DK giống như mọc mắt sau lưng, lùi đến cạnh góc tủ, thúc khuỷu tay về phía sau, một viên đạn lăn xuống từ tủ quần áo. DK không ngẩng đầu nhìn lên, chỉ mở bàn tay ra, viên đạn kia cứ như là tự mình lao đến, rơi chuẩn xác vào lòng bàn tay hắn.
Mười Một cũng không kém cạnh, nhảy lên mép giường, đạp một cái đã lao đến đầu giường. Sau đó một chân hắn giẫm lên gối, thân trên nghiêng về phía sau, chân còn lại vung lên đá vào bức ảnh trên đầu giường.
"Rầm!" Ảnh cưới bị đá bay, viên đạn kẹt giữa tấm ảnh và bức tường rơi vào tay Mười Một.
Hai người đồng thời nhét đạn vào nòng, chĩa súng thẳng vào đối thủ mà không cần nhìn.
Lần này Mười Một nổ súng chậm hơn một chút, nhưng khi đấu súng nhanh hơn nửa giây cũng không là gì, bởi vì cuối cùng cả hai người đều sẽ trúng đạn.
Chỉ nghe hai tiếng ''chíu'' liên tục, hai viên đạn bắn thẳng về phía hai người. Lúc này bọn họ đều không nhắm vào đầu đối thủ nữa mà chỉ tùy ý nổ súng. Nhưng đến trình độ của Mười Một và DK dù là tùy ý nổ súng thì độ chính xác cũng cực cao, mặc dù bọn họ không cố gắng nhắm vào chỗ hiểm trên thân thể đối phương, nhưng hai phát lại đều nhắm thẳng vào trái tim.
Bởi thân thể lớn hơn đầu nhiều nên lần này cả Mười Một và DK đều khó lòng tránh được, dù sao hai người cách nhau có hơn hai mét, vừa bóp cò thì viên đạn đã găm vào thân thể đối phương rồi, dù thân hình có linh hoạt đến mức nào cũng khó lòng tránh được.
Nhưng cả Mười Một và DK đều không phải người thường, khi thấy viên đạn của đối phương nhắm vào lồng ngực của mình đều đưa ra quyết định vô cùng chính xác.
Hai người thực hiện động tác giống hệt nhau, nhích người sang bên cạnh một chút, tránh không bị bắn trúng tim.
Hai tiếng "phụp, phụp" vang lên khi đạn găm vào cơ thể, ngực phải của Mười Một và DK đều tóe máu. Nhưng nét mặt của bọn họ không có vẻ gì là đau đớn, thậm chí thân hình không chút lắc lư, tựa như thân xác này không phải là của họ.
DK vẫn nở nụ cười tươi rói, vẻ hưng phấn trong mắt càng lúc càng rõ rệt, mặc kệ vết thương trên ngực phải, đạp mạnh chân xuống đất, lao về phía chiếc giường. Mười Một vẫn lạnh lùng như cũ, nhấc chân đá về phía DK, quay người, dùng tay không cầm súng chụp lấy gối.
DK cũng vung chân lên đá vào bắp chân của Mười Một, "Bịch!" Bắp chân hai người va chạm với nhau, tạo nên một luồng sóng khí. DK đứng không vững, lảo đảo lui lại phía sau, ngẩng mặt lên, lộ ra vẻ kinh ngạc. Một cước này hắn bất lợi ở chỗ ở trên không trung nên không thể mượn lực, dù như vậy nhưng việc hắn không làm gì được Mười Một cũng làm hắn hơi kinh ngạc. Phải biết rằng sức mạnh của DK vượt xa người thường, chỉ từng thất bại trước Mười Ba, thế nhưng bây giờ khi cận chiến cùng Mười Một, sức mạnh hắn lại thua kém. DK đứng vững lại, nhìn Mười Một, trong mắt thoáng hiện chút sát khí. Nếu vừa nãy hắn chỉ muốn chơi trò chơi thì hiện giờ hắn đã bắt đầu thận trọng rồi.
Sau khi so cước với DK, thậm chí thân thể Mười Một không chút lảo đảo, chân vừa đá văng DK thì tay kia đã chụp vào chiếc gối. Nhưng đáng tiếc chính là đó là bẫy giả, phía dưới gối không có viên đạn nào. Mười Một tiện tay ném chiếc gối về phía DK đang lao tới bàn trang điểm, bản thân mình cũng nhảy xuống, lao về phía bàn trang điểm.
DK đánh văng cái gối, nhào đến trước bàn trang điểm, nhặt một chiếc lược ném về phía Mười Một, tay kia nhanh chóng kéo ngăn kéo ra.
Mười Một vẫn đang ở trên không trung, vung tay cản chiếc lược, thấy được trong ngăn kéo không hề có đạn liền chuyển từ cướp đoạt sang tấn công, đạp thẳng vào DK. DK hừ khẽ, nhanh chóng xoay người đá một cú về khớp gối của Mười Một. Đúng lúc này, Mười Một bỗng biến chiêu, đôi chân trở nên mềm dẻo, mũi chân chạm nhẹ vào bàn chân DK, mượn lực đá của DK để đổi hướng ngay trên không trung, lao thẳng về phía cửa phòng. Khi mũi chân của Mười Một chạm vào chân mình DK hiểu ngay mình đã bị lừa, tự nhiên lại giúp hắn đi được một đoạn. Nhưng DK không có vẻ gì là nhụt chí, cười khẽ, nhảy lên trên giường, sau đó nhảy mạnh lên, chụp lấy chiến đèn trên trần nhà.
Mười Một lao đến cửa phòng, đá mạnh vào cửa. Một tiếng "rầm" thật lớn vang lên, cánh cửa cũng không dầy này bị hắn đá nát vụn phân nửa. Một mảnh kim loại kẹt giữa ván cửa văng ra cùng với gỗ vụn, Mười Một vươn tay chụp lấy, vừa cầm vào đã biết mình bị lừa, đây là một cái khuyên tai của phụ nữ.
Lúc này DK đã nhảy từ trên giường xuống, bỏ chiếc đèn mình vừa giật ra xuống, cười với Mười Một, nhét viên đạn vào nòng súng. Hắn chậm rãi giơ súng lên, vừa cười vừa nói: "Ngươi thua rồi."
Mười Một lạnh lùng nhìn hắn, cánh tay trái bỗng vung lên, ném khuyên tai về phía DK, chân đá về phía trước, đá Trảm Nguyệt đang cắm trên đất về phía DK.
Hầu như cùng lúc Mười Một vung tay, DK đã bóp cò, đầu súng phát ra ánh lửa, viên đạn bay thẳng về phía mi tâm Mười Một. Mười Một vừa nghiêng người về phía sau vừa đá Trảm Nguyệt đi. Nhưng khi viên đạn sắp bay ra khỏi nòng DK lại gắng hạ nòng súng xuống một chút, viên đạn hơi đổi hướng, nhắm thẳng vào cổ Mười Một. Chiêu này gọi là ghìm đạn hoặc ghìm súng, khi nổ súng thay đổi góc độ nòng súng để thay đổi đường đi của viên đạn, chiêu này độ khó rất cao. Bởi vì đều muốn làm được động tác đó chỉ trong tích tắc cần phải phán đoán rất chuẩn xác, để thực hiện được cần có sức mạnh không nhỏ, đồng thời còn phải có chút tài năng, khổ công luyện tập, lại còn phải có một chút may mắn. Ngay cả Mười Một cũng không dám chắc mình có thể thực hiện thành công chiêu này một trăm phần trăm, thế nhưng DK lại dễ dàng làm được.
Viên đạn đổi hướng, bay thẳng về phía cổ họng Mười Một, Mười Một còn chưa kịp phản ứng thì viên đạn đã chạm đến da cổ hắn. Gặp phải nguy cơ cực lớn, Mười Một làm ra hành động chính xác nhất, nghiêng cổ một chút theo bản năng, tuy không thể tránh được hoàn toàn nhưng cũng không bị bắn thủng yết hầu.
"Phụp!" Viên đạn xuyên qua cổ hắn, máu phun ra từ lỗ máu trên cổ Mười Một. Hắn há to miệng, muốn hít một chút không khí, nhưng dường như không khí đều đã bay ra từ vết thương trên cổ, ngay cả hít thở cũng trở nên khó khăn. Mười Một cắn răng, thân thể bật lên như lò xo, không quan tâm đến vết thương trên cổ, dùng mũi chân hất Thiên Trảm lên, nắm chặt nó trong tay sau đó lao về phía DK.
DK vừa nổ súng vừa dùng chân hất tấm đệm đang trải trên giường lên, khuyên tai bị tấm đệm chặn lại, Mười Một chỉ là tiện tay đem nó ném đi, không có chút uy hiếp nào, ngay sau đó Trảm Nguyệt cũng bay đến. Tấm nệm bị DK đá lên cũng cản Trảm Nguyện lại, Trảm Nguyệt chỉ có thể cắt được một vết rách sau đó hết lực.
Lúc này Mười Một đã cầm Thiên Trảm lao đến gần, DK nhìn vào cổ Mười Một, ánh mắt lộ ra vẻ khen ngợi, nhảy sang bên không chút chậm trễ.
Mũi chân Mười Một giẫm nhẹ lên mép giường, chuyển hướng đuổi theo DK, Thiên Trảm chém thẳng vào đầu DK. DK không tránh kịp, cũng không muốn dùng cơ thể thử độ sắc bén của Thiên Trảm, bình tĩnh giơ khẩu súng trong tay lên chặn lại nhát chém.
"Coong!" Thiên Trảm chém vào nòng súng, tóe lên tia lửa, nòng súng màu đen xuất hiện một vết xước khá sâu còn Thiên Trảm không chút sứt mẻ.
Thừa lúc Thiên Trảm bị ngăn lại, DK và Mười Một đồng thời đá về phía đối phương, cùng đá trúng bụng của nhau sau đó đều lảo đảo lui mấy bước về phía sau rồi đứng lại.
"Phù!" DK thở ra một hơi, giả vờ lau cái trán vốn chẳng hề đổ mồ hôi. Nhìn cổ Mười Một vẫn đang không ngừng chảy máu, DK nở nụ cười tà mị, hất cằm với hắn.
Mười Một vẫn lạnh lùng nhìn hắn, ánh mắt không chút dao động. Cho dù vết thương trên cổ không ngừng chảy máy, nhưng dường như hắn không có cảm giác gì, tựa như cơ thể này không phải là của hắn.
Ngay lúc DK hé miệng muốn nói chuyện, ngoài hành lang đột nhiên vang lên một tiếng nổ long trời lở đất, tiếng nổ kia làm cả căn phòng cũng bị chấn động.
DK nhìn ra cửa, nhíu mày, lộ ra vẻ tức giận. Nét mặt Mười Một có chút biến đổi, hiển nhiên có người đã chạm phải cạm bẫy DK đặt trên bậc thang.
DK thở dài, bất đắc dĩ nói với Mười Một: "Có người đến quấy nhiễu, xem ra trò chơi của chúng ta hôm nay không có kết quả rồi. Làm sao đây?"
Mười Một không mở miệng nói chuyện, khẽ nâng Thiên Trảm lên.
DK lắc đầu cười khổ: "Đừng đánh, đánh như vậy không công bằng, hơn nữa ngươi cũng không muốn ta kích nổ đống thuốc nổ kia đồng quy vu tận với các ngươi chứ?"
Mười Một lạnh lùng nhìn hắn, chậm rãi hạ Thiên Trảm xuống.
DK giơ ngón tay cái lên, cười nói: "Lựa chọn sáng suốt. Được rồi, trò chơi của chúng ta dừng ở đây, ta sẽ tìm ngươi sau."
DK hơi thả lỏng, nhưng vẫn quay mặt về phía Mười Một đề phòng hắn đột nhiên ra tay, lui đến cạnh cửa sổ, đặt hai ngón tay lên môi gửi một nụ hôn gió cho Mười Một, mỉm cười, nhảy về phía cửa sổ.
Một tiếng "choang" giòn vang, DK và đống thủy tinh vụn rơi từ tầng chín xuống dưới.
Ngay lúc bóng dáng DK biến mất ngoài cửa sổ, trong phòng khách đột nhiên vang lên tiếng động lớn. Mười Một ôm cổ nhìn về phía phòng khách thì thấy Thiết Ưng và cao thủ khác của võ học tổ Long Hồn phá cửa hùng hổ xông vào.
Mười Một cũng không kém cạnh, nhảy lên mép giường, đạp một cái đã lao đến đầu giường. Sau đó một chân hắn giẫm lên gối, thân trên nghiêng về phía sau, chân còn lại vung lên đá vào bức ảnh trên đầu giường.
"Rầm!" Ảnh cưới bị đá bay, viên đạn kẹt giữa tấm ảnh và bức tường rơi vào tay Mười Một.
Hai người đồng thời nhét đạn vào nòng, chĩa súng thẳng vào đối thủ mà không cần nhìn.
Lần này Mười Một nổ súng chậm hơn một chút, nhưng khi đấu súng nhanh hơn nửa giây cũng không là gì, bởi vì cuối cùng cả hai người đều sẽ trúng đạn.
Chỉ nghe hai tiếng ''chíu'' liên tục, hai viên đạn bắn thẳng về phía hai người. Lúc này bọn họ đều không nhắm vào đầu đối thủ nữa mà chỉ tùy ý nổ súng. Nhưng đến trình độ của Mười Một và DK dù là tùy ý nổ súng thì độ chính xác cũng cực cao, mặc dù bọn họ không cố gắng nhắm vào chỗ hiểm trên thân thể đối phương, nhưng hai phát lại đều nhắm thẳng vào trái tim.
Bởi thân thể lớn hơn đầu nhiều nên lần này cả Mười Một và DK đều khó lòng tránh được, dù sao hai người cách nhau có hơn hai mét, vừa bóp cò thì viên đạn đã găm vào thân thể đối phương rồi, dù thân hình có linh hoạt đến mức nào cũng khó lòng tránh được.
Nhưng cả Mười Một và DK đều không phải người thường, khi thấy viên đạn của đối phương nhắm vào lồng ngực của mình đều đưa ra quyết định vô cùng chính xác.
Hai người thực hiện động tác giống hệt nhau, nhích người sang bên cạnh một chút, tránh không bị bắn trúng tim.
Hai tiếng "phụp, phụp" vang lên khi đạn găm vào cơ thể, ngực phải của Mười Một và DK đều tóe máu. Nhưng nét mặt của bọn họ không có vẻ gì là đau đớn, thậm chí thân hình không chút lắc lư, tựa như thân xác này không phải là của họ.
DK vẫn nở nụ cười tươi rói, vẻ hưng phấn trong mắt càng lúc càng rõ rệt, mặc kệ vết thương trên ngực phải, đạp mạnh chân xuống đất, lao về phía chiếc giường. Mười Một vẫn lạnh lùng như cũ, nhấc chân đá về phía DK, quay người, dùng tay không cầm súng chụp lấy gối.
DK cũng vung chân lên đá vào bắp chân của Mười Một, "Bịch!" Bắp chân hai người va chạm với nhau, tạo nên một luồng sóng khí. DK đứng không vững, lảo đảo lui lại phía sau, ngẩng mặt lên, lộ ra vẻ kinh ngạc. Một cước này hắn bất lợi ở chỗ ở trên không trung nên không thể mượn lực, dù như vậy nhưng việc hắn không làm gì được Mười Một cũng làm hắn hơi kinh ngạc. Phải biết rằng sức mạnh của DK vượt xa người thường, chỉ từng thất bại trước Mười Ba, thế nhưng bây giờ khi cận chiến cùng Mười Một, sức mạnh hắn lại thua kém. DK đứng vững lại, nhìn Mười Một, trong mắt thoáng hiện chút sát khí. Nếu vừa nãy hắn chỉ muốn chơi trò chơi thì hiện giờ hắn đã bắt đầu thận trọng rồi.
Sau khi so cước với DK, thậm chí thân thể Mười Một không chút lảo đảo, chân vừa đá văng DK thì tay kia đã chụp vào chiếc gối. Nhưng đáng tiếc chính là đó là bẫy giả, phía dưới gối không có viên đạn nào. Mười Một tiện tay ném chiếc gối về phía DK đang lao tới bàn trang điểm, bản thân mình cũng nhảy xuống, lao về phía bàn trang điểm.
DK đánh văng cái gối, nhào đến trước bàn trang điểm, nhặt một chiếc lược ném về phía Mười Một, tay kia nhanh chóng kéo ngăn kéo ra.
Mười Một vẫn đang ở trên không trung, vung tay cản chiếc lược, thấy được trong ngăn kéo không hề có đạn liền chuyển từ cướp đoạt sang tấn công, đạp thẳng vào DK. DK hừ khẽ, nhanh chóng xoay người đá một cú về khớp gối của Mười Một. Đúng lúc này, Mười Một bỗng biến chiêu, đôi chân trở nên mềm dẻo, mũi chân chạm nhẹ vào bàn chân DK, mượn lực đá của DK để đổi hướng ngay trên không trung, lao thẳng về phía cửa phòng. Khi mũi chân của Mười Một chạm vào chân mình DK hiểu ngay mình đã bị lừa, tự nhiên lại giúp hắn đi được một đoạn. Nhưng DK không có vẻ gì là nhụt chí, cười khẽ, nhảy lên trên giường, sau đó nhảy mạnh lên, chụp lấy chiến đèn trên trần nhà.
Mười Một lao đến cửa phòng, đá mạnh vào cửa. Một tiếng "rầm" thật lớn vang lên, cánh cửa cũng không dầy này bị hắn đá nát vụn phân nửa. Một mảnh kim loại kẹt giữa ván cửa văng ra cùng với gỗ vụn, Mười Một vươn tay chụp lấy, vừa cầm vào đã biết mình bị lừa, đây là một cái khuyên tai của phụ nữ.
Lúc này DK đã nhảy từ trên giường xuống, bỏ chiếc đèn mình vừa giật ra xuống, cười với Mười Một, nhét viên đạn vào nòng súng. Hắn chậm rãi giơ súng lên, vừa cười vừa nói: "Ngươi thua rồi."
Mười Một lạnh lùng nhìn hắn, cánh tay trái bỗng vung lên, ném khuyên tai về phía DK, chân đá về phía trước, đá Trảm Nguyệt đang cắm trên đất về phía DK.
Hầu như cùng lúc Mười Một vung tay, DK đã bóp cò, đầu súng phát ra ánh lửa, viên đạn bay thẳng về phía mi tâm Mười Một. Mười Một vừa nghiêng người về phía sau vừa đá Trảm Nguyệt đi. Nhưng khi viên đạn sắp bay ra khỏi nòng DK lại gắng hạ nòng súng xuống một chút, viên đạn hơi đổi hướng, nhắm thẳng vào cổ Mười Một. Chiêu này gọi là ghìm đạn hoặc ghìm súng, khi nổ súng thay đổi góc độ nòng súng để thay đổi đường đi của viên đạn, chiêu này độ khó rất cao. Bởi vì đều muốn làm được động tác đó chỉ trong tích tắc cần phải phán đoán rất chuẩn xác, để thực hiện được cần có sức mạnh không nhỏ, đồng thời còn phải có chút tài năng, khổ công luyện tập, lại còn phải có một chút may mắn. Ngay cả Mười Một cũng không dám chắc mình có thể thực hiện thành công chiêu này một trăm phần trăm, thế nhưng DK lại dễ dàng làm được.
Viên đạn đổi hướng, bay thẳng về phía cổ họng Mười Một, Mười Một còn chưa kịp phản ứng thì viên đạn đã chạm đến da cổ hắn. Gặp phải nguy cơ cực lớn, Mười Một làm ra hành động chính xác nhất, nghiêng cổ một chút theo bản năng, tuy không thể tránh được hoàn toàn nhưng cũng không bị bắn thủng yết hầu.
"Phụp!" Viên đạn xuyên qua cổ hắn, máu phun ra từ lỗ máu trên cổ Mười Một. Hắn há to miệng, muốn hít một chút không khí, nhưng dường như không khí đều đã bay ra từ vết thương trên cổ, ngay cả hít thở cũng trở nên khó khăn. Mười Một cắn răng, thân thể bật lên như lò xo, không quan tâm đến vết thương trên cổ, dùng mũi chân hất Thiên Trảm lên, nắm chặt nó trong tay sau đó lao về phía DK.
DK vừa nổ súng vừa dùng chân hất tấm đệm đang trải trên giường lên, khuyên tai bị tấm đệm chặn lại, Mười Một chỉ là tiện tay đem nó ném đi, không có chút uy hiếp nào, ngay sau đó Trảm Nguyệt cũng bay đến. Tấm nệm bị DK đá lên cũng cản Trảm Nguyện lại, Trảm Nguyệt chỉ có thể cắt được một vết rách sau đó hết lực.
Lúc này Mười Một đã cầm Thiên Trảm lao đến gần, DK nhìn vào cổ Mười Một, ánh mắt lộ ra vẻ khen ngợi, nhảy sang bên không chút chậm trễ.
Mũi chân Mười Một giẫm nhẹ lên mép giường, chuyển hướng đuổi theo DK, Thiên Trảm chém thẳng vào đầu DK. DK không tránh kịp, cũng không muốn dùng cơ thể thử độ sắc bén của Thiên Trảm, bình tĩnh giơ khẩu súng trong tay lên chặn lại nhát chém.
"Coong!" Thiên Trảm chém vào nòng súng, tóe lên tia lửa, nòng súng màu đen xuất hiện một vết xước khá sâu còn Thiên Trảm không chút sứt mẻ.
Thừa lúc Thiên Trảm bị ngăn lại, DK và Mười Một đồng thời đá về phía đối phương, cùng đá trúng bụng của nhau sau đó đều lảo đảo lui mấy bước về phía sau rồi đứng lại.
"Phù!" DK thở ra một hơi, giả vờ lau cái trán vốn chẳng hề đổ mồ hôi. Nhìn cổ Mười Một vẫn đang không ngừng chảy máu, DK nở nụ cười tà mị, hất cằm với hắn.
Mười Một vẫn lạnh lùng nhìn hắn, ánh mắt không chút dao động. Cho dù vết thương trên cổ không ngừng chảy máy, nhưng dường như hắn không có cảm giác gì, tựa như cơ thể này không phải là của hắn.
Ngay lúc DK hé miệng muốn nói chuyện, ngoài hành lang đột nhiên vang lên một tiếng nổ long trời lở đất, tiếng nổ kia làm cả căn phòng cũng bị chấn động.
DK nhìn ra cửa, nhíu mày, lộ ra vẻ tức giận. Nét mặt Mười Một có chút biến đổi, hiển nhiên có người đã chạm phải cạm bẫy DK đặt trên bậc thang.
DK thở dài, bất đắc dĩ nói với Mười Một: "Có người đến quấy nhiễu, xem ra trò chơi của chúng ta hôm nay không có kết quả rồi. Làm sao đây?"
Mười Một không mở miệng nói chuyện, khẽ nâng Thiên Trảm lên.
DK lắc đầu cười khổ: "Đừng đánh, đánh như vậy không công bằng, hơn nữa ngươi cũng không muốn ta kích nổ đống thuốc nổ kia đồng quy vu tận với các ngươi chứ?"
Mười Một lạnh lùng nhìn hắn, chậm rãi hạ Thiên Trảm xuống.
DK giơ ngón tay cái lên, cười nói: "Lựa chọn sáng suốt. Được rồi, trò chơi của chúng ta dừng ở đây, ta sẽ tìm ngươi sau."
DK hơi thả lỏng, nhưng vẫn quay mặt về phía Mười Một đề phòng hắn đột nhiên ra tay, lui đến cạnh cửa sổ, đặt hai ngón tay lên môi gửi một nụ hôn gió cho Mười Một, mỉm cười, nhảy về phía cửa sổ.
Một tiếng "choang" giòn vang, DK và đống thủy tinh vụn rơi từ tầng chín xuống dưới.
Ngay lúc bóng dáng DK biến mất ngoài cửa sổ, trong phòng khách đột nhiên vang lên tiếng động lớn. Mười Một ôm cổ nhìn về phía phòng khách thì thấy Thiết Ưng và cao thủ khác của võ học tổ Long Hồn phá cửa hùng hổ xông vào.
/967
|