"Bây giờ là chương trình thời sự buổi sáng..." Cuồng Triều gửi tới một đoạn video, người dẫn chương trình đang ngồi trên sân khấu, giọng nói rất êm tai: "Để tăng cường kinh nghiệm chiến đấu trong hoang dã của quân đội, đêm qua, quân khu ba đã tiến hành diễn tập thực chiến trên núi Liệp Tuần. Người phát ngôn của quân đội đã tuyên bố, binh lính sẽ đóng quân ở trên núi để tiến hành diễn tập trong một tập. Trong thời gian đó, núi Liệp Tuần sẽ trở thành khu vực cấm..."
Mười Một lẳng lặng xem, tin tức này cũng không có gì lớn, chuyện xảy ra đêm qua không thể công khai trước công chúng, nếu không rất có thể sẽ khiến cho quần chúng khủng hoảng. Chính phủ muốn giấu kín chuyện này thì nhất định phải kiếm cớ, mà diễn tập quân sự chính là lý do tốt nhất. Nếu như chỉ là tin tức này, Cuồng Triều cũng không bảo hắn xem, bởi vậy Mười Một biết, đoạn sau chắc chắn có gì đó.
Quả nhiên, người dẫn chương trình nói thêm vài tin tức, sau đó nói: "Tiếp theo là tin tức đặc biệt. Để phát huy tinh hoa võ thuật của chúng ta, ba đại thế gia võ học xuất hiện khi đất nước mới thành lập là Long gia, Dương gia và Vương gia đã mở hàng trăm võ quán trên khắp cả nước, thu nhận vô số đệ tử, cống hiến rất lớn cho nền võ thuật nước nhà. Long gia nổi tiếng với ngạnh khí công, Dương gia là nhu công và Vương thị là ngoại công. Ngày hôm qua ba đại gia tộc này kỷ niệm sáu mươi lăm năm thành lập, đều tổ chức lễ mừng tại khu nhà của mình. Nhưng tại Vương gia do khí ga bị rò rỉ, khi đốt pháo đã gây ra vụ nổ lớn, việc vui trở thành chuyện buồn. Hiện giờ, công tác khắc phục hậu quả của Vương gia vẫn đang được tiếp tục, theo số liệu hiện giờ thì có bốn tòa nhà bị hư hại, hơn bốn mươi người chết."
Người dẫn chương trình lật lật mấy bản thảo trên bàn: "Không những thế, đêm qua tại Dương gia cũng đã xảy ra vụ nổ do khí gas rò rỉ, việc vui đã biến thành thảm kịch. Như vậy, mọi người khi ăn mừng cũng phải chú ý đến phòng ngừa hỏa hoạn. Hiện giờ Vương gia và Dương gia đã lên tiếng cáo buộc công ty cung cấp khí đốt, muốn công ty này bồi thường tổn thất cho họ."
Có thể là vì không muốn cho công chúng quá chú ý đến chuyện này, người dẫn chương trình cũng chỉ nói qua về việc của hai nhà Vương, sau đó liền thông báo những tin tức khác.
Mười Một hỏi: "Long gia thì sao?" Việc ba đại gia tộc bị khủng bố tấn công đêm qua Cuồng Triều đã nói với hắn, nhưng bởi vì lúc ấy Cuồng Triều vẫn còn chưa biết kết quả, hơn nữa Mười Một đã vô cùng mệt mỏi, vì thế hắn cũng không quan tâm đến chuyện này, dù sao thì hắn cũng đã đoán trước được việc này. Hai nhà vì đối phó hắn đã phái gần như tất cả lực lượng trong gia tộc đi, kẻ mưu mô xảo quyệt như Lục Đạo chắc chắn sẽ không bỏ lỡ một cơ hội tốt như vậy.
Cuồng Triều đáp: "Không đưa tin việc của Long gia, rất ít người biết chuyện này. Dù sao thì hai nhà bị nổ do khí ga rò rỉ thì có thể coi là trùng hợp, nếu cả ba gia tộc đều bị như vậy thì không thể nói vậy được rồi. Dù sao tổn thất của Long gia cũng không lớn, vậy nên họ đã giấu nhẹm chuyện của Long gia." Cuồng Triều dừng một chút, sau đó hỏi: "Ngươi nghĩ là ai làm chuyện này? Trương Chấn?"
''Là Lục Đạo." Mười Một thản nhiên nói.
"Lục Đạo? Nhưng những kẻ ra tay không phải là người của Vận Mệnh. À, ta hiểu rồi, hắn muốn vu oan giá họa?"
"Kẻ nào đã ra tay?"
"Tổng cộng có ba đội lính đánh thuê, trong đó hai đội không rõ xuất xứ, một đội là đội lính đánh thuê Huyết Tiên, hiện giờ đã bị truy nã."
"Huyết Tiên?" Mười Một suy nghĩ một lúc, nhưng không nhớ ra được bất cứ tư liệu gì liên quan đến đội lính đánh thuê Huyết Tiên. Đội lính đánh thuê này quy mô nhỏ, cũng không nổi danh, vì thế việc Mười Một chưa từng nghe danh họ cũng là bình thường.
Cuồng Triều nói: " Huyết Tiên tổng cộng có chín thành viên, bốn người bị chết lúc tấn công Dương gia, đã điều tra ra lai lịch của bọn họ, năm người còn sống hiện giờ cũng đang bị truy nã, có lẽ là trốn không thoát."
Mười Một thuận miệng đáp lời, việc nhỏ nhặt như thế này hắn cũng chẳng thèm quan tâm.
Đúng lúc này, người dẫn chương trình lại thông báo một tin tức mới: "Đêm qua, trên đường Khánh An ở khu phố cổ đã xảy ra một vụ tai nạn liên hoàn, tổng cộng có ba mươi chiếc xe va chạm với nhau. Ba mươi chiếc xe này đều là của Vương gia và Dương gia, ngày hôm qua là kỷ niệm sáu lăm năm ngày thành lập ba đại thế gia, ngoài việc đốt pháo ăn mừng trong nhà, Vương gia và Dương gia còn tổ chức một cuộc đua xe hữu nghị. Tổng cộng có hơn ba mươi chiếc xe tham gia, khi đến khu vực đường Khánh Anh, chiếc xe đi đầu đột nhiên bị thủng lốp, những chiếc xe phía sau vì đang chạy nhanh nên không kịp phanh lại, liên tiếp tông vào nhau. Trong đó có vài xe phát ra tia lửa, dẫn tới những vụ nổ. Đến giờ, số người thương vong vẫn đang được thống kê, ngành giao thông đang cố gắng điều tra chuyện này."
Một vụ án lớn lại được lấp liếm một cách nhẹ nhàng, sau khi những tin này được phát sóng, những người không biết chuyện chỉ biết Vương gia và Dương gia liên tiếp gặp chuyện xui xẻo. Đương nhiên cũng sẽ có vài người nhạy cảm nhận ra được điểm bất thường, nhưng những việc này đều chẳng liên quan đến Mười Một, những việc này tất nhiên sẽ có người giải quyết, dù thế nào chính phủ cũng sẽ không để lộ tin tức thật để tránh cho dân chúng khủng hoảng.
"Đúng rồi." Mười Một hỏi: "Bản tin không nhắc đến chuyện xảy ta ở nhà Hân Hân?"
Cuồng Triều đáp: "Có, có điều là ở một kênh khác. Thực ra trong tin tức cũng không nói gì nhiều, chỉ nói là kẻ cướp có vũ trang bị cảnh sát vây tại một cao ốc, dùng súng chống trả nhưng cuối cùng đã bị cảnh sát đánh gục."
Mười Một gật đầu, những người kia thật là lợi hại, dùng vài ba câu đã che giấu được tin tức thật, hơn nữa còn thông báo các tin tức ở các đài khác nhau, tránh tạo sự chú ý cho mọi người.
"Hân Hân không sao chứ?"
"Nàng không sao." Cuồng Triều ngáp một cái, giọng nói có vẻ mệt mỏi: "Nàng vẫn luôn ở trong nhà. Sau khi xảy ra chuyện, cha mẹ của nàng đều về nhà rồi. Đúng rồi, đêm qua nàng gọi điện thoại cho ngươi mấy lần, nhưng điện thoại của ngươi lại tắt máy."
Mười Một lấy điện thoại ra, điện thoại di động của hắn hầu như lúc nào cũng tắt máy, nhất là trong những trận chiến như đêm qua. Nếu chạy tới sau lưng ai đó định ra tay, đột nhiên chuông điện thoại lại kêu thì không cần nói cũng biết hậu quả. Mười Một tiện tay vứt điện thoại sang một bên, hỏi: "Còn có ai tìm ta không?"
"Đêm qua rất nhiều người tìm ngươi." Tuy Mười Một tắt máy, nhưng nếu có ai gọi cho hắn thì Cuồng Triều đều biết, Cuồng Triều nói: "Âu Dương Nguyệt Nhi gọi cho ngươi, chỉ gọi một lần. Hân Hân gọi cho ngươi ba cuộc, còn lại hơn mười cuộc đều là do một người gọi, nhưng ta không tra được số điện thoại của hắn, trình độ giữ bí mật đến mức này có lẽ chỉ có thể là Long Hồn."
Mười Một sờ lên bao cổ tay bằng tơ nhện, hắn biết Long Hồn nhất định sẽ tìm hắn, nhưng hôm qua khi hắn trở về thì đã kiệt sức, không hơi đâu mà giải thích với họ, bèn dùng băng cổ tay che đồng hồ lại.
"Đúng rồi." Cuồng Triều nói thêm: "Lục Đạo cũng tìm ngươi."
"Hắn tìm ta làm gì?"
"Không biết, hắn không nói, ta cũng không dám hỏi. Mỗi lần nói chuyện với hắn, trong lòng ta đều cảm thấy sợ hãi, đâu dám nói nhiều...." Đừng nói là Cuồng Triều, cho dù là đám Thiên Táng thì cũng không dám nhiều lời với Lục Đạo, sợ chẳng may lỡ lời đắc tội hắn, bị hắn tính kế thì đúng là thảm.
"Biết rồi."
Mười Một cầm điện thoại lên, bấm số điện thoại củaTrương Hân Hân, chuông rung vài hồi thì giọng nói mừng rỡ của Trương Hân Hân vang lên: "Anh Sở Nguyên."
Mười Một bình tĩnh hỏi: "Ngươi tìm ta?"
''Phải." Nghe được giọng nói của Mười Một, Trương Hân Hân thở phào nhẹ nhõm, nói: "Em lo anh gặp chuyện. Anh không biết đâu, em gọi điện thoại cho anh nhưng không được nên rất lo lắng."
"À, ta không sao."
"Anh có thể gọi điện thoại cho em thì đương nhiên là không có việc gì, làm em mất công lo lắng cho anh cả đêm."
Mười Một im lặng một chút, hỏi: "Ngươi không sao chứ?"
Trương Hân Hân nói: "Rốt cuộc anh biết quan tâm em rồi à? Em không sao, đêm qua Vịt Bầu ca ca gọi điện thoại cho em, nói sẽ có người đến bắt em, bảo em nhất định phải mang theo cái điện thoại anh đưa cho, không được phản kháng, các anh sẽ bí mật theo dõi. Anh không biết đâu, em vốn đã chuẩn bị tâm lý thật kỹ rồi, thể nhưng đợi mãi, dưới lầu đột nhiên vang lên tiếng súng, còn có cả tiếng nổ, em sợ quá nên không dám ra ngoài."
Nghe Trương Hân Hân nói, trong lòng Mười Một không khỏi hơi ấm áp. Hân Hân là một cô gái rất hồn nhiên, thiện lương, ngây thơ, không có mưu mô, nàng nên sống một cuộc sống bình thường, cưới một người chồng yêu nàng, sinh một đứa con đáng yêu, sống vui vẻ đến hết cuộc đời. Nhưng sự xuất hiện của hắn đã khiến cho cuộc sống của nàng không còn yên bình, những âm mưu và sự nguy hiểm luôn bám lấy nàng. Vì Mười Một, nàng mới có thể bị liên lụy trong cuộc chiến của hắn với Trần gia, phải ''ngủ'' ở bệnh viện hơn một năm, một năm quý giá tới nhường nào với một cô gái trẻ? Thế nhưng nàng lại không chút oán thán. Cũng chính bởi Mười Một, nàng mới trở thành mục tiêu của những kẻ thù của hắn, không ngừng bị liên lụy. Dù như vậy, nàng vẫn không oán không hối. Chẳng hạn như đêm qua, Vịt Bầu gọi điện nói cho nàng biết kẻ thù của Mười Một sẽ đến bắt nàng để uy hiếp hắn, nhưng bọn họ đã sắp xếp xong xuôi, sẽ không để cho nàng phải chịu thương tổn. Trương Hân Hân nghe vậy liền đồng ý dùng bản thân mình làm mồi nhử, mặc dù sau đó không có chuyện gì xảy ra, nhưng việc nàng dám mạo hiểm vì hắn cũng là cho Mười Một rất cảm động.
Mười Một lẳng lặng xem, tin tức này cũng không có gì lớn, chuyện xảy ra đêm qua không thể công khai trước công chúng, nếu không rất có thể sẽ khiến cho quần chúng khủng hoảng. Chính phủ muốn giấu kín chuyện này thì nhất định phải kiếm cớ, mà diễn tập quân sự chính là lý do tốt nhất. Nếu như chỉ là tin tức này, Cuồng Triều cũng không bảo hắn xem, bởi vậy Mười Một biết, đoạn sau chắc chắn có gì đó.
Quả nhiên, người dẫn chương trình nói thêm vài tin tức, sau đó nói: "Tiếp theo là tin tức đặc biệt. Để phát huy tinh hoa võ thuật của chúng ta, ba đại thế gia võ học xuất hiện khi đất nước mới thành lập là Long gia, Dương gia và Vương gia đã mở hàng trăm võ quán trên khắp cả nước, thu nhận vô số đệ tử, cống hiến rất lớn cho nền võ thuật nước nhà. Long gia nổi tiếng với ngạnh khí công, Dương gia là nhu công và Vương thị là ngoại công. Ngày hôm qua ba đại gia tộc này kỷ niệm sáu mươi lăm năm thành lập, đều tổ chức lễ mừng tại khu nhà của mình. Nhưng tại Vương gia do khí ga bị rò rỉ, khi đốt pháo đã gây ra vụ nổ lớn, việc vui trở thành chuyện buồn. Hiện giờ, công tác khắc phục hậu quả của Vương gia vẫn đang được tiếp tục, theo số liệu hiện giờ thì có bốn tòa nhà bị hư hại, hơn bốn mươi người chết."
Người dẫn chương trình lật lật mấy bản thảo trên bàn: "Không những thế, đêm qua tại Dương gia cũng đã xảy ra vụ nổ do khí gas rò rỉ, việc vui đã biến thành thảm kịch. Như vậy, mọi người khi ăn mừng cũng phải chú ý đến phòng ngừa hỏa hoạn. Hiện giờ Vương gia và Dương gia đã lên tiếng cáo buộc công ty cung cấp khí đốt, muốn công ty này bồi thường tổn thất cho họ."
Có thể là vì không muốn cho công chúng quá chú ý đến chuyện này, người dẫn chương trình cũng chỉ nói qua về việc của hai nhà Vương, sau đó liền thông báo những tin tức khác.
Mười Một hỏi: "Long gia thì sao?" Việc ba đại gia tộc bị khủng bố tấn công đêm qua Cuồng Triều đã nói với hắn, nhưng bởi vì lúc ấy Cuồng Triều vẫn còn chưa biết kết quả, hơn nữa Mười Một đã vô cùng mệt mỏi, vì thế hắn cũng không quan tâm đến chuyện này, dù sao thì hắn cũng đã đoán trước được việc này. Hai nhà vì đối phó hắn đã phái gần như tất cả lực lượng trong gia tộc đi, kẻ mưu mô xảo quyệt như Lục Đạo chắc chắn sẽ không bỏ lỡ một cơ hội tốt như vậy.
Cuồng Triều đáp: "Không đưa tin việc của Long gia, rất ít người biết chuyện này. Dù sao thì hai nhà bị nổ do khí ga rò rỉ thì có thể coi là trùng hợp, nếu cả ba gia tộc đều bị như vậy thì không thể nói vậy được rồi. Dù sao tổn thất của Long gia cũng không lớn, vậy nên họ đã giấu nhẹm chuyện của Long gia." Cuồng Triều dừng một chút, sau đó hỏi: "Ngươi nghĩ là ai làm chuyện này? Trương Chấn?"
''Là Lục Đạo." Mười Một thản nhiên nói.
"Lục Đạo? Nhưng những kẻ ra tay không phải là người của Vận Mệnh. À, ta hiểu rồi, hắn muốn vu oan giá họa?"
"Kẻ nào đã ra tay?"
"Tổng cộng có ba đội lính đánh thuê, trong đó hai đội không rõ xuất xứ, một đội là đội lính đánh thuê Huyết Tiên, hiện giờ đã bị truy nã."
"Huyết Tiên?" Mười Một suy nghĩ một lúc, nhưng không nhớ ra được bất cứ tư liệu gì liên quan đến đội lính đánh thuê Huyết Tiên. Đội lính đánh thuê này quy mô nhỏ, cũng không nổi danh, vì thế việc Mười Một chưa từng nghe danh họ cũng là bình thường.
Cuồng Triều nói: " Huyết Tiên tổng cộng có chín thành viên, bốn người bị chết lúc tấn công Dương gia, đã điều tra ra lai lịch của bọn họ, năm người còn sống hiện giờ cũng đang bị truy nã, có lẽ là trốn không thoát."
Mười Một thuận miệng đáp lời, việc nhỏ nhặt như thế này hắn cũng chẳng thèm quan tâm.
Đúng lúc này, người dẫn chương trình lại thông báo một tin tức mới: "Đêm qua, trên đường Khánh An ở khu phố cổ đã xảy ra một vụ tai nạn liên hoàn, tổng cộng có ba mươi chiếc xe va chạm với nhau. Ba mươi chiếc xe này đều là của Vương gia và Dương gia, ngày hôm qua là kỷ niệm sáu lăm năm ngày thành lập ba đại thế gia, ngoài việc đốt pháo ăn mừng trong nhà, Vương gia và Dương gia còn tổ chức một cuộc đua xe hữu nghị. Tổng cộng có hơn ba mươi chiếc xe tham gia, khi đến khu vực đường Khánh Anh, chiếc xe đi đầu đột nhiên bị thủng lốp, những chiếc xe phía sau vì đang chạy nhanh nên không kịp phanh lại, liên tiếp tông vào nhau. Trong đó có vài xe phát ra tia lửa, dẫn tới những vụ nổ. Đến giờ, số người thương vong vẫn đang được thống kê, ngành giao thông đang cố gắng điều tra chuyện này."
Một vụ án lớn lại được lấp liếm một cách nhẹ nhàng, sau khi những tin này được phát sóng, những người không biết chuyện chỉ biết Vương gia và Dương gia liên tiếp gặp chuyện xui xẻo. Đương nhiên cũng sẽ có vài người nhạy cảm nhận ra được điểm bất thường, nhưng những việc này đều chẳng liên quan đến Mười Một, những việc này tất nhiên sẽ có người giải quyết, dù thế nào chính phủ cũng sẽ không để lộ tin tức thật để tránh cho dân chúng khủng hoảng.
"Đúng rồi." Mười Một hỏi: "Bản tin không nhắc đến chuyện xảy ta ở nhà Hân Hân?"
Cuồng Triều đáp: "Có, có điều là ở một kênh khác. Thực ra trong tin tức cũng không nói gì nhiều, chỉ nói là kẻ cướp có vũ trang bị cảnh sát vây tại một cao ốc, dùng súng chống trả nhưng cuối cùng đã bị cảnh sát đánh gục."
Mười Một gật đầu, những người kia thật là lợi hại, dùng vài ba câu đã che giấu được tin tức thật, hơn nữa còn thông báo các tin tức ở các đài khác nhau, tránh tạo sự chú ý cho mọi người.
"Hân Hân không sao chứ?"
"Nàng không sao." Cuồng Triều ngáp một cái, giọng nói có vẻ mệt mỏi: "Nàng vẫn luôn ở trong nhà. Sau khi xảy ra chuyện, cha mẹ của nàng đều về nhà rồi. Đúng rồi, đêm qua nàng gọi điện thoại cho ngươi mấy lần, nhưng điện thoại của ngươi lại tắt máy."
Mười Một lấy điện thoại ra, điện thoại di động của hắn hầu như lúc nào cũng tắt máy, nhất là trong những trận chiến như đêm qua. Nếu chạy tới sau lưng ai đó định ra tay, đột nhiên chuông điện thoại lại kêu thì không cần nói cũng biết hậu quả. Mười Một tiện tay vứt điện thoại sang một bên, hỏi: "Còn có ai tìm ta không?"
"Đêm qua rất nhiều người tìm ngươi." Tuy Mười Một tắt máy, nhưng nếu có ai gọi cho hắn thì Cuồng Triều đều biết, Cuồng Triều nói: "Âu Dương Nguyệt Nhi gọi cho ngươi, chỉ gọi một lần. Hân Hân gọi cho ngươi ba cuộc, còn lại hơn mười cuộc đều là do một người gọi, nhưng ta không tra được số điện thoại của hắn, trình độ giữ bí mật đến mức này có lẽ chỉ có thể là Long Hồn."
Mười Một sờ lên bao cổ tay bằng tơ nhện, hắn biết Long Hồn nhất định sẽ tìm hắn, nhưng hôm qua khi hắn trở về thì đã kiệt sức, không hơi đâu mà giải thích với họ, bèn dùng băng cổ tay che đồng hồ lại.
"Đúng rồi." Cuồng Triều nói thêm: "Lục Đạo cũng tìm ngươi."
"Hắn tìm ta làm gì?"
"Không biết, hắn không nói, ta cũng không dám hỏi. Mỗi lần nói chuyện với hắn, trong lòng ta đều cảm thấy sợ hãi, đâu dám nói nhiều...." Đừng nói là Cuồng Triều, cho dù là đám Thiên Táng thì cũng không dám nhiều lời với Lục Đạo, sợ chẳng may lỡ lời đắc tội hắn, bị hắn tính kế thì đúng là thảm.
"Biết rồi."
Mười Một cầm điện thoại lên, bấm số điện thoại củaTrương Hân Hân, chuông rung vài hồi thì giọng nói mừng rỡ của Trương Hân Hân vang lên: "Anh Sở Nguyên."
Mười Một bình tĩnh hỏi: "Ngươi tìm ta?"
''Phải." Nghe được giọng nói của Mười Một, Trương Hân Hân thở phào nhẹ nhõm, nói: "Em lo anh gặp chuyện. Anh không biết đâu, em gọi điện thoại cho anh nhưng không được nên rất lo lắng."
"À, ta không sao."
"Anh có thể gọi điện thoại cho em thì đương nhiên là không có việc gì, làm em mất công lo lắng cho anh cả đêm."
Mười Một im lặng một chút, hỏi: "Ngươi không sao chứ?"
Trương Hân Hân nói: "Rốt cuộc anh biết quan tâm em rồi à? Em không sao, đêm qua Vịt Bầu ca ca gọi điện thoại cho em, nói sẽ có người đến bắt em, bảo em nhất định phải mang theo cái điện thoại anh đưa cho, không được phản kháng, các anh sẽ bí mật theo dõi. Anh không biết đâu, em vốn đã chuẩn bị tâm lý thật kỹ rồi, thể nhưng đợi mãi, dưới lầu đột nhiên vang lên tiếng súng, còn có cả tiếng nổ, em sợ quá nên không dám ra ngoài."
Nghe Trương Hân Hân nói, trong lòng Mười Một không khỏi hơi ấm áp. Hân Hân là một cô gái rất hồn nhiên, thiện lương, ngây thơ, không có mưu mô, nàng nên sống một cuộc sống bình thường, cưới một người chồng yêu nàng, sinh một đứa con đáng yêu, sống vui vẻ đến hết cuộc đời. Nhưng sự xuất hiện của hắn đã khiến cho cuộc sống của nàng không còn yên bình, những âm mưu và sự nguy hiểm luôn bám lấy nàng. Vì Mười Một, nàng mới có thể bị liên lụy trong cuộc chiến của hắn với Trần gia, phải ''ngủ'' ở bệnh viện hơn một năm, một năm quý giá tới nhường nào với một cô gái trẻ? Thế nhưng nàng lại không chút oán thán. Cũng chính bởi Mười Một, nàng mới trở thành mục tiêu của những kẻ thù của hắn, không ngừng bị liên lụy. Dù như vậy, nàng vẫn không oán không hối. Chẳng hạn như đêm qua, Vịt Bầu gọi điện nói cho nàng biết kẻ thù của Mười Một sẽ đến bắt nàng để uy hiếp hắn, nhưng bọn họ đã sắp xếp xong xuôi, sẽ không để cho nàng phải chịu thương tổn. Trương Hân Hân nghe vậy liền đồng ý dùng bản thân mình làm mồi nhử, mặc dù sau đó không có chuyện gì xảy ra, nhưng việc nàng dám mạo hiểm vì hắn cũng là cho Mười Một rất cảm động.
/967
|