Vịt Bầu nghe vậy sửng sốt “Ha” giật mình nhìn một chút Thanh Ngữ đang bị che mắt lại. Nguyễn Thanh Ngữ bình thường vẫn gọi hắn bằng tên thật “Hải Đào” hoặc “A Hải” , mà mẹ nàng cũng gọi hắn là “Tiểu Hải” , lần đầu tiên hắn nghe được Nguyễn Thanh Ngữ gọi hắn bằng cái tên hiệu như vậy. Nàng có uống nhầm thuốc hay không ? Hay là do được cứu ra nên vui ?
Tuy nhiên mặc kệ như thế nào, Vịt Bầu có thể nhìn thấy Nguyễn Thanh Ngữ thật sự vui vẻ. Trong lòng hắn, Nguyễn Thanh Ngữ đã trở thành bằng hữu khác phái tốt nhất, hắn chỉ gãi đầu cười gượng :” Hắc, Thanh Ngữ, ta là Vịt Bầu, không phải Vịt Chết a. Tuy rằng chỉ sai một chữ, nhưng ngữ nghĩa thì sai ngàn dặm đó a.”
Nguyễn Thành Ngữ cười khẽ gật đầu, nàng thực sự rất , rất vui vẻ. Chí ít, bằng hữu tốt nhất, người đàn ông quan trọng nhất đời nàng vẫn quan tâm đến nàng.
Chỉ là Nguyễn Thanh Ngữ không thấy được, Vịt Bầu vừa nói dứt câu, lập tức xanh mặt lại. Bởi vì hắn thấy được phía sau hai người là sáu thi thể, quan trọng cũng không phải chỗ thi thể kia, mà là cửa sắt kho hàng in một dấu chân thật sâu. Hắn cũng biết, dấu chân này là do ai lưu lại.
Mẹ, cửa sắt này chí ít cũng phải dày đến 5cm, một sút mà có thể đá cho lõm xuống bốn phần như vậy, thì phải cần lực đá lớn thế nào. Vịt Bầu vẻ mặt khó tin nhìn về phía Mười Một, khó tưởng tượng được rằng trong thân thể mảnh mai như thế này mà lại ẩn chứa sức mạnh lớn như vậy. Dùng một lực lớn cỡ đó, cho dù người bình thường có thể tạo ra được lực lớn như thế, chắc chắn rằng xương đùi cũng nát như tương bần. Thế nhưng nhìn Mười Một vẫn như không có việc gì đứng ở đó, phảng phất chuyện này đối với hắn không đáng kể.
Thở dài, Vịt Bầu không khỏi cảm khái bản thân phải đi một con đường rất dài nữa, thật không biết bản thân lúc nào mới đạt được trình độ như vậy. Không, dù chỉ đạt được một nửa trình độ đó thôi, hắn cũng cảm thấy rất mãn nguyện rồi.
“Hải Đào?” Nguyễn Thanh Ngữ thấy Vịt Bầu không nói gì, còn tưởng bản thân vừa rồi nhất thời cao hứng, lỡ miệng kêu tên hiệu làm hắn bất mãn.
“Ừm ?” Vịt Bầu phục hồi tinh thần lại, đầu tiên là phức tạp lẫn sùng bái nhìn Mười Một một chút, lại nhìn Nguyễn Thanh Ngữ cười khổ :” Ai, lên xe đi, nán lại nữa cẩn thận có phiền phức.”
“Có phiền phức.” Trong tai Mười Một lẫn Vịt Bầu vang lên tiếng Cuồng Triều :” Từ Khiêm đã tới khu công nghiệp.”
Vịt Bầu hơi mở miệng, hướng Mười Một hỏi ý kiến.
“Đi.” Mười Một kéo Thanh Ngữ về phía xe, nửa kéo nửa đẩy đem nàng vào trong.
Vịt Bầu cũng vội vàng lên xe, đang chuẩn bị lái xe đi thì thấy Mười Một vẫn đứng ở đó, Vịt Bầu ló đầu ra nói :” Lão đại, lên xe a.”
Mười Một thay Thanh Ngữ đóng cửa xe lại , nói :” Đi trước đi.”
Vịt Bầu há to miệng , giật mình hỏi :” Ngươi không đi sao ?”
Nguyễn Thanh Ngữ nghe vậy cũng vội vàng tháo miếng băng che mắt, nàng mới khôi phục lại thị lực nhất thời còn chưa quen với ánh sáng, mị nhãn nhíu lại một lúc sau mới dần mở ra. Nàng quay đầu lại nhin đã thấy Mười Một đóng cửa xe, Nguyễn Thanh Ngữ vội vàng dịch đến bên cửa hạ cửa sổ xuống, lộ ra khuôn mặt thanh lệ, tuy rằng không mở miệng hỏi, nhưng trên mặt tràn đầy tình cảm thân thiết cùng thắc mắc.
Mười Một nói :” Ta ở lại giải quyết chuyện ở đây.”
Mười Một sau đó lại nhìn Nguyễn Thanh Ngữ nói :” Yên tâm, ta không có việc gì.”
Nguyễn Thanh Ngữ lần trước đã từ Phùng Đán Toàn biết, Mười Một có một thân phận khác là người của một tổ chức thần bí tên Long Hồn, thân phận đó hình như ngay cả cảnh sát cũng phải cố kị. Tinh hình thực tế, dù sao ở đây cũng chết hơn một người, nếu không có ai ở lại chịu trách nhiệm, sợ rằng sẽ loạn mất.
Đồng thời, nàng biết bản thân không thể ngăn hắn lại, thân là một người phụ nữ, nàng chỉ có thể vì hắn mà im lặng chịu đựng. Hai mắt nhìn Mười Một thật sâu, Nguyễn Thanh Ngữ nhẹ giọng căn dặn :” Cẩn thận một chút, trở về sớm một chút.”
Mười Một nhẹ nhàng gật đầu, sau đó đánh mắt với Vịt Bầu.
Vịt Bầu thở dài nói :” Lão đại, chúng ta về nhà trước.”
“Chờ một chút.” Ngay tại lúc Vịt Bầu chuẩn bị đi thì Mười Một bỗng nhiên gọi lại, sau đó xoay người đi vào kho hàng, lấy ra cái túi du lịch chứa súng ném lên xe, nói :” Đi.”
“Ừ.” Vịt Bầu gật đầu, lái xe trở lại Ngọc Thương Lộ, sau đó phóng đi mất hút.
Bên trong xe, Nguyễn Thanh Ngữ nhìn con đường nhỏ dần dần biến mất trong tầm mắt, mới nhẹ giọng thở dài một tiếng.
Vịt Bầu qua gương chiếu hậu nhìn nàng, an ủi :” Yên tâm, lão đại không có việc gì .”
Nguyễn Thanh Ngữ cười khổ , hỏi :” Các anh trở về lúc nào ?”
“Ách, sáng sớm nay.” Từ sau gương thấy Nguyễn Thanh Ngữ nhìn chằm chằm bản thân, Vịt Bầu xấu hổ cười, biết không thể gạt được cô gái thông minh này, liền nói :” Ta là sáng sớm hôm nay mới về, còn hắn…”
Nguyễn Thanh Ngữ khẽ cười, cũng không có truy vấn. Mười Một trở về từ lúc nào, nàng đã sớm biết. Hôm qua, khi nàng trở về vào gian nhà ấy quét dọn, gian nhà quen thuộc như là nhà của mình, nàng chỉ cần bước vào là đã có thể cảm giác được có người đã trở về.
Vịt Bầu qua gương nhìn sắc mặt Nguyễn Thanh Ngữ hơi tái nhợt , quan tâm hỏi :” Cô không sao chứ ?”
Nguyễn Thanh Ngữ lắc đầu, hỏi :” Mẹ tôi không biết chuyện chứ ?”
“Bác gái hẳn là không biết. Ta cùng lão đại vừa biết chuyện lập tức đuổi theo, từng ấy thời gian bác gái còn chưa kịp về nhà nữa là.”
Nguyễn Thanh Ngữ hơi sửng sốt , hỏi :” Như vậy, các anh chưa ăn cơm ?”
Vịt Bầu cười nói :” Thế cô ăn chưa ?”
“Vậy được rồi, về nhà tôi sẽ nấu cơm cho anh, coi như cảm tạ anh vất vả đến cứu ta.”
Vịt Bầu gạt tay nói :” Đừng, tôi thì khổ cực gì, lão đại mới gọi là cực kỳ vất vả. Cô không biết, hắn vừa nghe tin cô bị bắt cóc đã vội muốn chết, lôi ta một đường liều mạng đuổi theo, ngay cả cô không phải là do hắn tự thân cứu ra sao.”
“Hắn …” Nguyễn Thanh Ngữ nhẹ nhàng cắn răng hỏi :” Hắn … rất lo lắng sao ?”
“Đúng vậy! Giống như là bị kẻ nào giết mất cha , muốn tìm người liều mạng đó.”
Nguyễn Thanh Ngữ hinh hích cười khẽ, oán trách nói :” Nói năng lung tung.”
Vịt Bầu gãi đầu, hắc hắc cười :” Lão đại không để ý đâu. Còn cô á, tính thêm lần này, lão đại phải cứu cô đến hai lần rồi hả? Có nên suy nghĩ đến việc lấy thân báo đáp không ?”
Khi Mười Một mất trí nhớ cùng thất tung hơn nửa năm kia, vẫn là Vịt Bầu ở tại nhà hắn thay Mười Một chiếu cố hai mẹ con Nguyễn Thanh Ngữ. Cho nên quan hệ của Vịt Bầu với Nguyễn Thanh Ngữ phải nói là phi thường tốt, bởi vậy vui đùa một chút không ảnh hưởng gì. Về phần đưa mối quan hệ lên thêm một tầng, Nguyễn Thanh Ngữ không nghĩ tới, Vịt Bầu không dám nghĩ tới, cho nên bọn họ mãi mãi là hảo bằng hữu như bây giờ.
Nguyễn Thanh Ngữ cười, không đáp lại. Sự thực Mười Một không giúp nàng chỉ hai lần, nàng thiếu hắn nhiều đến nỗi cả đời cũng không trả hết nợ được.
“Được rồi .” Vịt Bầu nói :” Không phải cô hôm nay có buổi dạy sao ?”
“Đúng vậy.” Nguyễn Thanh Ngữ thở dài :” Giờ có qua cũng không còn kịp rồi.”
“Ngày mai giải thích với bọn họ một chút, còn buổi tối hôm nay thì ở lại nấu ăn cho ta và lão đại đi, coi như là trả ơn chúng ta vất vả như vậy.”
Nguyễn Thanh Ngữ cười khẽ :”Tốt thôi, anh muốn ăn gì ?”
“Có thể ăn gì từ cô không đây ? Ngoài chợ bán đầy thức ăn mà .”
“Nhất định tôi sẽ làm mà.”
Bị Vịt Bầu làm loạn , Nguyễn Thanh Ngữ cũng tạm thời quên đị bóng ma bắt cóc trong lòng, trên mặt đã khôi phục một ít dáng tươi cười ngày xưa. Đương nhiên, nàng cũng có “kinh nghiệm” một lần bị bắt cóc, nên mới có thể khôi phục bình tĩnh lại nhanh như vậy.
Vịt Bầu cũng biết, đụng vào loại chuyện xui xẻo này, trong lòng ít hoặc nhiều cũng sẽ lưu lại bóng ma. Dù cho Nguyễn Thanh Ngữ tâm lý có vững đến đâu, bị ác mộng vài ngày cũng là chuyện tất nhiên. Mà trên thực tế, Vịt Bầu cũng đoán không sai, Nguyễn Thanh Ngữ mặc dù từ sau khi lên xe cũng không lộ ra vẻ thất kinh của cô gái nhỏ, kỳ thực nàng vẫn rất sợ. Dù sao nàng cũng chỉ là người bình thường, không như Hoàng Hậu Hàn Nguyệt Dung, từ nhỏ đến lớn đều phải giãy dụa cầu sinh khi đối mặt với tử thần.
Cho nên Vịt Bầu vắt kiệt lực để có thể đùa cho nàng cười, chỉ có loại phương pháp ngu xuẩn này mới có thể dời đi sức chú ý của người khác, mới có thể tạm thời giảm chút áp lực tâm lý cho Thanh Ngữ, đồng thời giúp nàng dễ dàng khôi phục lại.
Ngay lúc hai người đang đi trên đường lớn, bỗng nhiên phía ngược chiều chạy tới ba chiếc xe, đứng đầu là một chiếc xe có rèm che cắm cờ màu đỏ, theo sát nó là một chiếc jeep, cuối cùng là một chiếc xe tỏ rõ là xe chở lính của quân đội. Thấy chiếc xe chở lính kia, Vịt Bầu hít mạnh một luồng hơi lạnh, thầm nghĩ vận khí bản thân không xui xẻo thế chứ ? Khu công nghiệp bốn phía thông suốt, nhiều đường như vậy, tại sao trên đường này lại đụng phải người mình không muốn đụng tới nhất ?
Tuy rằng giật mình, nhưng Vịt Bầu vẫn làm bộ vô tội lái xe đi qua. Khi xe Vịt Bầu đi qua chiếc xe chở lính cuối cùng kia, hắn mới thở phào một hơi nhẹ nhõm. Vừa rồi khi đi qua hắn cũng nhìn thoáng qua, bên trong xe là một lượng lớn lính đặc chủng mặc quân phục. Một chiếc xe chở toàn lính đặc chủng, mà theo Cuồng Triều vừa thông tin tới là Từ Khiêm đến điều lính đi từ quân khu kinh thành, vậy chắc hẳn Từ Khiêm đang ngồi trong chiếc xe cắm cờ đỏ kia. Cũng may lão cáo già này vội vã chạy đi không có chú ý tới mình, bằng không trên xe đầy súng ống như vầy, nếu như bị ngăn lại kiểm tra thì to chuyện.
Tuy nhiên mặc kệ như thế nào, Vịt Bầu có thể nhìn thấy Nguyễn Thanh Ngữ thật sự vui vẻ. Trong lòng hắn, Nguyễn Thanh Ngữ đã trở thành bằng hữu khác phái tốt nhất, hắn chỉ gãi đầu cười gượng :” Hắc, Thanh Ngữ, ta là Vịt Bầu, không phải Vịt Chết a. Tuy rằng chỉ sai một chữ, nhưng ngữ nghĩa thì sai ngàn dặm đó a.”
Nguyễn Thành Ngữ cười khẽ gật đầu, nàng thực sự rất , rất vui vẻ. Chí ít, bằng hữu tốt nhất, người đàn ông quan trọng nhất đời nàng vẫn quan tâm đến nàng.
Chỉ là Nguyễn Thanh Ngữ không thấy được, Vịt Bầu vừa nói dứt câu, lập tức xanh mặt lại. Bởi vì hắn thấy được phía sau hai người là sáu thi thể, quan trọng cũng không phải chỗ thi thể kia, mà là cửa sắt kho hàng in một dấu chân thật sâu. Hắn cũng biết, dấu chân này là do ai lưu lại.
Mẹ, cửa sắt này chí ít cũng phải dày đến 5cm, một sút mà có thể đá cho lõm xuống bốn phần như vậy, thì phải cần lực đá lớn thế nào. Vịt Bầu vẻ mặt khó tin nhìn về phía Mười Một, khó tưởng tượng được rằng trong thân thể mảnh mai như thế này mà lại ẩn chứa sức mạnh lớn như vậy. Dùng một lực lớn cỡ đó, cho dù người bình thường có thể tạo ra được lực lớn như thế, chắc chắn rằng xương đùi cũng nát như tương bần. Thế nhưng nhìn Mười Một vẫn như không có việc gì đứng ở đó, phảng phất chuyện này đối với hắn không đáng kể.
Thở dài, Vịt Bầu không khỏi cảm khái bản thân phải đi một con đường rất dài nữa, thật không biết bản thân lúc nào mới đạt được trình độ như vậy. Không, dù chỉ đạt được một nửa trình độ đó thôi, hắn cũng cảm thấy rất mãn nguyện rồi.
“Hải Đào?” Nguyễn Thanh Ngữ thấy Vịt Bầu không nói gì, còn tưởng bản thân vừa rồi nhất thời cao hứng, lỡ miệng kêu tên hiệu làm hắn bất mãn.
“Ừm ?” Vịt Bầu phục hồi tinh thần lại, đầu tiên là phức tạp lẫn sùng bái nhìn Mười Một một chút, lại nhìn Nguyễn Thanh Ngữ cười khổ :” Ai, lên xe đi, nán lại nữa cẩn thận có phiền phức.”
“Có phiền phức.” Trong tai Mười Một lẫn Vịt Bầu vang lên tiếng Cuồng Triều :” Từ Khiêm đã tới khu công nghiệp.”
Vịt Bầu hơi mở miệng, hướng Mười Một hỏi ý kiến.
“Đi.” Mười Một kéo Thanh Ngữ về phía xe, nửa kéo nửa đẩy đem nàng vào trong.
Vịt Bầu cũng vội vàng lên xe, đang chuẩn bị lái xe đi thì thấy Mười Một vẫn đứng ở đó, Vịt Bầu ló đầu ra nói :” Lão đại, lên xe a.”
Mười Một thay Thanh Ngữ đóng cửa xe lại , nói :” Đi trước đi.”
Vịt Bầu há to miệng , giật mình hỏi :” Ngươi không đi sao ?”
Nguyễn Thanh Ngữ nghe vậy cũng vội vàng tháo miếng băng che mắt, nàng mới khôi phục lại thị lực nhất thời còn chưa quen với ánh sáng, mị nhãn nhíu lại một lúc sau mới dần mở ra. Nàng quay đầu lại nhin đã thấy Mười Một đóng cửa xe, Nguyễn Thanh Ngữ vội vàng dịch đến bên cửa hạ cửa sổ xuống, lộ ra khuôn mặt thanh lệ, tuy rằng không mở miệng hỏi, nhưng trên mặt tràn đầy tình cảm thân thiết cùng thắc mắc.
Mười Một nói :” Ta ở lại giải quyết chuyện ở đây.”
Mười Một sau đó lại nhìn Nguyễn Thanh Ngữ nói :” Yên tâm, ta không có việc gì.”
Nguyễn Thanh Ngữ lần trước đã từ Phùng Đán Toàn biết, Mười Một có một thân phận khác là người của một tổ chức thần bí tên Long Hồn, thân phận đó hình như ngay cả cảnh sát cũng phải cố kị. Tinh hình thực tế, dù sao ở đây cũng chết hơn một người, nếu không có ai ở lại chịu trách nhiệm, sợ rằng sẽ loạn mất.
Đồng thời, nàng biết bản thân không thể ngăn hắn lại, thân là một người phụ nữ, nàng chỉ có thể vì hắn mà im lặng chịu đựng. Hai mắt nhìn Mười Một thật sâu, Nguyễn Thanh Ngữ nhẹ giọng căn dặn :” Cẩn thận một chút, trở về sớm một chút.”
Mười Một nhẹ nhàng gật đầu, sau đó đánh mắt với Vịt Bầu.
Vịt Bầu thở dài nói :” Lão đại, chúng ta về nhà trước.”
“Chờ một chút.” Ngay tại lúc Vịt Bầu chuẩn bị đi thì Mười Một bỗng nhiên gọi lại, sau đó xoay người đi vào kho hàng, lấy ra cái túi du lịch chứa súng ném lên xe, nói :” Đi.”
“Ừ.” Vịt Bầu gật đầu, lái xe trở lại Ngọc Thương Lộ, sau đó phóng đi mất hút.
Bên trong xe, Nguyễn Thanh Ngữ nhìn con đường nhỏ dần dần biến mất trong tầm mắt, mới nhẹ giọng thở dài một tiếng.
Vịt Bầu qua gương chiếu hậu nhìn nàng, an ủi :” Yên tâm, lão đại không có việc gì .”
Nguyễn Thanh Ngữ cười khổ , hỏi :” Các anh trở về lúc nào ?”
“Ách, sáng sớm nay.” Từ sau gương thấy Nguyễn Thanh Ngữ nhìn chằm chằm bản thân, Vịt Bầu xấu hổ cười, biết không thể gạt được cô gái thông minh này, liền nói :” Ta là sáng sớm hôm nay mới về, còn hắn…”
Nguyễn Thanh Ngữ khẽ cười, cũng không có truy vấn. Mười Một trở về từ lúc nào, nàng đã sớm biết. Hôm qua, khi nàng trở về vào gian nhà ấy quét dọn, gian nhà quen thuộc như là nhà của mình, nàng chỉ cần bước vào là đã có thể cảm giác được có người đã trở về.
Vịt Bầu qua gương nhìn sắc mặt Nguyễn Thanh Ngữ hơi tái nhợt , quan tâm hỏi :” Cô không sao chứ ?”
Nguyễn Thanh Ngữ lắc đầu, hỏi :” Mẹ tôi không biết chuyện chứ ?”
“Bác gái hẳn là không biết. Ta cùng lão đại vừa biết chuyện lập tức đuổi theo, từng ấy thời gian bác gái còn chưa kịp về nhà nữa là.”
Nguyễn Thanh Ngữ hơi sửng sốt , hỏi :” Như vậy, các anh chưa ăn cơm ?”
Vịt Bầu cười nói :” Thế cô ăn chưa ?”
“Vậy được rồi, về nhà tôi sẽ nấu cơm cho anh, coi như cảm tạ anh vất vả đến cứu ta.”
Vịt Bầu gạt tay nói :” Đừng, tôi thì khổ cực gì, lão đại mới gọi là cực kỳ vất vả. Cô không biết, hắn vừa nghe tin cô bị bắt cóc đã vội muốn chết, lôi ta một đường liều mạng đuổi theo, ngay cả cô không phải là do hắn tự thân cứu ra sao.”
“Hắn …” Nguyễn Thanh Ngữ nhẹ nhàng cắn răng hỏi :” Hắn … rất lo lắng sao ?”
“Đúng vậy! Giống như là bị kẻ nào giết mất cha , muốn tìm người liều mạng đó.”
Nguyễn Thanh Ngữ hinh hích cười khẽ, oán trách nói :” Nói năng lung tung.”
Vịt Bầu gãi đầu, hắc hắc cười :” Lão đại không để ý đâu. Còn cô á, tính thêm lần này, lão đại phải cứu cô đến hai lần rồi hả? Có nên suy nghĩ đến việc lấy thân báo đáp không ?”
Khi Mười Một mất trí nhớ cùng thất tung hơn nửa năm kia, vẫn là Vịt Bầu ở tại nhà hắn thay Mười Một chiếu cố hai mẹ con Nguyễn Thanh Ngữ. Cho nên quan hệ của Vịt Bầu với Nguyễn Thanh Ngữ phải nói là phi thường tốt, bởi vậy vui đùa một chút không ảnh hưởng gì. Về phần đưa mối quan hệ lên thêm một tầng, Nguyễn Thanh Ngữ không nghĩ tới, Vịt Bầu không dám nghĩ tới, cho nên bọn họ mãi mãi là hảo bằng hữu như bây giờ.
Nguyễn Thanh Ngữ cười, không đáp lại. Sự thực Mười Một không giúp nàng chỉ hai lần, nàng thiếu hắn nhiều đến nỗi cả đời cũng không trả hết nợ được.
“Được rồi .” Vịt Bầu nói :” Không phải cô hôm nay có buổi dạy sao ?”
“Đúng vậy.” Nguyễn Thanh Ngữ thở dài :” Giờ có qua cũng không còn kịp rồi.”
“Ngày mai giải thích với bọn họ một chút, còn buổi tối hôm nay thì ở lại nấu ăn cho ta và lão đại đi, coi như là trả ơn chúng ta vất vả như vậy.”
Nguyễn Thanh Ngữ cười khẽ :”Tốt thôi, anh muốn ăn gì ?”
“Có thể ăn gì từ cô không đây ? Ngoài chợ bán đầy thức ăn mà .”
“Nhất định tôi sẽ làm mà.”
Bị Vịt Bầu làm loạn , Nguyễn Thanh Ngữ cũng tạm thời quên đị bóng ma bắt cóc trong lòng, trên mặt đã khôi phục một ít dáng tươi cười ngày xưa. Đương nhiên, nàng cũng có “kinh nghiệm” một lần bị bắt cóc, nên mới có thể khôi phục bình tĩnh lại nhanh như vậy.
Vịt Bầu cũng biết, đụng vào loại chuyện xui xẻo này, trong lòng ít hoặc nhiều cũng sẽ lưu lại bóng ma. Dù cho Nguyễn Thanh Ngữ tâm lý có vững đến đâu, bị ác mộng vài ngày cũng là chuyện tất nhiên. Mà trên thực tế, Vịt Bầu cũng đoán không sai, Nguyễn Thanh Ngữ mặc dù từ sau khi lên xe cũng không lộ ra vẻ thất kinh của cô gái nhỏ, kỳ thực nàng vẫn rất sợ. Dù sao nàng cũng chỉ là người bình thường, không như Hoàng Hậu Hàn Nguyệt Dung, từ nhỏ đến lớn đều phải giãy dụa cầu sinh khi đối mặt với tử thần.
Cho nên Vịt Bầu vắt kiệt lực để có thể đùa cho nàng cười, chỉ có loại phương pháp ngu xuẩn này mới có thể dời đi sức chú ý của người khác, mới có thể tạm thời giảm chút áp lực tâm lý cho Thanh Ngữ, đồng thời giúp nàng dễ dàng khôi phục lại.
Ngay lúc hai người đang đi trên đường lớn, bỗng nhiên phía ngược chiều chạy tới ba chiếc xe, đứng đầu là một chiếc xe có rèm che cắm cờ màu đỏ, theo sát nó là một chiếc jeep, cuối cùng là một chiếc xe tỏ rõ là xe chở lính của quân đội. Thấy chiếc xe chở lính kia, Vịt Bầu hít mạnh một luồng hơi lạnh, thầm nghĩ vận khí bản thân không xui xẻo thế chứ ? Khu công nghiệp bốn phía thông suốt, nhiều đường như vậy, tại sao trên đường này lại đụng phải người mình không muốn đụng tới nhất ?
Tuy rằng giật mình, nhưng Vịt Bầu vẫn làm bộ vô tội lái xe đi qua. Khi xe Vịt Bầu đi qua chiếc xe chở lính cuối cùng kia, hắn mới thở phào một hơi nhẹ nhõm. Vừa rồi khi đi qua hắn cũng nhìn thoáng qua, bên trong xe là một lượng lớn lính đặc chủng mặc quân phục. Một chiếc xe chở toàn lính đặc chủng, mà theo Cuồng Triều vừa thông tin tới là Từ Khiêm đến điều lính đi từ quân khu kinh thành, vậy chắc hẳn Từ Khiêm đang ngồi trong chiếc xe cắm cờ đỏ kia. Cũng may lão cáo già này vội vã chạy đi không có chú ý tới mình, bằng không trên xe đầy súng ống như vầy, nếu như bị ngăn lại kiểm tra thì to chuyện.
/967
|