Đã gần giữa trưa, trong nhà ăn Hồng Môn Yến tràn ngập khách khứa, nhưng Vương Thiên Ngân cũng không lo lắng, hắn có một tấm thẻ chuyên dụng, cho dù hắn chưa tới ông chủ cũng sẽ dành chỗ cho hắn.
Nhưng nhân viên phục vụ đều nhiệt tình chào hỏi hắn "Vương thiếu gia", "Vương thiếu gia". Vương Thiên Ngân cũng mỉm cười, gật đầu đáp lại.
Có thể thấy hắn có quan hệ rất tốt với những người này, là một khách hàng rất được hoan nghênh.
Việc này cũng khó trách, chưa nói đến việc hắn là thiếu gia của Vương gia, mỗi lần hắn đều cho nhân viên phục vụ rất nhiều tiền boa, vì thế đương nhiên tất cả mọi người đều muốn nịnh bợ hắn.
Hắn đi đến chiếc bàn duy nhất còn trống, hắn chưa ngồi xuống thì đã có một nữ bồi bàn cầm thực đơn đến, mỉm cười ngọt ngào : "Vương thiếu gia, ta cứ tưởng rằng hôm nay ngươi không đến."
Vương Thiên Ngân ngạc nhiên hỏi: "Sao lại không đến?"
"Vương gia các ngươi xảy ra chuyện lớn như vậy, việc này đã truyền khắp kinh thành rồi."
Vương Thiên Ngân cười nói: "Gia tộc là gia tộc, ta là ta, việc lớn đến đâu cũng chẳng liên quan gì đến ta. Phải rồi, Tiểu Tuệ đâu?"
Nữ bồi bàn cố ý trêu đùa hắn, híp mắt cười nói: "Hừ, trong mắt Vương thiếu gia chỉ có Tiểu Tuệ sao?" Vương Thiên Ngân cười nói: "Ta muốn hỏi nàng ít chuyện."
Nữ bồi bàn hỏi dồn: "Hỏi chuyện gì vậy? Có thể nói cho ta biết không?" "Cũng không có gì, nghe nói nàng ở trấn Thiên Độ, ta đang muốn mua một căn nhà ở đó, muốn hỏi xem liệu nàng có thể giới thiệu giúp ta được hay không."
Nữ bồi bàn giật mình nói: "Trấn Thiên Độ? Chỗ đó nổi danh là quỷ trấn, ngươi dám đến đó?" Vương Thiên Ngân cười nói: "Qủy trấn cái gì, ta không tin những thứ đó. Phải rồi, hôm nay nàng không đi làm à? Sao không thấy nàng đâu?" "Ông chủ vừa gọi nàng đi, nhưng cũng được một lúc lâu rồi, có lẽ cũng sắp quay lại."
Nữ bồi bàn vừa dứt lời thì đã thấy bóng người đi vào, lập tức cười nói: "Ngươi xem, vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến."
Vương Thiên Ngân nhìn theo tầm mắt của nàng liền thấy một cô gái khoảng hai mốt, hai hai tuổi đang cầm thực đơn đi đến trước quầy ba.
Cô gái này cũng không phải là mỹ nhân, trong những nhân viên phục vụ ở nhà hàng này, chí ít cũng có hai cô gái xinh đẹp hơn nàng.
Nhưng nàng lại khiến cho người khác có cảm giác nàng không giống người thường, cho dù nàng không xinh đẹp, nhưng ai cũng có thể dễ dàng nhận ra nàng trong đám đông.
Nhất là nàng ánh mắt của nàng, trong ánh mắt linh động lại ẩn hiện vẻ trí tuệ, làm cho người ta khó có thể quên được ánh mắt này.
Cô gái này chính là con gái Gia Cát Hoàng, Gia Cát Tuệ.
"Tiểu Tuệ!" Nữ bồi bàn vẫy tay với Gia Cát Tuệ từ xa.
Gia Cát Tuệ nghe thấy tiếng gọi liền quay đầu nhìn sang, trông thấy Vương Thiên Ngân thì mỉm cười lịch sự với hắn, cầm thực đơn đi tới chào hỏi: "Vương thiếu gia."
Vương Thiên Ngân khẽ gật đầu với nàng, nữ bồi bàn bên cạnh hiểu ý cười nói: "Các ngươi cứ nói chuyện đi, ta đi làm việc."
Vương Thiên Ngân mỉm cười, chờ khi nữ bồi bàn đã đi xa, hắn mới hỏi: "Tiểu Tuệ, ta có việc muốn tìm ngươi."
Gia Cát Tuệ đứng đó, nói: "Chuyện gì?" "Là thế này, ta muốn chuyển ra ngoài ở, nhưng mà ta cũng không có nhiều tiền, ngươi cũng biết đây, giờ ở kinh thành tấc đất tấc vàng, ta cũng không muốn lãng phí tiền. Ta tìm kiếm trên mạng thì biết hiện giờ khắp kinh thành chỉ có trấn Thiên Độ là giá đất thấp, vì thế..."
"Vì thế ngươi muốn mua nhà ở trấn Thiên Độ?" Vương Thiên Ngân khẽ gật đầu.
Gia Cát tuệ do dự nói: "Nhưng phong thủy ở trấn Thiên Độ trấn phong thuỷ không tốt, ngươi không sợ sao?" Vương Thiên Ngân cười nói: "Ngươi đang nói đến lời đồn kia? Đó chỉ là những lời nói nhảm vô căn cứ. Hơn nữa, không phải ngươi cũng đang ở đó sao? Ngươi không sợ?" "Ta?" Gia Cát Tuệ lắc đầu cười nói: "Ta ở đó hai mươi mấy năm, từ nhỏ đến lớn đều nghe những chuyện đó, đã quen rồi.Nhưng Vương thiếu gia này, ta phải nhắc nhở ngươi..." Gia Cát Tuệ nhìn xung quanh, cúi người hạ giọng nói: "Ngươi phải nghĩ kỹ việc mua nhà ở trấn Thiên Độ, chỗ đó rất không an toàn. Có ma quỷ hay không thì ta không biết, nhưng năm ngoái quả thật có rất nhiều người chết, không lâu lại có người chết, việc này là ta tận mắt nhìn thấy."
"Không có gì, đừng quên ta là người của Vương gia, tuy cốt cách không tốt nhưng dù gì cũng đã luyện võ từ nhỏ. Nếu quả thật có ma quỷ muốn động đến ta, nữ quỷ thì ta liền thu phục, nam quỷ thì đánh cho hắn đi đầu thai luôn."
Gia Cát Tuệ bị hắn chọc cười, nói: "Được rồi, khi nào về ta sẽ hỏi giúp ngươi. Chỗ ta rất nhiều người muốn bán nhà nhưng không ai dám mua, có lẽ việc này không thành vấn đề. Về phần giá cả, họ đều là hàng xóm của ta, ta không muốn ép gía với bọn họn, chính ngươi phải tự thỏa thuận với họ. Nhưng ta sẽ giúp người tìm một căn nhà tốt nhất, được không?" Vương Thiên Ngân tnói: "Tốt nhất là gần nhà ngươi chút, nếu chẳng may gặp phải chuyện gì thì ta cũng có thể trốn vào nhà ngươi."
Gia Cát Tuệ bật cười, lắc đầu, thấy trên bàn chưa có món gì bèn hỏi: "Phải rồi, ngươi vẫn chưa gọi món à?"
"Ừm, Vẫn chưa."
Gia Cát Tuệ đưa thực đơn cho hắn, hỏi: "Hôm nay ngươi muốn ăn gì?" Vương Thiên Ngân phất tay, không thèm nhìn thực đơn, nó: "Thế nào cũng được, ngươi chọn giúp ta đi."
"Ta dâu dám...Gọi thứ rẻ thì nói ta không cho ngươi mặt mũi, gọi thứ đắt thì lại nói ta cắt cổ ngươi."
Vương Thiên Ngân trợn trắng mắt, tức giận nói: "Ta là hạng người như vậy sao? Ngươi cứ gọi đi, dù sao món ăn ở đây ta đều nếm qua cả rồi. Phải rồi, đầu bếp của các ngươi mấy ngày nay có nghiên cứu ra món gì mới không?" Gia Cát Tuệ lắc đầu nói: "Mấy ngày nay không có gì mới."
"Ừm, như vậy thì món gì cũng được. Nhớ là phải có món Kim Thương Bất Khuất là được."
Gia Cát Tuệ sửa lại: "Là Phách Vương Cử Đỉnh."
Vương Thiên Ngân một lời hai ý, trêu đùa: "Nam nhân đều thích Kim Thương Bất Khuất(*)."
Gia Cát Tuệ nhướng mày, cầm lấy thực đơn, nói: "Gọi món đó xong ngươi không muốn ăn thì cũng đừng bảo tại ta...."
"Sẽ không, các món ăn ở đây ta đều thích."
Gia Cát tuệ nhìn đồng hồ, hỏi: "Hôm nay có hẹn bạn đến không?"
"Không, hôm nay chỉ có một mình ta."
"Được rồi, vậy thì gọi một suất. Ngươi ngồi chờ một lát."
"Được."
Vương Thiên Ngân khẽ gật đầu đáp.
Đúng lúc này, trong lòng hắn chợt nảy sinh một cảm giác kỳ lạ, ngoái đầu nhìn ra cửa nhà hàng, khi hắn nhìn rõ người vừa bước vào, trên mặt liền lộ ra vẻ kinh ngạc.
Gia Cát Tuệ thấy hành động khác thường của Vương Thiên Ngân, không khỏi đưa mắt nhìn ra cửa ra vào.
Tuy có rất nhiều người ra vào, nhưng nàng ngay lập tức chú ý tới một nam nhân trẻ tuổi.
Hắn quá dễ gây chú ý cho người khác, thân ảnh cô quạnh kia, khí tức lạnh lùng kia, phảng phất như một bức tranh chỉ có hai màu đen và xám, gam màu lạnh nổi bật giữa dòng người tấp nập.
Nam tử này khoảng hơn hai mươi tuổi, khuôn mặt thanh tú, gương mặt hài hoà, khiến cho người nhìn có cảm giác vô cùng thoải mái.
Thế nhưng sắc mặt của hắn lại lạnh lùng vô cùng, lạnh lùng xen lẫn với mệt mỏi tang thương.
Không thể ngờ vẻ tang thương chỉ có được sau nhiều năm tháng lại thấy được trên khuôn mặt người trẻ tuổi này.
Dường như trong lòng hắn rất mệt mỏi, tựa hồ trên đời này đã không còn bất cứ chuyện gì có thể làm cho hắn hứng thú.
Ánh mắt của hắn cũng rất lạnh lùng, trong mắt chỉ có một màu xám lãnh đạm.
Dường như hắn đã chán ghét thế giới này, hoặc nói thế giới này đã vứt bỏ hắn, còn lại chỉ là một cái xác không hồn.
Trong khoảnh khắc Gia Cát Tuệ thấy hắn, trong lòng nàng rung động vô cùng.
Cảm giác này không liên quan đến tình yêu, lại càng không phải vừa thấy đã yêu, đó là một cảm giác rất kỳ lạ.
Cho dù đứng ở cách hắn tới hàng chục mét, nàng vẫ có thể cảm nhận được hắn rất cô độc.
Trên người hắn toát ra vẻ gì đó khiến cho người khác phải đau lòng, giống như một đứa trẻ bị vứt bỏ, một mình lang thang khắp thế gian, nếm trải tình người ấm lạnh, không ngừng bị tổn thương rồi lại cô đơn liếp láp vết thương của mình
Thời gian dần trôi, hắn dần dần che dấu bản thân mình, dùng sự lạnh lùng để ngụy trang, cự tuyệt những người khác, cự tuyệt mọi sự quan tâm.
Khi hắn hoàn toàn khép lòng mình lại, từ nay về sau không ai có thể bước vào trong thế giới của hắn, trong mắt hắn luôn có vẻ lạnh lùng xa cách, chỉ có một mình cô độc giữa trời đất mênh mông.
Cho đến tận khi trái tim hoàn toàn....chết.
Từ nay về sau chỉ còn lại một cái xác không hồn.
Trong khoảnh khắc mà nàng trông thấy hắn, Gia Cát Tuệ dường như đã hiểu rõ hắn, hắn rất cô độc, hắn không cần bạn bè, cũng không cần ai quan tâm.
Thế giới của hắn chỉ có một người là hắn, không có chỗ dự, không có ai để thổ lộ hết, tất cả thống khổ và buồn đau hắn đều chịu đựng một mình.
Cuộc đời của hắn, rốt cuộc đa trải qua những chuyện gì? Chuyện gì có thể làm cho một người trẻ tuổi nhu vậy nếm trải tang thương, khép chặt lòng mình? Gia Cát Tuệ khẽ thở dài, nàng không nhìn thấu được nam nhân khó hiểu này.
Mười Một đứng ở cửa nhà hàng, chú ý tới Vương Thiên Ngân, cũng chính bởi hắn nhìn Vương Thiên Ngân nên Vương Thiên Ngân mới cảm giác được.
Khi Gia Cát Tuệ vẫn còn đang thất thần thì Mười Một đã đi thẳng đến chỗ họ.
Mười Một đi đến trước bàn liền dừng lại, không hề tiến thêm, cũng không mở miệng nói chuyện, chỉ nhìn Vương Thiên Ngân.
Vương Thiên Ngân chậm rãi thu lại vẻ kinh ngạc, trên mặt lộ ra nột nụ cười khổ, nói : "Sở Nguyên?" Nét mặt Mười Một không chút thay đổi, vẫn lạnh lùng như cũ, lãnh đạm hỏi: "Ngươi biết ta?"
Nhưng nhân viên phục vụ đều nhiệt tình chào hỏi hắn "Vương thiếu gia", "Vương thiếu gia". Vương Thiên Ngân cũng mỉm cười, gật đầu đáp lại.
Có thể thấy hắn có quan hệ rất tốt với những người này, là một khách hàng rất được hoan nghênh.
Việc này cũng khó trách, chưa nói đến việc hắn là thiếu gia của Vương gia, mỗi lần hắn đều cho nhân viên phục vụ rất nhiều tiền boa, vì thế đương nhiên tất cả mọi người đều muốn nịnh bợ hắn.
Hắn đi đến chiếc bàn duy nhất còn trống, hắn chưa ngồi xuống thì đã có một nữ bồi bàn cầm thực đơn đến, mỉm cười ngọt ngào : "Vương thiếu gia, ta cứ tưởng rằng hôm nay ngươi không đến."
Vương Thiên Ngân ngạc nhiên hỏi: "Sao lại không đến?"
"Vương gia các ngươi xảy ra chuyện lớn như vậy, việc này đã truyền khắp kinh thành rồi."
Vương Thiên Ngân cười nói: "Gia tộc là gia tộc, ta là ta, việc lớn đến đâu cũng chẳng liên quan gì đến ta. Phải rồi, Tiểu Tuệ đâu?"
Nữ bồi bàn cố ý trêu đùa hắn, híp mắt cười nói: "Hừ, trong mắt Vương thiếu gia chỉ có Tiểu Tuệ sao?" Vương Thiên Ngân cười nói: "Ta muốn hỏi nàng ít chuyện."
Nữ bồi bàn hỏi dồn: "Hỏi chuyện gì vậy? Có thể nói cho ta biết không?" "Cũng không có gì, nghe nói nàng ở trấn Thiên Độ, ta đang muốn mua một căn nhà ở đó, muốn hỏi xem liệu nàng có thể giới thiệu giúp ta được hay không."
Nữ bồi bàn giật mình nói: "Trấn Thiên Độ? Chỗ đó nổi danh là quỷ trấn, ngươi dám đến đó?" Vương Thiên Ngân cười nói: "Qủy trấn cái gì, ta không tin những thứ đó. Phải rồi, hôm nay nàng không đi làm à? Sao không thấy nàng đâu?" "Ông chủ vừa gọi nàng đi, nhưng cũng được một lúc lâu rồi, có lẽ cũng sắp quay lại."
Nữ bồi bàn vừa dứt lời thì đã thấy bóng người đi vào, lập tức cười nói: "Ngươi xem, vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến."
Vương Thiên Ngân nhìn theo tầm mắt của nàng liền thấy một cô gái khoảng hai mốt, hai hai tuổi đang cầm thực đơn đi đến trước quầy ba.
Cô gái này cũng không phải là mỹ nhân, trong những nhân viên phục vụ ở nhà hàng này, chí ít cũng có hai cô gái xinh đẹp hơn nàng.
Nhưng nàng lại khiến cho người khác có cảm giác nàng không giống người thường, cho dù nàng không xinh đẹp, nhưng ai cũng có thể dễ dàng nhận ra nàng trong đám đông.
Nhất là nàng ánh mắt của nàng, trong ánh mắt linh động lại ẩn hiện vẻ trí tuệ, làm cho người ta khó có thể quên được ánh mắt này.
Cô gái này chính là con gái Gia Cát Hoàng, Gia Cát Tuệ.
"Tiểu Tuệ!" Nữ bồi bàn vẫy tay với Gia Cát Tuệ từ xa.
Gia Cát Tuệ nghe thấy tiếng gọi liền quay đầu nhìn sang, trông thấy Vương Thiên Ngân thì mỉm cười lịch sự với hắn, cầm thực đơn đi tới chào hỏi: "Vương thiếu gia."
Vương Thiên Ngân khẽ gật đầu với nàng, nữ bồi bàn bên cạnh hiểu ý cười nói: "Các ngươi cứ nói chuyện đi, ta đi làm việc."
Vương Thiên Ngân mỉm cười, chờ khi nữ bồi bàn đã đi xa, hắn mới hỏi: "Tiểu Tuệ, ta có việc muốn tìm ngươi."
Gia Cát Tuệ đứng đó, nói: "Chuyện gì?" "Là thế này, ta muốn chuyển ra ngoài ở, nhưng mà ta cũng không có nhiều tiền, ngươi cũng biết đây, giờ ở kinh thành tấc đất tấc vàng, ta cũng không muốn lãng phí tiền. Ta tìm kiếm trên mạng thì biết hiện giờ khắp kinh thành chỉ có trấn Thiên Độ là giá đất thấp, vì thế..."
"Vì thế ngươi muốn mua nhà ở trấn Thiên Độ?" Vương Thiên Ngân khẽ gật đầu.
Gia Cát tuệ do dự nói: "Nhưng phong thủy ở trấn Thiên Độ trấn phong thuỷ không tốt, ngươi không sợ sao?" Vương Thiên Ngân cười nói: "Ngươi đang nói đến lời đồn kia? Đó chỉ là những lời nói nhảm vô căn cứ. Hơn nữa, không phải ngươi cũng đang ở đó sao? Ngươi không sợ?" "Ta?" Gia Cát Tuệ lắc đầu cười nói: "Ta ở đó hai mươi mấy năm, từ nhỏ đến lớn đều nghe những chuyện đó, đã quen rồi.Nhưng Vương thiếu gia này, ta phải nhắc nhở ngươi..." Gia Cát Tuệ nhìn xung quanh, cúi người hạ giọng nói: "Ngươi phải nghĩ kỹ việc mua nhà ở trấn Thiên Độ, chỗ đó rất không an toàn. Có ma quỷ hay không thì ta không biết, nhưng năm ngoái quả thật có rất nhiều người chết, không lâu lại có người chết, việc này là ta tận mắt nhìn thấy."
"Không có gì, đừng quên ta là người của Vương gia, tuy cốt cách không tốt nhưng dù gì cũng đã luyện võ từ nhỏ. Nếu quả thật có ma quỷ muốn động đến ta, nữ quỷ thì ta liền thu phục, nam quỷ thì đánh cho hắn đi đầu thai luôn."
Gia Cát Tuệ bị hắn chọc cười, nói: "Được rồi, khi nào về ta sẽ hỏi giúp ngươi. Chỗ ta rất nhiều người muốn bán nhà nhưng không ai dám mua, có lẽ việc này không thành vấn đề. Về phần giá cả, họ đều là hàng xóm của ta, ta không muốn ép gía với bọn họn, chính ngươi phải tự thỏa thuận với họ. Nhưng ta sẽ giúp người tìm một căn nhà tốt nhất, được không?" Vương Thiên Ngân tnói: "Tốt nhất là gần nhà ngươi chút, nếu chẳng may gặp phải chuyện gì thì ta cũng có thể trốn vào nhà ngươi."
Gia Cát Tuệ bật cười, lắc đầu, thấy trên bàn chưa có món gì bèn hỏi: "Phải rồi, ngươi vẫn chưa gọi món à?"
"Ừm, Vẫn chưa."
Gia Cát Tuệ đưa thực đơn cho hắn, hỏi: "Hôm nay ngươi muốn ăn gì?" Vương Thiên Ngân phất tay, không thèm nhìn thực đơn, nó: "Thế nào cũng được, ngươi chọn giúp ta đi."
"Ta dâu dám...Gọi thứ rẻ thì nói ta không cho ngươi mặt mũi, gọi thứ đắt thì lại nói ta cắt cổ ngươi."
Vương Thiên Ngân trợn trắng mắt, tức giận nói: "Ta là hạng người như vậy sao? Ngươi cứ gọi đi, dù sao món ăn ở đây ta đều nếm qua cả rồi. Phải rồi, đầu bếp của các ngươi mấy ngày nay có nghiên cứu ra món gì mới không?" Gia Cát Tuệ lắc đầu nói: "Mấy ngày nay không có gì mới."
"Ừm, như vậy thì món gì cũng được. Nhớ là phải có món Kim Thương Bất Khuất là được."
Gia Cát Tuệ sửa lại: "Là Phách Vương Cử Đỉnh."
Vương Thiên Ngân một lời hai ý, trêu đùa: "Nam nhân đều thích Kim Thương Bất Khuất(*)."
Gia Cát Tuệ nhướng mày, cầm lấy thực đơn, nói: "Gọi món đó xong ngươi không muốn ăn thì cũng đừng bảo tại ta...."
"Sẽ không, các món ăn ở đây ta đều thích."
Gia Cát tuệ nhìn đồng hồ, hỏi: "Hôm nay có hẹn bạn đến không?"
"Không, hôm nay chỉ có một mình ta."
"Được rồi, vậy thì gọi một suất. Ngươi ngồi chờ một lát."
"Được."
Vương Thiên Ngân khẽ gật đầu đáp.
Đúng lúc này, trong lòng hắn chợt nảy sinh một cảm giác kỳ lạ, ngoái đầu nhìn ra cửa nhà hàng, khi hắn nhìn rõ người vừa bước vào, trên mặt liền lộ ra vẻ kinh ngạc.
Gia Cát Tuệ thấy hành động khác thường của Vương Thiên Ngân, không khỏi đưa mắt nhìn ra cửa ra vào.
Tuy có rất nhiều người ra vào, nhưng nàng ngay lập tức chú ý tới một nam nhân trẻ tuổi.
Hắn quá dễ gây chú ý cho người khác, thân ảnh cô quạnh kia, khí tức lạnh lùng kia, phảng phất như một bức tranh chỉ có hai màu đen và xám, gam màu lạnh nổi bật giữa dòng người tấp nập.
Nam tử này khoảng hơn hai mươi tuổi, khuôn mặt thanh tú, gương mặt hài hoà, khiến cho người nhìn có cảm giác vô cùng thoải mái.
Thế nhưng sắc mặt của hắn lại lạnh lùng vô cùng, lạnh lùng xen lẫn với mệt mỏi tang thương.
Không thể ngờ vẻ tang thương chỉ có được sau nhiều năm tháng lại thấy được trên khuôn mặt người trẻ tuổi này.
Dường như trong lòng hắn rất mệt mỏi, tựa hồ trên đời này đã không còn bất cứ chuyện gì có thể làm cho hắn hứng thú.
Ánh mắt của hắn cũng rất lạnh lùng, trong mắt chỉ có một màu xám lãnh đạm.
Dường như hắn đã chán ghét thế giới này, hoặc nói thế giới này đã vứt bỏ hắn, còn lại chỉ là một cái xác không hồn.
Trong khoảnh khắc Gia Cát Tuệ thấy hắn, trong lòng nàng rung động vô cùng.
Cảm giác này không liên quan đến tình yêu, lại càng không phải vừa thấy đã yêu, đó là một cảm giác rất kỳ lạ.
Cho dù đứng ở cách hắn tới hàng chục mét, nàng vẫ có thể cảm nhận được hắn rất cô độc.
Trên người hắn toát ra vẻ gì đó khiến cho người khác phải đau lòng, giống như một đứa trẻ bị vứt bỏ, một mình lang thang khắp thế gian, nếm trải tình người ấm lạnh, không ngừng bị tổn thương rồi lại cô đơn liếp láp vết thương của mình
Thời gian dần trôi, hắn dần dần che dấu bản thân mình, dùng sự lạnh lùng để ngụy trang, cự tuyệt những người khác, cự tuyệt mọi sự quan tâm.
Khi hắn hoàn toàn khép lòng mình lại, từ nay về sau không ai có thể bước vào trong thế giới của hắn, trong mắt hắn luôn có vẻ lạnh lùng xa cách, chỉ có một mình cô độc giữa trời đất mênh mông.
Cho đến tận khi trái tim hoàn toàn....chết.
Từ nay về sau chỉ còn lại một cái xác không hồn.
Trong khoảnh khắc mà nàng trông thấy hắn, Gia Cát Tuệ dường như đã hiểu rõ hắn, hắn rất cô độc, hắn không cần bạn bè, cũng không cần ai quan tâm.
Thế giới của hắn chỉ có một người là hắn, không có chỗ dự, không có ai để thổ lộ hết, tất cả thống khổ và buồn đau hắn đều chịu đựng một mình.
Cuộc đời của hắn, rốt cuộc đa trải qua những chuyện gì? Chuyện gì có thể làm cho một người trẻ tuổi nhu vậy nếm trải tang thương, khép chặt lòng mình? Gia Cát Tuệ khẽ thở dài, nàng không nhìn thấu được nam nhân khó hiểu này.
Mười Một đứng ở cửa nhà hàng, chú ý tới Vương Thiên Ngân, cũng chính bởi hắn nhìn Vương Thiên Ngân nên Vương Thiên Ngân mới cảm giác được.
Khi Gia Cát Tuệ vẫn còn đang thất thần thì Mười Một đã đi thẳng đến chỗ họ.
Mười Một đi đến trước bàn liền dừng lại, không hề tiến thêm, cũng không mở miệng nói chuyện, chỉ nhìn Vương Thiên Ngân.
Vương Thiên Ngân chậm rãi thu lại vẻ kinh ngạc, trên mặt lộ ra nột nụ cười khổ, nói : "Sở Nguyên?" Nét mặt Mười Một không chút thay đổi, vẫn lạnh lùng như cũ, lãnh đạm hỏi: "Ngươi biết ta?"
/967
|