"Người điên." 11 hỏi: “Khung xương kim loại của thân thể Hầu Tử, dùng máy quét kim loại có thể dò xét ra không?"
Tiến sĩ điên giở giọng kinh thường nói: "Đương nhiên có thể rồi"
"Ngươi có biện pháp gì giấu khung xương đi, không bị máy dò xét điều tra ra không? "
“Vì sao?”
"Nếu không sau này hắn xuất ngoại sẽ không qua được an ninh kiểm tra."
Tiên sĩ điên chăm chú hỏi: “Đi nước ngoài làm gì?”
Mọi người: “..................”
Cho dù không đi nước ngoài, Hầu Tử sau này ngay cả máy bay cũng không thể ngồi. Hơn nữa 11 lo lắng cũng không chỉ điểm phương diện này, nếu như kim loại của Hầu Tử không được che phủ sau này địch nhân có thể thông qua máy dò xét kim loại tra được vị trí hắn trốn. Điều này đối với một người chiến sĩ mà nói là nguy hiểm nhất, chẳng khác gì là trực tiếp tuyên bố hắn tử vong.
Tiến sĩ điên xoa xoa da đầu nói: “Ta không nghĩ tới loại sự tình này, bất quá nếu như ngươi kiên trì cũng rất dễ dàng, chỉ cần khung xương kim loại bên ngoài quét thêm một tầng keo phản thăm dò kim loại là được. Ơ? Không đúng!" Nói đến đây, tiến sĩ điên hình như lại nghĩ tới cái gì đó, vội vã chạy tới kéo một cái như là máy chụp X quang , treo lơ lửng giữa không trung trên thân thể Hầu Tử kiểm tra một phen.
Qua mấy phút đồng hồ, tiến sĩ điên mới đẩy thiết bị đi, nói: "Không cần phiền toái như vậy. "
"Vì sao?" 11 hỏi. Ở chỗ này ngoại trừ 11 ra, cũng không ai dám dùng ngữ khí lạnh lùng như thế cùng tiến sĩ điên nói chuyện.
Tiến sĩ điên nói: " Khung xương Tiểu Bạch lang sẽ ở bên ngoài khung xương sản sinh một màng máu bảo vệ, màng máu này bảo hộ khung xương không bị ăn mòn, đồng thời, có thể cách trở tất cả tia sóng dò xét." Nói đến đây, hắn dừng một chút, bĩu môi tiếp tục nói: "Ta trước đây lựa chọn dùng xương cốt Tiểu Bạch chính là vì màng máu này, xương cốt của hắn thủy chung chính là kim loại, chỉ cần là kim loại, thời gian dài ngâm ở trong máu thủy chung sẽ bị ăn mòn, với lại kim loại cũng sẽ sản sinh vật chất độc hại dung nhập đến máu. Bây giờ có màng máu này bảo hộ phương diện đó có thể không cần lo lắng nữa."
"Xương cốt cũng có màng máu?" Vịt Bầu khó tin nhìn vào hai tay của mình, phảng phất con mắt hắn giống như có thể nhìn thấu đến bên trong.
Tiến sĩ điên khịt mũi nói: “Ngươi không cần nghĩ nữa, nhân loại và động vật đều không có, chỉ có xương cốt Tiểu Bạch là ngoại lệ."
"Oh." Vịt Bầu bỏ tay xuống, hậm hực cười cười.
Đúng lúc này, Kiệt Mỗ đột nhiên kêu lên: "Ngón tay Hầu Tử động đậy rồi!"
"Xoát!" Toàn bộ ánh mắt lập tức tập trung đến trên người Hầu Tử. Hầu Tử như trước nằm ở trên giường, chớp đôi mắt vô tội, hình như chính hắn cũng không biết ngón tay mình từng động đậy.
Tiến sĩ điên chạy đến một bàn thiết bị bên cạnh, trên người Hầu Tử cắm rất nhiều ống dẫn, những ống dẫn này liên tiếp gắn vào nhiều thiết bị của bàn mổ bên cạnh, những thiết bị này bất cứ lúc nào cũng kiểm tra phân tích tình trạng thân thể hắn.
Nhìn số liệu phân tích bên trong, tiến sĩ điên gật đầu nói: “Thuốc tê đã tan. "
"Ân?" Mọi người sững sờ nhìn Hầu Tử, vì sao hắn vẫn không đứng dậy?
Trong mắt Hầu Tử cũng rất lo lắng, con ngươi chuyển động qua lại. Một lúc lâu sau, hắn phát hiện miệng mình có thể động, mở miệng, nhưng từ trong cổ họng chỉ có thể phát ra tiếng "Xích xích ", đợi hồi lâu cũng chưa nói ra một chữ.
Hàn Nguyệt Dung ở một bên nói: "Từ từ sẽ đến, thuốc tê của ngươi mới vừa biến mất, cơ thể tạm thời còn không có thể thích ứng. "
Hầu Tử bất đắc dĩ nhẹ nhàng gật đầu một cái, bỗng nhiên hắn ngây ngẩn cả người, hắn có thể gật đầu? Cổ hắn có thể cử động? Ánh mắt Hầu Tử lộ ra thần sắc kích động, dường như tại khoảng khắc kích động này hắn đem theo ân oán giữa tiến sĩ điên tạm thời quên hết.
Lại đợi hơn nửa ngày, cái cổ Hầu Tử đã có thể tự do chuyển động, với lại khiến hắn kích thích chính là hắn cũng có thể mở miệng nói chuyện, mặc dù nói chuyện có chút cà lăm. Nghẹn hồi lâu, Hầu Tử đỏ mặt, cuối cùng đối với Hàn Nguyệt Dung phun ra một câu tương đối rõ ràng nói: "Phát…… Phát…… Pháp khắc ”
Hàn Nguyệt Dung híp mắt lại, bỗng nhiên "Bốp!” Vung một cái tát, Hầu Tử trên mặt nhất thời hiện ra năm đường dấu tay rõ ràng.
"Gào...... " Hầu Tử phẫn nộ kêu lên: "Pháp khắc! Pháp khắc! "
"Bốp! Bốp!" Hàn Nguyệt Dung thuận thế vung tay tát thêm hai cái.
“Phát......”
“Bốp!”
Hầu Tử sắp khóc, hắn không phải muốn đối với Hoàng Hậu nói lời này, hắn là muốn chửi người điên, kết quả nhất thời kích động. Con mắt nhìn Hoàng Hậu như muốn nói ra: Oan quá. Hầu Tử hung hăng hướng tiến sĩ điên trừng mắt, mà tiến sĩ điên vẫn tiếp tục nhìn số liệu thiết bị phân tích, không chút nào đem ánh mắt muốn giết người của hắn để ở trong lòng.
Hàn Nguyệt Dung sau khi vung vài cái tát cho Hầu Tử quát lớn nói: "Còn không đứng lên cho ta! "
Hầu Tử hướng nàng tìm cách bộc lộ ra vẻ mặt khóc lóc thảm thiết, không phải không muốn đứng lên, mà là căn bản là không đứng dậy nổi, tứ chi một chút cảm giác cũng không có, hoàn toàn không chịu sự kiếm soát của bản thân.
Lúc này, tiến sĩ điên ngẩng đầu nói: "Được rồi, trung khu thần kinh vận động của vỏ đại não ngươi ta đã cắt đi rồi, ta đã cấy vào trong đầu ngươi một khối tâm phiến, thân thể hiện tại của ngươi cùng trước đây bất đồng, không thể lại dựa vào trung khu thần kinh khống chế như trước đây, ngươi phải vận dụng tâm phiến để làm trạm trung chuyển, khống chế tay chân của ngươi.”
"Tâm phiến?" Hàn Nguyệt Dung giật mình nói: "Ngươi cấy tâm phiến vào trong đầu hắn? "
“Điều này có cái gì kì quái?" Tiến sĩ điên khịt mũi khó chịu, chỉ chỉ 11, nói: "Trong đầu hắn cũng có khối như thế, khác biệt chính là tâm phiến của Sở Nguyên là khống chế mắt của hắn, tâm phiến của Hầu Tử là khống chế tứ chi của hắn."
Vịt Bầu nhỏ giọng hỏi: "Vậy Hầu Tử phải di chuyển làm sao?"
"Dùng đầu óc suy nghĩ. Nghĩ muốn đi làm cái gì, suy nghĩ sẽ truyền tới đến tâm phiến, tâm phiến phân tích sau đó sẽ truyền tới khu vận động của vỏ đại não, sau đó qua khu vận động khống chế tay chân của ngươi”
Ca Đức xoa xoa cái mũi nói: "Nghe thật phức tạp."
"Thành thói quen sẽ tốt." 11 hỏi: "Tâm phiến của Hầu Tử cùng ta nguyên lý tương đồng?"
Tiến sĩ điên gật đầu
"Hầu Tử còn cần một đoạn thời gian thích ứng ."
“Ân”
Hầu Tử cũng không ngốc, 11 đem kinh nghiệm bản thân đơn giản cùng hắn giảng giải một chút, rất nhanh hắn đã hiểu, nhắm mắt lại, Hầu Tử ra sức suy nghĩ, ra sức suy nghĩ......
Rất nhanh Hầu Tử dưới sự nâng đỡ của Hàn Nguyệt Dung và Vịt Bầu, Hầu Tử cuối cùng học được cách làm sao khống chế cơ thể mình bước đi.
Cúi đầu nhìn một chút trên người mình dây nhợ ống nối vướng víu, trong lòng Hầu Tử không có lý do truyền tới một luồng bực bội. Đang muốn đưa tay rút ra, người điên nói: "Trước tiên đừng rút ống ra. Ta cần nó để phân tích tình trạng thân thể ngươi bất cứ lúc nào."
Hầu Tử trừng mắt hắn la lên: "Vì sao ta không cảm giác được cơ thể của ta? "
Tiến sĩ điên giương mắt lên nhìn hắn: "Đương nhiên không cảm giác được, ta không nối thêm cảm giác thần kinh. Tứ chi ngươi đương nhiên không có cảm giác, ngay cả cảm thấy đau đớn cũng không có."
Hầu tử giận dữ hét: “Người điên đáng chết! Ta muốn giết ngươi!”
Nói điều này, Hầu Tử từng bước một xoay hướng người điên đi đến. Đây là không ai đến hỗ trợ, nhìn Hầu Tử ngay cả dáng vẻ bước đi đều có thể bất cứ lúc nào ngã sấp xuống, tư thế chậm rãi tức cười như slow-motion, ngay cả một người què cũng có thể chạy nhanh hơn so với hắn.
"Hầu Tử!” Hàn Nguyệt Dung vươn tay đè lại vai của hắn định ngăn cản hắn,
Mà lúc này, Tiểu Bạch cũng nhảy ra nhảy lên đến trước mặt người điên, hướng về phía Hầu Tử nhếch môi phát ra "Ngao ngao" tiếng cảnh cáo. Xem dáng dấp kia của nó, tất cả mọi người tin tưởng chỉ cần Hầu Tử thực sự tiếp tục tiến lên phía trước một bước nữa, Tiểu Bạch cũng không ngại đem tứ chi mới của hắn cắn rớt xuống một lần nữa.
Mọi người còn không kịp nhắc nhở, Hầu Tử đã tự mình dừng lại, mặt vẫn còn mang sợ hãi nhìn vẻ mặt Tiểu Bạch hung ác. Một phát cắn của tiểu tổ tông này đã lưu lại ký ức quả thực sâu sắc trên mũi hắn, ách… A, cái mũi!
Hầu Tử tiếp theo giống như giơ tay lên muốn sờ sờ cái mũi của mình xem vẫn còn ở nhà hay không, thế nhưng vốn chỉ hướng nhẹ nhàng sờ một chút, kết quả biến thành ngã xuống nặng nề, Hầu Tử từng bước lảo đảo "Bịch" đặt mông ngồi xuống đất. Mọi người liền lập tức vây quanh đây, ba chân bốn cẳng nâng hắn dậy, Hầu Tử bây giờ mới tỉnh ngộ, cho dù mò được cái mũi nhưng tay hắn cũng không có cảm giác, căn bản ngay cả sờ xem cái mũi hình dáng ra sao cũng không được.
Lúc này, tiến sĩ điên hướng hắn nhìn một chút, lại lần nữa nhìn thiết bị, nói: “Cái mũi của ngươi không có thay đổi, ta sửa lại cho ngươi tốt lắm "
Hầu Tử rống lên giận dữ với hắn: “Lỗ mũi chết đi! Ta muốn thần kinh! Ta muốn cảm giác!"
Người điên sững sờ nói: “Muốn cảm giác làm gì?”
Hầu tử rống lên: "Ngươi đôi tay kia nếu như không có cảm giác, đó còn có thể gọi là tay sao?"
Nửa hướng "Cũng đúng, ân, được rồi, mấy ngày nay lắp lại thần kinh cho ngươi được rồi."
Hầu Tử hừ tiến sĩ, tức giận quay đầu không để ý tới hắn. Bất quá cặp mắt kia của hắn không chút nào che giấu ánh mắt tràn ngập sát khí. Tất cả mọi người tin tưởng rằng chỉ cần Hầu Tử có thể tự do khống chế thân thể, khẳng định đầu tiên sẽ giết người điên.
Nghĩ đến chỗ này, bọn họ cũng không khỏi lo lắng nhìn 11
11 hướng Hàn Nguyệt Dung liếc mắt một cái, sau khi sửng sốt một chút, hiểu ý nói: "Người điên, Hầu Tử hiện tại thân thể có cái gì ưu điểm? "
Tiến sĩ điên suy nghĩ một chút, nói rằng: "Sức chống đỡ khung xương kim loại của hắn cao, trên cơ bản là sẽ không hư hao, còn có cơ bắp của hắn tất cả đều là ta chọn dùng sinh vật có mật độ cơ bắp cực mạnh, thân thể hắn hiện tại cường độ tố chất so với ngươi cao hơn nữa, chỉ cần trải qua cải tạo của ta, tương lai hai ngươi đánh nhau, chịu thiệt nhất định là ngươi "
Nghe được những lời này, Hầu Tử nhất thời hăng hái thích thú. Từ sau khi hai người hắn và Hàn Nguyệt Dung được 11 cứu trở về, hắn đã không phải đối thủ Hàn Nguyệt Dung. Đổi lại là trước đây, giữa bọn họ mỗi lần luận bàn thắng bại, phần lớn thời gian vẫn là Hầu Tử chiếm thượng phong. Thế nhưng hiện tại hắn hoàn toàn không phải đối thủ Hàn Nguyệt Dung, kỷ lục thập chiến thập bại làm cho hắn đến bây giờ vẫn tức tối bất bình. Vừa nghe nói bản thân có thể hoàn toàn chế trụ Hoàng Hậu, trong lòng Hầu Tử mới dễ chịu một phần. Đương nhiên cũng chỉ có một chút.
Những ngày này 11 không có trở về, hắn cả ngày, kể cả suốt đêm cũng nhìn Hầu Tử. Đương nhiên, hắn cũng không biết, bởi vì vào lúc ban đêm hắn không trở về, Thính Phong và Cuồng Lôi thiếu chút nữa bị Dương Tư Vũ làm điên luôn, cứ tới đêm tối, Dương Tư Vũ trở nên hoảng sợ đủ loại, biết Thính Phong đem toàn bộ đèn gian phòng mình bật sáng, nàng mới hơi bình tĩnh một chút. Cuối cùng vẫn mang theo vẻ mặt chấn kinh cùng ánh mắt sợ hãi trốn ở một góc run rẩy. Thính Phong cũng thử liên lạc 11, thế nhưng mà ngay cả đồng hồ đeo tay Long Hồn cũng vô pháp tìm được hắn. Thính Phong không khỏi kỳ quái, 11 rốt cuộc đi nơi nào?
Một đêm này, Hầu Tử luôn luôn lăn qua lăn lại cố gắng thích ứng thân thể mới của mình. 11 và Hàn Nguyệt Dung hai người vẫn đang ở cùng hắn, bọn Vịt Bầu đã sớm chạy đi nghỉ ngơi.
Trải qua thích ứng một ngày một đêm, tới sáng sớm ngày thứ hai, Hầu Tử đã miễn cưỡng có thể khống chế tốt hành động tứ chi của mình. Ít nhất bước đi không khác thường nhân là mấy, hơn nữa chạy chậm cũng không là vấn đề. Duy nhất vấn đề là, ống dẫn trên người hắn không thể nhổ ra, điều này làm cho Hầu Tử hết sức bực mình, nhưng 11 và Hoàng Hậu hai cặp mắt hổ nhìn cũng chỉ có thể nén giận. Cuối cùng chỉ đi tới đi lui quanh bàn mổ.
Sáng sớm ngày thứ hai, 11 xác định Hầu Tử đã không có vấn để gì, thậm chí hắn còn bắt đầu có chút thích thú với thân thể cải tạo từ tiến sĩ điên, lúc này mới yên tâm ly khai căn cứ. Vấn đề của Hầu Tử rất dễ dàng giải quyết, hắn cứ thuần túy làm như sau : Luôn luôn mong muốn sức chiến đấu càng mạnh, chỉ cần từ phương diện này bắt đầu là có thể dễ dàng thuyết phục hắn. Tên đầu óc ngu si tứ chi phát triển này thực ra rất dễ dàng thỏa mãn.
Lần này đưa 11 đi ra ngoài là Vịt Bầu, bởi vì ai cũng không dám xác định Hầu Tử có đúng hay không thực sự không có việc gì, đem Hoàng Hậu lưu lại trông hắn có thể làm cho người ta yên tâm. Bằng không nếu như ngay cả Hoàng Hậu cũng ly khai, một khi Hầu Tử phát điên, trong căn cứ ngoại trừ Tiểu Bạch sẽ không còn người chế trụ hắn, thế nhưng nếu thực sự để cho Tiểu Bạch chống lại hắn, phỏng chừng chờ thời gian Hoàng Hậu trở về trái tim Hầu Tử cũng đã không cánh mà bay.
Vịt Bầu đối với đường biển không quen thuộc, cho nên chỉ có thể dựa vào GPS đưa 11 đến một hòn đảo có dân sinh sống gần nhất ngồi tàu thủy, nếu đưa hắn xa hơn một chút, sợ rằng ngay cả đường trở về cũng tìm không được.
Sau khi chia tay cùng Vịt Bầu, 11 ngồi ở trên đảo này đợi mấy giờ đồng hồ cuối cùng mới đợi được một con tàu thuỷ cặp bờ, sau đó tại trải qua ba giờ hành trình về tới bến tàu Đông Hải.
Bến tàu vẫn như cũ nhộn nhịp náo nhiệt như vậy, xuống thuyền, 11 một lần nữa thay đổi một bộ gương mặt ngoại quốc màu vàng và trang phục, trông rất bình thường trà trộn vào giữa biển người ly khai bến tàu.
Ngoài bến tàu đó là đường phố, khắp nơi người qua xe lại, hai bên cao ốc san sát, 11 vừa định bắt một xe taxi, ngay lúc tay đánh ra ngoài phân nửa thì, bỗng nhiên thân thể cứng đờ, toàn bộ động tác cũng tựa hồ tại giờ khắc này đình chỉ.
Chậm rãi, 11 ngẩng đầu, hướng cao ốc Thiên Thai đối diện nhìn lại.
Ở mép tòa cao ốc Thiên Thai hai mươi mốt tầng này, lộ ra một cái điểm đen. Với nhãn lực 11 rõ ràng thấy đây là một thanh niên hình dáng chỉ có hơn 30 tuổi, đáng chú ý chính là đầu bạch kim kia, còn có vẻ mặt của người Phương Đông. Giờ phút này trong tay người này đang bưng một cây sung ngắm, nòng súng quay về phía 11.
"DK!" 11 lẩm bẩm nói. Hắn biết rõ DK cố tình làm cho mình nhận thấy được, bằng không với bản lĩnh của DK, sau khi hắn nổ súng bản thân mới có thể phát hiện. Mà nguy hiểm thật lớn truyền đến này cũng quả thực làm cho 11 biết người này chính là DK. Truyền thuyết của Ma Quỷ, Tử Vong Kỵ Sĩ ( DK=Death Knight), mà lại có thể trẻ tuối như thế.
Qua kính súng ngắm, DK thưởng thức khuôn mặt của 11, tuy rằng trên khuôn mặt kia hoàn toàn không có vết tích của 11, ngay cả DK cũng cảm thấy kinh ngạc, thuật dịch dung của 11 lại cao minh như thế , nếu không phải hắn tự mình trấn tại chỗ này, bằng đám thủ hạ vô dụng căn bản nhìn không ra 11 dịch dung.
Sững sờ nhìn 11 bây giờ, DK chậm rãi nhếch môi, lộ ra một bộ hàm răng trắng như tuyết nhẹ nhàng nở nụ cười. Chỉ là dáng tươi cười của hắn không làm cho người ta cảm giác thoải mái, trái lại là một cổ âm u tĩnh mịch ớn lạnh thượng thẳng lên ót.
Hai người hình như lâm vào tình cảnh giằng co không tiếng động, DK không nổ súng 11 cũng đồng dạng không có di chuyển. Một lát sau mà, một chiếc xe dừng ở trước mặt 11. Hạ kính xuống, bên trong xe chỉ có một nam nhân ngoại quốc, người này 11 vẫn nhớ rõ, chính là ngày đó khi hắn ly khai biệt thự Bạch Đà sơn bị tên này đánh lén..
Ngoại quốc nam nhân hướng 11 đưa ra một cái điện thoại mới tinh, 11 không có tiếp nhận, mà là ngẩng đầu hướng DK xem xét, DK vươn một tay làm dấu điện thoại áp lên gò má, tuy rằng hai người cách nhau khá xa thế nhưng DK biết 11 có thể nhìn thấy động tác của hắn, giống như hắn không cần dựa vào kính có bội số nhắm cũng có thể thấy rõ động tác của 11.
11 tiếp lấy điện thoại, hai mắt ngoại quốc nam nhân nhìn hắn thật sâu sau đó thu hồi ánh mắt, lái xe rời đi.
Lúc này, điện thoại di động vang lên, 11 cúi đầu nhìn một chút, mặt trên không có dãy số hiển thị, vừa nhìn DK một chút rồi tiếp nhận điện thoại.
"Thuật dịch dung của ngươi rất không tệ, thật đáng khen ngợi." Điện thoại di động truyền ra một âm thanh đậm chất nam tính,tiếng chính là Đức quốc.
11 ngẩng đầu nhìn DK, hắn hai tay cũng kéo súng ngắm, không phát hiện trong tay hắn có điện thoại phỏng chừng dùng tai nghe vô tuyến.
11 đồng dạng dùng tiếng Đức quốc nói lạnh nhạt: "Ngươi thế nào tìm được ta? "
"Rất đơn giản, ta biết Tiểu Trùng Quốc ở Đông Hải Long Quốc có căn cứ bí mật ở nơi nào đó, hơn nữa cái căn cứ này bị người khác đánh chiếm. Xin lỗi, ta còn không biết là ai làm, nhưng khẳng định một điều không phải chính phủ Long Quốc. Đúng lúc đoạn thời gian kia ngươi vừa xuất hiện ở Đông Hải, ở đó còn có Tiểu Trùng Quốc bộ đội và Ám Dạ Tổ ba chuẩn vương bài, ta đoán chuyện này khẳng định cùng ngươi có quan hệ. Cho nên..... mà thôi quay về với chuyện gần đây cũng không tìm được ngươi, ta dứt khoát tự mình thủ tại chỗ này, xem ngươi có thể hay không xuất hiện. Hắc, không nghĩ là ngươi thật đúng là chạy tới. Không cần kỳ quái, ta ngày hôm qua đã phát hiện ra ngươi, chỉ là ta cố ý bỏ qua cho ngươi mà thôi. "
11 vẫn như cũ ngẩng đầu lạnh nhạt nhìn DK, không nói gì
“Thương thế của người tốt chưa?” DK hỏi.
“Nga.”
"Khôi phục nhanh hơn ta tưởng tượng." Súng ngắm DK vẫn nhắm vào 11, ngoài miệng nói: "11, ngoại trừ một người, ngươi là người đầu tiên có thể thoát khỏi tay ta, chỉ bằng điểm này, ta đối với ngươi cũng phải có vài phần kính trọng."
11 lắc đầu, ngữ khí lạnh lung nói: "Ta phải nói 'Cảm ơn' sao?"
"Cảm ơn thì không cần, khó có thể tìm được người như vậy để đùa, ta thật không nỡ lập tức giết ngươi. "Dừng một chút, DK nói: "Chơi với ta trò chơi này đi."
11 lạnh nhạt nói: “Ta không có hứng thú cùng ngươi chơi trò chơi”
"Không , ngươi sẽ có hứng thú. Đây là một trò chơi tử thần chạy đua cùng thời gian." DK vươn đầu lưỡi liếm liếm môi, lộ ra nụ cười khát máu, nói: "Chúng ta tìm được tiểu cô nương ngươi bảo hộ kia rồi, bất quá ngươi yên tâm, ta không có hứng thú động nàng."
11 lạnh lung nhìn hắn, không có lên tiếng.
DK tiếp tục nói: "Luật chơi là, ta hiện tại chạy qua giết nàng, còn ngươi chạy qua cứu nàng, thế nào? Rốt cuộc là ta giết nàng trước, hay là ngươi cứu nàng trước? "
“Tên điên.” 11 thản nhiên nói.
DK nhếch miệng nói: "Cám ơn đã khích lệ, như vậy trò chơi bắt đầu. Nga, trước hết nhắc nhở cho mà biết, ta biết nàng ở nơi nào, còn bên người nàng có một tên mập mạp cùng một nữ nhân bảo hộ. Như vậy, ta đi trước, chút nữa gặp lại!”
Sau khi nói xong, đầu người ở thiên thai liền lập tức rời đi. 11 ánh mắt thoáng chốc lạnh đi, tên điên DK này, đùa hay thật.
Tiến sĩ điên giở giọng kinh thường nói: "Đương nhiên có thể rồi"
"Ngươi có biện pháp gì giấu khung xương đi, không bị máy dò xét điều tra ra không? "
“Vì sao?”
"Nếu không sau này hắn xuất ngoại sẽ không qua được an ninh kiểm tra."
Tiên sĩ điên chăm chú hỏi: “Đi nước ngoài làm gì?”
Mọi người: “..................”
Cho dù không đi nước ngoài, Hầu Tử sau này ngay cả máy bay cũng không thể ngồi. Hơn nữa 11 lo lắng cũng không chỉ điểm phương diện này, nếu như kim loại của Hầu Tử không được che phủ sau này địch nhân có thể thông qua máy dò xét kim loại tra được vị trí hắn trốn. Điều này đối với một người chiến sĩ mà nói là nguy hiểm nhất, chẳng khác gì là trực tiếp tuyên bố hắn tử vong.
Tiến sĩ điên xoa xoa da đầu nói: “Ta không nghĩ tới loại sự tình này, bất quá nếu như ngươi kiên trì cũng rất dễ dàng, chỉ cần khung xương kim loại bên ngoài quét thêm một tầng keo phản thăm dò kim loại là được. Ơ? Không đúng!" Nói đến đây, tiến sĩ điên hình như lại nghĩ tới cái gì đó, vội vã chạy tới kéo một cái như là máy chụp X quang , treo lơ lửng giữa không trung trên thân thể Hầu Tử kiểm tra một phen.
Qua mấy phút đồng hồ, tiến sĩ điên mới đẩy thiết bị đi, nói: "Không cần phiền toái như vậy. "
"Vì sao?" 11 hỏi. Ở chỗ này ngoại trừ 11 ra, cũng không ai dám dùng ngữ khí lạnh lùng như thế cùng tiến sĩ điên nói chuyện.
Tiến sĩ điên nói: " Khung xương Tiểu Bạch lang sẽ ở bên ngoài khung xương sản sinh một màng máu bảo vệ, màng máu này bảo hộ khung xương không bị ăn mòn, đồng thời, có thể cách trở tất cả tia sóng dò xét." Nói đến đây, hắn dừng một chút, bĩu môi tiếp tục nói: "Ta trước đây lựa chọn dùng xương cốt Tiểu Bạch chính là vì màng máu này, xương cốt của hắn thủy chung chính là kim loại, chỉ cần là kim loại, thời gian dài ngâm ở trong máu thủy chung sẽ bị ăn mòn, với lại kim loại cũng sẽ sản sinh vật chất độc hại dung nhập đến máu. Bây giờ có màng máu này bảo hộ phương diện đó có thể không cần lo lắng nữa."
"Xương cốt cũng có màng máu?" Vịt Bầu khó tin nhìn vào hai tay của mình, phảng phất con mắt hắn giống như có thể nhìn thấu đến bên trong.
Tiến sĩ điên khịt mũi nói: “Ngươi không cần nghĩ nữa, nhân loại và động vật đều không có, chỉ có xương cốt Tiểu Bạch là ngoại lệ."
"Oh." Vịt Bầu bỏ tay xuống, hậm hực cười cười.
Đúng lúc này, Kiệt Mỗ đột nhiên kêu lên: "Ngón tay Hầu Tử động đậy rồi!"
"Xoát!" Toàn bộ ánh mắt lập tức tập trung đến trên người Hầu Tử. Hầu Tử như trước nằm ở trên giường, chớp đôi mắt vô tội, hình như chính hắn cũng không biết ngón tay mình từng động đậy.
Tiến sĩ điên chạy đến một bàn thiết bị bên cạnh, trên người Hầu Tử cắm rất nhiều ống dẫn, những ống dẫn này liên tiếp gắn vào nhiều thiết bị của bàn mổ bên cạnh, những thiết bị này bất cứ lúc nào cũng kiểm tra phân tích tình trạng thân thể hắn.
Nhìn số liệu phân tích bên trong, tiến sĩ điên gật đầu nói: “Thuốc tê đã tan. "
"Ân?" Mọi người sững sờ nhìn Hầu Tử, vì sao hắn vẫn không đứng dậy?
Trong mắt Hầu Tử cũng rất lo lắng, con ngươi chuyển động qua lại. Một lúc lâu sau, hắn phát hiện miệng mình có thể động, mở miệng, nhưng từ trong cổ họng chỉ có thể phát ra tiếng "Xích xích ", đợi hồi lâu cũng chưa nói ra một chữ.
Hàn Nguyệt Dung ở một bên nói: "Từ từ sẽ đến, thuốc tê của ngươi mới vừa biến mất, cơ thể tạm thời còn không có thể thích ứng. "
Hầu Tử bất đắc dĩ nhẹ nhàng gật đầu một cái, bỗng nhiên hắn ngây ngẩn cả người, hắn có thể gật đầu? Cổ hắn có thể cử động? Ánh mắt Hầu Tử lộ ra thần sắc kích động, dường như tại khoảng khắc kích động này hắn đem theo ân oán giữa tiến sĩ điên tạm thời quên hết.
Lại đợi hơn nửa ngày, cái cổ Hầu Tử đã có thể tự do chuyển động, với lại khiến hắn kích thích chính là hắn cũng có thể mở miệng nói chuyện, mặc dù nói chuyện có chút cà lăm. Nghẹn hồi lâu, Hầu Tử đỏ mặt, cuối cùng đối với Hàn Nguyệt Dung phun ra một câu tương đối rõ ràng nói: "Phát…… Phát…… Pháp khắc ”
Hàn Nguyệt Dung híp mắt lại, bỗng nhiên "Bốp!” Vung một cái tát, Hầu Tử trên mặt nhất thời hiện ra năm đường dấu tay rõ ràng.
"Gào...... " Hầu Tử phẫn nộ kêu lên: "Pháp khắc! Pháp khắc! "
"Bốp! Bốp!" Hàn Nguyệt Dung thuận thế vung tay tát thêm hai cái.
“Phát......”
“Bốp!”
Hầu Tử sắp khóc, hắn không phải muốn đối với Hoàng Hậu nói lời này, hắn là muốn chửi người điên, kết quả nhất thời kích động. Con mắt nhìn Hoàng Hậu như muốn nói ra: Oan quá. Hầu Tử hung hăng hướng tiến sĩ điên trừng mắt, mà tiến sĩ điên vẫn tiếp tục nhìn số liệu thiết bị phân tích, không chút nào đem ánh mắt muốn giết người của hắn để ở trong lòng.
Hàn Nguyệt Dung sau khi vung vài cái tát cho Hầu Tử quát lớn nói: "Còn không đứng lên cho ta! "
Hầu Tử hướng nàng tìm cách bộc lộ ra vẻ mặt khóc lóc thảm thiết, không phải không muốn đứng lên, mà là căn bản là không đứng dậy nổi, tứ chi một chút cảm giác cũng không có, hoàn toàn không chịu sự kiếm soát của bản thân.
Lúc này, tiến sĩ điên ngẩng đầu nói: "Được rồi, trung khu thần kinh vận động của vỏ đại não ngươi ta đã cắt đi rồi, ta đã cấy vào trong đầu ngươi một khối tâm phiến, thân thể hiện tại của ngươi cùng trước đây bất đồng, không thể lại dựa vào trung khu thần kinh khống chế như trước đây, ngươi phải vận dụng tâm phiến để làm trạm trung chuyển, khống chế tay chân của ngươi.”
"Tâm phiến?" Hàn Nguyệt Dung giật mình nói: "Ngươi cấy tâm phiến vào trong đầu hắn? "
“Điều này có cái gì kì quái?" Tiến sĩ điên khịt mũi khó chịu, chỉ chỉ 11, nói: "Trong đầu hắn cũng có khối như thế, khác biệt chính là tâm phiến của Sở Nguyên là khống chế mắt của hắn, tâm phiến của Hầu Tử là khống chế tứ chi của hắn."
Vịt Bầu nhỏ giọng hỏi: "Vậy Hầu Tử phải di chuyển làm sao?"
"Dùng đầu óc suy nghĩ. Nghĩ muốn đi làm cái gì, suy nghĩ sẽ truyền tới đến tâm phiến, tâm phiến phân tích sau đó sẽ truyền tới khu vận động của vỏ đại não, sau đó qua khu vận động khống chế tay chân của ngươi”
Ca Đức xoa xoa cái mũi nói: "Nghe thật phức tạp."
"Thành thói quen sẽ tốt." 11 hỏi: "Tâm phiến của Hầu Tử cùng ta nguyên lý tương đồng?"
Tiến sĩ điên gật đầu
"Hầu Tử còn cần một đoạn thời gian thích ứng ."
“Ân”
Hầu Tử cũng không ngốc, 11 đem kinh nghiệm bản thân đơn giản cùng hắn giảng giải một chút, rất nhanh hắn đã hiểu, nhắm mắt lại, Hầu Tử ra sức suy nghĩ, ra sức suy nghĩ......
Rất nhanh Hầu Tử dưới sự nâng đỡ của Hàn Nguyệt Dung và Vịt Bầu, Hầu Tử cuối cùng học được cách làm sao khống chế cơ thể mình bước đi.
Cúi đầu nhìn một chút trên người mình dây nhợ ống nối vướng víu, trong lòng Hầu Tử không có lý do truyền tới một luồng bực bội. Đang muốn đưa tay rút ra, người điên nói: "Trước tiên đừng rút ống ra. Ta cần nó để phân tích tình trạng thân thể ngươi bất cứ lúc nào."
Hầu Tử trừng mắt hắn la lên: "Vì sao ta không cảm giác được cơ thể của ta? "
Tiến sĩ điên giương mắt lên nhìn hắn: "Đương nhiên không cảm giác được, ta không nối thêm cảm giác thần kinh. Tứ chi ngươi đương nhiên không có cảm giác, ngay cả cảm thấy đau đớn cũng không có."
Hầu tử giận dữ hét: “Người điên đáng chết! Ta muốn giết ngươi!”
Nói điều này, Hầu Tử từng bước một xoay hướng người điên đi đến. Đây là không ai đến hỗ trợ, nhìn Hầu Tử ngay cả dáng vẻ bước đi đều có thể bất cứ lúc nào ngã sấp xuống, tư thế chậm rãi tức cười như slow-motion, ngay cả một người què cũng có thể chạy nhanh hơn so với hắn.
"Hầu Tử!” Hàn Nguyệt Dung vươn tay đè lại vai của hắn định ngăn cản hắn,
Mà lúc này, Tiểu Bạch cũng nhảy ra nhảy lên đến trước mặt người điên, hướng về phía Hầu Tử nhếch môi phát ra "Ngao ngao" tiếng cảnh cáo. Xem dáng dấp kia của nó, tất cả mọi người tin tưởng chỉ cần Hầu Tử thực sự tiếp tục tiến lên phía trước một bước nữa, Tiểu Bạch cũng không ngại đem tứ chi mới của hắn cắn rớt xuống một lần nữa.
Mọi người còn không kịp nhắc nhở, Hầu Tử đã tự mình dừng lại, mặt vẫn còn mang sợ hãi nhìn vẻ mặt Tiểu Bạch hung ác. Một phát cắn của tiểu tổ tông này đã lưu lại ký ức quả thực sâu sắc trên mũi hắn, ách… A, cái mũi!
Hầu Tử tiếp theo giống như giơ tay lên muốn sờ sờ cái mũi của mình xem vẫn còn ở nhà hay không, thế nhưng vốn chỉ hướng nhẹ nhàng sờ một chút, kết quả biến thành ngã xuống nặng nề, Hầu Tử từng bước lảo đảo "Bịch" đặt mông ngồi xuống đất. Mọi người liền lập tức vây quanh đây, ba chân bốn cẳng nâng hắn dậy, Hầu Tử bây giờ mới tỉnh ngộ, cho dù mò được cái mũi nhưng tay hắn cũng không có cảm giác, căn bản ngay cả sờ xem cái mũi hình dáng ra sao cũng không được.
Lúc này, tiến sĩ điên hướng hắn nhìn một chút, lại lần nữa nhìn thiết bị, nói: “Cái mũi của ngươi không có thay đổi, ta sửa lại cho ngươi tốt lắm "
Hầu Tử rống lên giận dữ với hắn: “Lỗ mũi chết đi! Ta muốn thần kinh! Ta muốn cảm giác!"
Người điên sững sờ nói: “Muốn cảm giác làm gì?”
Hầu tử rống lên: "Ngươi đôi tay kia nếu như không có cảm giác, đó còn có thể gọi là tay sao?"
Nửa hướng "Cũng đúng, ân, được rồi, mấy ngày nay lắp lại thần kinh cho ngươi được rồi."
Hầu Tử hừ tiến sĩ, tức giận quay đầu không để ý tới hắn. Bất quá cặp mắt kia của hắn không chút nào che giấu ánh mắt tràn ngập sát khí. Tất cả mọi người tin tưởng rằng chỉ cần Hầu Tử có thể tự do khống chế thân thể, khẳng định đầu tiên sẽ giết người điên.
Nghĩ đến chỗ này, bọn họ cũng không khỏi lo lắng nhìn 11
11 hướng Hàn Nguyệt Dung liếc mắt một cái, sau khi sửng sốt một chút, hiểu ý nói: "Người điên, Hầu Tử hiện tại thân thể có cái gì ưu điểm? "
Tiến sĩ điên suy nghĩ một chút, nói rằng: "Sức chống đỡ khung xương kim loại của hắn cao, trên cơ bản là sẽ không hư hao, còn có cơ bắp của hắn tất cả đều là ta chọn dùng sinh vật có mật độ cơ bắp cực mạnh, thân thể hắn hiện tại cường độ tố chất so với ngươi cao hơn nữa, chỉ cần trải qua cải tạo của ta, tương lai hai ngươi đánh nhau, chịu thiệt nhất định là ngươi "
Nghe được những lời này, Hầu Tử nhất thời hăng hái thích thú. Từ sau khi hai người hắn và Hàn Nguyệt Dung được 11 cứu trở về, hắn đã không phải đối thủ Hàn Nguyệt Dung. Đổi lại là trước đây, giữa bọn họ mỗi lần luận bàn thắng bại, phần lớn thời gian vẫn là Hầu Tử chiếm thượng phong. Thế nhưng hiện tại hắn hoàn toàn không phải đối thủ Hàn Nguyệt Dung, kỷ lục thập chiến thập bại làm cho hắn đến bây giờ vẫn tức tối bất bình. Vừa nghe nói bản thân có thể hoàn toàn chế trụ Hoàng Hậu, trong lòng Hầu Tử mới dễ chịu một phần. Đương nhiên cũng chỉ có một chút.
Những ngày này 11 không có trở về, hắn cả ngày, kể cả suốt đêm cũng nhìn Hầu Tử. Đương nhiên, hắn cũng không biết, bởi vì vào lúc ban đêm hắn không trở về, Thính Phong và Cuồng Lôi thiếu chút nữa bị Dương Tư Vũ làm điên luôn, cứ tới đêm tối, Dương Tư Vũ trở nên hoảng sợ đủ loại, biết Thính Phong đem toàn bộ đèn gian phòng mình bật sáng, nàng mới hơi bình tĩnh một chút. Cuối cùng vẫn mang theo vẻ mặt chấn kinh cùng ánh mắt sợ hãi trốn ở một góc run rẩy. Thính Phong cũng thử liên lạc 11, thế nhưng mà ngay cả đồng hồ đeo tay Long Hồn cũng vô pháp tìm được hắn. Thính Phong không khỏi kỳ quái, 11 rốt cuộc đi nơi nào?
Một đêm này, Hầu Tử luôn luôn lăn qua lăn lại cố gắng thích ứng thân thể mới của mình. 11 và Hàn Nguyệt Dung hai người vẫn đang ở cùng hắn, bọn Vịt Bầu đã sớm chạy đi nghỉ ngơi.
Trải qua thích ứng một ngày một đêm, tới sáng sớm ngày thứ hai, Hầu Tử đã miễn cưỡng có thể khống chế tốt hành động tứ chi của mình. Ít nhất bước đi không khác thường nhân là mấy, hơn nữa chạy chậm cũng không là vấn đề. Duy nhất vấn đề là, ống dẫn trên người hắn không thể nhổ ra, điều này làm cho Hầu Tử hết sức bực mình, nhưng 11 và Hoàng Hậu hai cặp mắt hổ nhìn cũng chỉ có thể nén giận. Cuối cùng chỉ đi tới đi lui quanh bàn mổ.
Sáng sớm ngày thứ hai, 11 xác định Hầu Tử đã không có vấn để gì, thậm chí hắn còn bắt đầu có chút thích thú với thân thể cải tạo từ tiến sĩ điên, lúc này mới yên tâm ly khai căn cứ. Vấn đề của Hầu Tử rất dễ dàng giải quyết, hắn cứ thuần túy làm như sau : Luôn luôn mong muốn sức chiến đấu càng mạnh, chỉ cần từ phương diện này bắt đầu là có thể dễ dàng thuyết phục hắn. Tên đầu óc ngu si tứ chi phát triển này thực ra rất dễ dàng thỏa mãn.
Lần này đưa 11 đi ra ngoài là Vịt Bầu, bởi vì ai cũng không dám xác định Hầu Tử có đúng hay không thực sự không có việc gì, đem Hoàng Hậu lưu lại trông hắn có thể làm cho người ta yên tâm. Bằng không nếu như ngay cả Hoàng Hậu cũng ly khai, một khi Hầu Tử phát điên, trong căn cứ ngoại trừ Tiểu Bạch sẽ không còn người chế trụ hắn, thế nhưng nếu thực sự để cho Tiểu Bạch chống lại hắn, phỏng chừng chờ thời gian Hoàng Hậu trở về trái tim Hầu Tử cũng đã không cánh mà bay.
Vịt Bầu đối với đường biển không quen thuộc, cho nên chỉ có thể dựa vào GPS đưa 11 đến một hòn đảo có dân sinh sống gần nhất ngồi tàu thủy, nếu đưa hắn xa hơn một chút, sợ rằng ngay cả đường trở về cũng tìm không được.
Sau khi chia tay cùng Vịt Bầu, 11 ngồi ở trên đảo này đợi mấy giờ đồng hồ cuối cùng mới đợi được một con tàu thuỷ cặp bờ, sau đó tại trải qua ba giờ hành trình về tới bến tàu Đông Hải.
Bến tàu vẫn như cũ nhộn nhịp náo nhiệt như vậy, xuống thuyền, 11 một lần nữa thay đổi một bộ gương mặt ngoại quốc màu vàng và trang phục, trông rất bình thường trà trộn vào giữa biển người ly khai bến tàu.
Ngoài bến tàu đó là đường phố, khắp nơi người qua xe lại, hai bên cao ốc san sát, 11 vừa định bắt một xe taxi, ngay lúc tay đánh ra ngoài phân nửa thì, bỗng nhiên thân thể cứng đờ, toàn bộ động tác cũng tựa hồ tại giờ khắc này đình chỉ.
Chậm rãi, 11 ngẩng đầu, hướng cao ốc Thiên Thai đối diện nhìn lại.
Ở mép tòa cao ốc Thiên Thai hai mươi mốt tầng này, lộ ra một cái điểm đen. Với nhãn lực 11 rõ ràng thấy đây là một thanh niên hình dáng chỉ có hơn 30 tuổi, đáng chú ý chính là đầu bạch kim kia, còn có vẻ mặt của người Phương Đông. Giờ phút này trong tay người này đang bưng một cây sung ngắm, nòng súng quay về phía 11.
"DK!" 11 lẩm bẩm nói. Hắn biết rõ DK cố tình làm cho mình nhận thấy được, bằng không với bản lĩnh của DK, sau khi hắn nổ súng bản thân mới có thể phát hiện. Mà nguy hiểm thật lớn truyền đến này cũng quả thực làm cho 11 biết người này chính là DK. Truyền thuyết của Ma Quỷ, Tử Vong Kỵ Sĩ ( DK=Death Knight), mà lại có thể trẻ tuối như thế.
Qua kính súng ngắm, DK thưởng thức khuôn mặt của 11, tuy rằng trên khuôn mặt kia hoàn toàn không có vết tích của 11, ngay cả DK cũng cảm thấy kinh ngạc, thuật dịch dung của 11 lại cao minh như thế , nếu không phải hắn tự mình trấn tại chỗ này, bằng đám thủ hạ vô dụng căn bản nhìn không ra 11 dịch dung.
Sững sờ nhìn 11 bây giờ, DK chậm rãi nhếch môi, lộ ra một bộ hàm răng trắng như tuyết nhẹ nhàng nở nụ cười. Chỉ là dáng tươi cười của hắn không làm cho người ta cảm giác thoải mái, trái lại là một cổ âm u tĩnh mịch ớn lạnh thượng thẳng lên ót.
Hai người hình như lâm vào tình cảnh giằng co không tiếng động, DK không nổ súng 11 cũng đồng dạng không có di chuyển. Một lát sau mà, một chiếc xe dừng ở trước mặt 11. Hạ kính xuống, bên trong xe chỉ có một nam nhân ngoại quốc, người này 11 vẫn nhớ rõ, chính là ngày đó khi hắn ly khai biệt thự Bạch Đà sơn bị tên này đánh lén..
Ngoại quốc nam nhân hướng 11 đưa ra một cái điện thoại mới tinh, 11 không có tiếp nhận, mà là ngẩng đầu hướng DK xem xét, DK vươn một tay làm dấu điện thoại áp lên gò má, tuy rằng hai người cách nhau khá xa thế nhưng DK biết 11 có thể nhìn thấy động tác của hắn, giống như hắn không cần dựa vào kính có bội số nhắm cũng có thể thấy rõ động tác của 11.
11 tiếp lấy điện thoại, hai mắt ngoại quốc nam nhân nhìn hắn thật sâu sau đó thu hồi ánh mắt, lái xe rời đi.
Lúc này, điện thoại di động vang lên, 11 cúi đầu nhìn một chút, mặt trên không có dãy số hiển thị, vừa nhìn DK một chút rồi tiếp nhận điện thoại.
"Thuật dịch dung của ngươi rất không tệ, thật đáng khen ngợi." Điện thoại di động truyền ra một âm thanh đậm chất nam tính,tiếng chính là Đức quốc.
11 ngẩng đầu nhìn DK, hắn hai tay cũng kéo súng ngắm, không phát hiện trong tay hắn có điện thoại phỏng chừng dùng tai nghe vô tuyến.
11 đồng dạng dùng tiếng Đức quốc nói lạnh nhạt: "Ngươi thế nào tìm được ta? "
"Rất đơn giản, ta biết Tiểu Trùng Quốc ở Đông Hải Long Quốc có căn cứ bí mật ở nơi nào đó, hơn nữa cái căn cứ này bị người khác đánh chiếm. Xin lỗi, ta còn không biết là ai làm, nhưng khẳng định một điều không phải chính phủ Long Quốc. Đúng lúc đoạn thời gian kia ngươi vừa xuất hiện ở Đông Hải, ở đó còn có Tiểu Trùng Quốc bộ đội và Ám Dạ Tổ ba chuẩn vương bài, ta đoán chuyện này khẳng định cùng ngươi có quan hệ. Cho nên..... mà thôi quay về với chuyện gần đây cũng không tìm được ngươi, ta dứt khoát tự mình thủ tại chỗ này, xem ngươi có thể hay không xuất hiện. Hắc, không nghĩ là ngươi thật đúng là chạy tới. Không cần kỳ quái, ta ngày hôm qua đã phát hiện ra ngươi, chỉ là ta cố ý bỏ qua cho ngươi mà thôi. "
11 vẫn như cũ ngẩng đầu lạnh nhạt nhìn DK, không nói gì
“Thương thế của người tốt chưa?” DK hỏi.
“Nga.”
"Khôi phục nhanh hơn ta tưởng tượng." Súng ngắm DK vẫn nhắm vào 11, ngoài miệng nói: "11, ngoại trừ một người, ngươi là người đầu tiên có thể thoát khỏi tay ta, chỉ bằng điểm này, ta đối với ngươi cũng phải có vài phần kính trọng."
11 lắc đầu, ngữ khí lạnh lung nói: "Ta phải nói 'Cảm ơn' sao?"
"Cảm ơn thì không cần, khó có thể tìm được người như vậy để đùa, ta thật không nỡ lập tức giết ngươi. "Dừng một chút, DK nói: "Chơi với ta trò chơi này đi."
11 lạnh nhạt nói: “Ta không có hứng thú cùng ngươi chơi trò chơi”
"Không , ngươi sẽ có hứng thú. Đây là một trò chơi tử thần chạy đua cùng thời gian." DK vươn đầu lưỡi liếm liếm môi, lộ ra nụ cười khát máu, nói: "Chúng ta tìm được tiểu cô nương ngươi bảo hộ kia rồi, bất quá ngươi yên tâm, ta không có hứng thú động nàng."
11 lạnh lung nhìn hắn, không có lên tiếng.
DK tiếp tục nói: "Luật chơi là, ta hiện tại chạy qua giết nàng, còn ngươi chạy qua cứu nàng, thế nào? Rốt cuộc là ta giết nàng trước, hay là ngươi cứu nàng trước? "
“Tên điên.” 11 thản nhiên nói.
DK nhếch miệng nói: "Cám ơn đã khích lệ, như vậy trò chơi bắt đầu. Nga, trước hết nhắc nhở cho mà biết, ta biết nàng ở nơi nào, còn bên người nàng có một tên mập mạp cùng một nữ nhân bảo hộ. Như vậy, ta đi trước, chút nữa gặp lại!”
Sau khi nói xong, đầu người ở thiên thai liền lập tức rời đi. 11 ánh mắt thoáng chốc lạnh đi, tên điên DK này, đùa hay thật.
/967
|