Tiếng súng bên ngoài không biết đã dừng lại từ lúc nào, không biết ai là kẻ chiến thắng, có điều chút thần trí còn sót lại của Âu Dương Nguyệt Nhi cũng không bận tâm đến việc này, thần kinh yếu ớt của nàng đã gần như tê liệt vì sợ hãi. Giây phút này, nàng phảng phất lại là người thiếu nữ trốn chạy trong sa mạc nhiều năm trước, cảm giác sợ hãi, khẩn trương bao trùm tâm trí nàng. Những cảm giác này giống một áp lực vô hình mà mạnh mẽ, muốn ép nát thần kinh yếu ớt cùng thân hình mảnh mai của nàng. Thế nhưng, ít nhất khi đó có Mười Một ở bên, còn bây giờ, hắn ở nơi nào?
Cơ thể Âu Dương Nguyệt Nhi không ngừng run rẩy, nước mắt không cầm được tuôn ra như nước vỡ đê. Lúc này Nguyệt Nhi cảm giác mình thật là vô dụng. Cho dù nàng cố gắng thay đổi bản thân, nhưng rốt cuộc vẫn vô dụng như thế. Khi không có Mười Một bên cạnh, nàng vẫn bất lực như vậy, như một thế giới mất đi cột trụ, không chống đỡ nổi bầu trời u ám nặng nề.
Thân dưới thi thể A Đức nằm trong phòng, nửa thân trên ở ngoài. Cánh cửa bị thân thể của hắn chẹn vào không đóng được, gió lạnh không ngừng thổi lùa vào làn váy của Nguyệt Nhi. Nhưng nàng tựa hồ không cảm thấy lạnh, bởi trong lòng nàng còn lạnh lẽo hơn nhiều so với bên ngoài.
Tiếng bước chân vội vàng vang lên từ sâu trong hành lang, đó là tiếng giày chiến thuật giẫm lên mặt đất, tuyệt đối không phải là hộ vệ của nàng. Có điều Âu Dương Nguyệt Nhi nghe không ra, thậm chí còn không ngẩng đầu nhìn. Nàng chẳng qua ngồi co gối trên mặt đất lạnh băng, dựa lưng vào tường. Vùi đầu vài hai đầu gối, thân thể không ngừng run rẩy, nước mắt tuôn ra không kìm được.
Tiếng bước chân đi đến bên người nàng thì ngừng lại, nghe âm thanh thì có vẻ như rất nhiều người. Nhưng Âu Dương Nguyệt dường như không hề biết gì, năm ngón tay bấu chặt mép váy, tựa như muốn xé nát nó vậy.
Không biết vẻ yếu đuối của Âu Dương Nguyệt Nhi hay là hình ảnh gợi cảm nàng mặc một bộ váy ngủ co ro trốn ở góc tường kích thích dục vọng nam tính, hơi thở xung quanh dần dần trở nên ồ ồ, thậm chí còn có thể nghe thấy có người nuốt nước miếng. Không có nam nhân nào có thể kháng cự được mị lực của Âu Dương Nguyệt Nhi, bất kể là nàng cười hay khóc. Nhất là bây giờ đôi chân trắng noãn hoàn mỹ mà tạo hóa ban tặng lại đang lồ lộ, đủ khiến cho nam nhân không đủ kiên định mất đi lý trí, không quan tâm đến hậu quả, chỉ muốn đem vị nữ thần mà mọi nam nhân đều ước mơ này đè xuống, nhìn nàng thống khổ, nhìn nàng thút thít nỉ non, chơi một trận oanh liệt bõ bàng.
May những người này đều là lính đánh thuê đã trải qua huấn luyện. Cho dù dục vọng lúc này mãnh liệt không thua gì lý trí, bọn họ cũng chỉ đứng nhìn, không ai tiến lên làm bậy. Bỗng dưng một bàn tay to lớn mang theo mùi thuốc lá cay mũi đặt lên vai nàng, thân thể Âu Dương Nguyệt Nhi như bị điện giật, run lên, hai tay theo bản năng ôm lấy đầu, nhắm chặt mắt thét to: "A!"
"Pằng!" Tựa như ông trời đáp lại nàng, một tiếng súng xé rách màn đêm vang lên từ đỉnh núi đối diện.
Ngay khi tiếng súng này vừa dứt, lại có một tiếng súng khác vang lên. Cũng là súng ngắm, hơn nữa tiếng súng này ở rất gần, giống như cách phía sau bức tường đối diện với bể bơi không xa.
Tất cả lính đánh thuê trong phòng, kể cả người đang đặt tay lên vai Âu Dương Nguyệt Nhi không hẹn mà cùng giật mình ngẩng đầu nhìn về bức tường ngoài kia. Bọn hắn ngẩng đầu vừa lúc nhìn thấy một bóng đen từ trên bờ tường nhảy xuống, người còn chưa chạm đất, tay trái đã vung mạnh về phía trước như là ném đi một vật gì đó, vật đó tạo nên một đường cong đen nhánh xuyên qua khe cửa đang rộng mở, rơi vào giữa đám lính đánh thuê.
Tên lính đánh thuê đang nắm vai Âu Dương Nguyệt Nhi bỗng kêu lên một tiếng, tiếng rên còn chưa dứt đã thấy đầu hắn ngửa ra, thân hình nẩy lên vài centimet sau đó nặng nề ngã xuống mặt đất. Mọi người giật mình nhìn lại, thấy giữa trán hắn cắm một thanh chủy thủ chỉ còn lộ ra nửa chuôi đao.
Trên gương mặt bọn họ vẫn chưa hết vẻ kinh ngạc, đột nhiên trong tai nghe thấy một tiếng "vút" xé gió. Họ còn chưa kịp nhìn ra vật gì thì một khối đen xì kì lạ xoay tròn vạch lên một đường cong quỷ dị, linh hoạt giống như vật sống bay thẳng vào trong khe cửa, nhẹ nhàng lướt qua cổ của hai lính đánh thuê đứng phía trước, cuối cùng ''Chát" một tiếng, đập vào vách tường làm tóe lên một chùm tia lửa. Sau đó lại nó lại bắn ngược trở lại, đâm ngập vào cổ của một người khác rồi mới dừng. Lúc này, những lính đánh thuê còn lại mới nhìn rõ, cái đồ vật đen sì, linh hoạt này hóa ra là một thanh chủy thủ cong cong màu đen. Lúc này, trên cổ hai lính đánh thuê phía trước mới phun ra máu tươi, trợn tròn mắt đổ gục xuống.
Tên lính đánh thuê bị Trảm Nguyệt đâm vào gáy không chết ngay, từ miệng vết thương của hắn phụt ra mấy vòi máu, bắn đến tận vách tường bên cạnh khiến cho bức tượng nhuộm đầy máu tanh. Hắn há to mồm, tựa hồ muốn kêu lên, nhưng cuối cùng cũng chẳng phát ra được thanh âm nào. Mấy giây sau hắn mới khuỵu xuống, cúi đầu tắt thở. Biểu hiện của hắn khi chết cho thấy sự thống khổ cùng sợ hãi, ai mà cười nổi khi cảm nhận máu tươi toàn thân phun ra từ gáy mình chứ.
Cuối cùng, những lính đánh thuê còn lại cũng bắt đầu phản ứng.
"'Ầm pằng phằng!" Bảy khẩu súng Tiểu Liên cùng súng trường đồng thời nâng lên, nhắm ngay cửa ra vào. Đáng tiếc phản ứng của bọn hắn dường như đã chậm. Cho dù đây là một đội lính đánh thuê được huấn luyện tốt, từ lúc sững sờ đến khi giương súng chỉ gần một giây, nhưng trên chiến trường, một giây này cũng đã đủ quyết định rất nhiều chuyện.
Những lính đánh thuê vừa mới giương súng lên, người vừa xông vào hai chân chưa chạm đất, tựa hồ không sợ nguy hiểm ném hai thanh chủy thủ xong, trên tay không biết đã cầm một khẩu súng lục tinh xảo từ lúc nào. Hắn dùng tốc độ cực nhanh giương súng bắn liền hai phát vô trong phòng. Sau đó mũi chân đạp nhẹ vào bức tường, thân thể đang rơi xuống mượn lực lao sang bên cạnh.
Trong phòng liên tục vang tiếng đạn xuyên qua xương thịt, hai lính đánh thuê đứng trước vẫn chưa giương súng xong, vẻ như ăn đạn cùng lúc. Thân thể cứng đờ vật ngửa ra đất, vết thương trí mạng của hai người đều ở trên đầu.
Chính lúc này, bóng đen vừa vượt tường vào kia đã biết mất khỏi khe cửa đang hé mở. Năm lính đánh thuê còn lại vẫn giữ nguyên tư thế chiến đấu, cẩn thận đề phòng, có điều thần sắc trên mặt hết sức khó coi. Vẻ mặt họ rất kinh ngạc, không thể tin nổi, thậm chí còn có chút sợ hãi. Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, thật sự rất khó tin có người có thể tính toán thời gian và thao tác chính xác như vậy. Từ lúc xuất hiện trên bờ tường, tiếp đó lần lượt ném ra hai thanh chủy thủ sau lại nổ súng rồi lách người tránh né. Tất cả đều xảy ra trong chưa tới hai giây, mà chỉ trong chưa đến hai giây này, bọn họ có sáu người mất mạng trên tay kẻ mới xông vào đó.
Ngoài ra, cây súng lục của kẻ kia cũng làm cho bọn họ cảm nhận được sự uy hiếp, tiếng súng khác biệt so với tất cả các loại súng ngắn mà họ biết, nghe thấy tiếng súng biết ngay cây súng này chắc chắn là được cải tiến hoặc là đặc chế, từ bỏ những ưu thế khác chỉ để đề cao cho khác ưu thế chỉ để nâng tốc độ bắn. Trên thực tế nó bắn đúng là rất nhanh, vừa thấy họng súng sáng lên là đã trúng đạn, thậm chí không có cơ hội né tránh. Đối mặt một cây súng như vậy, điều duy nhất có thể làm là tận giữ khoảng cách, hoặc không để cho đối phương có cơ hội nổ súng. Thế nhưng là hiện giờ bọn họ đều ở trong phòng, muốn kéo giãn khoảng cách là không thể nào. Hơn nữa đối mặt thân pháp quỷ dị của đối phương, còn có khả năng tính toán chính xác như máy móc cùng với năng lực khống chế, cho dù là những lính đánh thuê thân chinh bách chiến như họ cũng cảm thấy lạnh người.
Đúng lúc này, từ phía sân trước liên tiếp vang lên tiếng súng, những lính đánh thuê đang khẩn trương cao độ này nghe thấy khẽ biến sắc. Tiếng súng kia... Súng trên tay bọn họ đều là đồng bộ, nói cách khác không phải là người của họ nổ súng.
Viện quân đến rồi...
Sắc mặt những lính đánh thuê rất khó coi, có người cứu viện Âu Dương Nguyệt Nhi tức là độ khó nhiệm vụ của họ sẽ tăng, thậm chí có khả năng không thể hoàn thành nhiệm vụ bắt sống Âu Dương Nguyệt Nhi. Nhưng bất kể thế nào, cho dù chỉ còn lại một người, họ cũng nhất định phải
mang Âu Dương Nguyệt Nhi đi. Đây chính là niềm tin, là danh dự của lính đánh thuê!
Từ đỉnh núi bỗng nhiên vang lên tiếng súng chói tai, âm thanh của súng ngắm cùng âm thanh ở tiền viện giống như tạo thành một bản hòa âm,nghe rất rõ ràng. Tay bắn tỉa ở phía xa chính là người yểm trợ cho đoàn lính đánh thuê, lúc này không biết đang nổ súng về phía ai. Âm thanh của súng ngắm vẫn còn chưa hết rung động thì lại có một tiếng súng ngắm vang lên. Bọn lính đánh thuê liền biết là hai tay bắn tỉa đang quyết đấu với nhau.
Ở cự ly xa, tay bắn tỉa chính là vô địch. Tại khoảng cách này, có thể đánh bại tay bắn tỉa đấy, cũng chỉ có tay bắn tỉa.
"Ực...!" Tiếng nuốt nước miếng lúc này nghe lại thật rõ ràng, lính đánh thuê vừa phát ra âm thanh thoáng nhìn qua đồng bọn ở bên cạnh, đồng bọn của hắn là một nam tử thô kệch khoảng hơn bốn mươi tuổi, lúc này đang quỳ trên mặt đất, giương súng ra cửa, sắc mặt thoạt nhìn rất trấn định, có điều cơ bắp run run trên mặt cùng mu bàn tay đã thể hiện rõ tâm tình hắn lúc này.
Cảm nhận được ánh mắt của đồng bọn, nam tử thô kệch cũng không hề nhìn lại, vẫn nhìn chằm chằm bên ngoài như trước, khẽ gật đầu. Sau đó chỉ chỉ Âu Dương Nguyệt Nhi đang co rúc run rẩy ở góc tường.
Gã lính đánh thuê kia lại nuốt khan, cắn răng, trên mặt lộ ra vẻ cương nghị, từ từ di chuyển đến chỗ Âu Dương Nguyệt Nhi. Nhiệm vụ của bọn họ là an toàn đem Âu Dương Nguyệt Nhi đi, hiện tại đến nước này rồi, không có lý do gì từ bỏ nhiệm vụ. Huống hồ có Âu Dương Nguyệt Nhi, lúc cần thiết có thể dùng nàng làm con tin.
Lính đánh thuê này di chuyển rất thận trọng, Giống như dưới chân của hắn là một vùng địa lôi vô tận, mỗi bước chân đều có thể sẽ dẫm lên địa lôi vậy. Hai mắt hắn chăm chú nhìn ngoài cửa, nơi bóng đen kia mới biến mất, dưới chân cẩn thận nhích về phía trước, từng tý, từng tý một.
Cơ thể Âu Dương Nguyệt Nhi không ngừng run rẩy, nước mắt không cầm được tuôn ra như nước vỡ đê. Lúc này Nguyệt Nhi cảm giác mình thật là vô dụng. Cho dù nàng cố gắng thay đổi bản thân, nhưng rốt cuộc vẫn vô dụng như thế. Khi không có Mười Một bên cạnh, nàng vẫn bất lực như vậy, như một thế giới mất đi cột trụ, không chống đỡ nổi bầu trời u ám nặng nề.
Thân dưới thi thể A Đức nằm trong phòng, nửa thân trên ở ngoài. Cánh cửa bị thân thể của hắn chẹn vào không đóng được, gió lạnh không ngừng thổi lùa vào làn váy của Nguyệt Nhi. Nhưng nàng tựa hồ không cảm thấy lạnh, bởi trong lòng nàng còn lạnh lẽo hơn nhiều so với bên ngoài.
Tiếng bước chân vội vàng vang lên từ sâu trong hành lang, đó là tiếng giày chiến thuật giẫm lên mặt đất, tuyệt đối không phải là hộ vệ của nàng. Có điều Âu Dương Nguyệt Nhi nghe không ra, thậm chí còn không ngẩng đầu nhìn. Nàng chẳng qua ngồi co gối trên mặt đất lạnh băng, dựa lưng vào tường. Vùi đầu vài hai đầu gối, thân thể không ngừng run rẩy, nước mắt tuôn ra không kìm được.
Tiếng bước chân đi đến bên người nàng thì ngừng lại, nghe âm thanh thì có vẻ như rất nhiều người. Nhưng Âu Dương Nguyệt dường như không hề biết gì, năm ngón tay bấu chặt mép váy, tựa như muốn xé nát nó vậy.
Không biết vẻ yếu đuối của Âu Dương Nguyệt Nhi hay là hình ảnh gợi cảm nàng mặc một bộ váy ngủ co ro trốn ở góc tường kích thích dục vọng nam tính, hơi thở xung quanh dần dần trở nên ồ ồ, thậm chí còn có thể nghe thấy có người nuốt nước miếng. Không có nam nhân nào có thể kháng cự được mị lực của Âu Dương Nguyệt Nhi, bất kể là nàng cười hay khóc. Nhất là bây giờ đôi chân trắng noãn hoàn mỹ mà tạo hóa ban tặng lại đang lồ lộ, đủ khiến cho nam nhân không đủ kiên định mất đi lý trí, không quan tâm đến hậu quả, chỉ muốn đem vị nữ thần mà mọi nam nhân đều ước mơ này đè xuống, nhìn nàng thống khổ, nhìn nàng thút thít nỉ non, chơi một trận oanh liệt bõ bàng.
May những người này đều là lính đánh thuê đã trải qua huấn luyện. Cho dù dục vọng lúc này mãnh liệt không thua gì lý trí, bọn họ cũng chỉ đứng nhìn, không ai tiến lên làm bậy. Bỗng dưng một bàn tay to lớn mang theo mùi thuốc lá cay mũi đặt lên vai nàng, thân thể Âu Dương Nguyệt Nhi như bị điện giật, run lên, hai tay theo bản năng ôm lấy đầu, nhắm chặt mắt thét to: "A!"
"Pằng!" Tựa như ông trời đáp lại nàng, một tiếng súng xé rách màn đêm vang lên từ đỉnh núi đối diện.
Ngay khi tiếng súng này vừa dứt, lại có một tiếng súng khác vang lên. Cũng là súng ngắm, hơn nữa tiếng súng này ở rất gần, giống như cách phía sau bức tường đối diện với bể bơi không xa.
Tất cả lính đánh thuê trong phòng, kể cả người đang đặt tay lên vai Âu Dương Nguyệt Nhi không hẹn mà cùng giật mình ngẩng đầu nhìn về bức tường ngoài kia. Bọn hắn ngẩng đầu vừa lúc nhìn thấy một bóng đen từ trên bờ tường nhảy xuống, người còn chưa chạm đất, tay trái đã vung mạnh về phía trước như là ném đi một vật gì đó, vật đó tạo nên một đường cong đen nhánh xuyên qua khe cửa đang rộng mở, rơi vào giữa đám lính đánh thuê.
Tên lính đánh thuê đang nắm vai Âu Dương Nguyệt Nhi bỗng kêu lên một tiếng, tiếng rên còn chưa dứt đã thấy đầu hắn ngửa ra, thân hình nẩy lên vài centimet sau đó nặng nề ngã xuống mặt đất. Mọi người giật mình nhìn lại, thấy giữa trán hắn cắm một thanh chủy thủ chỉ còn lộ ra nửa chuôi đao.
Trên gương mặt bọn họ vẫn chưa hết vẻ kinh ngạc, đột nhiên trong tai nghe thấy một tiếng "vút" xé gió. Họ còn chưa kịp nhìn ra vật gì thì một khối đen xì kì lạ xoay tròn vạch lên một đường cong quỷ dị, linh hoạt giống như vật sống bay thẳng vào trong khe cửa, nhẹ nhàng lướt qua cổ của hai lính đánh thuê đứng phía trước, cuối cùng ''Chát" một tiếng, đập vào vách tường làm tóe lên một chùm tia lửa. Sau đó lại nó lại bắn ngược trở lại, đâm ngập vào cổ của một người khác rồi mới dừng. Lúc này, những lính đánh thuê còn lại mới nhìn rõ, cái đồ vật đen sì, linh hoạt này hóa ra là một thanh chủy thủ cong cong màu đen. Lúc này, trên cổ hai lính đánh thuê phía trước mới phun ra máu tươi, trợn tròn mắt đổ gục xuống.
Tên lính đánh thuê bị Trảm Nguyệt đâm vào gáy không chết ngay, từ miệng vết thương của hắn phụt ra mấy vòi máu, bắn đến tận vách tường bên cạnh khiến cho bức tượng nhuộm đầy máu tanh. Hắn há to mồm, tựa hồ muốn kêu lên, nhưng cuối cùng cũng chẳng phát ra được thanh âm nào. Mấy giây sau hắn mới khuỵu xuống, cúi đầu tắt thở. Biểu hiện của hắn khi chết cho thấy sự thống khổ cùng sợ hãi, ai mà cười nổi khi cảm nhận máu tươi toàn thân phun ra từ gáy mình chứ.
Cuối cùng, những lính đánh thuê còn lại cũng bắt đầu phản ứng.
"'Ầm pằng phằng!" Bảy khẩu súng Tiểu Liên cùng súng trường đồng thời nâng lên, nhắm ngay cửa ra vào. Đáng tiếc phản ứng của bọn hắn dường như đã chậm. Cho dù đây là một đội lính đánh thuê được huấn luyện tốt, từ lúc sững sờ đến khi giương súng chỉ gần một giây, nhưng trên chiến trường, một giây này cũng đã đủ quyết định rất nhiều chuyện.
Những lính đánh thuê vừa mới giương súng lên, người vừa xông vào hai chân chưa chạm đất, tựa hồ không sợ nguy hiểm ném hai thanh chủy thủ xong, trên tay không biết đã cầm một khẩu súng lục tinh xảo từ lúc nào. Hắn dùng tốc độ cực nhanh giương súng bắn liền hai phát vô trong phòng. Sau đó mũi chân đạp nhẹ vào bức tường, thân thể đang rơi xuống mượn lực lao sang bên cạnh.
Trong phòng liên tục vang tiếng đạn xuyên qua xương thịt, hai lính đánh thuê đứng trước vẫn chưa giương súng xong, vẻ như ăn đạn cùng lúc. Thân thể cứng đờ vật ngửa ra đất, vết thương trí mạng của hai người đều ở trên đầu.
Chính lúc này, bóng đen vừa vượt tường vào kia đã biết mất khỏi khe cửa đang hé mở. Năm lính đánh thuê còn lại vẫn giữ nguyên tư thế chiến đấu, cẩn thận đề phòng, có điều thần sắc trên mặt hết sức khó coi. Vẻ mặt họ rất kinh ngạc, không thể tin nổi, thậm chí còn có chút sợ hãi. Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, thật sự rất khó tin có người có thể tính toán thời gian và thao tác chính xác như vậy. Từ lúc xuất hiện trên bờ tường, tiếp đó lần lượt ném ra hai thanh chủy thủ sau lại nổ súng rồi lách người tránh né. Tất cả đều xảy ra trong chưa tới hai giây, mà chỉ trong chưa đến hai giây này, bọn họ có sáu người mất mạng trên tay kẻ mới xông vào đó.
Ngoài ra, cây súng lục của kẻ kia cũng làm cho bọn họ cảm nhận được sự uy hiếp, tiếng súng khác biệt so với tất cả các loại súng ngắn mà họ biết, nghe thấy tiếng súng biết ngay cây súng này chắc chắn là được cải tiến hoặc là đặc chế, từ bỏ những ưu thế khác chỉ để đề cao cho khác ưu thế chỉ để nâng tốc độ bắn. Trên thực tế nó bắn đúng là rất nhanh, vừa thấy họng súng sáng lên là đã trúng đạn, thậm chí không có cơ hội né tránh. Đối mặt một cây súng như vậy, điều duy nhất có thể làm là tận giữ khoảng cách, hoặc không để cho đối phương có cơ hội nổ súng. Thế nhưng là hiện giờ bọn họ đều ở trong phòng, muốn kéo giãn khoảng cách là không thể nào. Hơn nữa đối mặt thân pháp quỷ dị của đối phương, còn có khả năng tính toán chính xác như máy móc cùng với năng lực khống chế, cho dù là những lính đánh thuê thân chinh bách chiến như họ cũng cảm thấy lạnh người.
Đúng lúc này, từ phía sân trước liên tiếp vang lên tiếng súng, những lính đánh thuê đang khẩn trương cao độ này nghe thấy khẽ biến sắc. Tiếng súng kia... Súng trên tay bọn họ đều là đồng bộ, nói cách khác không phải là người của họ nổ súng.
Viện quân đến rồi...
Sắc mặt những lính đánh thuê rất khó coi, có người cứu viện Âu Dương Nguyệt Nhi tức là độ khó nhiệm vụ của họ sẽ tăng, thậm chí có khả năng không thể hoàn thành nhiệm vụ bắt sống Âu Dương Nguyệt Nhi. Nhưng bất kể thế nào, cho dù chỉ còn lại một người, họ cũng nhất định phải
mang Âu Dương Nguyệt Nhi đi. Đây chính là niềm tin, là danh dự của lính đánh thuê!
Từ đỉnh núi bỗng nhiên vang lên tiếng súng chói tai, âm thanh của súng ngắm cùng âm thanh ở tiền viện giống như tạo thành một bản hòa âm,nghe rất rõ ràng. Tay bắn tỉa ở phía xa chính là người yểm trợ cho đoàn lính đánh thuê, lúc này không biết đang nổ súng về phía ai. Âm thanh của súng ngắm vẫn còn chưa hết rung động thì lại có một tiếng súng ngắm vang lên. Bọn lính đánh thuê liền biết là hai tay bắn tỉa đang quyết đấu với nhau.
Ở cự ly xa, tay bắn tỉa chính là vô địch. Tại khoảng cách này, có thể đánh bại tay bắn tỉa đấy, cũng chỉ có tay bắn tỉa.
"Ực...!" Tiếng nuốt nước miếng lúc này nghe lại thật rõ ràng, lính đánh thuê vừa phát ra âm thanh thoáng nhìn qua đồng bọn ở bên cạnh, đồng bọn của hắn là một nam tử thô kệch khoảng hơn bốn mươi tuổi, lúc này đang quỳ trên mặt đất, giương súng ra cửa, sắc mặt thoạt nhìn rất trấn định, có điều cơ bắp run run trên mặt cùng mu bàn tay đã thể hiện rõ tâm tình hắn lúc này.
Cảm nhận được ánh mắt của đồng bọn, nam tử thô kệch cũng không hề nhìn lại, vẫn nhìn chằm chằm bên ngoài như trước, khẽ gật đầu. Sau đó chỉ chỉ Âu Dương Nguyệt Nhi đang co rúc run rẩy ở góc tường.
Gã lính đánh thuê kia lại nuốt khan, cắn răng, trên mặt lộ ra vẻ cương nghị, từ từ di chuyển đến chỗ Âu Dương Nguyệt Nhi. Nhiệm vụ của bọn họ là an toàn đem Âu Dương Nguyệt Nhi đi, hiện tại đến nước này rồi, không có lý do gì từ bỏ nhiệm vụ. Huống hồ có Âu Dương Nguyệt Nhi, lúc cần thiết có thể dùng nàng làm con tin.
Lính đánh thuê này di chuyển rất thận trọng, Giống như dưới chân của hắn là một vùng địa lôi vô tận, mỗi bước chân đều có thể sẽ dẫm lên địa lôi vậy. Hai mắt hắn chăm chú nhìn ngoài cửa, nơi bóng đen kia mới biến mất, dưới chân cẩn thận nhích về phía trước, từng tý, từng tý một.
/967
|