Ngoại ô phía nam kinh thành, đêm, chẳng có một thế giới hào hoa xa xỉ, cũng chẳng có những bóng đèn nê ông chói mắt đầy đường, càng không có chợ đêm với dòng người qua lại không ngớt. Khi cả thế giới đều bị màn đêm đen nuốt trọn, tại một trấn nhỏ hẻo lánh ở ngoại ô phía nam kinh thành, không khí lành lạnh. Chỉ có nơi đầu đường cuối ngõ là còn có mấy quầy hàng, cùng với một vài người qua lại vội vã, thêm vào một chút sinh khí cho vùng đất lạnh giá này.
“Thời tiết thật quỷ quái, cứ âm u suốt ngày mà chẳng chịu cho mưa. Cố nội nó!” Trong một quầy hàng hoành thánh lộ thiên bên đường, bốn tên cao thủ Trần gia đang ngồi đó ăn những bát hoành thánh nóng hổi. Một người trong đó ngẩng đầu nhìn lên bầu trời không trăng không sao, không kìm được than thở vài câu.
Một người khác nói: “Này này A Mộc, mày làm gì mà cứ cả ngày rảnh rỗi lầu bầu chuyện mưa hay không mưa thế hả?”
Trần Mộc bĩu môi nói: “Mưa rồi thì chúng ta có thể ở trong nhà, không cần ra ngoài tìm người nữa!”
“Ngu!” Kẻ kia bực mình nói: “Mày cho rằng mưa rồi là sẽ được thoải mái sao? Nói cho mày biết, đừng nói là mưa, cho dù có mưa đá chúng ta cũng phải ra ngoài tìm người.”
“Phì, tìm cái chó gì! Bao nhiêu ngày thế rồi, ngay cả cái bóng cũng chẳng nhìn thấy. Cố nội nhà nó chứ, chúng mày nói xem cái tên họ Phùng đó có phải là một con rùa không, cả ngày nấp trong mai mà sống, tổ bà nó!”
Người lớn tuổi nhất trong đó lạnh lùng nhìn hắn, nói: “Nói ít thôi, làm nhiều vào.”
Trần Mộc ngoảnh đầu lại hỏi: “Canh ca, anh nói xem nếu chúng ta gặp phải tên họ Phùng đó, chúng ta có làm gì được không? Nghe nói thập đại cao thủ của Trần gia chúng ta đã có mấy người ngỏm trong tay thằng con rùa đó rồi, dựa vào mấy người chúng ta thật sự có thể giữ hắn lại được sao?”
“Khặc khặc.” Người vừa rồi nói chuyện cùng Trần Mộc ho khan hai tiếng: “Câm cái mồm thối của mày vào đi. Mấy thằng bọn mình không xui xẻo thế đâu, kinh thành lớn như thế, thằng họ Phùng kia gặp bọn mình thế nào được?”
“Chuyệnnày thì chưa chắc.” Trần Mộc bĩu môi nói: “Ngươi không nghe nói về mấy nhóm người gặp phải hắn hôm nay sao? Hôm nay lại có hai tốp nữa bị thịt rồi, đều tại khu vực ngoại ô phía nam này.”
Gã đệ tử họ ngoài duy nhất trong bốn tên hơi rụt cổ lại, vô cùng cẩn thận nhìn khắp xung quanh, khẽ nói: “Mộc ca, anh đừng có dọa tôi thế.”
“Dọa cái gì mà dọa!” Trần Mộc trừng mắt lên nói: “Chỉ có thằng con rùa mày nhát gan.”
“Câm con bà mày vào đi!” Trần Khôn không nhịn nổi nói: “Hôm nay ai vừa nghe nói thằng họ Phùng đó rất có khả năng đang ở ngoại ô phía nam này là liền sợ hãi đến nỗi ngay cả các ngõ hẻm cũng không dám vào, cứ kéo bọn tao đi vào chỗ đông người thế?”
Trần Mộc trợn trừng mắt lên nói: “Ta như thế gọi là mưu lược. Núi xanh còn đó, lo gì không có củi đốt, hiểu không thằng ngu?”
“Mưu thằng cố nội mày. Mày như thế là sợ chết.”
“Cút!” Trần Mộc vỗ đùi nói lớn mà chẳng có vẻ thẹn thùng gì hết: “Đừng cho rằng Mộc ca nhà mày sợ thật, nói cho mày biết, nếu thằng họ Phùng đó dám tới, Mộc ca đây chắc chắn sẽ lao lên đầu tiên.”
Trần Khôn không kìm được trợn trắng mắt lên nói: “Có đồ con rùa mới tin mày.”
“Hử? Mày còn lên giọng à? Có dám cược với tao không?”
“Được rồi!” Tên Trần Canh vẫn luôn trầm tĩnh quát ngăn lại: “Lúc nào rồi mà còn cãi nhau thế hả?” Hắn ngẩng đầu lên nhìn sắc trời, đáng tiếc là bầu trời tối đen, chẳng thấy gì. Trần Canh hỏi: “Mấy giờ rồi?”
Lệ Tiểu Vũ đáp: “Chắc chừng sáu, bảy giờ gì đó.”
Trần Khôn nói: “Mấy hôm nay thời tiết chó chết, tối nhanh lắm.”
Trần Canh quan sát bầu trời một hồi, sau đó nói: “Nhìn trời thế này đêm nay chắc sẽ có mưa rào, ăn xong rồi chúng ta hãy sớm về thôi.”
Trần Mộc sáng mắt lên, vui vẻ nói: “Canh ca, hôm nay có thể về sớm à?”
Trần Canh cười nói: “Cho con khỉ mày đỡ phải dầm mưa theo tao rồi lại rên rỉ.”
“Ôi Canh ca, em yêu anh chết mất!”
“Cút!” Trần Canh trừng mắt lên, ngay sau đó bản thân cũng không nhịn nổi cười.
Nhìn vẻ hưng phấn của Trần Mộc, Trần Khôn có chút lo lắng khẽ hỏi: “Canh ca, chúng ta mà về sớm thì sẽ không tiện ăn nói với phía Đại quản sự đâu!”
“Không việc gì.” Trần Canh dùng thìa múc lấy một viên hoành thánh cho vào mồm, nhai một chút rồi nuốt xuống, nói: “Tao sẽ giải thích với bên Đại quản sự. Còn mày, cứ yên tâm về sớm chút mà ôm vợ ngủ đi.”
Trần Khôn cười nói: “Cũng phải, em đã mấy hôm không động vào nó rồi.”
Trần Canh mỉm cười ăn nốt mấy viên hoành thánh cuối cùng trong bát, sau đó vứt mấy tờ tiền giấy lại, xua xua tay nói: “Đi thôi các huynh đệ, hôm nay chúng ta không tìm nữa, về nhà luôn.”
Mấy tên còn lại hoan hô một tiếng, sau đó sánh vai nhau bước trở về. Lúc này bọn chúng đều không chú ý tới nơi cuối đường có một ông lão lưng còng đang đi về phía mình, trên khóe miệng là một nụ cười lạnh. Sau đó, bóng dáng già nua ấy đã biến mất trong một ngõ hẻm ở cạnh đó.
Ngoại ô kinh thành ba mươi năm trước không hề phồn hoa náo nhiệt đèn xanh đèn đỏ như hiện giờ, đặc biệt là vùng ngoại ô này, người ta vẫn quen với thói quen sống sáng đi làm ngày đi ngủ. Tối đến là phần lớn mọi người đều ở trong nhà rúc trong chăn ngủ cho sướng. Thỉnh thoảng lớn tiếng nói chuyện tán phét với hàng xóm cách vách là toàn bộ cuộc sống của họ về đêm. Hiện giờ có lẽ mọi người sẽ cảm thấy cuộc sống như vậy là không thể chấp nhận được, nhưng vào thời buổi vừa mới phục hồi sau chiến loạn ấy, thế giới thối nát về đêm chỉ thuộc về những kẻ có tiền.
Một con đường dài lạnh ngắt, mười cửa tiệm thì đã có tám đóng cửa, hai tiệm còn lại thì cũng gần.
Đi trên đường, Trần Mộc chợt nói: “Đợi đã, tao đi tháo cống.” Dứt lời cũng không đợi mấy người khác kịp phản ứng, vội vàng chạy đến trước cửa một tiệm vải đã đóng cửa bên đường, vén quần lên giải quyết.
Trần Khôn bất mãn lầm bầm: “Thằng lười thì cứt đái nó lắm.”
Trần Canh vỗ vỗ vai hắn, nhìn trái nhìn phải. Lúc này, một ông lão đi lại run rẩy từ một ngõ nhỏ không xa phía trước bọn chúng đi ra, cái lưng còm khọm đang tới gần bọn chúng.
Trần Canh cố ý nhìn lão già này một chút, thấy lão ta bước đi yếu ớt, hai tay lắc lư một cách tự nhiên, chẳng có quy luật gì. Trong màn đêm thế này chẳng thể nhìn rõ khuôn mặt lão, nhưng có thể tưởng tượng ra đôi mắt của lão già này đã đục ngầu. Người này nhìn thế nào cũng chỉ như một lão già bình thường, Trần Canh sau khi đưa ra phán đoán liền không để tâm đến nữa. Hắn quay đầu lại giục Trần Mộc: “Mộc tử, mày làm đ*o gì mà như bò đái thế hả? Nhanh lên!”
“Đừng giục, đừng giục, xong ngay đây.” Trần Mộc vừa trả lời vừa tháo cống một cách sảng khoái, đầu cũng không ngoảnh lại.
Lúc này lão già kia đã chỉ còn cách bọn chúng mấy bước.
Trần Canh lùi về phía sau một bước nhường đường, Trần Khôn vốn còn muốn bắt lão già này đi vòng ra xa một chút khi thấy động tác của Trần Canh thì cũng không tiện nói gì nữa, khó chịu lùi về phía sau.
Chính vào lúc này, cái lão già mà ngay cả đi lại cũng run rẩy ấy tựa như một cơn gió lao tới, đôi mắt đục ngầu vô thần đột nhiên sáng rực, thoáng cái đã bước vào giữa ba người, cùng lúc ấy tay phải lão khẽ rung lên, hắt ra một mảng ánh sáng màu bạc. Ánh sáng bạc chỉ lóe lên trong chớp mắt rồi vụt tắt, sau khi ánh sáng ấy mất đi, lão già vốn đứng giữa ba người cũng không còn ở yên chỗ cũ, sau nháy mắt đã đến sau lưng Trần Mộc. Ba người bọn Trần Canh vẫn còn đứng đó trợn trừng mắt lên, chỉ là ánh mắt sớm đã trở nên rệu rã. Mấy giây sau, cổ ba người đồng thời xuất hiện một vết máu…
“Xong rồi.” Trần Mộc vẩy vẩy một chút, kéo quần lên thắt lại dây lưng. Vừa ngoảnh đầu lại, một tiếng gió chợt ập đến bên tai hắn. Trần Mộc còn chưa kịp phản ứng thì cổ đã nóng lên, ngay sau đó liền cảm thấy tất cả nhiệt lượng trong cơ thể dường như đều từ cổ trào ra. Trần Mộc há miệng muốn nói gì đó, nhưng lại phát hiện mình ngay cả phát ra âm thanh cũng rất khó khăn. Hắn cố gắng ngoảnh đầu lại nhìn lão già trước mặt, thứ hắn nhìn thấy vào giây phút cuối cùng ấy chỉ là một ánh mắt lạnh lùng tràn đầy máu tanh và chết chóc.
“Bịch!” Cả bốn người gần như đồng thời gục xuống mặt đất, còn lão già kia sau khi giết người xong cũng không vội rời đi ngay, ngược lại còn chậm rãi xoay người. Hơn hai mươi mét sau lưng lão có một người đàn ông trung niên đang đứng, người này tuổi chỉ chừng ba, bốn mươi, nhưng đôi mắt vô cùng từng trải.
Vừa rồi trước khi lão già đó xuất thủ, phía sau rõ ràng không có ai. Vậy mà chỉ sau nháy mắt nơi này đã có thêm một người, lão không khỏi cảm khái vì công phu cao siêu của người này.
Lão già nhìn người đàn ông trung niên kia với ánh mắt đầy cảnh giác. Còn người đàn ông trung niên thì hơi nhíu mày nhìn bốn thi thể trên mặt đất. Sau hồi lâu, người đàn ông trung niên thở dài một hơi, cười nhăn nhó nói: “Vẫn đến chậm một bước.”
Vừa nói hai mắt ông ta vừa dời tới trên người lão già, mỉm cười, nói: “Cuối cùng đã gặp được ngươi, Đán Đao.”
Cái lưng còng của lão già dần thẳng trở lại, ánh mắt lóe lên những tia sáng lạnh lùng trong bóng tối vô biên. Y lạnh giọng hỏi: “Ngươi là ai?” Giọng nói của y lúc này nghe rất trẻ, hơn nữa còn trầm thấp, tuyệt đối không giống như khuôn mặt già nua với đầy nếp nhăn kia.
Khóe miệng người đàn ông trung niên thoáng hiện một nụ cười mỉm đẩy sức hút của một nam nhân trưởng thành, nói: “Long Hồn, Thiên Tiêu.”
“Long Hồn ư?” Phùng Đán Toàn đã dịch dung thành lão già kia hơi nhíu mày, vắt óc suy nghĩ về cái tên Long Hồn này, cuối cùng đã nhớ ra mình từng nghe nói về cái tên này ở đâu. Đó là khi y chấp hành nhiệm vụ ở Long Quốc, gặp phải một kẻ tự xưng là người đến từ tổ chức “Kỵ Sỹ”, người đó rất lợi hại, kỹ thuật sử dụng thanh kiếm tây dương đã tới mức xuất thần nhập hóa, ngay cả Phùng Đán Toàn cũng suýt chút nữa chết trong tay đối phương. Cuối cùng y đã liều bị thương rồi giết chết cái tên thuộc tổ chức “Kỵ Sỹ” ấy, còn bản thân y cũng vì vết thương quá nặng mà phải ẩn nấp tĩnh dưỡng một thời gian rất dài. Sau khi vết thương lành lại, Phùng Đán Toàn đi khắp nơi nghe ngóng tin lức liên quan tới “Kỵ Sỹ”, cuối cùng tại chỗ một khách hàng rất có lai lịch đã biết được thì ra “Kỵ Sỹ” chính là một cơ cấu bí mật của chính phủ Ưng Quốc. Người khách hàng đó còn nói với y, rất nhiều cường quốc đều thành lập những cơ cấu bí mật như “Kỵ Sỹ”, trong đó tổ chức bí mật được thế giới công nhận là mạnh nhất chính là Long Hồn của Long Quốc.
Khi đó Phùng Đán Toàn cho rằng cả đời này mình sẽ chẳng bao giờ gặp gỡ Long Hồn, do đó không để ý lắm, tất cả mọi tinh lực của y khi ấy đều dồn vào việc liệu “Kỵ Sỹ” có tìm mình để báo thù không. Chẳng ngờ sau một năm, Kỵ Sỹ vẫn còn chưa tìm đến, nhưng y đã lại gặp phải một thành viên thuộc Long Hồn - tổ chức mạnh nhất trong truyền thuyết.
“Thời tiết thật quỷ quái, cứ âm u suốt ngày mà chẳng chịu cho mưa. Cố nội nó!” Trong một quầy hàng hoành thánh lộ thiên bên đường, bốn tên cao thủ Trần gia đang ngồi đó ăn những bát hoành thánh nóng hổi. Một người trong đó ngẩng đầu nhìn lên bầu trời không trăng không sao, không kìm được than thở vài câu.
Một người khác nói: “Này này A Mộc, mày làm gì mà cứ cả ngày rảnh rỗi lầu bầu chuyện mưa hay không mưa thế hả?”
Trần Mộc bĩu môi nói: “Mưa rồi thì chúng ta có thể ở trong nhà, không cần ra ngoài tìm người nữa!”
“Ngu!” Kẻ kia bực mình nói: “Mày cho rằng mưa rồi là sẽ được thoải mái sao? Nói cho mày biết, đừng nói là mưa, cho dù có mưa đá chúng ta cũng phải ra ngoài tìm người.”
“Phì, tìm cái chó gì! Bao nhiêu ngày thế rồi, ngay cả cái bóng cũng chẳng nhìn thấy. Cố nội nhà nó chứ, chúng mày nói xem cái tên họ Phùng đó có phải là một con rùa không, cả ngày nấp trong mai mà sống, tổ bà nó!”
Người lớn tuổi nhất trong đó lạnh lùng nhìn hắn, nói: “Nói ít thôi, làm nhiều vào.”
Trần Mộc ngoảnh đầu lại hỏi: “Canh ca, anh nói xem nếu chúng ta gặp phải tên họ Phùng đó, chúng ta có làm gì được không? Nghe nói thập đại cao thủ của Trần gia chúng ta đã có mấy người ngỏm trong tay thằng con rùa đó rồi, dựa vào mấy người chúng ta thật sự có thể giữ hắn lại được sao?”
“Khặc khặc.” Người vừa rồi nói chuyện cùng Trần Mộc ho khan hai tiếng: “Câm cái mồm thối của mày vào đi. Mấy thằng bọn mình không xui xẻo thế đâu, kinh thành lớn như thế, thằng họ Phùng kia gặp bọn mình thế nào được?”
“Chuyệnnày thì chưa chắc.” Trần Mộc bĩu môi nói: “Ngươi không nghe nói về mấy nhóm người gặp phải hắn hôm nay sao? Hôm nay lại có hai tốp nữa bị thịt rồi, đều tại khu vực ngoại ô phía nam này.”
Gã đệ tử họ ngoài duy nhất trong bốn tên hơi rụt cổ lại, vô cùng cẩn thận nhìn khắp xung quanh, khẽ nói: “Mộc ca, anh đừng có dọa tôi thế.”
“Dọa cái gì mà dọa!” Trần Mộc trừng mắt lên nói: “Chỉ có thằng con rùa mày nhát gan.”
“Câm con bà mày vào đi!” Trần Khôn không nhịn nổi nói: “Hôm nay ai vừa nghe nói thằng họ Phùng đó rất có khả năng đang ở ngoại ô phía nam này là liền sợ hãi đến nỗi ngay cả các ngõ hẻm cũng không dám vào, cứ kéo bọn tao đi vào chỗ đông người thế?”
Trần Mộc trợn trừng mắt lên nói: “Ta như thế gọi là mưu lược. Núi xanh còn đó, lo gì không có củi đốt, hiểu không thằng ngu?”
“Mưu thằng cố nội mày. Mày như thế là sợ chết.”
“Cút!” Trần Mộc vỗ đùi nói lớn mà chẳng có vẻ thẹn thùng gì hết: “Đừng cho rằng Mộc ca nhà mày sợ thật, nói cho mày biết, nếu thằng họ Phùng đó dám tới, Mộc ca đây chắc chắn sẽ lao lên đầu tiên.”
Trần Khôn không kìm được trợn trắng mắt lên nói: “Có đồ con rùa mới tin mày.”
“Hử? Mày còn lên giọng à? Có dám cược với tao không?”
“Được rồi!” Tên Trần Canh vẫn luôn trầm tĩnh quát ngăn lại: “Lúc nào rồi mà còn cãi nhau thế hả?” Hắn ngẩng đầu lên nhìn sắc trời, đáng tiếc là bầu trời tối đen, chẳng thấy gì. Trần Canh hỏi: “Mấy giờ rồi?”
Lệ Tiểu Vũ đáp: “Chắc chừng sáu, bảy giờ gì đó.”
Trần Khôn nói: “Mấy hôm nay thời tiết chó chết, tối nhanh lắm.”
Trần Canh quan sát bầu trời một hồi, sau đó nói: “Nhìn trời thế này đêm nay chắc sẽ có mưa rào, ăn xong rồi chúng ta hãy sớm về thôi.”
Trần Mộc sáng mắt lên, vui vẻ nói: “Canh ca, hôm nay có thể về sớm à?”
Trần Canh cười nói: “Cho con khỉ mày đỡ phải dầm mưa theo tao rồi lại rên rỉ.”
“Ôi Canh ca, em yêu anh chết mất!”
“Cút!” Trần Canh trừng mắt lên, ngay sau đó bản thân cũng không nhịn nổi cười.
Nhìn vẻ hưng phấn của Trần Mộc, Trần Khôn có chút lo lắng khẽ hỏi: “Canh ca, chúng ta mà về sớm thì sẽ không tiện ăn nói với phía Đại quản sự đâu!”
“Không việc gì.” Trần Canh dùng thìa múc lấy một viên hoành thánh cho vào mồm, nhai một chút rồi nuốt xuống, nói: “Tao sẽ giải thích với bên Đại quản sự. Còn mày, cứ yên tâm về sớm chút mà ôm vợ ngủ đi.”
Trần Khôn cười nói: “Cũng phải, em đã mấy hôm không động vào nó rồi.”
Trần Canh mỉm cười ăn nốt mấy viên hoành thánh cuối cùng trong bát, sau đó vứt mấy tờ tiền giấy lại, xua xua tay nói: “Đi thôi các huynh đệ, hôm nay chúng ta không tìm nữa, về nhà luôn.”
Mấy tên còn lại hoan hô một tiếng, sau đó sánh vai nhau bước trở về. Lúc này bọn chúng đều không chú ý tới nơi cuối đường có một ông lão lưng còng đang đi về phía mình, trên khóe miệng là một nụ cười lạnh. Sau đó, bóng dáng già nua ấy đã biến mất trong một ngõ hẻm ở cạnh đó.
Ngoại ô kinh thành ba mươi năm trước không hề phồn hoa náo nhiệt đèn xanh đèn đỏ như hiện giờ, đặc biệt là vùng ngoại ô này, người ta vẫn quen với thói quen sống sáng đi làm ngày đi ngủ. Tối đến là phần lớn mọi người đều ở trong nhà rúc trong chăn ngủ cho sướng. Thỉnh thoảng lớn tiếng nói chuyện tán phét với hàng xóm cách vách là toàn bộ cuộc sống của họ về đêm. Hiện giờ có lẽ mọi người sẽ cảm thấy cuộc sống như vậy là không thể chấp nhận được, nhưng vào thời buổi vừa mới phục hồi sau chiến loạn ấy, thế giới thối nát về đêm chỉ thuộc về những kẻ có tiền.
Một con đường dài lạnh ngắt, mười cửa tiệm thì đã có tám đóng cửa, hai tiệm còn lại thì cũng gần.
Đi trên đường, Trần Mộc chợt nói: “Đợi đã, tao đi tháo cống.” Dứt lời cũng không đợi mấy người khác kịp phản ứng, vội vàng chạy đến trước cửa một tiệm vải đã đóng cửa bên đường, vén quần lên giải quyết.
Trần Khôn bất mãn lầm bầm: “Thằng lười thì cứt đái nó lắm.”
Trần Canh vỗ vỗ vai hắn, nhìn trái nhìn phải. Lúc này, một ông lão đi lại run rẩy từ một ngõ nhỏ không xa phía trước bọn chúng đi ra, cái lưng còm khọm đang tới gần bọn chúng.
Trần Canh cố ý nhìn lão già này một chút, thấy lão ta bước đi yếu ớt, hai tay lắc lư một cách tự nhiên, chẳng có quy luật gì. Trong màn đêm thế này chẳng thể nhìn rõ khuôn mặt lão, nhưng có thể tưởng tượng ra đôi mắt của lão già này đã đục ngầu. Người này nhìn thế nào cũng chỉ như một lão già bình thường, Trần Canh sau khi đưa ra phán đoán liền không để tâm đến nữa. Hắn quay đầu lại giục Trần Mộc: “Mộc tử, mày làm đ*o gì mà như bò đái thế hả? Nhanh lên!”
“Đừng giục, đừng giục, xong ngay đây.” Trần Mộc vừa trả lời vừa tháo cống một cách sảng khoái, đầu cũng không ngoảnh lại.
Lúc này lão già kia đã chỉ còn cách bọn chúng mấy bước.
Trần Canh lùi về phía sau một bước nhường đường, Trần Khôn vốn còn muốn bắt lão già này đi vòng ra xa một chút khi thấy động tác của Trần Canh thì cũng không tiện nói gì nữa, khó chịu lùi về phía sau.
Chính vào lúc này, cái lão già mà ngay cả đi lại cũng run rẩy ấy tựa như một cơn gió lao tới, đôi mắt đục ngầu vô thần đột nhiên sáng rực, thoáng cái đã bước vào giữa ba người, cùng lúc ấy tay phải lão khẽ rung lên, hắt ra một mảng ánh sáng màu bạc. Ánh sáng bạc chỉ lóe lên trong chớp mắt rồi vụt tắt, sau khi ánh sáng ấy mất đi, lão già vốn đứng giữa ba người cũng không còn ở yên chỗ cũ, sau nháy mắt đã đến sau lưng Trần Mộc. Ba người bọn Trần Canh vẫn còn đứng đó trợn trừng mắt lên, chỉ là ánh mắt sớm đã trở nên rệu rã. Mấy giây sau, cổ ba người đồng thời xuất hiện một vết máu…
“Xong rồi.” Trần Mộc vẩy vẩy một chút, kéo quần lên thắt lại dây lưng. Vừa ngoảnh đầu lại, một tiếng gió chợt ập đến bên tai hắn. Trần Mộc còn chưa kịp phản ứng thì cổ đã nóng lên, ngay sau đó liền cảm thấy tất cả nhiệt lượng trong cơ thể dường như đều từ cổ trào ra. Trần Mộc há miệng muốn nói gì đó, nhưng lại phát hiện mình ngay cả phát ra âm thanh cũng rất khó khăn. Hắn cố gắng ngoảnh đầu lại nhìn lão già trước mặt, thứ hắn nhìn thấy vào giây phút cuối cùng ấy chỉ là một ánh mắt lạnh lùng tràn đầy máu tanh và chết chóc.
“Bịch!” Cả bốn người gần như đồng thời gục xuống mặt đất, còn lão già kia sau khi giết người xong cũng không vội rời đi ngay, ngược lại còn chậm rãi xoay người. Hơn hai mươi mét sau lưng lão có một người đàn ông trung niên đang đứng, người này tuổi chỉ chừng ba, bốn mươi, nhưng đôi mắt vô cùng từng trải.
Vừa rồi trước khi lão già đó xuất thủ, phía sau rõ ràng không có ai. Vậy mà chỉ sau nháy mắt nơi này đã có thêm một người, lão không khỏi cảm khái vì công phu cao siêu của người này.
Lão già nhìn người đàn ông trung niên kia với ánh mắt đầy cảnh giác. Còn người đàn ông trung niên thì hơi nhíu mày nhìn bốn thi thể trên mặt đất. Sau hồi lâu, người đàn ông trung niên thở dài một hơi, cười nhăn nhó nói: “Vẫn đến chậm một bước.”
Vừa nói hai mắt ông ta vừa dời tới trên người lão già, mỉm cười, nói: “Cuối cùng đã gặp được ngươi, Đán Đao.”
Cái lưng còng của lão già dần thẳng trở lại, ánh mắt lóe lên những tia sáng lạnh lùng trong bóng tối vô biên. Y lạnh giọng hỏi: “Ngươi là ai?” Giọng nói của y lúc này nghe rất trẻ, hơn nữa còn trầm thấp, tuyệt đối không giống như khuôn mặt già nua với đầy nếp nhăn kia.
Khóe miệng người đàn ông trung niên thoáng hiện một nụ cười mỉm đẩy sức hút của một nam nhân trưởng thành, nói: “Long Hồn, Thiên Tiêu.”
“Long Hồn ư?” Phùng Đán Toàn đã dịch dung thành lão già kia hơi nhíu mày, vắt óc suy nghĩ về cái tên Long Hồn này, cuối cùng đã nhớ ra mình từng nghe nói về cái tên này ở đâu. Đó là khi y chấp hành nhiệm vụ ở Long Quốc, gặp phải một kẻ tự xưng là người đến từ tổ chức “Kỵ Sỹ”, người đó rất lợi hại, kỹ thuật sử dụng thanh kiếm tây dương đã tới mức xuất thần nhập hóa, ngay cả Phùng Đán Toàn cũng suýt chút nữa chết trong tay đối phương. Cuối cùng y đã liều bị thương rồi giết chết cái tên thuộc tổ chức “Kỵ Sỹ” ấy, còn bản thân y cũng vì vết thương quá nặng mà phải ẩn nấp tĩnh dưỡng một thời gian rất dài. Sau khi vết thương lành lại, Phùng Đán Toàn đi khắp nơi nghe ngóng tin lức liên quan tới “Kỵ Sỹ”, cuối cùng tại chỗ một khách hàng rất có lai lịch đã biết được thì ra “Kỵ Sỹ” chính là một cơ cấu bí mật của chính phủ Ưng Quốc. Người khách hàng đó còn nói với y, rất nhiều cường quốc đều thành lập những cơ cấu bí mật như “Kỵ Sỹ”, trong đó tổ chức bí mật được thế giới công nhận là mạnh nhất chính là Long Hồn của Long Quốc.
Khi đó Phùng Đán Toàn cho rằng cả đời này mình sẽ chẳng bao giờ gặp gỡ Long Hồn, do đó không để ý lắm, tất cả mọi tinh lực của y khi ấy đều dồn vào việc liệu “Kỵ Sỹ” có tìm mình để báo thù không. Chẳng ngờ sau một năm, Kỵ Sỹ vẫn còn chưa tìm đến, nhưng y đã lại gặp phải một thành viên thuộc Long Hồn - tổ chức mạnh nhất trong truyền thuyết.
/967
|