Đêm Las Vegas, ánh đèn nê ông lập lòe, xe qua xe lại, rất là náo nhiệt.
Mười Một ôm Âu Dương Nguyệt Nhi lẩn nhanh vào một con hẻm nhỏ, nếu giờ phút này Âu Dương Nguyệt Nhi còn tỉnh táo, nhất định sẽ thấy rất kì quái, Mười Một không ngờ lại quen thuộc rõ ràng chỗ này như vậy, không hề tiến vào ngõ cụt nào.
Kỳ thật Mười Một có thói quen mỗi lần làm nhiệm vụ đều coi trước địa hình, lần này đến Las Vegas, hắn trước đó đã xem kĩ bản đồ thành phố Las Vegas. Có lẽ người thường sẽ bị những con đường chi chít trên bản đồ làm cho nhức đầu hoa mắt, nhưng Mười Một không phải người bình thường, Ma Quỷ huấn luyện doanh còn đặc biệt chú ý đến phương diện rèn luyện trí nhớ chứ không phải chỉ huấn luyện đánh đấm không thôi.
Mười Một chọn lựa một con hẻm nhỏ âm u mà chạy trốn, người bình thường sẽ chạy vào chỗ náo nhiệt đông người, như thế an toàn hơn một chút. Có thể vì Mười Một chính mình cũng là một sát thủ, hắn hiểu rõ sát thủ muốn giết một người, là sẽ không quản người đó ở địa phương nào. Hơn nữa chỗ đông người còn nguy hiểm hơn con hẻm nhỏ ít người, nguyên nhân là nhiều người nên không gian né tránh cũng nhỏ lại. Một khi nhân diện bị người khác nhớ kĩ, cảnh sát sẽ liên tục không ngừng tìm đến gây phiền toái. Nhưng quan trọng nhất là phải chú ý một điểm nhỏ, tại nơi đây những con hẻm nhiều như mạng nhện, rất dễ thoat khỏi bị truy tung.
Cũng không biết đã chạy qua bao nhiêu con hẻm, nhưng Mười Một vẫn không dám dừng chân, bởi vì hắn thủy chung vẫn cám giác được sát khí đang theo sát phía sau. Nếu chỉ là một mình Mười Một, hắn nhất định sẽ quay lại chỗ đối phương mà bắn giết một hồi, thế nhưng bây giờ còn có Âu Dương Nguyệt Nhi vướng bận, hắn phải cam đoan vừa giết chết đối phương vừa bảo vệ Âu Dương Nguyệt Nhi an toàn. Việc này độ khó khăn quá cao, dù sao đối phương cũng là Vong Linh, sát thủ bài danh thứ năm ở phương tây, Mười Một không muốn đánh cuộc ván này.
“A!” Âu Dương Nguyệt Nhi được Mười Một ôm vào trong ngực đột nhiên kêu lên một tiếng, hai mắt trống rỗng vô thần đã tỉnh táo lại một chút. Nàng thấy mình đạng bị Mười Một ôm trong ngực, đột nhiên thét lên một tiếng chói tai, sau đó liều mạng vùng vẫy muốn xuống.
Mười Một có chút chau mày, trầm giọng nói: “Không muốn chết thì câm miệng lại cho ta.”
“Thả ta ra! Thả ta ra!” Âu Dương Nguyệt Nhi liều mạng giãy dụa trong lòng Mười Một.
Mười Một đột nhiên dừng lại, đem nàng quăng về phía trước. Âu Dương Nguyệt Nhi cả kinh kêu lên một tiếng, kiều đồn đã đập mạnh xuống mặt đất, nàng đau đến nghiến nứt cả năng.
Mười Một đứng một bên lạnh lùng nhìn nàng.
Âu Dương Nguyệt Nhi vịn vào vách tường mà chậm rãi đứng lên, dùng sức xoa mông, cắn răng nói: “Ngươi …… Ngươi, hỗn đản!”
Mười Một tiếng lên một bước, Âu Dương Nguyệt Nhi vội vã lui về sau một bước, đề phòng nói: “Người đừng lại đây.” Tiếp đó lập tức nhìn quanh bốn phía một chút rồi lớn tiếng kêu lên: “Anh…”
“Đừng kêu nữa, bọn họ không ở đây.”
Âu Dương Nguyệt Nhi nhìn chằm chằm Mười Một hỏi: “Ngươi… ngươi muốn làm gì?”
Mười Một đáp lại: “Không muốn chết thì đi theo ta.”
Âu Dương Nguyệt Nhi lớn tiếng kêu lên: “Dựa vào cái gì!”
Lần này Mười Một không trả lời nàng mà chậm rãi xoay người lại. Âu Dương Nguyệt Nhi lúc này mới chú ý tới, cách đó không xa có một bóng người đang lặng lẽ đứng. Khi nhìn thấy trên tay người đó cầm một khẩu súng bắn tỉa, nàng mới hoảng sợ nhớ lại mình vừa rồi bị một viên đạn bắn xẹt qua, sau đó được Mười Một ôm chạy tới đây trong vô thức. Nói như vậy người trước mắt này chính là kẻ đã bắn nàng?
Mười Một nheo mắt nói: “Vong Linh?”
Bóng người đó chậm rãi tiến lên vài bước, làm cho ánh trăng chiếu vào giữa người hắn. Hắn mặc một chiếc áo da màu đen, vóc người tương đối cao và gầy, khoảng chừng 1m8. Không thể nhìn rõ khuôn mặt hắn, bởi vì trên mặt hắn mang mặt nạ u linh, chỉ lộ ra một đôi mắt lấp lánh tinh mang ……
“Ngươi là ai?” Thanh âm của Vong Linh rất trầm thấp, giọng nói khàn khàn.
Mười Một lạnh nhạt nói: “Ngươi không cần biết.”
Vong Linh xoay khẩu súng bắn tỉa Wilk trong tay nói: “Có năng lực tránh được đạn của ta, ngươi không phải hạng vô danh.”
“Đó là do ngươi bắn quá tệ.”
“Hừ!” Vong Linh nặng nề hừ một tiếng rồi nói: “Thử xem sẽ biết.”
Mười Một bước sang ngang một bước, che phía trước Âu Dương Nguyệt Nhi, nói: “Tùy!”
Dưới ánh trăng, hai người yên lặng nhìn đối phương, người nào cũng không muốn động thủ trước. Sát khí băng lãnh tràn ngập con hẻm nhỏ.
Vong Linh đột nhiên giơ súng lên, Mười Một lúc này cũng di chuyển. Vong Linh thấy tay phải Mười Một bỗng vung lên, trong tay đó xuất hiện ra một khẩu súng lục, miệng súng chĩa vào giữa người hắn. Vong Linh lại càng hoảng sợ, hắn không ngờ động tác của Mười Một lại nhanh như vậy, lúc này hắn mới vừa giơ súng lên chứ chưa kịp bắn.
“Bụp!” Động tác quá nhanh, Vong Linh còn chưa nhìn rõ thì hắn đã khai hỏa. Vong Linh đưa tay vung khẩu súng bắn tỉa lên theo ý thức, viên đạn bắn trúng khẩu súng, tỉa lửa tóe ra. Vì dùng súng ngăn cản, Vong Linh nhất thời không thể cầm chắc khẩu súng bắn tỉa, bị lực đẩy của viên đạn đánh bay qua một bên.
Vong Linh dù sao cũng là sát thủ cao cấp, phản ứng cũng kinh người, không hề nghĩ ngợi liền lập tức nhảy vào một góc tường. Lúc này Mười Một đã bắn ra hai viên đạn, nhưng chỉ là trúng vách tường chứ không trúng Vong Linh.
Đột nhiên, phía sau góc tường bay ra một trái gì đótròn tròn. Mười Một đồng tử chợt co rút lại, nhanh chóng thay đổi lộ tuyến, nhắm về quả lựu đạn đang từ bên trái lao tới mà bắn.
“Bộp!” Đạn sau khi bắn ra, Mười Một lập tức xoay nguời hướng về phía Âu Dương Nguyệt Nhi nhào tới. Âu Dương Nguyệt Nhi còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị đè xuống. Nàng muốn phản kháng lại theo ý thức, đột nhiên “ầm”, một tiếng nổ vang lên, lỗ tai nàng chỉ nghe thấy toàn những tiếng oành oành.
Vụ nổ qua đi, Mười Một lập tức kéo nàng dậy rồi lôi nàng chạy đi. Thế nhưng Âu Dương Ngưyệt Nhi chân mềm như bún, ngay cả khí lực đứng lên cũng không có.
Mười Một cắn răng, khom người một lần nữa bế nàng lên, nhanh chóng lủi vào trong con hẻm nhỏ bên cạnh.
Cho đến sau khi thân ảnh của Mười Một cùng Âu Dương Nguyệt Nhi tan biến, Vong Linh mới từ góc tường đi ra, nhìn thoáng qua vị trí quả lựu đạn vừa nổ, lại nhìn sang khẩu súng bắn tỉa rơi bên cạnh, trong ánh mắt phía sau mặt lóe lên một trận tinh mang.
Âu Dương Nguyệt Nhi bị Mười Một ôm trong ngực mà chạy bên trong một con hẻm nhỏ, mặc dù không thích bị Mười Một ôm như vậy, nhưng dù sao nàng cũng còn có chút lý trí, biết rõ Mười Một là bảo vệ nàng, mà phía sau còn có môt sát thủ đuổi theo muốn giết. Cho nên mặc dù nàng đối với Mười Một rất phản cảm, nhưng lần này không phản kháng, tùy ý Mười Một đem nàng ôm vào trong ngực.
Đang chạy băng băng, tay phải Mười Một đột nhiên không còn lực nữa, khiến cho nàng thiếu chút nữa té xuống đất. Âu Dương Nguyệt Nhi hoảng sợ kêu lên một tiếng, dưới ý thức lại đem hai tay vòng ra sau lưng Mười Một, ôm chặt lấy Mười Một. Mười Một đau đớn kêu lên một tiếng, tay phải đỡ sau lưng nàng, tay trái nâng hai chân, dùng sức nâng lên, tiếp tục đứng lên chạy.
Âu Dương Nguyệt Nhi cảm giác được hai tay ướt ướt, đưa tay phải ra trước mặt nhìn thoáng qua, thất thanh kêu lên: “Máu! Ngươi bị thương!”
Mười Một không quản đến nàng, lại đem nàng bế lên, tiếp tục chạy về phía trước.
Mười Một ôm Âu Dương Nguyệt Nhi lẩn nhanh vào một con hẻm nhỏ, nếu giờ phút này Âu Dương Nguyệt Nhi còn tỉnh táo, nhất định sẽ thấy rất kì quái, Mười Một không ngờ lại quen thuộc rõ ràng chỗ này như vậy, không hề tiến vào ngõ cụt nào.
Kỳ thật Mười Một có thói quen mỗi lần làm nhiệm vụ đều coi trước địa hình, lần này đến Las Vegas, hắn trước đó đã xem kĩ bản đồ thành phố Las Vegas. Có lẽ người thường sẽ bị những con đường chi chít trên bản đồ làm cho nhức đầu hoa mắt, nhưng Mười Một không phải người bình thường, Ma Quỷ huấn luyện doanh còn đặc biệt chú ý đến phương diện rèn luyện trí nhớ chứ không phải chỉ huấn luyện đánh đấm không thôi.
Mười Một chọn lựa một con hẻm nhỏ âm u mà chạy trốn, người bình thường sẽ chạy vào chỗ náo nhiệt đông người, như thế an toàn hơn một chút. Có thể vì Mười Một chính mình cũng là một sát thủ, hắn hiểu rõ sát thủ muốn giết một người, là sẽ không quản người đó ở địa phương nào. Hơn nữa chỗ đông người còn nguy hiểm hơn con hẻm nhỏ ít người, nguyên nhân là nhiều người nên không gian né tránh cũng nhỏ lại. Một khi nhân diện bị người khác nhớ kĩ, cảnh sát sẽ liên tục không ngừng tìm đến gây phiền toái. Nhưng quan trọng nhất là phải chú ý một điểm nhỏ, tại nơi đây những con hẻm nhiều như mạng nhện, rất dễ thoat khỏi bị truy tung.
Cũng không biết đã chạy qua bao nhiêu con hẻm, nhưng Mười Một vẫn không dám dừng chân, bởi vì hắn thủy chung vẫn cám giác được sát khí đang theo sát phía sau. Nếu chỉ là một mình Mười Một, hắn nhất định sẽ quay lại chỗ đối phương mà bắn giết một hồi, thế nhưng bây giờ còn có Âu Dương Nguyệt Nhi vướng bận, hắn phải cam đoan vừa giết chết đối phương vừa bảo vệ Âu Dương Nguyệt Nhi an toàn. Việc này độ khó khăn quá cao, dù sao đối phương cũng là Vong Linh, sát thủ bài danh thứ năm ở phương tây, Mười Một không muốn đánh cuộc ván này.
“A!” Âu Dương Nguyệt Nhi được Mười Một ôm vào trong ngực đột nhiên kêu lên một tiếng, hai mắt trống rỗng vô thần đã tỉnh táo lại một chút. Nàng thấy mình đạng bị Mười Một ôm trong ngực, đột nhiên thét lên một tiếng chói tai, sau đó liều mạng vùng vẫy muốn xuống.
Mười Một có chút chau mày, trầm giọng nói: “Không muốn chết thì câm miệng lại cho ta.”
“Thả ta ra! Thả ta ra!” Âu Dương Nguyệt Nhi liều mạng giãy dụa trong lòng Mười Một.
Mười Một đột nhiên dừng lại, đem nàng quăng về phía trước. Âu Dương Nguyệt Nhi cả kinh kêu lên một tiếng, kiều đồn đã đập mạnh xuống mặt đất, nàng đau đến nghiến nứt cả năng.
Mười Một đứng một bên lạnh lùng nhìn nàng.
Âu Dương Nguyệt Nhi vịn vào vách tường mà chậm rãi đứng lên, dùng sức xoa mông, cắn răng nói: “Ngươi …… Ngươi, hỗn đản!”
Mười Một tiếng lên một bước, Âu Dương Nguyệt Nhi vội vã lui về sau một bước, đề phòng nói: “Người đừng lại đây.” Tiếp đó lập tức nhìn quanh bốn phía một chút rồi lớn tiếng kêu lên: “Anh…”
“Đừng kêu nữa, bọn họ không ở đây.”
Âu Dương Nguyệt Nhi nhìn chằm chằm Mười Một hỏi: “Ngươi… ngươi muốn làm gì?”
Mười Một đáp lại: “Không muốn chết thì đi theo ta.”
Âu Dương Nguyệt Nhi lớn tiếng kêu lên: “Dựa vào cái gì!”
Lần này Mười Một không trả lời nàng mà chậm rãi xoay người lại. Âu Dương Nguyệt Nhi lúc này mới chú ý tới, cách đó không xa có một bóng người đang lặng lẽ đứng. Khi nhìn thấy trên tay người đó cầm một khẩu súng bắn tỉa, nàng mới hoảng sợ nhớ lại mình vừa rồi bị một viên đạn bắn xẹt qua, sau đó được Mười Một ôm chạy tới đây trong vô thức. Nói như vậy người trước mắt này chính là kẻ đã bắn nàng?
Mười Một nheo mắt nói: “Vong Linh?”
Bóng người đó chậm rãi tiến lên vài bước, làm cho ánh trăng chiếu vào giữa người hắn. Hắn mặc một chiếc áo da màu đen, vóc người tương đối cao và gầy, khoảng chừng 1m8. Không thể nhìn rõ khuôn mặt hắn, bởi vì trên mặt hắn mang mặt nạ u linh, chỉ lộ ra một đôi mắt lấp lánh tinh mang ……
“Ngươi là ai?” Thanh âm của Vong Linh rất trầm thấp, giọng nói khàn khàn.
Mười Một lạnh nhạt nói: “Ngươi không cần biết.”
Vong Linh xoay khẩu súng bắn tỉa Wilk trong tay nói: “Có năng lực tránh được đạn của ta, ngươi không phải hạng vô danh.”
“Đó là do ngươi bắn quá tệ.”
“Hừ!” Vong Linh nặng nề hừ một tiếng rồi nói: “Thử xem sẽ biết.”
Mười Một bước sang ngang một bước, che phía trước Âu Dương Nguyệt Nhi, nói: “Tùy!”
Dưới ánh trăng, hai người yên lặng nhìn đối phương, người nào cũng không muốn động thủ trước. Sát khí băng lãnh tràn ngập con hẻm nhỏ.
Vong Linh đột nhiên giơ súng lên, Mười Một lúc này cũng di chuyển. Vong Linh thấy tay phải Mười Một bỗng vung lên, trong tay đó xuất hiện ra một khẩu súng lục, miệng súng chĩa vào giữa người hắn. Vong Linh lại càng hoảng sợ, hắn không ngờ động tác của Mười Một lại nhanh như vậy, lúc này hắn mới vừa giơ súng lên chứ chưa kịp bắn.
“Bụp!” Động tác quá nhanh, Vong Linh còn chưa nhìn rõ thì hắn đã khai hỏa. Vong Linh đưa tay vung khẩu súng bắn tỉa lên theo ý thức, viên đạn bắn trúng khẩu súng, tỉa lửa tóe ra. Vì dùng súng ngăn cản, Vong Linh nhất thời không thể cầm chắc khẩu súng bắn tỉa, bị lực đẩy của viên đạn đánh bay qua một bên.
Vong Linh dù sao cũng là sát thủ cao cấp, phản ứng cũng kinh người, không hề nghĩ ngợi liền lập tức nhảy vào một góc tường. Lúc này Mười Một đã bắn ra hai viên đạn, nhưng chỉ là trúng vách tường chứ không trúng Vong Linh.
Đột nhiên, phía sau góc tường bay ra một trái gì đótròn tròn. Mười Một đồng tử chợt co rút lại, nhanh chóng thay đổi lộ tuyến, nhắm về quả lựu đạn đang từ bên trái lao tới mà bắn.
“Bộp!” Đạn sau khi bắn ra, Mười Một lập tức xoay nguời hướng về phía Âu Dương Nguyệt Nhi nhào tới. Âu Dương Nguyệt Nhi còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị đè xuống. Nàng muốn phản kháng lại theo ý thức, đột nhiên “ầm”, một tiếng nổ vang lên, lỗ tai nàng chỉ nghe thấy toàn những tiếng oành oành.
Vụ nổ qua đi, Mười Một lập tức kéo nàng dậy rồi lôi nàng chạy đi. Thế nhưng Âu Dương Ngưyệt Nhi chân mềm như bún, ngay cả khí lực đứng lên cũng không có.
Mười Một cắn răng, khom người một lần nữa bế nàng lên, nhanh chóng lủi vào trong con hẻm nhỏ bên cạnh.
Cho đến sau khi thân ảnh của Mười Một cùng Âu Dương Nguyệt Nhi tan biến, Vong Linh mới từ góc tường đi ra, nhìn thoáng qua vị trí quả lựu đạn vừa nổ, lại nhìn sang khẩu súng bắn tỉa rơi bên cạnh, trong ánh mắt phía sau mặt lóe lên một trận tinh mang.
Âu Dương Nguyệt Nhi bị Mười Một ôm trong ngực mà chạy bên trong một con hẻm nhỏ, mặc dù không thích bị Mười Một ôm như vậy, nhưng dù sao nàng cũng còn có chút lý trí, biết rõ Mười Một là bảo vệ nàng, mà phía sau còn có môt sát thủ đuổi theo muốn giết. Cho nên mặc dù nàng đối với Mười Một rất phản cảm, nhưng lần này không phản kháng, tùy ý Mười Một đem nàng ôm vào trong ngực.
Đang chạy băng băng, tay phải Mười Một đột nhiên không còn lực nữa, khiến cho nàng thiếu chút nữa té xuống đất. Âu Dương Nguyệt Nhi hoảng sợ kêu lên một tiếng, dưới ý thức lại đem hai tay vòng ra sau lưng Mười Một, ôm chặt lấy Mười Một. Mười Một đau đớn kêu lên một tiếng, tay phải đỡ sau lưng nàng, tay trái nâng hai chân, dùng sức nâng lên, tiếp tục đứng lên chạy.
Âu Dương Nguyệt Nhi cảm giác được hai tay ướt ướt, đưa tay phải ra trước mặt nhìn thoáng qua, thất thanh kêu lên: “Máu! Ngươi bị thương!”
Mười Một không quản đến nàng, lại đem nàng bế lên, tiếp tục chạy về phía trước.
/967
|