kết cấu chiếc xe này mà thôi. Hứa Vũ Cường và cả hai chiến sỹ còn lại của Đại Quyển nghiến răng nghiến lợi hung tợn, trừng mắt nhìn chằm chằm nàng như muốn ăn tươi nuốt sống. Nếu không phải Hứa Vũ Cường dặn dò không được mở rộng cửa thì e rằng hai người còn lại đã sớm lao ra liều mạng với Hoàng Hậu. Còn Trương Chấn và Dương Tư Vũ sợ đến mức không dám ngẩng đầu nhìn. Trương Chấn ôm chặt Dương Tư Vũ, co mình trong góc. Dương Tư Vũ thì trốn trong ngực hắn, run lẩy bẩy.
Khi thấy Hoàng Hậu tới gần, Hứa Vũ Cường đã nhanh chóng khóa cửa xe lại, sức phòng ngự của chiếc xe chống đạn này rất cao, ngay cả cánh cửa cũng rất bền, nếu không có chìa khóa thì không thể mở cửa xe từ bên ngoài, cho dù dùng thuốc nổ cũng khó lòng làm nó bung ra. Vì lẽ đó Hứa Vũ Cường mới yên tâm để mọi người trốn trong xe, một mặt tất nhiên là vì lúc này họ không đủ sức đấu lại, mặt khác hắn biết sau khi nghe thấy tiếng nổ của đạn cối Đại Đầu và Vũ Đại Lang sẽ nhanh chóng quay lại, việc hắn cần làm là cầm cự cho đến lúc Đại Đầu và Vũ Đại Lang trở về chứ không phải ngu ngốc ra ngoài liều mạng với người ta.
Ngoài xe, Hoàng Hậu lạnh lùng tính toán kết cấu của chiếc xe này. Một lát sau, nàng móc từ túi ra vài khối màu đen giống như đất sét, sau đó gắn chúng vào đường nối giữa nóc xe và cửa xe.
Hứa Vũ Cường và hai chiến sỹ Đại Quyển trong xe xem mà trợn trừng mắt, căm hận nghiến chặt răng nhưng lại không thể làm gì, chỉ có thể uất ức, không cam lòng nhìn Hoàng Hậu dùng thuốc nổ vây cứng bọn họ trong xe.
Thứ Hoàng Hậu đang cầm không phải đất sét mà là một loại thuốc nổ tự chế có thể tỏa ra nhiệt độ rất cao, có hiệu quả gần giống bom cháy và bom khinh khí. Thứ thuốc nổ này được chế từ phốt pho và vài hóa chất khác, khi nổ nó sẽ sinh ra sức ép cực lớn và nhiệt độ cực cao, có thể dễ dàng nấu chín một người. Nói cách khác, sau khi Hoàng Hậu gắn nó lên, bọn họ không thể mở cửa, bởi vì mở cửa sẽ làm khối thuốc nổ kia phát nổ, sức ép khủng khiếp và nhiệt độ cao sẽ lọt vào qua khe cửa làm cháy da cháy thịt chỉ trong chớp mắt, cho dù không bị thiêu chết thì cũng chẳng dễ chịu gì.
Thấy Hoàng Hậu thảnh thơi bố trí thuốc nổ, tên chiến sỹ ngồi ở ghế lái phụ cầm súng, căm phẫn nói: "Cường ca, liều mạng với bọn chúng đi."
"Không được." Hứa Vũ Cường khẽ thở dài, tỉnh táo nói: "Ở bất kỳ tình huống nào đều phải đặt sự an toàn của cố chủ lên hàng đầu. Hiểu không?"
"Nhưng..."
"Chờ đợi." Hứa Vũ Cường lạnh lùng ngắt lời: "Bọn họ không mở được chiếc xe này, chúng ta chỉ có thể đợi đến khi Đại Đầu ca và Tiểu Vũ trở về rồi tính sau." Hắn ngừng một chút sau đó nhấn mạnh: "Đây là mệnh lệnh "
Hai chiến sỹ ngồi trên băng ghế trước nhìn nhau, tức đến run người nhưng vẫn cắn chặt răng, không đòi liều mạng nữa, chỉ trừng mắt giận dữ nhìn Hoàng Hậu. Hứa Vũ Cường khẽ thở dài trong lòng, nhìn chằm chằm Hoàng Hậu, mười ngón tay túm chặt ống quần cứ như muốn xé nát nó ra vậy.
Lúc này, Hoàng Hậu đã gắn thuốc nổ ở bốn cửa và cửa thông gió, sau đó nhảy lên nóc xe, rút từ trong túi ra vài sợi dây đồng, thận trọng nối những khối thuốc nổ gắn vào các cửa xe lại với nhau sau đó lại nối đến một máy cảm ứng rung. Đám người Hứa Vũ Cường chỉ có thể uất ức trơ mắt nhìn, không phải bọn họ không muốn liều mạng mà bởi có Trương Chấn ở đây nên không thể làm vậy.
Sau khi bố trí xong xuôi, Hoàng Hậu không quan tâm đến chiếc xe này nữa, xoay người chạy về phía hai con chuột đang chạy về phía này. Những người trong xe đã bị vây cứng ở trong, chỉ cần có người mở cửa, máy cảm ứng rung kia sẽ hoạt động, những khối thuốc nổ này sẽ bị kích nổ. Muốn gỡ những khối thuốc nổ này ra chỉ có một cách duy nhất là gỡ từ bên ngoài.
/967
|