Trong lúc Âu Dương Nguyệt Nhi đang vô cùng vui mừng nhưng phiền não, Âu Dương Bác cũng đang phiền muộn.
Tổng tư lệnh quân khu 3 của Trung Quốc, thượng tướng quân đội sắc mặt âm trầm, ngón tay kẹp một điếu thuốc sắp tàn, làn khói bốc lên từ đầu thuốc rất dài, cho thấy vị thượng tướng này đã ngẩn người khá lâu, không chú ý tới tàn lửa sắp cháy đến ngón tay.
"Báo cáo!"
Tiếng báo cáo của thủ hạ vang lên vừa kịp lúc, cứu được hai cái ngón tay sắp bị bỏng. Âu Dương Bác lấy lại tinh thần, tiện tay giụi điếu thuốc vào gạt tàn, trầm giọng nói: "Vào đi."
Cửa bị đẩy ra, một vị quân nhân có quân hàm thiếu tá đi tới, thực hiện động tác chào sau đó nói: "Tướng quân!"
"Bộ phận tình báo điều tra như thế nào rồi?"
Thiếu tá tiến đến, giao báo cáo trong tay cho Âu Dương Bác.
Âu Dương Bác mở ra xem một lúc, sắc mặt càng lúc càng trở nên âm trầm. Lúc lâu sau, Âu Dương Bác cười lạnh, nói: "Ngươi thấy sao?"
Thiếu tá đứng thẳng người, ưỡn ngực nói: "Bộ phận tình báo đồng thời điều tra những chiếc xe bị ăn trộm và xuất xứ của súng ống đạn dược, tất cả manh mối đều dẫn đến Long gia."
Âu Dương Bác hỏi: "Ngươi nghĩ sao?"
Thiếu tá nói: "Mã số trên máy xe của những chiếc xe ăn trộm kia không bị thay đổi, chúng ta tra được mấy chiếc xe bị trộm này đều mất ở kinh thành, hơn nữa đều trong tháng này. Nói cách khác, thế lực đã cung cấp những chiếc xe này cho bọn cướp rất có thể là một thế lực tại kinh thành đấy. Ngoài ra không loại trừ khả năng thế lực cung cấp xe và đạn dược cũng chỉ là một, vì thế khả năng đó Long gia cũng không nhỏ."
Âu Dương Bác lắc đầu nói: "Không phải Long gia. Long Thiết Nguyên còn không có gan làm chuyện này. Hơn nữa hắn cũng không có lý do để làm vậy."
Thiếu tá cúi người nói: "Tướng quân, liệu có phải là người nào đó trong Long gia tự ý làm chuyện này?"
Âu Dương Bác nghĩ ngợi, lắc đầu nói: "Không thể như thế. Long Thiết Nguyên là một kẻ rất quyết đoán và có năng lực. Long gia dưới tay hắn tuy không thể nói là bền chắc như thép nhưng không ai dám làm trò này trước mặt hắn. Hơn nữa việc này cũng không có lợi lộc gì với bọn họ, họ sẽ không dại dột mạo hiểm làm cái việc có hại cho người khác nhưng mình cũng chẳng được lợi này."
Ánh mắt thiếu tá trở nên lạnh lùng: "Vậy nghĩa là có kẻ đang muốn lừa chúng ta."
"Ừ, có thể đánh lạc hướng cả bộ phận tình báo, xem ra kẻ này rất có bản lĩnh...."
"Tướng quân. Ta sẽ cho bộ phận tình báo điều tra lại chuyện này."
Âu Dương Bác lắc đầu, nói: "Điều tra mấy tên lính đánh thuê Hoàng Kim Hạt Tử kia đến đâu rồi?"
Thiếu tá lập tức nói ra: "Tất cả bọn chúng đều là thành viên chính của Hoàng Kim Hạt Tử từ sáu năm trước, nhưng sau trận chiến cuối cùng kia thì đều đã mất tích, thời gian sáu năm qua không có chút tin tức gì. Chúng ta đã nhờ Interpol điều tra, nhưng vẫn chưa có tin tức gì."
Âu Dương Bác hỏi: "Bọn họ nhập cảnh như thế nào? Ở đâu?"
"Bọn họ nhập cảnh vào nước ta từ nước Pháp. Theo tư liệu trong hộ chiếu thì đều là người Pháp. Nhưng Interpol ở Pháp đã điều tra, những tư liệu này đều là giả, tên và địa chỉ không khớp. Những thứ khác thì tạm thời vẫn chưa có kết quả."
"Sau khi bọn chúng nhập cảnh đã gặp gỡ ai?"
"Không có ai, bọn này là đi theo đoàn du lịch từ nước Pháp đến Trung Quốc năm ngày trước, đêm đó sau khi hạ cánh liền đến thẳng biệt thự của Âu Dương tiểu thư. Bọn hắn nhận xe và súng ống đạn dược như thế nào, chúng ta tạm thời vẫn chưa điều tra được."
"Nói cách khác, bọn chúng vừa đến liền rat ay ngay?"
"Vâng, hơn nữa trong suốt quá trình đó cũng không liên lạc với bên ngoài, chúng ta vẫn chưa biết bọ chúng móc nối với người đã cung cấp những thứ kia thế nào."
Âu Dương Bác cười lạnh nói: "Thật đúng là càng già càng lão luyện. Không để lại một chút manh mối nào." Thiếu tá hỏi: "Tướng quân, có nên tăng cường điều tra không?"
"Không cần." Âu Dương Bác khép tài liệu, đưa lại cho hắn: “Giao những tư liệu này cho Long gia."
Thiếu tá ngạc nhiên hỏi: "Cho Long gia?"
"Làm thế cho bọn họ biết có người muốn lợi dụng ta để đối phó với bọn họ, Long Thiết Nguyên sẽ biết nên làm như thế nào."
"Vâng!" Thiếu tá nhận lại tài liệu, chào theo kiểu quân đội, ngập ngừng một lát sau đó nói thêm: "Phải rồi, tướng quân. Người của Từ tư lệnh…"
Âu Dương Bác phất tay ngắt lời: "Không cần lo chuyện của hắn."
"Nhưng gần nhất đây hắn điều một tiểu đội đến kinh thành, cho tất cả đóng tại Ưng bang của Vương gia, ta nghĩ.."
Âu Dương Bác thở dài nói: "Ta nhận lời với hắn sẽ không nhũng tay vào chuyện này. Hắn muốn làm thế nào thì đó là chuyện của hắn, chỉ cần hắn không đi quá giới hạn, chúng ta cũng không cần quan tâm."
"Rõ!" Thiếu tá lại chào kiểu quân đội một lần nữa, sau đó quay người đi ra ngoài.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi khi cửa đóng lại, trên khuôn mặt bình tĩnh của Âu Dương Bác lộ ra vẻ mệt mỏi. Suốt năm ngày, hắn ăn không ngon ngủ không yên, lúc nào cũng lo lắng chuyện của con gái. Âu Dương Nguyệt Nhi không một cô gái bình thường, không thể giữ nàng trong nhà mãi được. Danh tiềng và địa vị xã hội của nàng khiến cho ngay cả Âu Dương Bác cũng không thể làm quá căng chuyện này.
Nhưng việc này vẫn chưa giải quyết xong, hắn làm sao có thể yên tâm để cho con gái mình ra ngoài. Đã có lần thứ nhất, có thể sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba. Lần thứ nhất, Mười Một đến cứu nàng, nhưng lần thứ hai, lần thứ ba thì sao? Ai sẽ tới cứu nàng?
Làm một người cha, cũng thật vất vả.
Chỉ mình Âu Dương Bác mới biết, trong năm ngày ngắn ngủi này, hắn đã phải chịu nhiều áp lực thế nào, cho dù thân thể có khỏe mạnh như sắt thép, cũng dần cảm thấy mệt mỏi không chịu đựng nổi.
Rốt cuộc là ai muốn ra tay với Nguyệt Nhi?
Âu Dương Bác nắm chặt nắm đấm, khuôn mặt luôn nghiêm túc giờ cũng lộ ra vẻ tức giận lạnh lẽo, mang theo một chút sát khí.
Đúng lúc này, điện thoại của Âu Dương Bác bỗng vang lên. Hắn cầm điện thoại lên xem, gọi đến là một số điện thoại cố định lạ. Âu Dương Bác nhíu mày, tuy không ít người biết số điện thoại của hắn, nhưng sẽ không có ai dùng một số điện thoại lạ gọi cho hắn. Hơn nữa hắn là thượng tướng quân đội, mức độ bảo vệ rất cao, không có khả năng bị quấy rầy bởi mấy cuộc điện thoại vớ vẩn. Rốt cuộc thì ai gọi cú điện thoại này?
Âu Dương Bác bắt máy, trầm giọng nói: "A lô?"
Một thanh âm đầy vẻ tang thương vang lên từ điện thoại: "Ta là Gia Cát Hoàng."
"Không hổ là Âu Dương Bác." Trong gara tầng hầm tối om, trong chiếc xe tải đã đỗ suốt năm ngày nay, tiếng tán thưởng của Lục Đạo vang lên từ laptop.
Thiên Táng hả hê cười nói: "Lục Đạo, kế hoạch vu oan giá họa của ngươi thất bại rồi."
"Đồ ngốc, ta vốn không trông chờ Âu Dương Bác sẽ mắc lừa, nếu dễ bị lừa như vậy, sao hắn có thể ngồi lên vị trí này."
Thiên Táng ngạc nhiên hỏi: "Vậy ý đồ của ngươi là gì?"
"Ta muốn làm cho quan hệ của Âu Dương Bác và Long gia bị rạn nứt, hiểu không?"
Thiên Táng gãi đầu, dứt khoát nói: "Không hiểu."
"Ôi, Thiên Táng, chừng nào ngươi mới có thể học được cách suy nghĩ?" Lục Đạo nói: "Âu Dương Bác sẽ không tin tưởng những gì chúng ta sắp đặp, cho nên hắn chỉ có thể có hai loại phản ứng, một là coi như không biết gì, hai là chuyển những tư liệu đó cho Long gia, khả năng này là lớn nhất! Ta xem xét tư liệu từ trước đến nay của Âu Dương Bác, từ đó phân tích được tính cách nóng nảy của hắn. Ta chắc chắn đến 90% là sau khi Âu Dương Bác xem báo cáo sẽ chuyển chúng cho Long gia ngay. Có thể nói nhất cử nhất động của hắn luôn nằm trong lòng bàn tay của ta."
Thiên Táng hỏi: "Hắn chuyển tư liệu cho Long gia thì có lợi gì cho chúng ta?"
"Không có lợi gì."
"A?" Thiên Táng trợn tròn mắt: "Không có lợi vậy ngươi tốn công làm việc đó làm gì?"
Lục Đạo thở dài nói: "Đồ đần. Phải suy tính lâu dài, trước mắt vẫn không có lợi cho chúng ta, nhưng về lâu về dài thì sẽ có lợi."
"Ngươi có thể nói rõ hơn được không? Sao ta nghe không hiểu một câu nào?"
Lục Đạo nhẫn nại giải thích với tên ngu ngốc này: "Tại sao Âu Dương Bác chuyển tư liệu cho Long gia? Ý của hắn rất rõ ràng: ta tin tưởng Long gia các ngươi, nhưng các ngươi cũng phải giúp ta tra ra xem ai đang hãm hại các ngươi. Hừ.Âu Dương Bác muốn làm thế cũng không có. Thế nhưng người suốt ngày chỉ biết súng đạn như hắn quá coi thường "nhân tính" rồi, Nhất là ba đại gia tộc, những kẻ luôn đặt lợi ích lên hàng đầu, cũng không "chính trực", "vô tư" như hắn tưởng. Cứ chờ xem, sau khi nhận được những tư liệu đó Long gia nhất định sẽ chia thành hai phe. Một phe hiểu rõ ý của Âu Dương Bác, tộc trưởng Long gia Long Thiết Nguyên và Long Hải Du có lẽ thuộc phe này. Phe còn lại thì cho rằng Âu Dương Bác đang thăm dò Long gia bọn họ, thậm chí cho rằng Âu Dương Bác đã nghĩ rằng Long gia đã làm việc này, gửi những tư liệu này đến là muốn cảnh cáo bọn họ. Sau khi chia làm hai phe tất nhiên bọn họ sẽ tranh cãi việc sau này Long gia nên quan hệ với Âu Dương Bác như thế nào. Trong long gia không ít người phản đối việc Long Hải Du đảm nhận chức vị trưởng lão. Hiện giờ Long Hải Du đang rất được tộc trưởng Long gia ủng hộ, những người khác sẽ nghĩ như thế nào về chuyện này? Bọn hắn sẽ nghĩ người kế nhiệm tộc trưởng Long gia sau này liệu có phải Long Hải Nguyên hay không? Gia tộc cổ võ sau này sẽ không lấy võ vi tôn? Việc này rất nhiều kẻ cổ hủ đều không thể chấp nhận, vì thế chỉ cần Long Hải Du tham dự việc này, nội bộ Long gia sẽ trở nên lục đục, hơn nữa càng ngày càng nghiêm trọng. Hắc hắc, việc đó không thể nào giải quyết trong thời gian ngắn. Âu Dương Bác quả thật đã gây ra chuyện đó, có điều chúng ta mới là chủ mưu, Âu Dương Bác chỉ là một nồi lửa, một mồi lửa châm lên những bất đồng trong Long Gia."
Thiên Táng nghe vậy vẫn không hiểu gì, có điều hắn rõ một việc, đó là Lục Đạo rất hèn hạ, hèn hạ lợi dụng Âu Dương Bác làm cho Long gia lục đục. Mặc dù hắn đã sớm biết Lục Đạo là mọt kẻ hèn hạ vô sỉ âm hiểm giảo hoạt.
Ai có thể nghĩ chỉ vài tin tức giả cũng có thể gây ra nhiều chuyện như vậy, có người gây ra chuyện này như Âu Dương Bác cũng tuyệt đối không tưởng tượng ra. Dù sao hắn cũng là quân nhân, không giống Lục Đạo, cái tên âm mưu gia luôn lấy hại người làm trò vui.
Thiên Táng suy nghĩ một lúc lâu sau đó hỏi: "Làm sao ngươi biết Long Hải Du sẽ tham gia?"
Lục Đạo âm hiểm cười nói: "Hắn nhất định sẽ đứng ra đầu tiên, bởi vì hắn muốn làm trưởng lão, muốn đến phát điên. Đây là một cơ hội vô cùng tốt, nếu như hắn không nắm được cơ hội này, ta đây thật sự xem thường hắn."
Thiên Táng vẫn không hiểu rõ ý của Lục Đạo, hắn quả thật không theo kịp tư duy của những tên trí giả. Những việc hắn nghĩ rất đơn giản cũng trở nên vô cùng phức tạp, ví dụ như ăn cơm là ăn cơm, thế nhưng việc ăn cơm này rơi vào tay Lục Đạo cũng trở nên rất phức tạp, có lẽ ăn một bữa cơm hắn có thể làm cho vài người nghẹn chết, đầu độc chết một đống người. Thiên Táng thở dài, quyết định không hành hạ đầu óc của mình nữa, nhìn những người khác trong xe.
Tuyết Linh Nhi vẫn lạnh lùng ngồi như bức tượng băng, khuôn mặt lúc nào cũng vô cảm của nàng thậm chí làm cho người ta nghi ngờ lúc nãy Lục Đạo nói dông dai như vậy, nàng cũng chẳng nghe vào tai chữ nào. Thực ra thì cho dù nàng nghe được thì cũng không liên quan đén nàng, nàng chỉ là chiến sĩ, chỉ biết phục tùng mệnh lệnh, những âm mưu quỷ kế như thế này chẳng liên quan chút nào đến nàng.
Hỏa Điểu nheo mũi, đang tháo lắp súng. Ở trong xe suốt năm ngày, không thể hoạt động, việc này đối với người luôn hiếu động như hắn quả thật vô cùng khó chịu. Mấy khẩu súng trong tay không biết đã bị hắn tháo ra lắp lại bao nhiêu lần, đây cũng là việc duy nhất mà hắn có thể làm.
Năm ngày nay Mười Một ngoại trừ thỉnh thoảng dành chút thời gian chống đẩy vài cái hắn đều ngủ, đương nhiên là ngồi xếp bằng để "ngủ". Trong năm ngày nay hắn thường xuyên ngồi im lặng trong góc, rất dễ làm cho người ta quên đi sự tồn tại của người này. Ngay cả Thiên Táng cũng phải bội phục sự nhẫn nại của Mười Một, siêu cấp sát thủ, quả không hổ cái danh siêu cấp, Sát thủ số một Tây Phương, quả nhiên danh bất hư truyền. Thiên Táng, Tuyết Linh Nhi hay Hỏa Điều đều có cảm giác, chỉ cần Mười Một muốn, hắn có thể ngồi như vậy suốt một tháng, đương nhiên với điều kiện hắn không chết đói chết khát.
Thiên Táng ngáp một cái, hỏi: "Lục Đạo. Lúc nào chúng ta mới có thể hành động à? Ta sắp mọc rễ rồi."
Vừa nghe đến hai chữ "hành động", Hỏa Điểu liền sáng mắt lên, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào laptop.
Lục Đạo không trả lời mà hỏi lại: "Cuồng Triều, mấy ngày nay Từ Khiêm và Vương gia có động tĩnh gì hay không?"
"Không." Thanh âm Cuồng Triều vang lên từ laptop: "Sau khi bắt Hân Hân thất bại, bọn họ liền không có động tĩnh gì. Nhưng hai ngày nay Vương gia gửi thông báo cho những thế lực lớn và một vài phú ông khắp kinh thành, yêu cầu bọn họ hỗ trợ truy bắt Sở Nguyên. Sau khi thông báo này gửi đi, sự tìm kiếm ở kinh thành trở nên ráo riết hơn rất nhiều."
Lục Đạo cũng không quan tâm đến chuyện này, nói: "Đừng quan tâm, bọn họ muốn làm thế nào cũng mặc kệ, chỉ cần các ngươi ẩn náu cho tốt, đừng chạy lung tung là được. Quan trọng là hành động kế tiếp Từ Khiêm."
"Hành động kế tiếp?" Thiên Táng hỏi: "Kế tiếp hắn muốn làm gì?"
"Ta làm sao mà biết được." Lục Đạo tức giận nói: "Ta không phải thần, cũng không biết thuật đọc tâm. Nhưng với tâm tình bây giờ của Từ Khiêm, hắn khẳng định không thể nhẫn nại thêm nữa, quan trọng hơn, hắn cũng không thể kéo dài chuyện này, nếu như không phải Âu Dương Bác giúp hắn thì hiện giờ hắn cũng đã bị đã bị điều về Thành Xuyên rồi. Hừ, Âu Dương Bác thật là dại dột, có cơ hội tốt như vậy để có thể tống từ Từ Khiêm đi, lại vì đạo nghĩa nam nhân vớ vẩn, kiên quyết trả món nợ ân tình của Từ Khiêm với hắn. Ngu xuẩn!"
Lục Đạo nói xong liền ho hai tiếng, dường như nhớ ra Mười Ba cũng là người như vậy, không tiện nói thêm, lại trở lại đề tài khi nãy: "Cho nên Từ Khiêm cùng lắm là chờ đợi hai ba ngàu, nếu như vẫn không có tiến triển gì, hắn nhất định sẽ có bước đi tiếp theo. Dù là Âu Dương Bác cũng không có khả năng kéo dài thời gian cho hắn quá lâu, vì thế, chậm nhất là ngày mai chúng ta sẽ biết kết quả."
"Ngươi có kế hoạch gì không?" Cuồng Triều hỏi.
"Có." Lục Đạo nói ra: "Gặp chiêu phá chiêu."
Thiên Táng:
Hỏa Điểu:
Tuyết Linh Nhi:
Cuồng Triều: "Coi như ta không hỏi."
Tổng tư lệnh quân khu 3 của Trung Quốc, thượng tướng quân đội sắc mặt âm trầm, ngón tay kẹp một điếu thuốc sắp tàn, làn khói bốc lên từ đầu thuốc rất dài, cho thấy vị thượng tướng này đã ngẩn người khá lâu, không chú ý tới tàn lửa sắp cháy đến ngón tay.
"Báo cáo!"
Tiếng báo cáo của thủ hạ vang lên vừa kịp lúc, cứu được hai cái ngón tay sắp bị bỏng. Âu Dương Bác lấy lại tinh thần, tiện tay giụi điếu thuốc vào gạt tàn, trầm giọng nói: "Vào đi."
Cửa bị đẩy ra, một vị quân nhân có quân hàm thiếu tá đi tới, thực hiện động tác chào sau đó nói: "Tướng quân!"
"Bộ phận tình báo điều tra như thế nào rồi?"
Thiếu tá tiến đến, giao báo cáo trong tay cho Âu Dương Bác.
Âu Dương Bác mở ra xem một lúc, sắc mặt càng lúc càng trở nên âm trầm. Lúc lâu sau, Âu Dương Bác cười lạnh, nói: "Ngươi thấy sao?"
Thiếu tá đứng thẳng người, ưỡn ngực nói: "Bộ phận tình báo đồng thời điều tra những chiếc xe bị ăn trộm và xuất xứ của súng ống đạn dược, tất cả manh mối đều dẫn đến Long gia."
Âu Dương Bác hỏi: "Ngươi nghĩ sao?"
Thiếu tá nói: "Mã số trên máy xe của những chiếc xe ăn trộm kia không bị thay đổi, chúng ta tra được mấy chiếc xe bị trộm này đều mất ở kinh thành, hơn nữa đều trong tháng này. Nói cách khác, thế lực đã cung cấp những chiếc xe này cho bọn cướp rất có thể là một thế lực tại kinh thành đấy. Ngoài ra không loại trừ khả năng thế lực cung cấp xe và đạn dược cũng chỉ là một, vì thế khả năng đó Long gia cũng không nhỏ."
Âu Dương Bác lắc đầu nói: "Không phải Long gia. Long Thiết Nguyên còn không có gan làm chuyện này. Hơn nữa hắn cũng không có lý do để làm vậy."
Thiếu tá cúi người nói: "Tướng quân, liệu có phải là người nào đó trong Long gia tự ý làm chuyện này?"
Âu Dương Bác nghĩ ngợi, lắc đầu nói: "Không thể như thế. Long Thiết Nguyên là một kẻ rất quyết đoán và có năng lực. Long gia dưới tay hắn tuy không thể nói là bền chắc như thép nhưng không ai dám làm trò này trước mặt hắn. Hơn nữa việc này cũng không có lợi lộc gì với bọn họ, họ sẽ không dại dột mạo hiểm làm cái việc có hại cho người khác nhưng mình cũng chẳng được lợi này."
Ánh mắt thiếu tá trở nên lạnh lùng: "Vậy nghĩa là có kẻ đang muốn lừa chúng ta."
"Ừ, có thể đánh lạc hướng cả bộ phận tình báo, xem ra kẻ này rất có bản lĩnh...."
"Tướng quân. Ta sẽ cho bộ phận tình báo điều tra lại chuyện này."
Âu Dương Bác lắc đầu, nói: "Điều tra mấy tên lính đánh thuê Hoàng Kim Hạt Tử kia đến đâu rồi?"
Thiếu tá lập tức nói ra: "Tất cả bọn chúng đều là thành viên chính của Hoàng Kim Hạt Tử từ sáu năm trước, nhưng sau trận chiến cuối cùng kia thì đều đã mất tích, thời gian sáu năm qua không có chút tin tức gì. Chúng ta đã nhờ Interpol điều tra, nhưng vẫn chưa có tin tức gì."
Âu Dương Bác hỏi: "Bọn họ nhập cảnh như thế nào? Ở đâu?"
"Bọn họ nhập cảnh vào nước ta từ nước Pháp. Theo tư liệu trong hộ chiếu thì đều là người Pháp. Nhưng Interpol ở Pháp đã điều tra, những tư liệu này đều là giả, tên và địa chỉ không khớp. Những thứ khác thì tạm thời vẫn chưa có kết quả."
"Sau khi bọn chúng nhập cảnh đã gặp gỡ ai?"
"Không có ai, bọn này là đi theo đoàn du lịch từ nước Pháp đến Trung Quốc năm ngày trước, đêm đó sau khi hạ cánh liền đến thẳng biệt thự của Âu Dương tiểu thư. Bọn hắn nhận xe và súng ống đạn dược như thế nào, chúng ta tạm thời vẫn chưa điều tra được."
"Nói cách khác, bọn chúng vừa đến liền rat ay ngay?"
"Vâng, hơn nữa trong suốt quá trình đó cũng không liên lạc với bên ngoài, chúng ta vẫn chưa biết bọ chúng móc nối với người đã cung cấp những thứ kia thế nào."
Âu Dương Bác cười lạnh nói: "Thật đúng là càng già càng lão luyện. Không để lại một chút manh mối nào." Thiếu tá hỏi: "Tướng quân, có nên tăng cường điều tra không?"
"Không cần." Âu Dương Bác khép tài liệu, đưa lại cho hắn: “Giao những tư liệu này cho Long gia."
Thiếu tá ngạc nhiên hỏi: "Cho Long gia?"
"Làm thế cho bọn họ biết có người muốn lợi dụng ta để đối phó với bọn họ, Long Thiết Nguyên sẽ biết nên làm như thế nào."
"Vâng!" Thiếu tá nhận lại tài liệu, chào theo kiểu quân đội, ngập ngừng một lát sau đó nói thêm: "Phải rồi, tướng quân. Người của Từ tư lệnh…"
Âu Dương Bác phất tay ngắt lời: "Không cần lo chuyện của hắn."
"Nhưng gần nhất đây hắn điều một tiểu đội đến kinh thành, cho tất cả đóng tại Ưng bang của Vương gia, ta nghĩ.."
Âu Dương Bác thở dài nói: "Ta nhận lời với hắn sẽ không nhũng tay vào chuyện này. Hắn muốn làm thế nào thì đó là chuyện của hắn, chỉ cần hắn không đi quá giới hạn, chúng ta cũng không cần quan tâm."
"Rõ!" Thiếu tá lại chào kiểu quân đội một lần nữa, sau đó quay người đi ra ngoài.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi khi cửa đóng lại, trên khuôn mặt bình tĩnh của Âu Dương Bác lộ ra vẻ mệt mỏi. Suốt năm ngày, hắn ăn không ngon ngủ không yên, lúc nào cũng lo lắng chuyện của con gái. Âu Dương Nguyệt Nhi không một cô gái bình thường, không thể giữ nàng trong nhà mãi được. Danh tiềng và địa vị xã hội của nàng khiến cho ngay cả Âu Dương Bác cũng không thể làm quá căng chuyện này.
Nhưng việc này vẫn chưa giải quyết xong, hắn làm sao có thể yên tâm để cho con gái mình ra ngoài. Đã có lần thứ nhất, có thể sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba. Lần thứ nhất, Mười Một đến cứu nàng, nhưng lần thứ hai, lần thứ ba thì sao? Ai sẽ tới cứu nàng?
Làm một người cha, cũng thật vất vả.
Chỉ mình Âu Dương Bác mới biết, trong năm ngày ngắn ngủi này, hắn đã phải chịu nhiều áp lực thế nào, cho dù thân thể có khỏe mạnh như sắt thép, cũng dần cảm thấy mệt mỏi không chịu đựng nổi.
Rốt cuộc là ai muốn ra tay với Nguyệt Nhi?
Âu Dương Bác nắm chặt nắm đấm, khuôn mặt luôn nghiêm túc giờ cũng lộ ra vẻ tức giận lạnh lẽo, mang theo một chút sát khí.
Đúng lúc này, điện thoại của Âu Dương Bác bỗng vang lên. Hắn cầm điện thoại lên xem, gọi đến là một số điện thoại cố định lạ. Âu Dương Bác nhíu mày, tuy không ít người biết số điện thoại của hắn, nhưng sẽ không có ai dùng một số điện thoại lạ gọi cho hắn. Hơn nữa hắn là thượng tướng quân đội, mức độ bảo vệ rất cao, không có khả năng bị quấy rầy bởi mấy cuộc điện thoại vớ vẩn. Rốt cuộc thì ai gọi cú điện thoại này?
Âu Dương Bác bắt máy, trầm giọng nói: "A lô?"
Một thanh âm đầy vẻ tang thương vang lên từ điện thoại: "Ta là Gia Cát Hoàng."
"Không hổ là Âu Dương Bác." Trong gara tầng hầm tối om, trong chiếc xe tải đã đỗ suốt năm ngày nay, tiếng tán thưởng của Lục Đạo vang lên từ laptop.
Thiên Táng hả hê cười nói: "Lục Đạo, kế hoạch vu oan giá họa của ngươi thất bại rồi."
"Đồ ngốc, ta vốn không trông chờ Âu Dương Bác sẽ mắc lừa, nếu dễ bị lừa như vậy, sao hắn có thể ngồi lên vị trí này."
Thiên Táng ngạc nhiên hỏi: "Vậy ý đồ của ngươi là gì?"
"Ta muốn làm cho quan hệ của Âu Dương Bác và Long gia bị rạn nứt, hiểu không?"
Thiên Táng gãi đầu, dứt khoát nói: "Không hiểu."
"Ôi, Thiên Táng, chừng nào ngươi mới có thể học được cách suy nghĩ?" Lục Đạo nói: "Âu Dương Bác sẽ không tin tưởng những gì chúng ta sắp đặp, cho nên hắn chỉ có thể có hai loại phản ứng, một là coi như không biết gì, hai là chuyển những tư liệu đó cho Long gia, khả năng này là lớn nhất! Ta xem xét tư liệu từ trước đến nay của Âu Dương Bác, từ đó phân tích được tính cách nóng nảy của hắn. Ta chắc chắn đến 90% là sau khi Âu Dương Bác xem báo cáo sẽ chuyển chúng cho Long gia ngay. Có thể nói nhất cử nhất động của hắn luôn nằm trong lòng bàn tay của ta."
Thiên Táng hỏi: "Hắn chuyển tư liệu cho Long gia thì có lợi gì cho chúng ta?"
"Không có lợi gì."
"A?" Thiên Táng trợn tròn mắt: "Không có lợi vậy ngươi tốn công làm việc đó làm gì?"
Lục Đạo thở dài nói: "Đồ đần. Phải suy tính lâu dài, trước mắt vẫn không có lợi cho chúng ta, nhưng về lâu về dài thì sẽ có lợi."
"Ngươi có thể nói rõ hơn được không? Sao ta nghe không hiểu một câu nào?"
Lục Đạo nhẫn nại giải thích với tên ngu ngốc này: "Tại sao Âu Dương Bác chuyển tư liệu cho Long gia? Ý của hắn rất rõ ràng: ta tin tưởng Long gia các ngươi, nhưng các ngươi cũng phải giúp ta tra ra xem ai đang hãm hại các ngươi. Hừ.Âu Dương Bác muốn làm thế cũng không có. Thế nhưng người suốt ngày chỉ biết súng đạn như hắn quá coi thường "nhân tính" rồi, Nhất là ba đại gia tộc, những kẻ luôn đặt lợi ích lên hàng đầu, cũng không "chính trực", "vô tư" như hắn tưởng. Cứ chờ xem, sau khi nhận được những tư liệu đó Long gia nhất định sẽ chia thành hai phe. Một phe hiểu rõ ý của Âu Dương Bác, tộc trưởng Long gia Long Thiết Nguyên và Long Hải Du có lẽ thuộc phe này. Phe còn lại thì cho rằng Âu Dương Bác đang thăm dò Long gia bọn họ, thậm chí cho rằng Âu Dương Bác đã nghĩ rằng Long gia đã làm việc này, gửi những tư liệu này đến là muốn cảnh cáo bọn họ. Sau khi chia làm hai phe tất nhiên bọn họ sẽ tranh cãi việc sau này Long gia nên quan hệ với Âu Dương Bác như thế nào. Trong long gia không ít người phản đối việc Long Hải Du đảm nhận chức vị trưởng lão. Hiện giờ Long Hải Du đang rất được tộc trưởng Long gia ủng hộ, những người khác sẽ nghĩ như thế nào về chuyện này? Bọn hắn sẽ nghĩ người kế nhiệm tộc trưởng Long gia sau này liệu có phải Long Hải Nguyên hay không? Gia tộc cổ võ sau này sẽ không lấy võ vi tôn? Việc này rất nhiều kẻ cổ hủ đều không thể chấp nhận, vì thế chỉ cần Long Hải Du tham dự việc này, nội bộ Long gia sẽ trở nên lục đục, hơn nữa càng ngày càng nghiêm trọng. Hắc hắc, việc đó không thể nào giải quyết trong thời gian ngắn. Âu Dương Bác quả thật đã gây ra chuyện đó, có điều chúng ta mới là chủ mưu, Âu Dương Bác chỉ là một nồi lửa, một mồi lửa châm lên những bất đồng trong Long Gia."
Thiên Táng nghe vậy vẫn không hiểu gì, có điều hắn rõ một việc, đó là Lục Đạo rất hèn hạ, hèn hạ lợi dụng Âu Dương Bác làm cho Long gia lục đục. Mặc dù hắn đã sớm biết Lục Đạo là mọt kẻ hèn hạ vô sỉ âm hiểm giảo hoạt.
Ai có thể nghĩ chỉ vài tin tức giả cũng có thể gây ra nhiều chuyện như vậy, có người gây ra chuyện này như Âu Dương Bác cũng tuyệt đối không tưởng tượng ra. Dù sao hắn cũng là quân nhân, không giống Lục Đạo, cái tên âm mưu gia luôn lấy hại người làm trò vui.
Thiên Táng suy nghĩ một lúc lâu sau đó hỏi: "Làm sao ngươi biết Long Hải Du sẽ tham gia?"
Lục Đạo âm hiểm cười nói: "Hắn nhất định sẽ đứng ra đầu tiên, bởi vì hắn muốn làm trưởng lão, muốn đến phát điên. Đây là một cơ hội vô cùng tốt, nếu như hắn không nắm được cơ hội này, ta đây thật sự xem thường hắn."
Thiên Táng vẫn không hiểu rõ ý của Lục Đạo, hắn quả thật không theo kịp tư duy của những tên trí giả. Những việc hắn nghĩ rất đơn giản cũng trở nên vô cùng phức tạp, ví dụ như ăn cơm là ăn cơm, thế nhưng việc ăn cơm này rơi vào tay Lục Đạo cũng trở nên rất phức tạp, có lẽ ăn một bữa cơm hắn có thể làm cho vài người nghẹn chết, đầu độc chết một đống người. Thiên Táng thở dài, quyết định không hành hạ đầu óc của mình nữa, nhìn những người khác trong xe.
Tuyết Linh Nhi vẫn lạnh lùng ngồi như bức tượng băng, khuôn mặt lúc nào cũng vô cảm của nàng thậm chí làm cho người ta nghi ngờ lúc nãy Lục Đạo nói dông dai như vậy, nàng cũng chẳng nghe vào tai chữ nào. Thực ra thì cho dù nàng nghe được thì cũng không liên quan đén nàng, nàng chỉ là chiến sĩ, chỉ biết phục tùng mệnh lệnh, những âm mưu quỷ kế như thế này chẳng liên quan chút nào đến nàng.
Hỏa Điểu nheo mũi, đang tháo lắp súng. Ở trong xe suốt năm ngày, không thể hoạt động, việc này đối với người luôn hiếu động như hắn quả thật vô cùng khó chịu. Mấy khẩu súng trong tay không biết đã bị hắn tháo ra lắp lại bao nhiêu lần, đây cũng là việc duy nhất mà hắn có thể làm.
Năm ngày nay Mười Một ngoại trừ thỉnh thoảng dành chút thời gian chống đẩy vài cái hắn đều ngủ, đương nhiên là ngồi xếp bằng để "ngủ". Trong năm ngày nay hắn thường xuyên ngồi im lặng trong góc, rất dễ làm cho người ta quên đi sự tồn tại của người này. Ngay cả Thiên Táng cũng phải bội phục sự nhẫn nại của Mười Một, siêu cấp sát thủ, quả không hổ cái danh siêu cấp, Sát thủ số một Tây Phương, quả nhiên danh bất hư truyền. Thiên Táng, Tuyết Linh Nhi hay Hỏa Điều đều có cảm giác, chỉ cần Mười Một muốn, hắn có thể ngồi như vậy suốt một tháng, đương nhiên với điều kiện hắn không chết đói chết khát.
Thiên Táng ngáp một cái, hỏi: "Lục Đạo. Lúc nào chúng ta mới có thể hành động à? Ta sắp mọc rễ rồi."
Vừa nghe đến hai chữ "hành động", Hỏa Điểu liền sáng mắt lên, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào laptop.
Lục Đạo không trả lời mà hỏi lại: "Cuồng Triều, mấy ngày nay Từ Khiêm và Vương gia có động tĩnh gì hay không?"
"Không." Thanh âm Cuồng Triều vang lên từ laptop: "Sau khi bắt Hân Hân thất bại, bọn họ liền không có động tĩnh gì. Nhưng hai ngày nay Vương gia gửi thông báo cho những thế lực lớn và một vài phú ông khắp kinh thành, yêu cầu bọn họ hỗ trợ truy bắt Sở Nguyên. Sau khi thông báo này gửi đi, sự tìm kiếm ở kinh thành trở nên ráo riết hơn rất nhiều."
Lục Đạo cũng không quan tâm đến chuyện này, nói: "Đừng quan tâm, bọn họ muốn làm thế nào cũng mặc kệ, chỉ cần các ngươi ẩn náu cho tốt, đừng chạy lung tung là được. Quan trọng là hành động kế tiếp Từ Khiêm."
"Hành động kế tiếp?" Thiên Táng hỏi: "Kế tiếp hắn muốn làm gì?"
"Ta làm sao mà biết được." Lục Đạo tức giận nói: "Ta không phải thần, cũng không biết thuật đọc tâm. Nhưng với tâm tình bây giờ của Từ Khiêm, hắn khẳng định không thể nhẫn nại thêm nữa, quan trọng hơn, hắn cũng không thể kéo dài chuyện này, nếu như không phải Âu Dương Bác giúp hắn thì hiện giờ hắn cũng đã bị đã bị điều về Thành Xuyên rồi. Hừ, Âu Dương Bác thật là dại dột, có cơ hội tốt như vậy để có thể tống từ Từ Khiêm đi, lại vì đạo nghĩa nam nhân vớ vẩn, kiên quyết trả món nợ ân tình của Từ Khiêm với hắn. Ngu xuẩn!"
Lục Đạo nói xong liền ho hai tiếng, dường như nhớ ra Mười Ba cũng là người như vậy, không tiện nói thêm, lại trở lại đề tài khi nãy: "Cho nên Từ Khiêm cùng lắm là chờ đợi hai ba ngàu, nếu như vẫn không có tiến triển gì, hắn nhất định sẽ có bước đi tiếp theo. Dù là Âu Dương Bác cũng không có khả năng kéo dài thời gian cho hắn quá lâu, vì thế, chậm nhất là ngày mai chúng ta sẽ biết kết quả."
"Ngươi có kế hoạch gì không?" Cuồng Triều hỏi.
"Có." Lục Đạo nói ra: "Gặp chiêu phá chiêu."
Thiên Táng:
Hỏa Điểu:
Tuyết Linh Nhi:
Cuồng Triều: "Coi như ta không hỏi."
/967
|