Tinh thần của Âu Dương Nguyệt Nhi hình như đã được khôi phục so với trước kia khá hơn rất nhiều, điều làm cho Âu Dương Lâm và Diệp Tử Mai vui mừng lẫn sợ hãi chính là đại minh tinh Âu Dương Nguyệt Nhi trước kia hình như đã biến mất, thay vào đó là một người gần gũi với mọi người, đối với mọi người mà nói thì đây là chuyện tốt, mặc dù không biết tại sao Âu Dương Nguyệt Nhi lại thay đổi nhanh chóng như vậy, mọi người đoán rằng rất có thể sự tình trải qua mấy ngày nay hẳnn là có liên quan đến Mười Một, bời vì mọi người đều phát hiện Âu Dương Nguyệt Nhi đặc biệt đối với Mười Một có vẻ thân mật, mặc dù Mười Một vẫn giữ vẻ mặt hờ hững, bộ dáng như không quan tâm đến mọi chuyện nhưng nàng cũng không màng đến. Cũng may Âu Dương Lâm và Diệp Tử Mai không có hỏi tới, nếu Âu Dương Nguyệt Nhi không chịu nói thì bọn họ cũng chỉ có nhắm mắt ngậm miệng, bọn họ cũng không có dại dột đi hỏi Mười Một.
Người duy nhất mất hứng chỉ có Trần Tang, mấy ngày này Âu Dương Nguyệt Nhi đi ra khỏi cửa bất kể là đi mỹ viện hay đi dạo chơi mua sắm, Mười Một cũng đều đi theo bên cạnh nàng, vốn chuyện này cũng không có gì là to lớn, nhưng lại khiến cho Trần Tang không được vừa mắt, Âu Dương Nguyệt Nhi mỗi lần mua quần áo đều hỏi trước Mười Một nhìn xem có được hay không, thấy Mười Một không có đáp nàng mới quay đầu đi hỏi Âu Dương Lâm và Diệp Tử Mai, về phần Trần Tang, Âu Dương Nguyệt Nhi hoàn toàn không có để ý đến hắn, càng không cần phải hỏi ý kiến hắn.
Đối với Mười Một, Trần Tang đã hận thấu xương, bất quá hắn có thể chịu được, mặc dù từ trong nước vừa điều một nhóm bảo vệ tới đây bảo vệ hắn, nghe nói trong đó có một bảo vệ rất có danh tiếng, nhưng hắn vẫn không dám làm đối thủ của Mười Một, thủ đoạn máu lạnh của Mười Một ngày đó khiến hắn đến nay vẫn còn sợ hãi, cũng may là Trần Tang thông minh, nếu không Mười Một sẽ không quan tâm hắn là con của ai mà đã sớm cho hắn một đao giết đi rồi.
Thời gian biểu diễn ngày càng tới gần khiến thời gian của Âu Dương Nguyệt Nhi cũng rất hạn hẹp, mỗi ngày ngoài đi mỹ viện, tập vũ đạo và luyện thanh thì ngay cả thời gian mua sắm cũng đều không có
Cùng lúc đó, mọi người cũng càng ngày càng lo lắng, thời gian biểu diễn càng ngày càng đến gần, chỉ cần biểu diễn xong Âu Dương Nguyệt Nhi sẽ trở về Long quốc, ai cũng biết Vong Linh muốn ra tay đoan chắc chỉ có ở hai ngày này, giữa mọi người cũng chỉ có Mười Một không biểu hiện ra thần sắc lo lo lắng.
- Ca, Mười Một.
Âu Dương Nguyệt Nhi vừa mới luyện xong vũ đạo tắm rửa đi ra, mùi u hương thanh nhã kia ngoại trừ Mười Một và Âu Dương Lâm thì tất cả nam giới ở đây cũng đều bị ngẩn ngơ.
Âu Dương Lâm còn chưa có đứng dậy. Trần Tang vội vàng đi tới cười nói :
- Nguyệt Nhi, có mệt không?
Âu Dương Nguyệt Nhi cười nhạt nói :
- Ta không sao
Nói rồi liền chạy đến bên người Âu Dương Lâm kéo tay hắn nói :
- Ca, tối nay đưa muội đi dạo.
Khóe miệng của Âu Dương Lâm mấp máy vài cái nói :
- Đi dạo? sao thế? Không được vui sao ? để Mười Một thay ta đi là được rồi
Trần Tang hấp tấp nói :
- Có thể chứ? Chỉ cần Nguyệt Nhi muốn đi đến chỗ nào, núi đao biển lửa ta cũng đi cùng muội.
Âu Dương Nguyệt Nhi cười cười với hắn, ai cũng đều có thể nhìn ra là nàng đang cười hời hợt, chỉ có Trần Tang lại lô ra bộ dáng hí hửng tự sướng.
Âu Dương Nguyệt Nhi kéo Âu Dương Lâm nói :
- Đi thôi Muội đói bụng rồi, trước tiên đưa muội đi ăn cái gì đã.
Âu Dương Lâm cười khổ bị nàng lôi đi, Mười Một và Diệp Tử Mai cùng đám bảo vệ cũng theo sát phía sau
Trần Tang lần này ngoại lệ không có đi sát theo bên người Âu Dương Nguyệt Nhi, mà là đi sau đám người Mười Một một khoảng cách
- Thiếu gia…..
Trần Tang phát tay ý như bảo tên bảo vệ kia không nên nói chuyện, mục quang âm hiểm nhìn chằm chằm Âu Dương Nguyệt Nhi, nghiến răng thấp giọng nói:
- Mẹ kiếp! nếu không cố kỵ thân phận của cha của cô ta, lão tử đã sớm thịt nàng rồi
- Thiếu gia, có phải người muốn….?
Trần Tang lắc đầu nói :
- Không cần, yên tâm , sau khi trở về nước nàng không trốn thoát khỏi lòng bàn tay của ta đâu.
Mười Một đi ở phía trước có chút nghiêng đầu qua, ánh mắt liếc sang bên này. Trần Tang lại càng hoảng sợ lập tức không dám nói nữa, sau khi Mười Một thu hồi ánh mắt trở lại, Trần Tang mới cắn chặt hàm răng hung hăng nhìn chằm chằm theo bóng lưng của Mười Một
Âu Dương Nguyệt Nhi và Âu Dương Lâm cùng Diệp Tử Mai đi trước cười nói vui vẻ, đột nhiên lúc này Mười Một cảm thấy một hơi thở nguy hiểm, lập tức phi thân nhào tới, ôm lấy Âu Dương Nguyệt Nhi còn chưa có phản ứng lăn tròn trên mặt đất.
- Phanh!
Một viên tử đạn xuyên thủng cửa kính từ xa bắn tới.
Âu Dương Lâm và đám bảo vệ lập tức có phản ứng, tất cả ngồi xổm xuống. Âu Dương Lâm nhìn Mười Một bằng ánh mắt cảm kích, vừa rồi nếu không phải có Mười Một vồ lấy Âu Dương Nguyệt Nhi va vào hắn, thì lúc này viên tử đạn kia đã bắn trúng hắn.
Đám bảo vệ nhô lên nửa cái đầu, đưa con mắt nhìn xuống dưới của sổ tìm kiếm dấu vết của hung thủ, trong đó chỉ có một người bảo vệ tên là Dịệt, hắn đưa con mắt chin chăm chăm về phía Mười Một, lộ ra vẻ mặt thâm tư.
Một lát sau Mười Một đứng lên nói :
- Hắn đi rồi.
Lúc này mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, đồng thời đối với dự cảm của Mười Một cũng càng them bội phục, Mười Một đưa mắt nhìn Diệt, bốn mắt nhìn nhau, một ánh mắt lãnh đạm, một ánh mắt rực lửa.
Trần Tang từ khi nghe thấy tiếng súng thì bò trên mặt đất kêu to, lúc này mới đứng dậy chạy đến bên cạnh Âu Dương Nguyệt Nhi biểu hiện ra vẻ mặt quan tâm
Âu Dương Nguyệt Nhi tuy ngoài miệng vẫn nói chuyện với mọi người, nhưng con mắt vẫn nhìn lên Mười Một
Tiếp xúc với Mười Một càng lâu, nàng lại càng không hiểu hắn.rốt cục Mười Một là cái dạng người gì? Ban đầu nàng tưởng rằng nhìn Mười Một không phải là một người bảo vệ, máu lạnh lại tàn khốc. nhưng sau đó nàng lại phát hiện Mười Một cũng không phải là người như thế, ít nhất hắn đối với nàng thủy chung không rời, bất kể có chuyện gì Mười Một cũng đều rất tỉnh táo, cho dù kề sát với nguy hiểm, hắn vẫn rất bình tĩnh và tìm cách giải quyết, Trần Tang so với Mười Một thì càng khập khiễng, ít nhất Mười Một không giống hắn, gặp phải chuyện nhỏ gì là hô to kêu gào lên như vậy. Trong nhận thức của nàng, hình như không có gì làm Mười Một sợ hãi, ngay cả mấy bộ xương khô hắn cũng trực tiếp dùng tay quẳng đi. Mười Một rất côc độc, hắn rất thích yên lặng ngồi yên một chỗ, cũng không thích nói nhiều với mọi người, một khi hắn tự mình nhận định sự việc. bất kể người khác phản đối như thế nào, hắn cũng đều làm theo ý của mình, giống như cái mông trúng độc của nàng……Mười Một cũng rất thông minh, thường thường tài năng được biểu lộ khi tìm biện pháp sinh tồn lúc nguy cấp.
Nhưng tiếp xúc với Mười Một càng lâu, Âu Dương Nguyệt Nhi lại càng tin rằng đây không phải là con người thật của Mười Một, thậm chí nàng có một loại cảm giác, Mười Một đem chôn vùi bản thân mình rất sâu rất sâu, sâu đến nỗi ngay cả bản thân hắn cũng bới không ra
Mười Một giống như một đám sương mù, càng muốn đến gần hắn lại càng không thấy rõ, cuối cũng ngay cả bản thân mình cũng bị lạc đường, tìm không ra phương hướng.
- Nguyệt Nhi! Muội không sao chứ ?”
Âu Dương Lâm đánh thức nàng bừng tỉnh từ mớ tư tưởng hỗn loạn.
Âu Dương Nguyệt Nhi bối rối lắc đầu cười nói :
- Có Mười Một ở bên, Muội không sao.
Âu Dương Lâm liếc mắt nhìn Mười Một gật đầu nói :
- Muội không việc gì là ta an tâm, trước tiên chúng ta đi về.
- Được
Lần ám sát này chỉ là một màn kịch, chỉ có Mười Một mới biết được đây là Vong Linh khiêu chiến với hắn, sau này là những ngày không tươi đẹp.
Mọi người cũng rất ngạc nhiên, đặc biệt là Âu Dương Lâm, bọn họ đều biết là gan của Âu Dương Nguyệt Nhi rất nhỏ, một khi đã bị dọa hoảng sợ là dễ dàng khóc, nhưng lúc này bất ngờ chưa hề thấy nàng khóc, cũng không có biểu hiện hoảng sợ.
Mặc kệ chuyển biến của Âu Dương Nguyệt Nhi là tốt hay xấu, ít nhất thì Âu Dương Lâm vui mừng vì muội muội của mình rốt cục đã trưởng thành, không giống như tiểu nha đầu trước đâu cả ngày nhõng nhẽo theo hắn khóc lóc.
Có lẽ hết thảy mọi công lao này đều do Mười Một, ánh mắt của Âu Dương Lâm đã sớm nhìn ra thay đổi của muội muội đối với Mười Một, nhưng hắn biết hai người bọn họ không thể nào có kết quả.
Không chỉ có áp lực từ gia đình và trưởng bối, áp lực lớn nhất chính là Mười Một…..
Mười Một giống như một đám sương, vĩnh viễn không nhìn thấy, không thể chạm vào.
Người duy nhất mất hứng chỉ có Trần Tang, mấy ngày này Âu Dương Nguyệt Nhi đi ra khỏi cửa bất kể là đi mỹ viện hay đi dạo chơi mua sắm, Mười Một cũng đều đi theo bên cạnh nàng, vốn chuyện này cũng không có gì là to lớn, nhưng lại khiến cho Trần Tang không được vừa mắt, Âu Dương Nguyệt Nhi mỗi lần mua quần áo đều hỏi trước Mười Một nhìn xem có được hay không, thấy Mười Một không có đáp nàng mới quay đầu đi hỏi Âu Dương Lâm và Diệp Tử Mai, về phần Trần Tang, Âu Dương Nguyệt Nhi hoàn toàn không có để ý đến hắn, càng không cần phải hỏi ý kiến hắn.
Đối với Mười Một, Trần Tang đã hận thấu xương, bất quá hắn có thể chịu được, mặc dù từ trong nước vừa điều một nhóm bảo vệ tới đây bảo vệ hắn, nghe nói trong đó có một bảo vệ rất có danh tiếng, nhưng hắn vẫn không dám làm đối thủ của Mười Một, thủ đoạn máu lạnh của Mười Một ngày đó khiến hắn đến nay vẫn còn sợ hãi, cũng may là Trần Tang thông minh, nếu không Mười Một sẽ không quan tâm hắn là con của ai mà đã sớm cho hắn một đao giết đi rồi.
Thời gian biểu diễn ngày càng tới gần khiến thời gian của Âu Dương Nguyệt Nhi cũng rất hạn hẹp, mỗi ngày ngoài đi mỹ viện, tập vũ đạo và luyện thanh thì ngay cả thời gian mua sắm cũng đều không có
Cùng lúc đó, mọi người cũng càng ngày càng lo lắng, thời gian biểu diễn càng ngày càng đến gần, chỉ cần biểu diễn xong Âu Dương Nguyệt Nhi sẽ trở về Long quốc, ai cũng biết Vong Linh muốn ra tay đoan chắc chỉ có ở hai ngày này, giữa mọi người cũng chỉ có Mười Một không biểu hiện ra thần sắc lo lo lắng.
- Ca, Mười Một.
Âu Dương Nguyệt Nhi vừa mới luyện xong vũ đạo tắm rửa đi ra, mùi u hương thanh nhã kia ngoại trừ Mười Một và Âu Dương Lâm thì tất cả nam giới ở đây cũng đều bị ngẩn ngơ.
Âu Dương Lâm còn chưa có đứng dậy. Trần Tang vội vàng đi tới cười nói :
- Nguyệt Nhi, có mệt không?
Âu Dương Nguyệt Nhi cười nhạt nói :
- Ta không sao
Nói rồi liền chạy đến bên người Âu Dương Lâm kéo tay hắn nói :
- Ca, tối nay đưa muội đi dạo.
Khóe miệng của Âu Dương Lâm mấp máy vài cái nói :
- Đi dạo? sao thế? Không được vui sao ? để Mười Một thay ta đi là được rồi
Trần Tang hấp tấp nói :
- Có thể chứ? Chỉ cần Nguyệt Nhi muốn đi đến chỗ nào, núi đao biển lửa ta cũng đi cùng muội.
Âu Dương Nguyệt Nhi cười cười với hắn, ai cũng đều có thể nhìn ra là nàng đang cười hời hợt, chỉ có Trần Tang lại lô ra bộ dáng hí hửng tự sướng.
Âu Dương Nguyệt Nhi kéo Âu Dương Lâm nói :
- Đi thôi Muội đói bụng rồi, trước tiên đưa muội đi ăn cái gì đã.
Âu Dương Lâm cười khổ bị nàng lôi đi, Mười Một và Diệp Tử Mai cùng đám bảo vệ cũng theo sát phía sau
Trần Tang lần này ngoại lệ không có đi sát theo bên người Âu Dương Nguyệt Nhi, mà là đi sau đám người Mười Một một khoảng cách
- Thiếu gia…..
Trần Tang phát tay ý như bảo tên bảo vệ kia không nên nói chuyện, mục quang âm hiểm nhìn chằm chằm Âu Dương Nguyệt Nhi, nghiến răng thấp giọng nói:
- Mẹ kiếp! nếu không cố kỵ thân phận của cha của cô ta, lão tử đã sớm thịt nàng rồi
- Thiếu gia, có phải người muốn….?
Trần Tang lắc đầu nói :
- Không cần, yên tâm , sau khi trở về nước nàng không trốn thoát khỏi lòng bàn tay của ta đâu.
Mười Một đi ở phía trước có chút nghiêng đầu qua, ánh mắt liếc sang bên này. Trần Tang lại càng hoảng sợ lập tức không dám nói nữa, sau khi Mười Một thu hồi ánh mắt trở lại, Trần Tang mới cắn chặt hàm răng hung hăng nhìn chằm chằm theo bóng lưng của Mười Một
Âu Dương Nguyệt Nhi và Âu Dương Lâm cùng Diệp Tử Mai đi trước cười nói vui vẻ, đột nhiên lúc này Mười Một cảm thấy một hơi thở nguy hiểm, lập tức phi thân nhào tới, ôm lấy Âu Dương Nguyệt Nhi còn chưa có phản ứng lăn tròn trên mặt đất.
- Phanh!
Một viên tử đạn xuyên thủng cửa kính từ xa bắn tới.
Âu Dương Lâm và đám bảo vệ lập tức có phản ứng, tất cả ngồi xổm xuống. Âu Dương Lâm nhìn Mười Một bằng ánh mắt cảm kích, vừa rồi nếu không phải có Mười Một vồ lấy Âu Dương Nguyệt Nhi va vào hắn, thì lúc này viên tử đạn kia đã bắn trúng hắn.
Đám bảo vệ nhô lên nửa cái đầu, đưa con mắt nhìn xuống dưới của sổ tìm kiếm dấu vết của hung thủ, trong đó chỉ có một người bảo vệ tên là Dịệt, hắn đưa con mắt chin chăm chăm về phía Mười Một, lộ ra vẻ mặt thâm tư.
Một lát sau Mười Một đứng lên nói :
- Hắn đi rồi.
Lúc này mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, đồng thời đối với dự cảm của Mười Một cũng càng them bội phục, Mười Một đưa mắt nhìn Diệt, bốn mắt nhìn nhau, một ánh mắt lãnh đạm, một ánh mắt rực lửa.
Trần Tang từ khi nghe thấy tiếng súng thì bò trên mặt đất kêu to, lúc này mới đứng dậy chạy đến bên cạnh Âu Dương Nguyệt Nhi biểu hiện ra vẻ mặt quan tâm
Âu Dương Nguyệt Nhi tuy ngoài miệng vẫn nói chuyện với mọi người, nhưng con mắt vẫn nhìn lên Mười Một
Tiếp xúc với Mười Một càng lâu, nàng lại càng không hiểu hắn.rốt cục Mười Một là cái dạng người gì? Ban đầu nàng tưởng rằng nhìn Mười Một không phải là một người bảo vệ, máu lạnh lại tàn khốc. nhưng sau đó nàng lại phát hiện Mười Một cũng không phải là người như thế, ít nhất hắn đối với nàng thủy chung không rời, bất kể có chuyện gì Mười Một cũng đều rất tỉnh táo, cho dù kề sát với nguy hiểm, hắn vẫn rất bình tĩnh và tìm cách giải quyết, Trần Tang so với Mười Một thì càng khập khiễng, ít nhất Mười Một không giống hắn, gặp phải chuyện nhỏ gì là hô to kêu gào lên như vậy. Trong nhận thức của nàng, hình như không có gì làm Mười Một sợ hãi, ngay cả mấy bộ xương khô hắn cũng trực tiếp dùng tay quẳng đi. Mười Một rất côc độc, hắn rất thích yên lặng ngồi yên một chỗ, cũng không thích nói nhiều với mọi người, một khi hắn tự mình nhận định sự việc. bất kể người khác phản đối như thế nào, hắn cũng đều làm theo ý của mình, giống như cái mông trúng độc của nàng……Mười Một cũng rất thông minh, thường thường tài năng được biểu lộ khi tìm biện pháp sinh tồn lúc nguy cấp.
Nhưng tiếp xúc với Mười Một càng lâu, Âu Dương Nguyệt Nhi lại càng tin rằng đây không phải là con người thật của Mười Một, thậm chí nàng có một loại cảm giác, Mười Một đem chôn vùi bản thân mình rất sâu rất sâu, sâu đến nỗi ngay cả bản thân hắn cũng bới không ra
Mười Một giống như một đám sương mù, càng muốn đến gần hắn lại càng không thấy rõ, cuối cũng ngay cả bản thân mình cũng bị lạc đường, tìm không ra phương hướng.
- Nguyệt Nhi! Muội không sao chứ ?”
Âu Dương Lâm đánh thức nàng bừng tỉnh từ mớ tư tưởng hỗn loạn.
Âu Dương Nguyệt Nhi bối rối lắc đầu cười nói :
- Có Mười Một ở bên, Muội không sao.
Âu Dương Lâm liếc mắt nhìn Mười Một gật đầu nói :
- Muội không việc gì là ta an tâm, trước tiên chúng ta đi về.
- Được
Lần ám sát này chỉ là một màn kịch, chỉ có Mười Một mới biết được đây là Vong Linh khiêu chiến với hắn, sau này là những ngày không tươi đẹp.
Mọi người cũng rất ngạc nhiên, đặc biệt là Âu Dương Lâm, bọn họ đều biết là gan của Âu Dương Nguyệt Nhi rất nhỏ, một khi đã bị dọa hoảng sợ là dễ dàng khóc, nhưng lúc này bất ngờ chưa hề thấy nàng khóc, cũng không có biểu hiện hoảng sợ.
Mặc kệ chuyển biến của Âu Dương Nguyệt Nhi là tốt hay xấu, ít nhất thì Âu Dương Lâm vui mừng vì muội muội của mình rốt cục đã trưởng thành, không giống như tiểu nha đầu trước đâu cả ngày nhõng nhẽo theo hắn khóc lóc.
Có lẽ hết thảy mọi công lao này đều do Mười Một, ánh mắt của Âu Dương Lâm đã sớm nhìn ra thay đổi của muội muội đối với Mười Một, nhưng hắn biết hai người bọn họ không thể nào có kết quả.
Không chỉ có áp lực từ gia đình và trưởng bối, áp lực lớn nhất chính là Mười Một…..
Mười Một giống như một đám sương, vĩnh viễn không nhìn thấy, không thể chạm vào.
/967
|