Thôn làng nhỏ này đều được dựng lên bằng gỗ, lửa to rất nhanh đã lan đến các gian phòng bên cạnh, thế lửa nhanh chóng lan ra.
Ánh lửa lên tận trời, cả thôn làng nhỏ cũng chìm trong biển lửa.
Khi thế lửa bắt đầu trì hoãn, Mười Một đã phá vỡ một bên vách tường, ôm lấy Âu Dương Nguyệt Nhi trốn qua cửa của một gian phòng chắc chắn mới bắt lửa, các phòng ốc này đều được làm bằng gỗ, hơn nữa địa phương này lại ở rất sâu trong sa mạc khí hậu quanh năm khô nóng, nên đã xuất hiên rất nhiều dấu vết rách nát, với khí lực của Mười Một mà nói có thể phá vỡ vách gỗ này, nhưng chỉ là đối với lũ kiến sa mạc ở bên ngoài thì tương đối phiền toái.
Mười Một dùng tấm ván đang cháy mở ra một đường, lũ kiến sa mạc liền “phối hợp” để lộ ra một cái thông đạo, Mười Một nhanh chóng ôm Âu Dương Nguyệt Nhi chạy tới phòng bên cạnh.
Thế nhưng khi vừa chạy được một nửa thì lũ kiến sa mạc này lại đột nhiên vọt lên, lũ kiến sa mạc phía trước vừa mới bò lên tấm ván đang cháy lập tức bị ngọn nửa thiêu đốt, thế nhưng lũ kiến sa mạc phía sau vẫn tiếp tục vọt lên, chúng muốn dùng thân thể của mình để dập tắt ngọn lửa, tạo cơ hội cho đồng bọn phía sau.
Âu Dương Nguyệt Nhi nằm ở trong lồng ngực của Mười Một, mặc dù vẻ mặt nàng vẫn còn rất bối rối, thế nhưng so với lúc ban đầu thì đã trấn định lên rất nhiều. Mười Một khiến cho nàng có một loại cảm giác an toàn khó hiểu, nàng tin rằng chỉ cần có Mười Một ở bên mình thì nhất định không có việc gì.
Mười Một nhanh chóng phá vỡ vách ngăn của gian phòng gỗ, gian phòng này cũng bị thế lửa lan đến, may mắn là sức lửa cũng không lớn lắm.
- Ầm!
Bọn họ vừa trốn vào trong phòng, trước tiên Mười Một phá sụp căn phòng đó khiến các thanh gỗ đang cháy hừng hực bắn tung tóe xung quanh, đã thiêu chết không ít lũ kiến sa mạc, thế nhưng đối với bọn kiến sa mạc trùm trời đậy đất bên ngoài mà nói, chỗ tổn thất đó chỉ như một giọt nước giữa đại dương.
Theo thế lửa lan ra, cả thôn nhỏ đều bị ngọn lửa bao trùm lấy, mà Mười Một cùng Âu Dương Nguyệt Nhi cũng bởi vì thế lửa ngày càng mạnh đã thay đổi qua mấy gian phòng, thế nhưng mỗi gian phòng cũng không trốn được lâu thì đều bị lửa lớn vây quanh.
Mắt thấy khả năng ẩn nấp ở địa phương này ngày càng ít, Âu Dương Nguyệt Nhi có phần sốt ruột hỏi:
- Mười Một, làm sao bây giờ?
Mười Một từ đầu tới cuối cũng vẫn rất trấn định, bởi vì sự trấn định của hắn đã lây nhiễm đến Âu Dương Nguyệt Nhi, cho nên đến bây giờ bọn họ không có biểu hiện ra cái vẻ kinh hoàng mất bình tĩnh.
Mười Một nhìn xuyên ra bên ngoài qua vách tường phía đông chỉ thấy chi chít một mảng lớn màu đỏ, trầm giọng nói:
- Trốn.
- Trốn như thế nào hả?
Mười Một quay đầu lại nhìn nàng, chỉ chỉ dưới chân.
Âu Dương Nguyệt Nhi ngẩn ra nói:
- Thế nghĩa là sao?
Ngữ khí của Mười Một bình thản nói:
- Phía dưới có giếng nước.
Âu Dương Nguyệt Nhi kêu lên:
- Ngươi điên à! Đó là mạch nước ngầm, đi xuống đó khẳng định chỉ có chết.
Mười Một lắc đầu nói:
- Hoặc sẽ bị lửa thiêu chết, hoặc sẽ bị chúng nó ăn tươi nuốt sống, hoặc là đánh cược một phen.
Âu Dương Nguyệt Nhi cắn môi dưới nói:
- Ba điều này đều là cửa tử a.
- Không, nếu chạy theo mạch nước ngầm, chỉ cần vận khí tốt là sẽ không chết.
- Nhưng ta không biết bơi.
- Có ta ở đây, Cô không cần bơi.
- Thế nhưng…thế nhưng…
Âu Dương Nguyệt Nhi thế nhưng cả nửa ngày vẫn không nói lên lời, tóm lại nàng chỉ cảm giác mạch nước ngầm dưới đất là một không gian phong bế, ngoài trừ nước ra thì cũng chỉ có nham thạch, không có khả năng có gì khác tồn tại, hơn nữa đừng nói rằng sẽ có đường ra.
Mười Một hiểu rõ nàng đang lo lắng cái gì nói:
- Thông thường mạch nước ngầm dưới đất tương thông với ốc đảo sa mạc, chỉ cần chúng ta có khả năng tìm ra lối thông với ốc đảo, thì chúng ta có cơ hội thoát ra.
- Thế nhưng cả sa mạc mới có vài ốc đảo, hơn nữa…
- Không có thời gian đâu.
Âu Dương Nguyệt Nhi có phần bối rối nói:
- Nhưng ta không biết lặn.
- Dùng thùng nước.
- Hả?
- Chỉ cần đem thùng nước úp ngược lại, cô cho đầu vào bên trong, chỉ cần không cho nước đi vào thì có đầu đủ không khí cho cô trong nửa giờ, cô có thể cố gắng một thời gian, trong khoảng thời gian này ta sẽ dẫn cô chạy.
Âu Dương Nguyệt Nhi cắn răng hỏi:
- Không có biện pháp khác sao?
Mười Một lắc đầu nói:
- Đây là biện pháp duy nhất, cô cũng thấy được số lượng lũ kiến sa mạc ở bên ngoài là bao nhiêu, cho dù chúng ta không bị thiêu chết ở đây thì căn bản cũng không trốn thoát được.
Thấy Âu Dương Nguyệt Nhi còn đang do dự không quyết, Mười Một nhịn không được đem bế nàng lên, chạy đến mật thất dưới đất phía sau gian phòng, Mười Một phá vỡ hàng loạt khúc gỗ đang cháy hừng hực rồi ném xuống dưới, sau khi lũ kiến sa mạc phía dưới tản ra liền ôm lấy Âu Dương Nguyệt Nhi nhảy xuống dưới.
Vừa rơi xuống đất, lũ kiến sa mạc ở phụ cận liền vọt lên, lũ kiến sa mạc ở gần bên ngoài có ý nghĩ giống nhau, ý đồ muốn dùng thân thể của mình đén dập tắt ngọn lửa, ngoài trừ lũ kiến sa mạc này, hang loạt lũ kiến sa mạc màu đỏ ở dưới đất lại trồi lên bao vây xung quanh hai người.
Âu Dương Nguyệt Nhi hoảng sợ ôm chặt cổ Mười Một không chịu buông tay.
Hai tay của Mười Một đỡ lấy thân thể của Âu Dương Nguyệt Nhi, chậm rãi đi đến phía trước, mỗi bước giẫm xuống cũng khiến cho mặt cát kết thành một lớp băng bàng bạc. Cũng may là Âu Dương Nguyệt Nhi sớm đã bị dọa cho hoảng sợ đem thân mình vùi ở trong ngực Mười Một, nhắm chặt mắt lại không dám nhìn, nếu không khẳng định lúc này sẽ kinh ngạc nói không lên lời.
Dưới sự đe đọa của lũ kiến sa mạc thế nhưng Mười Một vẫn không hề sợ sệt ôm lấy Âu Dương Nguyệt Nhi băng qua, dọc theo đường đi vô số kiến sa mạc đã bị biến thành những tảng băng. Hắn đi tới bên miệng giếng, cúi người nhặt thùng múc nước, đổ sạch tro bụi và ít kiến sa mạc bò vào bên trong, sau đó đem thùng nước úp lên đầu Âu Dương Nguyệt Nhi. Âu Dương Nguyệt nhi vẫn nhắm chặt mắt không dám nói, để Mười Một tùy ý dùng thùng nước đội lên đầu mình.
Lũ kiến sa mạc này giống như là đoán được Mười Một muốn làm gì, trong nháy mắt tất cả lũ kiến sa mạc đều điên cuồng vọt lại đây. Dưới chân của Mười Một không ngừng toát ra khói trắng, lũ kiến sa mạc này vẫn nối tiếp nhau như những đợt sóng bò lại, nhưng thật sự thủy chung chỉ có thể đến gần bên chân của Mười Một.
Mười Một đem Âu Dương Nguyệt Nhi dựng đứng lên ôm vào trong ngực, một tay ôm lấy thắt lưng của nàng, một tay giữ chặt thùng nước trên đầu nàng, hít sâu một hơi nhảy xuống giếng nước.
- A a a….
Bên trong giếng nước đen nhanh truyền ra tiếng kêu sợ hãi của Âu Dương Nguyệt Nhi cùng với tiếng vang vù vù.
- Bõm!
Dưới giếng nước truyền ra thanh âm của hai người rơi xuống nước.
Tất cả lũ kiến sa mạc này đều vọt tới bên trên miệng giếng, bao vây chật ních quanh miệng giếng, nhưng không có một con nào bò xuống.
Lạnh thấu xương… Bây giờ Âu Dương Nguyệt Nhi mới được nước ngầm dưới đất lại lạnh băng như vậy. Cũng may là Mười Một vẫn ôm chặt nàng, dùng hơi ấm của thân thể mình khiến cho nàng thấy một chút ấm áp.
Âu Dương Nguyệt Nhi cảm giác bản thân mình đang phiêu đãng, hơn nữa với tốc độ rất nhanh, thỉnh thoảng thùng nước trên đầu cùng với nham thạch chung quanh va chạm với nhau phát ra những thanh âm “Đông đông”. Cũng may khí lực của Mười Một rất lớn, vẫn đè chặt thùng nước không để nó chếch đi, nếu không bên trong đã sớm ngập đầy nước.
Âu Dương Nguyệt Nhi không biết bản thân theo nước chảy đi được bao lâu, chỉ cảm thấy toàn thân ngày càng lạnh, hơn nữa không khí bên trong thùng nước cũng càng ngày càng mỏng manh, khiến cho nàng gần như sắp ngạt thở.
Ý thức của nàng bắt đầu có phần mơ hồ, hít thở càng ngày càng dồn dập, trong óc trống rỗng, biết duy nhất một điều là Mười Một vẫn đang ôm mình, sau đó trước mắt tối sầm lại…
Ánh lửa lên tận trời, cả thôn làng nhỏ cũng chìm trong biển lửa.
Khi thế lửa bắt đầu trì hoãn, Mười Một đã phá vỡ một bên vách tường, ôm lấy Âu Dương Nguyệt Nhi trốn qua cửa của một gian phòng chắc chắn mới bắt lửa, các phòng ốc này đều được làm bằng gỗ, hơn nữa địa phương này lại ở rất sâu trong sa mạc khí hậu quanh năm khô nóng, nên đã xuất hiên rất nhiều dấu vết rách nát, với khí lực của Mười Một mà nói có thể phá vỡ vách gỗ này, nhưng chỉ là đối với lũ kiến sa mạc ở bên ngoài thì tương đối phiền toái.
Mười Một dùng tấm ván đang cháy mở ra một đường, lũ kiến sa mạc liền “phối hợp” để lộ ra một cái thông đạo, Mười Một nhanh chóng ôm Âu Dương Nguyệt Nhi chạy tới phòng bên cạnh.
Thế nhưng khi vừa chạy được một nửa thì lũ kiến sa mạc này lại đột nhiên vọt lên, lũ kiến sa mạc phía trước vừa mới bò lên tấm ván đang cháy lập tức bị ngọn nửa thiêu đốt, thế nhưng lũ kiến sa mạc phía sau vẫn tiếp tục vọt lên, chúng muốn dùng thân thể của mình để dập tắt ngọn lửa, tạo cơ hội cho đồng bọn phía sau.
Âu Dương Nguyệt Nhi nằm ở trong lồng ngực của Mười Một, mặc dù vẻ mặt nàng vẫn còn rất bối rối, thế nhưng so với lúc ban đầu thì đã trấn định lên rất nhiều. Mười Một khiến cho nàng có một loại cảm giác an toàn khó hiểu, nàng tin rằng chỉ cần có Mười Một ở bên mình thì nhất định không có việc gì.
Mười Một nhanh chóng phá vỡ vách ngăn của gian phòng gỗ, gian phòng này cũng bị thế lửa lan đến, may mắn là sức lửa cũng không lớn lắm.
- Ầm!
Bọn họ vừa trốn vào trong phòng, trước tiên Mười Một phá sụp căn phòng đó khiến các thanh gỗ đang cháy hừng hực bắn tung tóe xung quanh, đã thiêu chết không ít lũ kiến sa mạc, thế nhưng đối với bọn kiến sa mạc trùm trời đậy đất bên ngoài mà nói, chỗ tổn thất đó chỉ như một giọt nước giữa đại dương.
Theo thế lửa lan ra, cả thôn nhỏ đều bị ngọn lửa bao trùm lấy, mà Mười Một cùng Âu Dương Nguyệt Nhi cũng bởi vì thế lửa ngày càng mạnh đã thay đổi qua mấy gian phòng, thế nhưng mỗi gian phòng cũng không trốn được lâu thì đều bị lửa lớn vây quanh.
Mắt thấy khả năng ẩn nấp ở địa phương này ngày càng ít, Âu Dương Nguyệt Nhi có phần sốt ruột hỏi:
- Mười Một, làm sao bây giờ?
Mười Một từ đầu tới cuối cũng vẫn rất trấn định, bởi vì sự trấn định của hắn đã lây nhiễm đến Âu Dương Nguyệt Nhi, cho nên đến bây giờ bọn họ không có biểu hiện ra cái vẻ kinh hoàng mất bình tĩnh.
Mười Một nhìn xuyên ra bên ngoài qua vách tường phía đông chỉ thấy chi chít một mảng lớn màu đỏ, trầm giọng nói:
- Trốn.
- Trốn như thế nào hả?
Mười Một quay đầu lại nhìn nàng, chỉ chỉ dưới chân.
Âu Dương Nguyệt Nhi ngẩn ra nói:
- Thế nghĩa là sao?
Ngữ khí của Mười Một bình thản nói:
- Phía dưới có giếng nước.
Âu Dương Nguyệt Nhi kêu lên:
- Ngươi điên à! Đó là mạch nước ngầm, đi xuống đó khẳng định chỉ có chết.
Mười Một lắc đầu nói:
- Hoặc sẽ bị lửa thiêu chết, hoặc sẽ bị chúng nó ăn tươi nuốt sống, hoặc là đánh cược một phen.
Âu Dương Nguyệt Nhi cắn môi dưới nói:
- Ba điều này đều là cửa tử a.
- Không, nếu chạy theo mạch nước ngầm, chỉ cần vận khí tốt là sẽ không chết.
- Nhưng ta không biết bơi.
- Có ta ở đây, Cô không cần bơi.
- Thế nhưng…thế nhưng…
Âu Dương Nguyệt Nhi thế nhưng cả nửa ngày vẫn không nói lên lời, tóm lại nàng chỉ cảm giác mạch nước ngầm dưới đất là một không gian phong bế, ngoài trừ nước ra thì cũng chỉ có nham thạch, không có khả năng có gì khác tồn tại, hơn nữa đừng nói rằng sẽ có đường ra.
Mười Một hiểu rõ nàng đang lo lắng cái gì nói:
- Thông thường mạch nước ngầm dưới đất tương thông với ốc đảo sa mạc, chỉ cần chúng ta có khả năng tìm ra lối thông với ốc đảo, thì chúng ta có cơ hội thoát ra.
- Thế nhưng cả sa mạc mới có vài ốc đảo, hơn nữa…
- Không có thời gian đâu.
Âu Dương Nguyệt Nhi có phần bối rối nói:
- Nhưng ta không biết lặn.
- Dùng thùng nước.
- Hả?
- Chỉ cần đem thùng nước úp ngược lại, cô cho đầu vào bên trong, chỉ cần không cho nước đi vào thì có đầu đủ không khí cho cô trong nửa giờ, cô có thể cố gắng một thời gian, trong khoảng thời gian này ta sẽ dẫn cô chạy.
Âu Dương Nguyệt Nhi cắn răng hỏi:
- Không có biện pháp khác sao?
Mười Một lắc đầu nói:
- Đây là biện pháp duy nhất, cô cũng thấy được số lượng lũ kiến sa mạc ở bên ngoài là bao nhiêu, cho dù chúng ta không bị thiêu chết ở đây thì căn bản cũng không trốn thoát được.
Thấy Âu Dương Nguyệt Nhi còn đang do dự không quyết, Mười Một nhịn không được đem bế nàng lên, chạy đến mật thất dưới đất phía sau gian phòng, Mười Một phá vỡ hàng loạt khúc gỗ đang cháy hừng hực rồi ném xuống dưới, sau khi lũ kiến sa mạc phía dưới tản ra liền ôm lấy Âu Dương Nguyệt Nhi nhảy xuống dưới.
Vừa rơi xuống đất, lũ kiến sa mạc ở phụ cận liền vọt lên, lũ kiến sa mạc ở gần bên ngoài có ý nghĩ giống nhau, ý đồ muốn dùng thân thể của mình đén dập tắt ngọn lửa, ngoài trừ lũ kiến sa mạc này, hang loạt lũ kiến sa mạc màu đỏ ở dưới đất lại trồi lên bao vây xung quanh hai người.
Âu Dương Nguyệt Nhi hoảng sợ ôm chặt cổ Mười Một không chịu buông tay.
Hai tay của Mười Một đỡ lấy thân thể của Âu Dương Nguyệt Nhi, chậm rãi đi đến phía trước, mỗi bước giẫm xuống cũng khiến cho mặt cát kết thành một lớp băng bàng bạc. Cũng may là Âu Dương Nguyệt Nhi sớm đã bị dọa cho hoảng sợ đem thân mình vùi ở trong ngực Mười Một, nhắm chặt mắt lại không dám nhìn, nếu không khẳng định lúc này sẽ kinh ngạc nói không lên lời.
Dưới sự đe đọa của lũ kiến sa mạc thế nhưng Mười Một vẫn không hề sợ sệt ôm lấy Âu Dương Nguyệt Nhi băng qua, dọc theo đường đi vô số kiến sa mạc đã bị biến thành những tảng băng. Hắn đi tới bên miệng giếng, cúi người nhặt thùng múc nước, đổ sạch tro bụi và ít kiến sa mạc bò vào bên trong, sau đó đem thùng nước úp lên đầu Âu Dương Nguyệt Nhi. Âu Dương Nguyệt nhi vẫn nhắm chặt mắt không dám nói, để Mười Một tùy ý dùng thùng nước đội lên đầu mình.
Lũ kiến sa mạc này giống như là đoán được Mười Một muốn làm gì, trong nháy mắt tất cả lũ kiến sa mạc đều điên cuồng vọt lại đây. Dưới chân của Mười Một không ngừng toát ra khói trắng, lũ kiến sa mạc này vẫn nối tiếp nhau như những đợt sóng bò lại, nhưng thật sự thủy chung chỉ có thể đến gần bên chân của Mười Một.
Mười Một đem Âu Dương Nguyệt Nhi dựng đứng lên ôm vào trong ngực, một tay ôm lấy thắt lưng của nàng, một tay giữ chặt thùng nước trên đầu nàng, hít sâu một hơi nhảy xuống giếng nước.
- A a a….
Bên trong giếng nước đen nhanh truyền ra tiếng kêu sợ hãi của Âu Dương Nguyệt Nhi cùng với tiếng vang vù vù.
- Bõm!
Dưới giếng nước truyền ra thanh âm của hai người rơi xuống nước.
Tất cả lũ kiến sa mạc này đều vọt tới bên trên miệng giếng, bao vây chật ních quanh miệng giếng, nhưng không có một con nào bò xuống.
Lạnh thấu xương… Bây giờ Âu Dương Nguyệt Nhi mới được nước ngầm dưới đất lại lạnh băng như vậy. Cũng may là Mười Một vẫn ôm chặt nàng, dùng hơi ấm của thân thể mình khiến cho nàng thấy một chút ấm áp.
Âu Dương Nguyệt Nhi cảm giác bản thân mình đang phiêu đãng, hơn nữa với tốc độ rất nhanh, thỉnh thoảng thùng nước trên đầu cùng với nham thạch chung quanh va chạm với nhau phát ra những thanh âm “Đông đông”. Cũng may khí lực của Mười Một rất lớn, vẫn đè chặt thùng nước không để nó chếch đi, nếu không bên trong đã sớm ngập đầy nước.
Âu Dương Nguyệt Nhi không biết bản thân theo nước chảy đi được bao lâu, chỉ cảm thấy toàn thân ngày càng lạnh, hơn nữa không khí bên trong thùng nước cũng càng ngày càng mỏng manh, khiến cho nàng gần như sắp ngạt thở.
Ý thức của nàng bắt đầu có phần mơ hồ, hít thở càng ngày càng dồn dập, trong óc trống rỗng, biết duy nhất một điều là Mười Một vẫn đang ôm mình, sau đó trước mắt tối sầm lại…
/967
|